Vào ngày tiếp theo.
“Dậy đi ! Đến lúc mà mày khởi hành rồi đó !’’
Tôi thức dậy bởi tiếng gọi của cha tôi. Ngạc nhiên hơn cả là ông ấy đang trong một tâm trạng tốt và có vẻ đang lạc trôi bởi niềm vui về việc tôi sẽ rời đi. Đã ba tháng rồi kể từ lần cuối mà tôi có một cuộc nói chuyện với ông ấy.
Chúng tôi gần như là không có tiếp xúc, va chạm nhau đến nỗi mà tôi gần như đã quên mất tên ông ấy. Nếu trí nhớ tôi tốt thì tên ông ấy là Gerd thì phải. Khi tôi nghĩ về điều đó, ông ta ném một cái túi vào thẳng mặt tôi. Ông ấy không giữ sức, đương nhiên rồi. Nếu tôi mà không bắt lấy nó kịp thời thì nó đã đập thẳng vào mặt tôi rồi.
Khi tôi mở nó ra thì thấy trong đó có một thay gươm có vẻ là hàng rởm và 10,000 gils bên trong – số tiền tối thiểu theo luật pháp để cho một con trai quý tộc ra ngoài sống độc lập. ông ta rõ ràng là không muốn trả thêm số tiền tối thiểu nữa.
“Mày chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Mày không định dự [lễ trưởng thành] đúng không? Đó là một quyết định sáng suốt đó. Đây là lần đầu tiên mà mày có cống hiến cho gia đình này đó… Thôi bây giờ mày cút đi.”
Ngay cả khi đang trong một tâm trạng tốt, chẳng có gì cho thấy rằng ông ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay hay gì đó. Theo như kinh nghiệm cá nhân và những gì tôi biết về ông ấy, nếu tôi dự buổi lễ đó, ông ấy có lẽ lợi dụng điều đó và đá tôi đi. Vậy nên điều này tốt hơn chán.
Mình nên đi trước khi có chuyện gì đó xảy ra và cản mình lại. Gerd, ông không cần phải đuổi tôi. Tôi chẳng hề có cái ý định ở lại cái nhà này đâu và tôi muốn đi là đằng khác, càng nhanh càng tốt.
Nếu thế giới này hoạt động giống như BBO, thì khả năng quái vật xuất hiện vào ban đêm sẽ rất cao. Thị trấn bên cạnh cách đây cũng không xa, nhưng tốt nhất là nên đi sớm thôi. Tôi không thể bỏ qua khả năng sẽ gặp phải điều gì đó làm cản trở chuyến đi của tôi.
“Được rồi, tạm biệt.’’
“Đi đi và đừng có quay trở lại đây ! Nếu mày mà quay lại thì không có đồ ăn cho mày đâu !”
Với những lời chia ly đó, tôi rời khỏi khỏi nhà chẳng mang gì theo ngoại trừ quần áo trong túi, một thanh kiếm rởm và sứt mẻ cùng với 10,000 gils. Trùng hợp rằng, 1 gils ở đây bằng 1 yên trên Trái Đất
Nếu mà mình mà không có những kí ức từ kiếp trước, thì chưa đầy một tháng, mình đã chết rồi, tôi nghĩ về điều đó khi đi ra khỏi cổng thị trấn này.
Rồi tôi nghe thấy giọng của Light.
“Eld, em có ổn khi rời đi không ?’’
“Chẳng có lí do gì để em ở lại cả. Bây giờ, em sẽ đến thị trấn tiếp theo và trở thành một mạo hiểm giả.’’
“ Mạo hiểm giả… với tư cách là một [kẻ học việc] ư ?’’
[Kẻ học việc] vô cùng yếu nên nó không thích hợp với người muốn trở thành mạo hiểm giả. Thật ra, hầu hết, nó không đủ khả năng để trở thành một mạo hiểm giả. Nhưng có ngoại lệ. Có những trường hợp những [kẻ học việc] có đủ khả năng dùng kiếm thì có thể trở thành mạo hiểm giả. Tôi sẽ làm theo cái trường hợp trên và trở thành mạo hiểm giả để kiếm tiền, sau đó thì tới thẳng thủ đô hoàng gia để tiến hành đổi nghề nghiệp.
“Đúng vậy. Có vẻ nếu bạn mà sử dụng tốt gươm thì kể cả [kẻ học việc ] cũng có thể trở thành mạo hiểm giả.”
“Nếu em muốn trở thành một mạo hiểm giả thì càng có thêm lí do để em đi đổi chức nghiệp chứ.”
Không may, những ngành nghề khác thì cũng không hợp với chức [kẻ học việc]. Thế giới này không phát triển, tiên tiến như Nhật Bản nên mọi công việc đều liên quan tới sức lao động tới một mức độ nào đó. Đó là lí do tại sao chức nghiệp sở hữu nhiều sức mạnh vật lý như [kiếm sĩ] được quý trọng.
[Kiếm sĩ], với khả năng nâng cao sức mạnh vật lý của người sở hữu chúng, rất là phù hợp cho những công việc yêu cầu lao động chân tay. Ngay cả [phù thủy] cũng mạnh hơn cả [kẻ học việc]. Đó là do mọi chỉ số tiếp theo đều liên quan tới chức nghiệp của nó.
Nếu tôi mà bằng cách nào đó đến được thủ đô hoàng gia mà không đổi được chức nghiệp của mình… Thì khi đó tôi sẽ bị cười nhạo đến hết đời mất. Mặc dù chẳng có lí do gì để lo lắng cả bởi vì mình đã từ chối buổi lễ đó rồi mà.
Ánh mắt tôi lấp lánh khi mà tôi nhìn thấy một cái túi nhỏ mà anh ấy lấy ra. Tôi có thể nghe thấy âm thanh của kim loại va vào nhau bên trong đó.
“Bên trong này là 100,000 gils đó. Sử dụng nó khi cần thiết. Em nên tìm kiếm việc làm trước khi số tiền này hết đấy.”
Tạ ơn trời mà mình có được một người anh trai tốt. Nhưng mà…
“Em rất là cảm khích nhưng 10,000 gils là quá đủ để dùng trước khi em tìm được việc làm rồi.”. Tôi đã từ chối lời đề nghị đó.
Là con trai cả trong một gia đình quý tộc, Light nhận được một khoản trợ cấp lớn. Nhưng, 100,000 vẫn là một số tiền rất lớn. Chúng tôi cũng không thân thiết với nhau cho lắm. Nên anh ấy nên sử dụng số tiền đó cho bản thân mình.
“ Được rồi, anh sẽ giữ số tiền này lại , nhưng nếu mà em cần tiền, em có thể đến lấy nó bất kì lúc nào. Thậm chí anh còn có thể giới thiệu việc làm cho em nữa đấy.”
“Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng hết mình để không làm điều đó”
Với điều đó, tôi rời khỏi thị trấn này. Nếu có thể, tôi cũng không muốn quay lại đây nữa.
“…Được rồi. Đến một thị trấn nào đó có guild trước đã.”
Tôi biết là mình cần đi đến thủ đô hoàng gia để đổi chức nghiệp nhưng tôi không biết đường đến đó. Không may, chẳng có thứ gì hữu dụng trong nhà tôi như là bản đồ thế giới. Guild mạo hiểm giả là một tổ chức quốc gia nên tôi chắc tôi có thể kiếm được thông tin về cách để đến được thủ đô hoàng gia.
Mình mong là như vậy, tôi nghĩ về điều đó khi đang đi trên đường tới thị trấn tiếp theo. Thứ mà tôi mang theo như là một vũ khí chỉ có thanh kiếm sứt mẻ này thôi, chẳng có gì đồ gì để bảo hộ cả. tôi không sẵn sàng cho một trận chiến – một trận chiến lâu dài.
…Mong là mình không gặp phải con quái vật nào trên đường đến đó.