Chương 96: Hội thi đấu võ thuật, Bảng Hiệp Sĩ, Vòng 1 Phần hai và Trận đấu mẫu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giải thi đấu võ thuật, bảng hiệp sĩ.
Trận tiếp theo là lamia Sunea đấu với Uno.
Lúc Uno xuất hiện, bọn kuro liền xuất hiện ở chu vi viền ngoài của ghế khán giả.
Tôi có thể thấy Kurosan, ’gấu’ của Uno, ở đó.
Chắc là tôi tưởng tượng nhưng tinh thần của Uno đang phấn chấn.
Ở mặt khác, Sunea muốn quạu.
“Được rồi. Lần này khác với lần trước. Mình sẽ không bị đánh bại vì đây là một chọi một.”
Hình như cô ấy đang chiến đấu với ám ảnh quá khứ.
Sunea đang cầm một cây giáo ngắn ở nơi tay.
Cây giáo của cô ấy có đầu ba chĩa, giống như vũ khí của thần biển vậy.
Tôi tự hỏi diễn biến sẽ thế nào đây.
Khi trọng tài Hakuren ra hiệu bắt đầu trận đấu, sừng của Uno sáng lên. Nó lan ra khắp hết lông của cậu ra và giống y như cậu ta đã to hơn một kích cỡ.
Ohhhh~
Hình thái này là cái tôi chưa từng thấy à.
Trông mạnh đấy chứ.
Tôi bị ngạc nhiên nhưng Sunea thì không.
Hình như cô ấy đã quen thuộc với nó rồi.
Sunea cuốn cái đuôi kiểu như một lò xo.
Có vẻ cô ấy sắp nhảy giống như cái mà Junea làm.
“Uraaaaaaaaa!”
Sunea hét lên khi cô ấy phóng tới Uno trong lúc cầm giáo.
Uno di động sang bên để tránh cô ấy.
Tôi không biết cô ấy làm thế nào nhưng đường nhảy của Sunea đánh cong và cô ấy đuổi theo Uno đang né.
Nhìn nó kĩ lưỡng hơn, cô ấy không thật sự ở trên không. Tôi có thể thấy đầu mũi đuôi của cô không tách xa mặt đất.
Có thể nào cô ấy có thể co co duỗi duỗi đuôi lúc cô ấy nhảy?
Đã không thể cho Uno né tránh lúc này nên cậu ta nhe răng đánh chặn.
Họ đụng độ rồi…Uno giờ đang cắn cổ Sunea trước khi có người nhận thấy nên trọng tài dừng trận đấu.
“Dừng lại! Người thắng, Uno!”
Nghe đó, đám kuro khán giả đồng loạt tru lên.
Uno, người ở trong vòng đấu, trông tự hào.
“Ugh, mình không thể thắng…”
“Sunea, em đã làm hết sức…”
“Junea-sama.”
“Hãy cùng nhau tập luyện từ ngày mai.”
“Vâng ạ.”
Hình như không có thương tổn nào trên cổ của Suna.
Đó là một loại cắn yêu à?
Dù sao, cô ấy không bị thương là tốt rồi.
~cạn~
Daga đấu với Makura trong trận cuối lượt đầu.
Daga có hình thể lợi thế.
Makura chỉ khoảng nửa tấm tatami.
Nhưng Makura có 8 cái chân.
Và có thể dùng bắn tơ quấn (string shot).
Daga, ở một mặt, là một kiếm sĩ chính thống có thể dùng đuôi quất roi. Anh ta cũng trang bị một kiếm cùng một khiên.
Thật lòng nói, tôi quan tâm tới Makura. Có khi nào Daga dẫm bẹp nó luôn không?
Rồi trận đấu bắt đầu.
~cạn~
Daga liên tục tấn công Makura bằng kiếm và đuôi nhưng Makura tránh được hết.
Makura không đánh trả và dường như tập trung vào né tránh.
Nếu tiếp tục như vậy, Daga sớm muộn gì sẽ đánh trúng Makura và dứt điểm trận đấu.
Dân nghiệp dư như tôi nghĩ vậy nhưng khán giả có vẻ như thấy điều gì khác.
“Nhanh lên!”
“Thêm chút nữa đi!”
“Nguy hiểm quá!”
Họ đang cổ vũ cho Daga như là anh ta rơi vào thế bất lợi vậy.
Có gì đó sáng lấp lánh trên sàn đấu. Tôi tập trung để xem coi đó là gì.
Ehh?
A…là mạng nhện.
Makura dã sản sinh vô vàn sợi tơ và một số chúng đã quấn vào người Daga.
Tôi không chắc nhưng trông giống như mạng nhện đang quấn vào người Daga kia đang gây trở ngại cử động của anh ta.
Và khi Daga chậm xuống đáng kể, Makura nhảy và ngồi chễm chệ trên đầu Daga.
“Dừng lại! Người thắng, Makura!”
Trận đấu chấm dứt.
Makura mạnh thật.
Makura giơ 1 chân và vẫy chào tôi nên tôi chào nó lại.
~cạn~
Chủ trì Frau phỏng vấn Daga.
“Nếu được chấp, anh vẫn thích đấu bằng kiếm và đuôi, hay chơi đô vật?”
“Vật lộn…”
Daga gọi Makura.
“Nhưng mà, với tốc độ của tôi, khó có cửa cho tôi bắt được cô em…”
Daga ngồi xuống kế bên Makura, người tới gần anh ta. Daga nhấc Makura lên bằng hai tay nhưng…
“Tôi thậm chí không thể thắng nó xét về sức mạnh nên tôi nghĩ nó sẽ là người duy nhất chiến thắng trong trận đấu của chúng tôi.”
“Ahahaa. Xin lỗi vì tôi đã thất lễ nhé.”
~cạn~
Vòng đấu đầu tiên kết thúc.
Các trận đấu của vòng hai theo như sau:
01 Stifano(ác ma)
02 Tier(thiên thần)
04 Loo(ma cà rồng)
07 Kuudel(thiên thần)
09 Bulga(ác ma)
11 Uno(sói hỏa ngục)
13 Makura(nhền nhện)
14 Corone(thiên thần)
Nhưng có một giờ giải lao.
Nó nhằm để cho những thí sinh ở vòng đầu đủ nghỉ dưỡng sức tại vì có hai thí sinh hạt giống.
Trận đấu hình mẫu giữa Hakuren và Rasuti trong hình người sẽ diễn ra vào giờ đó.
~cạn~
Họ đứng trên vòng đấu.
Họ không mặc váy như thường ngày. Họ đang mặc quần để dễ di chuyển.
Rasuti cải biến phần mông quần cho cái đuôi của em ấy.
Họ không mặc áo giáp lẫn không xài vũ khí.
Họ cũng cột tóc ra sau và giống như họ sẽ tham dự cuộc thi chạy đua.
“Cố lên cháu nhé.”
“Cháu sẽ không thua đâu.”
Họ đã nóng người rồi.
Ớ…nhớ cái lần họ tới làng này lần đầu tiên, tôi đã lo lắng chuyện họ làm quá lên.
Rasuti trông thật sắc sảo.
Hakuren cũng sắc sảo nốt và cả hai đều bình thản. Nhưng mà, tôi cứ thấy lo lắng gì đó.
Ờ, họ sẽ không dự tính hung hăng lên như một trò đùa chơi phải không?
Ối trời, tôi thấy không an tâm rồi nè.
~cạn~
Dù là một trận làm mẫu, một trong tài vẫn là cần thiết.
Hakuren và Rasuti đã thay phiên đóng vai trò trọng tài của lễ hội này và tôi không có trọng tài khác.
Tôi đã xin nhờ vài người trước nhưng không ai đủ tự tin có tiếng nói đủ mạnh với hai con rồng, họ đều cự tuyệt hết.
Tôi nhủ bụng tự mình nộp mạng cho rồi nhưng vì Doraim tới để xem, tôi xin chú ấy.
Nhưng tôi chưa hề nghĩ rằng Dors sẽ nhận vai trò trọng tài.
“Ta xin hứa sẽ làm một trọng tài công bằng, không thiên vị.”
Do ông ấy đã nói kiểu như thế, không đời nào tôi có thể chối từ.
Ơ đâu có, tôi thậm chí nhẹ nhõm nữa mà.
Ngàn lần cảm ơn ông.
~cạn~
Trận đấu mẫu bắt đầu.
Tôi nhớ về một manga nọ mà tôi đã đọc từ rất lâu.
Chuyển động của hai người này nhanh tới mức mắt trần không thể bắt kịp.
Tôi hiểu vị trí cơ thể của họ giống như tay và chân nhưng họ thỉnh thoảng biến mất và đánh trúng bên kia rồi sau đó biến mất lại.
Tôi nhìn họ từ một khoảng cách và tôi không biết khi nào và làm sao họ di chuyển…họ nhanh tới cỡ nào vậy?
Một luồng gió thốc dậy lên từ vòng đấu.
Ngay khoảnh khắc đó, Dors làm một màn phim mỏng bao quanh vòng đấu.
Để bảo vệ cho khán giả.
Cảm ơn ông ạ.
Dors quả là một trọng tài tốt.
Là người khuyến khích hai người họ làm một trận đấu mẫu, tôi phải kiểm điểm lại mình.
Tôi cầu nguyện cho thiệt hại là thấp nhất.
~cạn~
Trận đấu mẫu kéo dài khoảng 5 phút.
Mới đầu, họ hoàn toàn dừng và di chuyển quanh vòng đấu nhưng cuối cùng họ dừng lại và đánh nhau ở trung tâm võ đài.
Giờ thì thấy họ được rồi.
Trận đấu bị thống trị bởi Hakuren.
Nhưng cô ấy không đè bẹp Rasuti một chiều. Cô ấy bị trúng chiêu bởi một số phản đòn hay ra trò ở một số lần.
Tấn công của Rasuti mà đánh trúng là những cú đấm móc.
Bộ yếu điểm của Hakuren là những đòn thế đến từ bên dưới à?
À à, với cặp dưa chưng bàn thờ thế kia, chắc mẻm là cô ấy không thể thấy vật từ bên dưới nó rồi?
…Có lẽ vậy thật.
Trong lúc tôi suy tư, Hakuren bị đánh trúng lại bởi đòn đấm móc của Rasuti.
Hình như đòn ấy thật sự như búa bổ. Mặt của Hakuren bật ngửa lên.
Đây là cơ hội cho Rasuti.
Rasuti có lẽ nghĩ giống như tôi.
Em ấy đặt hết sức vào một cú đấm người vô Hakuren.
Thấy cái đòn trúng mặt Hakuren vừa nãy, tôi nghĩ thân hình Hakuren sẽ bể tan thành nhiều mảnh thịt.
Tôi tự hỏi mình có nên đưa găng tay (boxing) cho họ đeo không.
Vùn vụt.
Rasuti liên tiếp thụi Hakuren.
Cô ấy đang đánh trúng mấy lần nhưng chỉ có một âm thanh nặng nề.
Đây là chiến thắng lật bàn cho Rasuti chăng?
Không phải thế.
Mặc dù bị đánh bầm dập, Hakuren xoay xở dậm một chân tiến lên.
“Eh?”
Và vung thẳng tay phải vào mặt Rasuti.
Nấm đấm của Hakuren ăn sâu vào mặt Rasuti khi cô nhỏ đập mạnh vào đất.
Một tiếng động ầm ĩ được nghe thấy và một vết nứt lớn xuất hiện trên võ đài.
Rasuti bất động.
“Dừng lại! Trận đấu mẫu kết thúc!”
Em ấy có bị sao không?
Em ấy đâu có chết phải không?
Sự bất an của tôi lập tức bị hủy bỏ.
Rasuti động đậy và đứng lên như thể chẳng có gì xảy ra.
“Uuu, cháu không thể thắng..”
“Hehe, cô chưa vội chịu thua cháu đâu.”
Hai người họ hăm hở cười đùa.
Sau khi đánh lộn như thế, vậy mà cứ như không có thương tổn nào.
Mặt mũi và nơi khác trên người họ bị đánh thế mà…không, thậm chí không có lấy một vết bầm tím.
Hóa ra rồng là như thế.
Trong sự kinh ngạc của tôi, Dors, trọng tài, nói vài lời.
“Cả hai đứa, việc nương tay trong hình người của cả hai đều tiến bộ cả.”
“Yey~”
“Ahaaha, cảm ơn ông nội.”
“____”
Cái đó mà gọi là nương tay rồi đấy à?
Thế thì, lỡ như họ đấu với nhau trong hình dạng rồng…thôi thôi, hãy đừng nghĩ về nó. Tôi chỉ cần cho xem sự đánh giá cao của tôi với họ trong lần này mà thôi.
Giờ thì, kế tiếp là lượt trận vòng hai.
Ý, tôi phải sửa chữa vết nứt trên vòng đấu trước đã.
Rồi rồi, hiểu mà.
Nhanh thôi mà.