Isekai Kenkokuki

chương 67: đại chiến bảy ngày 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong khi Quân đội Rosyth và Quân đội De Morgal chạm trán nhau tại Pháo đài Terrier, Raymond, Roswald, Muzio, Virgar, Soyon và Dora băng qua Rặng Núi Adernian. Sau đó, họ băng qua Rừng Romano và vào địa phận De Morgal.

Tất cả bọn họ đều đang cưỡi ngựa.

Như là dự đoán, các xe lương thực sẽ có một khoảng thời gian khổ sở để băng qua khu rừng, nên họ tháo rời chúng ra. Chúng được làm theo dạng mà có thể ngay lập tức ráp lại với nhau bằng ốc vít.

Những chiếc xe thồ này là cần thiết bởi vì, ngoài việc mang đống hàng cướp được ra, chúng sẽ được dùng để mang lính bị thương và những tù binh chiến tranh quan trọng đi.

Chiến dịch này là xâm lược Vương quốc De Morgal trong khi kẻ thù tập trung vào việc vây Pháo đài Terrier. Mục tiêu của lần này là tiêu diệt trạm vận chuyển nhu yếu phẩm và phá nát khu vực đó.

Bằng cách này, quân địch sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui cả.

Sau đó, dùng cơ hội trời ban đó, quân chính quy sẽ kéo quân truy kích.

Sau đó, một lực lượng nhỏ riêng biệt sẽ ngầm phá hoại và làm kiệt sức quân đội De Morgal ở vài nơi.

Khi tới thời điểm thích hợp, nhóm quân đó và quân chính quy sẽ hợp lại và tấn công Quân đội De Morgal cùng nhau.

Chắc chắn sẽ dễ dàng tấn công và xé tan một quân đội De Morgal kiệt quệ sức lực.

"Nói thì thế, mấy người đã biết những con đường mòn trong khi rừng đầy rẫy cây cối này, huh"

"Khu rừng này chỉ như khu vườn của tôi và Roswald mà thôi"

Soyon trả lời câu hỏi của Muzio kém với một nụ cười.

Thường thôi, họ đã tìm hiểu về khu vực này trước đó rồi nên họ có thể dẫn đường mà không có chút do dự.

Cũng nhờ vào sự hướng dẫn của Soyon và những người khác mà những kỵ binh có thể băng qua khu rừng mà không cần phải lo sợ về sự trừng phạt linh thiêng nữa. Mà, bởi vì họ không biết gì về Rừng Romano, từ lúc đầu thì đã có rất ít sự do dự đến từ người Alva và người Germanis chiếm phần lớn trong lực lượng kỵ binh khi họ không quen thuộc với Griffon.

"Thêm nữa, đừng có lo khi mà chúng ta vào Địa phận De Morgal. Tôi cũng tới từ nơi đó nên tôi cũng có thể hướng dẫn cho mọi người. Tôi đã sống ở đó cho đến khi tôi lên 10." (Soyon)

Thêm nữa, Soyon đã điều tra khu vực này nhiều lần liên tục bằng chim cú trong đêm khuya khoắt.

Cô ấy hoàn toàn nhớ được địa hình ở đây rồi.

"Tiên thể thì, về con cú đó ấy. Có vẻ là nó không sống ở Bán đảo Adernian này nên là.... tôi có thể xin được biết từ đâu mà cô có nó không?"

Dora hỏi Soyon.

Mặc dù Dora là người lớn tuổi hơn, trong trường hợp này, Soyon là đàn chị.

Vô tình thêm cái này nữa, Soyon giỏi hơn ở mặt phù thủy.

"Năm tháng trước, bọn tôi mua được vài con từ một thương nhân người Cretian"

"Nă, năm tháng trước....."

Dora bị sốc.

Thường thì, sẽ phải tốn ít 3 năm để có thể tạo nên một mối quan hệ chặt chẽ với động vật để có thể nhập hồn.

"Sau cùng thì Soyon là giỏi nhất khi nói tới động vật.... không, thật sự giỏi luôn đấy"

Roswald khen ngợi Soyon.

"Otto, chúng ta sẽ ra khỏi rừng sớm thôi..... Tất cả mọi người, hãy chỉnh đốn tinh thần lại nào"

Raymond ra lệnh cho cả nhóm.

Khi tới thời điểm, người chỉ huy trong lực lượng riêng biệt này là Raymond.

Bởi vì Muzio là một hoàng tử, bất kì người nào có địa vị thấp hơn đều không phù hợp để trở thành chỉ huy.

Mặc dù Raymond không có bất kì kinh nghiệm nào trong việc chỉ huy kỵ binh cả.... thì ông ta vẫn còn Roswald ở bên cạnh và cả nhựng kỵ binh xuất chúng như Virgar và Muzio.

Do đó, sẽ không có vấn đề gì khi ông ta chỉ huy cả.

"Chúng ta cuối cùng cũng ra khỏi rừng rồi! Vậy thì, chỉ huy. Không được chậm trễ khoảnh khắc nào cả!"

Virgar tính phóng thẳng khi anh ta nói thế. Dù sao thì, Roswald nắm lấy cái vòng vổ và dừng anh ta lại.

"Ouch, đau đấy!"

"Thằng ngu. Nhìn đi, đã tối mất rồi. Chúng ta sẽ không thể thực hiện một cách an toàn được"

Mặt trời đã lặn rồi.

Nếu họ bắt đầu chiến dịch ngay lúc này, cả đoàn chắc chắn sẽ bị chia tách nhau và lạc mất.

Họ sẽ, nói cách khác, bị phát hiện nếu dùng đuốc.

"Có một con sông nhỏ cách đây 10 phút đi đường. Khu đó không có quá nhiều cây cối nên ta có thể dựng trại ở đó"

Soyon đề nghị thế trong khi chỉ về phía khu rừng.

Vì ngựa không thể chạy trong rừng, sẽ mất thời gian để chọn lựa và tiến lên băng qua khu mà họ chỉ có thể đi bộ. Đã đoán trước được là trời sẽ tối một khi họ ra khỏi khu rừng.

"Mà, không phải thế cũng ổn à. Đàn ngựa cũng mệt lả rồi."

Với câu xác minh của Muzio, đã quyết định rằng họ sẽ qua đêm bên trong rừng.

Sáng sớm tinh mơ.

Mặt trời vẫn chưa tỉnh giấc.

Mặc dù có hơi tối, nhưng không đến mức mù tịt.

"Được rồi, Đi thôi!"

Lực lượng riêng biệt bắt đầu tiến lên với Raymond dẫn đầu đội hình.

Đàn ngựa sẽ thể hiện được giá trị thật sự của chúng trong đồng bằng.

Do đó, đơn vị ngựa chỉ dùng ở những con đường bằng phẳng này thường được các nông dân dùng.

Bên cạnh con đường đó, mấy cái còn lại đều là đầm lầy và rừng rậm nơi mà đàn ngựa không để định hướng.

Dù sao, như thường thức, cuối con đường này là một ngôi làng.

Họ không tính né ngôi làng đó ra. Đúng hơn, họ chiếm lấy nó.

Ngôi làng bị chiếm hoàng toàn không phòng bị và bị thâu tóm mà không có lấy một trận chiến.

Dân làng đã kết luận sai lầm rằng Quân đội De Morgal đã thất bại nên họ ngay lập tức cúi đầu trước Raymond.

"Tôi xin ngài mà. Xin ngài đấy, chúng tôi sẽ cung cấp cho các ngài tất cả lương thực. Chúng tôi cũng sẽ cho các những thiếu nữ. Đó là tại sao, xin hãy tha ngôi làng này khỏi thoát nô lệ đi ạ...."

"Không, chúng tôi không cần phụ nữ, hay là thực phẩm gì cả. Bọn ta đang vội......... Không, nghĩ lại thì, trưởng làng. Chúng tôi muốn ngài đi cùng với chúng tôi"

Raymond sau đó ra lệnh cho thị trấn dựng cờ của Vương quốc Rosyth. Cứ thế, họ rời làng trong khi chỉ mang theo trưởng làng.

Dân làng không thể làm gì khác ngoài hướng ánh nhìn trong thất bại tới bóng dáng của đoàn kỵ binh đang dần biến mất nơi xa xăm.

"Thế có ổn không? Ít nhất thì chúng ta không nên cho đốt toàn bộ ngôi làng à?"

Muzio hỏi Raymond điều mà tới Raymond cũng phải lắc đầu.

"Không, việc đó không cần thiết. Lương thực tiếp tế của cả khu vực đều tập trung ở làng Dress cả. Lương thực để lại ở ngôi làng trước chỉ đủ để nuôi sống họ thôi. Chúng ta sẽ không thể gây một đòn mạnh vào quân địch kể cả khi chúng ta có đốt ngôi làng đó đi nữa. Hơn nữa, chúng chỉ cần gửi một lá thư nói rằng nếu chúng ta không kháng cự thì chúng sẽ không làm gì chúng ta cả à. Phải chứ, trưởng làng?"

Raymond cười với trưởng làng đang lái xe ngựa.

Người trưởng làng vô thức run lẩy bẩy trong sợ hãi.

Bên cạnh đó, nếu bạn nói là bạn không có thời gian chậm trễ để mang theo nô lệ thì bạn cũng có thể phản biện lại rằng bạn không có thời gian để giết hết họ.

Từng cái một, họ chiếm đóng từng ngôi làng, lệnh cho chúng dựng quốc kì Rosythian, và cứ biến mất như thế. Đổi lại thì, họ cũng mang theo trưởng làng của từng làng.

Họ đưa ra một trưởng làng bị bắt tới những ngôi làng có dấu hiệu chống trả để bắt chúng đầu hàng mà không phải đổ máu.

Vào buổi chiều cùng ngày, họ tới làng Dress.

"Chuyện này có nghĩa là gì cơ chứ!! Chúng ta chẳng nhận được thông tin gì về việc quân chính quy bị xóa sổ cả! Quân thù đến từ cái chốn quái quỉ nào thế!?"

"Không..... tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả......"

"Vậy thì ngươi cho rằng chúng dịch chuyển tới đây nhờ phù thủy à? Không thể nào có cái chuyện khốn khiếp đó là có thể cả, phải chứ!?'

Chỉ huy đồn trú làng Dress đang hét lớn.

Là thường tinh khi hắn ta hét lên như thế.

Bộ không lạ khi mà quân đoàn 500 lính mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện không một cảnh báo và gây hỗn loạn à?

"Và đoàn quân địch hoàn toàn gồm kỵ binh không, phải chứ?"

"Vâng, báo cáo là thế"

'Vậy thì đóng chặt cổng lại và bảo vệ nó bằng mọi giá!! Chúng ta chỉ có 300 lính bộ binh. Chúng ta chẳng có cơ hội thắng chúng đâu. Này, lệnh cho phù thủy gửi một con ưng đưa thư đi. Yêu cầu viện binh nhanh lên!"

Làng Dress được củng cố một cách lạ thường.

Không chỉ tường thành được làm từ hỗn hợp gỗ và đá, chúng cũng khá cao nữa.

Trong khi cổng chính được làm bằng gỗ, nó được làm từ vô số cây ghép lại với nhau cộng với được gia cố bởi một kết giới vật lý nên nó sẽ không bị phá hủy dễ dàng đâu.

"Thế thì, ta có nên dùng thứ đó để đục lủng dàn phòng ngự của chúng không?"

"Có, ta sẽ dùng máy bắn tên. Cậu đã cho nó lắp ráp lại vào đêm qua rồi mà, phải chứ?"

Lực lượng riêng này có đem theo 4 máy bắn tên. Nói đúng hơn là, họ mang theo bên mình đủ bộ phận để làm 4 cái. Họ sau đó đã lắp chúng lại đêm trước và gắn chúng vào xe thồ sau khi họ ra khỏi khu vực đồng bằng.

Như thường, họ sẽ dùng thương hỏa công để làm đầu đạn.

"Nếu máy bắn tên thất bại, thì chúng ta sẽ phải dùng trục phá thành. Dù sao thì, chúng ta có thể dùng mấy cái cây quanh đây để làm vài cái. Trong lúc này, trước khi ta...... phá hủy nó bằng máy bắn tên....."

Raymond ngắt lời.

"Trong lúc này, hãy yêu cầu chúng đầu hàng đi. Những trưởng làng, nhờ các ngươi đấy"

Raymond nghiến răng.

Những trưởng làng tới khu làm việc của vị chỉ huy đồn trú.

'Chúng tôi thành thật xin lỗi!"

"Không thể khác được. Sau cùng thì không có quân đồn trù trong ngôi làng của các ngươi. Nên là, lí do các ngươi tới đây là..... để yêu cầu ta đầu hàng, phải không?"

Những trưởng làng gật đầu trong khi run rẩy với những lời đó.

"Nói với chúng rằng khi mà quân đội De Morgal nhận ra được tình hình lạ kì này, họ sẽ tới xông thẳng tới nơi này. Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ tiếp tục kháng cự. Chúng mới là đám nên đầu hàng đấy"

Những trưởng làng quay trở lại với đám người Rosythian cực kì vội vàng.

"Ta hiểu. Mà, không còn cách nào khác thật"

"Cuối cùng thì, đã đến lúc chiến đấu rồi!"

Muzio chuẩn bị cung tên một cách thỏa mãn.

Điều này sẽ đánh dấu trận chiến đầu tiên của lực lượng chuyên biệt này.

"Máy bắn tên, vào tầm nhắm và sẵn sàng! 5 giây đếm ngược trước khi khai hỏa! Bốn, ba, hai, một, Bắn!!"

Máy bắn tên bắn theo lệnh Roswald và trúng cổng thành một cách huy hoàng. Những mũi giáo đâm sâu vào trong cánh cổng và một lát sau nổ tung.

Những cây thương hỏa công liên tiếp gây tổn hại cho cánh cổng. Vì nó được thiết kế để phát nổ sau khi đâm xuyên, những mũi thương là lựa chọn tuyệt vời để đánh hạ mục tiêu như thế này.

"Đột phá vào! Xông lên!"

Quân đội Rosythian lao thẳng vào cánh cổng.

Cứ như thế, trận chiến kết thúc.

Mặc dù quân địch tính triển khai một cuộc vây thành, chúng không bao giờ có thể đưa ra một sự chống trả chắc chắn bởi sự thất vọng mang tới do lửa khói và tiếng ồn. Chúng ngay lập tức bị bắt và bị trói bởi những kỵ binh lao thẳng vào trong.

Tên chỉ huy đồn trú cố chống cự đến cùng. Xui cho hắn, hắn hoàn toàn bị áp đảo về số lượng và ngay lập tức bị bắt giữ. Cả những phù thủy nữa, người mà đã gửi chim ưng đi, đã bị bắt tương đối dễ dàng. Với điều này, chúng sẽ phải dừng việc nhập hồn lại. Sau cùng thì chúng sẽ phải bỏ mạng nếu chúng cứ tiếp tục trong khi cơ thể chúng nằm trong tay kẻ thù.

Khi cơ thể của chúng mất đi, linh hồn sẽ không thể quay về được. Một cái chết do không có cơ thể là một trong những điều đáng sợ nhất của người Adernian.

Một lần nữa, khi mà những trưởng làng xuất hiện như trước, dân làng Dress đầu hàng mà không có bất cứ sự chống trả nào.

Raymoand tập trung dân làng và 100 tù binh lại với nhau. Ông ta sau đó tuyên bố:

"Quốc gia của chúng ta có vài việc muốn các con dân của Vương Quốc De Morgal đang xâm lược chúng ta làm. Vì thế, chúng ta không có ý định giết dân làng các ngươi, Đổi lại thì, các ngươi sẽ nói cho chúng ta biết vị trí tất cả các kho chứa lương thực và quân nhu trong cái trạm tiếp tế này. Xin đừng lo lắng. Chúng ta sẽ để lại một lượng lương thực tối thiểu đế các ngươi sống"

Dân dàng òa lên mừng rở.

Theo cách nhìn của họm chừng nào mà còn đủ để mà họ nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề.

Raymond sau đó lệnh cho 100 tù binh.

"Đáng ra là lúc này, các ngươi đều đã chết rồi. Dù sao thì, các ngươi vẫn còn gia đình chờ đợi các ngươi trở về. Do đó, chúng ta sẽ không giết các ngươi. Đổi lại, chúng ta muốn các ngươi lan truyền điều này ra xung quanh - rằng 'mục tiểu của chúng ta chỉ là Quân đội De Morgal mà thôi. Ngưng tất cả các hành động kháng cự và các người sẽ được dung thứ"'

Khi Raymond nói thế, họ tịch thu tất cả trang bị của các tù binh và thả chúng đi.

Có 3 lí do cho việc này:

Đầu tiên là, sẽ tốn thời gian để giết bọn chúng. Ta chỉ có nhận lấy thêm sự chống trả nếu ta cố giết sạch chúng.

Thứ hai, giết hết chúng sẽ chỉ đánh động quân đội De Morgal đẩy nhanh tốc dộ phản công mà thôi. Ta cũng chỉ làm tăng thêm sự thù hận trong quân đội chúng mà thôi. Ngược lại, nếu thả chúng đi, thì sẽ xhi3 làm tăng thêm độ đáng tin rằng chúng sẽ không bị giết nếu chúng ngưng phản kháng. Điều này cũng sẽ giúp cho lực lượng chuyên biệt này hành quân dễ dàng hơn.

Thứ ba, bắt tù binh và mang chúng đi vòng quanh sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ hành quân nên chuyện này là miễn bàn cãi.

Đó là lí do của họ đàng sau việc ấy.

"Oh, chúng cũng có ngựa nữa. Phải rồi, không tệ nhỉ. Được rồi, mang chúng đi theo. Tôi không thể bỏ đám ngựa lại được!"

Muzio và những người khắc ngay lập tức chia chiến lợi phẩm.

Trang bị của Quân đội De Morgal khá là nổi tiếng trong số đó.

Tầm 70% mũi tên của chúng được bọc sắt. Đống đó cứ như là kho báu đối với những người chỉ dùng mũi tên đầu bằng đá như Muzio và những người khác thôi.

Raymond quan sát họ từ xa.

Vì trang bị bằng sắt khá nặng, họ không thể mang theo được.

Bên cạnh đó, họ sẽ có thể thu thập đống chất lượng tốt sau này khi mà quân chính quy truy kích quân chính quy bên địch. Không nhất thiết phải thu thập chúng lúc này.

Vì Raymond đang rỗi hơi, ông ta tiếp cận Soyon để bắt đầu cuộc nói chuyện.

"Cô đến từ Vương quốc De Morgal phải không? Cô tới từ làng nào thế?"

"Thần tời từ làng này, ngài thấy đấy"

"Oh? Làng này à......... erm, cái giề cơ?"

Raymond vô thức lặp lại câu hỏi.

Soyon cười nhẹ.

"Gia đình thần từng quản lý một vùng đất canh tác ở làng này. Gia sản của chúng thần khá lớn do có vô số nô lệ và đất đai"

"Oh, thật à....."

Raymond đánh mất sự điềm tĩnh và cố hết sức để vắt óc ra được một câu trả lời phù hợp. Ông ta cảm thấy như là ông đã chạm vào một chủ đề nhạy cảm và cố gắng đổi nó. Dù sao thì, Soyon không để ông làm thế và tiếp tục.

"Dù sao thì, mẹ thần lâm bệnh và mất..... trong khi cha thần phải nhập ngũ và bị giết. Hơn nữa, gia sản của chúng thần đều bị chia chác bơi đám họ hàng......"

"Ta rất xin lỗi. Xin cô đấy, đủ rồi mà:

Raymond cố mạnh bạo dừng chủ đề lại.

Trong khi đó, Soyon đang có gương mặt vô cảm.

"Chuyện đó có ổn không chứ? Từ thời điểm ấy, thần vẫn có được khoàng thời gian mà cha của Ron cứu và nhận nuôi thần, khoảng thời gian hạnh phúc khi mà thần tìm thấy và yêu Ron, khoảng thời gian đau khổ là khi cha của Ron lâm bệnh và mất như là mẹ thần và họ hàng của ông ấy nhận nuôi chúng thần? Sau này, tuy vẫn còn những khoảng thời gian hạnh phúc, bơi vì cái lời nguyền, chúng thần bị bỏ rơi trong khu rừng và được cứu bởi Griffon-sama và Almis"

"Ah, không, thật đấy, ta đã nghe đủ rồi nên là........"

Raymond, ngoài lo lắng về vô số thứ khác ra, đang cảm thấy tồi tệ với bầu không khí u ám mà ông đã vô tình dựng lên nên ông ta đang cố cự tuyệt nó.

"Thật thế à? Quả là một con ngốc à. Nhưng mà, xin đừng lo lắng. Thần đã tới thị trấn Blouse nhiều lần rồi bởi vì thần thường đi cùng với cho tới để đóng thuế. thần có thể dẫn đường mà!"

"Đây là kho chứa cuối cùng rồi à?"

Roswald hỏi. Dân làng gật đầu.

Anh ta sau đó lệnh cho Virgar chuẩn bị dầu và thuốc nổ.

Họ châm lửa và nó ngay lập tức nổ tung.

Những người dân chưa nhận thức được tình huống chắc chắn đều đã bắt tay vào hành động. Họ ngay lập tức chạy thẳng tới trạm kiểm soát đầu tiên để nhan chóng triển khi một con ngựa nhanh (để yêu cầu việc trợ).

Dù sao thì, chúng tôi dù sao thì cũng đã đi khỏi rồi ngay lúc họ liên lạc được với quân địch và viện binh tới nên không thành vấn đề.

"Phí thật đấy, nhỉ..... nếu chúng ta có được nhiều lúa mì đến thế thì chúng tôi còn có thể cung cấp được cho 10,000 người đấy chứ" (Virgar)

"Chúng quá nặng để có thể đem theo nên ta không thể làm thế được. Bên cạnh đó, có thứ còn tốt hơn đang đợi chúng ta kìa" (Roswald)

"Và cái đó cỏ thể là gì chứ? Dừng cái việc làm tăng tính tò mò của bọn tôi và cứ nói cho bọn tui biết đó là gì đi, chỉ huy à?" (Virgar)

Roswald nghiêng đầu khi nghe Virgar nói.

"Uh, ta quên nói cho các ngươi biết về mục đích cuối cùng của ta à?"

"Không phải là ngài bảo chúng tôi chỉ là trông đợi nó đi mà chẳng hé một lời về việc nó là cái gì à!?"

Những kỵ sĩ khác đều gật đầu trước lời của Virgar.

Rowsald cười và ngoái đầu lại.

"Ahahahah, là lỗi của ta. Mục tiêu của chúng ta là dinh thự của gia tộc cai trị khu này, dinh thự của gia tộc Blouse ở thị trấn Blouse....... nói chi tiết hơn là, đó là thị trấn Garnet của ta!"

Truyện Chữ Hay