Isekai Meikyuu No Saishinbu O Mezasou

chương 2.1 liên minh các quốc gia(1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã ngồi đọc sách hàng giờ đồng hồ trong thư viện.

Và vì thế, tôi biết được những điều cơ bản về lịch sử cũng như chức nghiệp và con người sống nơi đây. Và trên hết, tôi có thể chắc chắn rằng việc đi đến thư viện còn thiết thực gấp nhiều lần việc vào mê cung khám phá. Nó thực sự giúp ích cho tôi do nó chứa đựng rất nhiều thông tin liên quan đến mê cung mà tôi đang tìm hiểu.

Sau đó, tôi ngừng đọc và bắt đầu nghe ngóng câu chuyện của người phụ trách thư viện.

Trong lúc đọc sách, tôi đã hỏi người phụ trách vài điều về nơi đây. Tôi đã có được thông tin cần thiết và cũng tránh được sự nghi ngờ từ họ.

Liền đó, tôi rời thư viện và đi đến nơi mà người phụ trách thư viện đã nhắc tới, nơi được gọi với cái tên Cửa hàng trao đổi.

Tôi lấy từ trong 『Túi đồ』 ra một cái túi da, vừa lấy vừa cẩn thận quan sát xung quanh để chắc chắn không ai nhìn thấy cả, rồi tôi tiến vào cửa hàng.

Theo như thông tin tôi đọc được từ một quyển sách trong thư viện thì tôi không thể nào tìm hiểu được về những thứ như

『Thông báo』 hay 『Túi đồ』. Nên khả năng để tôi là người duy nhất sở hữu năng lực này khá cao. Vì thế, tôi quyết định sẽ ẩn giấu nó đi.

Bên trong Cửa hàng trao đổi giống với cửa hàng đồ cổ ở thế giới cũ của tôi vậy. Những vật dụng cũ kĩ đều nằm rải rác bên trong cửa tiệm.

Tôi lên tiếng gọi một người đàn ông với dáng vẻ đầy đặn mà tôi nghĩ là chủ cửa hàng.

「Xin lỗi, cho hỏi, liệu ông có thể chuyển đổi thứ này thành tiền được không?」

Tôi bắt đầu cuộc đàm phán một cách thận trọng.

Tôi quyết định sẽ thương thảo để chắc chắn rằng mình sẽ không bị lừa. Bây giờ, chuyển đồ thành tiền đang là ưu tiên hàng đầu và tôi đang làm điều đó một cách thông minh. Tôi đã lên kế hoạch để không phải chịu bất kì rủi ro nào.

「Chắc chắn rồi. Cậu có thể cho tôi xem nó không?」

「Được chứ」

Chủ cửa hàng

【Túi đồ】

Thịt khô, Túi nước, Thuốc cầm máu, Kim tê, Đồ giũa, Trường kiếm của Apulia, Túi da, Giầy da, Vải, Dao găm bằng sắt, Cung bằng gỗ, Mũi tên, Bật lửa, Smartphone, Đá cuội, Cành cây, Đá ma thuật cấp 10, Đá ma thuật cấp 9.

Tôi giả vờ như đang lấy những thứ đồ trên từ một cái túi da treo ở bên hông và đặt tất cả đá ma thuật cấp 10 lên trên quầy.

「Ah, ra là đá ma thuật. Tôi sẽ trả một đồng cho mỗi viên」

「Tôi hiểu rồi, vậy hãy đổi nó thành tiền dùm tôi」

Nó không có nghĩa là tôi đã không đàm phán, tuy nhiên, tôi lại trả lời ông ta ngay sau khi nghe định giá.

「Đây là 12 đồng. Cậu có giấy chứng nhận chứ?」

「……Không, tôi không có nó」

「Vậy dùng dấu vân tay của cậu để kí xác nhận vậy」

Theo lời chủ tiệm nói, tôi lăn tay làm dấu.

Tôi đã hơi bất ngờ khi nghe nói đến giấy chứng nhận, nhưng có vẻ nó không còn cần thiết nữa. Trong khi đang đóng dấu vân tay, một ý nghĩ chạy qua tâm trí tôi 「Đã bao lâu rồi kể từ khi người ta sử dụng dấu vân tay ở thế giới của mình nhỉ」

「Cậu đến từ một đất nước khác sao? Cậu không có giấy chứng nhận sở hữu những thứ này thật sao?」

Tôi đã rơi vào trạng thái lúng túng trong khi suy nghĩ để trả lời câu hỏi của anh ta vì thế, chủ của tiệm có vẻ đang nghi ngờ tôi. Vì vậy nên tôi đành phải trả lời một cách tự nhiên nhất có thể.

「Đúng vậy, tôi đến từ một đất nước cách xa nơi đây. tôi đến nơi đây do nghe được những tin đồn về mê cung」

「Tôi hiểu rồi, vậy ra cậu đến từ một đất nước khác, đó là nơi nào vậy?」

Nó có vẻ ổn rồi.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy có lỗi vì đã lấy đi thứ gì đó từ một cái xác chết. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện diễn ra đúng như chiều hướng mà tôi đã dự đoán. Vì cậy, tôi quyết định chọn một cái tên mà tôi đã đọc được trong thư viện.

Tôi sẽ nói rằng quốc gia của mình nằm ở một nơi rất xa. Một đất nước nhỏ sẽ là một ý tưởng không tồi. Và nơi đó sẽ được gọi là Fania.

「Nơi đó cách rất xa nơi này. Ông có biết đến đất nước Fania không?」

「Từ Fania sao. Tôi không biết chi tiết nhưng tôi biết nó ở đâu. Tôi hiểu rồi, vậy là cậu đến từ một nơi xa xôi. Fania, đó là một đất nước như thế nào vậy?」

Chẳng lẽ do ông ấy qua vô tư nên mới nghi ngờ tôi nhiều như vậy? Trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi phải quay lại với chủ đề chính.

「Ừm, chẳng có gì đặc sắc cả. Nhân tiện thì, cho hỏi nơi đây có chỗ nghỉ nào tốt không?」

「Hmm, một nhà trọ sao? Có một cái đấy, có một cái ở. Whoseyards. Nhưng, nó khá đắt đỏ đấy. ……Dù sao thì, chẳng có gì rẻ ở Whoseyards cả đâu.」

「Ra là vậy sao?」

Có vẻ như Whoseyards là một đất nước .

Đúng như những gì mà người lính canh ở cổng mê cung đã nói.

「Đương nhiên, cậu đã chọn đúng đất nước để đến rồi đấy. Whoseyards là một quốc gia xinh đẹp đến nỗi nó khiến nhiều người chọn nó làm điểm dừng chân ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ không phải các quốc gia khác. Cả cảnh quan và sự thanh bình nơi đây đều được duy trì ổn định, tuy nhiên, giá cả các mặt hàng lại khá đắt kể từ khi giới quý tộc gọi nơi này là Quốc gia của Hiệp sĩ.」

「Tôi hiểu rồi…」

Tôi đến được Whoseyards hoàn toàn là do ngẫu nhiên.

Ông ấy đã nói rằng nơi này dành cho người giàu và được tạo ra bởi người giàu.

「Nói thật, với một chút đồng bạc như thế này thì cậu còn lâu mới có thể tìm được chỗ ăn và nghỉ tử tế. Cậu sẽ rất khó để tìm được nếu như cậu không phải là một nhà thám hiểm mê cung xuất sắc hay là một người có cấp độ cao」

「Đến mức đó sap? Nhân tiện thì ông cho hỏi, nếu so với các quốc gia khác thì như thế nào?

「Không khác nhiều lắm. Chắc là gấp khoảng 100 lần nếu đem so với Whoseyards」

「100 lần…!?」

「Nơi đây họ đều sử dụng đồng vàng để mua bán thôi. Xin lỗi nếu tôi nói ra điều này: nếu cậu không có tiền thì chắc chắn cậu sẽ không tìm được chỗ nghỉ qua đêm nay đâu. Cậu sẽ chỉ có thể ngủ ở ngoài đường, nơi mà không có mấy viên đá Tích trũ kinh nghiệm. Ngày mai, tôi nghĩ cậu nên đến Wald. Đó là một đất nước với việc quản lí trật tự và hòa bình đang xuống cấp trầm trọng. Đó sẽ là nơi lí tưởng để khám phá mê cung với chỉ một chút tiền trong tay đấy」.

Tôi thì không ngại việc ngủ ngoài đường, thế nhưng, vẫn có những hạn chế. Sẽ ra sao nếu những căng thẳng đang ngày càng tăng lên sẽ chiếm lấy tâm trí tôi. Liệu nó có khiến cái kĩ năng 『????』 có đủ điều kiện để gia tăng sức mạnh không. Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay khi để cái kĩ năng đó được thúc đẩy đâu. Còn có một lí do nữa khiến tôi không thể có được 「Đa ma thuật tích trữ kinh nghiệm」. Theo lời của ông chủ tiệm thì tôi sẽ phải ngủ ở bên ngoài, nơi mà tôi không được phép sử dụng đá ma thuật tích trữ kinh nghiệm. Tuy nhiên, một quyển sách trong thư viện lại viết là viên đá đó chỉ là một viên ngọc phát ra sức manh ma thuật mà thôi.

Nói cách khác, trong ngày hôm nay, rất có thể tôi sẽ chẳng kiếm được đồng nào nữa.

Tốt thôi, dù sao cũng cảm ơn ông đã đối xử tốt với tôi- một thằng chân ướt chân ráo mới đến.

「Vậy, liệu ông có thể đánh giá lại đồ của tôi một lần nữa không? Tôi thực sự muốn biết về giá trị của chúng」

「Uhmm, Cậu vẫn còn thứ gì à? Được thôi, hãy để tôi xem xét tất cả những thứ còn lại của cậu」

「Được rồi」

Tôi bước ra ngoài cửa hàng, và lấy thanh trường kiếm của Apulia cũng như những thứ khác từ 『Túi đồ』 ra và mang chúng vào trong cửa tiệm. Tôi nói dối ông ta rằng mình nhận được những vật phẩm đó từ một người quen, tuy nhiên, tôi vẫn bị ông ta nghi ngờ. Cũng may, ông ta chẳng hỏi tôi thêm điều gì nữa. Có lẽ, vẫn tồn tại một kĩ năng hay vật phẩm nào đó có công dụng giống với 『Túi đồ』 của tôi trên thế giới này.

Tôi giữ lại ít thứ nhất có thể, và những đồ vật không giữ thì tôi chuyển đổi chúng thành tiền.

Kết quả làー

【Túi đồ】

Xu bạc, Xu đồng, Dao găm bằng sắt, Thịt khô, Túi nước, Thuốc cầm máu, Dầu, Bật lửa, Smartphone, Cành cây, Đá cuội.

――Tôi được trả gần 10 xu bạc và khoảng 100 xu đồng.

Chỉ riêng hai vũ khí và hòn đá ma thuật rớt ra từ con sói khổng lồ đó mà đã có giá 9 xu bạc rồi.

「ーCảm ơn ông rất nhiều. Ông đã giúp tôi」

「Đừng khách sáo, do cậu cũng có những thứ đồ tốt mà. Nó là cuộc trao đổi hai bên cùng có lợi. Vậy thì, bảo trọng nhé, người mới」

Ngay sau đó, tôi rời khỏi Của hàng trao đổi.

Vật phẩm trong 【Túi đồ】của tôi đã giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, với số tiền này thì tôi đã có thể ở lại Whoseyards rồi.

Tôi đi đến một nhà trọ có giá bình dân nhất ở đây theo lời hướng dẫn của ông chủ cửa hàng.

Và, tôi thuê một phòng, bao cả một bữa ăn tối nữa, thế rồi tôi đến phòng ăn trước tiên.

Thành thực mà nói thì đồ ăn ở đây thực sự rất tệ.

Nếu đem so sánh với thế giới cũ của tôi thì bữa tối ở đây không hề có cơm mà chỉ có khoai tây và cái thứ đó lại có vị như bánh mì.

Sau khi đã ăn xong, tôi quay trở lại phòng của mình.

Đó là một căn phòng có thiết kế đơn giản nhưng tôi không thể nói rằng nó quá sạch sẽ được. Tuy nhiên, nó cũng có thể được xếp vào một căn phòng loại tốt..

Tôi học trong cơn chóng mặt không thôi.

Vì vậy, tôi liền hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trí.

「……Phew. ……Mệt thật」

Tôi thả cho cơ thể mình rơi xuống trên cái giường cứng như đá ấy.

Đây là lần nghỉ ngơi đầu tiên của tôi trong ngày hôm nay.

Và điều đó khiến tôi thư thái đầu óc.

Nó cũng khiến cho tâm trí tôi quay trở về hiện thực một cách đầy bất ngờ.

Nếu tôi xem xét lại chuyến hành trình hôm nay thì tôi đã dính vào rất nhiều những thứ kì quặc. Vô số câu hỏi hiện lên, lởn vởn trong đầu tôi.

Và,

ーTôi lại không thể trả lời tất cả những câu hỏi đó.

ーCái quái gì đã xảy đến với tôi vậy.

Tôi lún sâu vào trong suy tư nhưng chẳng có bất cứ câu trả lời nào hiện ra cả.

ーAh, Mình đang làm gì vậy chứ?

Sau khi mở mắt tỉnh giấc, tôi đã bị một con quái vật tấn công, nơi đây lại còn có ma thuật nữa, tất cả những thứ đó đều giống như trong thế giới của một trò chơi RPG. Tôi đã bị lừa gạt cũng như bị thương và chảy máu, hơn thế nữa, tôi đã gần như mất mạng. Tôi nhặt vật phẩm lên từ một cái xác chết giống như một tên cướp đáng khinh vậy. Tôi chẳng hiểu nó có nghĩa lí gì nữa. Chỉ là, cái thế giới quái quỷ nào đây? Thế giới cũ của tôi đâu? Gia đình tôi đâu? Cho dù cha mẹ tôi đã mất, nhưng tôi vẫn còn một đứa em gái mà. Liệu sự tồn tại của tôi ở thế giới cũ có còn không? Em gái tôi rồi lại phải cô đơn một mình sao? Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được. Tôi chắc chắn phải quay lại thế giới của mình để có thể đánh thức em gái vào mỗi buổi sáng và làm đồ ăn cho nó chứ. Tôi phải thoát khỏi thế giới này. 『Thông báo』 và 『Ma thuật』 đã được nêu rõ ở thanh trạng thái. Liệu đây có phải là một hệ thống mà nó phản ánh suy nghĩ của tôi không. Liệu bộ não của tôi đã bị xáo trộn đi bao nhiêu thông tin? Tôi thực sự rất sợ. Nó thức sự quá đáng sợ. Có những thứ không thể tin được ở nơi đây. Đừng đùa với tôi. Chuyện quái gì xảy ra với tôi vậy? Đừng đùa với tôi, đừng đùa với tôi. Chết tiệt…Ah, dạ dày của tôi, Arrghhhh, arghhhhhhー!!

【Kĩ năng 『????』 đã được kích hoạt】

Sự hoang mang bao trùm lấy tâm trí tôi và khiến Hỗn loạn +1.00 chỉ số.

Một 『Thông báo』 lại hiện lên.

Ngọn lửa .

Tôi lại làm thế một lần nữa. Và tôi đã chẳng làm gì để ngăn nó.

Vì vậy, tôi rướn người về phía trước và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tôi sẽ cố gắng làm điều tốt nhất mà mình có thể làm.

Tôi lặp lại nó liên tục và quết định sẽ làm điều gì tiếp theo.

Bây giờ, điều quan trọng là tôi phải để cơ thể được nghỉ ngơi.

Tôi tuyệt đối sẽ chẳng được gì nếu tôi chết ngay bây gờ.

Tôi để cho não bộ nghỉ ngơi.

Và tôi chỉnh lại tư thế của mình để chuẩn bị đi ngủ.

Tôi dần mất đi ý thức trong cơn mơ màng.

Có vẻ như tôi sẽ chẳng mơ thấy một giấc mơ nào cả.

Sau đó, cơ thể tôi bị bao trùm bởi bóng tối và một sự không thoải mái lấn át tâm trí tôi.

Đó là một thế giới toàn màu đen.

Vài giờ đã trôi qua nhưng tôi lại có cảm giác mới chỉ có một vài giây thôi vậy.

Và rồi, tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Truyện Chữ Hay