Cho dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nó đã khơi lại quá khứ của tôi.
Đây là giấc mơ về thế giới cũ của tôi.
Nhưng, những kí ức đó lại không hiện lên rõ ràng. Nó giống như một cuộn băng bị lỗi vậy.
Tuy nhiên, tôi lại có thể thấu hiểu được hết tất cả.
Giấc mơ này là về ngày hôm đó.
Đó là lúc tôi vẫn còn ở thế giới cũ và đang còn phân vân chưa biết sẽ sống như thế nào trong trương lai.
Đó là những kí ức của Kanami Aikawa.
Ngày hôm đó, trong phòng bệnh nhân, tôi gặp mặt trực tiếp với đứa em gái yêu quý của mình.
Trong giấc mơ ấy, nó nở một nụ cười dịu dàng.
Nó là cô em gái duy nhất của tôi ở thế giới cũ. Tên nó là Hitaki Aikawa.
Với mái tóc đen dài, điểm đặc trưng của một người phụ nữ Nhật Bản duyên dáng, nó là niềm tự hào của tôi.
Hitaki với làn da trắng nõn nà đang ngồi trên một chiếc giường bệnh màu trắng. Nó khẽ di chuyển để có thể điều chỉnh lại tư thế ngồi và điều đó khiến nó trông có vẻ khá đau đớn.
Nó khẽ vén mái tóc đen nhánh đó lên bằng những ngón tay thon thả. Chỉ cần nhìn vào mái tóc đó thôi cũng đủ để khiến cho mọi người phải xiêu lòng.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng của Hitaki gọi mình.
『Nii……Hôm nay anh cũng đến thăm em à?』
『Đương nhiên rồi. Kể từ bây giờ, ngày nào anh cũng sẽ đến thăm em』
Đó là điều hiển nhiên rồi.
Hitaki đang mắc phải một căn bệnh.
Và, người đã khiến nó lâm phải tình cảnh như vậy chính là tôi. Vậy nên, dĩ nhiên tôi phải đến thăm nó hằng ngày chứ.
「Nii ? Tất cả mọi ngày sao? Ngày mai trời có thể sẽ mưa đấy」
Hitaki cười châm chọc tôi.
「Ah, kể từ bây giờ, chúng ta sẽ luôn có nhau……」
Mặc cho nó trêu chọc, tôi vẫn hứa với nó.
「Nhưng, anh sẽ không thể chơi trò chơi yêu thích của anh, anh biết không? Kể cả như vậy, anh cũng không bận tâm sao?」
「Chắc chắn là điều đó sẽ rất tệ. Nhưng, anh chắc chắn sẽ cố chịu. Anh không còn thời gian đâu để chơi game được nữa vì Hitaki chẳng còn lại ai khác ngoài anh cả. Kể từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ em. Chắc chắn anh sẽ bảo vệ em」
Một ngày nọ, cha mẹ của chúng tôi đột nhiên biến mất. Họ đã bỏ chúng tôi lại và không bao giờ quay lại. Vì thế, chúng tôi là những người duy nhất còn lại trong gia đình. Cũng vì vậy mà chúng tôi quyết định sẽ yêu thương cũng như chăm sóc lẫn nhau.
「Kể từ bây giờ, nii sẽ là……?」
「Yup, anh sẽ bảo vệ em và luôn ở bên cạnh em」
Cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn chưa thể làm tròn được bổn phận của một người anh được. Tôi đã rời khỏi gia đình Aikawa và khiến cho cô em gái của mình bị cha mẹ ghẻ lạnh. Trong khi nó đang làm tất cả những gì có thể, thì tôi lại chạy trốn khỏi hiện thực. Đó là quá khứ khiến tôi vẫn giày vò và có cảm giác tội lỗi đến tận bây giờ. Tôi cần phải làm gì đó để có thể bù đắp lại lỗi lầm ấy.
「Em hạnh phúc quá......Cuối cùng thì……nii cũng đã quan tâm đến em……」
Tay của Hitaki không ngừng run rẩy còn đôi mắt thì đẫm lệ và rồi, những giọt lệ ấy cứ lăn xuống trên khuôn mặt nó.
Nhìn cơ thể yểu đuối của nó làm lòng tôi như muốn quặn lại. Tuy nhiên, tôi không thể ngó lơ được. Tôi phải nhìn thằng vào cô em gái của mình. Không ai có thể chia cắt được tình cảm anh em của chúng tôi.
Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của Hitaki.
Cho đến khi nó không còn rơi lệ và run rẩy nữa.
Và, đứa em gái ấy thốt lên những tiếng nói thật nhỏ và đồng thời nó tựa đầu vào ngực tôi, lắng nghe nhịp đập của trái tim
Trong khi mải mê dệt vải trên giường bệnh, nó đột nhiên lên tiếng.
「Chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau sao……? Em thật sự rất hạnh phúc……」
「Anh hứa. chúng ta sẽ luôn bên nhau」
Đúng vậy.
Tôi đã hứa với em gái của mình. 『Luôn bên nhau』
Đó là lời hứa của tôi.
Không phải với tư cách Siegfried Visitor mà với tư cách là Kanami Aikawa.
Nhưngーー
ーNếu bây giờ tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, tôi và Hitaki sẽ không còn được bên nhau nữa.
Tôi, người đã bị đưa đến một thế giới khác, trờ về với thực tại.
Tình hình hiện tại là, tôi đang lạc lõng ở một thế giới khác còn em gái của tôi thì phải đang chịu cảnh cô đơn ở thế giới cũ.
Dù cho chuyện gì xảy ra ーTôi chắc chắn sẽー Dù cho tôi có phải trả giá bằng cả mạng sống của minh, tôi chắc chắn phải trở về bằng được thế giới cũ của mình.
Đứa em gái của tôi không thể sống mà thiếu tôi được.
Tôi không thể chấp nhận chuyện chỉ vì bệnh tật mà em tôi lại không thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Điều đó đáng lẽ phải xảy đến với tôi- kẻ không xứng đãng để có thể sống hạnh phúc mới phải chứ.
Đó là lí do tại sao tôi phải tìm ra cách để có thể quay về lại thế giới cũ của mình càng nhanh càng tốt.
「Anh chắc chắn sẽ trở về với em, vì vậy, anh sẽー!!」
Tôi hét lên thật to. Tôi đã hứa với bản thân rằng mình phải bảo vệ đứa em gái của tôi.
Tuy nhiên, tiếng hét của tôi không thể nào chạm được đến nó.
Tôi đã có một hành động trái với những gì mà tôi làm trong quá khứ nên giấc mơ đã dừng lại.
Và, giấc mơ của tôi bắt đầu tan vỡ thành từng mảnh.
Như những mảnh ghép rời rạc và những khoảng không trong giấc mơ cũng vỡ nát.
Từ cửa sổ, đồ nội thất, quạt trần, cửa cho đến sàn nhà, tất cả những vật dụng xuất hiện trong giấc mơ đang dần dần tan biến.
Điều cuối cùng tôi có thể thấy đó là đứa em gái của tôi vẫn nằm nguyên ở trên giường kia cũng đang từ từ biến mất.
Và, giấc mơ của tôi cùng cũng bị bóng tối bao trùm.
Khi mở mắt ra, tôi nghĩ mình nên quên giấc mơ đó đi.
Còn nếu không thì tôi sẽ không thể sống ở đất nước này được nữa. Nếu tôi còn có thể giữ cho đầu óc thanh thản thì tôi sẽ có thể thám hiểm mê cung.
Và nếu ngược lại, tôi có thể sẽ phát điên với những cảm giác tội lỗi và lo lắng. Thứ cảm xúc tiêu cực ấy sẽ giúp tôi tiến sâu vào mê cung mà không cần ăn uống gì cả. Nhưng làm thế thật liều lĩnh. Điều đó cũng chẳng mang lại ích lợi gì cả. Nó sẽ chỉ khiến tôi càng rời xa Hitaki thêm nữa thôi.
Tôi chắc chắn phải tìm ra cách.
Tôi sẽ che giấu đi Kanami Aikawa bên trong tôi và suy nghĩ như Siegfried Visitor để tìm cách quay trở lại thế giới cũ. Đó là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Đã đến lúc rồi. Sau một quãng thời gian dài, tôi mở mắt ra.
Bóng tối dần dần tan biến và khiến tôi nhận ra rằng tôi sớm tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ lại tiếp tục cô đơn.
Tôi đã trở thành một nhà thám hiểm, Siegfried Visitor- người sẽ chinh phục đến điểm tận cùng của mê cung.
Điều đó sẽ rất khó.
Thực sự rất khó.
Khi nghĩ về điều đó thì đột nhiên, một luồng ánh sáng xuất hiện và xua tan đi tất cả bóng tối.
Cơ thể tôi như được bao trùm trong ánh sáng mặt trời.
Và rồi, tôi mở mắt ra.
Vẫn chỉ có mình tôi cô đơn nơi đây.