Chương 26
Dịch: The Lazy (Hưng Duy)
Edit: Von
Như những lần trước: Nếu thấy lỗi sai nào trong bản dịch thì mình mong các bạn bớt chút thời gian cmt dưới để bọn mình biết và khắc phục.
Mn đọc vv :v
——Góc nhìn của Aikawa Emi——
Sau khi mở cửa và bước vào suối nước nóng lộ thiên, tôi thấy một bồn tắm có thể nói là lớn nhất mà trước đây tôi chưa từng thấy. Không nghi ngờ gì nữa về kích thước của nó, nó lớn gấp đôi phòng tắm công cộng ở Hokkaido mà tôi đã từng ở trước đây tại khách sạn Noboribetsu Onsen.
“Wa ~ a To quá đi! Megumin ”
Alice đang rất là phấn khích, nó không phải là một thứ ở mức độ mà người ta có thể nói về nó một cách dễ dàng. Họ đã gặp bao nhiêu khó khăn để làm ra nó? Khi Shin nói "Cậu sẽ chấp nhận nó chứ?" Tôi đã nói gì? Nếu tôi biết điều này
trước khi cậu ấy hỏi, không cách nào mà tôi có thể chấp nhận nó.
“Đi vào trong thôi nào"
Sau khi nói vậy, tôi đi theo Alice-chan vào phòng tắm. Sau khi tắm và ngâm mình trong dòng nước nóng, giọng của tôi khẽ phát ra khi tôi cảm thấy nước nóng chảy khắp cơ thể.
“Fu ni ~ yu ~”
“Ahaha,giọng Megumin nghe giống như con mèo vậy”
Alice nghe thấy giọng nói của tôi và cậu ấy trêu tôi, tôi di chuyển về phía xa bồn tắm mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
“Đợi đã, Megumin”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy từ phía sau nhưng tôi không muốn dừng lại .Bởi đây là một trong những ước mơ của tôi. Nếu bạn đang ở trong một suối nước nóng một mình mà không có nhiều khách hàng thường xuyên tới…
Thì "Bơi trong bồn tắm", bây giờ hoàn toàn có thể thực hiện được! Sau khi tôi đi đến trung tâm, tôi thở mạnh và lặn xuống làn nước nóng. Khi tôi cố gắng hít thở sau mỗi lần ra nhô lên mặt nước, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Alice-chan tiến lại gần tôi bằng kiểu bơi bướm với một vận tốc khá cao.
“Cậu chơi kì quá, cậu bỏ mình để đi bơi một mình ư"
“Xin lỗi, mình đã rất phấn khích… nhưng tại sao cậu lại đuổi theo mình bằng “bơi bướm”? Mình rất vui vì cậu có thể bơi dù sao thì … ”
"Mình,… mình chỉ biết mỗi kiểu bơi bướm."
Alice-chan trả lời với đôi má hơi phồng lên khi tôi hỏi cậu ấy. Cậu ấy không thể bơi bất cứ kiểu gì ngoài bơi bướm? Điều đó có nghĩa là nếu Arakawa-kun đi ra biển, cậu ấy sẽ bơi theo sau anh ta với cái tốc độ đó trong khi sử dụng “Kiểu bơi bướm” ư ? Đó cũng có thể - Không, chắc chắn đó là một nỗi kinh hoàng.
Hoặc cũng có thể dạy cho cậu ấy một kiểu bơi khác? Khi nghĩ vậy, tôi hỏi Alice.
" Thật ư? Thực sự, mình muốn học kiểu bơi sải .”
Không phải vậy Alice-chan, điều tớ muốn nói có nhiều ý nghĩa sâu xa hơn… Khi cậu đi đến bãi biển với bạn trai của mình, cậu có thể bơi với anh ta theo cách bình thường nhất.
Sau khi dạy cậu ấy bơi trong một lúc lâu, chúng tôi ngồi trên mép bồn tắm để làm mát cơ thể. Trong khi hai người nhìn lên bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ, Alice bắt đầu nói.
“Tớ có lẽ nên mang theo Kon. Ah… nhưng tớ tự hỏi liệu nhóc ấy có ngạc nhiên không nếu được đưa vào suối nước nóng nhỉ? ”
Tôi cũng tự hỏi? Tôi chưa bao giờ đọc về một bộ tiểu thuyết nào về việc một con rồng được đắm mình trong suối nước nóng. Tôi chỉ có thể tưởng tượng sẽ rất vui nếu mình mang nhóc ấy đến đây. Đột nhiên khi tôi đang nghĩ về điều đó.
Shuba ~ tsu! Shuba ~ tsu![note7858]
Một quả tên lửa nhỏ đang bay. Bạn có thể nghe thấy âm thanh đó. Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy những tên lửa bay ra khỏi lối vào những khu vực xung quanh.
Có chuyện gì vậy? Tôi nghĩ rằng chúng ta nên rời đi khỏi đây nhưng ngay sau đó, Alice-chan hỏi Arakawa-kun bằng một giọng nói lớn.
“Kouki-kun, cậu đang làm gì vậy !?”
"Mình đang bắn vài quả tên lửa chống động vật, tên lửa tiếp theo sẽ được bắn bởi Shingo và nó là quả pháo hoa tự chế vì vậy hãy đợi một chút"
Tôi nghe về nó khi nghe câu trả lời của Arakawa-kun. Nếu vậy nó là"Pháo hoa" ... nó có ổn không? Tôi không hiểu tại sao mình bận tâm về việc làm ra
một quả pháo hoa.
Ma ~ a, có lẽ ngay cả khi bạn hỏi Shin “Fuhi! Nó không phải rất là lãng mạn sao? ” Thì sẽ nhận được một câu trả lời khá khó hiểu.
Hyyuuu–….. Pan!
Sau khi tưởng tượng về câu trả lời của Shin,
một quả pháo hoa đột nhiên được bắn lên và chiếu sáng khắp bầu trời. Nó chắc chắn là nhỏ hơn một chút so với những màn bắn pháo hoa bình thường nhưng nó rất “ấm” và đẹp như những bông hoa cùng với trái tim đang tỏa sáng trên một vùng trời đêm.
" Đẹp quá~~~"
Khi tôi nói điều đó, Alice gật đầu. Trong khi ngắm màn bắn pháo hoa đó, Alice nói với tôi với thái độ nghiêm túc.
“Megumin, tại sao cậu lại thích Saito-kun?”
Tại sao ư? Tôi thực sự không biết… nhưng khi tôi nhận ra thì tôi đã thích cậu ấy rồi. Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ta là “một người xấu xí chuyên làm những trò hài hước”. Tôi chỉ nhớ được những điều như vậy. Ở cậu ấy, tôi thích cái gì của cậu ấy? Tôi cố gắng nhớ lại rõ ràng về những điều đó trong khi đang lục lọi lại đống kí ức của mình.
Nó rất quan trọng vì ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy đã thay đổi. Điều đó xảy ra khi tôi đang cố gắng tìm một cái đĩa chứa những dữ liệu nghiên cứu của tôi sau giờ học. Shin, người đã đi ngang qua khi đó, đã giúp tôi tìm cái đĩa trong suốt 3 tiếng đồng hồ. Sau khi tìm được chiếc đĩa, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ đòi hỏi một cái gì đó đổi lại nhưng Shin-kun đã trả lời “ Tốt rồi! Vậy, bây giờ tớ về ”. Tôi đã không kịp nói lời cảm ơn cậu ấy. Việc đó đã chuyển và lưu hình ảnh về “Một người lạ tốt bụng” trong lòng tôi vào lúc đó.
Sau đó một thời gian, khi tôi đang đi mua sắm trong thị trấn, tôi đã gặp một đám người xấu. Trong khi đám đó chụp lấy tay tôi và cố ép tôi đi theo, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Shin-kun.
“Hey! Làm ơn hãy để cô ấy đi”
Trong khi hơi run rẩy … đặt đống hành lí lớn của mình lên mặt đất cậu ấy cố giúp tôi. Tôi nhớ rất rõ ràng là khi đó tôi có cảm giác tin cậy. Shin-kun , người đang bị cho ăn hành bởi đống hành lí để trên đất kia được Chabane vô tình nhìn thấy ở bên ngoài.
Vào lúc đó, anh ấy và Chabane, người rất ít nói, đã giúp tôi. Hình ảnh của anh ấy trong mắt tôi chuyển thành “ Người lạ nhưng dũng cảm và đẹp trai”. Tôi nói với Alice-chan điều đó.
“Sau tất cả, hình ảnh người lạ vẫn gắn liền với hình ảnh của cậu ấy”
Tôi cười. Bởi vì Shin-kun rất vô dụng nên không giúp ích được gì nhiều… Bây giờ tôi thích anh ấy. Mặt khác, tại sao Alice-chan lại yêu Arakawa-kun? Tôi hơi nghi ngờ và hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy lại trả lời rằng “ Đó là bí mật”. Cậu ấy không trả lời lại câu hỏi của tôi trong khi tôi đã trả lời câu hỏi của cậu ấy. Tôi nói với cậu ấy với một chút giận dỗi “ Không công bằng ”.
“ Màn bắn pháo hoa đã kết thúc, rời khỏi đây không? Chúng ta phải lên kế hoạch cho kì nghỉ hè này trong lúc ăn tối.”
Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy chạy ngay đến phòng thay đồ. Từ lúc tôi bị bỏ khi nãy, tôi đã quyết định sẽ ép cô ấy trả lời vào lần sau mà không do dự. Tôi nghĩ về những thứ như vậy trong khi nhìn lên bầu trời, nơi vừa kết thúc màn bắn pháo hoa.
Xem ra, kì nghỉ hè năm nay sẽ có rất nhiều điều thú vị đây.
—-Góc nhìn của đặc vụ Da đầu—-
Trong khi trốn cùng với cấp dưới của tôi gần vùng lân cận của tòa nhà mà Kouki-kun hiện đang ở. Những người dười cấp tôi đang nói về bữa tối của chúng tôi, những hộp bento. Nó lạnh và tuy nó không giúp cho hệ tiêu hóa hoạt động tốt nhưng nó có thể đánh thức bạn dậy và giữ cho bụng bạn no. Sau khi rời lưng khỏi tảng đá trông có vẻ rất đẹp, tôi bắt đầu ăn một lượng vừa đủ.
“ Chết tiệt, tại sao chúng ta phải làm nhiệm vụ như thế này? Trong khi Kouki-kun và những cô gái dễ thương ngâm mình trong bồn nước nóng thì chúng ta ở ngoài này, bị côn trùng cắn và ăn những món đồ ăn lạnh lẽo… Đây là một điều rất chi là “công bằng” .”
“Cậu được trả lương để làm công việc này.Thế nên đừng đòi hỏi những thứ không cần thiết, cố gắng ăn cho xong bữa ăn của cậu đi. Ngay cả sự thật của cuộc đột kích trước đó cũng cũng còn vài điều chưa sáng tỏ, chúng ta cần phải cảnh giác.”
Tôi trả lời lại với câu cằn nhằn đó nhưng có vẻ như không thuyết phục được bọn họ và họ cũng tiếp tục thể hiện vẻ mặt không hài lòng . Tôi cũng nhìn vào mặt của những thành viên khác và bọn họ cũng thể hiện thái độ đó.Chuyện đó không phải vậy… Kể cả có kiến nghị về chuyện như vậy thì nó cũng sẽ không được thực hiện nên tôi liền tiết lộ “một số thông tin”.
“ Điều này để hiểu rõ vùng đất này của chỉ huy, Akarawa đã mua không chỉ những mảnh đất xung quang tòa nhà đó.”
Khi tôi bắt đầu nói, họ ngưng
phàn nàn lại và tập trung vào những điều mà tôi nói. Đây là những người chuyên nghiệp, họ sẽ tiếp tục nhiệm vụ nếu như bạn có thể loại bỏ những cái bất mãn của họ. Tôi tiếp tục nói.
“ Tất nhiên Kouki-kun không biết tí ti gì về việc này, cả tòa nhà và vùng đất xung quanh đều được mua bởi tiền của ngài ấy nhưng gia đình của cậu đã mua lại toàn bộ máy mảnh đất của vùng này… tất cả đều để thuận tiện cho chúng ta có thể bí mật quan sát.”
"Bởi vì cái gì?"Các cấp dưới của tôi dường như rất tò mò về việc này và hỏi tôi. Trước khi tiếp tục câu chuyện nãy giờ tôi đã nói với họ " Tiếp tục làm việc trong tối nay mà không được phàn nàn". Tôi nói với họ phần còn lại của câu chuyện sau khi họ hứa với tôi điều đó.
“Đối với đoàn hộ tống và“ căn cứ vào môi trường xung quanh ”, khu vực xung quanh đây sẽ là pháo đài do Arakawa sở hữu. Tất nhiên, Okayama là một ngọn núi nhưng nó cũng chính là một pháo đài ngầm. Tôi không biết rõ chi tiết nhưng tôi nghe nói rằng số lượng nhân viên quân sự dự kiến sẽ được cung cấp là khoảng 1.800 và chúng ta cũng có thể sắp xếp vũ khí tùy ý. Có vẻ như Arakawa-san lo lắng về sự an toàn của con trai mình sau cuộc đột kích trước đó. Cô đã được Liên Hợp Quốc cho phép. Điều đó có nghĩa là ... cô ấy sẽ dẫn đầu một nhóm lực lượng vũ trang mạnh mẽ ngang với quân tự vệ của Nhật Bản. Không, có lẽ ngay cả một quy mô quân đội lớn nhất có thể hiện nay mới đủ để so sánh nếu nó bao gồm các khía cạnh về chất lượng của lực lượng này. Nó đã được quyết định bởi đơn vị huyền thoại của Shuichi-san đang đóng quân ở đây ngay cả khi nội việc đó thôi chính nó đã nói hết lên tuyên bố về tất cả mọi thứ. (Không chắc câu này lắm,bạn nào có ý hay hơn thì cmt dưới nhá)
Tôi biết rằng cấp dưới của tôi đang rất hào hứng do được chọn. Câu chuyện trước đó bao gồm tất cả các thành viên được đặt trong pháo đài ngầm. Tôi nghĩ đó là một điều rất đáng tôn trọng. Dù vậy… Trí tuệ của Kouki-kun và mẹ cậu ấy và lực lượng của Shuichi-san. Nếu ba người này bắt đầu hợp tác nghiêm túc, họ có thể thao túng bất kì nước đi gì của Liên Hợp Quốc.
Tôi đang nắm tay mình như thể cảm nhận được về cái gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi nghe thấy âm thanh của việc phóng tên lửa từ tòa nhà. Nó có phải là một cuộc đột kích không !? Khi tôi nhanh chóng đứng dậy, chúng tôi được liên lạc.
"Hiện tại, mục tiêu hộ tống đang phóng tên lửa để chống lại những con vật có hại và xua đuổi chúng."
Tôi hiểu rồi, Không cần phải lo lắng. Tôi ngồi xuống một lần nữa và kể cho cấp dưới đang chăm chú lắng nghe phần còn lại của câu chuyện.
“Nếu họ định xây một pháo đài ngầm quanh đây thì bồn tắm có lẽ là suối nước nóng! Tôi đang mong chờ nó."
"Oh-! Những người phụ nữ của đơn vị sẽ rất hài lòng. Tôi cũng có thể nhìn trộm khi tôi tham gia nó. ”
“Tôi biết rằng chúng ta đều thấy, rằng Alice rất dễ thương. Tôi có thể nhìn trộm bồn tắm với phạm vi từ đây đến đó không? ”
Khoảnh khắc mà một cấp dưới ngu xuẩn nói những điều trái đạo đức như vậy.
Hyyuuu–… .. Gan ~ Tsu!
Một “quả tên lửa” được bắn vào tảng đá nơi tôi đang khom mình về phía trước. Một sự im lặng tạm thời bao trùm các cấp dưới của tôi… Người đầu tiên lúc nãy mà đã về việc nói những điều trái đạo đức đang cúi mặt xuống và dường như cậu đang khóc. Khi tôi nói rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.(:v)
“Nhưng nó… nó là một quả tên lửa lép.”
Khi cố gắng chỉ ra điều bằng giọng run rẩy. Tôi nhận ra rằng anh ta và tôi đang sợ hãi. Một tên lửa tình cờ. được bắn đến chỗ chúng tôi
Có thật một viên đạn lép tình cờ bay đến chỗ của chúng tôi? Điều đó không thể xảy ra. Anh ta chắc chắn nhắm và bắn nó, nhưng chỉ là một phát bắn cảnh báo vì đây là lần đầu tiên.
Đó là nhờ người đứng đầu tổ chức thực hiện việc giáo dục đạo đức. Khi tôi trở lại, tôi phải viết một bản báo cáo có tiêu đề “Cách giáo dục đạo đức tốt nhất”. Tôi ra lệnh cho cấp dưới của mình kiềm chế để không nói thêm bất kỳ nhận xét vô đạo đức nào nữa.
Tôi không biết tác động của thuốc chống động vật nhưng viên đạn vừa nãy dường như rất có ảnh hưởng đến những con thú "nhìn trộm".
–—Góc nhìn của Yamamoto Kaori—-
Khi tôi đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng, tôi nghe thấy một âm thanh cào cửa nên tôi ngẩng mặt lên. Tôi tự hỏi liệu có phải đứa trẻ đó đến không? Tôi nhìn thấy một con rồng nhỏ dưới chân tôi khi tôi mở cửa.
“Kon!”
"Xin chào" là những gì khuôn mặt của nó thể hiện. Trong khi ôm lấy Kon-chan hiện đang nhìn tôi, tôi lấy ra quả cà chua mà tôi luôn để trong tủ lạnh kể từ khi cậu nhóc này đến đây.
Trong khi quan sát vẻ ngoài hạnh phúc của nhóc ấy khi đang ăn. Tôi nhớ về lần đầu tiên tôi gặp con rồng nhỏ này. Đó được biết đến vào đêm của cái ngày trường bị tấn công…
Một báo cáo nói rằng trường đã bị phá hủy và một học sinh đã bị bắt cóc, tôi bận rộn thiết lập liên lạc với các bộ phận liên quan đến vấn đề này. Khi tôi hy vọng rằng các học sinh sẽ quay lại an toàn sau khi giao tiếp đã ổn định, tôi thấy thú cưng của Arakawa-kun vào từ cánh cửa được mở.
Tôi nghĩ "Một loại thằn lằn mới". Tôi muốn cưỡi loài bò sát này nhưng vì nó là một con vật cưng của "Arakawa-kun" tôi chỉ có thể ngắm vì tôi không muốn chọc tức cậu ta và rước họa vào thân. Con thằn lằn bước đi trong khi nhìn chằm chằm vào tôi. Khi nhóc ấy nhảy lên bàn làm việc, và ngoạm vào chiếc bút mực gần tay tôi rồi viết vài dòng chữ lên tờ giấy trắng
"Đồ ăn, làm ơn"
Chữ được viết rất tệ nhưng con thằn lằn trước mặt tôi chắc chắn đã viết tiếng Nhật trên giấy. Tôi đã rất ngạc nhiên.
“Nhóc là cái gì? Nhóc có thể hiểu được từ ngữ ngay cả khi bản thân mình là một con thằn lằn ư? ”
Ngoài việc viết thư trên giấy, tôi có thể nghe thấy một giọng nói.
“Tôi là một con rồng. Tôi hoàn toàn khác với con thằn lằn. Làm ơn hãy cho tôi ăn. ”
Con rồng ... Con thằn lằn này tự coi mình là một con rồng. Mặc dù thông thường nó sẽ là một câu chuyện hài, nó sẽ làm phiền Arakawa-kun ,và cậu cảm thấy khó chịu khi bị dính những chuyện liên quan thú cưng như thế này. Tuy nhiên, không có gì để ăn trong hoàn cảnh như vậy ngay cả khi bạn yêu cầu một bữa ăn. Nếu bất cứ điều gì cũng ổn thì nó có thể thuận tiện để hỏi con rồng.
“Tôi thích rau nhưng món khác cũng được.”
Nên bỏ lại món salad rau mà tôi đã mua cho bữa trưa… Khi tôi đưa cho nó món salad, nó bắt đầu ăn một cách thú vị. Có vẻ như nó rất đáng thương do bị bỏ đói. Nhóc ấy toàn tâm toàn ý ăn món salad. Khi ăn xong,cô nhóc lại viết vài chữ trên tờ giấy.
"Cảm ơn. Tôi tên là Kon ”
"Vậy, nhóc nói tên của nhóc là Kon-chan"
Tôi vuốt ve Kon-chan và phát hiện ra rằng tôi đang mỉm cười. Hôm nay có rất nhiều điều khủng khiếp đã xảy ra ... Sẽ rất tốt nếu có chút gì đó giúp hồi phục sau cùng. Trong khi tiếp tục vuốt ve và khi suy nghĩ như vậy, Kon-chan chạm vào cái chặn giấy ở bàn làm việc và bắt đầu viết lại các chữ cái lên giấy.
“Đây là sắt sao?”
“Vâng, đó là một cái chặn giấy bằng sắt”
Khi tôi trả lời, cánh của Kon-chan bắt đầu sáng lên và một tia sáng tím lóe lên…cái chặn giấy được làm bằng sắt trở thành một cái chặn giấy bằng "vàng nguyên chất " rực rỡ.
“Của cô đây, tôi sẽ đến đây vài lần nữa”
Sau khi viết điều đó, Kon-chan rời khỏi phòng bằng cánh cửa lúc cô nhóc đi vào hồi nãy.
Tôi nhận thấy Kon-chan đang quấy rầy tôi, cùng lúc đó tôi đột nhiên bị kéo về thực tại. Có vẻ như cô nhóc ấy đã ăn xong quả cà chua mà tôi đưa cho cô ấy. Và nó đang viết vài dòng trên giấy viết thư với cây bút.
"Gochisosama, nó rất ngon"
[note7859]
" Có vẻ như cô nhóc đã ghi nhớ được rất nhiều ký tự."
Khi tôi nói điều đó và khen ngợi cô nhóc, cô nhóc tự hào phồng ngực. Nó quá dễ thương vì vậy tôi nắm lấy cô ấy và vuốt ve, lúc đó Kon-chan viết nhiều ký tự hơn.
“Cảm ơn nhưng tôi không phải lúc nào cũng có sự hiểu biết hay thủ thuật với vàng vậy nên hãy thử nó vào một lần khác? Xin hãy dạy cho tôi về những loại kim loại quý và đá quý. ”
Khi tôi nhìn thấy những chữ mà cô ấy viết, tôi lại chóng mặt như lần đầu tiên tôi gặp Kon-chan. Đứa trẻ này có hiểu ý nghĩa của hành động mà cô rồng làm không? Ma ~ a, tôi sẽ dạy cô rồng này sau.
Bây giờ, tôi nhất định phải sở hữu một viên kim cương lớn màu xanh.
[note7860]