Sau khi chúng tôi về đến nhà, tôi lập tức kiểm tra lại nhà tắm. Bồn tắm sử dụng đá ma thuật nên nó có thể làm nóng nước như một cái nhà tắm hiện đại. Tất nhiên, càng hiện đại thì càng "hại điện", tôi phải chi thêm tiền.
Sau khi kích hoạt, nước nóng nhanh chóng lấp đầy bồn tắm.
Maria, bởi vì đã phải sống như một nô lệ quá lâu, nên sự thực thì trông em ấy lúc này không được sạch sẽ cho lắm. Vì thế, tôi muốn (cùng) em ấy đi tắm ngay.
「Bồn tắm sẵn sàng rồi, em đi tắm luôn được chứ, Maria? 」
「Bồn… tắm ư? 」
Maria nhìn vào nhà tắm bằng đôi mắt tò mò.
「Em không biết bồn tắm hả?」
「V-Vâng…」
「Nó sẽ giúp việc tắm rửa thoải mái hơn. Nên cứ thoải mái sử dụng nhà tắm để làm tắm rửa sạch sẽ đi. À, cẩn thận vì nước có thể vẫn còn hơi nóng. 」
「…Vâng, em hiểu rồi.」
Maria ngại ngùng gật đầu rồi chuẩn bị vào nhà tắm.
Rõ ràng là cô bé không biết khá nhiều thứ được xếp vào hàng xa xỉ, thế nên dù Maria có không nói gì nhưng tôi hiểu là em vẫn còn cảm giác bỡ ngỡ.
Nhìn em ấy như thế khiến tôi bỗng dưng cố suy đoán xem em ấy là kiểu người như thế nào. Thứ duy nhất tôi biết về Maria là em ấy có khả năng nấu nướng rất tốt.
Trong khi Maria đi tắm, tôi tranh thủ vào bếp. Trên đường về, tôi có mua một ít nguyên liệu, bây giờ thì cần bỏ ra một chút công sức là xong. Lần này, tôi sẽ làm sandwich và salad.
Sau một hồi nấu nướng thì mọi thứ cũng đã xong xuôi, tôi tự hào nhìn thành quả của mình, để rồi tự hối tiếc một chút. Đây là dịp đặc biệt, lẽ ra tôi nên làm món gì đó ngon hơn một chút để chào đón Maria.
Nghĩ đến Maria, tôi như chợt nhớ ra một điều gì đó, em ấy vẫn chưa tắm xong sao?
「Maria, em tắm xong chưa?」
「A—Vâng, nhưng… Làm sao để lau khô người bây giờ?」
「Em có thể dùng cái khăn tắm anh treo trong đó.」
「V-Vâng, em thấy rồi…」
Tôi ôm mặt, đó phải là những chuyện thông thường mà em phải biết chứ?
Mất một lúc nữa Maria mới tắm xong và bước ra khỏi nhà tắm.
Mặc quần áo mới, Maria không nói câu gì mà chỉ đi đến sát tôi.
Quả là có hơi xấu hổ khi ngắm nhìn một cô gái vừa mới bước khỏi nhà tắm. Hơi ấm còn tỏa ra quanh người em ấy, và làn da trắng sau khi tắm rửa sạch sẽ kia trông thật mềm mại đến khó tả. Nét mặt thoáng ửng hồng của Maria khi ngước nhìn tôi suýt chút nữa đã "đốn ngã" tôi.
Nhưng để chứng minh mình là thanh niên "cứng", tôi cố làm một bộ mặt tỉnh bơ và lạnh lùng.
Tóc em ấy còn ướt, nước nhỏ giọt xuống bờ vai nhỏ. Tôi dùng khăn và lau khô đầu cho Maria, đây quả là một tình cảnh khó xử. Bọn tôi cứ thế làm cho xong chuyện mà chẳng nói được câu nào.
Sau cùng, tôi kéo ghế ra để em ấy ngồi xuống trước.
「Dù có hơi muộn rồi, nhưng hãy ăn tối cùng anh.」
「Vâng.」
Maria trả lời tôi ngay lập tức. Ý tôi là, em ấy đang bị bữa ăn hớp hồn nên câu đáp lại đó như một phản xạ tự nhiên. Có lẽ đối với Maria, một bữa ăn tử tế thật quá đỗi xa lạ.
Tôi ngồi vào ghế đối diện, vừa thích thú vừa thương cảm ngắm nhìn phản ứng của em ấy.
Maria lo lắng không biết bắt đầu từ đâu, lén nhìn tôi trong im lặng. Cố gắng không bật cười trước cử chỉ dễ thương đó, tôi cầm cái sandwich của mình lên và cố gắng ăn nó tự nhiên nhất có thể.
Tôi đã chờ đợi ánh mắt bừng sáng của Maria và sẽ khiến em ấy tự nhiên hơn, nhưng hóa ra mọi chuyện lại lại không diễn ra như tôi nghĩ.
Maria chỉ ngồi yên trên ghế và lặng nhìn tôi dùng bữa.
Điều đó khiến tôi buộc phải hỏi em ấy.
「Có vấn đề gì ư?」
「Tự nhiên em nhớ ra một chuyện.」
「Hm… Chuyện gì thế?」
「Em đã từng nói là một ngày nào đó, em sẽ hối tiếc bởi vì đã được sinh ra, em sẽ cắn lưỡi tự tử.」
Tôi bất ngờ nghe được một lời hối tiếc kì lạ. Miếng sandwich trong miệng tôi trở nên khó nuốt. Đây là câu chuyện về số phận đầu tiên mà tôi nghe từ em ấy, sau tất cả mọi chuyện.
「Tại sao em lại nhắc đến điều đó? Có điều gì khiến em cảm thấy hối tiếc vào lúc này ư?」
「Anh sẽ bắt em phạm tội, đúng không? Em sẽ phải đi trộm cắp cho anh, hay làm bất cứ điều gì khác để kiếm ra tiền.」
「Anh sẽ không bao giờ làm những điều đó. Ít nhất thì em cũng nên an tâm về chuyện đó.」
「Ít nhất?」
「Phải, có thể ngay ngày mai thôi, anh sẽ bán lại em một lần nữa. Vì vậy ít nhất thì em cũng không cần lo cho đến ngày đó. Thành thực mà nói, anh thừa nhận việc anh mua em từ sàn đấu giá là một sai lầm trong suy nghĩ mà thôi. Lúc đó anh đã bị tác động bởi không khí xung quanh và cả những lời nói của một kẻ lạ mặt nữa.」
Tôi nói và rồi băn khoăn những gì em ấy sẽ đáp lại.
Tôi không muốn đưa Maria vào mê cung, quá nguy hiểm. Sau khi suy nghĩ kĩ các khả năng, tôi nhận ra việc kiếm lại đủ tiền đã bỏ ra để mua em ấy là không thể trong một sớm một chiều.
Tôi đã không định nói ra những suy nghĩ đó của mình, về việc dọa rằng sẽ bán lại em ấy một lần nữa. Nhưng lúc đó, tôi muốn xem phản ứng của em ấy.
Lý do thực sự của tôi là do em ấy thực sự giống với một người…Mà thôi, quên chuyện đó đi.
Maria sẽ cảm thấy thế nào nếu bị đối xử như một món hàng, chỉ được mua bán để kiếm lời cho người khác.
Tôi muốn biết điều đó.
「Um... Vậy thì tại sao anh lại mua em? 」
「Khoan đã, tại sao em cứ luôn nhìn chằm chằm vào anh vậy? 」
Tôi cố tránh câu hỏi của Maria bằng cách đặt ngược một câu hỏi khác. Tôi không muốn nói lý do thật của mình.
「Bởi vì tóc anh màu đen.」
Maria trả lời ngay trong khi bắt đầu cầm cái sandwich đầu tiên lên.
Quả là một câu trả lời đơn giản. Phải, tóc đen rất hiếm ở thế giới này.
Điều này có hơi ngược đời so với đất nước mà tôi được sinh ra.
「Chỉ thế thôi hả? Không phải tóc em cũng màu đen ư?」
「Phải, em biết điều đó. Bởi vì mái tóc và màu mắt này, em đã bị đuổi khỏi làng của mình. Cuộc sống của em trở nên bi kịch và tồi tệ, tất cả là do em có mái tóc màu đen khác lạ. Vì vậy khi thấy anh, một người có cùng màu tóc với em, em đã rất ngạc nhiên.」
Vừa nói, Maria vừa chạm vào tóc của mình như thể cô bé đang hồi tưởng lại mọi chuyện.
Tôi có một dự cảm mạnh mẽ rằng em ấy không nói dối để có được sự thương cảm. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ.
「Anh thành thực xin lỗi em, hãy để anh nói điều này trước. Việc anh mua em về chỉ một chuỗi trùng hợp. Nhìn em trong trang phục nô lệ khiến anh đau đớn vô cùng, vì vậy anh chẳng còn cách nào ngoài việc chọn em. Thực sự là vậy, lý do của anh chỉ có thế mà thôi. 」
Tôi không hoàn toàn nói dối. Bởi vì nếu tôi nói ra lý do thực sự, cuộc đối thoại này sẽ còn kéo dài ra không cần thiết.
「Em hiểu rồi. Nhưng hãy trả lời em, anh có cảm thấy đau đớn khi nhìn vào những nô lệ khác không?」
「Có, nó làm anh cảm thấy rất buồn bã. Vì vậy đừng nhắc đến chuyện đó nữa. 」
「Ra là vậy. Em hiểu là anh không thể quan tâm đến tất cả mọi người. Dù vậy, em vẫn cảm thấy rất tiếc cho những người khác. 」
Cuộc hội thoại trở nên tự nhiên và thẳng thắn hơn rất nhiều bởi Maria. Nhờ việc nói chuyện với nhau, tính cách của em ấy dần dần được bộc lộ. Càng ngày tôi càng bị cuốn hút bởi tính cách của em ấy.
「Em đúng là một nô lệ đặc biệt. Đừng có đọc suy nghĩ của anh nữa, được không?」
「Dù gì thì anh cũng sẽ ổn thôi. Mà em sẽ cố gắng lưu ý điều này.」
Maria trả lời đầy tự hào và tiếp tục bữa ăn của mình. Sau một khoảng thời gian ngắn, em ấy đã nắm bắt được thái độ và tính cách của tôi để ứng xử cho phù hợp rồi ư? Tôi chẳng biết ở nơi nào tồn tại một nô lệ có khả năng và tính cách như thế này nữa.
Ban đầu Maria còn im lặng và rụt rè. Nhưng chỉ nhờ vào cuộc đối thoại ngắn ban nãy, tôi sợ rằng sau buổi hôm nay em ấy sẽ nhìn thấu con người tôi mất.
「Có chắc là em sẽ không làm thế nữa không? Anh vẫn không tin lắm. Nói anh nghe xem em đã biết gì về anh nào.」
「Anh là kiểu người mà khi thấy kẻ yếu khác, anh sẽ không cầm được lòng và chạy đến giúp đỡ họ.」
Maria trả lời ngay lập tức, không chút do dự khiến tôi như dính phép câm lặng.
「Cứu giúp người khác là bản chất của anh. Vì vậy anh không thể nào bán em một lần nữa. Đó là nói dối, đúng chứ? Bởi vì anh quá tốt bụng.」
Đôi mắt của Maria như nhìn thấu tâm trí tôi.
Đôi mắt đó không còn là đôi mắt mà tôi nhìn thấy ở chợ nô lệ, đôi mắt đã ám ảnh tôi trong một khoảng thời gian dài để rồi khiến tôi mua em ấy về đây.
Tôi thực sự cảm thấy lạnh gáy khi nó gợi nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Palinchron, một trong Thất Thiên Hiệp Sĩ. Với sự ngạc nhiên còn chưa dứt, tôi thở mạnh, mở rộng đôi mắt ra để quan sát Maria một lần nữa.
Em ấy là kiểu con gái cho bạn cảm giác có thể nhấc bổng bằng một tay, nhưng khi bạn làm điều đó, bạn biết là mình đã phạm phải sai lầm lớn.
Chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau và nói chuyện tử tế lần đầu, nhưng Maria đã rất tự tin khi khẳng định tôi không thể đối xử tệ hại với em ấy. Mắt nhìn người của Maria, không biết là có được do bẩm sinh hay là do đã tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ từ nhỏ, tuyệt đối không để lộ sơ hở.
Sau đó, tôi dùng kĩ năng của mình, Thẩm Định lên Maria.
【Trạng Thái】
Tên: Maria
HP: 31/41
MP: 35/35
Chức nghiệp: Nô lệ
Cấp độ: 3
Sức mạnh: 0.89
Dẻo dai: 2.02
Khéo léo: 1.23
Nhanh nhẹn: 0.73
Khôn ngoan: 1.07
Sức mạnh ma thuật: 1.91
Phẩm chất: 1.52
+Tình Trạng:
Hỗn loạn: 0.42
Cảnh giác: 0.89
+Kỹ Năng Cơ Bản
Thấu Thị: 1.44
+Kỹ Năng Thu Thập:
Săn Bắn: 0.67
Nấu Ăn: 1.07
Theo đánh giá của tôi, em ấy không hề có chỉ số nào cao một cách vượt trội. Tuy nhiên, Maria lạ có vài thứ mà người khác không có.
Đó là kĩ năng Thấu Thị.
Dường như em ấy chỉ nhìn tôi khi tôi ở trong chợ mua bán nô lệ.
「Phải, anh thừa nhận. Anh sẽ không đối xử tệ hại với em. Nhưng anh thề là anh có thể bán em cho người khác, tin không? 」
「Anh có thể làm thế nếu anh muốn. Nếu nó thực sự xảy ra, em cũng không thể làm gì để phản đối cả.」
Maria trả lời tỉnh bơ như thể thách tôi làm thế. Tôi lườm em ấy trong bất lực và buông ra một tiếng thở dài.
Nói gì thì nói, Maria đã có được sự tôn trọng từ tôi. Quả là có hơi ngược đời khi thừa nhận điều này vì trên danh nghĩa, em ấy chỉ nô lệ của tôi.
Tuy nhiên, đối với tôi, một người khác với nhiều người ở thế giới này, có lối sống và cách suy nghĩ khác, đó là sự tôn trọng hoàn toàn xứng đáng dành cho người đọc vị được mình.
Dù gì đi nữa, chính tôi là người đã mua em ấy về thì phải ráng mà chịu tình cảnh này thôi.
「Ha… Bị một nô lệ trên cơ, anh cũng thua luôn rồi. 」
Có lẽ cảm giác thất bại đã được hiện hữu hóa thành từ ngữ hiện trên mặt tôi nên Maria mới nhìn tôi như thế.
「Mặc dù em còn một mối thù với thị trấn này…」
Khuôn mặt Maria thoáng đanh lại khi em lẩm bẩm gì đó tôi không hiểu.
「Hm? Maria? 」
「Thực sự thì anh luôn gặp rắc rối với những người anh giúp đỡ, đúng không? Điều đó rất là tệ trong một vài trường hợp.」
Câu trả lời của Maria là một câu nói lảng. Tuy nhiên em ấy làm điều đó một cách tỉnh bơ khiến tôi hơi do dự liệu mình có nên hỏi kĩ xem ý nghĩa câu nói ban nãy của em ấy là có ý gì không.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc và chú tâm vào câu hỏi của em ấy.
「Em biết không? Anh thực sự thích một cô bé biết vâng lời và lắng nghe theo anh hơn, nhưng… Ha! Thôi bỏ đi, anh đầu hàng, cứ làm những gì em muốn. Em có thể ngủ trên giường, và anh thì ngủ trên ghế ở đây cũng được. Và, ngày mai anh không muốn dậy sớm, được chứ?」
Tuyên bố thế xong, bọn tôi chú tâm vào bữa ăn của mình. Sau khi xong việc, chẳng để tâm dọn dẹp gì cả, tôi trèo lên chiếc ghế dài ngoài phòng khách. Maria nói là sẽ lo phần còn lại.
Cuối cùng cũng kiếm được một chỗ nghỉ ngơi rồi.
Thế mà lát sau Maria lại phá hỏng giây phút đó.
「Đ-Đợi chút đã. Anh vẫn chưa thiết lập giao ước với em. Nếu anh không làm điều đó và có ai khác biết được, hắn có thể cướp em khỏi anh mất.」
Maria trở nên hoảng loạn và một chút giận dỗi, chạy đến cạnh chiếc ghế tôi đang nằm.
Phải rồi, tôi đã nghe về điều này từ tay buôn nô lệ ban nãy. Chỉ khi tôi làm dính máu của mình trên chiếc vòng quanh cổ em ấy, tôi mới được công nhận là chủ nhân đích thực của Maria. Một chức năng nào đó của thế giới này sẽ đảm bảo quyền sở hữu đó.
「Rắc rối quá, em đứng yên đó.」
Nói rồi tôi bật dậy, rút thanh kiếm của mình ra.
「Hiii!!!」
Maria giật mình lùi lại.
「A, anh làm em sợ hả? Cho anh xin lỗi. Nhưng đừng lo lắng, đứng cạnh anh. Ma pháp, Không Gian Chiến Đấu Thức」
Ngay sau đó tôi thi triển ma thuật của mình để đảm bảo cho mọi cử động được chính xác đến từng milimet.
Tôi vung kiếm và cắt đứt chiếc vòng cổ, biểu trưng của một nô lệ.
Tôi đã quyết định làm như thế ngay từ đầu. Thứ đó chỉ làm Maria nhớ về những ngày tháng đau khổ, vì vậy tôi quyết định cắt đứt đó đi.
Ánh mắt chuyển từ sợ hãi sang ngỡ ngàng của Maria bởi hành động bất ngờ đó khiến tôi có một chút thích thú khi quan sát em ấy.
「Em được tự do rồi, Maria, từ bây giờ em không còn là một nô lệ nữa. Em có thể đi đến bất cứ nơi nào mà em muốn, và làm bất cứ điều gì em thích!」
Chẳng đợi Maria phản ứng, tôi đặt kiếm lên bàn và trèo lại chiếc sofa.
Lúc đó tôi mới chột dạ.
Tôi đã nói những thứ như một soái ca phải nói, không khí khi đó rất tốt, tôi thực sự không biết nói gì ngoài những lời ấy cả. Mua Maria về, và giải phóng em ấy. Điều đó không phải là quá tốt đẹp hay sao?
Nhưng… Tôi cắn tay trong lo sợ… Lỡ em ấy bỏ đi thật thì sao?
Nếu thế thì hỏng, tôi sẽ mất trắng 4 đồng tiền vàng. Đừng hiểu lầm tôi, dù gì thì tôi cũng biết tiếc tiền lắm chứ. Nhưng giờ giả sử em ấy có bỏ đi thật thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào được.
Maria nhặt chiếc vòng cổ bị đứt lên, nửa bối rối vừa tức giận.
「Luật lệ và quy tắc, luôn có giới hạn cho những việc mà anh có thể làm đấy!」
「Em không thích thế sao? Để anh nói cho em biết, chỉ có những người yếu đuối mới sợ hãi những thứ như vậy. Và bởi vì anh cũng là một kẻ yếu đuối, anh mới có thể đồng cảm và cứu giúp họ, giống như em.」
Hóa ra Maria cũng cảm thấy bối rối về việc mình được giải phóng. Phải chăng em ấy đang biết ơn tôi và không muốn rời xa tôi?
「Không, em chỉ đùa thôi.」
A, anh ổn mà… Tôi định nói thế, nhưng chỉ biết nhắm mắt mình lại trong cô độc.Thế là mất tiền thật rồi, em ấy đi là cái chắc!
Nhưng rồi giọng nói buồn bã của Maria lại kéo tôi vào trong câu chuyện của cô bé.
「Mình có thể rồi khỏi nơi này ư? 」
「Mặc dù em thực sự đã nghĩ như thế, nhưng ngoài kia không ai sẵn lòng cưu mang em nữa cả. Anh biết mà, em không có nơi nào để trở về. Đó là lý do số phận đẩy đưa em trở thành nô lệ. Ngay cả khi em được giải phóng, em cũng không biết là mình nên đi đâu về đâu. Cuối cùng thì, ngay cả khi em tìm được một chủ nhân tốt, chẳng có gì thay đổi cả.」
Theo như Maria, số phận của một nô lệ phụ thuộc vào chủ nhân, nhưng cuộc sống sau đó mới là điều cần suy nghĩ.
Maria giống hệt như tôi hiện giờ.
Tôi muốn từ bỏ tất cả, nhưng tôi không biết mình nên đi đâu. Đây không phải là thế giới thuộc về tôi, chẳng có người thân bạn bè nào của tôi ở đây cả. Sẽ chẳng có ai giúp đỡ tôi dù cho tôi có đi đến nơi nào trên thế giới này đi chăng nữa.
Tôi có một nơi để về, nhưng nó chẳng thuộc thế giới này.
Liệu điều tôi lo sợ có trở thành sự thật hay không? Rằng tôi sẽ không bao giờ tìm được đường để quay về nhà nữa?
Nếu thực sự như thế, chẳng phải tôi cũng giống như bao nô lệ khác sao?
「Anh không muốn nói đến chuyện này nữa. Anh ngủ đây.」
Tôi lờ Maria đi và chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Nếu tôi chỉ là một tên nô lệ, thì ai mới là chủ nhân của tôi? Liệu kẻ đó có ở trong mê cung, hay là một phần của hệ thống điều khiển thế giới này? Tôi không biết.
「Chúc ngủ ngon, chủ nhân của em.」
Tận sâu từ trong bóng đêm đang bao trùm tâm trí, tôi nghe thấy giọng nói của Maria.
Em ấy gọi tôi là gì cơ? Chủ nhân ư? Tôi xứng đáng với điều đó sao?
「Không đâu Maria, anh chỉ là một thằng tệ hại.」
Tiếng chạm lưng của Maria trên giường làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Như thường lệ, tôi sẽ lên kế hoạch cho ngày hôm sau như một cách để ngủ dễ hơn.
Nhưng hôm nay, tôi không thể làm điều đó.
Tâm trí quá rối bời bởi sự ích kỷ thể hiện rõ của bản thân, tôi chắc chắn đã khiến Maria thất vọng.
Lẽ ra ngay khi em ấy nói mình không còn nơi nào để trở về, tôi cần phải nói rằng tôi muốn giữ em ấy ở lại.Nhưng tôi lại chỉ biết kẹt trong suy nghĩ về số phận của mình và khiến Maria cảm thấy bị bỏ rơi, mặc dù trước đó tôi đã giải phóng cho em ấy.
Một ngày dài đã kết thúc.
Trong những giây phút cuối cùng trước khi tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, tôi đã nghĩ về người bạn đồng hành mới của mình.