Buổi sáng hôm sau chúng tôi đi đến Mê cung Quratar.
Tôi mặc trang bị cho mình trong bóng tôi rồi dịch chuyển đến căn phòng có lối vào ở tầng một.
Dù cho tôi đã hy vọng rằng vào thời điểm này sẽ đỡ đông hơn, nhưng tôi vẫn thấy có ai đó ngay trước mặt. Nhưng tôi có thể dùng Dungeon Walk ngay ở phòng lối vào nên không có vấn đề gì hết.
“Để xem. Anh nghĩ là thẳng đến phía trước.”
Tôi đưa bản đồ ghi chép cho Roxanne để kiểm tra lại.
Bản đồ không phải là một tấm bản đồ trọn vẹn cả tầng, nó chỉ là một tấm bản đồ vắn tắt chỏ những con đường đến tầng hai thôi.
Không có bất cứ thông tin nào khác trên đó và chất lượng của giấy khá là tệ.
“Cái này chất lượng kém quá.”
“Vâng, giấy cói là vậy mà.”
“Giấy cói sao?”
“Vâng.”
Oh! Vậy ra đây là giấy cói sao? Tôi đã có học về nó trong lớp lịch sử.
Một loại giấy mỏng có màu nâu nâu. À thì nó cũng chưa thật sự gọi là giấy.
Có vẻ như nó thật sự rất dễ dàng bị rách.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó.
Nó chỉ được viết ở một mặt, liệu không biết nó có bị rách khi viết ở mặt còn lại không?
Hay có chỉ có một mặt là do 90 tấm bản đồ thường được bán riêng lẻ.
Đêm nay tôi đã lấy ba tấm bản đồ từ tập bản đồ và cất chúng trong ba lô của mình.
Tập bản đồ có 90 trang với những bản đồ ghi chép lại đến tận tầng 90.
Nhưng trang giấy cũng được ghi chú số tầng trên đó.
Tôi nhớ được số 1 đến số 3 lúc ở khách sạn Vale.
“Dường như có khá nhiều người ở đây.”
“Đặc biệt là ở tầng một, lúc nào cũng có những party vào đây.”
“Hmmm.”
“Có nhiều người hoạt động trong nhiều giờ để kiếm tiền.”
Dù thực tế bây giờ còn khá sớm nhưng vẫn có một lượng người đáng kể ở đây.
Nó có thể so sánh với lượng người đến đây lúc ban ngày vào hôm qua.
Party trước mặt chúng tôi dường như cũng nhìn vào bản đồ và đang đi trước chúng tôi khoảng 30 mét.
Có vẻ như tôi không cần đến bản đồ rồi.
Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường theo sự chỉ dẫn của bản đồ và đến căn phòng của boss.
Chúng tôi đã phải đi xa gấp ba lần so với hồi ở Mê cung Vale.
Có vẻ như Mê cung Quratar khá là lớn.
Dù chúng tôi đã thấy rất nhiều người nhưng chúng tôi vẫn chưa gặp bất kỳ con quỷ nào.
Có một vài party đang ngồi chờ bên ngoài phòng Boss.
Chúng tôi ngồi chờ một lúc rồi sau đó thì lượt của chúng tôi cũng đã đến.
Boss của tầng đầu là con Kobold Kampfer. Roxanne chiến đấu trực diện với nó nên xem ra nó khá là dễ.
Trong khi Roxanne đánh nhau với kẻ địch còn tôi
tấn công từ đằng sau bằng Durandal để làm suy yếu nó.
Tầng hai thì khác biệt hẳn, hầu như không có người.
Chúng tôi đã chạm phải bọn quỷ vô số lần.
Vì không có ai thấy nên tôi tha hồ sử dụng Durandal và phép thuật.
Con boss tầng lại bị tấn công bằng thế gọng kìm với Roxanne hướng trực diện và tôi ở phía sau.
Việc của tôi đơn giản là tấn công nếu ở phía sau để suy yếu nó bằng Durandal.
“Tầng ba chắc không có nhiều người hơn tầng hai đâu nhỉ?”
“Vâng, vì ở tầng hai Kobold chỉ còn một nửa thôi.”
“Ah, có lý nhỉ.”
Khi bạn đủ mạnh để được thăng cấp thì bọn Kobold không đáng để bạn chiến đấu với chúng.
Do đó nên không có ai ở tầng hai cả.
“Bọn Kobold là lũ quỷ yếu nhớt dành cho những người mới vì vậy họ mới tập trung ở tầng một của mê cung Quratar để săn chúng. Tầng hai thì không phổ biến cho người mới và cũng không phù hợp cho những người khác vì có một nửa quái là Kobold. Khi số lượng bọn Kobold giảm nhiều hơn ở tầng ba thì số lượng người mới tăng lên.”
Chúng tôi cũng đã thấy một lượng lớn người ở tầng ba dù họ không nhiều như tầng một.
Trừ trường hợp bất đắc dĩ ra thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không ai thấy được tôi dùng Durandal.
Còn đối với Boss tầng, Roxanne vẫn có thể đảm đương ở vị trị trực diện khi tôi chém nó từ phía sau bằng Durandal.
Boss tầng ba là một con Spice Spider (Nhện Gia Vị) và nó rớt ‘tiêu’
“Ồ, là Tiêu kìa! Em từng nghe nó rằng tiêu có giá trị ngang với vàng tính theo khối lượng.”
“Không thể nào nó giá trị đến vậy được.”
Có vẻ như tôi có một quan điểm kỳ lạ.
Tôi nghĩ nó được dùng nhiều trong các món thịt.
À thì đó không phải là một thứ đặc biệt gì vì bạn có thể kiếm được nó bất cứ lúc nào từ việc săn con Spice Spider.
Đó là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.
Chúng tôi tiếp tục leo lên tầng bốn.
“Nó đông cỡ nào nhỉ?”
“Ít hơn một chút so với tầng ba. Nếu chúng ta đi sâu vào bên trong thì chúng ta có thể tha hồ chiến đấu mà không lo có ai nhìn thấy.”
“Ok, cứ làm vậy đi.”
Tôi đã không mang bản đồ chỉ dẫn cho tầng này, vì vậy chúng tôi sẽ không giải quyết nó bây giờ.
Dù cho có bản đồ chỉ dẫn cho Mê cung Qurratr và chúng tôi có thể thăng cấp nhanh chóng, nhưng đó cũng không phải là ý hay.
Đôi khi chúng tôi sẽ chạm đến giới hạn của mình.
Rồi ở một tầng nào đó chúng tôi có thể sẽ không vượt qua nổi và sẽ có một con Boss nào đó mà chúng tôi không thể diệt được nó với level hiện tại của mình.
Tôi không biết đó sẽ là ở đâu.
Nó có thể là một tầng ở phía trên hay có thể là con Boss ở tầng năm.
Tôi chắc rằng mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm hơn nếu chúng tôi tiến quá nhanh.
Roxanne vẫn đi tiếp cho đến khi không có ai ở xung quanh, chúng tôi tìm thấy một căn phòng an toàn nhỏ và như thế việc thăm dò buổi sáng xem như kết thúc.
Chúng tôi trở về nhà và làm bữa sáng.
Hôm nay chúng tôi có món shema nướng.
Shema là một thứ có vị giống như rau củ với thảo mộc.
Chúng tôi cuốn nó với thịt và nướng.
Tôi đập dập thịt bằng một con dao bỏ túi như một vật thay thể cho đồ đập thịt.
Chúng nêm gia vị cho thịt bằng muối Kobold và Tiêu được xay từ nhà xay và cuộn nó với Shema.
Với một ít dầu olive được thêm vào nồi và sau đó món ăn được nấu xong.
Dầu olive rớt từ con quỷ cây Naive Olive ở tầng hai Mê Cung Quratar.
Muối Kobold thì rớt từ con Kobald và Tiêu thì do con Boss tầng ba rớt.
Hương vị có vẻ khá hơn rồi.
Shema có hơi cay một chút nó tương tự như lá ớt vậy.
Nó ổn ở lần thử đầu tiên.
Sau bữa sáng chúng tôi đi đến cửa hành quần áo ở Quratar.
Đồ của Roxanne là một mặt hàng chất lượng cao nhưng nó sẽ không bền mãi được.
Đồ dự phòng của chúng tôi chỉ là cái áo Len của tôi và Đồ Hầu Gái của Roxanne.
Cửa hàng quần áo chất lượng cao ở Đế Đô không cần thiết cho trang phục của chúng tôi.
“Chúng ta có nên mua hai bộ đồ có áo và quần riêng không nhỉ?”
“Có được không? Cửa hàng này toàn bán những hàng hiệu mới.”
Roxanne hỏi tôi tại lối vào cửa hàng.
Chiếc áo khoác toàn thân của tôi chỉ là đồ si đa, nhưng hàng
si đa lại không được ưa chuộng nhiều ở Nhật Bản thời hiện đại.
Có vẻ như ở đây có sự trái ngược về quan điểm giá trị.
“Được mà.”
“Em nghĩ một nô lệ mặc đồ xài rồi là chuyện thường mà.”
Vậy ra dòng chảy sẽ bắt đầu từ quý tộc rồi xuống đến thường dân rồi đến nô lệ ư?
Quý tộc sẽ mua những đồ hiệu mới, sau đó nó sẽ được bán lại cho thường dân và bán qua bán lại vài lần rồi mới tới tay của nô lệ. Có lẽ là vậy.
“Không thành vấn đề. Em có thể chọn thứ mà em thích.”
Tôi thúc khuỷu tay vào em ấy rồi đẩy ẻm vào cửa hàng.
Dù cho tôi nói là đồ bộ , nhưng ở đây cũng không đa dạng lắm.
Như áo chùng cho phần trên, và quần dài cho phần dưới.
Nhân tiện, áo chùng phải trùm từ đầu xuống, không giống như áo sơ mi cởi từ đằng trước.
Dân nữ thì thường mặc váy dài, nhưng hầu hết phụ nữ vào mê cung thì lại mặc quần dài.
Roxanne nhìn qua một vài loại quần áo rồi bắt đầu cẩn thận lựa chọn.
Roxanne cũng đang kiếm đồ cho tôi.
Thỉnh thoảnh em ấy lại cầm vài bộ lên ướm thử trên người tôi với câu hỏi “cái này?” hay “còn cái này thì sao?”
Khi những bộ đồ cuối cùng cũng được mua và chúng tôi rời khỏi cửa hàng thì có vẻ như ngày cũng gần trôi qua.
Căn nhà thuê của chúng tôi nằm ở phía đông nếu bắt đầu đi từ trung tâm.
Dù chúng tôi đã nghĩ rằng có thể tốn mất nửa ngày, nhưng thật ra lại kết thúc lâu hơn.
“Cảm ơn ngài, Chủ Nhân.”
“Em thậm chí đã tìm quần áo dùm anh, cảm ơn em.”
Nó xứng đáng để có thể nhìn thấy được nụ cười của Roxanne.
Hết thảy cho việc mua quần áo tốn khoảng 1050 Nars. Có vẻ như số tiền không đến nỗi nhiều lắm.
“Em muốn một cái chậu lớn hơn để giặt đồ, có được không ạ?”
Trên đường về, Roxanne chỉ về phía một cửa hàng tạp hoá với những món đồ gỗ được chưng bày.
Khi một thứ được tăng thêm thì nó cũng là điều kiện cần yếu để thứ khác tăng thêm.
“Được thôi.”
Lúc chúng tôi bước vào cửa hàng thì có nhiều chậu và thau được trung bày một phía.
Roxanne bưng ra một cái chậu lớn và đưa nó cho tôi.
“Xin chào!”
“Cái chậu này, có phải là cái lớn nhất mà ông có không?”
Khi một người làm công bước ra, tôi đưa cái chậu có đường kính dưới một mét ra và hỏi ông ta.
Cửa hàng tạp hoá này có một thợ mộc ở phía sau để gia công đồ gỗ.
Nếu là ở đây thì “cái đó” có thể kiếm được rồi.
“Có vài thứ có thể làm theo yêu cầu.”
“Được sao?”
“Chúng tôi thậm chí còn cung cấp cho giới quý tộc. Nếu có mọt số lượng lớn quần áo cần giặt thì chúng tôi có thể làm những thứ đó.”
“Tôi muốn yêu cầu vài món.”
Tôi cần gì nhỉ? Một cái bồn tắm.
Vì chúng tôi đã xoay sở để thuê một căn nhà sau nhiều thử thách, tiếp đó tôi vẫn muốn có được một cái bồn tắm bằng cách nào đó.
Có vẻ như không có người nào yêu cầu từ những người có nhu cầu tắm rửa, trừ khi họ giàu.
Nước phải được dẫn vào,phải có lửa để đun nóng và nó khá là tốn kém.
Tôi cũng không biết là ở đây có suối nước nóng không, nhưng tôi không nghĩ vậy trong cái thời tiết như ở đây.
Thậm chí ở Nhật Bản tôi cũng chủ yếu dùng vòi tắm.
Chỉ lâu lâu tôi mới muốn được tắm trong bồn.
Nhưng bây giờ thì khác, hoàn cảnh của tôi đã thay đổi rồi.
Nếu bây giờ tôi vào tắm trong bồn, thì Roxanne chắc cũng sẽ theo chung.
Roxanne sẽ cùng tắm với tôi trong bồn.
Vì Roxanne có thể tắm chung với tôi, nên tôi thật sự muốn một cái bồn tắm.
Tôi thật sự rất thích được tắm chung với Roxanne.
Roxanne sẽ tắm rửa cho tôi, và sau đó chúng tôi sẽ ngăm mình trong bồn.
Mmmmm.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi cần phải làm một cái bồn tắm.
Bằng mọi cách, làm một cái bồn là cực kỳ cần thiết.
Làm nó là một như cầu cấp thiết.
Tôi nhớ rằng mình đã nói là nó rất cần thiết.
Ok, giờ là lúc phải làm nó thôi.
Nhưng làm sao để tôi có thể làm ra một cái như vậy.
Đó mới là vấn đề.
Không hề thấy bất kỳ cái bồn tắm nào ở cửa cửa hàng đồ gỗ gia dụng hay các cửa hàng khác ở Quratar.
Người phụ nữ lớn tuổi
đó đã nói tôi có thể thay đổi nội thất của căn nhà mà không cần xin phép, nhưng tôi lại cần phải tìm ai đó để làm công việc đó.
Dù rằng tôi có thể tạo ra nước và lửa bằng phép thuật, nhưng tôi không thể để lộ việc đó.
Nước thì từ giếng và sông, và nó có thể đun sôi bằng lửa từ cây bụi nhưng thông thường thì việc đó khá xa xỉ.
Liệu họ có nghĩ rằng tôi là một kẻ yêu bồn tắm hay gì gì đó không?
Tôi có thể dò hỏi quanh đây, và đồ đun nước cũng không cần thiết lắm.
Tôi đã xác minh được rằng tôi có thể đun nước bằng Fireball.
Tôi không cần chúng để làm những thứ không cần thiết, nhưng làm sao tôi có thể từ chối nó đây?
Liệu một DIY nghiệp dư có thể làm một cái bồn tắm không nhỉ?
Tôi đang cân nhắc chuyện đó, nhưng tôi chắc rằng mình sẽ cần một thợ thủ công.
Bạn không bao giờ biết thứ bạn có thể làm cho đến khi bạn thử.
“Cậu có thể xem qua hàng hoá của chúng tôi, tôi nghĩ chúng tôi có thể làm được vài thứ mà không có vấn đề
gì?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu muốn nó to cỡ nào?”
“Nếu có thể tôi thích cái có đường kính to hơn một chút so với chiều cao của một người.
Tôi tưởng tượng đến bức tranh của Katsushika Hokusai.
“Chúng tôi có thể làm thứ đó, chiều sâu thì cỡ thông thường được không?”
“Vâng, cỡ này cũng được.”
Tôi chỉ vào cái chậu có độ sâu nhất.
Tôi đã không đề cập đến mục đích làm vì yêu cầu những thứ kỳ lạ sẽ dễ bị nghi ngờ.
Chiều sâu khoảng 50cm.
Đáy bồn thì phải dày, vậy nên chắc có lẽ hơi nông nhỉ?
Mục đích của tôi không chỉ là để tắm, mà chủ yếu là để có thể vào tắm với Roxanne.
Phải nên có kích cỡ hợp lý.
Nó phải rộng, nhưng nông thì cũng không tệ.
Tôi đã nghe rằng một cái bồn tắm sâu sẽ không tốt cho tim của bạn.
“Hmm.... Vâng, 2,000 nars thì thế nào?”
Sau khi người làm công suy nghĩ một chút, ông ta đưa ra một cái giá.
Nó rẻ hơn nhiều so với tôi nghĩ.
Vâng, những cái chậu khác thì có giá 20 nars và 100 nars vì vậy tôi đoán so với chúng thì nó khá cao.
“Được.”
“Vì đây là làm theo yêu cầu nên sẽ tốn khoảng 5 ngày hoặc lâu hơn. Tôi sẽ gửi một người báo tin cho câu biết khi nó được làm xong và chúng tôi sẽ sắp xếp gửi nó cho cậu vào một ngày thích hợp.”
Có vẻ như cái giá đó tính luôn cả phí gửi hàng.
Nhân tiện, thế giới này hình như có địa chỉ.
Quratar có sáu khu vực và bảy quận, và địa chỉ của căn nhà mà tôi thuê là 123.
“Vậy cũng được, tôi sẽ lấy cái này luôn.”
“Cảm ơn cậu, nó giá 50 nars.”
Tôi đưa cái chậu giặt đồ mà Roxanne đã lấy.
Vì người làm công có chức nghiệp là dân thường nên 30% giảm giá của tôi không có hiệu lực.
“Một cái chậu lớn, ngài tính dùng nó cho cái gì vậy?”
“Em có thể chờ xem.”
Vì Roxanne đang giữ mớ quần áo nên tôi phải vác cái chậu về nhà.
Sau khi trở về nhà chúng tôi thay những bộ đồ vừa mới mua.
“Em sẽ đi giặt đồ.”
“Uh. Vì hôm nay chúng ta đã mất khá nhiều thời gian trong thị trấn nên chúng ta sẽ tạm nghỉ đến Mê cung hôm nay.”
“Ok, vậy em sẽ
dọn dẹp trong thời gian rảnh đó.”
Cũng không sao đâu vì chúng tôi đã vào mê cung trước lúc mặt trời mọc.
Vì tôi phải tạo ra nước để giặt giũ, lau dọn, nấu ăn và tắm rửa, nên để lo xong hết những việc đó thì tôi phải đến Mê cung tận hai lần để phục hồi MP.
Tôi đang hơi lo một chút về việc làm đầy cái bồn tắm đây.
“Anh sẽ chuẩn bị bữa tối bây giờ, chúng ta có món white stew.” (Món hầm có màu trắng)
“White stew là cái gì?”
“Em chưa từng ăn nó sao?”
“Chưa ạ?”
“Vậy thì em cứ chờ xem.”
Tôi có thể làm món white stew với những nguyên liêu từ thế giới này.
Đầu tiên, tôi nấu những lát thịt tròn trong một cái chảo với chút rượu và nước.
Bạn hãy hầm nó trong 30 phút.
Trong thế giới này bạn có thể kiếm rượu và sữa bằng cách mang chai đến cửa hàng.
Thế giới này không có bất kỳ loại hộp giấy carton hay chai nhựa nào cả.
Kế đó, những rau củ mà Roxanne dùng cho món rau củ hầm đã được cho vào và nấu với lửa nhỏ một lúc.
Hành lá thì rất tốt trong việc loại bỏ những mùi hồi của thịt, nhưng hành lá thì lại có độc đối với loài chó.
Tôi đã kiểm tra với Roxanne và chắc chắn rằng không có loại rau củ nào mà em ấy không thể ăn được.
Đó cùng một loại với những rau củ mà chính cô ấy có thể dùng được, vậy nên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nước sốt trắng được làm trong lúc đang nấu.
Bơ được bỏ vào chảo và một ít bột mì được chiên lên.
Sau đó sữa được cho vào và tất cả được nấu với lửa nhỏ cho đến khi chúng sánh lại.
Tôi đã làm nước sốt trắng đó khá tốt.
Tôi có thể làm kem chiên và súp nghêu với thứ này.
Món gratin có thể hơi khó vì nó phải được nướng trong lò vi sóng.
Tôi đổ nước sốt trắng với một ít rau để cho có màu xanh.
Sau cùng tôi bỏ thêm muối và tiêu cho thêm hương vị.
Thành công rồi!
Roxanne cũng có vẻ khá thích cái hương vị của nó.
“Chủ nhân, nó ngon quá ạ.”
Tôi cũng muốn nói rằng em ấy đừng có nói khi miệng đang chứa đầy thức ăn.