Chương 20: Quá khứ của Ruina (phần 2)
“Kết thúc rồi sao~?Onee-san thất vọng quá.”
Một vài giờ sau khi trận đánh bắt đầu….
Người duy nhất có thể đứng được là người phụ nữ tóc đen với hai cái sừng trông như sừng dê.
Cô ta nhìn xuống nhóm “Công việc của mèo” với vẻ mặt chán nản.
“Grừ, đồ quái vật….”
Kiếm của Ruth đã gãy đến tận cán, cơ thể cô ấy cũng đầy thương tích.
Những thành viên khác cũng trong tình trạng tương tự.
Điều may mắn nhất là vẫn chưa có ai chết cả.
“Không ngờ là chẳng có ai có thể đánh trúng mình được một phát, mình mong đợi quá nhiều rồi sao?”
Người phụ nữ đó.
Sau khi nói như vậy, cô ta chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã….. Người định đi đâu vậy?”
“Không hiểu sao hôm nay cảm thấy hơi lạnh nên ta sẽ trở về nhà. À, còn về chuyện hủy diệt nhân loại chỉ là nói đùa thôi nên các cô không cần phải lo lắng lắm.”
Không thể nào mà họ không lo lắng được.
Một người phụ nữ bí ẩn có sức mạnh mà một đội mạo hiểm giả hạng S cũng không bì nổi.
Khi một thành viên của cố tìm cách giữ chân người phụ nữ đó lại…..
“”
Đột nhiên một mũi tên điện bay từ đâu sượt qua má của người phụ nữ.
Từ chỗ sượt qua, máu bắt đầu chảy xuống.
Ngạc nhiên, tất cả mọi người ở đó nhìn về phía ma thuật được bắn ra.
Ở đóーーー là một bé gái trông khoảng 10 tuổi.
☆☆☆
Quay trở lại một khoảng thời gian trước đo.
“Hn, mình ngủ ngon quá~. Fuaaa...”
Ngày hôm đó Ruina thức dậy trước lúc mặt trời mọc.
“Hả? Vẫn còn tối sao. Mình dậy quá sớm sao?”
Ruina nghĩ rằng chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Bởi vì hôm này là ngày tốt nghiệp của Ruina.
Hơn nữa, người mẹ yêu quý của cô sẽ trở về sau một thời gian dài làm nhiệm vụ và nói sẽ đến được lễ tốt nghiệp của cô.
Không thể nào mà cô không hào hứng được.
“À, mình cảm nhận một chút ma lực của mẹ. Ba cái khác là thuộc về bạn của mẹ sao?”
Ngay cả ở tuổi đó, Ruina vẫn thể hiện được tài năng hơn người của mình như việc có thể cảm nhận được ma lực cho dù nó cách xa đến vài cây số.
Cô ấy nở một nụ cười tươi như hoa khi cảm nhận người mẹ mình yêu quý đang đến gần….
“!!!”
Ruina cảm thấy lạnh gáy.
Mặt cô ấy chuyển thành hoảng loạn.
“Cái ma lực gì thế này…. Đáng sợ quá….”
Chủ nhân của ma lực kinh khủng này đang ở gần với vị trí của mẹ cô.
“Mẹ và bạn của mẹ đang gặp nguy hiểm!! ”
Kể cả có thể ở lại đó và chờ nhưng cô quyết định sẽ rời khỏi kí túc xá.
☆☆☆
Một lúc sau khi Ruina rời khỏi kĩ túc xá...
Thứ hiện ra trước mắt cô là một người phụ nữ tóc đen với hai cái sừng trông như sừng dê là người duy nhất còn đứng được, mẹ và bạn của mẹ cô đang nằm gục xuống đất với đầy thương tích.
“Không thể nào, có thể đánh bại được mẹ và đồng đội một cách áp đảo như vậy...”
Đội của mẹ cô ấy là một đội bao gồm những mạo hiểm giả có năng lực xuất chúng, trong cả quốc gia này cũng chỉ có vài người.
Ruina không thể tin được cảnh tưởng mà họ bị một người phụ nữ tiêu diệt.
Sau khi nói gì đó với mẹ và bạn của mẹ cô thì người phụ nữ chuẩn bị rời đi.
May mắn người phụ nữ đó không nhận ra sự ra sự hiện diện của Ruina.
Một mình chống lại người phụ nữ đó là quá nguy hiểm.
Kể cả mẹ và bạn của mẹ cô cũng không thể đánh lại được cô ta.
Để cô ấy rời đi rồi tới cứu mẹ và bạn của mẹ cô là cách tốt nhất.
(Mẹ đang định làm gì vậy? Nếu cứ thế thì mẹ sẽ bị giết mất.)
Dù thế nào đi nữa thì việc họ có thể thắng được là chuyện không tưởng.
(Đúng rồi, vì cô ấy chưa nhận ra mình…. Có thể mình sẽ làm được gì đó.)
Với suy nghĩ như vậy, Ruina hạ cánh xuống mặt đất, sử dụng ma thuật hết sức mình, cô ấy bắn về hướng người phụ nữ đó.
☆☆☆
“Onee-san ngạc nhiên đấy. Không ngờ một đứa trẻ có thể làm mình bị thương bằng một đòn tấn công bất ngờ.”
Giống như một người thợ săn đã tìm thấy con mồi của mình, người phụ nữ bất động nhìn Ruina.
Ánh mặt cô ta rực sáng lên ánh lửa.
“Ruina! Tại sao con lại tới đây? Chạy khỏi đây nhanh lên!”
Irina hét lên.
Mặt cô ấy nhuốm màu tuyệt vọng.
Nhưng Ruina đang bị nỗi sợ lấn áp và không thể cử động nổi.
(Không thể nào…. Một thứ như vậy…. có thể tránh được một đòn tấn công ma thuật hết sức của mình từ điểm mù.)
Tuy nhiên, mong muốn bảo vệ mẹ của mình bằng cách nào đó đã vượt qua được nỗi sự hãi và cô ấy liên tiếp bắn ma thuật về hướng người phụ nữ.
Đòn tấn công nào cũng là toàn lực của Ruina hiên tại… Nhưng không có đòn nào có thể trúng được người phụ nữ đó.
Không quan tâm đến những đòn tấn công ma thuật không ngừng nghỉ ấy, người phụ nữ chỉ bình thản đứng đó vui vẻ nhìn về phía Ruina.
Cho tới tận bây giờ, Ruina vẫn tự tin về tài năng ma thuật của mình.
Kể cả chỉ mới là một cô bé 13 tuổi thì cô đã là học sinh đứng đấu của một học viện hàng đầu, không có học viên nào có thể thắng được cô.
Cô được mọi người ca ngợi là một thiên tài và cô cũng nghĩ như vậy.
Không có thứ gì mà cô không thể làm được, cô luôn tin là như vậy.
Nói cách khác, cô đã bị đắm chìm trong mộng tưởng.
Nhưng… sự thật không ngọt ngào như vậy.
“Ugh….Không...còn...”
Hoàn toàn sử dụng hết ma lực của mình, Ruina ngã xuống đất.
“Ruina!!”
Irina hét lên bằng giọng đau đớn.
Người di chuyển lần này là người phụ nữ tóc đen.
“Fufufu, thật là thú vị. Còn thô nhưng vẫn có thể phát thể phát triển được. Có lẽ nếu là ngươi thì lúc nào đó, ngươi sẽ giết được ta.”
Người phụ nữ không quan tâm đến chuyện gặp một người đủ khả năng để giết mình trong tương lai, cô ta chỉ cười đùa.
“Nhưng hình như ngươi được nuông chiều quá thì phải. Nếu cứ như thế thì việc giết ta sẽ trở thành một giấc mơ mất… À, đúng rồi, ta từng nghe rằng con người sẽ giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ nếu họ mất đi thứ quan trọng đối với mình. Người có phải là Irina không? Người là mẹ của đưa trẻ nhỉ?”
Nghe những lời như vậy, mọi người liền tái mặt.
“Đừng động tay vào mẹ của tôi!!”
Ruina hét lên.
“Ei”
Tuy nhiên, trong khung cảnh tàn nhẫn đó, từ ngón tay của người phụ nữ, một tia màu đên bắn xuyên qua phần ngực trái của Irina.
“”””Khôôôôônnnng!!””””
Vào ngày mà nữ phù thùy chết ーーー Có thể nghe được hét tiếng bạn bè và con gái cô ấy vang vọng.