Chương 83: Phong cách sống của Người lùn và Vị khách mới
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Người lùn, nghe thấy tên chủng tộc đó, có lẽ bạn sẽ nghĩ họ luôn luôn nhậu nhẹt chè chén nhưng không phải vậy đâu.
Họ là những công nhân chăm chỉ, nhưng chỉ mấy cái việc liên quan tới chất cồn thôi.
Hễ mà có dính tới rượu, họ thậm chí cày bừa mà không than tiếng nào.
Trái lại, họ ồn ào hơn bất cứ ai, đặc biệt là thời điểm thu hoạch.
Đó là một điều tốt.
~cạn~
Khi pha chế đồ uống có cồn, người ta chắc nghĩ họ sẽ uống những gì họ pha chế để nếm hương vị như đã thành thói quen nhưng họ chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì như thế.
Khi tôi thắc mắc hỏi, họ bảo.
“Nếu chúng tôi say mèm, làm sao chúng tôi có thể làm ra rượu ngon được?”
Đúng thật là vậy.
Nhiều lần họ dùng lửa để pha rượu, họ làm lượt suốt cả ngày lẫn đêm nhằm đảm bảo chắc chắn rằng thức uống luôn được liên tục gia nhiệt đúng nhiệt độ.
“Một người coi lửa mà uống rượu là đáng trách tội/ đáng chửi.”
Tôi nghĩ thực là đúng.
Bà hỏa xét cho cùng đáng sợ lắm.
~can~
Họ uống khi họ ăn.
“Umu, đồ uống hôm nay đúng là thất bại.”
“À, hương thơm là tất cả. Chỉ có rượu là rát cả cổ họng.”
“Nhắc về mùi, tôi thấy một cái cây có mùi thơm. Sao chúng ta không làm thùng bằng cây đó nhỉ?”
“Thay vì làm thùng, sao chúng ta không dùng phương pháp mà trưởng làng nói đi?”
“Chuyện dùng nông sản khô để tăng thêm mùi à?”
“Chúng ta chỉ cần hâm rượu trước khi uống. Nó sẽ không khó làm.”
“Phải há. Nhưng mà, tôi hơi thấy tiếc là chúng ta đã không nghĩ ra phương pháp như vậy hồi trước đó.”
“Hahahah~|”
Mặc dù họ uống rượu vào mỗi bữa ăn, sản phẩm họ làm ra được đánh giá tốt và kết quả nghiên cứu của họ cũng hay.
Bởi vì vậy, tôi phải chỉnh đốn văn hóa nghiện rượu ở làng này.
~cạn~
Giờ, dân làng chỉ có thể uống rượu lúc hội hè.
Tôi biết cấm đoán trong một thời gian dài là việc xấu nhưng sau khi họ hiểu biết được uống có chừng mục, tôi sẽ gỡ lệnh cấm…tôi hy vọng việc này sẽ tiếp tục như tôi trông mong.
À thì, họ có thể luôn luôn có rượu uống nếu họ đổi mề đay lấy rượu nên tôi không nghĩ họ sẽ nổi dậy.
Trông bất kì trường hợp nào, không như hình ảnh của họ, người lùn không phải những tay bợm rượu.
Họ rất nhiệt huyết.
Trong những việc liên quan tới đồ cồn.
…
“Ơ, Donovan ơi!”
“Có gì không, trưởng làng?”
“Số lượng các ông lại tăng nữa hả?”
“Umm. Có người tới vào sáng nay. Tôi tính để trưởng làng biết càng sớm càng tốt nhưng tôi muốn ưu tiên việc pha rượu.”
Hiện tại, đã có 15 người lùn.
“Các ông có gặp khó khăn về chỗ ngủ không? Ông có muốn xây dựng thêm một chỗ khác không?”
“Tôi sẽ thích hơn nếu có một cabin khô được xây dựng trước. Sau đó, chúng tôi muốn một máy chưng cất mới. Chúng tôi sẽ đặt nó trong cabin mới.”
“Tôi có thể làm nếu cần thiết nhưng ông không nghĩ tới chỗ ăn ngủ à?”
“Không đâu, xin làm cabin trước. Tất cả bọn tôi nằm ngủ trên sàn thôi đã đủ rồi.”
Người lùn rất cuồng nhiệt.
Trong những việc liên quan tới đồ cồn.
~cạn~
Có một vị khách tới.
Đó là một người lạ mặt.
Điểm lạ thứ nhất.
Anh
Chú ấy cơ hồ vào được làng mà không bị phát giác bởi zbt, thiên thần lẫn bọn kr.
Ờ thì, chuyện ấy cũng xảy ra với những ông lùn mới nữa.
Điểm lạ thứ hại.
Zbt và bọn kr không tấn công chú ấy.
Chú ấy toát ra cái thần thái mà nếu bạn khởi sự đánh nhau với chú ấy, bạn sẽ không thể nào động được chú ấy.
Điểm lạ thứ ba.
Chú ấy được phát hiện ra khi chú đang quì khấu đầu trước những tượng thần ở cái miếu mà tôi làm dưới cây đại thụ.
Rồi khi chúng tôi phát hiện và vây quanh chú, chú ấy vẫn không đứng lên và giữ nguyên 5 điểm chạm đất.
Tại sao chú ấy quỳ 5 điểm.
Đó là hình thức khấu đầu cao nhất đấy. (dịch: 5 điểm gồm trán/đỉnh đầu, hai tay, hai gối)
Dựa trên việc chú ấy đang cho thấy lòng tôn kính hết sức nhất, chúng tôi chỉ đứng xem chờ cho chú ấy mãn nguyện.
Và thân phận vị khách được bóc mẻ trong chớp mắt.
“Cụ tổ-sama?” (Dịch: tổ phụ mới đúng)
Ông nội nội của Loo.
~cạn~
“Ta nghe nói Lulushi cháu hạ sinh một đứa trẻ. Ta nghĩ đó là chuyện nhầm lẫn nhưng…hóa ra thực vậy.”
“Dạ, cháu cũng không ngờ rằng cháu có thể sinh em bé.”
“Phải phải, mà, có một đứa con là một sự kiện hy hữu nên nó là một báu vật đó. Trân trọng nó nhé.”
“Dạ, đa tạ cụ tổ.”
Mặc dù ông ấy là cụ tổ-san của cô ấy, song ông ấy nhìn cứ như oniichan của cô.
Ông ấy đang mặc một bộ đồ quí tộc kinh điển với tà xẻ đuôi tôm.
Mặc dù xẻ tà, nó trông không biếng nhác/lề mề/lờ đờ/uể oải chút nào. Trái lại, nhìn khá gu thời trang.
Ông ấy không cho khí chất của một quí tộc mà ngược lại, ông ấy có vẻ thân thiện.
Maa, ấy có lẽ tại vì quần áo của ông lấm bẩn vì quì mải miết chăng.
~cạn~
Theo giới thiệu của Lulushi, cụ tổ-san đã sống cách đây 4000 năm.
4000 năm.
Tôi không thể thấy độc một vết tích nào về nó trên oniisan nhà hàng xóm này.
“Hahaha. Mẹo để sống lâu là thi thoảng xóa đi làm lại trí nhớ của mình ấy.”
Thấy tôi mù mờ, cụ tổ-san giải thích.
“Đừng quên những điều hệ trọng như là tên tuổi và quan hệ máu mủ là được rồi, tất cả thứ khác có thể quên. Cậu sẽ thấy bất an trước hết nhưng cậu sẽ quen dần sau khi làm nó thêm mấy lần nữa. Lần cuối ta xóa đi làm lại là cách đây khoảng 200 năm nên ta thấy mình trẻ trung lắm, hơ hơ.”
“Vậy là ma cà rồng có khả năng đó hả ông?”
“Nó không phải khả năng của ma cà rồng, đó là ma thuật. Ta nghĩ một số con rồng cũng đang làm vậy. Sống lâu khổ lắm. À, cậu chưa nghe thấy gì từ Dors sao?”
“Ông biết Dors à?”
“Ta biết về cậu từ Dors. À, phải phải, ta xin lỗi vì đã vô làng mà không chào hỏi cậu. Ta đã định đi về nhà một cách âm thầm sau khi ta xác minh tình hình nhưng cái mùi thú vị đã bắt lấy ta.”
“Mùi gì hở ông?”
“Đây. Bức tượng này. Thần Sáng tạo.”
“Thần sáng tạo? Là tượng nào à?”
Tôi khác hai vị thần dưới bóng cây đại thụ
Một là vị thần tôi gặp khi tôi tới thế giới này.
Người kia là vị thần nông đã ban cho tôi ncvn.
Cụ tổ-san không chút do dự và chỉ ngay vào vị thần tôi gặp khi tôi tới thế giới này.
“Cái đó. Nó thật kì diệu. Chính xác như là hóa thân của thần sáng tạo vậy. Ta theo bản năng đã phải khấu đầu.”
“…Ông gặp thần ấy rồi à?”
“Có một lần, lúc ta chào đời. Thể tạng của ta hơi có chút khác nhưng ngài ấy bảo ta phải kiên trì.”
“Thể trạng bất thường của ông là một ma cà rồng ấy à?”
“Có vẻ là thế. Bởi vì thể trạng của ta, ta đã có nhiều khổ cực và được cứu quá chừng lần. Thế mà, mặc dù ta dường như đã làm nhiều chuyện, nhưng ta không có trí nhớ nào về chúng, hahaha.”
Cụ tổ-san cười nhưng nhìn mặt ông ấy, tôi có thể thấy ông ấy nghiêm túc.
“Bất kể ta xảy ra điều gì, ta sẽ không bao giờ quên thần sáng tạo. Nhưng mà, ta thật sự không nhớ ngài ấy thực nhìn giống ra sao. Ngài ấy là một người trẻ? Hay người già? Màu mắt ngài ấy là gì? Tóc ngài ấy màu gì?
Dài hay ngắn? Dù ta đã cố gắng hình dung một hình ảnh về ngài, ta vẫn không thể làm thứ gì mà có thể là hiện thân của ngài giống như vật này.”
Thấy ánh mắt của cụ tổ-san, tôi cảm thấy ấm lòng.
“Tôi thấy, không thể nào làm ra vật thể hiện được thần ấy nỗi.”
“Đáng tiếc thật nhưng cậu nói đúng. Vì thế, ta muốn cậu khắc một cái mới giúp ta. Ta sẽ trả công cậu đàng hoàng. Không biết cậu có thể ra tay vì ta không?”
“A…”
Tôi thấy lo một chút nên tôi nhìn quanh.
Một ít dân làng đã tề tụ ở đây…
Loo và Flora đang nhìn tôi cứ như là nguyện ý tôn sùng tôi chỉ bằng việc nhận yêu cầu.
Tier và các thiên thần nhìn tôi một cách bất lực.
Rasuti và Hakuren nhìn tôi như họ đang đợi tôi đáp lời.
Frau và mấy cô nàng công chức dường như quyết tâm không nhìn vào cụ tổ-san.
Họ đang tchạy trốn hiện thực hả.
Những người khác đều quỳ 2 tay 2 chân.
Hầu hết họ có khuôn mặt vô vọng/bất lực.
“Tôi sẽ khác…nhưng mà, tôi không biết ông sẽ thích không, tôi không phải một thợ điêu khắc.”
Thực tế, mặc dù tôi là người khắc chúng, nhưng tất cả công đức nên thuộc về ncvn.
“À, ta không phiền gì hết đâu. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Được rồi. Xin cho tôi chút thời gian và tôi sẽ khắc cho. À phải, ông muốn kích thước cỡ nào ạ? Ông có muốn cỡ thực không?”
“Ta sẽ khoái điều đó.”
“Nhất trí rồi nhé. Tôi sẽ khắc ngay.”
Tôi đi vô rừng và lựa một cây gỗ tốt đoạn chặt nó xuống.
Tôi biến ncvn thành cái đục và điêu khắc trong khi bày tỏ tấm lòng biết ơn.
Khắc đục khắc đục~
Tôi biến ncvn thành dao chạm trổ để tinh chỉnh hoàn thiện.
Xong.
Dù tôi cảm giác nó trở nên đẹp trai hơn bức tượng dưới cây đại thụ 20%...tôi nghĩ thần thái nó tỏa ra cũng phù hợp.
“Thế nào hả ông ơi?”
Tôi không nghe cụ tổ-san trả lời tại vì ông ấy đã quỳ khấu đầu trước bức tượng mới điêu khắc.
~cạn~
Sau đấy, chúng tôi tổ chức một bữa liên hoan dành cho cụ tổ-san.
Giữa chừng sự kiện ấy, cụ tổ ôm Alfred với khuôn mặt cười hết cỡ.
Người này có lẽ đang làm những gì mà một ông cụ nội được mong đợi sẽ làm nhưng nhìn vào khuôn mặt trai trẻ của ông, họ giống như cha con vậy.
Tuy tôi nghĩ họ đẹp như tranh vẽ, nhưng tôi thấy hơi ghen ghét tại vì đó là con của tôi đó.
Loo tới bên tôi và an ủi tôi.
Uuu, đây đích thực là gia đình.
Suốt bữa tiệc, Loo nói nhiều sự việc về cụ tố-san và chỉ khi đó tôi mới biết ông ấy bá đạo cỡ nào.