Chương 87: Sự nổi dậy của một Elf núi nọ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chúng tôi là một chủng tộc kêu là elf núi (sơn elf).
Không ai có cửa so đấu với chúng tôi ở trong núi.
Kẻ duy nhất có thể coi như đủ sức chơi một trận với chúng tôi là một elf núi khác.
Xui xẻo thay, gia tộc chúng tôi đối đầu với gia tộc elf núi khác. Chúng tôi mất nhà cửa và bị buộc phải sống lưu vong.
May mắn là, chúng tôi lập tức tìm thấy chỗ khác mà chúng tôi có thể an cư.
Hơn nữa, nó tốt hơn nhiều so với mái nhà trước của chúng tôi.
Ya-sama, thủ lĩnh của nhóm tôi, chào hỏi trưởng làng bằng sự kính trọng và lễ tiết.
Quả là Ya-sama.
Lễ tiết là quan trọng lắm.
Tôi nghĩ mình cũng nên cho thấy mình lễ phép luôn.
Và vậy là, tôi chào anh ta bằng sự kính trọng.
Nhưng mà, cứ vầy thì, có lẽ…
Tôi hiện giờ không thấy thỏa mãn với cuộc sống hàng ngày.
Ấy bởi vì thái độ của trưởng làng, lãnh chúa của ngôi nhà mới của chúng tôi.
Anh ta chẳng biết làm sao để đối nhân xử thế với một phụ nữ đã phải lòng anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta thật sự không biết.
Thêm nữa, anh ra không là người biết phải lòng ai.
Ya-sama đã ở đúng độ tuổi.
À không, tôi có cảm giác chị ấy đã qua độ tuổi đó, không, chị ấy chỉ vừa quá lứa…không không, chết tiệt!
Cứ vậy là, người đó chả biết gì về tình yêu hết.
Đúng là gã không tim không phổi!
Hắn không biết từ “chung thủy” là gì và có mối quan hệ với vô số phụ nữ.
Ờ thì, thật sự tôi thấy anh ta đáng kinh ngạc thật đấy khi tôi nghe biết rằng anh ra dựng nên ngôi làng ở khu vực này có mỗi một mình.
Anh ta xứng đáng được kính ngưỡng.
Anh ta cũng thực sự tài giỏi để có một ma cà rồng nổi danh và một thiên thần nổi tiếng làm thuộc hạ.
Nhưng mà, cái đó nào có là vấn đề.
Thói quen chơi qua đường với nữ nhân cho qua thời gian của anh ta đúng là tệ hại!
Tôi không có ý chống lại anh ấy.
Tôi thậm chí công nhận anh ta là chủ nơi này cơ mà.
Dù vậy, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh ta thành bạn trăm năm của Yu-sama!
KHÔNG BAO GIỜ!
Thế nhưng, nhìn vào tình hình hiện tại, tôi hoài nghi rằng Yu-sama sẽ lắng nghe tôi.
Tựa vậy, nói chuyện phải quấy với trưởng làng là phí thời gian mà thôi.
Tôi không nghĩ anh ta sẽ ngừng thay nhân tình như thay áo bây giờ và về sau chỉ bởi vì tôi nói anh ta như vậy.
Thế thì…
Tôi nên làm gì bây giờ?
Làm sao tôi có thể ngăn cản Ya-sama thoát khỏi móng vuốt ác quỷ của trưởng làng?
Tôi nên nói với người có nhiều trí khôn hơn.
Thật xấu hổ khi nói ra nhưng, chúng tôi luôn luôn dựa vào Ya-sama mỗi khi đụng chuyện.
Nhưng sao mà tôi có thể bàn bạc với Ya-sama về điều này cơ chứ?
Không thể làm đâu.
Tất cả người khôn ngoan uyên bác ngụ cư ở làng này đều hoàn toàn treo trên đầu răng của trưởng làng.
Những tiểu thư ma tộc được gọi tới đây làm công chức dường như là ổn đó…nhưng mà, tôi ngừng lại bởi tại tôi có thể thấy nỗi đau khổ trong mắt của họ. Thử hỏi vậy thì làm sao tôi có thể dựa dẫm vào họ được chứ?
Bản năng quan trọng lắm.
Bằng cái đó mà chúng tôi phòng vệ được mình từ nhiều thứ khác nhau ở trong núi.
Với tất cả những điều trên, người duy nhất mà tôi có thể nhờ vả là Zabuton-san và Kuro-san..
Nhưng mà giao tiếp được với họ thật là khó khăn.
Họ còn hơi đáng sợ nữa chứ.
…
Vì đã tới nước này, không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ dựa vào sức của bản thân mình.
Tôi vắt óc vài lần nhưng không nảy ra ý nào.
Đã tới lúc mày nên tích cực rồi đó, bộ não của ta!
..
Hiện giờ, Ya-sama cảm thấy gì đó từ trưởng làng. (Suy đoán của tôi)
Nhưng trưởng làng không thấy gì về Ya-sama. (Có lẽ vậy nhưng tôi không thật sự chắc chắn.)
…
Nói cách khác, nếu Ya-sama từ bỏ trưởng làng, mọi thứ sẽ OK.
Làm sao tôi có thể khiến cô ấy bỏ cuộc đây?
Tôi có nên nói gì về giới hạn tuổi tác…à không, không được.
Ya-sama là một phụ nữ tuyệt vời.
Tôi có thể chắc chắn tìm cho cô ấy một bạn lữ tốt.
Và như vậy, tôi đầu hàng.
Đúng vậy, tôi đầu hàng.
Hãy nghĩ phương án khác…
Nếu cô ấy thấy mặt xấu của trưởng làng, Ya-sama sẽ từ bỏ anh ta đi?
Đúng thế, chắc ăn là thế.
Maa, cái này sẽ dễ thôi.
Hãy bắt tay đi điều tra mặt xấu của trưởng làng nào!
Đó là những gì tôi đã nghĩ cách đây 5 ngày.
Trưởng làng, người mà tôi nghĩ là đầy lỗi lầm, là một nông dân rất chi là bình thường.
À không, chắc tốt hơn để nói rằng anh ta là một nông dân nghiêm túc.
Điểm tệ duy nhất của anh ta là cuộc sống về đêm…
Dù có như vậy, tôi vẫn khẳng định rằng một gia đình đa thê là xấu.
Mou.
Có thể nào tin tưởng vào ánh mắt của Ya-sama không?
Không không, tôi không nên đầu hàng.
Cơ mà tuy nói tôi đang tìm mặt xấu của trưởng làng, việc duy nhất tôi làm chỉ là quan sát anh ta lúc tôi rãnh việc mà thôi.
Nói cách khác, tôi chỉ có thể quan sát trưởng làng trong một khoảng thời gian giới hạn.
Có một khả năng là mặt xấu của anh ta sẽ lộ diện khoảng thời gian tôi rời mắt khỏi anh ta.
Tôi sẽ ngưng làm việc của mình vào ngày mai.
Hôm nay, trưởng làng đang làm một việc tỉ mỉ cho gì đó ở nhà của anh ta.
Bộ có ai kêu anh ta làm vậy à?
Anh ta chặt một cái cây nhỏ và lấy một ít tơ của Zabuton-san từ nhà kho.
Anh ta đang tính làm cái gì vậy?
Có lẽ nào, điều này có kết nối tới mặt xấu của trưởng làng.
Hay lắm.
…
Không, tôi chưa nên hào hứng vội.
Tôi sẽ quan sát trưởng làng đang làm cái gì.
…
Tôi không hiểu gì hết à.
Nhiều lần tôi không hiểu những chỗ hành động của trưởng làng nhưng cái đó không nhiều.
Tôi hoàn toàn không, xí xí khoan đã…
…
Tôi mang máng ngờ ngợ có ý tưởng…nó là thứ mà tôi đây hiểu biết về…
“Một cái bẫy?”
Tôi sơ ý thốt lên.
“Ha ha ha, không phải một cái bẫy đâu.”
Trưởng làng nhận ra sự hiện diện của tôi.
Tôi thấy hổ thẹn về sự thất bại của mình.
Thế nhưng, hình như trưởng làng không biết tôi đang lén lút quan sát anh ta.
“Vậy à, thế đó là cái gì vậy?”
“À…cái này sẽ ở đây…và với cái này là nó sẽ hoàn thành.”
“Giờ nó hoàn thành rồi hả?”
“Ừ,vậy là xong đó.”
Trưởng làng nói xong và đặt xuống một tấm bảng gỗ cùng với vài mẩu gỗ xếp theo một qui luật nhất định…rồi, quả bóng bắt đầu lăn.
Quả bóng đụng trúng một tấm bảng mà được bắt chặt với một cơ chế nhất định mà bắt chặt với cơ chế khác nữa và nó được kết nối thêm nhiều cơ chế nữa.
“Oooooooohhhhhh! Anh hay quá! Một cái bẫy liên hoàn!”
“Hahaha, đã nói nó không phải bẫy mà…Ờ thì, nó có cho cảm giác như thế. Ồ, nó ngừng ở đây.”
Với lời giải thích của trưởng làng, quả bóng dường như trờ tới và đi vào một cái cốc nhưng hình như có gì đó sai ở đấy.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó đi tới luôn?”
“Nó sẽ đi tới đây, rồi nếu cô dời cái này…nó sẽ giống thế này.”
“Ooooohhh!”
Người elf núi rất giỏi việc săn bắn bằng bẫy rập.
Tôi chỉ muốn nói là…
Nói là, tôi thật sự khoái vụ này!
Ngày hôm đó, tôi quên cả thời gian và chỉ chơi đùa với trưởng làng.
Mặc dù nó không đạt tới kết luận, nhưng tôi thấy thỏa mãn.
Tôi muốn để lại kiệt tác đó vĩnh viễn.
Nhưng mà, nhưng cô hầu oni nhẫn tâm bắt tụi tôi dọn dẹp chúng đi.
Cô ấy chả biết gì về nghệ thuật chân chính cả.
Cô ấy nên nhìn nó kĩ lưỡng hơn.
Vì đã tới nước này, tôi chỉ cần….dạ dạ, em biết rồi.
Em sẽ dọn dẹp nó ngay đây.
Cô ấy trông đáng sợ thật!
Kuh!
Cô chỉ là một oni thôi, đừng có…!
…areh?
Một ngày sau đó.
Dẫu biết là vô nghĩa, tôi vẫn cố thử nói chuyện nhẹ nhàng với trưởng làng.
“Xin anh đừng động thủ với Ya-sama.”
“Tôi sẽ làm như ý cô! Nhưng để việc đó xảy ra, sự phối hợp của cô là tối cần thiết! Phải chắc chắn làm cho không xảy ra hoàn cảnh nào mà chỉ có cô ấy và tôi một mình! Cô hãy ở bên cạnh Ya càng nhiều càng tốt!”
“Eh, ah, được chứ.”
Trưởng làng làm vẻ mặt như là một binh sĩ nhận được tiếp viện sau khi bị bao vây và cô lập bởi quân thù.
“Hễ mà bầu không khí trở nên tốt đẹp, cô hãy phá nó bằng mọi cách cô có thể! Tôi năn nỉ cô đó! Tuyệt đối hãy làm nha! Xin đấy!”
Tôi không cảm giác có dối trá gì trong lời của anh ta.
Bộ tôi hiểu lầm gì rồi à?
Không không, trưởng làng có lẽ nghĩ rằng anh ấy cũng không xứng đáng với Ya-sama luôn.
Yeah, hẳn là cái đó rồi.
Vì lẽ đó, dưới sư cho phép của trưởng làng, tôi can thiệp vào sự phát triển quan hệ giữa Ya-sama với trưởng làng.
…
Areh?
Tại sao Ya-sama đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hằn thế kia vậy?