Chương 46: Khách người thú
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau sứ giả của ma vương và bác rồng, khách nhân kế tiếp là một nhóm người thú mặc áo giáp.
Do địa hình nơi đây, việc dùng xe cộ là điều không thể.
Tuy không nhiều như nhóm Dage hồi họ đến, nhưng nhóm người thú đang mang bao tải to.
Bọn họ có 10 người.
Thoạt nhìn trang bị lam lũ của họ, họ nhất quyết là những chiến binh dày dạc trận mạc.
Dù có khuôn mặt nhìn giống người, song họ có tai trên đầu và đuôi ở sau mông.
Mật độ lông lá trên cẳng tay họ cũng đa dạng theo cá nhân.
Có một số cánh tay tựa dạng động vật nhưng có một số kiểu con người luôn.
“Tên tôi là Gulf. Chúng tôi tới từ làng Howling nằm giữa rặng núi ở hướng đông. Chúng tôi muốn lập một mối quan hệ hữu hảo với làng này.”
Một đại diện từ nhóm bước lên. Tiện thể nói, Kuudel chính là người dẫn họ tới.
Lúc tôi sắp sửa bước lên luôn, Loo xuất hiện ngáng mặt tôi.
“Hoan nghênh. Làng Đại Thụ chào đón các bạn.”
Có gì đó sai sai, Loo hình như mỉa mai.
“Cảm ơn.”
“Tôi muốn được dẫn các bạn tới một chỗ đặng nghỉ ngơi nhưng…đây là tất cả mọi người sao?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?”
“Thật sự? Thế thì, chúng tôi sẽ xem như số còn lại là địch nhân.”
Loo nói thế một cách uy bức.
Ý nàng là sao?
Khi tôi đang suy nghĩ, hai người thú ra đến từ rừng.
Hình như họ đang mặc đồ ngụy trang.
Tôi đang nghĩ chuyện gì đã xảy ra, thì bọn Kuro xuất hiện từ sau lưng họ.
“…Xin lỗi. Có vẻ họ bị lạc khỏi chúng tôi.”
“Cái đó nguy hiểm lắm đấy. Bạn đáng nhẽ nên kiểm tra kĩ lưỡng trước khi vào làng. Với lại, kiềm chế hết sức làm những hành vi càn quấy trong làng nhé. Bất cứ dân làng nào cũng có thể ‘săn sóc’ bạn nếu có gì xảy ra.”
“…T-tôi hiểu rồi. Bọn tôi không có làm gì càn quấy đâu. Chúng tôi xin hứa.”
Với Loo dẫn đầu, người thú tiến vào căn nhà khách mới xây gần đây.
Nhà khách đó, tôi đề xuất là nó nên đủ lưu trú cho bốn cá nhân một cách xa hoa.
Nhưng mà, nó bị phủ quyết bởi tại người khác bảo là quá nhỏ.
Để tới được làng này, người ta cần băng qua núi và vượt qua khu rừng.
Không như sứ giả ma vương và bác rồng, người thường sẽ cần di chuyển bằng nhóm.
Tùy thuộc hoàn cảnh, người ta nói rằng để di chuyển tới đây, một nhóm 30 mạng là tối thiểu.
Ngẫm nghĩ về điều ấy, tôi bị thuyết phục vậy nên chúng tôi dựng một cái nhà to.
Lần này có 12 vị khách.
Còn hơn là đủ với họ.
~cạn~
Nhà khách được xây dựng ở khu nam mở rộng của khu vực tây nam nơi nhà cho nhóm Ria và Flora được xây.
Tuy chỉ là nhà một tầng, song nó lớn bằng nhà tôi đấy.
Vì để cho khách khứa dùng, chúng tôi làm đồ nội thất phô trương hơn và thiết bị vật chất có chức năng tốt.
Trên thực tế, đồ trang trí được trau chuốt tỉ mỉ hơn xa cả mấy cái ở nhà tôi.
Chắc có lẽ đây chỉ là một nhà trọ hơi tốt tí song đây đã là đồ tốt nhất mà chúng tôi có thể cung cấp ở làng tụi tôi.
Và thế là, tôi quyết định gọi nó là nhà trọ thay vì một nhà khách.
Tên đó vừa với nó tốt nhất.
~cạn~
Nhà trọ có một sân sau và được bao quanh hoàn toàn bởi một hàng rào.
“Mục đích làm hàng rào là gì vậy anh?”
Cô hỏi mục đích sao?
Chà…
“Em không thể băng qua hàng rào này trừ khi được phép.”
Đó là kiểu mục đích gì vậy?
Dù vậy lý do ấy thực sự được dùng vào một thời gian sau này…
~cạn~
Hàng rào không đơn giản là một hàng rào gỗ. Đó là một hàng rào chất lượng cao với thiết kế trau chuốt.
Do không có sơn, nó có màu gỗ. Chứ mà có sơn, tôi sẽ sơn thành trắng.
Sau khi xây dựng quán trọ, tôi nhìn quanh và nhận ra một điều.
Thô thiển.
Tôi nhìn nhà của nhóm Ria từ đằng xa.
Đó là một vùng thoáng đãng tôi đã cuốc nên không có chướng ngại vật nào.
Tôi thấy không cần thiết có vật cản quan trọng nhưng tôi muốn ít ra có vài thứ che chắn.
Thứ kiểu như là cây cối.
Vậy nên tôi quyết định trồng một cây ăn quả gần nhà Ria.
Tôi muốn một chút thực tiễn nên đó là cây ăn quả.
Tôi trồng táo, lê và hồng.
Tôi nên trồng bao nhiêu anh đào nhỉ?
Maa, ngôi nhà sẽ được che chắn bởi cây cối sau ít lâu…
Sau đó, tôi làm một mẫu đất tựa như một vườn nhà và trồng dâu với dưa hấu.
Tôi làm y chang đối với những căn nhà khác luôn.
Quanh chu vi quán trọ, trọng điểm là bề ngoài, tôi nghĩ về hoa anh đào, nên tôi trồng anh đào.
Còn nữa, tôi cũng trong hàng rào kiểu thực vật bên trong cái hàng rào bao quanh quán trọ.
Tôi không biết tên loài thực vật đó nhưng tôi tưởng tượng chúng trông thế nào ở thế giới trước của mình. Nó có lẽ sẽ thành loại hàng rào khác.
…Làm sao tỉa hình chúng nhỉ?
Hãy nghĩ cách sau khi chúng lớn lên vậy.
Sau đó, tôi cũng trồng cây cối trong mỗi vùng.
Cây ăn quả bên ngoài vườn thì miễn phí cho mọi người, hơn nữa tôi trồng cả cây mà họ yêu cầu.
Mọi người đều yêu thích.
Khi tôi mở rộng vùng tây nam để xây dựng quán trọ, tên của nó chuyển thành khu dân sinh.
Tôi không nghĩ nhiều lắm nhưng tại cái tên ấy được công nhận bởi người sống ở đó, nên mọi người đều gọi vậy.
Tiện thể nói luôn, chỗ nhà tôi và cái cây lớn nằm thì được gọi là khu đại thụ.
~cạn~
“Chúng ta thực sự hoan nghênh khách của mình, hay là chúng ta giam hãm họ đây…?”
Tôi cảm thấy ngờ vực hành động của Loo.
Tier trả lời thắc mắc của tôi.
“Ông xã à, thường thường, một đại sứ cầu tình hữu nghị sẽ chuẩn bị một ít quà cáp. Ngay cả bác rồng kia cũng mang một anh thấy không.”
“…Vậy là mục đích của họ không phải là hữu hảo hả?”
“Trường hợp đó là có thể nên chúng ta không nên dùng thủ tục thường lệ mà chúng ta đã theo.”
“Đúng vậy. Thực sự nên là thế.”
“Bên cạnh đó, họ rõ ràng giấu diếm hai chiến sĩ. Loo-san đã nhã nhặn lắm rồi.”
“Thế hả…? Kuudel dẫn họ tới đây, cô ấy không nhận ra họ đang trốn à?”
“Cô ấy nhận ra nhưng mặc kệ vì họ không phải một mối đe dọa. Em sẽ khiển trách lại.”
“Làm ơn nhẹ nhàng nha. Họ chắc chắn không phải mối đe dọa.”
“…Được anh. Em sẽ nhớ.”
~cạn~
Tối hôm đó, chúng tôi mời khách khứa thú nhân tới một bữa tiệc chào đón.
Địa điểm là quán trọ.
Loo, Tier và tôi tham dự bữa tiệc đó.
Mặc dù Ria và Ann cùng tới với bọn tôi, nhưng họ cống hiến thời gian để âm thầm canh chừng sự việc.
Món ăn được phục vụ là đồ vật chúng tôi thường ăn. Chúng tôi chỉ làm chúng trông sang trọng hơn tí.
Trái cây bày ra không cắt thì cũng đã lột vỏ.
Suốt bữa tiệc chào Doraim, chúng tôi có bữa nhậu nhẹt lớn và trái cây cả thảy đều là vật trang trí.
Không phải thiết thực cho lắm khi thực hiện tiếp đón y chang đối với mọi người tới.
Một vị vua tới, một quí tộc tới, một lái buôn tới, một người bạn tới hay một người lạ tới, lẽ tự nhiên tiếp đãi phải thay đổi.
Tôi hiểu một cách trọn vẹn nhưng do đây là lần đầu gặp mặt của chúng tôi, tôi sẽ phục vụ rượu cho họ.
Mặc dù trông tôi như bơ vơ trong nhóm này, tôi cũng phải hòa nhập.
Tôi chẳng biết mục đích của họ tới đây làm gì.
Tôi sẽ nhún nhường cho tới thời điểm rõ ràng họ là bạn hay địch.
~cạn~
“Xin thứ lỗi vì bữa ăn đạm bạc này.”
Tôi mang rượu ra nhưng chỉ một lượng giới hạn.
Khoảng 2 cốc mỗi ngồi.
Sau khi uống hết rượu, thức uống sẽ là nước.
Đấy đã là (+α) khi tôi phục vụ họ rượu và thức ăn thường.
Kể cả vậy, Loo nhìn trông không hài lòng mấy.
Giữa chừng bữa tiệc, tôi đã tính nghe mục đích của họ bằng cách dò hỏi.
Lúc ấy, họ có lẽ đã hạ cảnh giác.
Đó là mục tiêu của tôi vậy nên khi bắt đầu ăn, tôi đãi họ sự hiếu khách.
Bắt đầu thôi nào.
“Xin lỗi vì sự khù khờ của tôi nhưng, làng Howling là làng thế nào vậy?”
Tôi đã hỏi cư dân của làng mình nhưng không ai biết hết.
“Làng Howling nằm ở rặng núi phía đông từ đây. Người ta nói nó được sáng lập cách đây 1000 năm nhưng trên thực tế, có lẽ chỉ khoảng 500 năm thôi. Người già luôn khoái khoe khoang những điều kì lạ ấy mà.”
Gulf nói một cách hờ hững. Lẽ nào do rượu vào lời ra?
Dân số của làng Howling khoảng độ 500 người.
Đó là một tập hợp 5 khu quần cư với hơn 100 người mỗi nhóm.
Nên về cơ bản đó là một liên hiệp các khu quần cư trên núi.
Tất cả đều là thú nhân và hầu hết là khuyển nhân.
Họ sinh sống bằng cách săn bắn, khai mỏ và buôn bán với làng con người ở bên kia ngọn núi.
Thế nhưng, có rắc rối xảy đến với làng con người nên buôn bán của họ bị hủy bỏ. Họ nhận một đòn giáng mạnh bởi vì nó và không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm nơi khác để giao thương.
Gần đây họ nhận ra sự tồn tại của làng chúng tôi.
Hình như bởi vì thông báo dưới quyền từ ma vương.
Làng Howling và làng con người họ đang buôn bán là hai bộ phận thuộc lãnh địa của ma vương vì vậy họ cũng là đối tượng của ma vương.
Hiểu rồi.
Tôi sơ bộ nắm được mục đích của họ.
Sau đó, tôi lắng nghe những gian khổ mà nhóm Gulf đã trải qua để tới được đây.
Mấy người khác cứ làm biểu thị đồng tình suốt trong khi ăn uống.
Nhìn quanh, có vẻ thú nhân khác đang thưởng thức đồ ăn của họ.
Nhẹ nhõm rồi.
“Nếu bọn tôi cứ nấp á, bọn tôi chắc không bao giờ có cơ hội ăn những món này. Thật hay là bọn mình đã bị phát hiện há.”
“Ờ, sao các vị lại nấp vậy?”
“À, đây là lần đầu tụi tôi tới làng này. Thế nên thận trọng là cần thiết. Hễ có chuyện xảy ra, chúng tôi sẽ quay về làng để cấp báo.”
Loo và Tier dường như chú tâm vô việc thâu thập thông tin.
Họ thật đáng tin làm sao.