Những ngọn lửa nhìn không giống như chạm được vào chúng tôi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy căn phòng đầy lửa thế này, chúng tôi vẫn do dự khi bước vào.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo đường dẫn có kết giới bao phủ ngăn những ngọn lửa lan tới.
Snow lấy cái chai ra rồi bỏ ngọn lửa vào trong một cách cẩn thận. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ. Trong tình trạng không có oxy như thế ở trong chai, ấy vậy mà ngọn lửa vẫn có thể cháy được.
Tôi dám cá đó không phải là ngọn lửa thông thường. Nhìn nó như một quý cô hoang dã chất chứa đầy sự hận thù vậy.
Vậy là, bài thi của họ đã xong. Cuối cùng, tôi đã có thể rời đi rồi.
「Yup, xong rồi. Chúc mừng mọi người」
Trước khi rời đi, tôi muốn chào hỏi họ cho phải phép.
「Vâng, cám ơn anh nhé, ngày hôm nay anh đã cứu chúng em. Chúng em rất may mắn là có thể được hợp tác cùng một nhà thám hiểm như anh. Em đã nghĩ là chúng em làm nhiệm vụ này thế nào cũng có người bị thương, nhưng nhờ có anh mà không ai bị gì cả. Và đây, như đã hứa, đồng vàng của anh」
Erna nói thế trong khi giao đồng vàng cho tôi. Liền ngay đó, Franruhle nói thêm vào.
「Sieg! Anh có thể đưa tôi lên mặt đất được không! Xin anh đấy, hãy đưa tôi về nhà Helvyrushain! Đến đó và tham gia bữa tiệc mừng cùng chúng tôi! Thật sự tôi rất muốn trở thành một nhà thám hiểm chân chính mạnh mẽ như Sieg vậy. Đi mà, đi mà, được không!」(Úi zời, mời về nhà r kìa. Triển luôn đi main!!!)
Mặc dù tôi không phải loại người dễ thấu hiểu người khác, nhưng tôi có thể hiểu được cảm xúc Franruhle lúc này. Thú thật, tôi rất vui khi có một cô gái xinh đẹp như cô ấy thích mình. Nhưng cho dù cô ấy có đẹp thế nào đi nữa, tôi biết, nếu tôi gần gũi với cô ấy, hàng đống rắc rối sẽ quấn lấy tôi.
「Xin lỗi nhé, Franruhle. Mục tiêu của tôi là tầng 10 này. Rất tiếc là tôi không thể đi cùng với cô trở về mặt đất được.」
Tôi thẳng thừng từ chối cô ấy.(Chán thanh niên. Phải t thì....)
「Thế à…. Nếu anh đã nói thế, tôi không ép buộc anh nữa. ーnhưng, bất cứ lúc nào, chúng tôi vẫn luôn chào đón anh tới nhà Helvyrushain…」
「Ể, có em nữa à? À, đúng, em cũng luôn chào đón Sieg」
Tôi chào tạm biệt họ bằng một nụ cười gượng gạo.
「Cám ơn mọi người rất nhiều. Tạm biệt, có dịp chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại」
「Ừm, có dịp hãy ghé thăm chúng tôi tại học viện El-Thoralew! À, nhà Helvyrushain nằm ở khu 3 Whoseyards nhé. Khi nào có thời gian, anh nhớ phải ghé qua đấy!」
Franruhle vẫn không quên mời tôi. Nếu suy nghĩ theo thường thức ở thế giới ban đầu của tôi, chắc chắn là cô có cảm xúc rất sâu sắc với tôi. Tuy nhiên, lúc này đây, tôi không cần người như cô ấy. Sau đó, tôi quay sang chào hai người còn lại.
「Anh trai. Nhìn anh trông rất dễ dụ đấy, vì thế đừng để bị người khác dụ đi mất đấy. Tạm biệt anhー」
「……Em, nếu em đã không hứng thú với mê cung, anh nghĩ em nên thay đổi chức nghiệp của mình đi. Vậy nhé, tạm biệt mọi người」
Có chút cảm xúc nặng nề trong lời tạm biệt của tôi. Mặc dù tôi chỉ mới gặp họ thời gian ngắn thôi, nhưng tôi đã xem họ như những người đồng đội vậy. Vì thế mà tôi rất lo lắng cho họ.
Vậy là cứ thế, nhóm này đã giải tán.
Khi tôi quay lại phía sau nhìn, Franruhle vẫn đang vẫy tay chào tôi với nụ cười trên môi.
Sau khi họ rời đi, chỉ còn lại mình tôi trong cái tầng 10 này.
Bên trong căn phòng được bao phủ bởi những ngọn lửa, tôi bắt đầu nói chuyện với chủ nhân của nó.
「Họ đi rồi」
(Tôi muốn cậu đợi thêm chút nữa)
Vừa nghe xong câu trả lời thế, một phần ngọn lửa liền biến thành hình hài một con người được quấn lại bởi miếng băng.
Nhìn cô ấy lúc này như thể không mặc vậy, chỉ có một miếng băng quấn quanh người , tôi liền lấy miếng vải từ “Kho Đồ” của mình ra và đưa cho cô ấy.
Alty thở dài một hơi trong khi nhận lấy miếng vải tôi đưa cô.
「FuuーTrong hình dạng con người, đúng là tuyệt nhất. Chúng ta ngày càng hiểu ý rồi đấy.」
「Mà tuy cô luôn núp phía sau vậy, nó cũng gây phiền cho tôi lắm đấy」
Mỗi khi cô ấy nói chuyện là phía sau tai tôi lại nóng lên. Cảm giác đấy thật kinh khủng.
「Vậy hóa ra là cậu thích hình dáng dễ thương này hơn à」
「Hahaha, cô nhìn lại chính mình xem, toàn lửa với lửa. Trở lại hình dạng con người mà vẫn thế.」
「Fufu…Sieg, cậu không thành thật chút nào cả!」
Vừa đi vừa đùa giỡn với nhau và chúng tôi đã tiến vào tầng 10.
Có lẽ bởi vì Alty ở đây, mà mỗi khi chúng tôi đi tới, những ngọn lửa liền tránh xa ra.
「Trông có vẻ như ở lãnh thổ của cô sẽ không có nguy hiểm」
「Cần phải nói, những ngọn lửa thân thiện lắm. Với bọn quái cũng không xuất hiện trong đây đâu. Với các nhà thám hiểm, thì đây là nơi rất tốt để dừng chân」
「Dù cô nói thế thì tôi vẫn cảm giác như là đang ở trong bụng cô vậy…」
「Yup. Đúng như mong đợi từ Sieg. Ở tầng 10 mà cậu có thể nói như thế đấy」
Alty liếm môi mình làm một nụ cười đầy quyến rũ mê hồn. Sau khi nghe thấy thế, tôi liền nhanh chân lên.
Tầng 10 cũng không rộng lắm. Với những ngọn lửa cũng không tạo thành chướng ngại, vì thế chúng tôi tiến vào tầng 11 một cách nhẹ nhàng.
Sau khi rời khỏi tầng 10, tôi liền tìm kiếm quái vật.
Cấp độ của tôi bây giờ chỉ mới 10 thôi. Vì thế trước tiên tôi muốn kiểm tra thử xem liệu mình có đủ khả năng để đánh bại chúng không. Tôi sử dụng ma thuật《Không Gian》 và tìm kiếm lũ quái vật.
Liền sau đó, tôi tìm thấy một con quái vật giống khỉ đột ở phía xa.
Con quái vật đó lớn hơn tôi tưởng.
「Alty, tôi muốn kiểm tra sức mạnh của lũ quái vật ở tầng 11 này.」
「Aye. Vậy để tôi lên trước cho」
Alty tình nguyện xung phong lên trước mà không đợi tôi hỏi.
Chúng tôi chờ cho con quái vật đi tới chút rồi bất ngờ tấn công. Với ma thuật《Không Gian》, chuyện này với tôi rất dễ dàng.
Trước tiên, Alty thực hiện một cú chém với thanh kiếm lửa của mình, còn tôi phóng ra ma thuật của mình từ phía sau.
「ーMa thuật《Băng Tiễn》」
Tôi phóng ra ma thuật cùng lúc với Alty. Nhờ cấp độ của tôi cao hơn nên sức mạnh ma thuật của tôi cũng đã được cải thiện đáng kể.
Điểm yếu của con quái vật cao 2m này là chân của nó. Và với năng lực cảu mình, tôi dễ dàng nhắm trúng chân nó.
「Đánh đẹp lắm, Sieg!」
Sau đó, Alty thực hiện đòn dứt điểm.
Cái đầu của nó bị chém bay đi, rồi một lúc sau nó phát sáng và biến mất.
Có lẽ các nhóm khác cũng không gặp nhiều rắc rối khi tiến vào tầng 11. Cảm thấy như thế, tôi nhặt viên đá ma thuật rơi ra từ nó.
「Hm, lũ quái tầng 11 này yếu quá」
「Yup, đó là nhờ cô đánh tiên phong đấy」
Tôi nói như thể mình đã bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho lay động.
「Haha, cứ để đấy cho tôi」
「Cô thật sự đáng tin cậy mà」
Có lẽ Alty thấy sự tin tưởng từ tôi mà cô ấy làm gương mặt rất rạng rỡ và tiếp tục đi về phía trước.
「Nào, chúng ta đi thôi. Từ sau tầng 10 tuy tôi không biết nhiều lắm, nhưng có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng đi tới tầng 20 thôi」
Có vẻ như Alty không muốn chỉ dừng ở đây mà định tiến thẳng tới tầng 20.
Tôi cũng nghĩ như cô ấy vậy. Xem xét từ những gì tôi thấy chuyển động của con quái vật ở tầng 11, tôi có cảm giác là mình sẽ không thua chúng.
Và với tư tưởng như vậy, chúng tôi vượt qua tầng 11 mà không có vấn đề gì. Mặc dù có vài cuộc chiến xảy ra, nhưng chúng tôi dễ dàng giành chiến thắng. Và cứ như thế, chúng tôi đã đến cầu thang dẫn xuống tầng tiếp theo.
Có vẻ như thần chiến thắng đang ở bên chúng tôi. Lần này, chúng tôi không gặp khó khăn chút nào cả.
ーVới những con quái thường thì thế. Nhưng câu chuyện có thể sẽ khác nếu đó là Alty.
Khi Alty định đi xuống cầu thang, tôi ngăn cô ấy lại.
「Đợi chút đãー, Alty. Tuy chúng ta đã đến đây rồi, nhưng hôm nay, chúng ta hãy dừng ở đây thôi. MP của tôi đã giảm rất nhiều, với tôi cũng không còn tỉnh táo lắm. Để đảm bảo, chúng ta quay về tầng 10 nhé」
「Mmmm, cậu cảm thấy mệt à?」
「Ừm, tham gia nhóm Franruhle đúng hối hận thật mà. Họ kéo MP tôi dữ dội quá」
Thật sự thì MP của tôi vẫn còn hơn nửa. Nhưng với một quả bom hẹn giờ luôn chực chờ bên người thế này thì đó là mức giới hạn mà tôi không thể vượt qua.
「Hmm, được rồi. Thế hôm nay chúng ta dừng ở đây vậy」
「Chúng ta quay trở lại con đường thôi. … Vừa đi tôi sẽ vừa lắng nghe câu chuyện của cô」
Khi Alty nghe thấy tôi nói thế, biểu hiện của cô liền dịu lại.
「Mmmmm, cậu đồng ý hoàn thành mong ước của tôi rồi à?」
「Chỉ là tôi tin cô một chút thôi. Giờ kể tôi nghe câu chuyện của cô đi」
Sau đó, trên đường quay trở về, cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về câu chuyện của mình.
「Ưm! …… Fufufu, thì… như đã nói lúc đầu thì tôi đang tìm kiếm một cô gái đang yêu. Sau đó sử dụng năng lực đặc biệt như ký sinh, tôi nhập vào người cô ta mà thần không biết quỷ không hay.」
「Nhập vào? Cô định hại người sao?」
「Không phải. Ý tôi không phải là chiếm hữu, mà là tôi muốn giúp sức, hỗ trợ cô ấy, rồi đứng từ xa mà dõi theo cô ấy bước trên con đường tình yêu của mình. Nếu tôi cảm thấy hài lòng với kết quả đó, tôi sẽ biến mất」
Có nghĩa là nếu tôi giới thiệu cho cô ấy một cô gái khiến cô ấy quan tâm, cô ấy sẽ bám theo cô gái đó mà không theo tôi nữa. Và như thế tôi sẽ an toàn mà đi khám phá mê cung.
「Heee… được thôi. Chúng ta đi tìm cô gái khiến cô quan tâm nào. Nhưng chỉ khi nào tôi rảnh nhé」
「Ừm」
「Tôi nói trước, tôi không phải người giỏi giao tiếp. Tôi không biết làm thế nào để bắt chuyện và tạo mối quan hệ đâu đấy. Và nó rất có thể sẽ tốn thời gian. Vậy được chứ?」
「Ừm. Tôi tin là cậu sẽ làm được thôi bởi cậu đã hoàn thành được mong ước của Tidus. Với lại tôi là một người rất kiên nhẫn, dù cho có đợi bao năm cũng được」
Alty hài lòng với lời đề nghị của tôi.
「Vậy, nếu tôi tìm được một cô gái rồi, tôi nên làm gì, rồi gặp cô ở đâu?」
「Ừm, lúc đó… để xem. Sẽ ổn hơn rất nhiều nếu cậu đến tầng 10 gặp tôi. Bởi tôi cũng sẽ đi tìm kiếm nữa, nên sẽ không ở một chỗ cố định. Tuy nhiên cậu có thể liên lạc với tôi thông qua những đốm lửa ở tầng 10」
Tuyệt, nói chuyện thế thì tôi có chém gió cô ấy cũng chả biết. Cảm thấy nhẹ nhõm quá.
「Rồi, vậy nhé. Mà, Alty này. Cô gái mà cô tìm cũng phải là người đi vào mê cung à?」
「Không nhất thiết, có thể là người bên trong thành phố cậu cũng được. Tuy kết giới của các cậu có thể làm suy yếu chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có thể dễ dàng đi ra bên ngoài mê cung」
「Thật chứ….」
Lần đầu tôi mới nghe về nó đấy. Thậm chí cả Liên Minh Các Quốc Gia cũng không có nhắc gì tới nó cả.
「Thỉnh thoảng, Tidus cũng hay đi dạo trong thị trấn lắm」
Những gì mà tôi vừa nghe thật bất ngờ.
Đây là cơ hội tốt để tôi thu thập thêm thông tin từ Alty.
「Chuyện này thật khiến tôi tò mò. Mà, ngoài cô với Tidus còn có các Thủ Hộ Quái nào không?」
「Không biết nữa. Mỗi 10 tầng thì lại có một Thủ Hộ Quái mà con người cũng chỉ mới đi tới tầng 23 thôi. Vì thế hiện giờ tôi cũng chỉ mới biết có tôi Tidus」
Tôi đã nghĩ boss quái vật sẽ là một trở ngại để ngăn cả các nhà thám hiểm tiến về phía trước, nhưng tình huống này lại không phải như thế. Tôi và Alty đã trở thành những người cộng sự của nhau.
Trong khi lắng nghe thông tin từ Alty, chúng tôi đã quay trở lại tầng 10.
Vẫn giống như trước, mọi nơi đều có lửa.
「Vậy giờ chúng ta làm gì? Tách ra từ đây?」
「Không, tôi sẽ đi lên mặt đất. Bởi tôi đã tìm ra cô gái khiến tôi quan tâm」
「Hả?」
「Cô gái đó là Franruhle. Cô ấy có một tình yêu mãnh liệt như tôi vậy. Sau khi nhìn thấy cô ấy, tôi có thể khẳng định, cô ấy là một nụ hoa chưa hé nở. fufufufu, fufufu…」
Alty nở một nụ cười đầy khiếm nhã.
「A, hởー, là cô ấy sao?」
Tôi vừa nhớ về một thứ mà tôi không muốn nhớ chút nào.
「Sao mà cậu có thể nói một câu phũ phàng chứ, cô ấy đã phải lòng cậu đấy.」
「Ểー」
Thật sự thì tôi đã mơ hồ cảm thấy nó, nhưng không ngờ Alty lại nói thẳng ra như vậy.
「Fufu, tôi có thể thấy được là cậu không quan tâm tới cô ấy. Nhưng không sao, tôi có cách làm cho việc này trở nên thú vị hơn. Hãy đợi và xem tôi chơi đùa với cô ấy」
「Tùy cô….」
Hừ, không đời nào mà tôi thèm cô ấy đâu nhé. Vì thế tôi mới tránh cô ấy mặc dù cô ấy đã rất nài nỉ. Nhưng nghĩ tới cái viễn cảnh mà Alty và Franruhle cùng hợp tác với nhau, tôi cảm thấy rùng mình.
Và thế, chúng tôi vừa nói chuyện về mong ước của Alty vừa hướng tới mặt đất.
Vậy là cái dự tính tách nhau ra trước đây đã kết thúc.
Như thế, tôi đã có thể sống sót mà không cần thiết chiến đấu với Alty. Có thể nói đây là thành công đáng kể trong kế hoạch của tôi.
Nhưng dù vậy, từ sâu thẳm trong tim tôi cảm thấy mình thật xấu xa.
Có lẽ do niềm tin mà Alty đặt vào tôi. Tuy nhiên bởi quá sợ hãi cô mà tôi đã nói dối.
Tôi ghét sự yếu đuối của mình. Mỗi lần nghĩ đến nó khiến tôi phát nôn.
Nếu tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, kỹ năng “???” sẽ lại được kích hoạt lần nữa. Tôi không muốn cái điểm “Hoang mang” tăng lên 10.00 chút nào cả. Nếu tôi nghĩ giống như trong trò chơi thì để đạt đến mức 10.00 có thể sẽ phải đáp ứng điều kiện nào đó.
Không được, cảm xúc của mình….
Cố lên nào tôi ơi!
Vậy là ngày khám phá hôm nay đã kết thúc và chúng tôi đang quay trở lại mặt đất.