[Aa, oden, ne.]
[...Bạn biết gì về nó không Nicolas.]
Hans vừa hỏi vừa nhìn Nicolas.
[Không, hoàn toàn không.]
Với cái nhìn trao đổi như vậy, cặp mắt của họ đều nhìn vào bát súp lớn vừa được đem ra.
Thay vì nó như 1 món súp, Hans thấy nó như 1 món hầm hơn, và cách nghĩ của Hans hoàn toàn đúng. Gió thổi bên ngoài đã bắt đầu trở nên lạnh, vì thế Hans đã rất biết ơn các món hầm.
Theo Hans nghĩ, odin(oden) là tên của 1 vị thần của các bộ tộc phương bắc, nên món oden này có thể là 1 món ăn truyền thống của họ.
[Oden , hả? Đây là trứng,đây là, khoai tây, hả? Hình như không có xúc xích trong đó thì phải? Nếu bạn cho xúc xích vào 1 món hầm thì nó có vẻ ngon hơn.]
Khi Hans nói thế ,Taisho đã mỉm cười
[Xúc xích hả. Nó đúng là ngon hơn thật, nhưng hôm nay chúng tôi không có. Thay vào đó, tôi đề nghị nên thêm thứ này.]
Trong khi đang nói Taisho đã vào món ăn của Hans 1 xiên thịt. Ngoài những phần rau củ trang trí xung quanh Hans hoàn toàn không biết gì về các nguyên liệu còn lại, anh ấy chỉ nghĩ món hầm thì những nguyên liệu trong nó chắc chắn phải thật mềm.
Hương thơm nhẹ nhàng của món súp đã xông thẳng vào mũi của Hans, đây là 1 mùi hương mà anh chưa từng ngửi đến trước đây.
[Ăn nó nhanh đi.]
Khi Nicolas thúc giục, Hans đã cầm chiếc nĩa lên và suy nghĩ nên ăn món gì gì trước. Khi bắt đầu ăn, anh nghĩ nên bắt đầu với các món anh đã biết hay nên bắt đầu với các món mà anh không biết. Hans đưa mắt nhìn vào 1 vật có hình trụ và lấy nĩa đâm qua nó.
Nó thật mềm và khi Hans đâm nó màu sắc của dĩa súp đã đổi màu. Anh từ từ đưa nó vào miệng và cắn nhẹ 1 miếng. Nóng , thật nóng, nhưng ngon.
[Oh, daikon(củ cải trắng) hả? Nó nhừ và mọng nước lắm đúng không?]
Taisho nói thế khi thấy Hans ăn nó.
[Vâng nó rất ngon.]
Và cái gì là daikon? Tuy anh không biết nhưng nó rất ngon.
Sau khi tập luyện mệt mỏi và bước đi với 1 cơ thể lạnh thì đối với Hans , hương vị ấm áp này thật là thoải mái.
Phần mềm đen, trôi nổi trên súp. [Nó được gọi là " Konnyaku" được làm từ 1 dạng khoai.]
[Phần xiên " Gyuusuji " là gân bò, là phần gân chân bò được ninh nhiều giờ đồng hồ.]
[Còn kia là " Chikuwa” được làm từ thịt cá băm nhỏ rồi rán lên.]
Taisho vừa giải thích khi thấy Hans cho từng phần đồ ăn vào miệng.
Và rồi đến...
[Khoai tây, hả.]
Đối với Hans, từ nhỏ đến lớn, anh đã được ăn rất nhiều loại món hầm và vị món khoai tây không bao giờ được thay đổi. Cho dù luộc, chiên, xào hay hấp, thì cũng chỉ có 1 vị. Ngay bây giờ cho dù được hầm trong món Oden ngon miệng này, anh vẫn nghĩ vị của khoai tây vẫn như cũ.
[Sao thế, cái gì không tốt ở khoai tây à?]
Taisho nhìn vào món ăn cừa Hans 1 cách nghi ngờ.
[À không, nói thật chứ tôi ngán khoai tây lắm rồi, món nào cũng cùng 1 vị, dù có ninh súp nhừ đến mấy thì vị của nó cũng không thay đổi. Cho nên , nếu tôi ăn miếng khao tây này thì vị ngon của món Oden trong tôi sẽ giảm đi mất.]
[Hừm...Vậy cậu thử ăn với cái này xem.]
Trong khi đang nói, Taisho đưa vào dĩa của Hans 1 gia vị dính màu vàng. Hans đã biết được nó thông qua mùi. Đó là mustard( mù tạt).
[ Mù tạt, ý anh là dùng mù tạt lên trên khoai tây à.]
[Tôi đoán cậu gọi nó là mù tạt, karashi(1 loại mù tạt cay của nhật). Mà thôi, cậu thử đi.]
Hans biết rất rõ về mù tạt.Nó là 1 gia vị nhỏ cay dùng để giảm đi bớt mùi tanh của thịt. Nhưng nếu dùng nó với khoai tây, anh không hề biết về điều đó, nhưng nó làm cho anh không thể đoán được mùi vị của khoai tây.
[Hm. Phù, cái gì đây, cay thật.]
Cay. 1 hương vị cay xông thẳng lên mũi anh. Đây là, đây không phải là mù tạt.
Và về khoai tây,nóng và mềm, nhưng cũng ngọt ngào và rất ngon. với vị cay của karashi thì 2 món này thật sự rất hợp.
[Này,ăn chung với khoai tây, nó rất ngon phải không?]
trả lời bằng cách gật đầu, Hans tiếp tục ăn tiếp phần khoai tây.
Nhìn qua hướng của Nicolas để chia sẽ cảm giác của mình, thì anh thấy Nicolas đang " niya niya " cười toe toét trong khi đang nhấm nháp 1 thứ gì đó. Nó không phải là cái bình , nó là 1 cái chén bằng đất sét nhỏ.
[Nicolas, nó là gì vậy?]
[Đây hả, đây là Atsukan . Nó rất hợp khi ăn với Oden.]
[ Atsukan hả. Taisho đưa tôi 1 phần giống vậy.]
[Vâng, 1 phần Atsukan đây.]
Hạnh phúc về 1 thứ gì đó, miệng của Hans đã bắt đầu nở nụ cười khi thấy Taisho chuẩn bị Atsukan. 1 mùi cồn nhẹ, nó không giống rượu hoặc bia.
[Đây, cảm ơn vì đã chờ đợi.]
Nó được đưa ra trong khi Taisho đang nói, nó là 1 cái bình bằng gốm có cổ dài và bên cạnh đó là 1 cái ly nhỏ. Hans cẩn thận đổ Atsukan vào ly nhỏ để tránh không bị tràn. Mùi hương này ,nó làm Hans nhờ tới mùi mật ong trong truyền thuyết.
Đâu tiên,1 ngụm nhỏ.
Kyu,khi anh ấy đổ nó vào miệng, giống như có 1 chất độc lan truyền xung quanh cơ thể vậy.
Thật mạnh.
Nó không giống các loại rượu, bia khác. Nó chua ,cay, nóng và rất mạnh. Những mà, nó giống như 1 sức mạnh đâm xuyên qua cơ thể.
Đưa miếng khoai tây vào Karashi, anh đưa nó vào miệng.
Và với điều đó, đổ Atsukan vào ...
Một bản giao hưởng vô danh đã lan ra trong miệng anh.
Một hạnh phúc không thể giải thích được bằng lời nói.
Trước khi anh nhận ra nó, phần Oden đã gần hết , Atsukan và Toriaezu Nama đã bị hao hụt đi nhiều. Anh đã bắt đầu cảm thấy hơi say nhưng rất hạng phúc.
[Hóa đơn của bạn là 1 đồng bạc.]
Đưa cho cô hầu bàn 1 đồng bạc. Anh đã suy nghĩ thật sâu, thật sao, nhiêu đây đồ uống và thức ăn chỉ với 1 đồng bạc sao.
[Có khi nào cô đang giảm giá cho chúng tôi không?]
Khi Hans nói thế, cô hầu bàn đã mỉm cười. Cô ấy có lúm đồng tiền trông thật dễ thương.
[Không đâu ạ, khi quý khách cảm thấy ngon miệng thì chúng tôi có thêm lý do để làm tiếp.]
Trong khi đi lang thang ở đây và ở đó, anh không vội vã khi trở về doanh trại, Hans thở dài.
Nhìn thấy cảnh đó, Nicolas cười toe toét.
[Tại sao cậu lại thở dài. Ai đó làm cậu đổ rồi sao?]
[Im đi . Tôi không có gì phải nói với cậu.]
Hans đã đỏ mặt, chỉ là bởi vì anh ấy đã say xỉn, hoặc có thể là ...
Giống như khoai tây trong kho, 1 mặt trăng tròn trôi nổi trên bầu trời.