《Lâu đài hoàng gia Grandios》──
Bất chợt có hương thơm thoang thoảng đâu đây.
Miếng vải treo tường màu ngà được khâu với những đường chỉ bằng vàng, và cơ ngơi rộng lớn này được trang trí bởi những tác phẩm nghệ thuật đồ sộ.
Người quản gia già dẫn đường đưa bàn tay mang chiếc găng màu trắng ra, và giải thích.
[Đây là một bức vẽ được Bá tước Freedlance tạo ra vào năm 35 theo lịch vương quốc, một kiệt tác của chủ nghĩa hiện thực. Công trình điêu khắc kia là một tác phẩm xuất hiện trước khi quốc gia được thành lập, và được phát hiện tại Tháp Ma thuật sư ở phía bắc. Hành lang này là nơi trưng bày các tác phẩm nghệ thuật được Công tước Burikken, một nhà phê bình nghệ thuật lừng danh, chọn lựa rất cẩn thận.]
[...Là vậy sao.]
[H~n.]
Rem nhã nhặn đáp lại.
Shera thì lơ đãng đáp lại trông không hứng thú lắm.
Cả hai quý cô trẻ tuổi đã tới lâu đài hoàng gia Grandios, và họ được người quản gia già dẫn đi xung quanh bên trong lâu đài.
Ông quản gia già nói.
[Hiện tại, năm mới đã bắt đầu, và hoàng gia và quý tộc có tước vị ở trong và ngoài vương quốc Lifelia đều ghé thăm để kỉ niệm. Đức vua Darouch Sandros thật sự rất bận.]
[...Tôi muốn Nhà vua năm mới có sức khỏe thật tốt.]
Một bài chúc mừng đặc trưng của Rem.
Shera thì nghiêng đầu.
[Darouch là ai?]
Và đúng như dự đoán, khuôn mặt của
ông quản gia già trở nên nghiêm nghị.
[...]
Rem thở dài.
[Haa...Vị vua hiện tại của Lifela là Darouch Sandros.]
[Ah, hiểu rồi. Tôi cũng nghĩ đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.]
[...Chẳng lẽ lúc nhỏ cô không được giáo dục cách cư xử hoàng gia sao cho phải phép sao?]
[Chậc, khi một Elf trở thành Hoàng hậu, thì họ cũng không rời khỏi đất nước. Và vì vương quốc Greenwood là một đất nước nhỏ, nên những người quan trọng ở bên ngoài thường không ghé thăm tới.]
[...Thật yên ổn nhỉ.]
[Tôi biết mà ~.]
Một lời cà khịa cũng chẳng lọt nổi vào tai cô ấy.
Ngược lại, Shera còn hỏi tiếp.
[Rem, cô từ đó đến giờ vẫn luôn là Mạo hiểm giả mà? Cô học những thứ này ở đâu thế?]
[...Cha mẹ tôi đã mất và tôi thì rời khỏi nhà, nhưng tôi vẫn thuộc một gia tộc có qua có lại với hoàng gia cũng như các quý tộc có tước vị.]
Ông quản gia già dừng lại.
Ông ấy nhìn Rem mà không hề chớp mắt.
[Rem Galeu-dono...Chẳng phải cô thuộc gia tộc Gad sao...?]
[...Tôi là người đã rời bỏ quê hương của mình nhưng...Master hiện tại là chú của tôi.]
[Trời ạ.]
Ông quản gia chỉnh lại tư thế của mình.
Đôi mắt của Shera thì xoay tròn như thể rất ngạc nhiên.
[Ehh!?]
[...]
[Gia tộc Gad, là gì thế!?]
[....Vấn đề là vậy sao, hiểu rồi. Một ngày nào đó, rồi tôi sẽ nói với cô.]
[Lúc tôi còn chưa quên những gì nghe được thì nói đi mà.]
[...Không hứng thú thì không nghe cũng được mà.]
[Tôi thật sự tò mò những thứ về cô đó, Rem!]
Cô ấy cứ yêu cầu một cách thái quá nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Một lần nữa, một tiếng thở dài.
Ông quản gia già mở cánh cửa của một căn phòng nằm ở cuối hàng lang.
[Khu vực này là nơi dành cho khách ghé thăm thuộc hàng quý tộc, và chỉ tiếp nhận hoàng gia, các quý tộc có tước vị và đặc biệt nhất là các vị khách quan trọng. Tôi chắc chắc, sẽ không mang tới cho hai người sự bất tiện nào đâu.]
[Waa!]
Shera kêu lên một tiếng đầy vui vẻ trước vẻ ngoài sang trọng và lộng lẫy kia, và đi vào phòng.
Một mùi hương tươi mới, màn cửa và vải treo tường đều là đồ thêu cả, đồ nội thất với những họa tiết nhỏ nhặt nhất. Một chiếc giường rộng rãi với mái vòm, rồi còn ghế sofa và bàn rộng rãi kia, và trên tủ, bên cạnh những chiếc ly thủy tinh, còn có cả một dãy những chai rượu vang.
Người quản gia già chỉ vào cái chuông ở trên bàn.
[Nếu các cô cần gì, chỉ cần rung chiếc chuông kia và...]
[Cái này sao?]
*Chiririn!* Shera rung chuông.
Rem đỡ trán của mình.
Không lâu sau, một cô người hầu đi vào. Cô ấy cúi chào rất thấp.
[Tôi ở đây để nhận lệnh của quý cô.]
Shera giờ kiểu [Ara~] rồi gãi tai.
Ông quản gia già ho nhẹ.
[Như thế này đây,một người hầu gái sẽ tới nhận lệnh của hai cô.]
Rem cảm thấy hơi tội lỗi khi gọi cô ấy tới mà chẳng yêu cầu gì, nên cô gọi cô ấy và nói [Cô đem chút nước tới được không.]
Cô hầu gái cúi chào, và đi ra đằng sau
Họ được ông quản gia hướng dẫn thêm cách sử dụng toilet và buồn tắm.
Tuy nhiên, ông ấy lại chẳng nói họ điều quan trọng nhất.
Rem hỏi.
[...Đức vua Darouch có vẻ bận, nhưng vậy khi nào bọn tôi có thể diện kiến ngài ấy?]
[Tôi tin là các cô sẽ phải chờ 10 ngày.]
[...Vậy sao.]
[Eh~!? 10 ngày, ý ông là cả 10 ngày sao!?]
Cũng dê hiểu khi Shera ngạc nhiên đến vậy.
Sau cùng thì, họ đến đây là bởi Vua Darouch triệu tập họ tới.
Tuy nhiên, hoàng gia là như vậy đấy.
Rem không hề phàn nàn gì cả.
Người quản gia già có vẻ hơi áy náy.
[Nếu quý cô cần, cho dù là thợ may, thợ làm đẹp, một nhạc sĩ tài ba, hay một người hát rong, họ đều sẽ được chuẩn bị. Ẩm thực sử dụng các nguyên liệu hàng đầu được mang về từ khắp nơi ở vương quốc, và sẽ được các đầu bếp giỏi nhất chế biến, và sẽ phục vụ các quý cô dù buổi sáng, chiều hay tối muộn. Tất nhiên có cả những loại rượu vang tốt nhất thế giới. Thêm nữa, sẽ có những tác phẩm nghệ thuật mà cho dù có ở đây 10 ngày cũng chẳng thể thưởng thức hết, và tôi sẽ trưng bày cho các quý cô ngắm chúng.]
[...Ra ngoài có bị cấm không?]
[Có thể rời lâu đài hoàng gia, nhưng nếu như là thế, tôi nghĩ lần diện kiến sẽ bị lùi lại.]
Vậy là lượt của họ sẽ bị sắp lại.
[...Còn viết thư?]
[Tất nhiên, quý cô có thể tự do gửi thử. Chúng tôi sẽ cung cấp cả giấy lẫn viết. Tuy nhiên, các quý cô phải giao việc niêm phong cho chúng tôi.]
[...Tôi hiểu rồi.]
Có vẻ họ vẫn có thể gửi thư, nhưng nội dung sẽ bị kiểm tra.
Có nghĩa là, nếu phải liên lạc với ai, thì tốt nhất người đó là Giáo hoàng Lumachina.
Cô nghĩ nếu cô ấy liên lạc với Hiệp sĩ hoàng gia Alicia hay học viên Horun, thì họ sẽ bị nghi ngờ có mối liên hệ với Ma vương tự xưng Diablo.
Ông quản gia già cúi chào, và đóng cửa phòng.
Shera nhảy lên giường.
[Mịn quá ~]
[...Fuu...Có vẻ cô vẫn cần học cách cư xử thôi nhỉ.]
[Kuka~]
[...Ngủ rồi à!?]
Có vẻ họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài ở lại lâu đài hoàng gia một thời gian.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa