------------Góc nhìn của Akarawa-Kouki------------
Vào giờ ăn trưa của học viện.
Giờ đây, bên cạnh tôi không
chỉ có Alice-chan và Saitou-kun, tôi cũng đã ăn cùng với thành viên mới của nhóm là Aikawa-san.
Như thể cô vừa nhớ ra chuyện, Aikawa-san nói.
-「Điều đó nhắc nhở tớ, Arakawa-kun, khi nào thì cơ sở nghiên cứu của cậu sẽ hoàn thành?」.(Aikawa)
Oi, Đó là lần đầu tiên tôi nghe về điều này.
Ngay từ ban đầu, tôi được gửi tới đây để học đạo đức, nên tôi không cần phải có phòng thí nghiệm .
Trong khi tôi nghĩ thế, Alice đã nói.
-「Nếu như
tớ
nhớ chính xác thì có tin đồn là phòng thí nghiệm đã bắt đầu xây dựng nền móng rồi, phải không? Tớ cũng thấy hứng thú lắm đó 」.(Alice)
Mọi người hướng sự chú ý tới Alice-chan sau khi nghe thấy điều đó.
Có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết thế?
Cảm thấy không thoải mái, tôi hỏi Saitou-kun.
-「Saitou-kun, tất cả những gì cậu nói là có ý gì khi ám chỉ tòa nhà nghiên cứu của tớ? Tớ không hiểu các cậu đang nói về vấn đề gì. 」(Kouki)
-「Fuhi? Một bản thông báo tóm tắt đã được gửi tới các thiết bị cá nhân của mọi người, nhưng nếu tớ
nhớ không lầm thì có một tòa nhà đang được xây dựng phía sau tòa nhà nghiên cứu thứ hai để cậu thực hiện các thí nghiệm nguy hiểm của mình một cách an toàn 」.(Saitou)
Tôi ngồi sụp xuống vì không biết chuyện đó.
Tôi vội vàng vận hành thiết bị cá nhân của tôi, nhưng tôi không thể tìm thấy hồ sơ nào ghi nhận được thông tin như vậy.
Tôi yêu cầu Saitou gửi thông báo đó cho tôi, và điều xuất hiện trên màn hình giống như cái gì đó có thể khiến tôi đầu tôi đau nhức.
Từ học viện, thông báo được đưa ra cho tất cả sinh viên hiện đang theo học.
Hiện tại, một tòa nhà nghiên cứu mới đang được xây dựng phía sau Tòa nhà Nghiên cứu Nâng cao.
Bởi vì có rất nhiều khả năng tòa nhà mới lưu trữ các vật liệu nguy hiểm, thông tin về cơ sở vật chất sẽ không được tiết lộ vì mục đích an ninh.
Vì lý do đó, nếu bạn tiếp cận tòa nhà đang trong quá trình xây dựng mà không có sự cho phép bạn có thể bị bắt giam bởi nhân viên an ninh.
Trong những trường hợp đó, chúng tôi yêu cầu bạn vui lòng hãy hợp tác.
Hơn nữa, sau khi hoàn thành, tòa nhà sẽ được sử dụng bởi người hiện đang được đăng kí「Arakawa Kouki」.
Eh?
Cái sự đối xử đặc biệt này là gì thế!!
Bây giờ tôi bắt đầu nghĩ về điều đó, tôi đã nghe một vài tin đồn từ「Da Đầu」quay xung
quanh tòa nhà đang được xây dựng đó, liệu chuyện này có dính dáng gì tới nhau không ?
Không, đúng hơn, tại sao những người đó không thông báo cho tôi biết về điều này?
Tôi vắt óc cố gắng suy nghĩ, nhưng tôi không có câu trả lời, vì vậy tôi quyết định rằng trong thời gian hiện tại, tôi sẽ đi hỏi ý kiến của Viện trưởng học viện.
-「Xin lỗi, tớ sẽ đi nói chuyện với Viện trưởng học viện một chút. Có lẽ tớ sẽ không đi với mọi người hôm nay, nên mọi người cứ đi về nhà mà không có tớ. 」(Kouki)
Tôi nói với mọi người, rồi vội vã đến Văn phòng Viện trưởng.
Khi tôi vào văn phòng của cô ấy, vì một lý do nào đó Viện trưởng nhìn chằm chằm vào tôi với gương mặt khủng khiếp.
Tôi không nhớ mình làm gì sai, nhưng bây giờ tôi nên mỉm cười và hỏi cô ấy.
-「Về việc xây dựng nơi nghiên cứu của em, mọi người đang quyết định làm gì thế? Em đã không nghe được bất cứ thông tin gì về nó cả.」(Kouki)
-「Huh? Cô đã gửi nó đến thiết bị cá nhân của gia đình em rồi. Hơn nữa, cô cũng đã nhận được câu trả lời chấp thuận.」(Yamamoto Kaori)
Nói rồi cô ấy đã đưa cho tôi một bản in.
Mặc dù nó chắc chắn là một yêu cầu gửi cho tôi về việc mua lại tòa nhà và nguồn cung cấp thiết bị cho tôi, tôi cũng không có nhớ về việc đọc, cũng như trả lời bức thư này.
Có một điều gì đó khá là lạ,
Bây giờ khi tôi nghĩ về nó, có vẻ tên người đã nhận đã được viết như「M-Arakawa」? ....
OI! Mẹ đã làm gì mà không có ý kiến của tôi vậy !!!!
Không được trả lời dùm tin nhắn gửi cho con trai mình !
Tôi đoán không có ai giúp tôi trong chuyện này, nên khi về nhà, tôi sẽ phàn nàn với mẹ về điều này, về việc「Đối xử đặc biệt」.
Thậm chí nếu như viện trưởng làm điều gì đó như vậy, nó cũng sẽ không làm cho tôi hạnh phúc, và nó sẽ làm cho các sinh viên khác không thích tôi thôi.
Tôi than phiền việc này với Viện trưởng học viện, nhưng
-「Không có gì phải lo lắng về điều đó, Có một nguồn ngân sách đặc biệt đã được tích lũy cho tất cả việc này, và trên hết là cô không muốn em tham gia nghiên cứu về những thí nghiệm có thể gây nguy hiểm cho các bạn học sinh khác và xung quanh.」 (Yamamoto Kaori)
- Đó
là những lời mà viện trưởng đã nói với tôi.
Tôi không phải lo lắng về bất kỳ nghiên cứu nguy hiểm nào ...
Tại sao tôi lại bị hiểu lầm như vậy? Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu mọi người nhìn tôi như một nhân vật nguy hiểm.
Không, nếu tôi nói thêm bất cứ điều gì khác về vấn đề này, tôi nghĩ rằng trái tim tôi có thể tan vỡ vì nó.
Tôi quyết định nhanh lên và về nhà và nhìn thấy (thủ phạm) của toàn bộ điều này - mẹ tôi.
-「Mừng con về nhà, Kou-chan.」(Miki)
Như mọi khi mẹ tôi luôn luôn chào đón tôi bằng nụ cười khi trở về nhà.
Thông thường tôi sẽ trả lời nhẹ nhàng, nhưng không phải hôm nay.
-「Mẹ, cái này là gì vậy? Tại sao me lại trả lời những bức thư được gửi cho con chứ? 」(Kouki)
Nói như vậy, tôi cho mẹ tôi thấy tờ giấy mà tôi nhận được từ Viện trưởng.
-「Nhưng Kou-chan, con không biết gì về những thứ như tiêu chuẩn an toàn hay tài liệu nghiên cứu đúng không?」 (MIki)
Sự thật đúng là tôi không biết về những thứ đó, tôi không nghĩ việc này là cần thiết để cần một phòng thí nghiệm cách tới 30 mét dưới mặt đất.
Trong đó có những phòng phóng xạ và buồng hút chân không khác nhau. Và đầu tiên, không thể nào tôi cần tòa nhà nghiên cứu ba lớp được xây dựng ở dưới long đất!
Khi tôi nói điều này với mẹ tôi với thái độ hơi tức giận, mẹ trả lời lại với vẻ giận dữ hơn.
-「Con đang nói cái gì! Tiêu chuẩn an toàn như này là bình thường con có biết không? Kou-chan, là một nhà nghiên cứu, con phải nghĩ đến sự an toàn của những người xung quanh con. Khi mọi người nghiên cứu virus, con không thể chỉ nói như「Tôi đã tự tiêm thuốc cho bản thân mình, do đó không sao đâu」, khi có vấn đề gì đó không ổn thì cô lập mỗi phòng và cả tòa nhà là chuyện thường! Đó là lý do tại sao mẹ đã xây dựng tòa nhà theo các tiêu chuẩn an toàn đã được quy định.」(Miki)
Tại sao mẹ lại nói dưới cái ví dụ rằng tôi sẽ nghiên cứu cái gì đó nguy hiểm ?!
Liệu đây có phải là điều gì kỳ lạ?
Hay đúng hơn, đã có những khoảng thời gian mà mẹ đã nhốt mình trong phòng riêng và nghiên cứu đúng không?
Tôi tự hỏi nếu đó là ý hay hay là không.
-「Phòng của mẹ được gia cố và bao bọc xung quanh bằng khung kim loại con có biết không? Nó sẽ bị khóa lại trong trường hợp có chuyện xấu xảy ra.」(Miki)
Nghiêm túc chứ!?
Tôi đã sống trong ngôi nhà này trong 15 năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều đó !!
Chết tiệt, tôi sẽ phàn nàn về nó, nhưng có vẻ như chuyện này đã kết thúc trong khi tôi đang mắc những sai lầm do không biết về những (lẽ thường)...
Về việc này ít nhất, tôi muốn nói lại. Tôi nghĩ do ảnh hưởng bởi bản tính trẻ con của tôi.
Và, mặc dù chỉ là cố cãi lại, tôi đã đưa ra lý do rằng mẹ không thể can thiệp vào.
-「Đối với những thứ như là phòng tắm và những phòng như vậy, con chắc cũng không cần những thứ như phòng ngủ hay phòng nấu ăn đâu, đúng không? Liệu nó có thể gây ra vấn đề vệ sinh không?」(Kouki)
Nói như vậy với một cái nhìn chiến thắng, Mẹ tôi trả lời với một khuôn mặt mang đâm biểu cảm chiến thắng.
-「Vâng, có thể nó không cần thiết, nhưng con biết đấy, Kou-chan, với những thứ đó con có thể ở lại tòa nhà nghiên cứu trong một khoảng thời gian dài đúng không? Mẹ nghĩ sẽ rất hay khi có một buổi tắm chung khi「Alice-chan」và con học cả đêm, và còn trong nhà bếp cô ấy có thể chuẩn bị bữa ăn. Tốt thôi nếu con nói rằng con không cần nó thì không có vấn đề gì hết, sau đó mẹ luôn có thể mang tới giúp con chỗ thiết bị đó.」(Miki)
-「Con vô cùng xin lỗi mẹ đáng kính, con không có lý do gì, con sẽ không bao giờ phản biện lại với mẹ lần nào nữa. Đây là một sai lầm của con, hãy để nó hoàn thành đừng thay đổi thứ gì hết. 」(Kouki)
Để giữ cho mẹ tôi không can thiệp vào, tôi không thể làm gì hơn ngoài Dogeza ở trước mặt mẹ
-「.. Làm thế nào nó đã đi xa dến vậy, tại sao tôi lại trở thành một nhân vật nguy hiểm huh?」 (Kouki)
-「Fuhihi, Arakawa-kun, cậu cũng có những rắc rối của riêng mình nhỉ.」 (Saitou)
Ngày hôm sau, tôi đến học viện sớm và phàn nàn với Saitou-kun khi đang ngồi ở căn tin trường.
Saitou-kun, người đang lắng nghe câu chuyện của tôi đã hiểu được những cảm xúc của tôi như thường lệ, và tôi thực sự vui mừng vì tôi đã tìm được một người bạn tốt.
-「Saitou-kun, Chúng ta
là bạn thân phải không.」(Kouki)
-「Ừ, Đó cũng là điều tớ nghĩ.」(Saitou)
Fumu, tôi nghĩ điều này thật tốt khi mà cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi.
Nếu cậu ấy nói với tôi rằng tôi không phải là bạn của cậu ấy, tôi nghĩ tôi sẽ trốn đi nơi khác, nhưng hiện tại tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng hết sức
-「 Tớ có thể gọi cậu là Shingo không?」(Kouki)
-「Fuhi !? việc này có ổn không 」(Saitou → Shingo)
Tất nhiên! Thay vào đó, tôi muốn gọi như vậy sớm hơn nhưng tôi chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để làm như vậy.
Câu
ấy đã giúp tôi trong việc làm quen với Alice-chan, tôi nghĩ tốt hơn là gọi cậu ấy bằng tên.
-「Phải, Araka .... Ý tớ là, Kouki, sau khi cậu về nhà hôm qua tớ đã được viện trưởng nhờ để đưa cho cậu thẻ an ninh của tòa nhà nghiên cứu. Từ ngày hôm nay cậu có thể tự do ra vào bên trong.」(Saitou)
Shingo rút thẻ ra khỏi túi và đưa cho tôi.
Tôi chỉ mới nghĩ rằng sẽ rất hay khi nhìn thấy nơi đó cùng với mọi người, thì Alice-chan và Aikawa-san tới.
-「Mọi người có muốn xem cơ sở nghiên cứu của tớ không? Tớ vừa nhận được thẻ an ninh từ Shingo, và có thể đi vào bên trong từ hôm nay rồi.」(Kouki)
Khi tôi nói vậy, Shogo và Aikawa-san đồng ý với tôi, nhưng Alice-chan im lặng. Và rồi cô ấy nhìn tôi, rồi nói:
-「Tớ cũng thế ... Chỉ cần 'Alice' là được rồi.」(Alice-chan)
Ý cậu là sao ?
Tôi hỏi lại cô ấy như thể một thằng ngốc không hiểu cô ấy nói gì, và trong khi nhìn qua cô ấy nói
-「Tên của tớ, đừng gọi tớ là [Alice-chan] nữa, chỉ [Alice] thôi! 」(Alice)
Oh, đó là huh ....
Tôi mỉm cười, khi tôi gọi tên cô ấy [Alice], cô ấy trông rất hạnh phúc.
-「Đây là tòa nhà nghiêng cứu của Kouki-kun sao, nó thật tuyệt vời. 」(Alice)
Mặc dù Alice có vẻ ngạc nhiên, nhưng không phải chỉ mình cô ấy. Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Cái củ lộn gì thế này!!! Trước mặt tôi lúc này là một tòa nhà tuyệt vời mà có thể sánh ngang với cái mà tôi từng đến tham quan trước đó nó như là [Phòng Thí Nghiệm Nghiêng Cứu Thế Hệ Tiếp Theo].
Lối vào chính thì được bảo vệ bởi ba lớp bảo mật, và mỗi phòng trong tòa nhà chỉ có thể vào khi quét tĩnh mạch và quét võng mạc.
Không thể nào mà chỉ mình tôi có thể sử dụng hết toàn bộ nơi cơ sở nghiêng cứu này….
Khi tôi nói to điều đó:
-「Trong trường hợp đó sao không kiếm thêm người để sử dụng nó? 」(Shingo)
Ý kiến của Shingo nghe có vẻ khả quan hơn, phải không ta? Liệu họ có đồng ý
Đúng rồi, nếu tôi hỏi thêm các thành viên khác và họ đều đồng ý, vậy thì điều này là tốt nhất rồi.
Nhưng trước khi tôi định hỏi họ thì
-「Tốt thôi, tớ sẽ sử dụng lầu 3 được không? Alice-chan còn lầu 2 dành cho cậu, sao nào? 」(Aikawa)
-「Ừm, và khi mà tớ sử dụng hóa chất nó sẽ tốt hơn nếu mà tớ có những cái kệ vững chắc để mà giữ chúng. Vì công việc của Saitou-kun ít nguy hiểm nhất nên tớ nghĩ tốt nhất nên để cậu ấy phần trong của tầng 1.」(Alice)
Hội chị em phụ nữ đã bắt đầu phân chia các căn phòng rồi.
Theo tôi thấy, cứ thế này thì tôi sẽ phải làm việc dưới tầng long đất huh?
Với một gương mặt sắp khóc tôi nhìn về phía Shingo, nhưng cậu ấy vội vã lảng tránh ánh nhìn của tôi.
-「Shingo tớ không muốn phải làm việc dưới tầng hầm đâu.」(Kouki)
-「Thật sự là nó bất khả thi đó, bất kể cho chúng ta có nói gì thì Emi-chan sẽ không chịu lắng nghe đâu.」(Saitou)
Ngây thơ! Sao cậu quá ngây thơ thế hả Shingo. Tất nhiên là tớ biết nó ngay từ lúc đầu nhưng điều tớ muốn nói ở đây là [hãy cho tớ sẽ dụng chung với chứ!!].
Khi tôi nói với cậu ấy điều đó
-「Tớ thấy không sao với điều đó nhưng với cậu ổn chứ? Tớ sẽ mang tất cả “bạn” từ nhà tới đây đó cậu có biết không?」(Saitou)
Kế hoạch của tôi sụp đổ.
Không còn có sự lựa chọn nào khác nhưng từ bỏ chỉ vì điều đó. Không có cách nào mà tôi có thể ở một mình với “bạn” của Shingo được.
Sau một hồi lâu, thứ tự các tầng được quyết như sau:
Tầng 3 và tầng thượng với bộ thiết bị truyền thông tốc độ cao…...thuộc về Aikawa.
Tầng 2 với các dụng cụ, thuyết bị liên quan tới y học……thuộc về Alice.
Tầng 1 với các thiết bị kỹ thuật và thuyết bị điện tử…..thuộc về Shingo.
Và cuối cùng phòng thí nghiệm độc lập dưới lòng đất thì được giao cho tôi.
Tất cả các cơ sở vật chất còn lại như phòng chung, phòng tắm, phòng ngủ thì được sử dụng chung bởi tất cả mọi người.
Mọi người đang bắt đầu di chuyển các đồ vật cần thiết mà họ sẽ sử dụng vào trong phòng thí nghiệm, nhưng tôi không thể biểu hiện một gương mặt tươi sang được.
Sau tất cả chỉ có tôi là người duy nhất bị tách biệt ra 30 mét dưới đất mà không có bất cứ mục đích cụ thể nào.
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà tôi có cảm giác như mình cắn phải đạn, khi tôi quyết định đến chỗ của Shingo, thì tôi vô tình thấy Alice đang có biểu hiện xấu hổ.
-「Nếu mà Kouki-kun ở dưới tầng hầm, thì chúng ta có thể ở một mình với nhau mà không bị làm phiền bởi bất cứ ai.」(Alice)
Không ngờ là tôi bắt đầu có suy nghĩ ở dưới tầng hầm lại tuyệt vời hơn.
----Góc nhìn của Arakawa Miki----
-「Vâng, tôi hiểu rồi. vâng, nếu cậu muốn, tạm biệt.」(Miki)
Tôi ngắt liên kết của thiết bị liên lạc trong khi cảm thấy thật mệt mỏi.
Tôi vừa mới xong cuộc nói chuyên với bộ phận an ninh của Kouki.
Đề phòng trường hợp có gì đó xảy đến với Kouki, nhân viên bảo vệ sẽ luôn túc trực trong một căn phòng ẩn bên trong tường của tòa nhà nghiên cứu.
Ngoài ra còn để đảm bảo sự an toàn cho Kouki, họ ở đó để ngăn cản con trai tôi nếu nó đánh mất bản thân và chế tạo ra một “sản phẩm vô cùng nguy hiểm”, hay giúp giải cứu và di tản đứa bé đó trong trường hợp xảy ra tai nạn.
Đúng rồi…. tôi còn quên mất một điều nữa.
Nhớ lại những thiết bị cần thiết của quân đồn trú, tôi gọi thêm một cuộc nữa
-「Tôi xin lỗi, còn một phần các thiết bị cần thiết mà mà tôi quên nói, chắc chắn là mỗi người phải được trang bị [bộ đồ bảo vệ CBRNE], nếu không đủ tôi sẽ tự cung cấp thêm. 」(Miki)
Tôi nghe thấy giọng lưỡng lự bên đầu dây bên kia, nên tôi bị kích động và hét với bất cứ ai đang ở đầu dây bên kia cho dù là bất cứ người nào.
-「Tôi thấy, dường như cậu không hiểu được tầm quan trọng của việc này hả?? Được rồi nghe đây tên ngốc. Trong quá khứ con trai tôi đã dùng vũ khí phóng xạ để nhổ cỏ trong vườn, Cậu có bất cứ lòng cam đảm nào để đi vào tòa nhà nghiên cứu của Kouki mà không có bất cứ bộ đồ bảo vệ nào không hả??? 」(Miki)
Khi tôi đã nói như thế, cái người bên kia cuối cùng cũng hiểu được cái tình huống đó và nói rằng sẽ chuẩn bị đầy đủ, trong khi chấm dứt cuộc gọi một cách hoảng loạn.
Trong phòng viện trưởng học viện….
-「Có phải là Yamamoto-san không? Tôi là Arakawa Miki đây, cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho con trai tôi trong thời gian qua.」(Miki)
Khi tôi bắt đầu cuộc gọi, trông có vẻ như Viện trưởng rất bối rối về chuyện này.
-「Theo như tôi nhớ thì có vẻ như Viện trưởng đây có quan hệ thân thiết với quân đội hộ vệ, phải không? À không......đúng vậy, nó không giống như tôi đang đổ lỗi cho Cô hay bất cứ điều gì khác đâu. 」(Miki)
Có vẻ như đang cô hiểu lầm về vấn đề gì đó và tôi buồn về việc cô ấy không gửi đội tự vệ đến chỗ Kouki, mặc dù tôi có cảm thấy hơi tức giận về vấn đề này, đó không phải là điều tôi đang nói.
Tuy nhiên, tôi muốn cô ấy hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi…..
-「Cô có thể yêu cầu quân đội tự vệ để [Giải quyết bất cứ tình huống nào với đầy đủ sức mạnh] nếu xảy ra tai nạn tại cơ sở nghiên cứu của Kouki」 (Miki)
Tất nhiên, hãy chắc chắn rằng nên làm như vậy sau khi chắc chắn Kouki và bạn bè của mình thoát khỏi đó thành công.
Mặc dù như nó sẽ cần một chút suy nghĩ, có vẻ như tôi sẽ có buổi thương lượng với đội tự vệ sau khi họ nhận ra ý của tôi là gì.
Yosh, với tất cả sự chuẩn bị này chúng ta sẽ có thể đối phó với bất cứ điều gì Kouki có thể gây ra.
Nó sẽ ổn cho tới khi nào thằng bé không đụng đến việc chế tạo vũ khí hạt nhân ....
Mặc dù, có lẽ nó sẽ không làm điều đó, vẫn có khả năng thằng bé nghĩ rằng 「Tôi thấy kích thích với việc này, vì vậy tôi sẽ đi và bắt đầu chế tạo vũ khí hạt nhân」 ...
không, tôi chắc chắn không nên nghĩ về nó.
Không có cách nào mà thằng bé muốn vi phạm bất kỳ công ước quốc tế nào cả.
-「Chào, Shuuichi-san? Này, ví dụ nếu Kouki có cơ hội….chỉ là ví dụ thôi, thằng bé tạo ra vũ khí hạt nhân ... (Miki)
Tôi có lẽ sẽ mất ngủ thêm một ngày nữa.