Chương 2: Sự xuất hiện của Elsa
Khi tôi rời khỏi nhà hàng, thì trời đã quá 6:00 tối. Đối với một nhà hàng, thì đó sẽ là thời gian bận rộn nhất và thông thường sẽ cần thêm nhân lực. Nhưng gần đây, ca làm của tôi đã bị cắt giảm một cách trắng trợn nên cứ vào giờ cao điểm là tôi đi về. Tôi là một nhân viên vô dụng
(Mình tự hỏi liệu mình sẽ bị đuổi việc không…)
Tôi bước xuống con phố trong khi thở ra một hơi thở trắng xóa. Không khí trong tháng giêng thực sự rất lạnh
---Vào năm mới, không khí từ chối việc bay tới chỗ tôi với tất cả sức mạnh. Thị trấn này cũng quên luôn sự tồn tại của tôi
Những biển hiệu kỳ lạ. Những cửa hàng bí ẩn. Và cái bài hát có vẻ nổi tiếng đang phát ra từ cái cửa hàng, tôi chưa bao giờ nghe đến nó cả
Tất cả những gì mà tôi nhìn thấy đơn giản là bí ẩn, tất cả những âm thanh không hề khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu
Tôi cảm giác mình không thuộc về nơi này. Không, đó không chỉ là cảm giác. Tôi thực sự không thuộc về nơi này
Thế giới này đã thay đổi khi tôi ở thế giới khác. Tôi là một thanh niên đã rời khỏi nhật bản từ năm 2000 và đã quay lại vào năm 2017. Tôi hiện giờ đang ở trong một tình huống giống như Urashima Taro(H:ai coi truyện này rồi sẽ biết)
Tôi nghe nói rằng điện thoại di động giờ đây đã tân tiến hơn giống như một cái máy tính. Tôi đã nghe rằng GDP(H:lên wiki tìm) của nhật đã vượt qua trung quốc. Tôi cũng nghe về tai nạn ở nhà máy điện hạt nhân, và cứ như thế…
Đây không còn là quê hương của mình
Không có một ai biết được sự thành công của mình
Mình thật cô đơn
Sự cứu rỗi duy nhất của tôi là chiếc điện thoại thông minh. Có một cái ứng dụng được gọi là Game Xã Hội(social game) và nó cũng là nơi mà tôi có thể nương tựa. Bất cứ khi nào tôi rảnh, thì tôi sẽ bật cái điện thoại thông minh của tôi lên cho đến khi hết sức(Trong game)(H:hàm ý ở đây là giết thời gian)
Từ quan điểm của tôi, thì tôi khá là ngạc nhiên khi tôi có thể chơi với những nội dung hiện lên trên những dòng game(H:kiểu như event)
Những trò chơi ngày càng tạo thêm áp lực qua từng ngày, khiến cho tôi có một chút hứng thú. Tôi đoán ngành công nghiệp game cũng đang cố hết sức để tồn tại
Hửm, tôi là gì? Lo lắng cho một doanh nghiệp lớn trong khi sống trong cuộc đời tuyệt vọng
Chà, tôi đoán nó không hề sai
Tôi rất mệt mỏi khi nghĩ về bản thân. Tôi sẽ để tương lai lại trên kệ, tôi chỉ muốn nói chuyện bình thường về những cuộc thảo luận trên điển đàn internet thôi, tôi muốn nạp tiền vào game, và vân vân…
Nếu tôi nghiêm túc tìm một công việc, thì tôi đoán khả năng thể chất của tôi có thể làm được nhiều thứ. Nhưng với tôi hiện nay là không thể. Tinh thần của tôi đã mục rửa. Tôi không thể làm được thứ gì đó lớn lao
Xin lỗi, Elsa
Anh đã không thể cứu em
Anh đã giết em
Tại đây, anh sẽ sống trong đau khổ để chuộc lại lỗi lầm
Vì thế, hãy tha thứ cho anh
Từ giờ anh sẽ tiếp tục tra tấn bản thân anh
Khi tôi nghĩ về cái ‘tội ác’ mà tôi đã gây ra trong thế giới đó, thì đôi mắt của tôi mờ dần. Tuy nhiên, nếu đột nhiên có một ông chú đột ngột khóc trên đường, thì tất cả mọi người sẽ nhìn với ánh mắt khinh thường. Tệ quá, tôi nên đi tìm chỗ không có nhiều người
Tôi đã lao thẳng vào cái tòa nhà gần đây trong hoản loạn. Tôi không nhìn rõ vì những giọt nước mắt, nhưng dựa vào tiếng ồn từ những âm thanh điện tử, thì tôi đoán rằng tôi vừa vào một trung tâm game
Đây là một nơi thích hợp đối với tôi. Không một ai quan tâm dù tôi có một mình ở đây chơi cả
Tôi ngồi xuống một cái ghế trò chơi của game hành động ở trong góc, và lấy cái điện thoại thông minh của mình ra từ trong túi. Để thay đổi, tôi khởi động ứng dụng yêu thích của tôi
[Sáng tạo Idol-Công chúa ảo]
Tiêu đề của game bắt đầu với một giọng anime vui vẻ vang lên. Đây là một trò chơi nhịp điệu nhằm giúp cho các idol trở thành một thần tượng hàng đầu. Tiền lương của tôi đã được đổ vào đây. Nó chính là cách mà tôi đóng góp cho xã hội
Tôi đã thấy cái ứng dụng này trong danh sách đề cử ngay sau khi mua cái điện thoại thông minh. Nói thật, tôi cũng thấy nhiều RPG mang chất thời xa xưa. Hay nói đúng là nó rất phổ biến ở thế giới bên ngoài
Tôi hoàn toàn không thể tự chơi game đó, bởi vì trước khi đến năm ngoái, tôi đã thực sự đã ở trong thế giới đó, chém và giết quái vật
Tôi đã phát ốm vì nó
Ngoài ra, cách nhân vật cầm kiếm hoàn toàn sai bét, với kiểu cầm đó thì còn lâu mới chém được đối thủ
Tôi đã trở nên như thế này, nên tôi không thích loại game như thế
Tôi tự hỏi liệu một người lính kì cựu sẽ có cảm giác giống như tôi nếu coi một bộ phim về chiến tranh
So với nó, thì cảnh tượng bên ngoài thế giới không liên qua đến tôi, những thần tượng mới mẻ, nó đã làm xoa dịu trái tim tôi
“…dễ thương quá!”
Kèm theo âm thanh gõ và nhập, tôi nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào màn hình
Những cô gái tóc đen với thân hình thon gọn đang nhảy múa. Di chuyển cơ thể gọn gàng của mình, thì tôi lại đổ tiền ngày càng nhiều hơn
Có khá nhiều cô gái tóc đen với thân hình thon gọn, vì thế tôi không thể không bị phấn khích
Các Idoi điều có một địa vị trong game, và trong số đó cũng có người giống Elsa
Cô ấy cũng có một mái tóc đen với thân hình mảnh khảnh
Mong mỏi tìm lại cô gái mà tôi không thể gặp lại, thì dừng như tôi vô thức tìm lại cô ấy trong cái trò chơi này
Thật là đau đớn và ngu ngốc…
“…SHIT!”
Có chuyện gì thế này? Tôi thực sự không thể nào quên được cô ấy!!
Trong khi tự tìm lý do bào chữa cho bản thân, tôi ấn vào cái điện thoại thông minh trong vài giây
“Snap”-ngay lập tức âm thanh liền vang lên như phát súng nổ, tư thế của các Idol đã trở về lúc đầu
Bạn nên nhìn vào những tấm ảnh như thế này khi bạn buồn bã. Sự dễ thương của bọn họ sẽ biến cảm giác lo âu thành tươi sáng và vui vẻ. Tôi tự hỏi làm sao lại có một bức ảnh như thế này? Khi tôi lập cái điện thoại thông minh của mình-
“Hey, Ossan!”(H:ông chú)
Tôi bỗng nhiên bị gọi từ phía sau
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ. Tuy nhiên, giọng điệu của cô gái đó giống như là đang đe dọa
Cô gái gì đó đang gọi tôi? Tôi quay mặt lại phía giọng nói theo phản xạ
“…Elsa?”Tôi nghi ngờ đôi mắt của mình
Bởi vì có một cô gái ở thế giới kia, người mà tôi đã yêu bằng cả trái tim
Cũng là người mà chính đôi tay của tôi đã giết chết cô ấy
Mái tóc đen dài thuồn xuống tới thắt lưng. Với khuôn mặt cân đối, có một lớp trang điểm nhỏ còn bị lộ ra. Từ cái áo lót bị lộ ra đôi chút, thì tôi có thể thấy thung lung nhỏ của cô gái đó. Phải, đó là một bộ đồng phục
Cô gái này không phải là cô ấy
Cô gái này chỉ đơn giản là người lạ giống như lần đầu tôi gặp cô ấy
Khi tôi còn ngạc nhiên, với một cô gái sơ trung mang ngoại hình giống Elsa, lại cất giọng
“Ông là người đã nhìn đồ lót của tôi và chụp ảnh. Ông không nghĩ tôi không để ý sao?”
Tuy nhiên, nó thật tuyệt vời. Mặc dù cô ấy này là một người nhật, nhưng trong số tất cả những loại người mà tôi gặp trước đây, thì cô ấy là người tốt nhất khi ở thế giới khác. Tôi đã vô tình ngưỡng mộ cô ấy
Cô ấy có một vẻ đẹp tuyệt vời đến kinh ngạc. Ngay cả khi cô ấy có nhắm đến việc trở thành diễn viên hay Idol, thì việc đó không hề bất khả khi. Chỉ trong nháy mắt là cô ấy nổi tiếng ngay. Nếu tôi là một nhà sản xuất hoặc một doanh nghiệp giải trí nào đó, tôi sẽ đưa cô ấy vào doanh nghiệp của tôi ngay lập tức
“Ông có nghe tôi nói không vậy? Ông chú kia?”
Khi tôi còn đang mơ màng, thì cô nữ sinh trung học tóc đen đó nói với một giọng lớn lên. Đó chỉ là thói quen xấu của tôi khi còn ở thế giới khác. Tôi đã quen với tiếng gầm của con rồng và goblin nên tiếng hét của con người đối với tôi chỉ đơn giản là tiếng dế kêu. Ngay cả khi cô gái đó không nói với tông giọng cao, thì tôi…eh, hình như cô gái đó đang giận thì phải? Tôi vừa mới nhận ra tình hình hiện nay
“Cháu cần gì ở ta vậy?”
“Ông đã chụp hình đồ lót của tôi với cái điện thoại của ông, đúng không? Tôi biết ngay mà”
“Tất nhiên là làm gì có. Nhìn xem, tôi chỉ đơn giản là chơi game thôi”
Tôi đưa màn hình điện thoại thông minh của tôi cho cái cô gái nữ sinh trung học đang bốc khói kia
Cô gái đó sẽ nghĩ gì nếu như thấy một ông chú chơi cái game mà những cô gái xinh đẹp nhảy múa và lắc bộ ngực. Chắc phản ứng của cô gái này sẽ là-
“Gross!”
Mọi thứ điều đã được thể hiện qua đúng một từ. Ngay cả trong năm 2017, thì chắc chắn sẽ có thói quen xấu giữ các otaku và các cô gái
Đấy là Nhật bản mà tôi biết. Đó thực sự là một tình huống thú vị dù tôi có nghĩ về nó như thế nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi cũng có vài thứ không hề thay đổi
Khi tôi còn nhớ lại những năm xưa, thì có một nhóm học sinh đang ngồi phía sau góc gian hàng ảnh. Có năm trai và hai cô gái. Mỗi người trong số đó điều có mái tóc nâu hoặc vàng và có trang sức ở lỗ tai hoặc mũi. Tất cả điều ăn mặc luộm thuộc
Thay vì trở về nhà khi học xong, thì tất cả điều đi theo chiều hướng du côn. Nhóm đó hiện đang mang cái bầu không khí đó
“Có chuyện gì vậy, Rio?”
“Tên đó đã bí mật chụp ảnh tôi. Hoặc không, nhưng tôi chả thèm quan tâm vì hắn là otaku. Hắn ta chắc tồi tệ lắm”
“Nghiêm túc chứ? Đúng là một tên khốn”
Tôi hiểu rồi. Cái cô gái trung học đó tên là Rio. Tên cũng dễ thương nhỉ? Nó khá phù hợp với cô gái đó
Tất nhiên, ngay cả khi mơ màng, tôi cũng hiểu được tình huống tôi đang mắc phải. Có vẻ như hành động lỗ mãng nào đó sẽ bắt đầu
Tôi gật đầu và bắt đầu hành động kế tiếp của bản thân
Khi tôi còn ở thế giới khác, tôi đã giết Quỷ Một Mắt bằng tay không và biến nó thành nguyên liệu thịt nướng. Vì thế, những cậu cô học sinh kia không làm tôi sợ hãi được
Có phải cậu nhóc đó chán ngấy sự bình tĩnh của tôi? Tên nhóc to lớn nắm lấy vai tôi một cách thôi bạo. Cậu nhóc đó là một cậu bé với đôi mắt giống như nhân vật phản diện, người luôn đi gây sự
Cậu nhóc này đang dằn mặt gì về cái khuyên tay hay thứ gì sao? Đấy không phải là nơi để bấm lỗ đâu
“Hãy ra khỏi đây cái, ông già kia. Phía sau tòa nhà thì sao?...nhanh lên coi”(H:ăn shit rồi nhóc)
Thằng nhóc khuyên tai phỉ nhổ ra những lời lẽ không tốt, khiến tôi phải nhích hàm. Đây không phải là bầu không khí có thể giải quyết bằng cách nói chuyện được
Nó có thể giúp được chút ít. Giờ hãy để cho nó được giải tỏa sau một thời gian giam cầm nào. Tôi nghiên cổ mình
Nhưng trước đấy, tôi nên xác nhận lại sức mạnh của bọn nhóc
“….trạng thái mở”