Isekai Nonbiri Nouka

chương 77: đoàn khảo sát trở về và mùa đông tới (*)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 77: Đoàn khảo sát trở về và mùa đông tới

++++++++++++++++++++++++++++++++++

Con tôi được Tier đặt tên là Tiselle.

Nó là con gái.

Tôi muốn con gái lớn lên khỏe mạnh.

Khi Tier rốt cuộc khỏe khoắn, một bữa liên hoan ăn mừng đứa trẻ ra đời bắt đầu.

Tôi uống hơi bị quá nhiều à.

Alfred giờ đã có imouto…nhưng xem ra cu cậu chưa hiểu ất giáp gì.

(Hai mẹ con Tier+Tiselle)

~cạn~

Đại diện của những elf núi là Ya.

(Frau + Ya (bên phải) )

Cô ấy hơi bị hoang mang lúc được xem cuộc sống ở làng này nhưng không có sự cố lớn nào.

Cô ấy cuối cùng quen được sau 10 ngày.

Đầu tiên, nhóm họ thử đi săn. Họ giỏi việc làm bẫy rập và đó là cách họ thường đi săn nhưng dường như họ không có được thành quả nào tại vì họ chưa quen với dã thú ở rừng này.

Họ cũng thử việc đào mỏ và những công việc xử lý khác. Họ còn có khả năng của những đấu sĩ.

Thế nhưng, tôi không bao giờ tưởng nổi là họ giỏi việc làm gốm.

Lúc họ thấy tôi miết ngón tay và bóp đất sét, họ không biết sao thấy điều đó lý thú nhưng rồi họ cho thấy tài nghệ áp đảo hơn cả tôi.

Tuy chúng tôi vẫn đang ở giai đoạn thử sai trong việc nung đồ bằng đất, chúng tôi đang thấy tuyệt vì lò nung vẫn ổn.

Chúng tôi quyết định tập trung làm gốm trong mùa đông này.

~cạn~

Khi tiết trời sắp sửa vào đông, đoàn khảo sát mà tiến đến mê cung phương bắc đã quay về.

Họ mang về một lượng lớn nguyên vật liệu lấy được từ quái vật mà họ đối mặt và họ đều tự hào về thành quả họ đạt được.

“Có những titan thân thiện đang sống trong mê cung ấy. Họ hợp tác với việc điều tra của bọn em. Mê cung ấy trải rộng ra phía bắc nhưng bọn em không tra xét xuể vì nó tương đối rộng lớn.”

“Bên trong mê cung có gì nguy hiểm không?”

“Có đó anh, bọn em xác nhận sự tồn tại của mấy con huyết mãng xà. Tiêu diệt chúng sẽ cực kì nguy hiểm nên bọn em đã bỏ chạy ngay nhưng nếu thật sự chúng ta muốn chinh phục mê cung đó, chúng ta phải tiêu diệt chúng.”

“Huyết mãng xà…à, là con rắn to.”

Đó là cái con hành động càn quấy cùng với con gấu lớn hồi trước.

“Vậy để anh đi nhé?”

Khi tôi trưng cầu ý đó, Rasuti và Hakuren bước ra trước và nói.

“Trưởng làng không được bỏ đi.”

“Phải phải. Bọn em sẽ xử lý cho.”

….

“Nếu hai người định đi thì sẽ tốt thôi, nhưng mà tôi thấy lạ là các cô tự dưng tình nguyện dữ vậy.”

“Eh, a-anh đừng có nghĩ nhiều đến thế…”

“Đúng vậy, nó..nó có gì là bất thường đâu…”

Khi tôi thẩm vấn họ, họ tự thú.

Ăn thịt huyết mãng xà dường như có hiệu quả bồi bổ năng lượng.

Ehto…năng lượng à, ôi mẹ ơi, ý hai người là nó có tác dụng kích dục à?

Dường như thịt con rắn bổ ích cho những người muốn có em bé.

Lúc bọn tôi có được một con hồi trước, tôi đã nấu và ăn…

Khi tôi nhìn chung quanh, mọi người đều đảo mắt tránh né, thế tức là họ đều biết hết cả. Tôi khẽ lắc đầu vì coi bộ tôi là người duy nhất không biết mô tê gì.

“Bởi tại cơ hội ăn được huyết mãng xà là ít ỏi lắm anh à.”

Từ những gì tôi nhớ, dường như nó thật sự hiệu nghiệm (như rocket 1h).

Nhưng không giống như là tôi có nỗi lo lắng về cái ấy.

“Maa, thôi anh hiểu rồi và sau cùng anh không phiền gì hết…trước nhất hãy đợi xuân sang cái đã.”

Sau khi nói vậy, mọi người giải tán.

Đoàn khảo sát thu dọn đồ đạc họ mang về và cất vô kho.

A rế? Sinh lực…xuân sang…

Ối giời, thôi đừng nghĩ tới ngày mai nữa làm gì.

Ít nhất đừng để nó diễn ra vào mùa đông, khi mà tôi chẳng có nơi nào để trốn trại phụ nữ…

(dịch: dm, ta gato quá~)

~cạn~

Trời đã vào đông.

Lạnh.

“Tôi muốn nói về sự thiếu hụt nam giới và giới thiệu tiền tệ.”

Tôi đề xuất một cuộc họp và tập trung từng nhân vật chủ chốt của làng.

“Em hiểu về thiếu nam giới nhưng tiền tệ là cái gì?”

“Anh nghĩ nó cần thiết nếu chúng ta nghĩ về sau này.”

“Vậy hả? Em nghĩ mọi chuyện đều ổn cho tới giờ này mà.”

“Anh có cảm tính mọi thứ sẽ trở nên phiền phức nếu chúng ta tiếp tục kiểu sống hiện thời của mình.”

“Bộ có điều chi mà trưởng làng thấy bất tiện ạ?”

Hiện tại, tất cả sự vật trong làng này đều là của trưởng làng, tức là của tôi.

Ngay cả con mồi họ săn được cũng trình lên tôi đầu tiên và tôi có trách nhiệm phân phối chúng.

Khi ai đó muốn gì đó, họ phải hỏi xin phép tôi trước.

Những ngày đầu như thế cũng được đi nhưng giờ đã có rất nhiều người rồi.

“Việc của anh bị trì hoãn nếu anh phải lắng nghe từng yêu cầu nhỏ nhặt. Công việc của làng cũng bị hoãn lại vì anh phải được liên hệ trước tiên.”

Nói thật, tự họ có thể quyết định những việc nhỏ miễn là cuối cùng tôi sẽ được nghe báo nhưng tôi không thể ngờ nổi là họ làm điều đó ngay lập tức.

Về phần mình, tôi chỉ muốn tập trung vào việc làm đồng.

Tôi đã bắt đầu nghĩ chuyện vứt quách việc quản lý làng cho Frau hoặc Rasuti.

Tuy nhiên, cái đó không hiệu quả nên tôi sẽ phải chuyển nó theo một hướng mà mọi người đều thấy an tâm.

“Anh đã có một kế hoạch giới thiệu tiền tệ rồi à?”

“À có, bằng cách đính kèm giá cả của đồ vật, anh nghĩ chúng ta có thể để mọi người tự nguyện làm những trao đổi nhỏ. Tuy vậy, anh dự kiến là mọi người sẽ không quen với tiền ngay lập tức và nó chỉ vẽ vời giá tiền của đồ vật một cách dã man.”

Kinh tế là con quái vật.

Đó không là thứ mà dân nghiệp dư như tôi đột nhiên có thể kiểm soát.

“Vậy?”

“Chúng ta sẽ thực hiện từng bước nhỏ. Bước đầu sẽ là cái này.”

Tôi đặt một viên đá chạm khắc thành hình lớn hơn một đồng xu một chút ra trước mặt mọi người.

“Cái này là?”

“Màn đầu tiên trước khi chúng ta dùng tiền bạc…một mề đay ghi công.”

“Cái này được sử dụng làm sao?”

“Anh sẽ phân phát một ít một lần trong năm.”

“À, em hiểu rồi. Nếu chúng ta có thể trao đổi đồ vật bằng mề đay ghi công này, chúng ta thực sự có lẽ làm được gì đó.”

“Đúng là như vậy.”

Nó giống một voucher nhiều hơn là tiền bạc.

“Anh sẽ đưa cái này cho những người có cống hiến với làng và còn cho những người thắng các cuộc thi và trò chơi.”

“Oooooooohhh”

Trước hơn hết, tôi phải để mọi người tập cho quen với thứ này rồi dần dần chúng tôi sẽ chuyển sang xài tiền.

Maa, nó là một kế hoạch lâu dài.

“Anh tính thực hiện nó như thế nào?”

“Hãy thử thực hiện nó trong năm nay.”

Và giờ nó đã quyết định.

“Ơ mà…nếu anh thực sự định phân phối mề đay ghi công này cho dân làng, anh sẽ cần một lượng nhất định nhưng…”

Tôi cho rằng không có người xấu trong làng này nhưng làm giả nhất định là thứ phiền toái.

Đó là vì sao tôi làm chúng công phu.

Hiện tại, tôi là người duy nhất có thể thao tác đá vì tôi có Nông cụ Vạn năng.

Chúng tôi chỉ dùng mấy cái này vào lúc đầu.

Đúng vậy, chỉ ở lúc đầu thôi.

Tôi đang tự thuyết phục bản thân trong khi lặng lẽ làm mề đay một cách âm thầm trong mùa đông này.

Eeehhhh.

{Nếu các người thật sự muốn làm cái giả cho mấy người, mấy người cứ việc đi mà thử.}

Tôi thêm một thứ khác ở một bên sau khi đặt thêm một số biểu tượng ẩn.

Những phiền phức để làm nên mề đay lại thêm nữa rồi.

“Thế anh không nói chuyện về thiếu hụt nam giới à?”

“Chết chửa, anh quên mất tiêu rồi!”

Truyện Chữ Hay