Isekai Nonbiri Nouka

chương 54: học hỏi địa lý suốt mùa đông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 54: Học hỏi địa lý suốt mùa đông

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chúng tôi không có vấn đề thức ăn trong năm nay.

Do vậy, tôi tập trung vào việc phụ của mình hoặc là học hành.

Việc phụ của tôi là làm đồ vật nhỏ từ gỗ và đá.

Đối với việc học, chủ yếu là về ma thuật và địa lý của khu vực chung quanh.

Ngoài ma thuật, tôi thiệt sự có hứng thú với địa lý của nơi này.

Sau khi trò chuyện với sứ giả của ma vương Bezeel và Gulf của làng Howling, tôi cảm thấy hổ thẹn khi mình hổng biết cóc khô gì với xung quanh.

Hiện giờ, làng của chúng tôi kiểu như là ở trung tâm của một lòng chảo lớn.

Khu rừng trải rộng hết toàn bộ lòng chảo này được gọi là Rừng Chết.

Kích thước của Rừng Chết…người khác không nói chắc nhưng mấy high elf bảo là họ sẽ mất một tháng để đi từ bờ này sang bờ kia.

Nếu mục tiêu của họ chỉ là đi ngang qua và không mang thứ gì, họ nói họ có thể đi qua trong nửa tháng.

Cơ mà, nghĩ chuyện nhóm thú nhân của Gulf, họ mất một tháng để tới làng này từ chân ngọn núi phía tây. Vậy tôi nên lấy cái nào làm tiêu chuẩn hả?

Tiện thể, các thiên thần dường như nói là có thể vượt qua khu rừng ở trên trời trong vòng nửa ngày.

~cạn~

Tổ của Doraim có vẻ nằm ở dãy núi phía nam rừng chết. Người ta gọi đó là núi rồng.

Vì có rồng sống ở đó, nơi ấy trở thành một chốn bình yên tới nỗi mà có những người chọn chỗ đó làm nơi để đi qua.

Vượt ngoài núi rồng là khu rừng khác kêu là rừng sắt.

Đi qua rừng sắt, xa hơn xuống phương nam, Doraim nói rằng đó là biển.

Tôi nghe nói có một thành thị con người gần biển nên tôi muốn đi tới đó để mua sắm.

~cạn~

Trông giống như lâu đài của ma vương và thành phố lâu đài thì nằm ở ngoài dãy nủi phía tây của rừng chết.

Coi bộ đó là một nơi sống động. Tôi có nên kêu Bezeel dẫn đến nơi đó tham quan không?

Lãnh địa của ma vương dàn trải như một hình tròn quanh lâu đài. Thành thị con người ở phía nam và đông là phần của lãnh địa thuộc ma vương.

Dựa trên cách xem lãnh địa ma vương từ lâu đài ở hướng tây tới thị trấn ở hướng đông, thấy rõ ràng là khu rừng chết nằm dưới thế lực ảnh hưởng của ma vương.

Ông ấy để khu rừng đó mà không đá động gì tới là bởi vì không ai sống ở chốn này tới bây giờ à?

Họ hiện thời có chiến tranh với Vương quốc con người ở khu phía tây của vòng tròn thế lực ma vương. Họ đang chiến đấu chống lại Vương quốc Full Heart.

Do họ nằm ở bên phía tây của lâu đài ma vương, tôi nghĩ rằng xác suất để làng này dính liếu tới cuộc chiến tranh đó thì thấp.

Tiện thể nói, lãnh địa của ma vương chính là vương quốc ma vương. Nó được đặt tên theo ma vương hiện tại nên nó gọi là Vương quốc Ma vương Gallgald.

~cạn~

Từ góc độ dân làng, làng Howling nằm ở ngọn núi hướng đông.

Băng qua núi đó là một thôn làng con người tên là làng Tarotte.

Cả hai làng đó đều là bộ phận của lãnh thổ ma vương nhưng hình như hai làng đều không có ma tộc.

Có những làng nhỏ quanh Howling và Tarotte nữa nhưng không ai biết chi tiết nào.

Mặc dù thú nhân Sena nghe về những làng đó từ người làng Howling, nhưng làng Sena chỉ buôn bán với họ nên em ấy không biết ất giáp gì.

Lại dường như có gì đó khả nghi ở ngọn núi phía bắc và bên ngoài dãy núi đó.

Người ta nói rằng không ai có thể di chuyển tới chỗ đó suốt mùa đông và sẽ khó vượt ngay cả mùa hè.

Lời đồn nói rằng có cái gì đó nguy hiểm được phong ấn ở chỗ ấy từ thời cổ đại nhưng không ai biết chắc.

Làm ơn cứ ở yên là tin đồn đi.

~cạn~

Mà nói, nếu một người muốn đi tới làng Howling ở hướng đông từ lâu đài ma vương, họ sẽ phải đi xuống phía nam, di chuyển dọc duyên hải, rồi hướng trở lại lên phía bắc.

Tôi cho rằng đó là một chặng đường vòng địa ngục nhưng chả ai dám băng xuyên qua rừng chết, hay núi rồng và thậm chí cả khu rừng sắt.

Họ thận trọng với cái gì vậy kìa?

Loo, Tier và Flora đã một mình băng rừng tới đây đó thôi. Ngay cả các oni và người thằn lằn cũng thành công đến đây chứ bộ.

“Làng của Ria nằm ở chỗ nào vậy?”

“Nó nằm ở một chỗ ngoài dãy núi tây bắc tính từ đây. Nó ở khu rừng phía bắc của lâu đài ma vương.”

“Loo, em đến từ đâu?”

“Vương quốc Galbart. Đó là một nước ở phía bắc Vương quốc Full Heart.”

“Hễ~”

“Em sống ở đó một mình cho tới khi con người tới.”

“…eto, anh sẽ không hỏi tuổi của em.”

“Cái đó khôn ngoan đấy anh yêu. Tier và thiên thần khác đến từ nơi xa xôi phía bắc của Vương quốc Galbart.”

“Đúng là vậy. Cơ mà thiên thần bọn em thường làm việc tự lập. Bọn em chỉ sử dụng chỗ đó để liên lạc với nhau.”

“Thiên thần thì nổi tiếng và họ là một chủng tộc thần bí mà.”

“Có thời gian họ trở thành vật thờ cúng nữa chứ.”

“Mấy người mà thờ phụng bọn em tự ý họ làm ấy chứ. Bọn em có bảo họ làm vậy đâu.”

“Tôi còn nghe nói các cô đang thu thập tiền quyên góp nha.”

“Đó tại vì…bọn tôi cũng cần một cuộc sống đàng hoàng, hổng lẽ không được sao.”

Dường như họ hơi khổ cực à.

“Dù sao đi nữa, anh giờ đã có hiểu biết sơ bộ. Về tên tuổi những nơi chốn…”

“Đúng đó. Xin anh hãy cố gắng mà ghi nhớ.”

Tôi tiếp tục học hành suốt mùa đông.

~cạn~

Có chuyện đặc biệt xảy ra vào mùa đông.

Trời lạnh vậy mà, một người lùn tới.

Ừm, tôi nghĩ đúng là họ nói phóng đại vụ rừng này là rừng chết.

Người ta cứ đến và đi như họ muốn đấy thôi.

“Tôi nghe nói có rượu ngon ở đây. Tôi xin phép được uống có được không?”

“Miễn ông trả thì được.”

Ria là người đón tiếp ổng.

“Dở thật. Tôi không có tiền. Nhưng mà tôi có kiến thức.”

“Ông là một thợ rèn à?”

“Không, tôi là thợ pha chế rượu.”

“…vậy để bù cho việc thử uống là ông sẽ đưa ra một phương pháp làm rượu à?”

“Từ những gì ta nghe được, rượu các cô làm ở đây từ nho. Tôi biết một phương pháp làm rượu từ thứ khác không phải nho.”

Ông lùn cười nụ.

“Nếu rượu ở đây ngon, tôi thậm chí sẽ xem xét việc định cư ở đây luôn.”

“Tốt. Tôi chấp nhận khiêu chiến. Mang rượu ra cho ông ấy!”

Thế là, dân ngụ cư lại tăng thêm một người.

~cạn~

“Areh? Tôi không biết lời nào để nói.”

“Không ngon hả?”

“Không, đâu phải vậy…”

“Thế thì không có vấn đề rồi. Xin ở lại nhà trọ này trong mùa đông. Sẽ có một bữa tiệc chào đón tối này. Việc chuẩn bị đang tiến hành. Làm ơn nhớ chào hỏi trưởng làng lập tức ngay khi nó bắt đầu hiểu chưa.”

“…t-tuân lệnh.”

Trong mùa đông, chỉ có vài sự kiện nên dân làng không bỏ lỡ dịp này để uống rượu.

~cạn~

Việc để bắt đầu làm mùa đông này.

Trong nhà thì ấm áp nhưng bên ngoài lạnh ngắt nên tôi không muốn đi ra ngoài nhiều được chừng nào hay chừng đó.

Mọi người khác đều nghĩ vậy nên cả đám chỉ làm gì đấy ở trong nhà.

Im ắng.

Quả nhiên, thật khó để tiếp tục chơi với chỉ những thứ này mãi.

Mọi người đang chơi đồ vật tôi làm khi trước, cờ vua và cờ Othello.

Nhưng hiện thời, mọi người đang tập chơi bowling mini tôi mới làm.

“Làm nó đi thẳng thật không dễ à.”

“Tại sao mình không trúng cái ki kia vậy?”

“Ách…còn lại có ba cái.”

Tôi không nhớ kích thước làn lẫn khổ con ki. Tôi làm chúng nhỏ hơn những gì tôi nhớ vì không gian trong nhà bị giới hạn chỗ để chơi.

Tôi làm một làn gỗ rộng 1m dài 10m. Mấy cái ki cũng làm bằng gỗ. Tôi làm chúng từ mấy nhánh cây.

“Đánh ngã chúng thì có ý nghĩa gì thế anh?”

Bởi câu hỏi đơn giản ấy, tôi khắc khuôn mặt lên mấy cái ki và làm giống trông giống bọn ác ôn.

Không phải là ý hay khi làm chúng có cùng chung bộ mặt nên tôi thay đổi mỗi cái và làm một số nhận diện.

Trái banh là một hòn đá đẽo hình cầu.

Do khó để làm một cái lỗ giúp người ta có thể cho ngón tay vào, tôi làm nó thành kích thước bóng mềm đặng cho nó dễ lăn hơn.

Tuy mục tiêu của tôi là để họ tập thể dục nhẹ nhàng, nhưng hay cái là dân làng đều thích nó.

“Sao mà không đốn ngã được tên sát nhân bên phải dù tôi đã cố bao nhiêu lần vậy nhỉ.”

“Tôi nghĩ đánh tên phóng hỏa ở bên trái khó hơn nhiều ấy chứ.”

“À, tôi suýt đánh ngã được hết nếu như không có cái tên lừa đảo kia.”

Nó được ưa thích tới nỗi tôi làm luôn 6 làn mùa đông này.

“Chúng ta nên dựng một ngôi nhà riêng cho việc này.”

Vậy là có quyết định khi mùa xuân tới, một tòa nhà mới sẽ được xây dựng với danh nghĩa nhà tiêu khiển.

~cạn~

Nhân tiện, mini bowling không là vật duy nhất tôi làm.

Thứ đầu tiên tôi làm là phóng phi tiêu.

Tôi làm một mục tiêu rồi tôi nghĩ về những vật cần ném.

Sau khi nghĩ ngợi, tôi làm những con dao.

Thay vì phóng phi tiêu, tôi nghĩ bọn tôi nên kêu nó là phóng dao.

Tôi thử ném nhưng nó chỉ cào vách tường mà thôi.

Tôi xốc tinh thần và tiếp tục nhưng vô ích.

Tôi nghỉ giải lao chút xíu và lúc ấy, mấy high elf nói rằng họ muốn thử. Họ ném trúng liên tiếp luôn.

“Dù khoảng cách có xa thêm nữa thì cái này cũng dễ ợt.”

Ờ há, họ sống trong rừng nên tôi đoán họ sẽ không sống thọ được nếu chỉ mỗi cái trò vặt vãnh này mà không làm được.

Mấy oni cũng thử và họ cũng trúng liên tiếp.

“Sao anh không làm thành hình người ạ? Cái này thực hành tốt lắm.”

Tôi méo biết nói gì.

Người thằn lằn cũng tham gia và trúng luôn.

“Bọn tôi dùng giáo tốt hơn là dao…tôi hoàn toàn hụt hồng tâm thôi.”

Tôi muốn cạn lời.

Tim tôi rốt cuộc tan tành khi tôi thấy ông già lùn say rượu còn ném trúng.

~cạn~

Bởi tại sự kiện ấy, tôi làm mini bowling nhưng giờ tôi không chạy được.

Điểm số trò bowling của tôi thấp lè tè.

“Trưởng làng ơi, làm thêm banh đi anh.”

“Làm thêm ki tên cướp đi anh.”

“Eh, làm bộ quái vật trước chứ.”

Hiện tại, tôi đang hiến thân làm đồ chơi.

Có lẽ đây là lối thoát của tôi.

Truyện Chữ Hay