Toà lâu đài ấy toạ lạc trên đỉnh một ngọn đồi hoang tàn với tứ phía xung quanh đều là rừng rậm. Vì được xây dựng hoàn toàn từ đá lạnh cho nên nó giống như một pháo đài hơn là một toà lâu đài.
Bầu không khí bên trong nó ngột ngạt đến nỗi bất cứ ai ở trong đó quá ba ngày đều sẽ gặp ác mộng bị đá đè chết. Những dãy hành lang giống như một mê cung mà một khi đã bị lạc rồi thì khả năng cao là sẽ chết trước khi tìm được đường ra. Người ta không hề để tâm đến sự tiện nghi của người ở khi xây dựng toà lâu đài này; thực tế thì có vẻ như họ bác bỏ hoàn toàn ý tưởng là sẽ có người ở trong này.
Căn bếp cũng tương tự như thế. Cách bố trí thì sâu thăm thẳm, còn bầu không khí thì gợi lên nỗi sợ bị giam cầm giống như kiểu bị nhốt trong hầm ngục vậy.
Dưới áp lực như thế thì thức ăn cũng chỉ là thức ăn mà thôi.
Sena Kaito đang mặc một chiếc áo cotton với ống tay áo được gấp cao lên cùng một chiếc tạp dề đồ tể. Cậu đang đứng khoanh tay lại với vẻ mặt rầu rĩ. Trước mặt cậu là một đống nội tạng cao ngất ngưởng. Những miếng thịt gồm đủ các kiểu kia đều đang rất mềm, tươi ngon và toả ra một mùi hương vừa mạnh mẽ vừa độc đáo.
Cậu thở dài rồi bắt đầu cắt mớ ruột theo chiều dọc. Sau đó cậu gỡ những mảnh thịt trắng ra khỏi tim. Khi cậu đang thái một số lượng lớn thịt một cách khắc khổ như hiền nhân thì căn bếp rung lắc dữ dội. Thế nhưng Kaito bơ đẹp chúng và hành động như chẳng có gì xảy ra.
Dù toà lâu đài này có sụp đổ và mạng sống của cậu bị đe doạ đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thèm bận tâm.
Cậu lấy ngẫu nhiên một cái chai trông có vẻ đắt tiền từ hầm chứa rượu vang, mở nó ra rồi đổ thứ bên trong vào một tô đựng trái cây màu bạc. Ngay sau đó, cậu bắt đầu đổ mớ nội tạng vào trong cái tô cùng với một ít thảo mộc mà cậu cũng chẳng nhận dạng được.
Với vẻ mặt nghiêm túc, cậu sẽ tiếp tục nấu nướng dù cho cả toà lâu đài có rung lắc thêm lần nữa. Và lại một lần nữa cậu bơ đẹp nó. Dù một nửa toà lâu đài có bị thổi bay đi chăng nữa thì cậu vẫn chẳng sao, vậy nên cậu chẳng thèm chú ý đến mấy cơn động đất. Thế giới của cậu đang rất yên bình. Thế nhưng một giọng nói ranh mãnh đã vang lên và phá tan sự yên bình đó.
「Quản gia! Quản gia đâu rồiiiii!」
Thực ra tên cậu là Kaito chứ không phải Quản gia. Hơn nữa, cậu kiên quyết rằng giọng nói ấy không thể nào đang gọi cậu được. Nghĩ như thế, cậu tiếp tục bơ đẹp nó, nhưng sau đó thì cách cậu bị gọi đã thay đổi.
「Kaaaaiiiito!」
「Vâng, vâng! Tôi tới liền đây, đừng có làm om sòm lên nữa nào!」
Mạng sống của cậu sẽ gặp nguy hiểm nếu cậu tiếp tục giả điếc. Cậu thả phịch miếng gan đang tẩm bột dở chừng lên bàn rồi phi xuống hành lang. Nhờ vào hàng cửa sổ kính màu chỉ để trang trí mà hành lang đã dịu bớt cảm giác sợ bị giam cầm so với căn bếp. Cùng lúc đó, những hoa văn ánh sáng mà chúng chiếu xuống sàn nhà cũng đủ đáng sợ đến mức phiền toái. Cậu chạy trên những hoa văn đó, trèo xuống một cây cầu thang xoắn ốc, và cuối cùng là mở toang cặp cánh cửa kép ra.
Một cơn gió mạnh thổi vào mặt Kaito. Căn phòng ngai vàng được trang hoàng bằng một ngai vàng tráng lệ đặt trên một cái bệ đúng như tên gọi thể hiện, và chuỗi thảm kiểu cổ có tác dụng nhấn mạnh sự uy nghiêm của căn phòng. Tuy nhiên, một phần tư căn phòng đã bị phá huỷ, và bầu trời xanh biếc lộ ra qua một cái lỗ to đùng trên tường.
Có vẻ như thật sự có khả năng là một nửa toà lâu đài đã bị thổi bay mất rồi.
Đứng trên đống đổ nát đó, một cô gái kiêu căng đang chờ Kaito với hai khoanh tay lại và đặt đôi chân hoàn hảo như tượng điêu khắc lên mớ gạch vụn. Tiếng kêu lộp cộp vang lên dưới gót chân cô khi cô quay lại nhìn cậu.
Mái tóc đen tuyền bay phất phơ quanh cô khi cô nhìn thẳng vào cậu bằng ánh mắt màu đỏ thẫm ấy.
Khuôn mặt mang vẻ đẹp tàn bạo của cô đang nở một nụ cười ngập tràn niềm vui sướng khôn nguôi. Khó chịu thật đấy. Những cái móng tay của cô được nhuộm màu đen, và chúng loá sáng le lói khi cô chỉ tay ra ngoài. Cô thì thầm với giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót cùng tông giọng như một con mèo vừa được ăn no.
「Kaito, xem kìa!」
Kaito nghe lời cô và nhìn qua cái lỗ. Bầu trời xanh biếc và rừng cây xanh ngắt ấy ắt hẳn sẽ đẹp như tranh vẽ nếu khung cảnh này không nhuộm một màu đỏ nhầy nhụa kèm theo mùi sắt gỉ tanh rình. Khung cảnh đã từng đẹp nên thơ kia bây giờ lại trở thành một cảnh tượng trông thật kinh tởm.
Thảm cảnh kinh hoàng ấy trải dài trước mắt cậu.
Hàng tá cọc sắt nhô lên khỏi mặt đất và đâm xuyên qua một sinh vật kỳ lạ.
Kaito nghiến răng mạnh hết sức có thể, nhưng cậu vẫn nhận ra những cái xác màu xám xịt thấm đẫm máu.
「Nè, Kaito. Ngươi có ấn tượng gì không?」「Ấn tượng ấy à…? Thật kinh tởm.」
「Đánh giá rập khuôn thế, thật tình. Đã vậy lại còn thiếu vốn từ vựng cần thiết và độ tấu hài để giúp chủ nhân của mình giải trí. Đúng là một sinh vật nhàm chán.」
Cô gái nhún vai. Con quái thú đang hấp hối đó là một sản phẩm chắp vá đầy kinh hoàng từ những cái xác người. Là một sinh vật kỳ lạ với lớp da được ghép từ những cái mặt người
có phần má và da đầu trộn vào nhau và kéo căng hết cỡ. Mỗi khuôn mặt ấy hoà mình vào tiếng của nó bằng một bản hợp xướng đầy thống khổ. Cái bờm của nó là một hàng tay người chạy dọc lưng, và trên cái bụng béo ú của nó là rất nhiều quả vú treo lúc lắc.
Cô gái mỉm cười trước thứ kinh tởm đầy báng bổ đó bằng một giọng nói đầy vẻ khinh bỉ.
「Đã tới lúc rồi, Kaito. Kỵ sĩ đã đưa ra tuyên bố chiến tranh rồi. Hay nên coi như chúng chỉ đơn thuần muốn quấy phá cho tiện nhỉ?」
Trông cô có vẻ khá hài lòng. Nhìn cô liếm đôi môi màu hường của mình, Kaito chợt nghĩ cô giống như một con sư tử tàn bạo đang đói khát hơn là một con báo hay sói. Kiềm chế cảm giác muốn nôn mửa, cậu quay mặt đi khỏi xác của con quái thú và thở dài rồi tuyên bố.
「Tôi thực sự không quan tâm đâu, cơ mà bữa ăn sẽ sẵn sàng trong một giờ nữa. Đánh nhau hay tra tấn hay gì gì đó để sau đi.」
Đây chính là tình huống lộn xộn mà Sena Kaito đã vướng phải sau khi cậu bị giết.
「Vì người vẫn chưa trả lời nên ta hỏi lại lần nữa nhé. Hãy theo phục vụ ta đi.」
「Xin kiếu.」
Sau khi nghe yêu cầu lỗ mãng của cô gái tự xưng là Elisabeth, Kaito lập tức từ chối. Tất nhiên là cậu vẫn đang khó xử khi mà vừa mới bị giết xong đã bị một cô gái lạ mặt ra lệnh. Nhưng mà sau khi thấy đóng xác chết đầy phiền phức đó thì cậu càng chắc chắn hơn về câu trả lời của mình. Còn cả những đám đông khát máu nhắm vào cô, cộng thêm nụ cười bạo dâm của Elisabeth, nhưng trên hết vì cô tự gọi mình là 「Khảo Vấn Công Chúa」 nữa.
Cậu đang sợ sẽ khiến cô phật ý, nhưng vì lý do gì đó mà cô gật đầu như thể đã hài lòng.
「Quyết định ngay lập tức à, ta hiểu rồi. Không lẽ ngươi đã tình cờ thấy qua một vài mảnh ký ức của ta khi được triệu hồi à? Dù là thế đi nữa thì ta không ngờ ngươi lại trả lời thẳng thắn vậy đấy.」
「Được rồi, quên cái chuyện 『phục vụ cô』 một lúc đã nào. Cô nói 『triệu hồi』 á… Khoan đã, đây là đâu? Tôi đang làm gì ở đây? Chẳng phải tôi…đã chết rồi à?」
「Phải, tất nhiên là thế rồi! Ngươi thực sự đã chết rồi. Ngươi đã bị sát hại một cách vô nghĩa như một con sâu bọ bị dẫm chết—một cái chết đáng khinh bỉ, khó coi, tàn ác và kinh khủng nhất! Tuy nhiên, ta đã triệu hồi linh hồn của ngươi vào một cơ thể búp bê và trao cho ngươi một mạng sống mới. Vận may hiếm có luôn, đúng không nào? Vậy nên hãy hết mực tự hào đi nhá.」
「…Búp bê?」
Cậu gãi đầu thắc mắc khi nghe lời giải thích kỳ lạ của Elisabeth. Dù là một con búp bê nhưng da của cậu giống con người một cách đáng ngạc nhiên. Cậu không hề có gương nên không thể quan sát khuôn mặt của mình, nhưng cậu không nhìn thấy có gì thiếu nhất quán cả. Cậu còn nghi ngờ rằng chiều cao của mình ít nhiều vẫn giống như trước đây. Cậu bứt một sợi tóc mà cậu thường hay buộc đằng sau gáy cổ ra xem, thế nhưng nó vẫn cùng một màu nâu nhạt.
Trong khi Kaito đang kiểm tra cơ thể mình một cách hoài nghi, Elisabeth bực bội nói tiếp.
「Giờ thì nghe đây, tên kia. Cái cơ thể đang chứa đựng linh hồn của ngươi là một con golem do ta tạo ra. Nó không phải là mớ rác rưởi mà chỉ xoá một phần chữ trên trán cái là chết luôn đâu. Đây chính là tuyệt tác đỉnh cao của ta, một phù thuỷ bậc thầy và cũng là một thợ thủ công đầy kinh nghiệm. Ngươi có thể nghe ta nói bằng tiếng mẹ đẻ cũng chính là nhờ tuyệt tác của ta đó. Và cơ thể ngươi mạnh miễn bàn luôn. Đúng là nó có nội tạng và máu nhưng miễn là còn ít nhất nửa phần cơ thể nguyên vẹn thì ngươi có thể được coi là bất tử. À quên, dòng máu đang chảy trong cơ thể ngươi đã được hoà trộn với máu của ta, nên nếu cơ thể này mất quá nhiều máu thì linh hồn của ngươi sẽ tan biến.」
「Nhưng cả vóc dáng, màu tóc, và mọi thứ của tôi đều giống như cũ mà?」
「Đúng là đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Ta nói ngươi nghe về tay nghề của mình rồi phải không? Đừng có đánh đồng kiệt tác của ta với mấy thứ phế thải bán ngoài chợ. Nếu như đặt linh hồn vào trong một vật chứa khác quá nhiều so với hình dạng của linh hồn đó ở kiếp trước thì sự bất hoà có thể gây điên loạn. Cơ thể này được thiết kế để biến đổi theo linh hồn trú ngụ bên trong. Nó sẽ tự động loại bỏ các thương tích và chứng bệnh, nhưng ngoại hình và vóc dáng của ngươi thì vẫn thế, từ cái mặt phản ánh bản chất thấp kém cho đến cái cơ thể gầy còm ốm yếu của ngươi luôn.」
Ngay khi đó thì Kaito chú ý đến một thay đổi lớn trong cơ thể cậu. Nhìn vào cánh tay, cậu nhận ra những vết bỏng và vết cắt từng phủ kín chỗ đó đã bay màu không còn dấu vết. Cơn đau từng như thể sẽ đồng hành với cậu cả đời nay đã hoàn toàn tan biến.
「Hơ… Ngạc nhiên thật. Suy cho cùng thì đây đâu có thực sự là cơ thể của mình.」
Kaito cuối cùng cũng chấp nhận nó. Không đời nào cái cơ thể không biết đau đớn này có thể là của cậu được. Lần đầu không biết đau đớn trong thoáng chốc quả thực rất dễ chịu, nhưng đồng thời nó cũng khiến cậu thấy khó chịu, như kiểu cậu là con búp bê bằng nhựa hay gì đó giống vậy.
Kaito đang nâng niu cánh tay của mình trong ngạc nhiên thì Elisabeth nói tiếp.
「Ta đã triệu hồi một Linh hồn Vô tội làm thuộc hạ cho mình. Ngươi thấy đấy, Giáo hội sẽ trừng phạt ta nếu họ phát giác rằng ta có dính dáng đến bất cứ linh hồn tà ác nào, dù chỉ cho chúng làm người hầu. Ngươi thì thoả mãn yêu cầu vì cái chết của ngươi tàn nhẫn hơn nhiều nếu đem so sánh với tội lỗi ngươi phải chịu suốt đời, cơ mà… Hừm, có một chút sự kháng cự kỳ lạ lúc triệu hồi, nhưng ai mà nghĩ là ngươi lại đến từ một thế giới khác chứ… Không biết việc kéo ngươi đến đây từ một chiều không gian song song là vận may hay vận rủi nhỉ? À, ta nghĩ chuyện ngươi đã từng là ai chẳng quan trọng nữa rồi. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần hết lòng phục vụ cho ta là được.」
「Thôi xin kiếu.」
「Ơ hay chưa kìa.」
Elisabeth nheo đôi mắt đỏ thẫm của cô lại vì không hài lòng với câu trả lời cậu đưa ra. Khi cô đỡ cằm của Kaito, ngón tay dài và mảnh khảnh của cô trông giống như một con dao vậy. Cô liếm môi rồi thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào như đường mật.
「Ngươi đã bị giết đó. Ngươi đã bị giết một cách vô nghĩa như một con sâu bọ bị dẫm chết—một cái chết đáng khinh bỉ, khó coi, tàn ác và kinh khủng nhất. Một đứa não phẳng như ngươi cũng phải hiểu được chừng đó chứ, đúng không? Cái chết của ngươi tàn nhẫn hơn nhiều so với tội lỗi cả đời ngươi phải gánh chịu và đạt yêu cầu để trở thành một Linh hồn Vô tội, vậy mà ngươi vẫn mang cái mặt như một thằng sắp xuống Địa ngục. Đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn từ bỏ cuộc đời thứ hai này hay sao? Không lẽ ngươi chọn cái chết để rồi bị nghiền nát như một con bọ?」
「Ờ phải đó, chắc chắn rồi. Tôi đã bị hành hạ suốt một đời người rồi. Tôi cam chịu và cố chấp à, đúng vậy đó, nhưng mà sống sót không thực sự giống như là sinh sống đâu nhé. Chấm hết.」
Kaito trả lời. Chẳng cần nghĩ cũng biết cậu đã sống một cuộc đời tồi tệ cỡ nào.
Cậu đã đi học được vài năm. Nhưng rồi sau đó cậu buộc phải đi hết nơi này đến nơi khác để giúp cha cậu thực hiện công việc bất hợp pháp của mình. Rồi khi mọi chuyện trở nên tồi tệ và người ta không cần đến ông ta nữa thì ông ta bắt đầu đánh đập cậu để trút giận. Xét về mọi mặt, đó là một cách sống đáng ghê tởm. Kaito thậm chí còn không nhớ nổi mặt mẹ cậu ra sao. Nhưng cậu biết bà đã bị quẫn trí vì đau đớn và thiếu ăn, không có sức để mà chạy trốn và rồi bị giết dần giết mòn hệt như bản thân cậu.
Cậu rất biết ơn cái cơ thể mới không biết đau của mình, nhưng cậu sẽ thấy thật ghê tởm nếu cậu để cho bản thân mình bị người khác sử dụng thêm lần nữa. Cuộc đời khốn nạn của cậu càng kéo dài hơn nghĩa là cậu càng phải chịu đựng nhiều thứ khốn nạn hơn.
「Tôi chịu đủ lắm rồi. Tôi bỏ cuộc. Cô đi mà kiếm người khác làm thuộc hạ.」
「Ta hiểu rồi. Dù muốn hay không thì ta vẫn sẽ bắt ngươi làm quản gia.」
Một lần nữa câu trả lời của Kaito bị bơ đẹp. Elisabeth thì nhún vai, còn cậu thì càng cau mày lại.
「Triệu hồi thêm thuộc hạ sẽ chỉ tổ khiến cho Giáo hội dòm ngó ta một cách phiền toái hơn mà thôi. Và chế tạo thêm một con búp bê nữa thì mất thời gian lắm. Tạo ra thêm nhiều việc hơn vì một tên thuộc hạ chỉ có nhiệm vụ làm việc cho mình thì có nghĩa lý gì đâu chứ? Ta chẳng nghĩ ra gì tốn thời gian hơn thế này luôn. Dù sao đi nữa, trong—」
Đột nhiên, một tiếng rống vang lên và cánh cửa đằng sau Elisabeth bật tung bản lề bay ra.
Cái cách mà cánh cửa dày cộm và nặng trịch ấy bay xuyên không khí và cuối cùng vỡ nát ngay bên cạnh cô gần như chỉ có trong truyện tranh. Một mảnh vỡ sượt qua má cô, nhưng cô thậm chí chẳng thèm quay lại nhìn. Kaito trố mắt nhìn lối vào một cách hãi hùng.
Đứng ở nơi cửa chính—nhưng đã mất một cánh cửa—là một người đang cưỡi một con ngựa khổng lồ.
Ở thắt lưng, tên cưỡi ngựa đeo một sợi xích gai cực kỳ nguy hiểm, còn cái yên cương hắn đang ngồi được làm từ xương. Nhưng lạ nhất là cơ thể chúng. Cả người lẫn ngựa đều không có da. Cơ bắp thì phơi ra ngoài, còn có thể thì chằng chịt mạch máu như mô hình giải phẫu vậy. Với lớp thịt màu hồng sáng loáng, chúng trông gớm ghiếc đến nỗi tâm trí cũng vì bản năng tự vệ mà từ chối phân tích.
Cuối cùng cũng quay mặt về phía lối vào, Elisabeth nhàn nhã lên tiếng.
「Dù sao đi nữa, trong số mười bốn con quỷ có cấp bậc—Kỵ sĩ, Thống đốc, Đại Thống đốc, Bá tước, Đại Bá tước, Công tước, Đại Công tước, Hầu tước, Đại Hầu tước, Quân chủ, Đại Quân chủ, Vương, Đại Vương và Hoàng Đế—ngoại trừ Hoàng Đế đã bị bắt thì ta còn cần phải tiêu diệt mười ba con quỷ và khế ước giả của chúng.」
Con ngựa hí lên một tiếng, còn tên cưỡi ngựa thì rống lên lần nữa. Miệng của chúng chỉ đơn thuần là những kẽ hở giữa lớp thịt, ấy thế mà chúng rống lên những tiếng kêu chói tai giống như cơn bão thổi qua nhạc cụ hơi bị hỏng vậy. Khi tiếng rít đầy thù hận ấy truyền vào màng nhĩ của Kaito, cậu đột nhiên hiểu ra và chắc chắn một điều.
Ác quỷ là từ duy nhất thích hợp để miêu tả sinh vật kinh dị này.
「Nè, tên này là gì đây? Con Kỵ sĩ mà cô vừa nói đến đấy à?」
「Một tên đần đã chết như sâu bọ giống ngươi mà cũng có thể bình tĩnh đến không ngờ luôn nhỉ.」
「Miễn là não tôi chưa bị teo thì tôi ít nhất vẫn có thể đưa ra những quyết định đúng đắn nhé.」
「Cơ mà tiếc thay. Cái thứ đằng đó chỉ là một tên thuộc hạ của Kỵ sĩ. Bản thân hắn không lập khế ước với quỷ mà trở thành tay sai của khế ước giả. Một cách có chủ đích luôn. Nói cách khác là một kẻ yếu đuối ấy. Mặc dù cả hắn và con Kỵ sĩ kia đều đã từng là con người.」
Nghe Elisabeth giải thích, Kaito đưa mắt nhìn con ngựa và tên cưỡi ngựa lần nữa. Cậu không thể tin được rằng tên cưỡi ngựa kia từng là con người và hắn chẳng muốn thế. Chỉ có một thằng điên mới muốn trở thành cái thứ giống vậy. Dự đoán được dòng suy nghĩ của Kaito thông qua vẻ mặt cậu, Elisabeth khúc khích cười.
「Phản ứng đó cũng dễ hiểu mà. Khá là vô vị, nhỉ? Bán linh hồn cho quỷ và từ bỏ hình dạng của mình, tất cả chỉ để theo đuổi sức mạnh phi nhân loại, thật đáng thương phải không? Cứ cười đi, ta cho phép đó. Đấy rõ ràng là mong ước của hắn—suy cho cùng, chính bởi vì hắn khiến cho người ta buồn cười nên hắn cũng chỉ là một tên hề mà thôi, ngươi có thấy đúng không?」
Dù chỉ là châm chọc nhưng những lời cô nói đều rất thẳng thừng. Tên cưỡi ngựa rống lên một tiếng chói tai hơn. Cơn cuồng nộ khiến tiếng rống của hắn chói đến mức Kaito phải bịt tai lại vì sợ thủng màng nhĩ.
Tên cưỡi ngựa giật mạnh dây cương và đá vào hông con ngựa. Con ngựa phi về phía Elisabeth để cố gắng giẫm đạp cô và đạt vận tốc tối đa trong nháy mắt, phi đến đâu là phá nát sàn nhà đá đến đó.
「Thứ rác rưởi thấp hèn. Loại như ngươi không có cửa đọ với lưỡi kiếm của ta—『Thiết Xứ Nữ.』」
Elisabeth lẩm bẩm gì đó rồi dang tay ra. Bóng tối và những cánh hoa màu máu từ những đầu ngón tay cô bắn đầu toả ra và cuộn xoáy giữa không trung. Theo sau một tiếng chuông lớn là một con búp bê to bằng người cắt xuyên qua bóng tối mà nổi lên từ dưới mặt đất.
Con búp bê mà Elisabeth gọi là 『Thiết Xứ Nữ』 trông dịu dàng hơn nhiều so với cái tên của nó.
Những sợi tóc màu vàng kim thì xoã xuống lưng, còn hai viên đá quý ở vị trí đôi mắt để tô điểm cho khuôn mặt thì sáng lấp lánh màu xanh lam. Đôi môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười thật ấm áp và vô cùng âu yếm. Khi nó dang rộng vòng tay chào đón, tên cưỡi ngựa lao vào nó vì bị cơn cuồng nộ chi phối.
Ngay khi Kaito nghĩ con ngựa sẽ nghiền nát cái ôm dịu dàng của Xứ Nữ thì điều đó xảy ra.
Vào thời khắc vang lên một tiếng cạch để sang số, đôi mắt con búp bê ấy mở to. Hai viên đá quý màu xanh lam ấy lật ngược lại, và giờ đang rực cháy màu đỏ thẫm. Vẻ mặt trìu mến biến mất để nhường chỗ cho thù hận, và nó mở rộng phần bụng ra với một tiếng cạch nữa.
Một đôi bàn tay sắt với mỗi bên đều được trang bị những cái vuốt dài cực kỳ nguy hiểm từ trong đó bắn ra ngoài, chúng lao tới chỗ con ngựa và tên cưỡi ngựa rồi làm gãy tay chân chúng một cách lạnh lùng và tàn nhẫn bằng các chuyển động cơ học. Mặc cho tiếng gào thét tuyệt vọng của cả người lẫn ngựa, hai cánh tay ấy tiếp tục bóp nát tứ chi của kẻ thù cho đến khi chúng biến thành những cục thịt trông như sâu bướm.
Cả người lẫn ngựa đều đã không còn sức kháng cự nữa, và sau khi bị biến thành hình dáng kệch cỡm trông như một cục thịt viên có đầu, chúng bị kéo vào trong bụng của Xứ Nữ. Như thể biểu trưng cho sự trong trắng của mình, vô số cây kim được xếp thành hàng bên trong tử cung của nó.
「GYYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHH!」
Bơ đẹp những tiếng thét đầy đau đớn ấy, Xứ Nữ đóng chặt lồng ngực một tiếng cạch.Khi vẻ trìu mến một lần nữa quay trở lại trên khuôn mặt, Xứ Nữ ôm bụng một cách âu yếm. Tiếng thét điên cuồng từ bên trong đó vọng ra như thể van xin được giải thoát vậy. Chỉ nghe thôi cũng khiến Kaito cảm thấy như muốn nổi điên theo.
「Một khi đã vào bên trong Thiết Xứ Nữ rồi thì cái chết không đến nhanh đâu.」
Mặc cho những tiếng gào thét khủng khiếp kia, Elisabeth nói tiếp như chẳng hề thấy phiền. Quay lại nhìn Kaito, cô nở một nụ cười khêu gợi.
「Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn chết thêm lần nữa thì đành chịu thôi. Suy cho cùng, nếu không hào phóng thì đâu phải là ta, vậy nên ta sẽ đáp ứng mong ước của ngươi. Nhưng ta sẽ không khiến ngươi chết một cách đơn giản đâu. Nếu ngươi cứ muốn chết như thế thì ngươi sẽ phải chết theo cách của ta. Rồi, giờ tính sao đây? Trở thành quản gia của ta, hay là trở thành thịt viên?」
「Làm quản gia ạ.」
「Ơ, nhanh thế.」
Và đó là cái cách mà Kaito trở thành thuộc hạ của Khảo Vấn Công Chúa.
Quay trở lại hiện tại.
「Dở! Phát! Khiếp!」
Đi đôi với lời phê bình cực gắt, món tim nướng với rau thơm trang trí và sốt giấm trái cây Kaito làm bị ném bay vút lên không trung, theo sau đó là mớ nĩa và đĩa bày đồ ăn. Một cơn mưa thức ăn và dao kéo cực kỳ nguy hiểm trút xuống chiếc khăn trải bàn kiểu cổ.
Vẫn tiếp tục tràng văn tế của mình, Elisabeth dậm hẳn một chân lên trên bàn.
「C-Cái thứ gì đây hả? Kinh quá đi mất. Trông thì tạm được đấy, vậy mà thịt thì nấu không chín, lại còn dai như cao su. Nước sốt thì chẳng hiểu sao lại mang mùi đặc trưng của nội tạng, vị thì vừa ngọt vừa chua tạo nên sự cân bằng đến mức kinh khủng đọng lại trên đầu lưỡi. Xét về mặt nào đó thì gần như là rất ấn tượng đó.」
「Tràng văn tế của cô mới là thứ ấn tượng ấy.」
Với ánh mắt cá chết, Kaito kéo mạnh cái nĩa ra khỏi bức tường mà nó ghim chặt. Cậu thắc mắc rằng cô lấy đâu ra khí thế để có thể chỉ trích một cách cay độc như vậy.
Vài ngày đã trôi qua kể từ lúc cậu bị ép phải trở thành quản gia của cô nàng. Lúc đầu thì những cơn giận dữ của cô khiến cậu sợ khiếp vía, nhưng vì đã sống cả một đời kiểu thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nên cậu nhanh chóng quen với chúng.
Vẫn mặc bộ đồng phục quản gia trông chẳng đẹp tí nào, Kaito thở dài.
「Tôi đã nói rồi, cô đâu cần phải ném chúng vào tôi cơ chứ. Cô là ai, một thằng chồng vũ phu từ thập niên sáu mươi à?」
「Ta chẳng biết thằng chồng vũ phu nào từ thập niên sáu mươi cả nhé, nhưng đồ ăn mà dở tệ thì chỉ đáng vứt đi! Ngươi gọi cái thứ này là gì? Thật không thể chấp nhận được, đến rau cho lợn ăn còn ngon hơn! Làm sao mà mấy món ăn ngươi làm có thể dở tệ đến thế cơ chứ?!」
「Cô chỉ toàn cằn nhằn về mùi hương nên tôi nghĩ mình sẽ thử dùng rượu vang để khử mùi đấy.」
「…Chờ chút coi. Ngươi đang nói với ta là ngươi đã dùng chai rượu vang ta trúng thưởng để làm ra cái thứ bỏ đi này á?」
Kaito cho rằng im lặng là vàng. Thế nhưng chẳng cần cậu trả lời, Elisabeth vẫy tay.
Một cái ghế bật lên cái cộp từ ngay dưới chân Kaito. Trông cậu gần như giống hệt nhân vật trong phim hoạt hình khi nó hất bổng cậu lên rồi cố định cậu tại chỗ bằng dây đai. Cậu nhìn lại thì thấy rõ ràng là chỗ ngồi và chỗ nghỉ tay đều có những hàng lỗ cho những cây kim, ghim nhọn và đinh đóng xuyên qua. Vứt bỏ cái vẻ ngầu lòi của mình đi, Kaito hoảng hốt giãy dụa.
「Khoan đã, khoan đã, khoan đã, khoan đã, khoan đã nào! Nói cho ra lẽ đã chứ. Nghĩ mà xem, tôi đã bao giờ nấu ăn đâu, vậy mà cô bắt tôi phải nấu nội tạng là sao hả?」
「Văn vở ít thôi. Cơ mà dẹp nó qua một bên, đấy là cách mà ngươi nói chuyện với ta, Khảo Vấn Công Chúa đấy hả? Ngươi ăn nhầm gan hùm rồi. Có lẽ ngươi sẽ cần chút thời gian để suy ngẫm về sự ngạo mạn của mình trong khi bị đống kim chọc thủng lỗ chỗ lên người, nhỉ?」
「Tôi xin lỗi mà! Thật đó, tôi khá khó biểu lộ mấy kiểu cảm xúc như sợ hãi khi gặp nguy hiểm mà! Tôi xin lỗi, được không? Bỏ qua cho tôi đi mà?」
「Được, ta sẽ rủ lòng thương xót cho ngươi… Ta đã định nói vậy đấy, nhưng ngươi vừa bảo với ta rằng ngươi tôn trọng chứ không sợ ta hả?」
「À, ừm, không…không phải…chắc vậy.」
「Gì cơ, còn lươn lẹo nữa hả, Kaaaaito?」
Khi Kaito thét lên rằng cậu muốn rút lại lời nói thì định mệnh của cậu đã được an bài. Cậu sẽ trở thành một cái gối người để cắm kim. Thế nhưng có vẻ như Elisabeth đã suy nghĩ lại, và khi cô khịt mũi thì quả Ghế Sắt kia cũng biến mất.
「Được rồi. Bằng sự rộng lượng đến vô cùng của mình, ta sẽ trao cho ngươi một cơ hội cuối cùng—ta muốn pudding.」
「…Pudding á?」
Cô đưa ra một mệnh lệnh cực kỳ hài hước với khuôn mặt nghiêm túc khiến Kaito ngẩng đầu lên một cách hoang mang. Elisabeth gật đầu rồi vắt chéo chân và tựa người ra sau ghế với vẻ mặt đầy sự tin tưởng.
「Ngươi xem, ta cũng tò mò muốn biết là một tên ngốc đến nỗi không biết nấu ăn liệu có làm nổi bánh kẹo hay không đó. Nhưng có lẽ là ngươi có sở trường làm đồ ngọt, vậy nên thử cũng chẳng mất gì cả. Và nếu cả thứ đó mà còn quá sức với ngươi, vậy thì giống như bất cứ thứ gì vô tích sự chỉ tổ làm rác nhà, đơn giản là ngươi sẽ bị vứt bỏ.」
「Xin cô đừng nói đến việc vứt bỏ người ta thế chứ. Nghe hơi bị tổn thương đó. Pudding phải không nhỉ? Tôi nghĩ tôi biết thứ mà cô đang nói đến… Cơ mà ở nơi trước đây tôi sống thì nó nghe giống purin hơn.」
「Purin? Ta không biết món này, cơ mà nghe cái tên cảm giác như là ít nhất phải có gì đó tương đồng ấy nhỉ?」
Kaito gật đầu trước câu đáp nửa vời của cô. Hiển nhiên là cậu nhớ rất rõ những ký ức liên quan đến món này.
Đã từ rất lâu, người phụ nữ sống chung với cha của Kaito lúc đó đã làm món này cho cậu ăn. Cậu đã vui mừng khôn xiết, nhưng bà chỉ gượng cười khi thấy cậu vui như thế. Bởi vì ngày hôm sau bà đã không còn ở đó. Khi hồi tưởng lại, cậu nhận ra rằng thế này có thể coi như là sự chuộc lỗi cho việc bà đã bỏ cậu lại và chạy trốn một mình. Thậm chí ngay lúc này, những ký ức về khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi ấy vẫn còn rất sâu sắc. Và cậu vẫn còn nhớ được ít nhiều cái cách bà làm nó.
Cậu có thể tái hiện lại nó với những nguyên liệu có trong bếp, cơ mà vì thiếu dụng cụ nấu ăn nên cậu quay lại chỗ Elisabeth.
「Nè, Elisabeth. Cô có thể tạo ra golem từ bùn, vậy cô nghĩ mình có thể tạo ra một cái nồi đất nung không?」
「Đó là thứ mà ngươi yêu cầu người đang nghĩ đến việc vứt bỏ ngươi đấy à? Đúng là một tên đáng sợ. Được thôi. Thế cái lồi đất lung mà ngươi nói đến là thứ gì thế?」[note28955]
Bằng chút tài năng hạn hẹp về ngôn ngữ học của mình, Kaito cố giải thích về cái nồi đất nung. Elisabeth bật ngón tay tanh tách với vẻ mặt lúng túng. Một lúc sau, những tiếng bước chân khe khẽ vang lên xuyêt suốt dãy hành lang.
Cánh cửa phòng ăn cót két mở ra. Đằng sau đó là một con golem nhỏ được tạo thành từ những cục đất hình chữ nhật. Nó vẫy tay chào tạm biệt rồi đột nhiên đổ sụp xuống, để lại phía sau đó một đống bùn đất.
「Tại s—? Chờ đã nào, Elisabeth; cô vừa làm gì thế? Cô không thấy tội nghiệp nó à?」
「Cần gì phải thương xót. Trái ngược với những gì ngươi nghĩ, nó không có ý thức đâu. Nào, một cái nồi, phải không?」
Đống bùn quánh lại và cần dần tạo thành hình dáng một cái nồi. Kaito tiếp tục giải thích rằng nó cần phải tròn hơn và có lỗ để thoát hơi nước. Thế là đống bùn lại thay đổi hình dạng, và sau nhiều lần thử và thất bại, cuối cùng chúng cũng đã có hình dạng mà Kaito muốn.
「Bùn đất cách nhiệt khá tốt đấy. Dù ta vẫn chưa biết chắc là ngươi định làm gì nhưng mà muốn làm gì thì làm.」
「Cảm ơn nhé. Cô giúp đỡ tôi nhiều lắm đó.」
Cầm một cách cẩn thận để không làm rớt, Kaito quay lại căn bếp cùng với cái nồi. Cậu cho nước vào, sau đó thêm lúa mì rồi bắt đầu đun trên lửa. Bằng cách này, cậu có thể bịt những lỗ nhỏ đã hình thành trên cái nồi lại. Sau đó cậu đun nóng sữa trên một cái chảo và hoà tan đường vào đó. Khi sữa nguội, cậu cho thêm trứng đã đánh bông rồi trộn thật nhẹ nhàng để chúng không tạo bọt. Cậu phết bơ vào trong cái nồi đất đã rửa sạch, rồi rây hỗn hợp trứng vào trong bằng một cái khăn sạch. Nhưng tới đây mới là chỗ cần phải khéo léo. Cậu phải mở nắp nồi ra, rồi đun nhỏ lửa từ mười tới mười lăm phút. Cậu để một tấm lưới lên bếp rồi đặt cái nồi lên trên, thế nhưng cậu lại chẳng có chút tự tin nào về khả năng điều chỉnh ngọn lửa của mình.
「Giờ mình phải làm sao…? Hơ? Khoan, được luôn hả?」
Hoá ra cái nồi đất nung mà Elisabeth đã làm lại kháng nhiệt cực mạnh. Dù bếp lửa đang nóng rực nhưng lượng nhiệt cái nồi nhận lại tạo ra nhiệt độ hoàn hảo để đun hỗn hợp liu riu. Còn lại là trông chờ nhân phẩm độ.
Một lúc sau, mùi hương ngọt ngào toả ra khắp căn bếp. Để làm nguội cái nồi, cậu đem bỏ nó vào trong cái tủ lạnh được băng tinh linh truyền hơi lạnh. Cậu để nguội nó trong mười phút rồi đem ra phòng ăn.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là Elisabeth đang đợi cậu một cách cực kỳ kiên nhẫn. Ắt hẳn là cô chẳng có việc gì hay ho hơn để làm.
「Hửm? Chẹp, ngạc nhiên thật. Ta cứ tưởng là ngươi sẽ bỏ chạy mất chứ.」
「À thì nhờ có cô nên mọi thứ đều ổn cả. Hãy tự mình nếm thử xem.」
Kaito để cái nồi đất trước mặt cô. Elisabeth tò mò rướn cổ ra xem. Có vẻ như cô đang rất hóng cậu mở nắp nồi ra. Khi Kaito cầm cái núm và mở nắp nồi, một mùi hương ngọt ngào lan toả trong không khí. Khi thấy thứ màu vàng nhạt ở bên trong, Elisabeth nghiêng đầu thắc mắc.
「Gì đây? Cái này đâu phải pudding.」
「Hả? Vậy thì chúng khác nhau thật rồi. Cái này là purin, một phiên bản pudding mà tôi đã quen thuộc.」
「Ngươi nói là purin à… Hừm…」
Lặp lại lời cậu nói, Elisabeth lấy muỗng và xúc một muỗng đầy bánh. Cô đưa qua đưa lại muỗng bánh vừa cau mày một cách hoài nghi, rồi sau đó đưa lên miệng. Sau một thoáng im lặng, cô xúc thêm một muỗng đầy.
「Cái này khá lạ à nha… hay nói đúng hơn là… Phải rồi… nó rất là… mềm…và ngọt.」
Elisabeth xúc hết muỗng này đến muỗng khác cho vào miệng và ăn một cách mãnh liệt không ngừng. Chỉ trong thoáng chốc, cái nồi đất kia đã trống trơn. Rồi cô đặt cái muỗng xuống bàn.
「Ta duyệt!」「Mình được duyệt rồi.」
Elisabeth mỉm cười, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ hài lòng như thể muốn nói với cậu rằng nếu tập trung thì cậu có thể làm được mọi thứ. Trong khoảnh khắc, Kaito mường tượng ra một đôi tai mèo đang ve vẩy trên mái tóc đen tuyền lộng lẫy của cô.
Một người có khả năng tra khảo người khác ngay lập tức như cô mà lại thẳng thắn một cách đáng ngạc nhiên đấy.
Ngay khi những suy nghĩ đó sượt qua tâm trí cậu thì Elisabeth búng tay. Sợ rằng cô đã nhìn thấu những suy nghĩ của mình, cậu chuẩn bị tinh thần chờ chiếc ghế sắt xuất hiện.
Một bàn cờ bằng ánh sáng đỏ rực rỡ trước mắt cậu, chẳng nói cũng biết chúng được tạo ra từ ma pháp của Elisabeth. Nhìn thấy Kaito trố mắt ngạc nhiên, Elisabeth nói.
「Có vẻ như ngươi không hoàn toàn vô dụng. Vậy nên với thứ ánh sáng này, ta sẽ cho ngươi biết vài thông tin về tình hình hiện tại của mình.」
Elisabeth vẫy tay. Bàn cờ bắt đầu quay về phía Kaito. Khi cậu ngả người ra sau thì bàn cờ dừng lại, và tông giọng nghe như hát của Elisabeth cất lên.
「Hãy vui mừng đi, vì kiến thức là sức mạnh. Đây chính là định mệnh của những kẻ ngu dốt như lũ kiến để cho mạng sống của mình bị đùa giỡn. Bằng cách tiếp nhận tri thức mà con người vượt trội lũ côn trùng để trở thành động vật, trở thành con người, và rồi có lúc còn vượt qua cả Thần thánh.」
Hai quân cờ lớn xuất hiện trên bàn cờ, một đen một trắng. Cả hai đều được trang hoàng bằng một đôi cánh. Elisabeth chỉ tay vào hai quân cờ đang trôi nổi trên không.
「Trong thế giới này, cả Thần lẫn Quỷ đều có thật. Họ tồn tại trong một cảnh giới cao hơn nơi mà mắt người không thể nhìn tới, nhưng sự tồn tại của họ đã được các nhà thần học, các học giả và các pháp sư chứng minh. Tất nhiên, Thần và Quỷ chỉ đơn thuần là những cái tên chúng ta đặt cho họ để tiện gọi mà thôi. Chúng ta gọi thực thể đã tạo ra thế giới này là Thần, còn thực thể sẽ phá huỷ nó là Quỷ. Tất nhiên là Quỷ chỉ có thể can thiệp vào thế giới nhân loại khi Thần đã vứt bỏ nó. Nhưng có một ngoại lệ. Nếu Quỷ có một khế ước giả thì mọi thứ đều sẽ không thể đoán trước.」
「Khế ước giả?」
「Đó là những kẻ dùng cơ thể chính mình làm vật trung gian để triệu hồi Quỷ trong chiều không gian của chúng ta, nơi mà bình thường chúng không thể tồn tại, rồi lập khế ước với chúng. Sau đó Quỷ sẽ dung hợp với chúng rồi thay đổi hình dạng của chúng, nhưng đổi lại chúng sẽ có được sức mạnh mà chúng muốn dùng thế nào cũng được. Nhưng triệu hồi kẻ nắm giữ sức mạnh đủ để huỷ diệt cả thế giới như Quỷ cần một sự kỳ công không nhỏ, và vì không có vật chủ nào có thể chứa đựng chúng nên chúng vẫn chưa xuất hiện. Tuy nhiên, dù chỉ là những phân mảnh cũng đã nắm giữ sức mạnh to lớn, và chúng vẫn còn tồn tại trong thế giới của chúng ta đến tận ngày hôm nay.」
Quân cờ màu đen vỡ nát rồi rơi xuống bàn cờ như mưa. Sau đó nó biến thành mười bốn quân cờ thẳng hàng. Giữa những quân cờ dạng người hoặc dạng quái thú, có một quân cờ mang vương miện và bị trói buộc bằng những sợi xích.
「Mười bốn người đã lập khế ước với mười bốn con quỷ đó. Chúng được phân cấp gồm— Kỵ sĩ, Thống đốc, Đại Thống đốc, Bá tước, Đại Bá tước, Công tước, Đại Công tước, Hầu tước, Đại Hầu tước, Quân chủ, Đại Quân chủ, Vương, Đại Vương và Hoàng Đế—và khi người ta nói đến 『quỷ』 là họ đang nói đến mười bốn con quỷ này cùng với khế ước giả của chúng. Chúng có cả thuộc hạ - những kẻ thề trung thành với chúng để đổi lại một phần sức mạnh.」
Hiện giờ đang có một hàng Tốt đứng trước mười bốn quân cờ hình thù kỳ dị. Khi mười bốn quân cờ kia chạm vào đầu những quân Tốt, đám Tốt ấy cũng biến thành những con quái thú gớm ghiếc. Elisabeth cầm một trong số chúng lên.
「Tên hiệp sĩ vô tội mà ngươi thấy là một trong những thuộc hạ của Kỵ sĩ. Gọi chúng là 『Thuộc hạ của khế ước giả của quỷ』 thì mỏi miệng quá quá nên ta sẽ gọi chúng là 『thuộc hạ.』」
Elisabeth đặt quân cờ đó về lại bàn cờ. Mười bốn quân cờ kia và những con Tốt quái dị bắt đầu di chuyển.
「Lũ quỷ lấy sức mạnh từ những lời than khóc do các tạo vật của Thần sinh ra—đặc biệt là những con người đau khổ. Và cứ thế, lũ quỷ và những tông đồ của chúng đã gây ra một số lượng tai hoạ không hề nhỏ.」
Một cách đồng loạt, những quân cờ ấy há rộng cái miệng tràn ngập sự xấu xa và méo mó của chúng. Rồi chúng tấn công và nuốt chửng một dàn Tốt vừa mới xuất hiện. Elisabeth búng tay, và một quân cờ trông giống như phụ nữ xuất hiện trên bàn cờ.
「Giáo hội—một tổ chức tôn giáo thờ phụng hình ảnh của Thần mà nhân loại từng tin tưởng, một khuôn khổ để dẫn lối cho con người theo ý chí của Thần, và là một cơ quan được thành lập để bảo vệ hoà bình lâu dài của thế giới chúng ta— đã giao cho ta nhiệm vụ tìm giết mười ba con quỷ trừ Hoàng đế đã bị bắt. Ngay lúc này, mục tiêu của ta là Kỵ sĩ.」
Kaito nhìn một quân cờ cưỡi một con ngựa tiến lên trước so với số còn lại. Một quân cờ màu đỏ mang trên mình bộ chiến giáp kệch cỡm cưỡi ngựa và phi về phía Kaito. Thế nhưng quân cờ nữ nhân quay lại và vung thanh kiếm màu đỏ rực để đối đầu với nó.
「Kỵ sĩ là con yếu nhất trong số mười bốn con. Thế nhưng với một người bình thường thì không khác gì một cơn ác mộng thực sự.」
Cô đang nói thì sàn nhà rung lắc. Trước khi thanh kiếm có thể chạm tới con Kỵ sĩ thì cả bàn cờ lẫn những quân cờ đều biến mất.
Rầm, rầm. Lâu đài một lần nữa rung lắc. Elisabeth đứng dậy một cách vô cùng tao nhã. Bơ đẹp Kaito đang đứng cản lối ở phía trước, bộ váy của cô đung đưa theo mỗi bước đi. Vẫn còn bối rối, Kaito đi theo sau cô.
Elisabeth rời khỏi phòng ăn và tiếp tục bước xuống hành lang. Khi tới cánh cửa dẫn vào phòng ngai vàng, cô mở toang chúng ra.
Mùi tanh của máu thịt ập thẳng vào người họ như một chiếc xe tải.
Họ có thể nghe thấy cả tiếng kêu đầy man rợ của thứ gì đó đang ngấu nghiến đống thịt.
Sau một thoáng do dự, Kaito nhìn qua cái lỗ trên tường. Bên trên cái xác của con quái thú chắp vá đã bị xiên thịt là một sinh vật mới. Nó đang tự mình nhai ngấu nghiến cái xác thối kia bằng cách xé đi những miếng thịt lớn với cái miệng siêu to khổng lồ của mình. Bao lấy hông nó là những khuôn mặt người đang vừa xâu xé bất cứ miếng thịt nào chúng có thể với tới vừa khóc lóc. Kaito hầu như không thể thở được khi bị sự kinh dị của cảnh tượng ấy nuốt chửng.
Elisabeth quay lại và nói bằng điệu cười đầy xấu xa.
「Cả cái này cũng là sản phẩm của một con quỷ đấy. Có vẻ như con thứ hai đã xuất hiện, dù ta đã dự tính đến mức này rồi.」
「Tôi không thể tin được là cô đã dự tính chuyện như thế này luôn đó…」
「Con quái thú này đã tới đây mà không hề bị phân huỷ, nên nguyên liệu của nó hình như là từ ngôi làng bên cạnh. Khi một con quỷ tấn công một ngôi làng, nó sẽ để lại vài kẻ sống sót. Nhưng dù có nhiều đến mức một phần năm dân làng chạy thoát được đi nữa thì tính ra con quái thú đầu tiên vẫn quá nhỏ bé để có thể xơi thịt được những người còn lại. Kết luận rằng một con khác đang tới cũng là điều tự nhiên thôi.」
Làm sao cô ta có thể bình tĩnh đưa ra một dự đoán như thế chứ? Kaito cảm thấy choáng váng khi nghĩ đến sự điên rồ đó.
Cậu đang suy nghĩ thì con quái thú rống lên.
「RAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!」
Rồi nó nhảy xổ tới khiến cho hàng vú của nó lắc qua lắc lại. Nó thọc sâu những cái vuốt vào vách toà lâu đài. Toàn bộ toà lâu đài lắc lư và bụi thì rơi từ trên trần nhà xuống. Con quái thú đó hướng ánh mắt đầy sát khí về phía Elisabeth.
Nhìn lên con quái thú đang thò đầu vào qua cái lỗ, Elisabeth thở dài.
「Ôi trời ạ. Dù có coi như tất cả các ngươi bị kéo vào chuyện này đi nữa thì quả thật đây vẫn là một cảnh tượng đáng thương.」
「GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARGH!」
「Ta sẽ cho ngươi sự cứu rỗi nên trật tự đi coi.」
Elisabeth búng tay. Thế rồi mặt đất nứt ra, những cây cọc sắt bắt đầu đâm xuyên qua đất và mọc lên nhiều không đếm xuể. Hết cây này đến cây khác cứ thế đâm xuyên qua ngực của con quái thú. Dù cơ thể đã bị xé nát vụn nhưng con quái thú ấy vẫn lao tới và cố gắng ăn thịt Elisabeth. Thế nhưng cú phóng tới của nó đã bị ngăn lại bởi hơn một ngàn cây cọc sắt lạnh lẽo.
Hoà vào tiếng những cây cọc đâm vào mục tiêu của nó một cách lặp đi lặp lại, một đám bụi lẫn với những cánh hoa màu đỏ thẫm nổi lên như một cơn bão tố. Khi nó tan đi, chỉ còn lại xác của hai con quái thú nằm cạnh nhau. Thứ máu màu đen sậm bắt đầu chảy ra đất.
Elisabeth quay lại nhìn Kaito. Có một giọt máu dính trên má cô, nhưng có vẻ như cô không để ý, và cô nói.
「Có lẽ vẫn sẽ còn dấu vết của con Kỵ sĩ ở ngôi làng đó. Chúng ta đi thôi. Hãy theo ta.」
Với tà váy bay phấp phới, Elisabeth rời đi.
Kiềm chế đôi chân đang còn run rẩy của mình, Kaito đi theo cô.
Elisabeth đi cầu thang xuống dưới tầng hầm. Những tiếng rên rỉ đầy bí ẩn vang vọng khắp dãy hành lang gợi lên cảm giác như đây là một mê cung chứa quái vật vậy. Thật sự mà nói, nếu có một con quái vật ở dưới này thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Cô tiếp tục bước đi đều đều mãi cho đến khi tới một cánh cửa ở cuối hành lang và mở nó ra. Kaito đứng bên cạnh Elisabeth và nhìn vào bên trong.
Căn phòng này chẳng có đồ dùng sinh hoạt hay cái cửa sổ nào, chỉ có một ma pháp trận được vẽ trên sàn.
Khi nhìn gần, cậu nhận ra được độ phức tạp trong thiết kế của nó. Không khí nồng nặc mùi sắt gỉ giống như niêm mạc tử cung bị lột vậy. Và rồi cậu nhận ra rằng ma pháp trận này được vẽ bằng máu.
「Ma pháp trận dịch chuyển, được vẽ bằng máu của ta đó. Nó có thể đưa ta đi bất cứ đâu, miễn ta còn nhớ rằng mình đã từng đến đó.」
「Tuy không biết vật liệu là gì nhưng mà có vẻ khá tiện lợi đấy. Ở nơi trước đây tôi sống không hề có những thứ này.」
「À phải rồi, ngươi đến từ một thế giới nơi máy móc phát triển mà. Nhưng tốt nhất đừng coi thường ma pháp. Là thuộc hạ của ta, kể cả ngươi cũng có thể dùng máu của mình để triệu hồi vài thứ tới bên cạnh ngươi đó.」
「Gì cơ, cô muốn tôi đổ ra từng này máu á?」
「Ngươi nên thử khi có thời gian đi.」
「Tôi xin phép được từ chối.」
Kaito đứng bên cạnh Elisabeth trên ma pháp trận một cách lo lắng. Và cô dậm gót chân.
Với một tiếng vang như pháo hiệu, những cánh hoa màu đỏ thẫm bắt đầu nhảy múa quanh rìa ngoài trận pháp. Khi chúng quay tròn, khung cảnh quanh họ cũng quay theo. Sau đó các vệt đỏ ấy hoà vào nhau và tạo thành một bức tường hình trụ dày. Mùi sắt lại một lần nữa xộc vào mũi Kaito. Trong nháy mắt, những cánh hoa ấy đã biến thành máu.
Elisabeth dậm gót lần nữa và bức tường máu đổ rạp xuống đất như màn che sân khấu. Khung cảnh bị bức tường máu che khuất giờ đã hiện ra.
Họ đang đứng trên một chiến trường đã tàn cuộc.
Đó là cách duy nhất mà Kaito có thể miêu tả khung cảnh trước mắt cậu.
Ngọn lửa thì trải dài trước mắt, và những xác chết nhiều không đếm xuể nằm rải rác trên mặt đất quanh những toà nhà đang bốc cháy. Thứ duy nhất Kaito có thể nghĩ ra để so sánh với khung cảnh này là một tấm ảnh về chiến tranh ở một đất nước xa xôi mà cậu đã từng thấy rất lâu về trước. Hai giờ đã trôi qua kể từ sự hình thành của con quái thú đầu tiên đến lúc Elisabeth đến đây cùng Kaito, nhưng những ngọn lửa không hề cho thấy dấu hiệu nhỏ đi.
Khi nhìn qua những cái xác đang cháy, Kaito có thể cảm thấy mồ hôi đang vã ra trên trán cậu vì mùi tanh của thịt sống xộc vào mũi cùng với nhiệt lượng phả vào da cậu.
Nửa trên của người đàn ông ở đó đã hoàn toàn bị cháy thành than. Một người phụ nữ bị xé toạc không chỉ phần đầu mà còn cả xương sống. Một người phụ nữ khác bị cắt mất cặp vú. Một chàng trai trẻ với khuôn mặt bị cào xé một cách tàn bạo. Một đứa trẻ sống dở chết dở với hai tay bị thương nặng như thể đã cố gắng trườn đi trốn.
Không ai trong số họ còn lại được bao nhiêu phần phẩm chất con người cả. Tất cả họ đều đã chết một cách tàn bạo. Không giống như quái thú, xác chết của họ vẫn còn nhân diện được. Chính vì vậy nên khung cảnh này mới thật là khủng khiếp, sự tàn ác của nó mới ngấm sâu vào não của người ta. Bên trong họng Kaito có cảm giác buồn nôn nhưng cậu cố gắng nuốt ngược nó xuống.
Không thể lầm được. Đây chính là Địa ngục.
Đây chính là nơi chứa đầy rẫy những thứ tồi tệ nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra.
「Hồi nãy ta đã nói rồi, đây chính là những chuyện mà một con quỷ đã làm.」
Từ bên cạnh Kaito đã không thể nói được gì, Elisabeth thì thầm.
Cô bước lên trước rồi quay lại nhìn cậu, ngọn lửa sau lưng cô và mái tóc đen óng của cô như nhảy múa trước cơn gió nóng rực.
「Những con quỷ lấy sức mạnh từ sự cam chịu của con người, từ mối bất hoà mà những linh hồn cam chịu đem đến. Đây chính là hậu quả. Cách thức được chúng sử dụng ở đây…dễ thương đấy, ta cho là vậy. Thậm chí ngay lúc này, những nỗi kinh hoàng còn tăm tối hơn cả thế này vẫn đang xảy ra ở nơi khác.」
Kaito bị sốc khi nghe những lời cô nói. Cậu đã từng rất đau đớn và cam chịu. Cậu cũng đã quá quen thuộc với nỗi sợ hãi và những bi kịch không thể tin nổi sẽ từ từ giáng xuống đầu mọi người. Nhưng không đời nào cậu có thể thấy ổn trước một cảnh tượng rùng rợn thế này, cảnh tượng mà con người bị giết một cách vô nhân đạo và vô nghĩa.
「Cô gọi đây là dễ thương á? Đừng có đùa với tôi! Dù có nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng là Địa ngục cơ mà!」
「Dù là địa ngục thì cũng có mức độ chứ. Và cái này là còn nhẹ đó. Theo như ta biết thì cỡ này mới chỉ như một cánh đồng hoa mà thôi. Những con quỷ còn tạo ra những thảm kịch tàn khốc hơn thế này nhiều lắm… Đó là lý do mà Giáo hội để cho một con lợn nái như ta đối đầu với lũ lợn như chúng.」
「ELISABEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEETH!」
Một tiếng hét giận giữ cắt ngang lời cô. Cứ như thể lấy đó làm tín hiệu, một nhóm dân làng xuất hiện từ đằng sau một cái chuồng thú nửa kín nửa hở. Những người đàn ông đang sợ sệt, những bộ quần áo thì dính đầy bồ hóng ấy bao vây cả Kaito lẫn Elisabeth và vung vẩy những món nông cụ.
Một kỵ sĩ mặc giáp và cưỡi ngựa đi tới cạnh họ.
Kaito ớn lạnh khi nhìn thấy hắn.
Tuy nhiên, tên kỵ sĩ này hoá ra là một thành viên hợp pháp của lực lượng quân đội thế giới này. Hắn đội một cái mũ bảo hộ gắn lông chim, cả con ngựa lẫn bộ giáp bạc của hắn đều được trang trí bằng những chiếc huy hiệu hình bông hoa huệ.
Tiếng kim loại vang lên khi tên kỵ sĩ đó tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Elisabeth thở dài.
「Chà, chẳng phải là kỵ Kỵ sĩ Hoàng gia đây sao? Tên bị thịt to xác vô dụng nhà ngươi tới đây có việc gì với ta thế?」
「Đừng giả ngu với ta! Ta đã được phái đi từ Thủ đô tới ngôi làng này và đã theo dõi các ngươi từ lúc ngươi còn trong lâu đài của mình. Nhưng giờ cuối cùng ngươi cũng chịu lộ bản chất thật sự! Ta đã biết tất cả những gì các ngươi làm rồi. Chuyện tồi tệ này đây, tất cả đều là do ngươi gây ra!」
「Ngươi bị ngu à? Ngươi không thấy tất cả đều là do con Kỵ sĩ làm ra à? Mà kệ đi, ta nghĩ là mấy kẻ không trực tiếp chứng kiến thì sẽ khó mà hiểu được chuyện này. Tuy nhiên, cẩn thận để đừng áp đặt sự bất tài của ngươi lên vai ta đấy. Giáo hội đã giao cho ta đi diệt quỷ rồi. Ta không có quyền hạn giết người…ngay lúc này đâu.」
「Câm cái mồm dối trá của ngươi lại! Ai mà tin chuyện bịa đặt như thế chứ?!」
Giọng của tên kỵ sĩ trở nên gay gắt khiến Kaito khúm núm. Tên kỵ sĩ chĩa kiếm vào Elisabeth và nói bằng tông giọng đầy sự giận dữ.
「Đừng nghĩ ta đã quên những gì ngươi làm.」
Elisabeth chỉ đứng đó với khuôn mặt thờ ơ mà chẳng hề bác bỏ lời buộc tội. Thái độ của cô khiến cho tên kỵ sĩ mất đi chút bình tĩnh ít ỏi còn lại. Hắn điên cuồng kể ra một tràng dài những hành động của cô trong quá khứ.
「Ngươi đã tra tấn toàn bộ người dân trong lãnh địa của mình! Ngươi chặt đứt cơ thể họ, cắt đứt trái tim đang đập của họ, khâu kín mọi lỗ trên cơ thể họ, chạm khắc vào xương họ, nấu chảy thịt họ, móc mắt họ, cắt lưỡi họ, rồi khi hết ý tưởng thì ngươi giết cha mẹ và con cái của họ, từ già đến trẻ, từ đàn ông đến phụ nữ đều như nhau! Cuối cùng thì ngươi thậm chí còn gây tội lỗi lên cả quý tộc! Khảo Vấn Công Chúa! Elisabeth Le Fanu! Ai mà tin được những gì nói ra từ cái miệng bẩn thỉu của ngươi chứ?!」
Nghe những lời đó, Kaito chợt nhớ lại thực tại đã được phơi bày trước mắt cậu cách đây vài ngày.
Cậu nhớ lại khung cảnh cậu đã chứng kiến khi chết. Cậu nhớ lại hàng núi xác chết đã mất đi phần lớn phẩm chất con người. Cậu nhớ lại sự khát máu của đám đông đang giận dữ và nụ cười của cô gái dè dặt ấy.
Thậm chí ngay lúc này Elisabeth vẫn đang vừa cười vừa nghe tràng văn tế của tên kỵ sĩ như người nghe chim hót.
「Và ta chắc chắn không thể quên được ta đã thấy ngươi làm gì với những kỵ sĩ thuộc cấp của ta ở 『Xuyến Thứ Hoang Dã』! Ngươi có biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu đêm mất ngủ ở Vương Quốc sau khi sống sót thoát khỏi đó không hả?」 [note28956]
Tay cầm kiếm của tên kỵ sĩ run rẩy. Tuy nhiên, hắn đột ngột dừng nói và nhìn Kaito. Bộ giáp của hắn kêu lên leng keng khi hắn nói chuyện với Kaito bằng giọng điệu vừa bối rối vừa thương hại.
「Tại sao cậu lại đi cùng con quỷ cái này? Tôi nghe nói rằng Elisabeth đang tìm thuộc hạ, nhưng nếu ả ép buộc dù cậu không muốn thì hãy tới với tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu.」
Kaito quay lại nhìn Elisabeth. Cô vẫn khoanh tay lại và im lặng.
Đúng là Kaito đã được hồi sinh dù trái với mong muốn của cận và bị bắt phục vụ cô nàng. Và chính cậu đã chứng kiến những hành động tàn ác của cô. Thực sự cậu chẳng muốn gì hơn một cuộc sống yên bình giản đơn ở thế giới mới lạ này. Bây giờ chính là cơ hội cho cậu chạy trốn. Thế nhưng ngay trước khi định bước tới thì Kaito dừng lại.
「Vậy thì tới đây. Nhanh lên
nào.」
「Đề nghị của anh nghe cứ như là mơ ấy, nhưng trước tiên thì tôi hỏi anh một câu được không?」
「Là gì vậy?」
「Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ vừa tìm thấy bữa ăn tiếp theo thế?」
Sau câu hỏi đó, một sự im lặng không thoải mái bao trùm họ. Những người đàn ông đang nắm chặt nông cụ kia quay về phía tên kỵ sĩ. Giờ thì vài người trong số họ trông có vẻ lo lắng. Nhưng tên kỵ sĩ chẳng nói gì. Nhìn thẳng vào tên kỵ sĩ, Kaito nói tiếp.
「Trước đây khi còn sống, tôi đã gặp rất nhiều người thực sự sẽ bỏ luôn một bữa ăn ngon nếu là vì đánh đập một đứa trẻ. Và ánh mắt của anh ngay lúc này giống hệt bọn chúng.」
Hắn không đáp. Nhưng ở bên cạnh Kaito, vai Elisabeth run lên. Cô bật cười. Cơ thể cô nghiêng ngả khi cô ôm hai bên sườn một cách thích thú, trông thật là kỳ quái.
「Hiểu rồi, hiểu rồi. Hợp lý đến hoàn hảo luôn. À, có điều ta không ngờ ngươi lại là một thành viên của Kỵ Sĩ Đoàn đấy. Buồn cười quá đi mất—Nè, cho phép ta hỏi ngươi một câu nhé, quý ngài kiêu ngạo?」
Cô cười một cách thật ngọt ngào, Thậm chí có lẽ vài người sẽ cho rằng đó là ngây thơ.
Với đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh niềm vui, cô khẽ nói một cách dịu dàng.
「Ta đã tàn sát năm trăm gã đàn ông ở 『Xuyến Thứ Hoang Dã』đó. Ta đã xiên chết chúng, tàn sát chúng, tận diệt chúng đó. Và ta chắc chắn không hề nhớ là đã để cho tên nào chuồn mất.」
Nụ cười của cô biến mất. Ánh mắt cô giờ chứa đầy sự khinh thường, và cô hỏi bằng tông giọng lạnh như băng.
「Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống?」
Ngay lúc đó, đầu của những người đàn ông đang vung vẩy nông cụ kia lìa khỏi cổ. Khi những cái đầu ấy rơi xuống đất, môi của họ mở nửa chừng vì ngạc nhiên. Những bầy ruồi nhặng tràn ra từ những cái lỗ trên cổ họ. Sau đó những con ruồi bắt đầu kéo những cơ thể kia lại với nhau bằng những cái chân nhỏ bé của chúng. Chúng gặm thịt với cái miệng bé tí của mình, chúng nối da của những cái xác lại với nhau bằng dịch nhầy và tạo ra một phiên bản thu nhỏ của sinh vật mà Kaito thấy ở lâu đài.
Cảnh tượng kỳ dị đó lại một lần nữa khiến cậu nín thở và lùi bước. Cùng lúc đó, toàn bộ cơ thể tên kỵ sĩ được bao bọc trong ngọn lửa màu xanh ngọc bích. Da con ngựa của hắn tái đi dưới ánh sáng của ngọn lửa màu xanh sáng rực, còn người hắn thì phình to lên. Vì phải vừa với sự phình to bất thường của người mặc mà bộ giáp của hắn căng phồng lên như bong bóng. Mái tóc dài màu xám và một chỏm râu thò ra từ những kẽ hở của bộ giáp phình to. Tên kỵ sĩ đã trở nên già dơ và gớm ghiếc.
Đối mặt với con quỷ Kỵ sĩ hùng vĩ kia, Elisabeth tặc lưỡi mà không hề sợ hãi.
「Ta không biết ngươi đang cố khiến ta lơ là cảnh giác hay chỉ đơn giản là ăn thịt thuộc hạ của ta ngay trước mắt ta, nhưng dù là gì đi nữa thì ngươi quả nhiên vẫn là một tên ngốc. Nếu như ngươi đã định biến hình thì phải làm ngay từ đầu để bọn ta khỏi phải xem trò hề trẻ con này chứ. Có vẻ như những trải nghiệm khi lập khế ước với quỷ và thoát khỏi 『Xuyến Thứ Hoang Dã』 chẳng dạy cho ngươi được điều gì cả.」
Elisabeth thở dài rồi gật đầu hài lòng.
「Nhưng có lẽ đó là lý do mà ngươi chẳng hợp thể được với con nào ngoài con có cấp thấp nhất, Kỵ sĩ.」
Tên Kỵ sĩ kia giận dữ thét lên. Con ngựa màu xám của hắn phi nước đại còn nhanh hơn cả con thuộc hạ không có da của hắn. Lửa và sét phát ra từ xung quanh tên Kỵ sĩ. Hắn nắm lấy tia sét màu xanh trong tay và biến nó thành một cây thương to lớn rồi lao về phía Elisabeth.
Cô không hề né đòn, và cây thương ấy đâm xuyên qua người cô.
Kaito kiềm chế không hét lên. Món vũ khí to lớn ấy tạo nên tiếng kêu rột rột khi nó đâm vào ngực Elisabeth. Máu đỏ bắt đầu chảy ra từ vết thương nó gây nên. Rồi tên Kỵ sĩ giật mạnh cây thương ra khiến Elisabeth ngã xuống đất.
Một mảnh ký ức vụt qua tâm trí của Kaito.
Đó là ký ức của chính cậu, bị đánh đập rồi bị ném vào tường, sau đó gục xuống sàn nhà như thể rác rưởi.
「Elisabe—」
Kaito chạy về phía cô, nhưng rồi cậu dừng lại. Cô đang cười. Cô xoay bụng lại và ngồi trong vũng máu của chính mình, rồi cô cười như thể tất cả những chuyện này hề hước đến nỗi cô không thể nhịn cười.
「Heh-heh, ha-ha, ha-ha-ha-ha-ha-ha, ahhh—ha-ha-ha-ha-ha…ha.」
Cô nhăn mặt lại vì đau và đứng dậy. Kaito có thể nhìn thấy rõ lỗ hổng trên ngực cô. Vài phần ruột của cô chùng xuống trong cái lỗ đó, thế nhưng cô chỉ quấn những chỗ lỏng lẻo quanh cánh tay rồi giật mạnh chúng ra. Hiện giờ máu đang chảy rất nhiều, và cô vứt mớ ruột của mình sang một bên.
「Ra là vậy… Thì ra tổn thương cỡ này cũng chỉ ngang gãi ngứa mà thôi. Khác hẳn so với linh hồn một người bị đốt cháy. Giờ thì chú ý kỹ vào, đây mới là cảm giác đau đớn thực sự.」
Elisabeth giơ tay lên không. Một đám mây khổng lồ màu xám xịt cùng với những cánh hoa màu đỏ tươi xoay xung quanh nó. Sau đó chúng che phủ cơ thể cô, lấp đầy cái lỗ bằng vải đen sạch. Rồi cô nắm lấy thứ gì đó từ bên trong vòng xoáy khổng lồ màu đỏ sậm.
「Hãy vui mừng đi, tên hề nửa mùa. Ta rút thanh kiếm này ra vì ngươi đó.」
Elisabeth rút một thanh trường kiếm ra. Lưỡi kiếm nhuốm màu máu và ánh lên một tia sáng tai ương.
「Đao phủ kiếm Frankenthal!」
Cô hô vang tên thanh kiếm, và những cổ tự khắc trên thanh kiếm ấy sáng rực lên. Khi ánh sáng ấy lọt vào mắt Kaito, cậu có thể cảm nhận được ý nghĩa của những cổ tự đang gượng ép đi vào trong não cậu cho đến khi câu cú hoàn chỉnh trở nên có nghĩa.
Ngươi có thể tự do hành động như ngươi muốn. Những hãy cầu nguyện rằng Thần sẽ cứu rỗi cho ngươi. Khởi Nguyên, Thi Hành, Khải Hoàn, và mọi lời nói dối đều nằm trong lòng bàn tay của Ngài.
「Tới đây, hãy tận hưởng hết mình đi nào!」
Elisabeth vung thanh kiếm qua khoảng không trống rỗng như thể đang lần theo cả hai cánh tay kẻ thù của cô. Những sợi xích ánh bạc bay xuyên không khí theo những nhát chém của cô quấn quanh hai cánh tay tên Kỵ sĩ và lôi hắn xuống khỏi con thú cưỡi của mình. Hắn bị treo trên không trung mà chẳng thể kháng cự. Một khoảnh khắc ngay sau đó, hắn búng tay và con quái thú lao tới từ phía sau Elisabeth. Thế nhưng chẳng thèm quay lại, cô vung kiếm lần nữa.
Những sợi xích quấn quanh con quái thú và trói chặt nó lại. Những tiếng rột rột vang lên khi da thịt của nó bị xé thành từng mảnh. Những sợi xích quấn quanh cái xác đã đổ sụp xuống và tái gia cố nó về hình dạng của môt con ngựa như ban đầu. Chúng quấn quanh cả con ngựa xám như thể một cặp thận vậy.
Elisabeth chĩa kiếm lên trời, và đầu của những sợi xích dài vô tận ấy vừa xoay quanh tên Kỵ sĩ vừa kêu lách cách. Thế rồi tay chân tên Kỵ sĩ bị trói chặt, và ở tận cùng đầu còn lại của những sợi xích là bốn con ngựa đang đứng đó, bao gồm cả con ngựa của hắn. Hắn lên tiếng gọi con chiến mã của mình, nhưng nó còn chẳng thèm để ý đến hắn.
「Bây giờ thì…hãy xem ngươi sẽ ra sao khi bị Tứ Mã Phanh Thây nào.」
Cô vung kiếm, và những con ngựa đồng thời xuất phát.
Tứ chi của tên Kỵ sĩ rít lên, còn các khớp xương của hắn kêu răng rắc vì bị kéo rời ra. Thịt của hắn bắt đầu rách toạc ra vì bị kéo căng cực hạn. Máu tuôn ra từ những kẽ hở trên bộ giáp của hắn. Thế nhưng những con ngựa không hề dừng lại. Tên Kỵ sĩ gào thét trong đau đớn và cuồng nộ.
「ELISABEEEEEEETH! ELISABEEEEEEETH!」
Giọng hắn tràn ngập đau đớn và hận thù.
Tên Kỵ sĩ bị kéo tới gần Elisabeth. Kaito cũng bước tới chỗ cô từ đằng sau, rồi cậu há hốc mồm ra. Đôi mắt đằng sau chiếc mũ một lần nữa trở lại là con người. Màu xanh thuần khiết nhất ở hiện tại của nó khác hẳn khi nhìn chằm chằm vào Kaito. Chúng lườm Elisabeth.
Khế ước giả của Kỵ sĩ còn khá trẻ.
Nhìn xuống đôi mắt quý tộc của hắn, Elisabeth khẽ thì thầm.
「Một kẻ sống sót của 『Xuyến Thứ Hoang Dã』 à? Hẳn là đau đớn lắm nhỉ? Ngươi hận ta cũng đúng thôi.」
「ELISA… ELISABEEETH…」
「Ta xin lỗi, thưa quý ngài. Nhưng tiếng kêu của một con quỷ khó chịu giống như tiếng rống của lũ lợn vậy.」
Nụ cười của cô hiện rõ sự cay độc. Tên Kỵ sĩ thét lên một tiếng đầy ác ý và sự khát máu.
「ELISABEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEETH!」
Khoảnh khắc sau đó, với tiếng thịt bị xé toạc, tứ chi của tên Kỵ sĩ bị giật đứt lìa khỏi thân người hắn. Những phần phụ dính với chúng bị kéo lê trên mặt đất khi chúng di chuyển vì vẫn còn bị buộc vào mấy con ngựa. Những vết nứt chạy dọc cả cái bụng hắn, và nội tạng của hắn văng ra ngoài như thác nước nhẹ trôi. Đằng sau cái mũ, tên Kỵ sĩ nôn ra hết ngụm máu này đến ngụm máu khác trước khi trút hơi thở cuối cùng. Rồi cơ thể hắn bốc cháy thành những ngọn lửa xanh.
「Về thôi. Món bánh purin của ngươi ngon nhưng lại nghèo dinh dưỡng quá. Ta đói meo rồi này.」
Thanh kiếm của cô biến thành một đám cánh hoa đỏ thẫm, và Elisabeth bước đi. Kaito không thể nào không nhìn cô chằm chằm. Cậu nghĩ lại về khung cảnh mà cậu đã nhìn thấy khi lần đầu được triệu hồi. Cả thứ đó lẫn lời buộc tội của tên Kỵ sĩ. Nếu tọc mạch quá sâu thì sẽ chẳng có gì ngoài sự đau đớn mời gọi cậu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải biết.
「Nè, mọi thứ hắn nói là đúng à? Cô đã tra tấn và giết toàn bộ thần dân rồi quay sang cả quý tộc à?」
「Phải, đương nhiên rồi. Hắn không hề nói gì sai hay gây hiểu lầm gì hết. Hãy hiểu cho rõ người mà ngươi đang phục vụ. Ta là 『Khảo Vấn Công Chúa』, Elisabeth Le Fanu. Ta đã gây ra đau khổ và những cái chết nhiều hơn bất cứ ai. Ta đã được Giáo hội uỷ thác và giờ ta đang nhận nhiệm vụ tiêu diệt mười ba con quỷ.」
Cô trả lời mà không hề có một chút do dự nào. Cô tàn nhẫn và thô bạo như một con quỷ, thậm chí còn hơn thế nữa. Nhớ lại nụ cười nham hiểm của cô khi ăn xong món bánh purin, Kaito đã gần như cảm thấy bị phản bội. Cô là một người khiến người khác đau đớn, người sẽ lấy đi mọi thứ của những người khác, và cậu chẳng hề che dấu sự khó chịu trên khuôn mặt. Thế nhưng Elisabeth lại tiếp tục thú tội bằng một điều hoàn toàn bất ngờ.
「Và một khi tiêu diệt được toàn bộ chúng, ta cũng sẽ bị đưa đi thiêu sống.」
Cô khẳng định một cách kiên quyết khiến Kaito mở to mắt. Elisabeth quay lại nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đỏ thẫm của cô óng ánh như đá quý. Vẻ mặt bình thản của cô không hề cho thấy rằng cô đang nói dối.
Một câu nói lúc trước vang lên trong tâm trí Kaito.
『Cho đến ngày ngươi chết, ít nhất hãy cố làm chuyện gì đó tốt đẹp.』
Ra là vậy. Kaito vẫn lặng im vì lúng túng, không biết phải phản ứng ra sao với chuyện này. Elisabeth 「hứ」 một tiếng với Kaito rồi bước vào trung tâm của ma pháp trận.
「Khi chúng ta về nhà, hãy lo mà làm bữa tối đi. Nếu ngươi có thể làm đồ ngọt ngon như thế thì chắc chắn ngươi có thể nấu một bữa ăn đàng hoàng. Còn nếu không làm được gì ra hồn thì ta sẽ trói ngươi vào Ghế dìm đó.」 [note28957]
Kaito đi theo cô nhưng chợt dừng lại và ngoái lại nhìn trong thoáng chốc.
Khung cảnh vẽ ra trước mắt cậu rõ ràng là địa ngục. Một tiếng hét vang lên từ đằng xa, và cái chuồng thú sụp đổ. Và rồi ngọn lửa bùng cháy mạnh hơn. Nghĩ lại về hình dạng kỳ dị của tên Kỵ sĩ, cậu lẩm bẩm với chính mình.
「…Còn mười hai con như thế nữa cơ à?」
Rồi Kaito tới đứng cạnh Elisabeth. Cô dậm gót chân.
Khi hai người biến mất, cây thương của tên Kỵ sĩ bùng cháy một ngọn lửa màu xanh, bị đốt thành tro bụi và bay theo gió.