- Góc nhìn của Arakawa Kouki -
“Hướng 0-0-1, bộ suit đang quay lại từ phía pháo đài.”
“Đã rõ, hãy hướng cậu ta vào cửa sập thứ hai. Ngay bây giờ lập tức chuẩn bị cho sự xuất hiện của cậu ấy”
Bên trong chiến hạm Alice, tại khu trung tâm tác chiến (CIC), cả khu vực này luôn mập mờ trong ánh sáng xanh mỗi khi hạm trưởng ra lệnh cấp dưới bằng giọng của mình. Hạm trưởng của Alice hiện tại chính là cựu thuyền trưởng của Tolstoy. Tại sao ông ta lại chỉ huy trên con tàu này? Trong khi tôi “ngơ ngác” nghĩ về chuyện đó , thuyền trưởng đứng dậy, đi lại gần 'tôi' và chào một tiếng rồi nói.
“Kakka, trinh sát của chúng ta đã trở về. Alice sẽ xuất phát trong một giờ nữa, thế có được không?”[note16818]
“Cháu sẽ giao nó lại cho chú” [note16819]
Sau khi đứng xem hạm trưởng chào [note16820] nghe vài lời của tôi, Claire-san nói.
“Kakka, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Chị có thể mời em uống một chút gì đó với chị không?”
“Được thôi, một chút cũng được”
Nhìn theo bóng dáng của Claire-san bước đi sau khi nói “Bây giờ chị sẽ đi chuẩn bị”, tôi tựa lưng lên ghế. Ba mươi nhân viên CIC đang bận rộn di chuyển qua lại trước mắt tôi nhưng mặc nhiên không một ai phàn nàn gì về thằng “ăn không ngồi rồi” này cả. Cái cảm giác không thoải mái pha chút khó chịu này…, Claire-san quay lại với tách cà phê trong tay.
“Nó vẫn còn khá nóng, vì vậy hãy cẩn thận.”
Khi tôi làm ngụm cà phê, hương thơm ngào ngạc lan tỏa khiến cho đầu óc tôi cảm thấy thư thái hơn một chút. Tôi liếc nhìn thiết bị cá nhân trên tay và có vẻ như đã 4 tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi khởi hành từ Noah rồi. Tôi nghĩ đây là thời điểm tốt để nói đôi chút về tình huống này.
“Claire-san, em có thể hỏi chị vài điều không?”
“Tất nhiên rồi, chị có thể giúp gì cho em?”
“Tại sao em lại được ngồi ở ghế của Đô đốc vậy?”
Claire-san nghiêng đầu khó hiểu như thể cô nghe thấy điều gì đó kỳ lạ.
“Kouki-kun… Không, không phải vậy . Chức vụ Thiếu tướng của em cũng ngang hàng (tương đương) với 'Đô đốc' rồi. Chị nghĩ cũng rất toàn hợp lý nếu để em ngồi ở vị trí Đô đốc ─── Nếu như em cảm thấy mệt, thì em có muốn nghỉ ngơi trong phòng riêng cho đến khi bắt đầu khởi hành không?”
“Không, em ổn mà. Em xin lỗi vì đã nói vài điều kỳ lạ. Chị cứ quay lại làm việc đi.”
Theo lời tôi, Claire-san bắt đầu vận hành thiết bị liên lạc để liên lạc với Tàu thứ 2 “Claire”. Tuy nhiên, đó không phải là ý tôi! Ý tôi muốn hỏi là tại sao tôi lại được làm Đô đốc của con tàu thứ nhất và trực tiếp chỉ huy 25.000 thành viên của quân tiên phong? Tôi thật muốn hét lên những suy nghĩ này! Hơn nữa, không một ai thắc mắc về chuyện này cả, hơi lạ nhỉ? Lỡ tôi như nói “Tất cả mọi người, tấn công pháo đài kia!”, thì họ tuân lệnh luôn cũng không chừng!? Thôi ngừng lại…. Nó sẽ khiến tôi phát điên nếu như nghĩ thêm nữa.
Thôi giờ hãy xem bộ phim tài liệu có tựa đề 'Sinh thái rùa biển' mà tôi đã tải về lúc còn ở Trái đất cho đến khi mà liên lạc được với mẹ và những người khác trên tàu thứ hai. Tôi không phải là muốn trốn tránh thực tế mà…. Tôi chỉ muốn xem thôi, vì vậy tôi bắt đầu nhấn phát video trên thiết bị cá nhân của mình trong khi tự đưa ra những lý do như vậy trong đầu.
“Kakka, Kakka?”
Khi đến cảnh rùa con quay trở về đại dương, Claire-san đã gọi với tôi. Rõ ràng, cũng đã là một khoảng thời gian kể từ lúc đó. Khi tôi quay mặt về phía Claire-san trong khi uống cà phê đã nguội, chị ấy bắt đầu báo cáo tình hình hiện tại.
“Ngay lúc này, con tàu thứ 2 đã đến địa điểm theo lịch trình. Họ đã gửi một tin nhắn đến tàu thứ nhất chúng ta với nội dung 'Hãy bắt đầu hành động'. Với việc này, tàu thứ nhất Alice sẽ bắt đầu di chuyển hướng đến Vương quốc Merkava. Em có đồng ý không?”
"Có"
Claire-san, người đã nhận được sự đồng ý của tôi, lặp lại những gì cô ấy nói với hạm trưởng. Tôi cũng không rõ lắm những việc mà cần tôi đưa ra lệnh cho nhóm nên vì vậy tôi chỉ có thể nói ba từ, “Có, Không và… em giao nó lại cho chị” và Claire-san sẽ làm phần còn lại Đúng vậy! Claire-san là một thư ký nhưng cũng kiêm luôn vị trí của tôi còn bản thân tôi là để “trang trí” thôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tôi ngồi ở ghế Đô đốc. Điều đó có nghĩa là nếu tôi đưa ra những chỉ dẫn sai, Claire-san sẽ sửa lại hoặc phản bác nó. Vào lần tới tôi nên ra lệnh với sự tin tưởng tuyệt đối khi cô ấy nói. Trong khi tôi đang suy diễn trong đầu, hạm trưởng bắt đầu ra lệnh khởi hành.
“Chuẩn bị hoàn tất! Vô hiệu hóa hệ thống ngụy trang và khởi động động cơ”
“Động cơ đã khởi động, lò phản ứng hoạt động ổn định ở mức 35%, các Suit phòng thủ đã triển khai đang được thu hồi….hoàn tất thu hồi, thu hồi neo….. hoàn tất. Ngay bây giờ chúng ta đã sẵn sàng.”
"Được rồi! Alice đi nào!”
Uo ~ooi! Thú vị thậttt! Nó giống như một chương trình truyền hình anime mà tôi đã xem ở kiếp trước. Trong lúc tôi đang nghiêng về phía trước do phấn khích, hạm trưởng đã bắt chuyện với tôi trong khi nhìn vào đồng hồ bấm giờ.
“Kakka, từ lúc đứng im cho đến khi khởi hành…chúng tôi mất 98 giây. Ngài nghĩ sao?"
“Cháu nghĩ thế này là quá tốt rồi rồi, các chú đã thật sự rèn luyện rất tốt”(ed : main để xưng Chú, cháu có vẻ hợp hơn)
Tôi cũng không có rành rọt lắm về mấy cái tiêu chuẩn này nhưng tôi nghĩ đạt được nó cũng phải rất đáng khen rồi và một phần cũng do hạm trưởng đã báo cáo với tôi bằng một nụ cười. Trong khi tôi khen ngợi và tán dương họ, tôi thấy Claire-san gật đầu với một nụ cười trên môi. Ngon, hay lắm... có vẻ như tôi đã trả lời đúng.
Bên cạnh đó, kiểu gì Claire-san sẽ 'lấp lỗ hổng' nếu câu trả lời của tôi trước đó không phù hợp. Tôi yêu cầu thêm một tách cà phê khác vì tôi cảm thấy rất vui khi hài lòng rằng trực giác của mình đúng.
“Báo cáo! Khoảng 8.000 hiệp sĩ của vương quốc đang đứng trước pháo đài.”
Một nhân viên CIC đã báo cáo sau khi ngồi khoảng một giờ, uống cà phê. Mặc dù bản báo cáo làm tôi ngạc nhiên một chút, tôi đã lấy lại được bình tĩnh sau khi tôi nhìn thấy hình ảnh thực tế. Có rất nhiều hiệp sĩ được triển khai và họ đang mặc áo giáp sáng bóng. Cờ của các hiệp sĩ và cờ của vương quốc họ đang tung tăng trong gió. Có lẽ họ là những người lính được giao nhiệm vụ đón tiếp chúng tôi. Tôi cảm thấy có chút xấu hổ về bản thân vì nghĩ họ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.
“Kakka, chúng ta nên làm gì?”
Claire-san hỏi tôi một câu hỏi nhưng tôi hoàn toàn hiểu điều này! Nếu đó là tôi lúc chưa chuyển sinh, tôi sẽ chỉ nói rằng “Chị nghĩ sao?” nhưng lần này tôi đã chuẩn bị trước hết cả rồi. Mẹ đã từng dặn với tôi trước khi ra quyết định 'Hãy thư giãn trong phòng của con trước', và tôi cũng đã nghiên cứu về cách ứng xử đối với các nghi lễ ngoại giao.
Ở cái pháo đài trước kia macho đã giao tiếp với Cloverence-san bằng việc sử dụng phương thức cũ ở Trái đất, tôi tin rằng các phương thức khác thì cũng thế thôi. Nếu nhớ không nhầm thì….. khi những người lính danh dự xếp hàng như thế, thường thì sẽ chào đón quốc gia khác bằng “21 phát súng” của tàu chiến. Nếu tất cả các khẩu súng của chúng tôi bắn đạn rỗng, thì đó có nghĩ là bản thân mình đang nói với họ rằng tôi không có ý định hại họ, hợp lý. Tôi sẽ nói với Claire-san cái suy tính của mình.
“Claire-san, nhắm đại bác của chúng ta lên trời và bắn 4 lần. Chúng ta nên sử dụng loại đạn rỗng. Hãy chắc chắn là sẽ không dùng đạn thật”
Vì Alice có 2 bộ gồm 3 khẩu pháo 26cm. Vì vậy sẽ có tổng cộng 24 phát bắn. Đó là nhiều hơn 3 lần so với tiêu chuẩn nhưng tôi nghĩ ổn cả thôi.
“Wa ~ Vâng! Sử dụng đạn rỗng, hạm trưởng! Dùng pháo chính bắn 4 lần lên trời.”
Umu ~ có vẻ như suy tính của tôi là chính xác vì Claire-san không hề phản đối. Tôi đã có cơ hội để thể hiện mặt tốt của mình với một cô gái xinh đẹp và khôn ngoan này rồi. Đang trong tâm trạng tốt, tôi quyết định nhìn xem những người CIC thật hiện nhiệm vụ của mình với một nụ cười.
- Góc nhìn hạm trưởng chiến hạm Alice, Dylan -
Đã mười lăm ngày kể từ lúc các cựu thành viên của Tostoy tập trung tại Noah, tôi được Phòng Nhân sự thông báo là sẽ đảm nhiệm trọng trách hạm trưởng 'Chiến hạm mặt đất Alice' mà tôi hiện đang đứng ở ngay đây. Ban đầu, tôi đã nghĩ rằng nó chỉ là một chiếc xe tăng siêu to siêu khổng lồ mang cái tên của một một chiến hạm mà thôi, tuy vậy tôi vẫn kỳ vọng khá cao vì bản thân nó được thiết kế bởi chính Kouki-kun. Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy Alice, khi mà nó vừa mới được chuyển đến căn cứ mới và được tạo ra ở trên lục địa thay vì trên đảo Noah do cái kích thước khổng lồ của mình…. tôi đã rùng mình ngay khi vừa thấy nó. Alice, có kích thước gần như tương đương với hạm đội Tàu sân bay, cũng đúng khi gọi nó là Chiến hạm. Tôi nghĩ việc trở thành hạm trưởng của Alice có hơi quá sức đối với tôi, người chỉ ngồi trên tàu ngầm nên tôi đã đến gặp Arakawa-joshi, Người đứng đầu của Noah để đề nghị nhưng cô ấy lại từ chối lời đề nghị của tôi trong khi cười.
“Đây chính là kế hoạch khi mà Kouki lên tàu thứ nhất. Mọi thành viên dưới quyền hạm trưởng Dylan, cựu thuyền trưởng tàu ngầm hạt nhân tối tân, bắt buộc phải có trình độ kỹ năng cực cao để vận hành con tàu này, nên các bạn là những cá nhân duy nhất có đủ khả năng làm điều này. Tôi đã tham khảo ý kiến của chồng tôi và cả hai chúng tôi đều đánh giá cao đội của bạn, những thành viên xuất sắc nhất thích hợp cho con tàu này. Chúng tôi rất mong nhận được hợp tác của tất cả các bạn”
Sau khi nói xong, cô ấy cúi đầu xuống ,tôi vô cùng ấn tượng với những lời vừa rồi của cô ấy. Ở Trái đất, do sự phát triển của công nghệ tên lửa phòng không và lệnh dần hạn chế vũ khí hạt nhân, các tàu ngầm hạt nhân đang ngày càng trở nên lỗi thời khi thời gian trôi qua. Vì lý do đó, có được sự công nhận như này là một thứ gì đó hơi xa vời ở mọi quốc gia. Ngay cả khi chúng tôi có cố hoàn thiện kĩ năng của mình một cách hoàn mĩ nhất thì ở biển sâu, không một ai có thể đánh giá được khả năng của chúng tôi vì họ đâu có nhìn thấy chúng tôi. Theo quan điểm hiện giờ, tàu ngầm được xem như là vũ khí của những kẻ yếu. Mặc dù đang trong tình cảnh như vậy, joshi lại đưa ra yêu cầu đảm nhiệm vị trí hạm trưởng trong khi cúi đầu và trao cho chúng tôi vinh dự phục vụ Kouki-kun ở trên tàu. Về thái độ của cô ấy, tôi…
“Tôi sẽ sẵn sàng tiếp nhận chức hạm trưởng và sẽ cống hiến hết sức mình.”
Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Sau đó, lần đầu tiên cùng với Kouki-kun, chúng tôi lên tàu và khởi động chiến dịch. Kouki-kun── Ý tôi là, Kakka cũng luôn nói “Cháu sẽ để nó cho chú” bất kể cho chúng tôi hỏi gì.
Thông thường, với cái thái độ như vậy sẽ mang nghĩa “Tôi không thích làm bất cứ việc gì cả.” người khác sẽ khó chịu (Ed: vibe, từ này mình tra nghĩa là rung động? Bạn nào biết thì cmt dưới để mình sửa nha chứ cái này mình chịu.), về chuyện đó tôi và nhóm tôi hoàn toàn không cảm thấy những điều như vậy từ lời nói của cậu ấy. Tôi tin rằng cũng sẽ đến lúc cậu ấy đưa chỉ thị giống như lần trước khi mà cậu ấy cần sự trợ giúp của chúng tôi thôi.
"Hạm trưởng! Chiến hạm thứ nhất, Alice, sẽ bắt đầu hoạt động và di chuyển đến Vương quốc Merkava.”
Trong khi đang làm những việc bình thường và ngẫm nghĩ những điều đó, Trung tá Claire, trợ lý của Kakka đã đưa ra chỉ thị. Theo lệnh, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho Alice khởi hành. Bằng cách dùng đồng hồ bấm giờ để đo, chúng tôi có kết quả khá tốt là 98 giây.
Vì nó nhanh hơn trước đó 120 giây, con số này cũng là tốc đó khá thỏa mãn. Không reset lại đồng hồ, tôi chỉnh trang lại và báo cáo với Kakka rằng chúng tôi chỉ mất “98 giây”.
“Cháu nghĩ thế này là quá tốt, mọi người đã rèn luyện rất tốt”
Kakka hài lòng với con số đó và cậu mỉm cười khi khen ngợi. Các nhân viên CIC giờ mới nới lỏng miệng và mừng rỡ trước những lời đó. Thật không uổng công khi chúng tôi đã luyện tập vô cùng chăm chỉ và không làm xấu mặt bản thân mình! Tôi quyết định trở lại vị trí của mình khi nhìn thấy cậu ấy yêu cầu thêm một tách cà phê mới.
Chúng tôi đi mà cứ như đi du lịch vậy do không hề có bất cứ chuyện gì bất ngờ xảy ra và sau 1 tiếng chúng tôi đã có thể nhìn thấy pháo đài. Khi một nhân viên phóng to camera để xem tình hình ở pháo đài, thì nét mặt của anh ta thay đổi và báo cáo.
“Báo cáo! 8.000 hiệp sĩ của vương quốc đã đứng trước pháo đài.”
Để xác nhận rõ hơn, Kakka vôi vã phóng to hình ảnh trên màn hình chính. Hóa ra các hiệp sĩ của vương quốc đã tập hợp và đang trong đội hình. Tôi rất thích tìm hiểu lịch sử thời cổ đại khi tôi còn trẻ, cách tập hợp của họ chắc chắn tương tự như 'Regio (レギオー)' của Roman. (Ed: cái này mình thua, bác nào biết giúp mình nha :v)
Có vẻ như vương quốc đã chuẩn bị cho trận chiến rồi. Sẽ tốt hơn nếu rút ngay bây giờ và gửi thông tin cho đội còn lại. Tôi định ra quyết định vậy nhưng đã bị cấp dưới chặn lại khi đang cố đưa ra đề nghị với Kakka.
“Đội trưởng, vương quốc rõ ràng đã trang bị cho họ các “thiết bị” cho nghi lễ. Thật khó nói nhưng cũng có thể coi đó là 'không dùng để chiến đấu'. Ngay cả khi muốn rút lui, những hiểu biết về chính trị của chúng ta là vẫn chưa đủ.”
Muu ~ u, chúng ta gặp rắc thật sự rồi. Nếu bây giờ rút lui ở đây, điều đó có khác gì trưng ra cho người khác thấy là chúng tôi e sợ vương quốc nhưng nếu tiếp tục tiến tới, chúng tôi hoàn toàn có thể bị tấn công. Tôi có nên để lại cho Kakka quyết định. Khi tôi nghĩ vậy, tôi quay lại nhìn cậu ấy đang ngồi ở ghế Đô đốc và cậu sớm đưa ra chỉ thị cho Trung tá.
“Claire-san, nhắm đại bác của tàu lên trời và bắn 4 phát. Chúng ta nên sử dụng đạn rỗng. Hãy chắc chắn là sẽ không sử dụng đạn thật.”
“Wa ~ Vâng! Sử dụng đạn rỗng, hạm trưởng! Dùng pháo chính bắn 4 lần lên trời.”
Không thể nào! Có nghĩa là cậu ấy muốn đưa một lời cảnh cáo bằng cách bắn ư? Tôi không muốn chiến đấu với các hiệp sĩ mà vương quốc triển khai, có khả năng xảy ra chiến tranh bây giờ nếu chuyện như này không được thực hiện một cách hoàn hảo. Cậu ấy có hiểu tình hình hiện tại không? Tôi cứng người hỏi cậu ta một lần nữa xem chúng ta có thực sự nên bắn không nhưng Kakka lại có một 'nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt '... Tôi hiểu... mu ~ Kakka đã giả định trước loại tình huống này rồi.
Trung uý cũng bối rối trước lệnh bắn cảnh cáo nhưng có vẻ như cô không có kế hoạch ngăn cản cậu vì đây không phải là lệnh bắn trực tiếp lên các hiệp sĩ. Tôi cao giọng và ra chỉ thị cho cấp dưới thực hiện .
“Chuẩn bị pháo chính, bắn 4 lần! Sử dụng đạn rỗng và ngắm lên trời!”
“Cố định thân tàu, thả neo…. Hoàn tất cố định! Xác nhận đã di tản các phương tiện ra khỏi vùng nguy hiểm. Mục tiêu đã được thiết lập 40 độ ở bên mạn tàu. Chúng ta đã sẵn sàng khai hỏa.”
"Bắnnn!"
Do ~ o ~ on! Doo ~ o ~ on!
Khi vụ nổ súng bắt đầu, một cú sốc khủng khiếp làm rung chuyển thân tàu mặc dù chúng tôi chỉ bắn đạn rỗng. Alice-Type có trọng lượng tương đối nhẹ đối lập so với kích thước của nó nên nó sẽ nhổng lên do độ giật nếu neo không được thả xuống đất để cố định thân tàu khi khải hỏa. Bởi vì lí do này nên việc sử dụng các khẩu pháo chính trong khi di chuyển là bất khả thi nhưng nhược điểm lại được khắc phục bởi 40 VLS được trang bị ở đuôi.
Ngoài ra còn có một 'vũ khí bí mật' nữa trong có thể sử dụng trong thời gian khi mà cả pháo chính và VLS đều không sử dụng được nhưng bây giờ dĩ nhiên là chúng ta sẽ không đụng tới nó.
“Hoàn tất khai hỏa. Tôi sẽ cho hiển thị hình ảnh ở cổng trước của pháo đài trên màn hình chính lần nữa.
Màn hình cho thấy các hiệp sĩ mà vương quốc triển khai đã bỏ chạy và đội hình của họ hoàn toàn sụp đổ. Sau khi kiểm tra lại các số liệu, chỉ có những hiệp sĩ mặc giáp đen mới vẫn còn đứng lại trước pháo đài. Tôi thật sự ngưỡng mộ mấy tên Hắc hiệp sĩ này vì lòng can đảm của họ nhưng cũng nhớ họ như là mối nguy sâu lắng trong trái tim.
“Kakka, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Khi nghe điều đó, Kakka đưa ra một mệnh lệnh cùng với nụ cười giống như trước đó.
“Hãy cử đại sứ đi (Trans: dễ hiểu :>) được phép mang theo Power Suit vào pháo đài.”
“Chúng ta nên giải thích ra sao về việc khai hỏa pháo chính đây?”
Liệu chúng ta có đưa ra được lý do thỏa đáng để khai hỏa với vương quốc không? Chúng ta sẽ vứt đi chuyện ngoại giao do nó ư? Ma ~ a… Họ là người cố gắng gây áp lực cho chúng tôi trước nên tôi nghĩ cũng sẽ ổn thôi nếu họ là bên nhận áp lực thay vì chúng tôi….. Tôi chờ câu trả lời của cậu ấy và sau đó cậu ta cười mỉm.
“Hãy nói với họ rằng tôi đã nói 'Các Hiệp sĩ thực hiện nghi lễ thật đáng kinh ngạc, chúng tôi cho khai hỏa pháo chính là để thay cho lời thán phục của mình. ”
Tôi hiểu... Vì vậy, cậu dùng nó thúc đẩy như thể là nghi thức ngoại giao. Rõ ràng, Kakka có kiến thức chính trị cực kì tốt. Trong khi đưa ra những chỉ dẫn cho cấp dưới ─── Tôi tưởng tượng không biết trong tương lai vị thiếu tướng trẻ tuổi tài năng này sẽ như thế nào.
- Góc nhìn của Adrienne -
Sau khi người đưa tin trở về, dù không nói với tôi, Cloverence đã rất cố gắng ngăn cản bọn quý tộc ngu ngốc đang cố triển khai binh lính trước pháo đài. Anh ta thuyết phục một cách tuyệt vọng, “Xin đừng khiêu khích bọn họ!” nhưng vì không ai ở đây từng thấy Noah trước kia ngoại trừ đội Hiệp sĩ Hoàng kim và Hắc hiệp sĩ, nên bọn họ gọi bọn tôi là “lũ nhát cấy”.
Trước khi Noah đến, mâu thuẫn giữa các hiệp sĩ đang ngày càng gia tăng nên vì thế Hoàng thượng đành phải cho phép triển khai quân lực trước cổng pháo đài. Trong pháo đài, Cloverence tiến lại gần tôi và thì thầm.
“Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, chúng thần sẽ cố gắng ngăn cản Noah. Hime-sama và Hoàng thượng nên rời khỏi pháo đài. Không nghi ngờ gì nữa, chúng ta không thể nào mà giành chiến thắng được… xin vui lòng hãy chấp nhận chút tấm lòng này như là ý nguyện cuối cùng của thần và sau đó hãy rời khỏi vương quốc.”
Sau đó Cloverence chuẩn bị trước bằng cách sắp xếp những đội quân dù cho gặp rất nhiều khó khăn, thì bỗng lính trinh sát sử dụng một công cụ ma thuật cất giọng.
“Phía trước pháo đài, wa ~ Một ngọn núi đang đến!”
Ngọn núi? Cái đó nghĩa là sao?
Khi tôi đang nghĩ, trước mắt tôi, một vật thể cực lớn đang tiến về pháo đài. Nó đang tự di chuyển mà không hề có con vật nào kéo nó và quây xung quanh thứ đó là những hộp sắt nhỏ.
"Đó là cái gì vậy?"
Khi tôi nói điều đó, Auguste, một trong những chỉ huy ở đây, đã run rẩy giải thích cho bọn tôi.
“Có một đế chế ở phía bắc sử dụng vũ khí gọi là 'đại bác' bắn ra những viên đạn sắt . Thần chỉ mới nhìn thấy nó một lần nhưng cái hộp sắt trên cái “ngọn núi” này cực kì giống nếu so với những khẩu pháo đó.
Tuy nhiên, kích thước của chúng không thể so sánh với mấy thứ này… Mặc dù những khẩu pháo ở chỗ đó cũng khá mạnh nhưng những khẩu pháo trên kia to đến đến mức thần thậm chí còn không thể tưởng tượng được sức mạnh nó sẽ đến mức nào ”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu nó được sử dụng để đối đầu với các hiệp sĩ”
“Họ sẽ biến mất chỉ ngay trong một lần bắn.”
Lẽ ra tôi nên ngăn các hiệp sĩ dù cả phải trả giá bằng mạng sống của mình. Nếu Noah nhận ra các hiệp sĩ đó là kẻ thù thay vì là hiệp sĩ nghi lễ, vương quốc sẽ bị diệt vong ngay tức khắc. Tôi xoay người và cố gắng kêu gọi các hiệp sĩ quay đi vào trong pháo đài nhưng Auguste đã tóm lấy tôi.
“Hime-sama! Thần xin lỗi nhưng xin người hãy bình tĩnh. Đang có những biến động trên núi đó”
Khoảnh khắc Auguste nói thế… Do ~ o ~ on! Do ~ o ~ on!
Một âm thanh lớn cả hơn ngàn lần so với tiếng sấm vang vọng. Cả cơ thể tôi run rẩy trong vòng tay của Auguste khi tôi nghe thấy tiếng động đó khi nhìn lên ngọn núi. Mỗi khi tiếng động đó vang lên, cả ngọn núi đó như được bao bọc trong ngọn lửa. Hình ảnh ngọn núi đó xuất hiện trong mắt tôi giống như là một vị Thần, gầm lên giận dữ về phía Hiệp sĩ!
“Ta đã đánh giá sai rồi…, những gì chúng ta đã làm là hoàn toàn sai”
Cassis-anesama, người bị lừa bằng lời nói của họ giờ đã không còn tin họ nữa. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc Noah sẽ sử dụng cái sức mạnh kinh khủng này khi đến đây. Có vẻ như, ngay từ đầu Noah hoàn toàn không có ý định ngoại giao rồi, có lẽ họ đã sẵn sàng để bắt đầu chiến dịch xâm lược vương quốc thật rồi.
Đến giờ chúng tôi vẫn chưa nhận được một cuộc tấn công trực tiếp nào cả. Tôi thở dài trong khi đứng xem các hiệp sĩ đang hoảng hốt và đang rời khỏi đội hình khi đang chạy vào trong pháo đài. Mặc dù vậy, do có lệnh nên đội Hắc Hiệp sĩ vẫn giữ nguyên vị trí để sẵn sàng đối đầu với Noah. Họ sẽ cố cầm cự cho đến chết dù chỉ được vỏn vẹn vài phút .
“Hình như có cái gì đó đến gần chúng ta từ ngọn núi!!”
Tôi không biết Noah đang dự tính làm gì. Tôi thấy 10 bộ suit có vẻ là lính của họ đang tiến về phía Hắc Hiệp sĩ . Giờ tôi phải nhìn cái cảnh các hiệp sĩ bị tàn sát ư?
Trong khi đang tự suy diễn, không như tưởng tượng của tôi, Noah dừng lại trước mặt các Hiệp sĩ. Sau khi cho thấy “dấu hiệu đầu hàng” mà họ đã cho chúng tôi thấy trước đó, họ từ từ giao tiếp với các hiệp sĩ.
“Ta tự hỏi liệu họ có đưa ra tuyên bố chiến tranh luôn không nhỉ?”
Cassis-anesama nhìn người lính đó với ánh mắt nghi ngờ, và một trong những hiệp sĩ bắt đầu chạy về phía pháo đài. Cân nhắc trước sự nguy hiểm, chúng ta nên để Hoàng thượng ở trong pháo đài. Cassis-anesama và ta đi sẽ đến quảng trường. Khi chúng tôi đến, sĩ quan hiệp sĩ bắt đầu bài báo cáo của mình.
“Bẩm báo, Noah muốn xin phép để được vào trong pháo đài”
“Xin phép? Noah không phải là sẽ tự ý đi vào luôn à?”
Cassis-anesama lắng nghe báo cáo với chút ngờ vực. Tôi cũng vậy, yêu cầu của họ không hề bắt chúng đầu hàng cũng như bắt giải trừ lực lượng cả.
“Phải, họ đang nói đến việc 'xin phép'. Mặc dù hành động của họ trước đó trông như một cuộc tấn công, nhưng đó không phải là một cuộc tấn công. Họ nói rằng đó chỉ là một nghi thức gọi là ‘gun salute’ như là một thán phục về viêc chuẩn bị rất tốt của các hiệp sĩ làm lễ bên ta”
Không nghi ngờ gì nữa, tôi có thể hiểu họ đang muốn nói gì. Tóm lại, họ đang muốn nói rằng “Chúng tôi sẽ nhắm mắt bỏ qua chuyện trước kia, vì thế nhanh chóng cho chúng tôi vào trong pháo đài. Nếu không, lần tới sẽ là một đòn tấn công trực diện.”
Vì họ cho chúng ta cơ hội đàm phán nên cố nắm lấy nó càng sớm càng tốt. Nhìn vào Cassis-anesama, chị ấy dường như đã đi đến kết luận tương tự và bắt đầu đưa ra chỉ thị cho vị hiệp sĩ.
“Chấp nhận, nói với họ 'Chúng tôi sẽ chuẩn bị trà trong lúc đợi”'
“Có bao nhiêu người có thể vào trong pháo đài?”
Có phải cái tên này bị ngốc không? Tôi tự hỏi trong tình huống này chúng ta có nên dành hết lòng tin cho mấy tên hiệp sĩ này không chứ. Trước khi tôi chuẩn bị lên tiếng Cassis-anesama bình tĩnh trả lời.
“Hãy nói với họ 'Chúng tôi cũng sẽ không phiền dù cho các bạn có mang theo bao nhiêu cũng được’.”
Người truyền tin quay trở lại vị trí mình để truyền đạt các lệnh của chúng tôi trong khi để lộ ra khuôn mặt có chút bất mãn. Nếu chúng ta không lấy lại được lòng tin của bọn họ, vương quốc sẽ bị hủy diệt đến mức không thể phục hồi. Tôi quay trở lại bên trong pháo đài để cho gọi Hoàng thượng cùng bọn họ chào đón công dân Noah ở quảng trường với Cassis-anesama.
Sau nửa ngày tôi đã nhận được thông báo rằng số lượng người Noah vào trong pháo đài là khoảng 200 người. Ở trung tâm của đoàn người đó, Kouki-sama rời khỏi bộ giáp nhìn trông như ác quỷ và chào hỏi chúng tôi.
“Lâu rồi không gặp, Adrienne-san. Đây là cũng lần đầu tiên tôi gặp mặt các bạn, vì vậy hãy để tôi tự giới thiệu lại bản thân. Tôi tên là Kouki Arakawa, rất hân hạnh được gặp các bạn”
"Thật vinh dự. Tôi là hoàng đế Carlos của Thánh quốc Merkava”
“Tôi cũng đến từ thánh quốc, Đệ nhất Công chúa , Cassis”
Cassis-anesama lịch sự giới thiệu bản thân, tôi cũng ngạc nhiên khi ngay cả Hoàng thượng cũng dùng những từ ngữ trang trọng. Hoàng thượng có lẽ cũng đã nhận ra rằng sự tồn vong của chúng tôi đang bị đe dọa. Nên là rất chú tâm đến việc dành sự tôn trọng tối đa. Tôi đã cố nói với ông ấy “Trà đã sẵn sàng” sau khi lời chào hỏi của mọi người kết thúc nhưng trước khi tôi có thể dẫn họ vào trong, Kouki-sama đã ngăn tôi lại.
“Xin vui lòng chờ một chút. Tôi xin lỗi nhưng tất cả mọi người từ đội của tôi có chút mệt mỏi. Tôi muốn cho người của tôi được nghỉ ngơi thoải mái ở bên ngoài pháo đài, ngài có đồng ý cho tôi làm thế không?”
“Ta không bận tâm đâu, cứ thoải mái đi.”
Khi Hoàng thượng đồng ý, Kouki-sama ngay lập tức ra chỉ dẫn cho người phụ nữ bên cạnh. Khi người phụ nữ nhận được chỉ thị liền chạm vào cánh tay của mình, rồi những người lính Noah trải rộng ra trước pháo đài như thể đã sẵn sàng cho một cuộc vây thành rồi. Chắc chắn… Chắc chắn chúng tôi đã nói là “Cứ tự nhiên” nhưng chúng tôi không hề nói là mình đầu hàng.
Nhưng vì đã cho phép họ ở đây rồi nên cũng chẳng thể nào phàn nàn. Bên cạnh đó, những khẩu pháo từ trên ngọn núi đó đang chĩa thẳng vào chúng tôi, vì vậy chúng tôi không đang ở trong vị trí mà có thể ý kiến được.
Sau khi Kouki-sama hài lòng việc này, anh ta hối thúc tiếp tục bằng lời “Vậy giờ chúng ta sẽ đi chứ?” Chúng tôi bước vào trong pháo đài trong khi đổ mồ hôi hột.
“Kouki-sama, ngọn núi đó sao vậy?”
Nhà vua hỏi Kouki-sama trong khi thưởng thức tách trà mà hầu gái pha. Tôi đề nghị người phục vụ rót trà cho cậu ấy và vệ sĩ nhưng vệ sĩ của cậu ấy đã từ chối lịch sự.
"Núi? Aa ~ a Đó là một chiến hạm đi được trên mặt đất. Chỉ cần hiểu nó như một con tàu chỗ nào nó cũng có thể di chuyển được và nó được trang bị pháo khủng. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi mà bắt gặp cái con sâu lúc trước vì vậy tôi đã hốt nó luôn vì tôi cũng hơi sợ. Hahahaha”
Đừng có nói dối! Làm thế quái nào cậu có thể nói rằng cậu đã có chút 'sợ hãi' khi mà tự mình tiêu diệt được một con quái vật hạng A chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Chỉ có những quái vật mạnh hơn Sâu cát đó là Rồng và Fenrir.
“Nhân tiện, tên của cái thứ đó là 'Alice'. Tôi đặt tên nó theo tên bạn gái của mình. Không tuyệt sao?”
“Đ-Đó là một cái tên tao nhã, hoàn mỹ cho một thứ gì đó mang ngoại hình thần thánh! Alice-sama phải là rất xinh đẹp.”
Đôi mắt của Hoàng thượng cho thấy ông đang gặp rắc rối khi trả lời. Tôi không thể hiểu được cái ý nghĩa của việc đặt tên vũ khí bằng tên người yêu của mình. Nếu tôi là người yêu của cậu ta, bằng mọi cách sẽ kịch liệt phản đối. Sau đó hoàng thượng đã hỏi một vài câu hỏi nhưng mỗi khi Kouki-sama trả lời lại khiến tôi chỉ muốn về phòng mình.
Trong khi đang nghĩ những cuộc trao đổi vô ích sẽ tiếp tục, người phụ nữ đứng bên cạnh Kouki-sama đã nói gì đó với cậu ta. Sau khi cậu ta gật đầu 2, 3 lần, cậu ta nói với chúng tôi với nét mặt nghiêm túc.
“Mặc dù sớm hơn dự kiến một chút nhưng có vẻ như đơn vị chính đã đến. Ngay khi người chịu trách nhiệm đàm phán bước vào, tôi muốn chúng ta bắt đầu bước vào việc thảo luận về việc thiết lập quan hệ ngoại giao.”
Theo kế hoạch việc này được cho là sẽ thực hiện vào ngày mai nhưng có vẻ như chúng tôi sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến không vũ khí trong khi đánh cược sự tồn vong của vương quốc.
- Góc nhìn của Cassis -
Trong khi tôi đang hoàn tất chuẩn bị bàn tròn trong pháo đài để nghênh đón các nhà ngoại giao từ Noah, Đức vua, tức là cha tôi, đã nói với tôi.
“Cassis, ta sẽ để con đảm nhận trọng trách cuộc đàm phán này. Đàm phán với họ có vẻ là cách tốt nhất cho vương quốc của chúng ta. Chừng nào Vương quốc Merkava còn tồn tại, ta cũng sẽ không bận tâm đến bất kỳ vấn đề gì sẽ xảy ra sau đó. Ta đặt niềm tin ở con”
"Con hiểu"
Cha không phải là một vị vua bất tài cũng không phải là một vị vua tài năng. Ông là một vị vua bình thường, mong muốn người dân của mình được sống trong hòa bình. Tuy nhiên, thời thế đã đổi thay…. chúng tôi luôn luôn bị quấy nhiễu bởi các cuộc tấn công của đội quân của Quỷ và bị bao vây bởi các quốc gia ở phía bắc và phía đông đang ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Trước tình cảnh như vậy, tôi cũng hiểu rằng đây chính là nguyên nhân khiến cha tôi già hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình. Chúng tôi quyết định ít nhất phải làm cho Noah thấy được chủ quyền của vương quốc này…
“Ngoài ra, cha cũng muốn con hãy nói cho họ biết về Hiệp hội các quốc gia đồng minh luôn.”
"Dạ vâng"
Tôi đã quên mất điều đó. Tôi sẽ cần phải có Noah hứa với chúng tôi là sẽ tham dự hội nghị đó. Trong khi tôi đang cố gắng hết sức để tạo động lực cho mình và đang phải chịu gánh nặng bởi hai từ “trách nhiệm” to lớn, một nhà ngoại giao từ Noah đi cùng với lính canh bước vào và cũng đồng thời đó việc sắp xếp phòng họp đã hoàn tất.
"Rất vui được gặp bạn. Tôi là đại diện đến từ Noah, Miki Arakawa.”
Arakawa! Cái gì?
Dựa vào ngoại hình, cô ấy có vẻ như là mẹ của cậu bé Kouki này. Vậy là Nữ hoàng đích thân mình tự đàm phán ư? Mà dù sao tôi cũng bị thuyết phục bởi số lượng binh sĩ bất thường của họ. Trong khi cha và tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng, Noah vẫn tiếp tục tự giới thiệu.
“Tôi là chính trị gia, Claire Dauntless”
“Còn tôi tên là Ellis Dauntless và cũng là một chính trị gia,”
“Tôi là thư ký của bọn họ, Roberta Scarlet.”
Trong lúc đang tự giới thiệu, tôi nhìn vào sự xuất hiện của bốn nhà ngoại giao. Họ đang mặc quân phục cùng với váy cũng có phần khá giống với cái mà cậu bé đang mặc. Màu sắc thì không phải trắng mà đen. Ngoại hình của họ có phần hơi đáng sợ nhưng cái đáng sợ thực sự là nằm ở chiếc túi khổng lồ được giữ bởi người đàm phán cùng với một bảo vệ ở phía sau. Tôi tự hỏi rằng trong đó có cái thứ gì từ thế giới họ?
Xem xét sự tách biệt về sức mạnh quốc gia, vương quốc quyết định sẽ không tiến hành kiểm tra đồ đạc của Noah. Tuy vậy chúng tôi sẽ dễ dàng được phép thực hiện ngay khi mà phát hiện ra vũ khí.
“Chúng tôi có một yêu cầu nhỏ, xin vui lòng không sử dụng phép thuật chuyển ngữ cho Roberta. Cô ấy cần phải ghi nhớ ngôn ngữ của các bạn để sử dụng sau này”
"Tôi hiểu rồi"
Khi tôi loại người phụ nữ ra khỏi phạm vi phép thuật phiên ngữ, người phụ nữ là Elise bắt đầu phiên dịch trong một lúc. Tuy nhiên, họ thật sự có thể học thuộc được ngôn ngữ khác một cách dễ dàng đến thế ư? Trong khi tôi đang tự ngẫm, Miki bắt đầu đàm phán.
“Đây là bản đồ mà chúng tôi đã làm ra, các hòn đảo chúng tôi đã đánh dấu bằng màu đỏ có ý nghĩa là chúng thuộc lãnh thổ Vương quốc Merkava. Có sai sót gì ở cái này không?”
“Không có sai sót nào cả.”
Bản đồ này nó vô cùng phức tạp như thể nó được cắt ra từ mặt đất và tôi cứ như đang nhìn nó từ trên cao. Không đúng ─── Tôi không thể để lộ biểu cảm của mình trên khuôn mặt được. Tôi đã trả lời trong khi nghĩ về biểu cảm khuôn mặt mình, Miki bắt đầu giải thích.
“Dấu chấm này là chính nơi chúng tôi thiết lập căn cứ tiền tuyến . Theo tình hình hiện tại, chúng tôi đang chiếm giữ bất hợp pháp một vùng đất của Vương quốc Merkava, vì vậy chúng tôi muốn thanh toán khoảng 'bồi thường' cho những thiệt hại mà chuyện này có thể gây ra.”
Khi Miki búng ngón tay, những người bảo vệ đứng đằng sau cầm chiếc túi mở ra và lấy đồ ra. Đó chính là một thỏi vàng siêu to siêu khổng lồ và đặt nó lên bàn và nó tạo ra âm thanh lớn.
Ngoài ra, người đàm phán đi cùng đã lật chiếc túi của mình xuống bàn và một lượng lớn trang sức như kim cương, sapphire và ruby ào ạt tràn ra từ bên trong. Từ sự sặc sỡ của nó, ta có thể nói rằng nó có giá trị và độ tinh khiết cực cao.
“Thỏi vàng này nặng 10 kg. Kg là đơn vị đo trọng lượng mà chúng tôi sử dụng. Chúng tôi sẽ giao 500kg số vàng này coi như là khoảng bồi thường. Nếu như đổi ra thì nó sẽ là 50 thỏi vàng như này và chúng tôi sẽ giao nó cho các bạn vô điều kiện. Nếu vàng không có giá trị ở trong vương quốc của các bạn, chúng tôi sẽ thay thế nó bằng 500kg đồ trang sức tương tự khác. Các bạn có thể chọn bất cứ thứ gì mà mình thích từ những món này.”
Tôi hoàn toàn không thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy có nghĩ rằng mình có thể khôi phục lại hết sau khi mà trao hết đống này cho chúng tôi ngay lúc này ư? Trong khi nhìn Miki, cô ấy nói với tôi với một nụ cười.
“Tôi xin lỗi vì khả năng chiến lực áp đảo mà chúng tôi có nhưng tôi không muốn các bạn hiểu lầm. Chúng tôi không muốn áp đặt mấy cái hiệp ước bất bình đẳng gì với đất nước của các bạn cả. Chúng tôi chỉ muốn một điều duy nhất ─── đó là thiết lập mối quan hệ ngoại giao giữa chúng ta trên cơ sở hoàn toàn bình đẳng.”
“Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể tin chuyện này được.”
“Tôi hiểu, tôi có thể hiểu được… Hãy nghe tôi kể ra câu chuyện của mình trước. Sẽ hơi lâu một chút nhưng làm ơn hãy mở lòng với tôi.”
Vì thế, tôi quyết định lắng nghe và sau đó bị sốc khi cô ấy bắt đầu nói về lịch sử của “ Noah”
“Noah” ─── ban đầu nghe có vẻ giống với tên của một tổ chức hơn là một quốc gia. Hơn nữa, thật bất ngờ khi Noah đến đến từ thế giới khác. Trong thế giới trước kia Noah sống, chiến tranh thế giới đã kết thúc đã được 150 năm rồi và nói chung đó là một thế giới hoàn toàn hòa bình. 15 năm trước, một đứa trẻ được sinh ra ở thế giới đó.
Tên của đứa trẻ là “Kouki Arakawa”. Đó là cậu bé mặc đồng phục quân đội màu trắng đó và cậu bé đã thể hiện một mức độ thông minh một cách bất thường khi còn rất nhỏ. Năm 3 tuổi, cậu đã hoàn thành lý thuyết về công thức ma thuật tinh vi khiến ngay cả mẹ cậu cũng phải ngỡ ngàng. Sự phát triển của thế giới đó bỗng chốc đã tăng tốc tới tận 50 năm chỉ với sức mạnh trí óc của đứa trẻ đó đó.
Thế giới đáng lẽ phải nhận thấy được một lợi ích tiềm tàng cực kì to lớn như vậy nhưng ngược lại họ lại thấy Kouki như một hiểm họa tiềm ẩn, coi cậu cứ như đang cố kiểm soát cả thế giới trong lòng bàn tay mình vậy. Mặc dù bản thân cậu ta là cậu bé có một trái tim nhân hậu, yêu thiên nhiên và động vật thế mà cả thế giới lại gọi cậu ta là “Đứa con của quỷ ” và cố gắng tiêu diệt cậu ấy. Tuy nhiên, một số người trưởng thành quyết định trả lại những ơn tình mà họ nhận được từ cậu và đã đứng lên, bảo vệ cậu ấy nhưng họ cũng biết rằng khi cuộc chiến nổ ra nó sẽ trực tiếp sẽ làm tổn thương trái tim bé bỏng của cậu và nó không phải là một lựa chọn khả thi.
Và sau đó… họ nghĩ, mọi việc sẽ đơn giản hơn khi mà cậu thoát khỏi cái thế giới căm ghét mình? Họ nghiêm túc xem xét những câu chuyện cổ tích và mong nó giống như họ nghĩ và hiện thực hóa nó. Những con người quý mến cậu đã tập hợp lại và trong khi tìm kiếm ở thế giới khác, họ đã thành công tìm ra một địa điểm đến để định cư. Có vẻ như đây là thế giới mà họ tìm thấy. Câu chuyện quá ảo diệu và không có tính thực tế chút nào nhưng dựa vào vũ khí và quần áo mà Noah đang sử dụng, có lẽ họ đang nói sự thật.
“Sau đó, các bạn thực sự muốn tìm kiếm các mối quan hệ ngoại giao trên cơ sở bình đẳng ư?”
“Đúng vậy nhưng có một điều mà các bạn cần phải nhớ. Đó là về con trai tôi, Kouki. Xin đừng bao giờ 'khiêu khích’ nó ‘một cách không cần thiết' . Thật xấu hổ khi mà một người mẹ nói điều này nhưng con trai tôi có chút vấn đề với đạo đức, đây chính là nguyên nhân của sự bài trừ ở thế giới đó.
Điều này hơi khó nói nhưng con trai tôi hoàn toàn có thể phá hủy một đất nước như Vương quốc Merkava chỉ vỏn vẹn trong nửa ngày. Mặc dù đã có sự cải thiện do giáo dục đạo đức gần đây của nó nhưng tôi vẫn hy vọng có được sự hợp tác của các bạn.”
Tôi cũng đồng tình với người Noah. Có vẻ như lý do tại sao họ không thể ở lại thế giới trước là vì khoảng 30% là do hành động của Kouki nhưng tôi không thể nói ra. Tôi suy nghĩ một lúc về những chuyện này và kiểm tra lại tình hình. Tôi đã cho tiếp tục cuộc thảo luận để trao đổi một vài hiệp ước chính thức với Noah.
---------------------------
Edit: Chắc kèo bách khoa nên mấy tuần nay quẩy hơi lâu nên ae thông cảm nha :v
Trans: giờ thì mấy bác hiểu vì sao ra chương mới lâu chưa? Ôi khổ cái thân trans tội nghiệp này :v