Lời tác giả: Phải đăng chương mới liên tục, tôi nghĩ mình không thể trụ được với tốc độ này.
Lần này thì may là tôi còn cố đăng được.
Cơ bản thì tôi nghĩ mình sẽ không đăng chương thường xuyên được nữa.
--------------------------------------------------
「Cứ để đó cho ta. Ta sẽ giới thiệu cô cho một người có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề nếu cô chấp nhận đi theo người đó.」
「...Có thể suôn sẻ như vậy sao?」
Cuộc sống chưa bao giờ cho ta điều kiện hoàn hảo để thực hiện công việc của mình. Ta nên tập thói quen xoay sở với tất cả những gì có trong tay. Taichi không nhớ đã nghe câu này từ đâu. Có thể là từ một người, một quyển sách, một câu thoại trong phim hoặc là một câu nói trong truyện tranh. Thế nhưng nó đã để lại ấn tượng "sâu sắc" trong lòng cậu. Đó là một trong những câu nói yêu thích của cậu.
Nếu theo câu nói đó thì những gì cậu và Rin đã trải qua thực sự rất may mắn.
May mắn được các nhà mạo hiểm tài ba giúp đỡ.
May mắn phát hiện ra tài năng phép thuật của Rin.
May mắn tìm được một người có thể dựa vào.
Mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi đến mức không thể tin nổi. Ai cũng sẽ cho rằng có thứ gì đó đã can thiệp vào số phận.
Dù thế nhưng chủ hội lại cười khẩy:
「Với tư cách chủ hội, lời nói của ta rất có trọng lượng với các nhà mạo hiểm đấy.」
「Thật sao...」
Không thể nói bừa nói bãi được nhưng Taichi cảm thấy lo lắng khi mọi việc diễn ra mà không có một tí trắc trở nào. Cậu không ngờ lại có chuyện này, và day thái dương của mình.
「Vậy thì mọi chuyện cứ để ta lo. Nhanh chóng làm nốt vệc cuối cùng nào.」
「Việc cuối cùng?」
Thấy Taichi băn khoăn, chủ hội không khỏi chán nản:
「Cậu đến đây để đăng kí thì đã đo pháp lực chưa?」
「À」
Nếu không có ai nhắc, chắc cậu sẽ cứ thế mà đi luôn. Cả chị lễ tân lẫn Rin cũng quên nốt. Cậu thấy nhẹ nhõm vì mình không phải người duy nhất đãng trí.
「Mong cậu là người bình thường.」
「Ừ. Tôi cũng vậy.」
Từ giờ Rin sẽ gặp nhiều phiền phức. Tất nhiên cậu sẽ giúp đỡ hết sức có thể, và cậu nghĩ rằng hai người phải chung số phận khi bị ném vào thế giới này. Những cậu chỉ muốn bảo vệ Rin thôi. Nếu cậu cũng trở thành một cái gì đó bá đạo thì...
Trước tiên cậu không thể khẳng định rằng điều đó sẽ không xảy ra. Vì ngay trước mắt cậu, những gì vốn không thể xảy ra đã xảy ra rồi. Cậu không muốn để một mình Rin làm nhà mạo hiểm chút nào.
Xin đừng là cái gì đó kì lạ...
Taichi cầu nguyện như vậy rồi đặt tay lên quả cầu.
Nó vẫn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như mọi khi. Tất cả các ánh mắt đều đổ dồn vào nó, và trong một khoảnh khắc mọi người đều nín thở.
Sau một hồi, viên pha lê bắt đầu sáng hơn. Nhưng cả Taichi và Rin, lẫn chị gái và chủ hội, không ai nói một lời nào.
Họ không có lời nào để nói.
Thứ ánh sáng mà quả cầu phát ra dường như không có màu sắc cố định. Taichi nghĩ ngay rằng đã có vấn đề. Bình thường ánh sáng sẽ có các màu như vàng, cam, trắng hay gì đó. Tuy từng điều kiện mà lại có một màu khác nhau. Thức ánh sáng này lúc trắng toát, lúc đặc quánh, gần như không có màu.
Vì thế nên nó rất kì lạ.
Thứ ánh sáng "không màu, trong suốt".
「Ê... này. Chuyện này là thế nào đây?」
Taichi lên tiếng đầu tiên. Cậu phải nghĩ mãi mới biết nên hỏi gì. Tuy nhiên điều mà cậu hỏi không có gì đặc biệt. Dù sao thì, cậu cũng không có gì để nói cả.
「Màu này... tại sao...」
Người tiếp theo lên tiếng là chủ hội. Với xác suất một trên hai trăm nghìn, chỉ riêng Rin thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Taichi cảm thấy như mình vừa làm một điều gì đó kì quái. Hơn nữa, từ phản ứng của chủ hội, cậu đoán rằng điều này còn kinh khủng hơn cả bốn thuộc tính của Rin. Tuy nhiên không có lời giải thích nào đủ thuyết phục để lí giải tình cảnh này. Đó là điều nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu.
「Màu sắc này có được coi là bình thường không?」
Rin đã khởi động lại não của mình và hỏi chị gái và chủ hội. Chị gái thì vẫn đang đứng hình nhưng dường như chủ hội vẫn còn đang tỉnh một chút. Khác với nhân viên của mình, ông rất xứng đáng với danh hiệu hội trưởng. Dù bối rối nhưng ông vẫn biết mình phải làm gì.
「Ừm. Khối pha lê này sẽ xác định xem người chạm vào nó có pháp lực không và nếu có thì thuộc tính là gì.」
Từ xa xưa, một pháp sư vĩ đại nào đó đã tạo ra thứ này. Xác định lượng pháp lực của người sử dụng và thuộc tính họ đang mang. Đó là chức năng của nó.
Và điều quan trọng nhất là xác định thuộc tính.
Đỏ là Hỏa.
Xanh lá là Phong.
Vàng là Thổ.
Xanh dương là Thủy.
Nếu khối cầu phát sáng, người đó có pháp lực. Và khi có pháp lực, tức là có thể sử dụng phép thuật.
Không tương thích với bất cứ thuộc tình nào = không có pháp lực. Chủ hội đã nói vậy.
Bốn thuộc tính vừa được nêu ra ở trên là bốn thuộc tính chính, là cơ sở của tất cả các thuộc tính còn lại. Những người dùng phép thuật ngoài nước, lửa, gió và đất ra còn có sét, độc, băng, v.v. Các nghiên cứu đã xác nhận rằng những thuộc tính khác thuộc tính chính đều lấy chúng làm cơ sở.
Có pháp lực nhưng không có năng khiếu với thuộc tính nào. Đó là gì?
「...Ờm, chờ chút. Tôi phải hiểu nó như thế nào đây?」
Taichi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có vẻ cậu đã rút phải một lá bài kì quái.
「Ừm...Thực ra là...」
Bầu không khí trở nên nặng nề, khó chịu. Cậu không biết sẽ nhận được câu trả lời nào. Họng cậu cứng lại.
「Đây là...」
「Đây là gì?」
Chủ hội nhìn Taichi nghiêm túc:
「Ta không biết.」
Xin hãy tha thứ cho ta.
「Chỉ thế thôi à!? Sau khi dây dưa đủ thứ như vậy!?」
Đúng là thật đáng thất vọng. Nhìn lại thì Rin và lễ tân cũng đang ngạc nhiên. Taichi không nhận được câu trả lời như ý muốn, ánh nhìn lạnh lùng của Rin và chị lễ tân... Nhưng sắc mặt chủ hội không hề thay đổi và vẫn nghiêm túc như trước. Cảm thấy có gì đó bất thường, Taichi không nói nữa.
「Xin lỗi, ta thật sự không biết. Không phải không có lí do mà ta lại được bầu làm chủ hội...Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp trường hợp như thế này. Đây là...chuyện gì đây...」
Chủ hội cố gắng nói từng từ một, nhìn chằm chằm vào khối pha lê. Không thấy ông có vẻ gì là đang nói dối, Taichi cũng thôi vặn vẹo thêm. Có vẻ như tình hình này rất không bình thường.
Rin cũng khá ghê gớm, nhưng khi xử lí chuyện của cô, chủ hội đã làm rất trơn tru. Cứ như thể ông đã biết trước được cách nào là tốt nhất, chỉ cho Taichi và Rin con đường phải đi bằng suy nghĩ logic của mình. Đối với những người mới đăng kí làm nhà mạo hiểm, đây là một ưu đãi quá lớn. Nhưng nếu là một tài năng chỉ một trên hai trăm nghìn người thì đúng là không thể xử lí theo cách thông thường. Huống hồ người đó lại chỉ là hai cô cậu còn chưa biết rõ trái phải. Chỉ vậy thôi liệu đã đủ chưa, hay cần phải làm gì thêm nữa? Chủ hội tự hỏi mình. Ông vẫn muốn hai người ở lại làm nhà mạo hiểm, nhưng lại không muốn họ trở thành miếng mồi ngon của những kẻ bỉ ổi. Đó là lòng tốt của một người già muốn giúp đỡ cho thế hệ tương lai.
Mặt khác, ông lại không biết nên xử lí trường hợp của Taichi như thế nào.
Nếu cậu có khả năng tương thích với mọi thuộc tính hay sở hữu lượng pháp lực khổng lồ thì có thể làm tương tự như Rin. Ít nhất thì trong một thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ ổn. Bởi vì người mà chủ hội định nhờ còn có uy quyền cao hơn cả quý tộc. Người đó không quan tâm đến quyền lực, nhưng ông nghĩ rằng nếu mình nhượng bộ và coi như mình nợ người đó thì sẽ nhờ được. Ông chỉ cần đưa ra một thỏa thuận hợp lí thôi.
Thế nhưng Taichi lại vượt quá suy đoán của ông. Ông chưa bao giờ thấy pha lê phản ứng như thế này. Ngay cả những chủ hội khác cũng chưa ai nói về trường hợp như cậu ta.
Bình thường thì, ông nên cho rằng cậu không thể sử dụng phép thuật.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn có pháp lực. Ánh sáng tinh khiết, trong suốt như pha lê đó...
「Không thể nào...chẳng lẽ...」
Ông lập tức nghĩ đến điều đó. Nhưng nếu đúng là như vậy, số phận của cậu ta quá khắc nghiệt.
Ngay cả Rin đã vượt qua khuôn khổ của một người bình thường. Giờ lại thêm cả Taichi nữa. Đây không phải là gánh nặng mà một người mới 15 tuổi có thể chịu đựng được. Ngay cả khi nếu đó là chủ hội, ông cũng không tự tin mình có thể gánh vác nổi nó.
Chủ hội không thể giấu tiếng nuốt khan của mình. Không có lời giải thích nào phù hợp hơn "điều đó". Nhìn thấy ông như vậy, cả Taichi lẫn Rin đều thấy bồn chồn. Hai người cảm thấy chủ hội có gì đó bất thường. Và theo như những gì đã xảy ra từ nãy tới giờ, đó hẳn không phải là điều tốt đẹp gì.
「Taichi, cậu nghe ta này」
「À, vâng...」
Taichi thấy mồ hôi bắt đầu chảy ra khi chủ hội nói. Bình thường thì chủ hội sẽ cư xử rất cẩn thận để không tạo áp lực với những nhà mạo hiểm mới vào nghề. Nhưng bây giờ ông đang quá bối rối để giữ thái độ đó.
「Tình hình của cậu sẽ còn tệ hơn cả Rin nếu cậu không biết giữ mình.」
「À...tôi nghĩ không cần phải cảnh báo về thứ hiển nhiên như thế đâu...」
「Đừng đùa. Ta cũng không chắc chắn gì đâu. Nhưng với kiến thức của ta thì ta xin lỗi, ta không có giả thuyết nào ngoài nó cả.」
Bị chủ hội khiển trách, Taichi rụt cổ lại. Chắc là không còn đường lui nữa rồi. Cậu quyết định chấp nhận số phận và gật đầu.
「Cậu có khả năng là một UNIQUE Magican đấy.」
「Gì, gì cơ?」
Chị lễ tân lập tức hỏi lại
「Unique Magican?」
Rin cau mày vì không hiểu rõ nghĩa của từ đó. Cô cho rằng sự khác biệt về khả năng giữa mình và Taichi là điều khó tránh khỏi. Nếu đúng như những gì cô nhớ thì "unique"... là một từ tiếng Anh có nghĩa là "duy nhất" hoặc "đặc biệt" hay điều gì đó tương tự. Cô không ngờ rằng mình còn phải dùng đến tiếng Anh khi đến thế giới khác, nhưng có lẽ điều này cũng hơi kì lạ.
Chủ hội gật đầu trả lời:
「Đúng. Hỏa, Thủy, Phong và Thổ. Phép thuật của Taichi không thuộc về bất cứ thuộc tính nào trong số chúng. Trên thế giới, nó được gọi là "ma thuật". Xác suất tồn tại của người sở hữu năng lực này là vô cùng thấp, thấp hơn cả Tứ tính pháp sư.」
「Ể」
Taichi phản ứng lại bằng một câu nói tục có dấu nặng. Không chỉ Rin mà chính cậu cũng nằm trong ngoại lệ của thế giới. Vì đã lờ mờ đoán được trước nên cậu và Rin không cảm thấy bất ngờ gì nhiều. Hai người còn không có thời gian để nghĩ lại, rằng kể từ lúc gặp Baradar đến giờ, họ mới chỉ nghe đến thuật ngữ "phép thuật". Vừa rồi là lần đầu tiên "ma thuật" xuất hiện, và sự khác biệt giữa "phép thuật" và "ma thuật" là cực kì lớn.
「Xin lỗi Taichi. Ta cũng không thể nghĩ ra được nên làm gì với cậu ngay bây giờ. Tạm thời có lẽ cậu nên đi cùng với Rin. Người đó rất am hiểu về phép thuật, không phải là kiến thức nông cạn như ta mà là một kho tri thức khổng lồ có thể trả lời chính xác câu hỏi của hai đứa.」
Hai người đã nhận được lời xin lỗi chân thành nên không có gì để phàn nàn, hơn nữa lại còn thấy biết ơn vì đã được quan tâm.
「Ta sẽ viết một bức thư giới thiệu cho hai đứa. Người ta muốn nói đến ở đây là một phụ nữ tên Remia. Cô ta có thể hơi lập dị, nhưng, à, cô ta giỏi phép thuật hơn bất cứ học giả nào ở đây. Bản thân cô ta cũng là một pháp sư siêu hạng.」
Lập dị, từ này làm hai người hơi cấn, nhưng có vẻ đó là một pháp sư xuất sắc. Ngay khi nghe thấy những lời này, chị lễ tân hơi nhíu mày một chút, nhưng Taichi và Rin không biết do may mắn hay không may mắn mà không để ý được.
「Việc đăng kí mạo hiểm giả không có vấn đề gì nữa. Ta cũng đã xác nhận hai đứa có pháp lực. Thủ tục còn lại hãy làm ở chỗ Marie.」
Chị nhân viên lễ tân có vẻ tên là Marie. Nói vậy nhưng hai người đến tận bây giờ mới biết được tên chị ấy. Vì nghĩ chỉ là thủ tục thôi nên cả hai không có ý định hỏi tên.
「Sau khi xong thủ tục thì ta sẽ đưa thư cho. Ta xin phép đi trước đây.」
Cuối cùng ông cũng cho ra phong thái của một chủ hội, và ông lùn nhỏ bé rời khỏi phòng. Nhìn theo ông, Taichi và Rin vẫn chưa biết phải đón nhận thế nào với sự việc vốn chỉ xảy ra trong mơ này.
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Lần sau sẽ có hai nhân vật nữ mới xuất hiện.
Liệu tôi có nên để họ làm nữ chính...để cạnh tranh với Rin không...?
Sự bất thường của Taichi sẽ được kể vào những lần tới. Cũng sẽ làm rõ ràng hơn khoảng cách sức mạnh không thể vượt qua giữa cậu và Rin, người khá bất thường theo tiêu chuẩn của thế giới mới này.
À mà Marie sẽ chỉ là nhân vật phụ thôi. Taichi và Rin sẽ trở nên thân thiết hơn trong tương lai.
Tôi đang băn khoăn không biết nên viết cảnh chiến đấu của Taichi vào lúc nào đây...