Chương 49: Làng đổi hàng trứ danh
===================================
Năm này khách ghé thăm tiếp tục đến từ mùa xuân nhưng bọn nhện vẫn ra đi như mọi lần.
Lũ cún con không ra ngoài tìm bạn đời trong năm này.
Bộ chúng đã tìm thấy bạn đời như ý ngay ở đây à? Hoặc là chúng đã chạm tới ngưỡng giới hạn dân số…?
Mặc dù đang ở mùa sinh sản, một số chúng không có mang thai.
Thật hay khi chúng có loại kế hoạch hóa gia đình.
Trong khi nghĩ vậy, một nhóm Kuro đi ra.
Độ chừng 30 con.
Tôi không biết chúng định làm gì nhưng chúng đang tạo không khí giống như là chúng sẽ không quay về trong một thời gian dài.
Tôi hy vọng chúng sẽ bình an…
~cạn~
Hè đã qua và giờ là mùa thu. Ngày trao đổi hàng với làng Howling đã tới.
Tôi nghĩ lẽ tự nhiên để tôi thân chinh đi nhưng tôi bị mọi người ngăn cản.
Họ hè nhau nói rằng đó là dấu hiệu của kẻ yếu và chúng tôi chắc bị coi thường nếu trưởng làng tự thân xuất mã.
Không bao giờ tôi có thể nghĩ ra điều đó.
Trong bất kì hoàn cảnh nào, người ta nói rằng trưởng làng không nên dễ dàng ra mặt xuôn.
Sau đó, một trận oẳn tù xì dữ dội xảy ra, và Tier là người thắng.
(Tôi không có ý mang tới văn hóa oẳn tù xì tới đây tại vì tay của nhiều chủng tộc hoàn toàn không đủ khả năng chơi. Nhưng mà họ giải quyết được bằng cách chơi hét to. Nó đã thành một luật mới cho tất cả chủng tộc chơi oẳn tù xì.)
Đối với thành viên khác, đó là 5 người thằn lằn bao gồm Daga.
Đầu tiên, tôi nghĩ cử hết người thằn lằn nhưng được giảm tới số lượng ấy tại vì họ cần người trông chừng trứng.
Coi bộ chúng sẽ nở sớm.
10 high elf được bù vào quân số giảm xuống ấy.
Nó được quyết định bằng cách rút thăm.
~cạn~
Chung cuộc, một tập hợp 16 người sẽ khuân hành lý.
Sẽ mất 10 ngày cho họ đi tới nơi đó, thêm 2 ngày ở lại, và 10 ngày khác để trở về,
Lịch trình coi như là vậy nhưng đột nhiên biến đổi.
Bác rồng Doraim tới chơi nên tôi nhờ ổng đi vận chuyển đồ với một thùng rượu để bồi dưỡng.
Doraim này cứ hễ khi tới làng là ổng ăn thức ăn và uống rượu quá chừng trong khi làu bàu tới độ phát nôn luôn.
Cùng khuôn mẫu ấy, anh quản gia cũng tới đón ổng vào ngày hôm sau.
Lẽ nào ổng nghĩ rằng làng chúng tôi là làng ăn nhậu hay cái gì vậy trời?
Kể cả như thế, chúng tôi cũng khó lòng khước từ ổng vì ổng mang theo quà cáp biếu xén mỗi lần ổng tới.
Uầy, tôi nghĩ ổng làm vậy coi bộ cũng có lợi.
Tôi không quen thuộc với châu báu và khí giới nhưng thấy Loo và Tier không nói gì, chúng chắc rất giá trị.
Thôi, dù tôi không chắc liệu đó có là chấp nhận xin thứ lỗi vì để ổng uống không, nhưng chúng tôi vẫn mở tiệc mỗi khi ổng tới…
Doraim nghe theo đề nghị của tôi.
Thêm vào làm dịch vụ vận chuyển, ông bác ấy cũng ở lại để đồng hành cùng họ.
Tôi nghe nói lý do ổng muốn rượu là sau khi khoe khoang rượu của chúng tôi với những con rồng khác, ổng bị hăm dọa sẽ bị phơi bày lịch sử đen tối của ổng nếu như ổng không mang cho họ một ít.
Vậy ra những kiểu rồng như thế cũng có luôn hả.
Dù sao đi nữa, vì Doraim cho họ một sự nâng đỡ, thời gian di chuyển trở nên chẳng thấm thía.
Coi bộ Doraim có thể đi tới nơi đó trong 1 tiếng khi vừa khuân cả hành lý.
Trái lại, ông bác bảo tôi rằng chất đồ lên lưng ổng còn mất thời gian hơn.
Quả đúng vậy.
Nhưng làm sao mà thời gian chất đồ lại có thể so được với thời gian 10 ngày di chuyển cơ chứ?
Chúng tôi sửa soạn vài thùng gỗ cùng kích thước càng nhiều càng tối để đặt hàng hóa.
Tôi mừng xiết bao nhiêu khi Doraim có thể mang rất nhiều thùng.
Không có sự thay đổi nào trong đội ngũ trao đổi hàng.
Chúng tôi nói chuyện vài lần trong một buổi họp về nông sản nào cần thiết cho làng.
Nếu xảy ra đồ thừa thì sao? Sẽ phiền lắm nếu giá trị nông sản chúng tôi mang tới đó bị thấp giá.
Cơ mà, có vài điều họ nói mà tôi không hiểu nhưng tại vì không ai trong bọn tôi ở đó và chúng tôi không biết nhu cầu của làng ấy, nên chúng tôi để Tier quyết định sau khi thấy nơi ấy.
Tôi không thấy vấn đề với sắp xếp ấy.
Nhưng tôi muốn tránh xung đột.
Hy vọng là đừng có gì đi sai.
~cạn~
Họ mang trái cây như là táo, lê, hồng và cam.
Về ngũ cốc, họ mang lúa mì, lúa mạch, đậu nành và bắp.
Sau đó, là những nông sản cứng có khả năng chống chịu vận chuyển như là cà rốt và củ cải.
Dâu với cà chua thì bây giờ không tốt.
Đây là thương vụ đầu tiên của chúng tôi nên tôi phải có càng nhiều loại càng tốt.
Trừ bỏ nông sản, họ cũng mua 10 thùng rượu và một số đồ gia vị.
10 thùng rượu chắc là quá nhiều nhưng tại Doraim ở với họ, chúng tôi cho phép ổng uống ở đó.
Tôi chỉ hy vọng là ổng không uống nhiều quá để rồi gặp tai nạn trên đường về.
~cạn~
Tại làng Howling.
“…Anh nghĩ người làng Đại Thụ có thực sẽ tới không?”
“Đừng lo lắng. Chúng ta chắc chắn rằng họ đã biết thời gian để tới mà.”
“Nhưng tôi còn chưa thấy ai vào chu vi ngọn núi này mà…hử?”
“Gì vậy?”
“Kia là gì vậy kà?”
“Hả?”
“Hừm, cái kia kìa.”
“Cái nào?”
“Cái đang bay trên trới ấy.”
“…r-rồng? Trời ơi? Nó đang tới đây…”
~cạn~
Sau khi tiễn Tier đi, chúng tôi trở lại hoạt động thường ngày.
Chăm sóc cánh đồng, chơi đùa với bọn Kuro.
Sau đó, thảo luận với người trong làng.
Nói là thảo luận vậy thôi chứ tôi chỉ hỏi xem họ muốn thêm hay thay đổi điều gì trong làng này hay không.
[Em muốn loại cơ sở này ở đây]
[Em muốn thêm đường nước ở đây]
[Hãy trồng loại nông sản này nhiều nhiều vào lần tới nhé anh]
[Em uống rượu có được không?]
Thời gian của tôi trôi qua để nghe những loại yêu cầu như thế đó.
Tất nhiên là, tôi không bao giờ quên dành thời gian của mình với Loo, người có vòng bụng ngày càng căng tròn hơn.
Nhân tiện, có vẻ tôi không cần lo lắng về chuyện mang nặng đẻ đau.
Vài high elf và oni đã chứng kiến và có kiến thức về việc sinh nở rồi.
Mọi người bảo tôi rằng đừng có mà lo lắng.
Tôi quyết định không lắng nghe cái giọng bên trong mình.
~cạn~
Nhóm Tier quay về đúng như lịch sắp.
Tôi lập tức kiểm kê hành lý trên lưng Doraim và xem xét đồ còn dư.
“Hàng hóa đã được trao đổi hết.”
Tôi để việc bốc dỡ hàng hóa cho nhóm Daga và lắng nghe Tier thông báo.
“Tất cả nông sản đều được đón nhận tốt. Mới đầu, họ dè chừng với em, high elf và người thằn lằn; họ sợ tiếp cận với tụi em. Mọi người bắt đầu tụ tập chỉ khi được mời nếm thử theo ý kiến của chồng. Họ tập trung lại và hàng được đổi hết sạch ạ.”
Nếm thử miễn phí là điều tôi bảo cho Tier trước khi nàng ấy đi.
Tôi muốn họ biết chúng tôi không lừa gạt họ vì vậy tôi để họ nếm thử nông sản của chúng tôi.
Ờ thì, đồ ăn nếm thử chủ yếu là trái cây vì chúng là vật duy nhất có thể cứ thế mà ăn.
Tôi vui lắm khi chúng được ưa chuộng.
“Hết cả rượu luôn.”
Có vẻ như tâm trạng của Doraim càng lúc càng u tối hơn mỗi lần rượu được trao đổi ở chỗ ấy.
Ỗng vẫn còn ủy khuất tới tận bây giờ.
“Tier nè, chúng ta hãy nghe phần còn lại trong khi ăn đi. Doraim ơi, chúng tôi sẽ phục vụ rượu đó.”
“Quả không hổ danh là trưởng làng. Cậu luôn biết cách vực dậy niềm đau của người khác.”
Kẻ không ngờ là ổng mới đúng.
Ai mà nghĩ ổng sẽ biến thành ra vậy sau khi thấy 10 thùng rượu được giao dịch cơ chứ…