Isekai Nonbiri Nouka

chương 63: michael

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 63: Michael

~~~~~~~~~~~~~~

Tên tôi là Michael.

Michael Goroun.

Tôi là một thương nhân của Thành phố Shashaato.

Nhờ ơn trời, công việc làm ăn của tôi phát đạt.

Bởi vì chúng tôi có nhiều quan hệ với vương đô, rất nhiều người muốn buôn bán với tôi. Tôi thậm chí gặp khó khăn khi không biết chọn ai bỏ ai.

Gần đây, tôi chỉ có vài cuộc nói chuyện làm ăn, tôi xem chúng chỉ như thú vui giải trí.

Tôi thích vàng nhiều hơn cả chất cồn và thức ăn.

Tôi muốn làm ra nhiều tiền.

Một ngày, trong lúc tôi suy tư điều như thế, bỗng dưng có một vị khách ghé thăm.

Dân nhà quê đó mang tới và bán appo. Tôi nghĩ đó chỉ là một dân quê khác, kẻ thậm chí không biết đặt một cuộc hẹn, nên tôi nghĩ sẽ giả bộ như là mình ra ngoài. Song tôi lại cảm thấy bất an nên tôi quyết định gặp vị khách.

Quả nhiên, đúng là một cô gái nông thôn.

Cô ấy trông được đó chớ nhưng điều này không là vấn đề.

Tại vì tôi đã có người vợ tôi yêu thương.

Màu sắc appo thì khác nhưng tôi sẽ trả lại cho cô gái.

Tôi nghĩ vậy nhưng rồi lại đổi ý,

Thành kiến chính là thất sách.

Ai mà biết thứ này sẽ có lợi nhuận hay không.

Hãy nghe cô ấy nói trước khi đưa ra phán quyết.

Nhưng mà, tôi sẽ không buông chủ động.

Tôi phải xông xáo trước tiên…bất quá tôi cảm giác thấy xấu nên tôi nhã nhặn đón cô ấy,

Tôi lựa đúng rồi.

Cô gái thôn quê này là con gái của Bá tước Chrome, Fraurem-ojousama .

Thật hú hồn.

Gia đình Bá tước Chrome ảnh hưởng kinh khủng trong đất nước ma vương.

Nếu bạn muốn xin hai chữ bình yên, bạn đừng nên khước từ họ dù bất cứ lý do gì.

Và cô gái này không đơn giản là bình hoa, cô ấy là bạn cùng lớp chí thân với công chúa và cô ấy xuất sắc cả về chữ nghĩa lẫn binh pháp.

Do là một người bạn thân thiết của công chúa, cô ấy hẳn sẽ là một ứng viên cho người hành pháp thế hệ tiếp nối.

Thậm chí với cương vị hiện tại, cô ấy đã nắm quyền sống chết của tôi.

Hay nha.

Thật là hay khi tôi đã không vứt bỏ linh cảm của mình.

“Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi nhỉ. Không biết liệu ngài có còn nhớ tôi không?”

“C-có chứ. Dĩ nhiên mà. Chúng ta đã gặp nhau ở tiệc sinh nhật của Công chúa Điện hạ mà.”

“Đúng rồi. Lần đó, tôi nhớ ngài bảo tôi rằng nếu có gì buôn bán, hãy đến chỗ ngài. Tôi tự hỏi tôi có quấy rầy ngài không?

“Tất nhiên là không mà. Tôi sẽ nghe tất cả những gì mà tiểu thư Fraurem muốn nói.”

“Vậy hả? Thế thì hay rồi. Tôi muốn ngài mua hết đồ tôi mang đến ngay lập tức.”

“Vâng vâng. Thế những cái đó là gì ạ?”

“Là nông sản.”

“Nông sản? Tôi xin lỗi vì làm tiểu thư Fraurem thất vọng nhưng tất cả nông sản thu hoạch trên lãnh thổ đều thuộc hô ứng của nhà cung cấp, tôi không thể mua được.”

Tất cả gia tộc lớn đều có nhà cung cấp của họ.

Nói ngắn gọn, mỗi lãnh địa có một người.

Ngay cả khi người yêu cầu là tiểu thư Fraurem, tôi cũng không thể làm bất chấp được.

“À, không đâu. Nông sản không được thu hoạch ở lãnh địa cha mẹ tôi nên không có sao hết. Nơi đó còn chưa có nhà cung cấp.”

“Ra là vậy?”

“Đúng thế. Ngài có thể nhìn chúng trước được không. Xin lỗi nhưng tôi đã tự tiện mang chúng đặt trước cửa hàng của ngài.”

Tôi theo tiểu thư Fraurem và đi ra ngoài.

Bên ngoài thật ồn ào?

Có vụ việc gì thế nhỉ?

Tôi không biết vì sao nhưng ánh mắt mọi người dán chặt vào chỗ này.

Trong khi tôi hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy hành lý chất chồng như núi ở trước cửa hàng của tôi.

Nói thật, đây hoàn toàn là vật cản đường chuyện làm ăn của tôi đấy.

Cô nghĩ về chỗ của tôi thêm chút nữa được không?

Và chuyện gì xảy ra nếu tôi từ chối mua chúng hả?

Tuy vậy, thứ làm tôi ngạc nhiên đó là người đang bảo vệ mớ hành lý.

Người thằn lằn.

Ngay cả ở trong lãnh địa ma vương, họ là một chủng tộc hy hữu. Một người trong họ đủ địch với 10 con người.

Bộ họ là đội bảo tiêu à?

Umu, không hổ là nhà Bá tước Chrome.

Và có một người khác, một cô gái…

Cô thôn nữ này dường như là kiểu người nghiêm túc.

T-thôn nữ?

Areh?

Trên đầu…là sừng à…lại còn có cả đuôi…areh?

Khi tôi xin cầu viện từ người chung quanh, họ đều đảo ánh mắt né đi.

Không chỉ làm cái đó, họ thậm chí còn xích xa tạo khoảng cách.

Họ không muốn bị liên lụy nên họ không muốn tới gần à?

Có lẽ.

Đúng, tôi nghĩ chắc thế 100%.

Nhưng, tôi không thể bỏ chạy thế nên tôi cần phải kiểm tra.

“Ano, tiểu thư Fraurem ơi?”

“À, cô nàng này là Rasuti. Đừng chọc giận cô ấy nghen tại vì cô ấy là rồng.”

“R-rõ rồi.”

Rasuti. Tôi chưa hề nghe tên cô ấy. Đúng vậy.

Tên cô ấy nghe na ná như Rasutisumoon .

Đó là con gái của rồng gác cổng ở phía bắc. Cô ấy là một con rồng hung bạo đã nổi khùng chà đạp ở nhiều nơi khác nhau.

Thiên hạ đồn rằng con wyvern hung dữ mà biến rừng sắt thành lãnh địa của nó đã biến mất tại vì Rasutisumoon đã giết nó.

Rasutisumoon… Rasuti.

Họ có phải là chị em không?

Hay là bà con?

Hoặc là họ chỉ có tên giông giống nhau?

Dẫu là đằng nào, sự thật cô ấy là một con rồng vẫn rành rành ra đấy.

Đối xử dở với cô ấy sẽ trực tiếp dẫn tới cái chết.

Nhưng tôi muốn lên tiếng hỏi là, sao một con rồng lại ở chốn này?

Tôi không thiết tha gì nữa. Tôi chỉ cần xem xét hành lý thôi.

~cạn~

Tôi biết ngay từ cái liếc mắt đầu.

Mấy cái này là nông sản mà gần đây trở thành miếng đầu câu chuyện ở vương đô.

Và chúng đã chất đống như một ngọn núi ở trước cửa hàng của tôi.

Mùi của núi vàng thật ngộp ngạt khó thở.

“Tôi muốn được mua hết lắm nhưng…”

“Ngài có thể mua theo giá thị trường.”

Nhanh dữ vậy.

Tôi không thể vuột tay khỏi cơ hội này.

“Có thêm nữa không?”

“Đây là những cái duy nhất chúng tôi mang theo lần này.”

“Lần này?”

“Ừ-đúng…vẫn còn một số ở làng.”

“Tôi có được phép đi cùng tiểu thư về làng không?”

“Tôi không ngại nhưng chúng tôi hãy còn có đồ muốn mua ở đây.”

“Xin cứ nói điều ấy với tôi. Tôi sẽ lo liệu hết.”

Cơ hội kinh doanh là đây.

Tôi phải không được để cơ hội này bay mất.

~cạn~

Tôi hiện giờ ở trên lưng một con rồng.

…tôi có lẽ nên cho cơ hội kinh doanh này để gió cuốn đi.

Tôi chẳng có thời gian để ngắm cảnh tại vì hãi hùng quá đi.

Tôi hiện tại ở tổ của rồng gác cổng.

Tôi thật sự nên để cơ hội này cho gió cuốn đi.

Tôi đi lên giường nhưng làm sao ngủ nổi hả?

Tôi hiện tại đang bay trên rừng chết.

Tôi đã vào màn kí kết rồi.

Vì mọi việc đã tới mức này, tôi sẽ chộp lấy cơ hội trong tầm tay.

Tôi quyết định trấn tĩnh lại tinh thần.

~cạn~

Công chúa hút máu, thiên thần diệt vong, thiên thần tàn sát, sói địa ngục…

Tôi không sao.

Tôi không sợ đâu nha.

Tôi không biết chữ sợ viết kiểu gì nữa.

Dù trông chẳng có tí đáng sợ nào, nhưng sao tôi lại được giới thiệu với một con người trước?

Trưởng làng?

Cậu ta là sếp sòng ở đây đó hả?

Ồ, cậu ta đang vuốt đầu một con sói…

Thêm nữa, cậu ta tỏ ra lịch sự.

A, thậm chí cậu ta cúi người nữa cơ.

A, đầu tôi không bắt kịp được diễn biến nữa chắc tại lẽ tôi ngủ thiếu giấc rồi?

Cậu ta tử tế dẫn tôi tới nhà trọ.

Đây chỉ là một cái làng nhỏ nhưng nhà trọ này có vẻ không hợp cho lắm.

Areh?

Tấm trải giường này, nó làm từ tơ của quỷ nhện…trời đất, cả các bức màn nữa?

Đ-đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.

Tôi chỉ cần nghĩ chuyện ngày mai thôi.

Tôi phải ráng sức cho vụ đàm phán ngày mai.

Dù sao, tôi cần đi ngủ trước…guh.

~cạn~

Thật sảng khoái.

Bữa ăn à?

Dĩ nhiên tôi sẽ ăn rồi.

Món ăn là đồ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Thật ngon.

Tôi không thể hình dung làm sao họ nấu được.

Nhưng điều ấy không thành vấn đề, miễn ngon là tốt.

Tôi tự nhủ không biết có lời nào để diễn tả sự ngon này không.

Bạn thậm chí không thể nếm thứ như vầy ở trong bữa tiệc của quí tộc.

Bộ họ đặc biệt chuẩn bị cho tôi đấy ư?

Mà nghĩ, không biết họ nấu bằng loại thịt gì nhỉ?

Ơ, thịt thỏ sát thủ? Heo rừng lớn?

Mấy cái đó là thịt xa xỉ mà hiếm khi có hàng đó...

Rượu cũng ngon nốt.

À, tôi bị mê đắm rồi.

Tôi tuyệt đối muốn thứ này.

Cho thêm phần nữa đi.

~cạn~

Đó là một vụ đàm phán khó nhằn.

Nhưng tôi đã cố gắng.

Tôi đã cố gắng ngay cả khi phe bên kia là công chúa hút máu.

Nếu có thể vận chuyển bằng rồng thì giấc mộng thành thương nhân hàng đầu của đất nước của tôi đã thành sự thật rồi.

Maa, phải chi được nhỉ.

Tôi xoay sở đảm bảo thêm được nhiều nông sản nhưng mà thật đau khổ khi tôi chỉ có thể tận thu được một lượng rượu nhỏ.

Kuh.

Hương vị đó, tôi chắc chắn rất nhiều người sẽ khát khao nó.

Tôi đinh ninh bởi vì cách dân làng đối xử với tôi tối qua, rượu sẽ lấy được chứ.

Hả?

Bữa tiệc tối nay?

Rượu…sẽ được phục vụ sao.

Cho tôi uống với.

~cạn~

Tên tôi là Michael Goroun.

Tôi là chủ tịch của Thương hội Goroun và là một trong những thương nhân lãnh đạo của thành Shashaato.

Một người đàn ông dự tính trở thành thương nhân hàng đầu của Vương quốc Ma vương.

“Con trai hả? Tôi có hai đứa. Chúng lớn đủ rồi. Tôi sẽ sớm có chàu nội để bồng thôi.”

Nghe nói cháu nội của tôi sẽ sớm sinh ra, cậu ta trông thất vọng sao ấy.

Chẳng hiểu là chuyện gì nhỉ.

Truyện Chữ Hay