Sau khi đánh bại 30 con quái vật, MP của tôi dần cạn kiệt.
「Ah, chẳng mấy chốc nữa thì ma thuật của tôi sẽ sớm đạt đến giới hạn thôi」
「Eh, nhanh vậy sao?」
Bây giờ đã là giữa trưa.
Vài giờ đã trôi qua, và cuộc thám hiểm của chúng tôi không thể tiếp tục được nữa.
「Tôi sẽ ra khỏi cái mê cung này, nhưng còn cậu thì sao, Dia?」
「Eh, Tôi cũng không biết tôi phải làm gì? Liệu anh có thể trở thành người tiên phong của tôi mà không cần sử dụng ma thuật được không?」
Chắc chắn là "KHÔNG"
Tôi muốn hét thẳng vào mặt cậu ta, nhưng tôi đã kiềm chế lại được và từ từ giải thích.
「Hmm... Nó sẽ không thực sự hiệu quả vì khả năng chúng ta bị thương sẽ tăng lên.Thực ra thì, tôi luôn tiêu hao MP trong các trận chiến nên điều đó đã làm tôi yếu đi đáng kể」
「Eh, anh cũng có thể sử dụng cả kiếm và ma pháp sao ?」
「Yup. Với ma thuật cổ đại, tôi có thể cảm nhận được trận đấu rõ ràng hơn」
「Anh đã luôn sử dụng ma thuật suốt thời gian trong mê cung ư ? Tôi đã nghĩ là anh là 1 kiếm sĩ giỏi bởi vì anh có thể điều khiển thanh kiếm của anh khá tốt nhưng hóa ra đó là do ma thuật sao」
「Yup, đó là lý do tại sao tôi sẽ trở nên vô dụng nếu tôi hết MP」
Thành thật mà nói, tôi không hề muốn chiến đấu khi đã hết MP.
Tôi không muốn tăng khả năng mà tôi không thể bảo vệ được Dia. Nếu không có Ma thuật thì sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực để có thể được đánh bại con quái vật. Tôi tốn càng nhiều thời gian thì khả năng xảy ra những tình huống không mong muốn sẽ càng cao. Tôi càng tạo nhiều cơ hội cho bọn quái tấn công thì chúng tôi sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn. Và điều đó sẽ khiến trận chiến trở nên vô nghĩa.
「Được rồi. Sieg, Tôi sẽ đi cùng với anh ra bên ngoài, sau đó tôi sẽ quay lại đây và tiếp tục 1 mình」
「Eh, khoan đã, 1 mình sao...? Đợ, đợi đã, Dia!」
Dia trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ của tôi.
Quả là 1 pháp sư liều lĩnh mà.
Dù sao thì tôi sẽ gặp rắc rối nếu cậu ấy chết.
「Dia, liệu cậu có thể làm việc này 1 mình không ?」
「Yup, tôi sẽ làm nó 1 mình. Trong suốt quãng thời gian qua, cho đến tận bây giờ, tôi luôn chỉ có một mình nên sẽ chẳng có gì thay đổi cả đâu」
「Ý cậu là cậu luôn tự mình đánh bại quái vật cho đến tận bây giờ?」
「Ukh......」
Ngay lúc đó, Dia ngập ngừng và định nói điều gì đó.
「Tôi không quan tâm nếu cậu có thể đánh bại quái vật một mình」
「Ukh......Tôi đã từng làm việc này trước kia mà」
Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi có thể thấy được sự lo lắng của Dia.
「OH, vậy cậu đã từng rồi à? Nhưng cậu đã đánh bại được bao nhiêu con vậy? Cho đến tận bây giờ, cậu hẳn luôn gặp phải khó khăn. Cho đến hôm qua, cậu đã đánh bại bao nhiêu quái vậy rồi ?」
「Chỉ.....một mà thôi....」
「Xin cậu đừng làm mọi thứ một mình nữa! Bởi vì tôi rất lo lắng cho cậu đấy.....」
Tôi nói thẳng với cậu ấy
Điều đó có vẻ khó nghe đối với cậu ta. Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không muốn mất đi người bạn đồng hành của mình.
「Nhưng tôi có thể đánh bại hầu hết chúng. Đây là cơ hội của tôi.」
「Hôm nay, cậu chỉ có thể đánh bại được chúng là nhờ ma thuật. Đến bây giờ, tôi nghĩ cậu có thể biết khả năng của mình tới đâu chứ, cậu thậm chí còn không thể đánh bại một con quái vật nào nếu như không phóng ma thuật, đúng chứ ?」
「Nhưng, tôi vẫn còn thanh kiếm của mình」
「Để tôi nói cho cậu biết, cậu không hề có một chút năng khiếu kiếm thuật nào cả」
Tôi có thể thấy bảng trạng thái của cậu ấy. Đó là lý do tại sao tôi có thể hiểu cậu ta đến vậy
Cậu ta chuyên về ma thuật. Vì thế, cậu ấy không giỏi kiếm thuật.
「Nhưng, tôi không có thời gian. Tôi phải mạnh hơn, và tôi đang rất cần tiền......」
Dia trông có vẻ rất nghiêm túc
Tôi có thể thấy được sự quyết tâm trong cậu ta, và điều đó làm tôi đau đầu.
「Dù cho cậu có vung kiếm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu cũng không thể đánh bại được một con quái vật nào cả. Tôi vẫn có thể hiểu nếu cậu dùng ma thuật trong một điều kiện nào đó. Nhưng, trường hợp này thì nó không phải vậy」
「Không, không phải là ma thuật. Hôm nay, có thể tôi không giúp đỡ gì được anh ngoài việc sử dụng ma thuật..., nhưng, tôi chỉ muốn giỏi kiếm thuật mà thôi. Ước mơ của tôi là được chiến đấu bằng thanh kiếm của mình. Đó là lý do tại sao tôi lại muốn rèn luyện khả năng sử dụng kiếm đến vậy."
Cậu chỉ cần tập trung luyện ma thuật vì cậu không có tí tài năng nào về kiếm thuật.
Cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình lại, tôi chậm rãi nói với cậu ấy.
「Tại sao lại phải là kiếm thuật? Nếu cậu muốn sức mạnh và tiền thì cậu chỉ cần tập trung vào việc luyện tập ma thuật. Giống như các pháp sư khác, cậu sẽ có rất nhiều tiền.」
「Có thể là như vậy. Nhưng, tôi phải sử dụng kiếm.」
Thật khó để nói cho cậu ấy về những lập luận của tôi. Cũng do cậu ấy quá gắn bó với thanh kiếm. Còn mối quan hệ của chúng tôi thì vẫn còn chưa sâu đậm để tôi có thể cho cậu ta vài lời khuyên.
「Có vấn đề gì hay sao?」
「Không có gì cả, chỉ là tôi muốn sử dụng kiếm thôi……」
Tôi kiểm tra trạng thái của Dia trong khi đang gãi đầu.
Cậu ta cần 1 lượng lớn kinh nghiệm nữa để lên cấp. Và, HP của cậu ta đã giảm đi phần nào.
「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không cản cậu nữa nếu cậu muốn sử dụng cái thứ kiếm kỹ tệ hại đó. Nếu vừa có thể sử dụng kiếm đồng thời lại có thể sử dụng ma thuật tốt thì sẽ là 1 sự phối hợp rất tuyệt vời. Nhưng tôi muốn cậu sẵn sàng vì chúng ta cần phải rời khỏi đây trước đã」
「Aaaa~ Tôi hiểu rồi」
Dia trông có vẻ ngạc nhiên.
「Sao vậy?」
「Không có gì, chỉ là tôi không ngờ rằng anh lại đồng ý.......Cho tới tận bây giờ mọi người luôn không đồng tình với việc tôi sử dụng kiếm....」
Có vẻ như kiếm kỹ của cậu ta cực kỳ tồi tệ.
Tôi không thể kiểm tra kỹ năng của cậu ta vì tôi là người tiên phong, nhưng dù mọi người như thế nào, ai cũng có thể thấy được điều đó từ cấp độ của cậu ta cả.
「Tôi cũng không biết phải diễn tả ra sao. Nhưng tôi có thể thấu hiểu được cảm giác của cậu.」
「Sieg cũng vậy ư.....?」
Khi chơi game, tôi thường hay chọn kiếm là vũ khí của mình. Bởi vì nó làm toát lên sức quyến rũ của 1 người đàn ông (Yaoi ?????) và nhân vật sử dụng kiếm thường là những nhân vật chính trong hầu hết các bộ chuyện. Khi tôi còn nhỏ tôi luôn muốn được làm anh hùng nên tôi cũng phần nào đó hiểu được cảm giác của cậu ta ngay cả khi điều đó là không thể.
Thực ra tôi muốn cậu ta tập trung vào ma thuật. Nhưng nếu tôi ép buộc cậu ta thì có thể nó sẽ phá hỏng mối quan hệ của chúng tôi, nên tôi đành phải chấp thuận vậy.
「Cảm ơn anh, Sieg」
Đôi má của Dia ửng đỏ.
Cùng lúc đó, hai bên má tôi cũng đỏ lên.
Với mái tóc vàng và đôi má hồng, cậu ta trông rất đáng yêu(Trap chăng????). Dù cho tôi có nhìn như thế nào, cậu ta giống y hệt một đứa con gái. Kể cả những cử chỉ của cậu ta cũng giống như con gái-Tôi bỏ cuộc. Không có ích lợi gì khi tìm hiểu thêm về cậu ta. Nếu làm điều đó rồi thì tôi cũng chẳng đi đến đâu.
Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ hỏi về giới tính của cậu ta.
Tôi chỉ xem cậu ta là 1 người bạn đồng hành trong hầm ngục. Không hơn không kém.
Tôi sử dụng lượng MP còn lại để tránh quái vật và thoát khỏi mê cung.
Trên đường đi, chúng tôi nói về những vật phẩm rơi ra từ bọn quái vật.
「Suy nghĩ kĩ thì chúng ta sẽ chia đồ như thế nào đây?」
「Chẳng phải điều kiện trong các tổ đội là chia đều sao.....」
「Vậy thì hãy chia ra 1 nửa」
「Nhưng anh chiến đấu nhiều hơn tôi, không phải anh nên lấy thêm sao...?」
「Thật rắc rối. Chúng ta đã giúp đỡ lẫn nhau, nên chúng ta hãy chia ra mỗi người 1 nửa. Không vấn đề gì cả đâu, mỗi người 1 nửa. Thế cho dễ hiểu.」
「Uhhh, tôi hiểu rồi....」
Thành thật mà nói, tôi muốn Dia lấy nhiều hơn. Tôi muốn cậu ta chuẩn bị trang bị và dụng cụ cho bản thân, và tất nhiên là để ăn uống nghỉ ngơi 1 cách hợp lý. Nhưng để cậu ta đồng ý thì chia 1 nửa là hợp lý nhất.
「Sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, hãy đi đến nhà thờ」
「Eh, nhưng tôi đã tới đó vào sáng nay rồi mà?」
「Cậu có thể đã thăng cấp nhờ thành công của chúng ta. Nhưng đối với level thấp, thì tôi nghĩ cậu nên đến đó thường xuyên hơn」
Dia chấp nhận đề nghị của tôi về việc đi đến nhà thờ. Tôi khuyên cậu ta nên chú ý hơn đến áo giáp, dụng cụ và cả tình trạng thể chất của cậu ta nữa.
Tôi cũng khuyên cậu ta không nên đi vào mê cung một mình, nếu không phải với tôi thì hãy đi chung với ai đó. Nếu cậu ta đạt được cấp độ 2 và thu được nhiều đá ma thuật thì cậu ta sẽ có nhiều bạn đồng hành hơn.
「Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh đó, Sieg. Nhưng việc anh nói như thế làm tôi cảm thấy rất bối rối đấy」
「Nếu cậu đi vào mê cung một lần nữa thì ít nhất cậu phải làm theo lời tôi nói đó」
Dia làm một khuôn mặt cay đắng hướng về phía tôi.
Tuy nhiên, những gì tôi đã khuyên cậu ta là để giúp cậu ấy không gặp chuyện. Mặc dù cậu ta không thích nó nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe những gì tôi nói.
Và cuối cùng, cho tới lúc đó thì tôi sẽ tiếp tục để mắt tới cậu ta. Trong những lúc tôi hết MP, tôi không thể giúp gì nhiều cho cậu ta nhưng tôi chắc chắn sẽ không để Dia phải chết.
Chà, nếu tôi chỉ nghĩ về những lợi ích thì những gì tôi làm bây giờ là quá đủ.
Dia là có một tài năng đặc biệt. Tuy nhiên, điều đó khiến tôi phải cố gắng rất nhiều.
Tôi hiểu rõ chính bản thân mình.
Vì suy cho cùng thì tôi là một kẻ đơn giản mà.
Nếu tôi có thể sử dụng Dia một cách khéo léo thì trong một vài trường hợp, nếu cần thiết thì cậu ta sẽ là công cụ cần thiết để tôi sống sót.
Nhưng Dia là người bạn đầu tiên tôi quen biết ở thế giới này trạc tuổi tôi.
Trên hết, chúng tôi đã cùng nhau đi đến mê cung, và cùng nhau đối mặt với những nguy hiểm. Tôi có thể nói rằng cậu ta dần trở thành 1 người bạn của tôi.
Chẳng biết là may mắn hay không may mắn, tôi đã tìm thấy nơi tôi để trở về tại thế giới này.
Ya
May mắn hoặc không may mắn.