Trans & edit: Xkey4
Trong bản dịch này có vài lỗi nên mình mong bạn nào thấy không hiểu chỗ nào hay thấy lỗi chính tả..... vv thì phiền các bạn bớt chút thời gian cmt để mình biết và chỉnh lại
-----Góc nhìn nhân viên an ninh tại Mặt Trăng, Cedric----------
“Trước hết, cậu có thể mặc bộ này vào không?”
Khi tôi đưa cho cậu ta bộ Power suit được đặc chế riêng cho việc thám hiểm mặt trăng, Kouki-kun nhìn nó như thể để xác nhận khả năng của bộ suit và bắt đầu mặc nó. Có lẽ cậu nhóc đã kiểm tra sơ xem liệu bộ đồ có thể bảo vệ tính mạng của mình cũng như chịu được việc sử dụng trong thực tế hay không. Vì tôi có một số thông tin cũng khá là chi tiết về cậu ta, nên tôi nghĩ mình có thể dự đoán một phần những gì Kouki-kun đang nghĩ lúc này.
“Mọi thứ đối với con trai tôi là chưa bao giờ hoàn hảo cả. Tuy bộ đồ này có nhiều ưu điểm riêng nhưng khuyết điểm là không phải không có. ”
Tôi nhớ là Madam nghiêm túc nói với tôi về điều này khi cô ấy đưa ra mớ thông tin này. Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng đây chỉ là một đứa trẻ nhưng ý nghĩ đó đã bị thổi bay đi khi tôi tận mắt nhìn thấy mớ thông tin đó. Đặc biệt cấp độ thông tin trong đây là thứ gì đó mà với chức vụ hiện tại của tôi là không thể biết nhưng thật sự tất cả những thứ mà cậu ta đã làm và đã phát triển đều được ghi trong đó. Tất cả mọi người đều đánh giá Kouki-kun như một thiên tài và tôi tin đó là sự thật. [note8103]
Xây dựng giả thuyết mới, phát triển công nghệ mới, tài năng quân sự… cậu ta có thể làm mọi thứ. Kouki-kun thật sự là một người như thế. Trong suốt khoảng thời gian 10 năm qua trên toàn thế giới, công nghệ đã phát triển một cách mạnh mẽ nhưng tất cả là do một tay cậu bé đang đứng trước mặt tôi thực hiện.
"Vậy ổn chưa chú ?"
Tôi nghe thấy giọng nói của Kouki-kun khi cậu ta mặc xong bộ đồ trong khi tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ. Umu… Tôi chẳng thấy chỗ nào không ổn cả. Như một bước xác nhận cuối cùng, đây là cần thiết để kiểm tra xem bộ đồ đang hoạt động có ổn không bằng cách kiểm tra các thiết bị đầu cuối trong cánh tay.
“Kouki-kun, thứ được gắn ở cánh tay của cậu giống như một thiết bị cá nhân. Cậu có thể kiểm tra xem bộ đồ có đang hoạt động bình thường hay không. Cậu có thể dùng tay để thao tác trực tiếp ở bên ngoài hoặc sử dụng nó từ bên trong. Tôi muốn cậu kiểm tra nó thử xem. ”
[note8104]
"E ~ tto ~ Không có vấn đề gì nếu màn hình màu
đang hiện màu xanh lá cây?"
“Đúng vậy, bộ Suit sẽ hoạt động bình thường nếu hiện cái màu đó. Dù những lỗi nhỏ nhặt nhất nhưng nếu xảy ra thì màn hình sẽ chuyển sang màu vàng để cảnh báo sự cố. Nếu màn hình hiển thị màu đỏ, cậu sẽ phải thoát khỏi bộ Suit và lúc đó bộ khung của nó sẽ là thứ bảo vệ cháu khỏi tác động từ bên ngoài
. ”
Được rồi, tôi đã hoàn thành tất cả giải thích cần thiết. Vì Madam cũng sử dụng nó mà cũng không gặp bất cứ vấn đề gì, nên cũng chả cần phải lo lắng. Nếu họ đi đến cái tàn tích đó, có lẽ họ nên mang theo một vài món vũ khí để bảo vệ mình, tôi tự hỏi liệu Kouki-kun có sủ dụng được một khẩu Shotgun không? Nó cũng khá an toàn nếu vào tay một người có kinh nghiệm nhưng nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm nếu thằng cầm nó là một tên nghiệp dư.
Trong khi nghĩ thế, Madam đã gửi một tin nhắn thông qua một đường dây bí mật. "Tôi sẽ để nhiệm vụ hộ tống chúng tôi cho ông". Cái gì – Ý cô là sao ? Tại sao cô ta biết tôi đang nghĩ những gì ? Tôi hơi lo lắng một chút và trả lời cùng với một nụ cười khổ. Thiết bị chuyên dụng dùng để thám hiểm ...nhưng vì tôi vẫn chưa được chỉ định bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào, nên về cơ bản là mấy cái trang thiết bị của tôi vẫn còn rất tốt.
“Kouki-kun, nếu mọi thứ đã sẵn sàng thì cậu có muốn khởi hành luôn không?”
"Vâng! Cháu đang rất mong đợi nó."
Khi tôi nói với cậu nhóc về việc khởi hành, cậu ta đã cho tôi thấy một nụ cười phù hợp với độ tuổi của mình. Nhìn vào những biểu hiện của cậu nhóc, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy rằng nhiệm vụ trên mặt trăng này cũng như bao nhiệm vụ khác , không có gì để ngạc nhiên cả. Như vậy cũng không ổn lắm.
Sau một giờ ngồi trên xe địa hình, Kouki-kun đang ngồi im đột nhiên bắt đầu tăng ga. Cậu ta dường như đang tìm kiếm dấu vết gì đó nhưng có lẽ cậu cũng chưa thấy gì cả. Tôi có thể nói với cậu bất cứ những gì cậu muốn biết.
“Ano ~ Lượng oxy còn lại của bộ suit được xem ở đâu vậy chú ? “
“Thời gian và tỷ lệ phần trăm được hiển thị ở bên ngoài của tay phải bộ suit. Đó là thời gian nó có thể hoạt động với cùng lượng oxy còn lại. Vì bộ suit có chức năng tự lưu thông khí,
nên nó có thể hoạt động trong khoảng 30 giờ nhưng có sự khác biệt ở mỗi loại nên tôi không thể cho cậu biết chính xác thời gian hoạt động của nó. ”
Ồ không ... tôi nên nói với cậu nhóc ấy về điều đó trước. Tôi đã quên một trong những điều cơ bản mà tôi được dạy khi còn ở trên trái đất. Tôi hiện đang rất lo lắng, tôi sẽ xin lỗi và sau đó hỏi xem cậu ấy còn thắc mắc chỗ nào nữa không.
“Có bất cứ thông tin nào khác về cái tàn tích đó không?”
Tôi xin lỗi nhưng tôi không có bất cứ thông tin nào về đó cả. Những nhà khảo cổ giỏi nhất ở trái đất cũng chỉ tìm thấy “chữ tượng hình”. Ngay cả khi chúng là “chữ tượng hình”, thật sự rất đáng ngờ vì chúng chỉ được tìm thấy xung quanh lối vào. Tôi cảm thấy có lỗi sau khi trả lời câu hỏi đó cho Kouki-kun, có vẻ như lúc này trái tim của cậu bị tổn thương vì mọi việc không như kỳ vọng của mình.
"Chúng ta sẽ đến sớm thôi."
Chúng tôi đã sẵn sàng đi ra và liên lạc với phi công. Ngay cả khi không có nguy hiểm, con tàu đang lên kế hoạch hạ cánh để người bảo vệ đi xuống trước để kiểm tra an ninh ở khu vực xung quanh. Tôi nhắn với Kouki-kun trên một kênh liên lạc riêng trong khi xem ba cấp dưới đang đi xuống cửa hầm.
“Kouki-kun, từ giờ trở đi chúng ta sẽ thiết lập kênh liên lạc ở tần số này. Về cơ bản, việc nói chuyện với cá thể lạ sẽ bị cấm, vì vậy hãy cẩn thận. ”
“Cháu hiểu rồi.”
Việc thay đổi tần số phải mất chút ít thời gian nhưng cậu nhóc ấy vẫn thực hiện đúng mà không cần chỉ dẫn. Con tàu đáp xuống gửi một thông điệp “Tất cả đều ổn” được ra từ các cấp dưới, những người đã đi xuống trước đó vài phút. Xe địa hình dừng lại và mọi người trên xe bước xuống. Họ di chuyển xung quanh Kouki-kun để bảo vệ cậu như thể cậu là một cô bé nhỏ nhắn, sau đó chúng tôi đến chỗ những tàn tích mà không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Một cấp dưới đặc biệt của riêng Kouki-kun đã giúp cậu bằng cách chiếu sáng các kí tự bằng một chiếc đèn pin. Trong một lúc, Kouki-kun im lặng khi nhìn vào các kí tự lạ đó…Và rồi cậu ấy đọc to lên như thể những kí tự đó là những chữ cái bình thường.
“Đứng ở góc kia, đẩy bức tường đó? Không, đây là một thứ tương tự như công tắc mà bạn có thể nhấn ? ”
“Kou-chan !? Cháu có thể đọc nó sao!?"
Tôi cực kì ngạc nhiên. Madam cũng ngạc nhiên như tôi. Không đời nào ... Cái di tích "bí ẩn" trong đống đổ nát kia đã được xác nhận rằng đã tồn tại khoảng 150 năm. Cháu đang nói với ông rằng cháu đã có thể giải mã những kí tự đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy ư ? Tôi cần phải nói với mọi người khi quay về.
"Chúng ta nên làm gì? Cháu có nên mở nó ra không? ”
Tôi không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa để chứng kiến một bước tiến mới của nhân loại.
------------Góc nhìn Arakawa-Kouki--------------
Sau khi xuống xe địa hình, chúng tôi bước đến trước những tàn tích trong khi bị bao vây bởi các Ossans. Trời rất tối và tôi chả thấy gì cả! Một trong những người xung quanh tôi bật đèn để tôi có thể nhìn rõ hơn. Thật là một anh trai tốt, khi quay về, tôi sẽ mua cho anh ta một thứ gì đó từ cửa hàng như một lời cảm ơn. Bây giờ, vấn đề là các “kí tự” này đây. Tôi cười khi tôi nhìn các kí tự đó , nó đúng những gì mà tôi mong đợi, chắc ăn là các học giả vĩ đại và cũng như những nhà khảo cổ học giỏi nhất chả ai đọc được cái đống này đâu.
Đây chính là chữ " tượng hình " .
Lúc còn trên xe địa hình, tôi đã suy nghĩ về những kí tự
“Tượng hình”. Các chủng loài có những kĩ thuật tối tân mà có thể tạo ra các chỉ dẫn giữa các ngôi sao hoặc các di tích tương tự như cái này trên những ngôi sao khác mà có thể tìm thấy bởi một chủng loài khác. Cụ thể hơn, họ sẽ sử dụng các kí tự " tượng hình " này để nói về sự tồn tại của họ với người bản địa.
Thông thường nếu không sử dụng chữ viết thì với mức độ văn minh của người bản địa, họ sẽ sử dụng chữ tượng hình để những người đó có thể hiểu. Lý do là bởi nếu không thể đọc thì làm sao thể hiểu , mà không hiểu thì nói chi đến giải mã. Thông thường ... trong hành tinh này chữ viết thường sẽ được đọc từ trái sang phải hay phải qua trái. Ngoài ra còn có kiểu đọc từ trên xuống và ngược lại. Không có nghi ngờ gì về việc đây là một di tích cổ nên nó cần phải được đọc theo đường chéo từ phía dưới lên và rất có thể kiểu đọc vẫn còn thay đổi theo nhiều chiều hướng khác.
Các học giả trên hành tinh cho chúng ta biết về nhân loại là “Loài đứng đầu của hệ sinh thái”, mặc dù tôi nghĩ là do trí thông minh. Dạng sống tạo ra tàn tích này thậm chí có thể là một "Amoeba". Tôi nghĩ rằng họ có thể thay đổi cách đọc vì ngay từ đầu đã có một khái niệm như vậy đâu. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể đọc được hết bởi vì tôi không có cái “kiến thức chung” của thế giới này! Không, tôi phải làm được.
“Đứng ở góc kia, đẩy bức tường đó? Không, đây là một thứ tương tự như công tắc mà bạn có thể nhấn ? ”
“Kou-chan !? Con có thể đọc nó sao!?"
Khi tôi đọc to, mẹ tôi hào hứng hỏi. Hãy chờ con một chút khi con đang cố giải mã nó. E ~ tto- Đứng ở góc kia và nhấn nút ở dưới gần góc bên phải … Vì cách đọc các kí tự ở đây thay đổi, nên chúng ta phải tìm một cách khác. Một lúc sau khi tôi đã tìm ra cách mở nó, tôi hỏi mọi người .
"Chúng ta nên làm gì đây? Có nên mở nó không? ”
Tôi muốn mở nó và vào trong càng sớm càng tốt. Có lẽ vì nó là bằng chứng về sự tồn tại của chủng loài đó,
với lại trong đây cũng không phải là không có khả năng họ sẽ không làm hại một chủng loài khác. Bình tĩnh suy nghĩ, thật khó có thể hình dung ra việc một dạng sống trí tuệ ở mức độ mà có thể để lại bằng chứng về sự tồn tại của mình sẽ tấn công mọi thứ mà không có mục đích rõ ràng. Rất có khả năng họ sẽ bị {chủng loài đó} sẽ tấn công ngược trở lại nếu{chủng loài} đó được trang bị thêm món gì đó hoặc đơn giản là có "biện pháp đối phó" sau lần đó.
Trong khi chờ đợi quyết định chung của mẹ tôi và Ossan, mẹ hỏi tôi với giọng nghiêm túc.
“Kou-chan, con nghĩ sao? Thật sự nó có an toàn không? ”
Tôi nói những giả thuyết mà trước đó tôi đã nghĩ . Mẹ dường như đã bị thuyết phục nhưng Ossan trông vẫn còn lo lắng.
" Nếu nó nguy hiểm chúng ta chỉ còn cách quay đầu và bỏ chạy thôi đấy. "
Về phía Ossan, mẹ tôi đã đưa một đề nghị gì đó. Ossan lắng nghe, đồng ý mở cửa và đưa ra chỉ thị cho các cấp dưới của mình. Tất cả họ đều mang theo súng để phòng cho trường hợp khẩn cấp. Tôi bắt đầu thực hiện các thao tác để mở cánh cửa đó… Đứng ở góc bên phải, sau khi nhấn nút ở dưới cùng ,bước lên trái ba bước hướng đối diện và lặp lại các thao tác. Sau đó, chữ tượng hình phát ra màu xanh dương, cánh cửa mở theo đường chéo ở góc phía trên bên phải.
À tôi hiểu rồi ...Về cơ bản chủng loài này thiết kế mọi thứ theo đường chéo. Nói thật lúc này tôi đang cố nhịn cười khi đang đi vào trong. Ở trong một đoạn mà có vẻ như là một hành lang đang trải rộng trước mắt tôi. Một vài kí tự tượng hình tương tự như ở ngoài được viết ở trên tường.
“E ~ tto- nó ghi [Cứ đi thẳng về phía trước. Chúng tôi không muốn chiến tranh]…. ”
“Kouki-kun, cậu hiểu nội dung chi tiết của nó đến thế sao?”
Ossan lo lắng nhìn xung quanh và hỏi tôi một câu hỏi. Trong hình, sinh vật ở sau cánh cửa vứt bỏ những thứ như vũ khí. Tôi đoán đây là hành động ra hiệu cho chủng loài khác. Tôi trả lời câu hỏi của Ossan và tiến vào sâu hơn. Được khoảng 400 mét, "chữ tượng hình" khác lại xuất hiện. Lần này, chủng tộc được vẫy gọi có vũ khí và có vẻ như một sinh vật gì đó đã ngăn họ lại.
“[Khi mở cánh cửa này, có những điều đối với các bạn tuy đáng ngạc nhiên nhưng vui lòng không sử dụng vũ khí nếu không cần thiết]… là những gì được ghi trên đó. Hãy nói với cấp dưới của chú đừng nổ súng tùy tiện. ”
"Đã hiểu"
Vì đã nghe được sự chấp thuận từ họ, tôi mở cửa ... Một người phụ nữ với tóc xanh đang ngồi trên ghế và mỉm cười. Chuyện này thật kinh ngạc! Ở rìa tầm mắt tôi, một trong những cấp dưới của Ossan đã cố gắng giơ súng của anh ta lên nhưng anh ta bị đá và bị ngăn lại bởi mẹ tôi. “Anh không nghe thấy những lời con trai tôi nói trước đó sao?” Là những lời mẹ đang nói với các thành viên trong đoàn thám hiểm với tông giọng đáng sợ của mình.
Tôi biết ơn vì đã ngăn anh ta lại. Vì đây là lần đầu tiên ta giáp mặt với người ngoài hành tinh nên đừng làm xấu mặt người địa cầu!! Người phụ nữ kia lên tiếng lần đầu.
“Chào mừng… người địa cầu.”
Người phụ nữ chào đón chúng tôi với một giọng rất rõ ràng. Hm? Đợi đã, ủa không phải là giọng nói của máy móc sao !? Cô ấy vừa nói tiếng Nhật ư ? Tôi rất ngạc nhiên, cô ấy cười nhẹ rồi tiếp tục nói.
“Chính cậu là người mở cánh cửa này, Arakawa Kouki-kun. Kể từ thời điểm đó, cậu đã trở thành chủ sở hữu chính thức của nơi này. Vì vậy việc trò chuyện bằng ngôn ngữ của chủ nhân là chuyện dĩ nhiên. ”
Không, tôi là một người đã mở cánh cửa nhưng sẽ khá phiền phức nếu chỉ mỗi tôi trở thành chủ chỗ này. Mà cũng khá lạ tại sao cô ấy lạ biết tên của tôi nhỉ ?! Tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể nói được những từ phức tạp của tiếng Nhật không !! Hơn nữa, vì đây là lần gặp mặt đầu tiên tôi đã chuẩn bị để thể hiện thành ý của mình bằng cử chỉ hay một thứ gì đó nhưng cho đến lúc này mọi chuyện lại thuận lợi đến mức khó tin.
“Tôi có thể nói tiếng Nhật là bởi do tôi đã thu thập thông tin trên trái đất trong một thời gian dài. Và nếu cậu thích, tôi có thể nói chuyện với cậu ngôn ngữ riêng của chúng tôi nhưng sẽ khá mất thời gian để cậu có thể hiểu đấy. ”
Oi ~ Từ nãy tới giờ tôi chưa hề nói ra lời nào, tại sao cô ấy lại biết những gì tôi muốn nói? Cô ấy có thể đọc suy nghĩ hay lời nói từ trái tim tôi ư ?
“Không, tôi không thể đọc những thứ bất biến như lời nói hay cảm xúc từ trái tim đâu. Tôi chỉ có thể đọc đươc 1 phần suy nghĩ của cậu nhưng nó rất hời hợt và không rõ ràng.”
Tôi hiểu rồi, khả năng này thật tuyệt vời nhưng làm ơn ngừng đọc suy nghĩ của tôi đi. "Con người" là một chủng loài giao tiếp với nhau bằng "lời nói", những gì cô đang làm hiện tại là không hề giống với cách giao tiếp mà con người đang sử dụng.
“Tôi hiểu rồi, bọn tôi sẽ sử dụng {chúng} theo ý cậu. Tại sao cậu không cởi bộ đồ của mình ra để dễ nói chuyện với nhau hơn ? Môi trường ở đây tương tự như trái đất đấy. ”
Tôi đã bị mẹ ngăn lại khi tôi đang cố mở bộ đồ như người phụ nữ đó nói. Mẹ tôi nói chuyện này rất "Nguy hiểm". Người phụ nữ này hứa sẽ nói chuyện mà không gây hấn hay thù địch với con người. Nếu vậy, chúng ta có nên thực hiện không? Mẹ tôi suy nghĩ một lúc sau khi tôi nói vậy và nói "Mẹ sẽ làm trước".
Sau đó tôi lại gặp rắc rối bởi do người bảo vệ, Ossan nói “Không, để an toàn. Tôi sẽ là người thực hiện đầu tiên". Xong tất cả chúng tôi đều tháo bộ suit và mũ bảo hiểm(:v). Khi tôi hít một hơi thật sâu, người phụ nữ tiếp tục nói trong khi nhìn tôi với khuôn mặt ngạc nhiên.
"Tôi không thực sự mong gì việc cậu sẽ cởi nó ra ...
Tuy không có sự cho phép nhưng tôi đã đánh giá người trái đất là những sinh vật xảo quyệt."
"Cô nói cũng có phần đúng, nhưng phần lớn con người thì không như vậy"
Khi tôi trả lời, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy bầu không khí của người phụ nữ này tương tự như mẹ tôi. Tôi nghĩ rằng tôi có thể tin tưởng cô ấy. Sau khi kiểm tra các thành viên đã cùng cởi bộ suit theo tôi, tôi nghĩ về những thứ mà mình muốn hỏi. Khi tôi hỏi ý kiến mẹ tôi về điều đó, mẹ nói rằng "Con nên hỏi về những chuyện mà con thật sự muốn ". Điều đầu tiên mà tôi muốn biết, người phụ nữ trước mặt tôi thật sự là thứ gì.
Tôi lắng nghe câu chuyện người phụ nữ đó… lắng nghe về một chuyến đi dài , một câu chuyện buồn của một chủng loài từng tồn tại trong một thiên hà xa xôi.