Intellectual Village no Zashiki Warashi

chương 3: hishigami mai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bách Quỷ Dạ Hành.

Tôi có xài cái tên ấy trên Đảo Zashou, nhưng thực chất, tôi không phải người của tổ chức đó. Mà tôi cũng chả rảnh rang mà đi giải thích cái mớ kết cấu phức tạp của tổ chức, cái tên tôi sắp giết có hiểu sai thì cũng kệ hắn chứ?

“Làm tốt lắm.” giọng nói trang nghiêm vang lên.

Người lên tiếng vận trên mình bộ kimono và ngồi trong căn phòng trà thoảng hương trầm cũ kĩ. Nghe thế hẳn ai cũng sẽ nghĩ đây là một tổ chức lâu đời đứng đầu là vị trưởng lão đáng kính, nhưng người mặc bộ kimono ấy lại là một nhóc tì cỡ mười tuổi.

Mà cũng chỉ để chưng thôi.

Thứ điển hình cho trò hề quá coi trọng huyết thống.

Do thế hệ trước chọn về với tổ tiên hơi sớm, nên vị trí trưởng gia tộc mới rơi vào tay đứa nhóc mềm hơn cả con cua mới lột xác ấy. Chính thế mà tình hình Bách Quỷ Dạ Hành dần căng hơn. Ngoài kia, những đồn thổi về sự nổi dậy của bè đảng phiến loạn ăn sâu trong tổ chức ngày một nhiều thêm.

Dù thế, thái độ con bé vẫn không thay đổi.

Bị ép vào cảnh phải kiểm soát xúc cảm dù mới từng ấy tuổi khiến tôi thấy thương hại cô bé.

“Cô sẽ được trả công như thường lệ.”

“Ờ.”

“Khi nhận đủ thù lao, cô đồng ý nhận việc mới chứ?”

“Nếu tôi được đi nghỉ ba ngày và thù lao phải xứng với công việc.”

Việc tôi nhận lúc nào cũng là mấy thứ vớ vẩn. Ba cái trò vặt. Mà cứ có tiền thì cứ làm thôi. Phương châm sống của côđây là thế đó.

Mấy thứ cô chủ đây yêu cầu vẫn "mượt" chán, nên tôi cũng chẳng mấy khi gặp vấn đề.

À mà, đám chuyên nghiệp coi việc một VIP như cô chủ nhỏ đây gặp trực tiếp tôi đây thay vì kẻ trung gian là tự sát. Việc con bé còn chả có nổi một kẻ chung thành để cản mình lại, càng khiến tôi thấy tội nghiệp thêm.

“Công việc là gì?”

“Đọc cái này đi.”

Con bé đẩy một phong bì đựng đầy tài liệu về phía tôi. Do đang đứng nên tôi dậm lên cái phong bì trượt trên chiếu tatami rồi dùng chân hất nó lên. Xem xét nó, tôi tìm thấy vài bức ảnh cùng tấm bản đồ với vài dấu chéo trên đó.

“Đô thị Shirakido ?”

“Đó là một đô thị nông thôn ở Shinshu. Nó từng là Làng Ubasute, sau sát nhập thì cái tên đó đã bị bỏ. Đúng hơn thì cả những ngôi nhà ở đó cũng bỏ luôn.”

“Ờ, trên tấm bản đồ thấy mỗi con đập.”

“Con đập đó sắp bị bỏ.” Con bé nhẹ nhàng đáp. “Nó được xây dựng để phát triển vùng đất thành một đô thị nông thôn bình thường thay vì Intellectual Village. Ngôi làng cũ kĩ hoang vắng giờ chìm trong nước rồi. Rõ ràng là, việc kẻ có tầm ảnh hưởng nào đó qua đời dạo gần đây đã ảnh hưởng đến chính quyền địa phương.”

“Vậy họ tính dẹp con đập và khôi phục lại ngôi làng bị chìm ?”

“Số người ủng hộ nơi đó thành Intellectual Village lúc này có hơi áp đảo. Chúng tôi cũng chẳng muốn xen vô, nhưng sợ việc tái thiết có thể sẽ giải phóng thứ đang chìm sâu dưới đó. Thứ không được phép xuất hiện.”

“Vậy, vụ này dính tới Youkai ?”

“Phải, và ở mức mà Bách Quỷ Dạ Hành phải can thiệp.”

Thế nghĩa là Cơ Quan Tình Báo An Ninh Công Cộng cũng chen vô và lãnh tổn thất rồi hử ? Chắc cũng phải bay màu bốn, năm người rồi cái lũ ngạo mạn ấy mới hạ mình nhờ tới Bách Quỷ Dạ Hành.

Tôi thấy, cô chủ nhỏ đây thật sự nghiêm túc rồi.

“Chúng tôi cần cô dò xét mọi thứ, và loại bỏ bất kì đe dọa nào nếu cần.”

“Mấy người sẽ lo mọi chi phí cần thiết chứ?”

“Chúng tôi sẽ lo vấn đề đó.”

Giọng cô bé trở nên cứng nhắc.

“Chi phí cần thiết” mà tôi nói không phải là tiền. Ý tôi là liệu mình có thể lợi dụng cả những người không liên quan để có thể đào sâu hết mức không.

Tôi không định làm việc cẩu thả tới mức để lại dấu vết nào về việc mình có liên quan, nhưng lỡ có, bảo đảm trước sẽ giúp tôi đỡ gánh rất nhiều.

Thế nghĩa là chỉ còn một thứ cần xác nhận.

“Công việc lần này là thăm dò và dọn dẹp nhỉ. Chi phí cần thiết sẽ từ phần thăm dò được chứ ? Có thể, vài chi phí sẽ chẳng thu lợi gì đâu đấy.”

“Tôi đã sẵn sàng từ khi chọn thuê người ngoài tổ chức rồi.”

“Tốt.”

Con bé luôn có câu trả lời dễ thương nhất.

Biết là tạo gánh nặng cho con bé, nhưng đấy không phải thứ mà tôi có thể quyết định được.

Tôi ném trả phong bì tài liệu cho cô bé rồi quay đi.

“Cô không đem theo tài liệu sao?”

“Tôi nhớ cả rồi.”

Tôi rời khỏi phòng trà.

Thiết kế cổ kính. Nội thất cũ. Vẻ tĩnh lặng kì lạ. Mọi thứ ở nơi này tạo nên bầu không khí Youkai ưa thích. Tôi bước khỏi đó và tiến ra ngoài.

Nơi tôi vừa ra khỏi không phải một căn nhà kiểu Nhật bạn mong muốn với một Zashiki Warashi bên trong.

Đó là chiếc flying wing khổng lồ dạng chữ V hệt như loại oanh kích vô hình. Cái phi cơ khổng lồ ấy là phi cơ hạng nhất thuộc sở hữu cá nhân và là căn cứ di động của cô nhóc đó.

Chưa hết, con bé còn cả tám chiến cơ thế hệ 4,5 và thế hệ 5 hộ tống, hai phi cơ vận tải cỡ lớn chữa đầy phụ tùng và thiết bị cần thiết để bảo dưỡng chúng, và một phi cơ tiếp nhiên liệu. Chiếc flying wing với ăng-ten trên đỉnh đầu trông như chiếc đĩa khổng lồ và khả năng của nó ngang với bất kì máy bay cảnh báo và kiểm soát không lưu nào, đủ để cô chủ nhỏ đây đột kích một doanh trại không quân nho nhỏ nếu muốn. Nếu được đổi vũ khí, nó có thể lo cả việc oanh kích.

“Mớ chiến cơ đó hình như lúc nào cũng ở trên mấy tầng mây với con flying wing chậm chạp tốn thời gian, nghe kể họ lắp nhà bếp với phòng tắm trên chiến cơ luôn. Không biết có thật không nhỉ.”

Theo thông tin chính thức, một nhóm các phi công về hưu về làm giảng viên ở một trường bay được đưa đi thửc nghiệm những mẫu mới nhất từ các công ty phòng không, hướng truyền thông theo hướng đó hẳn ảnh hưởng phải ghê lắm. Những chiến cơ đó đều là bí mật quốc gia, ném cái thứ đó với mớ phụ tùng và thiết bị bảo dưỡng vô các sân bay trên thế giới là điều điên rồ, bất kể sân bay đó có thuộc quốc gia đồng minh hay không. Nói cách khác, Bách Quỷ Dạ Hành đủ uy danh hoặc sức mạnh khiến cả một cường quốc phải im thít chỉ bằng một cái liếc xéo.

Tuy nhiên…

“Tội nghiệp,” Tôi lẩm bẩm khi bước xuống cầu thang rồi đặt chân lên đường băng của sân bay quốc tế bên vịnh. “Chi cả núi tiền cho những thứ đó chỉ để mọi người hay mình sẽ gặp nguy hiểm ra sao chỉ vì ở yên một chỗ.”

***

Tôi đang trên một rặng núi phủ đầy cây lá kim. Bạn biết đó, là kiểu núi mà có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Đó là vùng nông thôn nhận biết bao ánh nhìn căm hận bởi bệnh dị ứng tuyết tùng thể nào cũng xảy ra mỗi dịp xuân. Tôi vi vu chốn đó với cái xe thuê được bằng tên giả.

Tôi đang trên đường tới một căn nhà trọ xập xệ.

Dù là để tránh nổi bật mức tối đa, nhưng mấy chiếc xe với đám nhà nghỉ cũ nát mà lúc nào tôi cũng phải chọn thật khó nuốt. Có khi vì bù đắp mấy vụ đó, nên cứ rảnh rỗi, sát thủ và điệp viên luôn mặc những trang phục sặc sỡ như người bình thường mộng tưởng như các nhân vật trong phim.

Vừa tới phòng, tôi quét, rò máy quay hoặc máy nghe lén rồi ném túi của mình lên giường. Tôi mở một vali lấy ra vài món đồ trang điểm. Sau đó, tôi mở một ngăn ẩn nhỏ và lắp ráp các bộ phận phi kim giấu bên trong.

Tôi ráp chúng lại thành một khẩu lục nhỏ vừa lòng bàn tay, và một nòng giảm thanh dài chừng ba tấc. Thực sự thì nòng giảm thanh này có hơi lệch tông so với khẩu súng.

Ngay khi ấy, một giọng nói như trẻ con vang lên từ bên dưới.

“Trang bị của cô trông lạ thật đấy.”

“Đời không như phim Hollywood đâu. Gắn giảm thanh vô nòng súng không đủ để hãm hết tiếng súng. Dùng cỡ nòng nhỏ này là để khiến nó càng êm càng tốt.”

“Có cần thiết quá không ?”

“Ai biết ? Việc của tôi là điều tra và tìm hiểu. Thôi thì cứ cầm theo cho chắc, đâu có gì là đảm bảo 100%. Dù trước tới giờ tôi chưa rơi vào cảnh ấy.”

Mà nếu thật sự phải dựa vào thứ như thế ở nước Nhật này, thì tới 80% là tôi thua.

Tóm lại, chỉ nên bắt đầu trận chiến khi mọi thứ xung quanh không ép bạn phải xài tới thứ này.

“Đô thị Shirakido…à không, tàn tích Làng Ubasute cách nơi này 5km. Vụ này sặc mùi khả nghi, nhớ cẩn thận đấy.” Giọng nói ấy tiếp lời.

“…Hỏi xíu.”

Tôi nhét khẩu lục nhỏ cùng nòng giảm thanh vào bốt. Đôi bốt là thứ nghệ thuật che mắt tinh vi. Vẻ ngoài và không gian thực tế của chúng là cả một sự khác biệt. Tôi ăn mặc như một du khách ngớ ngẩn, bên dưới là quần đùi bó sát còn trên thì là áo thun ba lỗ. Bộ trang phục ấy khá hở hang, và cũng ít chỗ để giấu vũ khí.

Dù sao thì, tôi hạ ánh nhìn xuống.Tôi hạ nó xuống ngang tầm giọng nói mình nghe thấy.

Đấy chẳng phải mức chiều cao trẻ con nữa. Chắc chỉ có nước ép mà xuống sàn nhà tôi mới đo nổi cái độ cao ấy.

“Mi là gì thế ?”

“Ý cô, gì là sao ? Tôi là Sunekosuri. Youkai đó. Cô chưa bao giờ nghe về Sunekosuri sao?”

“Trông cứ như là một con chó nhỏ vậy.”

“Thì tôi là loại Youkai nhìn như chó nhỏ mà.”

Biết là thế, nhưng cái tôi muốn hỏi là tại sao cô chủ nhỏ của Bách Quỷ Dạ Hành lại cử thứ như thế đi với tôi. Tôi nghi ngờ liếc xuống con Youkai nhỏ đang quẩn quanh mắt cá chân mình.

“Youkai như mi thì làm được gì?”

“Không ngờ lại nghe câu đó từ một mật thám cơ đấy, còn là dân tự do nữa. Sunekosuri dụi má vào ống quyển của người qua đường. Như thế này này: Dụi, dụi.”

“Còn gì nữa?”

“Thế thôi.”

“Mi có đánh cắp sinh lực những người qua đường đó, khiến họ té ngã hay gây mất cảm giác phương hướng để họ bất ngờ lạc hướng không ?”

“Đừng nghĩ mọi Youkai trên đời đều có cái năng lực tuyệt vời và hữu dụng chứ.”

Và đó cũng là lúc tôi nhào tới.

“Ôi, chịu không nổi nữa rồi!! Mi dễ thương quá đi !!”

“Eee!? C-chờ đã!! Đừng bế tôi lên! Tôi được gọi là Sunekosuri vì tôi dụi vào ống quyển cơ mà! Nếu cô ép tôi dụi vào má cô, tôi sẽ thành loài Youkai khác mất !!”

“Rồi, rồi. Vậy ta sẽ biến mi thành Paizuri Youkai luôn.”

“Xin đấy, chỉ má thôi ! Tôi cũng có phẩm giá đấy!! Nếu bị gọi bằng cái tên ấy, chắc tôi đi chết quá !!”

Tôi tiếp tục nựng nhóc Youkai dạng chó thêm một lúc còn nó thì xù lông khó chịu. Sau đó, tôi phủi sạch lông chó khỏi tóc và áo ba lỗ.

“Được rồi, giải tỏa xong, tàn tích Làng Ubasute thẳng tiến.”

“…Heh…heh heh. Vài phút thôi đã làm một Youkai hoàn toàn suy yếu. Chả trách sao Bách Quỷ Dạ Hành chọn hợp tác với cô…”

Và thế là tôi rời quán trọ cũ kĩ, leo lên cái xe thuê cũ nát, và thẳng tiến tới cái tàn tích cũng nát chả kém.

Khu đất dốc bao quanh con đường núi quanh co chỉ toàn là cây tuyết tùng. Tiếng ve sầu phiền nhiễu cùng tiếng gọi tình của đám chim hoang ngày một lớn dần, khiến tôi dần chìm trong bầu không khí buồn chán chốn thôn quê.

“Cái đó là con đập…đổ nát, nhỉ ?”

“Cả ngôi làng lẫn con đập giờ chỉ còn là tàn tích, nên dễ nhầm lắm.”

Tôi dừng xe lại một khoảng đất nhỏ dọc đường đèo, có xích dùng để móc vào lốp giữ xe yên vị. Từ đó, tôi phóng tầm mắt ra xa.

Khối kiến trúc bê tông khổng lồ nằm kẹp giữa hai ngọn núi. Đó là con đập. Tuy nhiên, lượng nước khổng lồ đáng ra nên có bên trong đã không còn. Đáy hồ chứa rỗng tuếch, đi kèm vài căn nhà kiểu Nhật đang mục nát.

“Họ thực sự tính phục hồi nơi đó à ? Nền đất cùng các cột trụ có khi mủn cả rồi còn gì. Mái với tường chả còn nữa là.”

“Mái lợp tranh và tường đắp từ bùn, chúng có biến mất theo dòng nước cũng chẳng có gì lạ."

Có lẽ vì nước được rút cạn chưa bao lâu nên mặt đất vẫn còn lầy lội. Đó là lớp bùn đen. Người ta hẳn đã trải nhựa đường trước khi khu vực trở thành đáy hồ chứa con đập, mà giờ ai mà biết được đâu là đất đâu là nhựa đường. Lớp bùn lầy đã hoàn toàn che kín tất cả.

Vài chiếc xe đang đậu xung quanh các kiến trúc khó gọi là tàn tích hoặc đơn giản là bị bỏ hoang đó. Một chiếc xe gia đình bốn cửa xung quanh là cả đống trang thiết bị xây dựng.

Tôi lấy cặp ống nhòm ra rồi kiểm tra mặt chủ nhân chiếc xe hơi.

“Đó hinh như là một học giả đang coi sơ đồ. Làm tới vậy luôn, cứ như họ đang điều tra một ngôi mộ kofun cổ hơn là khôi phục ngôi làng cũ.”

“Không biết sao họ cứ nhất quyết khôi phục ngôi làng ấy đến thế nhỉ. Có thấy các cư dân cũ muốn về lại đâu.”

“Với Intellectual Village thì không phải lúc nào cũng có logic. Gọi nó là tôn giáo thờ nông thôn hay giáo phái thờ kính tự nhiên cũng được. Chúng được dựng lên bởi những người muốn tìm ra giá trị vượt qua mọi khám phá khoa học.”

“?”

“Cơ bản thì đó là tập hợp những suy nghĩ kiểu như, 'ngày xưa mọi thứ không như thế này’, hoặc ‘mọi thứ sẽ hoàn hảo nếu ta có thể quay về như trước kia'. Tất nhiên, những vùng nông thôn không phải không có vấn đề, tội phạm và vấn đề xã hội luôn hiện hữu trong khoảng thời gian mà người ta gọi là 'ngày xưa' ấy. Mà những người này có năng lực quên đi mọi bất tiện với đức tin của mình.”

“Nhưng mục đích của họ chỉ vậy thôi ư ? Nếu thế thì tôi không nghĩ Bách Quỷ Dạ Hành sẽ gọi cô đâu.”

“Đó là những gì ta cần điều tra.”

“Lỡ chuyện này liên quan đến loài Youkai nguy hiểm nào đó thì sao ?”

“Xác ướp giờ còn bị đem ra bán đấu giá cơ mà. Nghe đâu Oni với nhân ngư được giá lắm. Chả hiểu sao con người lại mê mẩn loại làm thuốc từ Youkai đến vậy nữa.”

“…Mật thám các người đáng sợ quá đi…”

Sunekosuri bắt đầu run rẩy, nhưng tôi không có thời gian để tâm. Bản năng đang bảo hãy dụi mặt vào rồi lăn lộn cùng với nó, nhưng tôi phải tìm manh mối điểm khởi đầu trước khi mặt trời buông xuống.

“Đến Bách Quỷ Dạ Hành cũng phải hành động, đây không chỉ là một Linh thức đơn giản được.”

“Cô tính điều tra theo kiểu truyền thống à ? Kiểu để mắt đến những việc họ làm và nghe ngóng cuộc trò chuyện trong nhà hàng ấy. Nói thật, thông tin kiếm kiểu đó cũng ngẫu nhiên lắm."

"Tới giờ cũng có thấy nhà hàng nào đâu, lựa chọn chắc chỉ có bento với đồ ăn phục vụ ở nhà trọ thôi. Mà tôi có cách làm nhanh hơn nhiều.”

“N-nụ cười khả ố đó là sao thế ?”

“Ta chỉ cần phá bỏ tình cảnh ổn định này là được."

***

Cuộc điều tra việc khôi phục tàn tích Làng Ubasute tiếp tục vào buổi đêm.

Tuy nhiên, nó không kéo dài xuyên đêm. Tầm mười một giờ tối, những ngọn đèn khổng lồ thuộc loại dùng trong rạp hát được tắt đi. Các công nhân vận hành máy móc hạng nặng dùng để khảo sát và đào xới chuẩn bị rời công trường.

Có một căn lắp nhà ghép nhỏ dựng lên ở đó, rõ ràng được chuẩn bị cho vị học giả hơn là các công nhân xây dựng.

Vừa thấy bóng người bước vào căn nhà ấy, tôi liền nép mình vào cánh cửa.

Không may cho họ, ổ khóa này chỉ có năm đĩa bên trong.

Tôi có thể mở ổ khóa như thế trong mười lăm giây.

“C-cô là ai? Cô ở đâu ra vậy ?”

Người đàn ông lớn tuổi có vẻ là học giả la lên kinh ngạc, nhưng nghe thấy thế, tôi cười toe toét. Với một người bình thường, kiểu cười ấy có phần khá đáng sợ.

Phải, với người thường.

“Ông là học giả, đúng chứ ? Nhưng không phải của ngành kiến trúc. Có lẽ là học giả văn hóa dân gian ?”

“Ừm…”

“À không, không phải rồi. Học giả văn hóa dân gian không thể nào có vết chai ở đốt ngón cái tay phải. Kẻ xài súng thường xuyên mới có nó."

“Hồi đi khảo sát tàn tích ở Campuchia và Colombia, tôi có mang súng theo để tự vệ.”

“Vết chai đó, chỉ có nếu bắn súng thường xuyên thôi. Chắc cũng cỡ năm, hay sáu ngàn lần mới được thế.” Tôi giơ ngón trỏ lên. “Ngoài ra, cả lúc này tôi cũng có thể ngửi thấy mùi dầu súng trên người ông, nên hẳn ông vẫn sử dụng súng. Xin lỗi nhưng chất khử mùi không xóa mùi đó được đâu.”

“…”

“…”

Gã học giả và tôi đều im lặng.

Sự tĩnh mịch phủ xuống.

Tuy nhiên, một thay đổi lẳng lặng xảy ra.

Ngay khi nụ cười chưng hửng của lão già ấy biến mất…

Chuyện gì đó đã diễn ra.

Quay lại chỗ chiếc xe thuê cũ kĩ, Sunekosuri ở lại trong xe lập tức bắt chuyện với tôi. Nó có vẻ đang hơi hoảng loạn. Có vẻ nó đã sử dụng màn hình hệ thống định vị của chiếc xe để xem tin tức.

“Coi tôi vừa xem gì này. Đây. Coi này.”

“Làm việc xong ta mệt lắm. Giúp ta thư giãn đi, cún con.”

“ Gyaaaaaaaaahhhh !? Làm ơn đừng có biến tôi thành Matakosuri Youkai! Dù sao thì, tin tức! Coi bản tin trên thời sự này!!”

“Wahh ?”

“Đừng có ngả hết ghế ra sau như muốn đi ngủ thế ! Người ta đang đưa tin một học giả tham gia vào cuộc khảo sát để khôi phục Làng Ubasute đã tự sát !! Ông ta đã treo cổ tự tử!!”

“Ờ, Ờ. Thế mi nghĩ sao ta lại phải mệt thế này ?”

“Ừm…”

“Gì thế ?”

“Sao một học giả tự sát lại làm cô mệt?”

“Mi nghĩ là tại sao?”

Sunekosuri run rẩy trong im lặng.

“Tên của lão học giả đó là Matsukai Hiroshi. Tất nhiên đó là một cái tên giả." Tôi nói.

“Vậy là khi tin tức này lan ra, cảnh sát và truyền thông sẽ tìm kiếm tên thật của ông ta, đúng không?”

“Ở cái thời đại hồ sơ y tế điện tử được lưu trữ trên cloud như giờ thì không dễ thế đâu. Dấu răng, vân tay, thậm chí cả máu, dữ liệu ngày nay đều có thể sửa lại." Tôi ngáp. “Matsukai Hiroshi không phải là cái tên giả ông ta tự đặt cho mình. Đó là một cái tên xài một lần do một nhóm những kẻ làm chuyện xấu sử dụng. Tùy vào tổ chức mà xu hướng sử dụng tên khác nhau. Lần này thì chắc có liên quan tới Saishi Kajin. Chúng lúc nào cũng thích ra vẻ trí tuệ trong mọi việc chúng làm.”

“Saishi Kajin?”

“Đó là một nhóm tìm cách tạo ra một tuyệt sắc giai nhân bằng mọi thủ đoạn bất kể có là con người hay Youkai. Hành động của chúng về căn bản được dẫn lối bởi khát vọng nguyên thủy thôi, nhưng nó lại ảnh hưởng rất mạnh đến chúng. Chúng cũng không phải loại quan tâm tới những điều cấm kị.”

“Nhưng không phải quan điểm về cái đẹp thay đổi tùy theo thời đại và vùng miền sao?”

“Đó chính là lí do chúng ao ước tạo ra giai nhân tuyệt sắc, tuyệt đến mức không thể lay chuyển bởi những điều như vậy. Cả ta cũng không biết chúng thành công được tới đâu. Có thể chúng mới tiến triển tí ti với những kĩ thuật chúng phát triển trong quá trình nghiên cứu, cũng có khi chúng đã hoàn thiện giai nhân chúng muốn rồi và đám người trong tổ chức đó giờ đang là nô lệ cho cô ta.”

Cái chúng thèm khát là cái khát vọng đê hèn, nên ta chẳng ưa gì lũ đó. Tất nhiên, những kẻ chẳng làm gì ngoài tuyên bố cái công lí nhạt nhẽo của mình cũng có thể đáng sợ theo cách riêng.

“Tổ chức đó cũng ít thành viên thôi, nhưng người ta đồn thực lực đám đó ở tầm cao thủ đấy. Bởi vậy mà các tổ chức lớn hơn xung quanh đều muốn lôi kéo bọn chúng. Cán cân quyền lực vì thế mà trở nên phức tạp, động được vào chúng chả dễ gì đâu. Có lẽ chúng cố tình dựng lên tổ chức theo cái kiểu nguy hiểm đó đấy. Chúng có thể đẩy mọi công việc bẩn thỉu cho các tổ chức lớn đang cố ghi điểm với chúng.” Tôi vớ lấy chiếc điều khiển từ xa dùng cho hệ thống định vị của chiếc xe và đổi kênh chiếu chương trình bản tin chán ngắt sang kênh chiếu chương trình tạp kĩ đêm khuya quốc gia. “Giờ thì. Dù diễn biến tiếp theo xung quanh Làng Ubasute là gì đi nữa, một thành viên cốt cán của kế hoạch cũng đã chết rồi. Không biết kẻ nào sẽ lo việc sửa sai này và sửa bằng cách nào đây?”

“T-t…thật không thể tin nổi mà!! Cô giết người vì thế thôi sao !? Tôi không biết ai mới là kẻ xấu thật sự ở đây nữa!!”

“À thì, ta có về phe công lí đâu. Vai trò đó là của nhỏ em ta với tên thám tử đó cơ.”

Tôi đã thu được vài số điện thoại với địa chỉ email từ điện thoại của Matsukai Hiroshi. Tôi giữ chúng để chuẩn bị cho hành động tiếp theo. Tất nhiên là bất hợp pháp rồi. Mà cái công việc này cũng chả phải thứ đáng để tự hào.

“D-Danh xưng Tử Long Công Chúa quả thật không phải là hư danh…”

“Tên đó đâu dành cho ta. Là Shikigami của ta cơ. Mà nó cũng chẳng lợi mấy với ta.” Tôi vừa nói vừa ngáp.

Tôi không trông chờ gì ở trong việc nghe trộm điện thoại và xem lén email phiền phức. Tất nhiên, quá ba tiếng sau khi phát hiện thi thể mà không kiếm được gì thì có tiếp tục cũng vô dụng. Đến lúc đó, tôi sẽ quay lại nhà trọ cũ kĩ rồi đánh một giấc.

“Còn giờ. Đành hy vọng chúng hấp tấp mà mắc sai lầm thôi.”

“L-lỡ không thì sao ?”

“Thế thì, ta sẽ tiếp tục làm vậy đến khi chúng phạm sai lầm."

***

Ngày mới lại tới.

“…Ô-ôi, chết tiệt. Vụ này ngoài dự tính rồi. Có khi chết chứ chả chơi.”

“Đi gây sự với bọn chúng xong còn dám mở miệng nói thế sao !? Thật đấy hả !?”

Tôi ngồi xuống mui xe thuê, phớt lờ con cún Youkai đang quẩn quanh chân của mình.

Tôi cầm môt chiếc điện thoại trong tay phải.

Tôi đã dừng xe tại nơi không xa căn nhà trọ cũ kĩ để thực hiện cuộc gọi.

Tất nhiên là cho cô chủ nhỏ ở Bách Quỷ Dạ Hành.

“Vậy là mới chỉ xác nhận được đó là Saishi Kajin thôi à ?” Con bé hỏi. "Cô có cần tiếp viện không ?”

“Thôi khỏi, thể nào họ cũng đâm sau lưng tôi thôi. Nếu những kẻ tôi đang đối đầu là Saishi Kajin thật, dây dưa thêm chỉ tổ khiến tôi bị bao vây. Có vẻ lựa chọn duy nhất lúc này là nghiền nát cốt lõi vấn đề một cách nhanh chóng. Chuyện này sẽ được quyết định trong sáu tiếng nữa.”

“Có mục tiêu nào cụ thể không ?”

“Có đấy. Nếu vụ này dính tới Saishi Kajin thì đây không chỉ là nỗ lực xây dựng hệ thống sản xuất hàng loạt Linh thức. Phải có lí do quan trọng chúng mới phá đập và khám phá tàn tích bị nhấn chìm. Và hai tháng sau, vài kẻ nguy hiểm lại hoạt động tích cực trong khu vực đó. Bảo sao kẻ như tôi lại được gọi tới.”

“Nếu không lo được vụ này, cô có thể rút lui. Mạng sống của cô được ưu tiên hơn.”

“Nhưng bỏ chạy sẽ chỉ khiến tôi bị dồn vào đường cùng thôi. Lối thoát duy nhất lúc này là lao thẳng vào giữa Saishi Kajin. Thôi thì cứ để tôi tự lo chuyện này trong vòng sáu tiếng nữa đi. Nếu có chết, tôi kéo chúng đi chết chung.”

Tôi sau đó kết thúc cuộc gọi trước khi cô chủ nhỏ e ngại kia có thể nói điều gì tôi không muốn nghe.

Sunekosuri ngước lên từ chân tôi với ánh mắt hoài nghi.

“Hôm qua còn cứng lắm mà… Cô biết đấy, nếu thực sự gặp vấn đề khó khăn thì cô nên trốn đi cho rồi. Biết được sự thật đằng sau những chuyện đang diễn ra ở Làng Ubasute, mà bị giết thì cũng coi như bỏ."

“Ta vẫn chưa thực sự nắm rõ sự thật.”

“…”

Sunekosuri câm nín.

Ôi thôi nào. Đừng ngước lên nhìn ta với đôi mắt cún con đó chứ. Ta sẽ yêu mi luôn mất.

“Nếu biết, ta đã nói cho cô chủ nhỏ rồi. Ta đã nghe lén điện thoại và xem trộm email của Saishi Kajin tối qua mà, nhớ chứ ? Tuy không kiếm được nhiều thông tin từ đó lắm, nhưng ta có tìm thấy thuật ngữ mà ta không giải nghĩa nổi lẫn trong đống dữ liệu vô giá trị. Những gì vừa nói với cô chủ nhỏ, cũng là nói bừa cả thôi.” Tôi vẫy điện thoại của mình trước Sunekosuri đang chết lặng. “Ta đã lắp SIM giả rồi, nhưng điện thoại này lại không có chương trình mã hóa ngẫu nhiên. Mi nghĩ tại sao ta lại sử dụng một chiếc điện thoại với bảo mật nửa vời như vậy? Ta muốn Saishi Kajin nghe lén nó.”

“G-gì cơ? Cô…Cô lợi dụng cả Hafuri-sama của Bách Quỷ Dạ Hành sao… !?”

“Cô bé sẽ không giận vì chuyện như thế này đâu. À mà những kẻ lợi dụng quyền lực của cô chủ nhỏ chắc sẽ hơi khó chịu.”

“N-Nhưng…Làm thế có tác dụng thật không ? Chúng thực sự có thể nhắm vào cuộc nói chuyện ấy chính xác như vậy mà vẫn không biết cô là ai ư ?”

“Saishi Kajin không chỉ nhắm vào ta. Thực ra ta không nghĩ chúng có thể thu hẹp nghi phạm đến vậy.” Tôi thở dài. “Đây không phải một thành phố lớn hay một Intellectual Village được bảo vệ nghiêm ngặt. Tại các vùng nông thôn, chỉ cần dựng một tháp điện thoại thôi là người ta có thể phủ sóng cả một khu vực rộng lớn. Có nghĩa là chỉ cần gài thiết bị hay chương trình vào một điểm duy nhất thì có thể theo dõi mọi liên lạc gần đó.”

“Vậy là sau khi một trong những kẻ phụ trách kế hoạch của chúng tự sát một cách bí ẩn hôm qua, chúng đã quyết định nghe lén mọi dạng liên lạc để tập hợp thông tin về vụ việc nhiều nhất có thể ?”

“Chính xác.”

“Nhưng thế thì chúng hẳn thu cả núi dữ liệu ấy chứ. Cuộc trò chuyện của cô có khi sẽ bị vùi lấp dưới cái mớ ấy”

“Không đâu. Ta đã liên lạc trực tiếp tới căn cứ di động của Bách Quỷ Dạ Hành. Chỉ cần thấy số điện thoại có mười một con số, bất cứ kẻ nào trong sân chơi thế giới ngầm cũng rõ độ quan trọng của cuộc gọi cả thôi. Saishi Kajin tất nhiên sẽ chú ý đến cuộc gọi đó.” Tôi bước xuống chiếc xe thuê cũ kĩ. “Giờ thì. Ta đã đặt giới hạn là sáu tiếng. Chính ta đã tự đặt giới hạn đó dù chả có tí cơ sở nào. Nếu gặp may, Saishi Kajin sẽ dính bẫy và nhanh chóng bắt đầu thắt chặt an ninh cho những gì quan trọng nhất. Đó sẽ là chỉ dẫn có ích.”

***

Đúng như dự đoán, kẻ địch bắt đầu hành động. Điều tôi không ngờ đến là bí mật của tụi Saishi Kajin lại không nằm ở con đập hay tàn tích Làng Ubasute. Đám người mặc đồng phục công nhân tiến về đô thị nông thôn không xa vùng núi.

Đó là Đô thị Shirakido.

Tôi lái xe bám theo chúng, nhưng … biết nói thế nào nhỉ ? Nó thật quá sáo rỗng.

Một kiểu rập khuôn thất bại.

Một đô thị nông thôn hiện đại hóa chỉ cái mã ngoài, dòng người và dòng tiền đổ vào nó sẽ cực kì yếu ớt. Kết quả là nó sẽ mất chức năng đô thị. Các tòa nhà dọc hai bên đường chính rộng thênh thang không một bóng người sau khi các tập đoàn bỏ đi, giống như đây là những ngày cuối cùng của nó. Cả khu mua sắm địa phương cũng khá khẩm hơn chút nào.

Chưa đủ thảm, đô thị ấy còn bị ô nhiễm bởi nhiều nguyên nhân khác, mà điển hình là khí thải, nên có cố thể nào cũng chẳng cứu vãn được. Cả khu vực trông như một trung tâm mua sắm ngoại ô khép kín cách xa vùng dân cư không có nơi nào để mua đồ.

“Nghe bảo nơi này được đô thị hóa vì ghét thẩm mĩ nông thôn như ở Intellectual Village.”

Chắc hẳn vì đã từng thất bại với nó mà người ta mới bắt đầu cố thu hút những người yêu thiên nhiên.

Cơ mà tôi không nghĩ là nó thành công.

Môi trường tự nhiên cũng như gửi tín dụng vậy. Lãi xuất có lên hay xuống một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu đã về số âm, thì có cố cũng chả vớt được gì. Mà, có thể vì hiểu việc đó mà các cư dân mới tập trung tái phát triển khu vực ngoại ô đô thị còn vương dấu vết tự nhiên. Nhưng, dự tính của họ vẫn quá ngây thơ. Những kẻ đó quá lạc quan về tính toán của mình. Intellectual Village còn vượt xa cả số liệu thực tế. Họ đẩy giá trị sản phẩm của mình lên như đồ hiếm bằng hình ảnh thương hiệu vẻ đẹp tự nhiên và sự đáng yêu của vùng nông thôn. Hô biến đô thị "ô nhiễm" thành Intellectual Village xanh tươi, nghe như chuyện bất khả thi.

“Có lẽ khôi phục làng cũ dưới đáy con đập là để kiếm sự kiện lớn họ có cái mà công bố.”

Mà điều đó không quan trọng.

Việc của tôi là lôi những gì bị che giấu ra ngoài ánh sáng.

Nghĩ về những vấn đề không liên quan như vậy chỉ làm tôi thêm chán. Chắc tôi dần thấy cô đơn mất rồi. Dù gì, bé Sunekosuri đáng yêu cũng không đi cùng tôi mà. Ừm, hẳn thế rồi. Bé cún Youkai đó nói mình có vấn đề với các khu đô thị hiện đại. Chiếc flying wing của cô chủ nhỏ thì còn được vì bên trong đã được cải tạo, nhưng chúng tôi cũng đã băng qua vài thành phố lớn trên đường đến tàn tích Làng Ubasute. Bé Youkai chắc đã gắng chịu và trốn trong túi suốt thời gian đó.

Thiệt là dễ thương quá đi.

Về đến nhà trọ, mình sẽ nựng nó bằng bàn chải lông cho đã mới thôi.

Giữa những nghĩ ngợi linh tinh ấy, tôi nghe thấy một âm báo điện tử phát ra từ chiếc túi nằm ở ghế sau. Nó phát ra từ điện thoại. Tuy nhiên, đây không phải là cái tôi dùng khi cho những kẻ kia nghe trộm. Nó là điện thoại vệ tinh đã cài chương trình mã hóa ngẫu nhiên cấp cao. Nó không có sử dụng các tháp điện thoại địa phương, Saishi Kajin không cách nào chèn vào tín hiệu được.

Tôi bơ luôn luật giao thông và lôi chiếc điện thoại vệ tinh ra. Mặt tôi đanh lại khi tôi nhìn vào màn hình.

“…Số tuyệt mật từ chính quyền.”

Gọi là thế, nhưng con số ấy không được sử dụng bởi văn phòng nào đó của chính phủ Nhật Bản. Một tổ chức độc lập với quốc gia đã dựng lên hệ thống mang cái tên ấy. Những người từ thế giới tôi sống cảm thấy dùng cái tên đó cũng chả việc gì vì họ đang làm những việc mà chính quyền đáng ra phải làm.

Nói cách khác, đó là Bách Quỷ Dạ Hành.

“A lô?”

“Cô lợi dụng tôi làm mồi nhử, đúng không ?”

“Hể ? Số cô dùng khác lúc trước.”

“Tôi không thể gọi bằng đường dây trước được. Khi đã nắm được chuyện gì đã sảy ra, thì tôi có thể đưa ra các biện pháp cần thiết. Kẻ địch không thể nghe lén chúng ta bằng chiếc điện thoại này.”

Các biện pháp cần thiết, hm ?

Dám cược con bé đã níu lấy quần áo của một trong những thanh niên mặc đồ đen, làm vệ sĩ cho mình rồi ngẩng lên nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ. Việc đó chỉ có hiệu quả bởi con bé không nhận ra mình đang làm gì thôi. Nếu đó mà là cố tình, thì nó sẽ mất công hiệu ngay tức khắc.

“Vậy cô cần gì, cô chủ nhỏ ? Tôi đang bám đuôi những kẻ phiền nhiễu mà cô đang nói tới đây.”

“Đừng gọi tôi là 'cô chủ nhỏ’. Tên tôi là Hafuri. Còn nữa, tôi sẽ không tính toán chuyện cô kéo tôi vào, nhưng tôi hy vọng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hoặc cô sẽ tự chôn mình đấy.”

Không hiểu được mình đang làm gì là lí do chính khiến những người như con bé trở lên nguy hiểm.

Ngoài ra, tôi cũng không muốn ai lo lắng cho mình bởi nó sẽ khiến tôi mất tập trung. Tôi đặc biệt muốn tránh mọi "phiền toái" giữa lúc đang làm công việc bẩn thỉu. Đó chính lí do lớn nhất khiến nhiều dân chuyên phải mất mạng.

“Cô nói mình đang bám theo kẻ địch à ?”

“Ờ, ờ. À mà hình như tới nơi rồi. Nhìn như một kho lưu trữ. …Nhưng tôi dám chặc, đó chỉ để ngụy trang thôi, chứ cả cái nơi này thuộc về Saishi Kajin.”

"Kho lưu trữ ?”

“Là nhà kho ấy. Hay cô lạc hậu đến mức tôi cần phải gọi nó là dozou cô mới hiểu ?”

“…”

A, con bé giận rồi. Dễ thương thiệt mà.

Khu vực lúc đầu có lẽ là một bãi đậu xe. Mặt đất ngoài nhựa đường nứt nẻ ra cũng chẳng có gì. Dọc con đường nhựa là vài kho lưu đơn giản, to cỡ xe van, xếp thẳng tắp.

Nếu là thành phố lớn đầy ắp những căn hộ một phòng dành cho sinh viên thì không nói, nhưng Đô thị Shirakido căn bản là thị trấn tồi tàn toàn người đi làm ở khu khác và đầy rẫy những căn nhà một tầng có kèm sân bãi. Không đời nào người ta cần đến từng đó kho lưu. Nơi này rõ ràng là giả.

Vài chiếc sedan đậu sẵn trước bãi.

Có vẻ như ngoài những kẻ tôi bám đuôi còn có vài tên khác cũng tập trung tại đó. Tất cả có hai mươi tên. Hầu hết đều mặc đồng phục công nhân. Nơi đây không vùng quê nơi thường thấy súng săn, nên nếu tiếng súng mà vang lên thì quá là không ổn. Có lẽ chính vì thế mà không kẻ nào công khai mang súng theo bên người.

Nhưng mà, tôi dám chắc thể nào chúng cũng mang một khẩu súng cỡ nhỏ ít ồn + nòng giảm thanh, hoặc cung nhỏ vừa đủ nhét vào cặp xách công sở hoặc gì đó tương tự.

Ít nhất thì chúng cũng là kiểu người không chỉ đem dao găm bên mình.

Trong thời đại ngày nay chỉ có thằng ngốc mới không mang theo vũ khí tầm xa nào.

“Giờ cô định làm gì ?” Cô chủ nhỏ của Bách Quỷ Dạ Hành hỏi.

“Đã tìm ra căn cứ bí mật của Saishi Kajin, tất nhiên là phải vào khám phá mọi thứ bên trong rồi.”

“Nhưng tôi tưởng địch tập trung cả đó là bẫy của cô ?”

“Thì chúng làm đúng thế mà.”

“Tôi chắc không cần nhắc cô nhớ chúng giỏi thế nào. Chỉ với kế hoạch nửa vời thì cô không hạ nổi chúng đâu.”

“Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách thôi.”

***

Tôi tiến lại gần kho lưu trữ từ phía trước, gây ra chút náo động, rồi trở về xe để lấy công cụ điều tra của mình. Có hơi phiền, nhưng đống công cụ đó mỏng manh đến mức không thể mang theo lúc tôi phát nộ được.

Tôi nghe thấy giọng của cô chủ nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại vệ tinh mà tôi bỏ lại trong xe.

“Chuyện gì thế?”

“Ngộ độc thực phẩm mùa hè đáng sợ lắm. Cơ mà một lũ bẩn thỉu tập chung nhau ăn mớ đồ ăn nhanh tại nơi mất vệ sinh như vậy, bị vậy cũng là đương nhiên thôi.”

“…Cô dùng súng điện à ?”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Nhìn vết bỏng để lại là biết ngay. Dây cước hay dây thừng cũng hằn lại dấu rõ ràng. Đã mất công thì dùng thắt lưng thun rộng ấy.”

“Tôi không tin nổi là cô thành công được chỉ với nhiêu đó ấy. Có chắc là cô không có dựa dẫm siêu linh quá mức đấy chứ ?”

“Tôi đâu phải bị nó ăn mòn đâu, không cần lo, cô chủ nhỏ à.”

Có kha khá trò bạn có thể làm với người đang bất tỉnh.

Chẳng hạn, có thể khiến người đó như bị ngộ độc thực phẩm.

Sau khi lấy điện thoại vệ tinh và túi công cụ, tôi rời xe rồi bước vào kho lưu trữ. Tôi chọn đại một kho lưu nhỏ trong số đó và tìm tới ổ khóa.

“Ồ, hay nha. Khóa được đổi thành loại khó chơi đây.” Tôi bình luận.

“Cô mở được không ?”

“Không được thì tôi có thể dùng hóa chất nung chảy luôn cả ổ.”

May thay, tôi không cần dùng tới loại axit mạnh nào. Tôi khéo léo đẩy các chốt bên trong ổ khóa bằng chỗ công cụ của mình.

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối khủng khiếp xộc ra ngoài.

“…Gì thế này? Ở đây kinh hơn cả đội judo nhưng lại không đến mức như đội kendo.”

“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả."

“À không, chắc là cô không biết rồi.” Tôi khéo léo nhận xét, rồi đưa mắt nhìn khắp kho lưu.

Bên trong có vài kệ thép đơn giản. Trên một kệ là "đống gì đó" đựng trong túi nhựa trong suốt. Có vẻ là nhỏ hơn cái gối một chút. Tổng thể mang màu nâu, nhưng bị xém đôi chỗ. Màu sắc trông tương tự như cột trụ trung tâm của nhà Nhật cổ.

Giờ thì. Thứ này là gì đây ?

“Trông giống như thức ăn khô vậy.”

“Là cá à?”

“Giống Nekomata.”

Tôi không đùa.

Xác của một loài động vật gầy đến mức thấy rõ cả xương dưới lớp da, đã được sấy khô thành xác ướp. Nhìn thì có vẻ giống mèo, song nó lại có tới hai đuôi.

“Các bộ phận của Youkai có thể được dùng để điều chế nhiều loại thuốc, đúng không ? Những loại thuốc với hiệu quả mà y học hiện đại không thể nào tái tạo nổi.”

“Nhưng Youkai đâu dễ giết đến thế.” Cô chủ nhỏ đáp.

“Con này rõ ràng đã chết rồi." Tôi chọc chọc cái xác ướp qua lớp nhựa. “Saishi Kajin không phải đang sử dụng Youkai để tạo một Linh thức. Bọn đó đang giết, cắt nhỏ rồi bán chúng."

“Có vẻ là phát triển mới đây. Thế nghĩa là những kẻ này lén lút ở tàn tích Làng Ubasute để thu thập Youkai chúng cần một cách hiệu quả-…”“Cô chủ nhỏ,” Tôi ngắt lời người đứng đầu Bách Quỷ Dạ Hành. “Điều tôi ghét nhất trên thế giới này là những kẻ giả vờ không biết điều mình biết đấy. Tôi ghét vì nó thường gây ra các bi kịch không cần thiết. …Cô thuê người ngoài tổ chức làm việc này vì cô biết chuyện đang diễn ra, đúng không?”

“Cô đang nói …?”

“Khu vực xung quanh tàn tích Làng Ubasute sản xuất nhiều Nekomata ? Ai quan tâm ? Nekomata ở đâu mà chả thấy. Chúng không đáng để phải dỡ con đập.”

Tôi sau đó tập trung vào các mũi khâu ở gốc đuôi con Nekomata.

Đúng thế. Mũi khâu.

“Tăng lượng đuôi cho mèo chết cũng dễ thôi. Chỉ cần may đuôi từ con mèo khác là được. Ít nhất, nó cũng dễ tạo hơn Hitotsume Kozou. Việc này từng khá phổ biến trong quá khứ. Thuốc Youkai giả. … Vậy, cô biết được bao nhiêu phần trong chuyện này rồi, cô chủ nhỏ?”

Gọi đó là mô phỏng cũng được. Ở đây không phải chỉ có mỗi Nekomata. Khó mà biết chính xác chúng là loài gì do tất cả đều đã bị ướp khô, nhưng tôi vẫn nhận ra chúng được làm thành gì trong số những loại Youkai mà tôi biết. Bên trong tất nhiên hẳn đã được xử lý lại như bề ngoài. Ướp khô chúng khi những cơ quan dễ phân hủy vẫn còn bên trong hẳn khó lắm đây.

Tôi không thích linh dược dùng Youkai làm nguyên liệu bởi lối suy nghĩ đó dường như sẽ dẫn đến ăn thịt người.

Nếu ăn một sinh vật hoàn hảo, sẽ đạt được cơ thể hoàn hảo. Nếu ăn một sinh vật bất tử thì sẽ sống vĩnh cửu. Nếu ăn một sinh vật mang sức mạnh đặc biệt thì sẽ có được sức mạnh đặc biệt đó. Lối suy nghĩ nghe có vẻ đơn giản, nhưng rồi chính nó sẽ dẫn tới việc ăn mĩ nhân để trở nên đẹp đẽ.

Ngoài ra, thế giới cũng không đơn giản đến thế.

Ăn cá thì cũng không giúp ta sống dưới biển được.

Những sinh vật như Sunekosuri cũng biết khóc, biết cười như con người. Những kẻ muốn ăn những sinh vật như vậy thật đáng kinh tởm. Và việc uốn nắn lại suy nghĩ của bọn chúng cho tôi thêm chút động lực.

Mà, đáng ra, những thành viên chính thức của Bách Quỷ Dạ Hành mới phải đi lo xử lí những kẻ như thế, chứ không phải tôi.

“Tất cả những gì tôi biết là có một ổ mua bán như thế từng đặt tại Làng Ubasute trước khi bị con đập nhấn chìm.” Hafuri-chan của Bách Quỷ Dạ Hành lưỡng lự rồi đáp. “Vảy rồng, xác ướp Nekomata, sừng Oni … Người ta đồn chúng có liên quan mật thiết với thị trường chợ đen buôn bán các linh dược như vậy trên toàn quốc. Nền tảng công nghiệp Làng Ubasute khác biệt rõ ràng với lượng tiền đổ vào, nên ít nhiều cũng xác nhận được những nghi ngờ ấy.”

“Và tại sao ngôi làng lại bị nhấn chìm trong con đập?”

“Không phải do Bách Quỷ Dạ Hành. Tuy nhiên, nó được tiến hành bởi những kẻ không ưa cái hoạt động đó.”

“Ừ thì, bỏ cả đống tiền ra mà lại nhận được thuốc đểu thì chả vui gì đâu. Chưa kể, những kẻ khao khát loại thuốc đó là lũ thèm khát sự sống hơn ai hết. Sự giận dữ của những kẻ đó có khi còn hơn cả số tiền chúng để mất nữa.”

“…Có thật thế không?”

“Hmm?”

“Chúng tôi có thu được vài báo cáo từ những người lấy các linh dược được cho là xuất xứ từ Làng Ubasute. Hầu hết đều nói chúng không có công hiệu gì, nhưng có vài người lại nói chỗ thuốc đó có tác dụng với các triệu chứng tâm linh liên quan tới Youkai.”

“Và nó không chỉ là hiệu ứng từ giả dược chứ?”

“Tôi chắc cô biết những tấn công của Youkai không phải là thứ giả dược có thể giải quyết được.”

…Con bé nói có lí.

Nếu trạng thái tinh thần mà giải quyết được sự tấn công của Youkai, thì cái tổ chức với tên gọi Bách Quỷ Dạ Hành đã chả tồn tại rồi.

“Có thể là ngược lại,” Hafuri-chan tiếp tục.

“Ý cô là hầu hết những người sử dụng linh dược đều bị lừa rằng họ đang bị Youkai ám hại, nên linh dược mới không tác dụng lên họ?”

“Phải, chỉ số ít những người báo lại thuốc có tác dụng đã gặp những triệu chứng tâm linh thật sự. Tuy nhiên, tôi không nghĩ triệu chứng tâm linh liên quan tới Youkai lại phổ biến đến thế.”

“Đám trưởng giả thì đời nào biết được sự thật của vấn đề.”

Cũng như kiểu trả cả đống tiền cho một tác phẩm nghệ thuật kết quả lại là cú lừa ấy. Hoặc như bị mụ tiên tri hoặc lão bói dởm nào đấy chỉ láo thôi.

Có thể chỉ là do tôi định kiến, nhưng tôi lúc nào cũng thấy đám trưởng giả luôn luôn kiểu nhìn mọi việc theo hướng có lợi nhất cho bản thân.

Cũng chẳng ngạc nhiên nếu những kẻ đó hoặc đơn giản gặp vận xui hoặc quên sạch ác ý mình gây ra trong quá trình kiếm tiền, và rồi cho rằng tất cả đều do con Youkai nào đó đang nguyền rủa mình.

Đám người đó có lẽ quá nhạy cảm về những thứ liên quan tới bản thân, nhưng lại là kẻ vô sỉ với người khác.

Trưởng giả chính là lũ như thế.

Tất nhiên, tôi cũng không ngơ đến mức nghĩ đám thượng lưu đầy từ bi và cao thượng.

“Mà tôi không biết làm sao cái xác ướp chắp vá này có thể thành Nekomata thật được.”

“Đó không phải vấn đề. Nó rõ ràng là đồ giả. Chúng dường như có kĩ thuật nào đó đem lại cho một xác ướp khô làm từ nhiều loài động vật tác dụng linh dược như của các bộ phận Youkai thật. Nếu đúng là vậy, kẻ địch lần này là mối họa lớn hơn bè lũ hướng tới Linh thức.”

“Tức là có thể hiện tại chúng đang phát tán linh dược thật ư?”

Tôi không biết chúng sẽ có tác dụng gì, nhưng việc trực tiếp thay đổi quy luật tự nhiên và định luật vật lí quả thực vô cùng tồi tệ. Ví dụ, người ta có thể phát tán gì đó trong khu vực để khiến mọi viên đạn bắn ra đều tự động trượt. Hoặc cũng có thể nó sẽ tạo ra một trường lực phá hủy não của mục tiêu chỉ với một cái búng tay.

Với đủ kiểu sản phẩm…như xác ướp, hay đại loại vậy, tùy vào từng loại mà có thể tạo ra nhiều tác dụng khác nhau.

“Nếu vậy, việc này có khi còn tồi tệ tên nằm trong top 5 của cô…tên gì ấy nhỉ? Ờ thì, cái tên sử dụng tà thuật ấy. Đây cứ như kiểu Âm Dương Sư xài cả mớ bùa chú như thể đang chơi bài vậy?”

Mà, Âm Dương Sư thật không sử dụng bùa cho mọi việc. Họ cũng làm vài việc khá nhàm chán nữa. Chẳng hạn như là Katatagae.

Mẹo để duy trì ảnh hưởng là che giấu các khía cạnh tầm thường và nhàm chán đó. Chúng phải tạo ra ảo tưởng là có thể làm bất cứ điều gì. Việc kinh doanh đó có thể đã tiêu tùng vì chúng không còn có thể đánh lừa những người xung quanh nữa.

Dù sao thì, có thể những linh dược này … hay phải gọi là những thứ mô phỏng chứ nhỉ. Có thể chúng có vừa đủ nội lực để tạo nên ảo tưởng tiện cho những kẻ nghiệp dư sử dụng.

Còn việc nó gây hại tới đâu … Ờ thì, chắc cũng như một siêu anh hùng trong truyện tranh Mĩ lao vào trận chiến nghiêm túc ngoài đời thực vậy.

“Nếu chỉ xét về hiệu quả của thuốc thôi, top 5 của tôi sẽ xếp cao hơn, nhưng ở đây những linh dược này chỉ là công cụ. Kĩ năng hay bản chất của người sử dụng không quan trọng. Có thể sản xuất hàng loạt huyền bí mới là thứ có giá trị.” Cô nhóc nói. “Thêm nữa, việc sử dụng Youkai thật thì quá tốn kém, bởi chưa ai tìm ra cách giết Youkai hiệu quả. Con người dù thế nào thì cũng không thể giết được Youkai. Tuy nhiên, nếu kết hợp xác các loài động vật mà có thể tái tạo được tác dụng y hệt, các rào cản chi phí và kĩ năng sẽ giảm đáng kể.”

…Đúng là vậy.

Nếu có thể tự do điều khiển biểu hiện tâm linh mà không gặp tác dụng phụ gì đơn giản như cầm kiếm hay súng, tình hình sẽ trở nên tệ thật sự. Và nếu toàn bộ Saishi Kajin đều có thể sử dụng sức mạnh đó, Bách Quỷ Dạ Hành chắc gặp rắc rối thật rồi bởi giờ nó chỉ còn cái mã mà thôi.

Các vệ sĩ của cô chủ nhỏ là loại phụ thuộc vào súng đạn bình thường. Dù là vì mở rộng tổ chức đi nữa, Bách Quỷ Dạ Hành cũng đã đi lệch quá xa so với vai trò ban đầu và đã kết thù với biết bao con người.

Có thể chúng tôi đang đối đầu một đơn vị huyền bí cỡ bự, với đủ loại linh dược thần công.

Bách Quỷ Dạ Hành hiện tại liệu có thể đối chọi với kẻ thù như thế không?

“…Nhưng với một nhóm có ý tưởng nghe hay đến vậy, thì sao đám binh sĩ Saishi Kajin tôi đánh gục đều không có đặc điểm nổi trội nào hết.”

“Có thể kế hoạch của chúng vẫn trong giai đoạn thử nghiệm và chưa thể sản xuất hàng loạt.”

“Không thể cứ đoán bừa rồi đưa ra chiến lược được đâu.”

Có thể chúng vẫn chưa sử dụng đại quân của mình, cũng có thể tất cả dự đoán của chúng tôi đều sai bét hết.

Tuy nhiên, tôi đồng ý rằng kế hoạch của Saishi Kajin có thể mới đang ở giai đoạn giữa. Nếu nó đã hoàn thành, chẳng có lí do gì để chúng việc lén lút ở nơi cách xa tàn tích Làng Ubasute. Chúng có khi đang gặp khó khăn trong việc tìm lại bí quyết cần thiết từ Làng Ubasute.

Những gì tôi đang nhìn thấy cảm giác như phiên bản nguyên mẫu dựa trên dữ liệu rời rạc.

“Dù sao đi nữa, tôi cảm giác mình sẽ dính phải rắc rối nghiêm trọng nếu không nghiêm túc đây.” Tôi nói.

“Đúng thế, cô đang coi nhẹ chuyện này quá rồi đấy.”

“Đây có phải kiểu công việc để tôi chưng ra cái bộ mặt nghiêm túc đâu.”

“Chính vì lối suy nghĩ đó mà tôi mới bảo cô đang coi nhẹ chuyện này quá đấy.”

***

Tôi bỏ cái xác ướp Nekomata (?) về lại chỗ cũ. Tôi không biết nó có tác dụng gì, và tôi cũng không muốn mình bị nguyền vì mang nó theo. Lo mọi thứ với chỗ công cụ điều tra tôi mang theo bên người đã là quá phiền rồi.

Tôi không thích thú gì cái ý tưởng bỏ đi mà không làm gì, nên đã quyết định đốt sạch kho lưu chứa linh dược nguyên mẫu.

Saishi Kajin đậu sẵn vài chiếc xe bên ngoài, nên tôi kiếm được kha khá xăng.

Khi tôi trở về nhà trọ tồi tàn, Sunekosuri bắt chuyện trước như thường lệ.

“Ư-Ư-Ừm… Người ta vừa đưa tin có một vụ cháy lớn xảy ra ở Đô thị Shirakido.”

“Ừ, ta mệt lắm rồi.”

“Vậy lần này cô cũng mệt ư…”

“Mệt lắm luôn.”

Tôi chộp lấy nhóc cún Youkai bỏ nó vào bồn rồi tắm rửa cho nó. Điều đó giúp tôi giải tỏa tâm trạng khó ở của mình.

“Hể? Sao cô lại tắm cho tôi chứ?”

Tôi ngó lơ bình luận bối rối của Sunekosuri rồi thả người xuống giường.

Làm cho vui thôi.

“Sắp đến đoạn cao trào rồi.”

Tôi đã đốt sạch kho của Saishi Kajin. Chúng không thể bán các nguyên mẫu, nên lí do duy nhất chúng trữ từng đó trong kho là để phát triển thêm những mô phỏng linh dược đó. Cũng giống như nghệ nhân gốm đập nát sản phẩm thất bại của mình. Đó không phải là cơn giận dữ. Người nghệ nhân đập sản phẩm chỉ để xem xét các cạnh vỡ nhằm kiểm tra nhiệt độ truyền qua chúng thế nào.

Cách tạo tác tốt nhất không chỉ đơn giản là sản xuất hàng loạt các tạo phẩm thành công.

Tỉ lệ phát triển có thể thay đổi lớn tùy thuộc xem bản thân có tận dụng được những thất bại tất yếu trong quá trình tạo tác hay không.

Phải tầm bốn đến năm trăm linh dược dưới dạng xác ướp hình thành từ xác các loài động vật khác nhau đặt trong các kho lưu ấy.

Theo ước tính của tôi, chúng sẽ cắt các thất bại thành những lát nhỏ để kiểm tra dưới kính hiển vi và xem các thất bại phản ứng với thuốc thử ra sao. Qua đó, chúng có thể tìm ra xem phải điều chỉnh gì ở các phương pháp giúp chúng tạo nên linh dược lí tưởng.

Saishi Kajin không đời nào bình tĩnh được nữa khi tất cả những mẫu vật đó bị đốt sạch.

Chúng nhất định sẽ phạm sai lầm nào đó.

Tôi phải tìn ra xưởng ướp xác thực sự của chúng cũng như nguồn tiền cho nó. Vụ này còn lâu mới xong.

“Nhưng thực sự có nên làm đến thế không ?”

“Ý mi là sao?”

“Không phải cái chiêu chọc giận kẻ thù để chúng phạm sai lầm này sẽ chỉ khiến thù hận của chúng lên cô nhiều thêm sao ? Theo tôi, cô đang tự mình tìm chết với cái kế hoạch này đấy.”

“Ta ôm mi được không ?”

“Cô nói cái quái gì thế hả !?”

“Bởi mi dễ thương quá mà. Còn về câu hỏi kia của mi thì, mọi thứ đã thế rồi.”

“Đã thế ?”

“Không đời nào chúng ta có thể yên ổn mà sống khi đã chọn đối địch. Nếu lo việc chúng ghi thù lên ta, thì phải lo thừ lúc quyết định có nhận việc hay không kìa. Nhận việc, rồi chọc vào chúng xong, mới nghĩ đến đó thì muộn rồi.”

“Với cái kiểu thì liệu cô có thực sự xử lí được không ?”

“Nếu không thể, ta đã chẳng sống đến lúc này.” Tôi bình thản đáp.

Hơn nữa, dù tôi có đang nghĩ gì, kẻ địch cũng sẽ không do dự. Thách thức ai đó rồi mạnh miệng bảo sẽ đấm vỡ mồm hắn nhưng lại sợ thấy kẻ đó nổi giận thì nghe lại sai sai.

“Cách nhanh nhất để vừa xong việc vừa đảm bảo không trả thù là tận diệt để chúng không còn có thể phản kháng được nữa. Đã quyết định làm gì rồi thì đừng do dự. Đạp phanh chỉ càng tăng rủi ro thôi. Giống như nhảy cao với nhảy xa thì cần chạy đà trước vậy.”

“Vậy đó là luật thép của Tử Long Công Chúa à ?”

“Đó không dành cho ta ; mà là Thức Thần của ta cơ.” Tôi sửa lại. “Và nếu phải dùng đến nó, là ta thua 100% rồi.”

“?”

***

Hồi kết tới khá dễ dàng.

Mười hai tiếng sau vụ phóng hỏa kho lưu trữ, việc nghe lén điện thoại và email vẫn đang tiếp tục, thì một tin tức nho nhỏ lọt vào tai tôi.

Tới từ chiếc tivi mà nhóc Sunekosuri đang coi.

Không biết vì đây là đài địa phương hay vì quy mô của vụ việc nhưng một buổi phát sóng trực tiếp khẩn cấp lại chen ngang một chương trình khác.

Các bộ phận cơ thể đủ cho bảy người đã được tìm thấy trong dãy núi gần Đô thị Shirakido. Một người dân trong khu vực đã báo cảnh sát sau khi phát hiện một con chó hoang đang bới chúng lên. Bản tin còn nói rõ rằng các thi thể ấy đã bị xẻ ra thành nhiều mảnh.

Các thi thể đang trong quá trình vận chuyển, nên việc khám nghiệm tử thi tạm thời chưa thể thực hiện. Tuy nhiên, bản tin có nói rằng thủ phạm đập nát xương nạn nhân bằng một vật cùn, rồi sử dụng vật nhọn xẻ họ ra mà không cần bận tâm tới các khớp nối. Đương nhiên, cảnh sát sẽ không tiết lộ chi tiết quá sớm như vậy, nên có thể ai đó trong đám truyền thông đã chụp được hình qua khe hở giữa các tấm bạt xanh phong tỏa hiện trường vụ án rồi phân tích bức ảnh. Ống kính siêu tele phát triển khá thịnh dạo gần đây. Cảnh sát mặc thường phục không thể kiểm soát hoàn toàn người ở hiện trường.

“Làm việc cẩu thả quá.” Tôi bình luận.

“Hể ? Hể ? Ý cô là sao?”

“Saishi Kajin có gửi vài email, nội dung thảo luận xem nên trả tiền phạt vì vi phạm hợp đồng hay tìm lối thoát, nhưng các email đã đột ngột dừng lại mà chưa đi tới đâu. Các thi thể bị cắt xén kia có lẽ là của các nghiên cứu viên tạo ra những linh dược xác ướp động vật."

Tất nhiên, cũng có thể chúng đã chuẩn bị các thi thể để giả chết … nhưng tôi không cho là vậy. Kế hoạch như vậy cần một cuộc họp bàn tỉ mỉ và cẩn thận.

“Vậy thì là kẻ nào làm… ? Chờ đã, đừng bảo là cô đấy !”

“Ta ở đây suốt còn gì. Có lẽ vụ này do nhà tài trợ của Saishi Kajin. Saishi Kajin xử lí tỉ mỉ cả trong lẫn ngoài các động vật để tạo ra những xác ướp ấy, nên cái kiểu đập nát xương để dễ cắt man dợ kia không giống thứ mà chúng sẽ làm. Thủ pháp sử dụng ở đây khác tới mức ta không tin đây là màn thanh toán nội bộ.”

“Nhà tài trợ ? Tức là kẻ tài trợ cho chỗ linh dược đó sao ?”

“Không có khách thì làm ra sản phẩm làm quái gì. Kẻ này có lẽ đã cọc trước không ít. Nhưng giờ kho lưu trữ đã thành tro rồi, nên có thể nhà tài trợ cho rằng chúng không thể hoàn thành kế hoạch phát triển trong thời gian dự kiến.”

“Vậy nhà tài trợ đã nổi giận khi nhận ra mình sẽ không thu lại được số tiền đã bỏ ra … ?”

“Hoặc có thể những kẻ đó sợ bị tổ chức thất bại ấy kéo theo nên đã cắt bỏ chúng như thằn lằn cắt đuôi.”

Tôi bất giác nở nụ cười.

Tất cả hoàn hảo đến mức tôi còn nghi ngờ đó là bẫy.

“Quá cẩu thả. Để nhận xét thì chẳng gì hơn từ cẩu thả cả. Bị chó hoang bới lên ! Riêng việc chôn xác ở Đô thị Shirakido cũng đủ thấy chúng chẳng biết mình đang làm gì rồi. Nghiền vụn cả xương rồi ép thành cám viên cho cá, ném vào cơ sở ủ vi khuẩn yếm khí để kinh doanh, nơi người ta quăng xương bò vào, hoặc sử dụng lò thiêu hay bất kì cơ sở nào không khiến người khác nghi ngờ về việc sẽ có thịt xương cỡ người bị đốt bên trong cũng được. Về cơ bản, không đời nào kẻ biết đem vứt xác lại đi vùi nó ở gần hiện trường vụ án cả.”

“Chờ chút, không phải cô cũng có trách nhiệm trong chuyện này hay sao !?”

“Ờ thì, đăng nào ta cũng định trừ cỏ tận gốc mà.”

“G-Giờ cô tính làm gì ?”

“Thì việc mà ta được thuê thôi. Ta sẽ lần xem tàn dư của Saishi Kajin đã đi đâu. Mà có khi chúng cũng bị chôn ở đâu đó rồi. Ta cũng cần tìm ra nhà tài trợ và loại bỏ chúng. Làm việc cẩu thả vậy, kiểu gì cũng sẽ để lại vài giấu vết. Lần ra chúng chắc không phải khó khăn gì.”

Tôi nghe lén vài tần số của cảnh sát, có vẻ họ đã tìm được vài bằng chứng ở hiện trường. Họ đã dễ dàng tìm ra manh mối vụ án. Ví dụ, dựa trên vật sắc nhọn dùng để xẻ thịt nạn nhân mà họ có thể tìm ra nó được mua ở đâu, hoặc sử dụng dấu lốp để tìm nhà sản xuất và mẫu xe được sử dụng.

“Nhà tài trợ lúc có thể đang hoảng lắm. Thể nào chúng cũng đang nghe lén đường truyền này cho xem.”

“Cô đang làm gì vậy?”

“Ta muốn liên lạc với nhà tài trợ này.”

“Nhưng cô đâu có biết cách liên lạc với chúng.”

“Nhà tài trợ này giết người của Saishi Kajin, chặt xác thành nhiều mảnh rồi quăng trên núi. Rất có thể chúng còn giữ quần áo và tài sản của những kẻ đã chết. Nếu ta gửi email tới tất cả điện thoại và máy tính của lũ sản xuất đã chết đó, có lẽ sẽ được thôi.”

Ngay cả khi vứt hết mọi thiết bị điện tử, nhà tài trợ có lẽ vẫn đang theo dõi địa chỉ nạn nhân để lại bằng cách sử dụng máy chủ còn sót lại của Saishi Kajin. Bằng cách đó, chúng sẽ đảm bảo không kẻ nào có thể thoát.

Tôi có thể lợi dụng điều đó.

Tôi dĩ nhiên cũng xài sẵn vài mánh để đảm bảo những kẻ đó không thể xác định được địa chỉ của tôi.

Ai đó và tôi sẽ liên lạc với nhau qua các email gửi tới địa chỉ thuộc về các thành viên đã chết của Saishi Kajin, và ngoài đó ra, cả hai bên đều không thể xác định gì hơn.

Bên kia không thể biết tôi là cá nhân hay một tổ chức. Tôi sẽ che giấu nhiều thông tin nhất có thể để những kẻ đó nghi ngờ những người khác càng nhiều càng tốt.

“Liên lạc được với chúng rồi cô định làm gì?”

“Nhử chúng bằng đề nghị. Ta sẽ bảo cảnh sát có thể đang theo dấu chúng, nhưng ta có thể xử việc đó. Mi nghĩ khi đó chúng sẽ làm gì?”

“…Chúng không thấy đáng nghi sao?”

“Đương nhiên. Vấn đề ở đó đấy. Ta sẽ khiến chúng nghĩ ta đang đặt bẫy, để chúng cố tìm cách giết ta. Một khi chúng làm thế, ta có thể quây chúng lại rồi diệt gọn một lần. Như thế công việc sẽ kết thúc.”

“N-nhưng chúng sẽ không bỏ chạy vì nghĩ đó là bẫy chứ? Chúng đã cố công trốn tới nơi an toàn cơ mà. Tôi không nghĩ chúng sẵn sàng chơi một canh bạc nguy hiểm đâu.”

“Chúng không đâu.” Tôi đáp lại lập tức. “Nhà tài trợ này biết chuyện đã xảy ra với Saishi Kajin. Đặc biệt là vụ các xác ướp bị đốt rụi. Người làm thế với Saishi Kajin giờ đặt tầm ngắm lên nhà tài trợ. Nếu chúng muốn an toàn, chúng không thể ngó lơ chuyện này được. Chỉ khi giết ta xong, chúng mới an toàn được.”

Tôi gửi email tới tất cả địa chỉ của Saishi Kajin.

Tôi nhận được hồi đáp từ bên không rõ sau nửa tiếng đồng hồ.

Chúng hẳn không biết nên làm gì.

Tuy nhiên, đó không phải đơn giản là thời gian để nghĩ ra một kế hoạch. Hầu hết khoảng thời gian đó có thể dành cho việc hoảng loạn, tự hỏi đó có phải là bẫy không, và lo lắng phải làm gì nếu là bẫy. Những gì chúng có thể làm là hồi âm thay vì mất quá nhiều thời gian nghi ngờ rồi từ từ nghĩ kế sách trong lúc chờ hai bên gặp mặt.

“Chuyện này cũng dễ lo thôi. Mi định thế nào, Sunekosuri ?”

“Tôi không đi. Chắc chắn không đi đâu.”

“Biết ngay mi sẽ nói thế mà.”

Tôi cười, rồi tóm lấy gáy chú cún Youkai rồi rời khỏi cái quán trọ tồi tàn.

***

Điểm hẹn của chúng tôi nằm trong tàn tích Làng Ubasute.

Hay chính xác hơn, đó là tàn tích của con đập nhấn chìm ngôi làng cho đến dạo gần đây.

Tất cả bộ phận có giá trị như tuabin thủy điện đã tháo dỡ cả, nhưng kiến trúc bê tông khổng lồ tạo nên rào chắn trải dài từ ngọn núi này sang ngọn núi kia vẫn đứng sừng sững. Nguồn ngân sách của chính quyền địa phương đang trong tình trạng eo hẹp, nên không biết có phải người ta đang tính phá dỡ nó trong giai đoạn mười năm không. Ít nhất thì, nó sẽ không bao giờ biến mất chừng nào họ còn tiếp tục tuyên bố bởi đó là chính sách quốc gia nên trách nhiệm thuộc về chính phủ.

Bên trong là một mê cung khổng lồ.

Nó ban đầu được thiết kế để đặt trang thiết bị cần thiết ở nơi cần thiết, nên các lối đi uốn khúc, len qua khoảng trống giữa đống trang thiết bị đó. Ngoài ra, sơ đồ kiến trúc của mọi cơ sở đều được làm phức tạp một cách không cần thiết để ngăn các cuộc tấn công khủng bố có thể xảy ra.

Và cuối cùng, một khối bê tông như con đập thì không có cửa sổ.

Không còn nhận được năng lượng nữa, nên bên trong quanh năm trùm trong màu đen đặc.

Nhưng, giờ mà lôi đèn pin ra chắc sẽ là việc làm ngu ngốc nhất đời tôi. Ánh sáng sẽ khiến những kẻ khác bắt được vị trí của tôi để rồi dồn hỏa lực về đó.

Tôi cũng không muốn dựa vào tầm nhìn đêm của mình như kiểu ninja thời Sengoku.

Trong những trường hợp như vậy, tốt nhất là xài tới công nghệ. Trường hợp này thì là thiết bị nhìn đêm. Những thiết bị kiểu này chắc khỏi cần nói thêm nữa, à, bạn có thể kiếm được chúng mà không cần phải trả cái giá vô lý từ đấu giá trực tuyến.

Máy ảnh kĩ thuật số hiện đại và máy quay luôn có chức năng bù sáng nhẹ. Nếu có chút kiến thức về firmware, thì có thể viết lại phạm vi khuếch đại ánh sáng giúp tạo lên một công cụ như thiết bị nhìn đêm. Tuy phải đập đèn nền màn hình LCD ra và nhìn trực tiếp qua kính ngắm, nhưng nhìn vào số tiền tiết kiệm được thì cũng đáng.

Trên cổ tôi là món đồ mặc cả giá 15.000 yen, còn dưới chân là con Sunekosuri run như cầy sấy.

“Ư-Ừm, tôi phải làm gì?”

“Giúp ta thôi.”

“Tôi không đánh nhau được ! Tôi có phải loại Youkai nguy hiểm đâu !”

“Youkai không chết được theo kiểu thông thường đâu. Nếu có biến thì cứ lăn ra ăn đạn hộ ta là ok.”

“Người tôi một mẩu này thì che sao nổi cô chứ !!”

Chúng tôi vừa băng qua con đập vừa nói.

Được một lúc, tôi cảm giác có gì đó sai sai.

Là tiếng động? Không phải, là dòng chảy không khí. Đúng hơn, là hơi thở. Ai đó đang nấp trong bóng tối. Song kẻ đó có vẻ không định chơi tập kích.

“Cũng biết chọn vị trí đấy, chỗ đó khó ăn đạn nếu bị bắn nén lắm.”

Kẻ ấy đang trốn sau một cỗ máy.

Có lẽ để đáp lại giọng tôi, một nguồn sáng mạnh chiếu thẳng mặt tôi. Đó có lẽ là đèn LED quân sự. Loại đó thường được dùng khiến đối phương lóa mắt hơn là để chiếu sáng. Cũng bởi thế, tôi mới không thấy rõ kẻ ở bên kia ánh sáng.

Mà tôi cũng không cần biết.

Công việc của tôi không phải là xuất sắc tìm ra tên của kẻ chủ mưu thực sự. Việc của tôi là kết thúc vụ việc nhanh chóng. Nếu cần tìm cái tên mới giải quyết được, tôi làm triệt để, nhưng cũng chẳng mấy khi tôi cần làm thế. Miễn tiêu diệt được kẻ chủ mưu đứng sau tất cả thì vấn đề sẽ được giải quyết.

Kẻ cầm đèn pin trong bóng tối lên tiếng. “Tao biết mày là ai."

“Còn tôi thì chưa biết tên của ông.”

“Mày là Tử Long Công Chúa của Bách Quỷ Dạ Hành. Tao biết hết.”

“Đó không phải tên tôi ; là tên Thức Thần của tôi thôi.”

Tôi cũng chẳng thuộc Bách Quỷ Dạ Hành luôn. Đúng là tôi có đang hỗ trợ cô chủ nhỏ, nhưng tôi thực sự mong người ta đừng có tự tin đến thế vì mấy chuyện hiểu lầm.

Dù sao thì, giờ là lượt tôi.

“ Ông xử lý mọi chuyện cũng khá phô trương đấy.”

“…Ừ thì, bọn tao làm việc không ổn lắm.” Nhà tài trợ đáp, giọng pha chút cay đắng.

Hơi thở cũng khá thất thường. ...Hắn mất nhiều máu lắm à?

“Bọn tao hành sự quá vội vàng. Đáng lí bọn tao nên đợi thêm chút nữa. Đến khi kết thù với chúng, bọn tao mới rõ kết quả chúng đã đạt được. Nếu còn chịu hợp tác, có khi hàng đã về tay rồi.”

“Ý là đống mô phỏng linh dược ? Những xác ướp động vật bị thay đổi đó ấy hả?”

“Nếu chúng mà không gần thành công, bọn tao đã chẳng mất từng đó người.”

Thú vị đấy.

Đó hẳn là cuộc đụng độ giữa hỏa lực tiêu chuẩn và những linh dược đó. Nhà tài trợ còn sống do Saishi Kajin không sở hữu nhiều nguyên mẫu.

Mà không, nếu thế thì nhà tài trợ cũng chết theo rồi.

Nếu sở hữu vũ khí tâm linh có thể trực tiếp thay đổi quy luật tự nhiên và định luật vật lí, bỏ qua cả tương quan lực lượng. Rất có thể, những linh dược nguyên mẫu không đạt được thông số mong muốn. Nếu không, nhà tài trợ sẽ không bao giờ sống sót được.

“Đó cũng là lí do mấy người xử lí thi thể cẩu thả ?”

“Bọn tao không đủ thời gian và nhân lực để xử lí đàng hoàng. Cảnh sát chỉ tìm thấy những thứ đó là bọn tao đã may lắm rồi.”

“Thế nên ông mới cần đến tôi. Tôi có thể cắt xóa mọi dấu vết, cắt đuôi cảnh sát, giúp ông trốn ra nước ngoài hoặc thay đổi danh tính cho ông. Cứ chọn cách ông muốn đi.”

“Đấy chắc chắn là một cái bẫy.”

“Vậy, ông vẫn theo dù biết là cái bẫy ?”

“Nếu trốn khỏi đây, bọn tao sẽ mất cơ hội liên lạc với mày. Lúc đó bọn tao sẽ không thể giết mày được.”

Tôi nghe thấy một tiếng tĩnh điện nhỏ.

Có thể đó là tín hiệu gửi đi bằng bộ đàm.

“Mi có chắc tín hiệu bộ đàm có thể qua được con đập dày này không ?”

“Nực cười. Tất nhiên là được.”

“Mà, tin truyền đi, chắc gì đã còn người đáp.”

Tôi bình thản gõ vào bức tường gần đó.

Chính xác hơn, tôi gõ vào dãy tủ khóa cho công nhân làm việc trong đập xếp dọc tường. Tác động nhẹ ấy đủ sức mở cửa tủ khóa. Một vật nặng đổ nhào ra ngoài.

Dường như có tiếng họng ai đó trở nên khô khốc.

Hơn nữa, Sunekosuri có vẻ còn ngạc nhiên hơn gã đàn ông đang cầm cây đèn pin, nhưng khi sực nhớ tới việc tôi dạo quanh đáng ngờ trước khi cùng nó đến chỗ con đập, nhóc cún Youkai đó hẳn đã hiểu chuyện đang diễn ra.

Giờ là lúc gây áp lực lên gã.

“Nếu đây là con bài tẩy, thì dễ hiểu sao mấy người lại gặp rắc rối với Saishi Kajin. Muốn sinh tồn ở thế giới ngầm thì thế không đủ đâu.”

“Không thể nào…”

“À, đừng nghĩ đây là cái xác duy nhất nhé. Nhắc ông nhớ, tôi chưa bao giờ nói đây là lần đầu tiên tôi tới con đập này. Dò bẫy ở điểm gặp mặt trước là lẽ đương nhiên thôi. Nhưng trước bao lâu thì còn tùy vào sở thích cá nhân.”

“Hê… Không phàn nàn được rồi.”

“Ừ, ông tới đặt mai phục trước mà.”

“Nhưng mày giúp tao tiết kiệm chút thời gian đấy. Mày đã lo hộ tao những gì tao tính làm với tụi nó.”

“?”

“Tao tính mặc cho chúng chết để xem thử sức mạnh thật sự của Tử Long Công Chúa.”

“…Đúng là kẻ tồi tệ. À, đó không phải là tên tôi ; là tên Thức Thần của tôi thôi.”

“Mọi việc cho đến giờ đều diễn ra mà không có nổi một tiếng rên hay tiếng súng. Chỉ dùng dao hoặc dây thừng thì khó mà được vậy. Rõ ràng là có dính đến huyền bí. Chắc cũng phải mạnh đến mức giúp mày có cái danh Tử Long Công Chúa ấy.”

“Đã nói rồi, đó là Thức Thần … thôi kệ đi. Thế ông chốt sao ?”

“Mày không phải loại dựa vào súng. Hẳn là kiểu dựa vào huyền bí khi có biến.”

“Ờ thì, đúng là nếu phải lôi súng ra, thì tôi thua 80% rồi.”

“Đúng. Thứ huyền bí mà mày sử dụng, Tử Long Công Chúa, rõ ràng mạnh hơn súng. Nếu phải dựa vào súng, thì có thể mày không thể sử dụng cái Tử Long Công Chúa tiện dụng vì lí do nào đó. Và điều đó đồng nghĩa với việc tao đang gặp may.”

“Kiểu gì cơ ? Ông có biết rõ sức mạnh của tôi đâu.”

“Không cần biết. Công thức chiến thắng của tao được xác định từ lúc mày dùng tới huyền bí rồi.”

Tôi nghe thấy âm thanh như tiếng chuông nhỏ.

Vì chiếc đèn LED mạnh mà tôi không thể nhìn thấy gã đàn ông, nhưng hắn hẳn đã lôi ra công cụ nào đó.

“Nhớ lại đi, bọn tao đã dọn sạch Saishi Kajin đấy. Chúng còn xài tới cái thành quả bước đầu, mà chúng có được đó.”

“Ông tính sử dụng linh dược à ? Thế thì phải xài sớm lên chứ ? Bị hạ trước khi thuốc có tác dụng thì biết sao đây ?”

“Ồ không,” Gã dường như đang mỉm cười. "Nghiên cứu hiện tại là chỉnh sửa xác động vật để tạo ra các mô phỏng có tác dụng dược lí, nhưng trong quá trình sản xuất những linh dược này, mày nghĩ bọn tao đã làm gì ở giai đoạn đầu?”

“…Không lẽ…”

“Bọn tao cắt Youkai thành nhiều phần để kiểm tra xem chúng có công dụng gì. Bọn tao sao dám sản xuất đồ mô phỏng nếu không biết gì về đồ thật chứ ? Mày chắc hiểu thế nghĩa là gì nhỉ. Có nghĩa là người Làng Ubasute có kĩ thuật hữu dụng khác ngoài linh dược.”

Tôi lập tức dùng gót giày đá văng Sunekosuri đang đứng dưới chân mình ra sau.

Và rồi…

“Cụ thể là, phương pháp chắc chắn giết chết Youkai.”

Tiếng ồn lớn như phát ra một cái trống bự rền vang.

Tất cả chỉ có vậy.

Do ánh đèn pin lóa mắt, mà tôi không biết chính xác chuyện đang diễn ra.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó khó chịu trong túi chiếc quần đùi bó sát của mình. Tôi rút ra thứ nằm trong túi rồi tặc lưỡi. Con hình nhân làm từ bùa gỗ đã nát vụn.

Nghĩa là…

“Tao không chỉ phá hủy vật trung gian đâu. Thiệt hại truyền tới Tử Long Công Chúa qua vật trung gian luôn đấy. Nói cách khác, mày không sử dụng được Tử Long Công Chúa nữa đâu. Mày đã mất đi sức mạnh khiến mày trở nên đặc biệt rồi.”

“…”

“Mà cũng không ngờ mày có thể bóp méo Otohime của Ryuuguu Jou tới vậy đấy. Mày tập trung vào yếu tố cô ta là kẻ tùy hứng dưới đáy biển để khiến các cuộc tấn công đều theo kiểu đuối nước. Cái bùa gỗ đó có lẽ là Urashima nhỉ ? Chắc mày dùng nó để triệu hoán cô công chúa không mang ác tâm ấy ở bất cứ đâu.”

Dù sao thì, Thức Thần của tôi thật sự đã bị hư hại. Mà dù nó không bị gì đi nữa, mất đi vật trung gian dùng để triệu hoán thì cũng vậy thôi. Không thể bắt cá mà không có mồi câu. Cá sẽ không tự ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Tôi không có thể gọi Tử Long Công Chúa xuất chiến được nữa.

Chết tiệt.

Sau bao nhiêu chuyện ! Sau bao nhiêu chuyện ! Sau bao nhiêu chuyện ! Sau bao nhiêu chuyện !!

Sao mi cứ phải đem đến thứ rắc rối kinh khủng, phiền phức như vậy chứ !?

“Tao nghĩ là đến đây thôi.”

Gã chắc mẩm mình đã tước mất con bài tẩy cuối cùng của tôi, rồi thản nhiên bước dọc lối đi để tiến về phía này. Vòng qua cỗ máy tôi dùng làm chỗ nấp.

“Giờ mày chỉ còn là người bình thường. Đến lúc tặng mày viên kẹo đồng rồi.”

Hắn nổ súng không do dự.

***

Tôi thường được nhắc đến với cái tên Tử Long Công Chúa.

Đó thực ra là danh xưng Thức Thần của tôi, nhưng người ta cứ luôn luôn dùng nó để gọi tôi mặc cho tôi sửa lại không biết bao lần.

Nhưng phải thừa nhận rằng, đó là biểu tượng sức mạnh của tôi và là cái biệt danh dễ nhớ, dễ lan truyền.

Nó thành uy danh của tôi. Đó là biểu tượng đề cập đến cơ thể của tôi.

Đó là thứ tôi không được phép đánh mất. Nó rõ ràng là minh chứng cho tồn tại của tôi. Nó cho tôi sức mạnh cần thiết để tồn tại ở thế giới ngầm. Nó quá quan trọng.

Tuy nhiên…

“…Úi cha, đau.”

“!?”

Nhà tài trợ có vẻ sốc khi đột nhiên nghe thấy giọng tôi. Hình như hắn vẫn nhầm lẫn về chuyện gì đó, tôi có thể dễ dàng kết liễu hắn trong lúc ấy, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, tôi sẽ khiến hắn sợ thêm.

Dù sao hắn cũng đã phá hủy Tử Long Công Chúa. Tự dưng bị bắt phải gánh thêm phiền thì ai mà chả bực.

“Không, không. Không phải đau do trúng đạn đâu. Chỉ là đau chân chút chút khi nhảy tránh qua một bên thôi. Đúng như người ta hay nói, bài tập khởi động thiệt là quan trọng mà. Đau lần này xong chắc khỏi quên luôn.”

"Sao …?”

“Không, không. Đã tấn công thất bại một lần rồi, có thử lại cũng không ăn thua đâu. Chấp ông bắn điên cuồng ở khoảng đó cũng chả trúng được.”

“Cái gì vậy !? Tao rõ ràng đã tước đi sức mạnh khiến mày đặc biệt rồi cơ mà !! Tao đã tước đi Tử Long Công Chúa rồi cơ mà !!”

Tiếng súng liên tiếp vang lên.

Nhưng tất cả chỉ có thế.

Không viên nào trúng đích cả. Không cách nào trúng được. Nếu tôi không thể chịu nổi mức hỗn loạn này, không đời nào tôi có thể sống sót trong thế giới ngầm, cũng không đời nào tôi dám độc tấu khi tự mình nhận việc từ Bách Quỷ Dạ Hành luôn.

Người ta đồn những ai gặp tôi đều sẽ chết.

Chẳng biết ai trong số đó thực sự hiểu ý nghĩa của điều đó không.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Chẳng lẽ Tử Long Công Chúa không hề hấn gì sao !?”

Tôi nghe thấy âm thanh tựa tiếng chuông nhỏ. Đó hẳn là vũ khí chống Youkai tương tự. Nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu. Nếu tới lúc này mà vẫn sợ Tử Long Công Chúa thì hắn nhầm lẫn cơ bản gì rồi. Hơn nữa, nhóc Sunekosuri sẽ gặp rắc rối nếu hắn sử dụng thứ đó nhiều quá.

“Không. Thật tệ là Tử Long Công Chúa đúng là đã hư hại. Cũng vì vậy mà tôi đang bực lắm đấy.”

“Vậy !! Vậy thì sao mày-… !?”

“Thức Thần hữu dụng thật. Nó là cội nguồn uy lực của tôi. Tuy nhiên, tôi không sử dụng nó theo cách ông nghĩ. Tôi không dùng nó để mang tới dị tượng.

Đã thông chưa ?” Tôi hỏi. Tôi có cảm giác bóng ai đang lắc đầu phía sau ánh sáng. “Bách Quỷ Dạ Hành là tổ chức tạo ra để xóa tin niệm về việc Youkai không thể bị phương pháp của con người kiểm soát. Tôi nhận công việc từ họ, và tôi làm việc vì chung lí tưởng với họ. Nói đơn giản thì, những gì chúng tôi làm đều để xóa đi nỗi sợ hãi Youkai.”

“Nhưng…nhưng !! Nhưng vì thế mày mới mượn sức mạnh từ Tử Long Công Chúa, đúng không !?”

“Đó đâu phải cách duy nhất để vượt qua.” Tôi siết bàn tay phải rồi mở nó ra lần nữa. “Đấm chúng bằng tay người cũng được mà. Nghĩ một chút về thông số cần để đánh bại Youkai bằng nắm đấm đi. Để có được những thông số đó thì cần cải tạo, nâng cấp lại cơ thể triệt để. Không phải đó là cách khác để vượt qua chúng sao?”

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Ôi trời.

Có vẻ sự thật tôi vừa nói ra hơi quá tầm suy luận của nhà tài trợ đến mức óc hắn đơ luôn vài giây lận. Mà điều đó không quan trọng. Tôi vẫn tiếp tục cuộc vui của mình.

“Tử Long Công Chúa mà ông phá hủy được chuẩn bị để làm trường hợp mẫu. Đó là kẻ thù giả định được chuẩn bị dưới giả định rằng tôi có thể lo liệu hầu hết tình huống miễn là tôi đánh bại được nó. Tôi cải tạo triệt để cơ thể này và dùng nó để đánh bại Tử Long Công Chúa. Giờ ông đã hiểu tôi không phải hạng người sẽ bị một viên đạn tầm thương giết chết chưa ?”

Đó là lí do tại sao tôi thua 80% nếu phải dựa vào súng và thua 100% nếu phải trực tiếp dựa vào Tử Long Công Chúa. Mà, chắc phải tuyệt vọng lắm tôi mới nhờ vả thứ huyền bí rõ ràng yếu hơn bản thân mình.

“Điên rồi…” Cái bóng lẩm bẩm.

Thay vì hỏi sao mà tôi làm được vậy, hắn nhảy thẳng vào động lực làm thế của tôi.

Nếu đó là màn giãy chết của hắn thì hắn còn thảm hại hơn tôi nghĩ.

“Đồ điên !! Mày điên rồi !! Mày tự làm cơ thể mình mạnh hơn Youkai để vượt qua Youkai ? Đó…đó không phải là vượt qua chúng gì hết! Đó chỉ là biến mày thành một con quái vật còn đáng sợ hơn Youkai !! Mày chỉ đang tạo ra bóng tối còn lớn hơn thôi!!”

“Đúng vậy. Có điều, ông từng nghe qua chưa? Con người vốn đã là quái vật rồi.”

Tôi bẻ cổ rồi từ từ lại gần kẻ ngu ngốc dám bước vào bóng đêm với chỉ một chiếc đèn pin trong tay.

Nhà tài trợ cố lùi về sau như thể đã nhận ra mối nguy, song đã quá muộn.

“Giờ thì. Tôi mạnh hơn Tử Long Công Chúa. Tôi tự biến mình thành thế, nên chắc chắn là vậy rồi. Ông có thể làm được gì con quái vật như thế đây ?”

Hắn vốn đã ở bên trong bóng tối.

Không đơn thuần bước vào nữa ; hắn đã hoàn toàn bị nuốt chửng rồi.

***

“Làm tốt lắm.”

Chúng tôi đang ở phòng trà bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng tới mức ai mà tưởng tượng nổi nó có trong một chiếc flying wing tiên tiến. Cô nhóc vận kimono độ mười tuổi lên tiếng với giọng trôi chảy.

“Chúng tôi đã tìm thấy dữ liệu về thành viên của Saishi Kajin từ điện thoại và máy tính của nhà tài trợ. Người tôi cử đi điều tra đã xác nhận mọi thành viên đều đã chết. Tuy vẫn còn nhiều câu hỏi còn lại trước khi chúng ta có thể coi như vấn đề đã giải quyết, nhưng mục tiêu cũng ban đầu cũng đã đạt rồi. Vì kết quả đạt được, nên chúng tôi sẽ bỏ qua phương pháp của cô.”

“Cảm ơn."

Tôi sẽ cúi đầu với bất cứ ai miễn họ cho thứ tôi muốn, nhưng lần này có hơi quá đắt.

Bởi vì, Tử Long Công Chúa đã gần như bị phá hủy.

Cho dù đó có là chi phí tuyệt đối cần thiết để kết thúc công việc đi nữa, tôi cũng không thể chịu nổi việc kẻ điên không biết lăn từ đâu còn làm ra như vậy. Giá mà tôi giết hắn cùng đồng bọn từ lúc bắt đầu thay vì nói chuyện để đề phòng còn kẻ đứng sau.

“Khi nhận đủ thù lao, cô đồng ý nhận việc mới chứ?”

“Tôi cần nghỉ ngơi đã. Còn phải kiếm cách sửa Tử Long Công Chúa đã hòng thành thế này.”

“Tôi tưởng nó chỉ là kẻ địch giả định cô cần cho giai đoạn khởi tạo chứ? Giờ đã nâng cấp cơ thể rồi thì cô đâu còn lí do để dùng tới nó nữa.”

“Tôi cần nó để kiểm tra định kì. Chỉ làm theo cảm giác thì dễ mất kiểm soát lắm.”

“Thôi được. Cũng không phải việc cấp bách. Tôi có thể đợi hai tuần. Nếu cô cần nhiều thời gian hơn, tôi sẽ giao việc này cho người khác."

“Còn nữa, tôi mượn Sunekosuri được không?”

“Để làm kẻ địch giả định nữa à?”

Cô chủ nhỏ của Bách Quỷ Dạ Hành tỏ vẻ bối rối. Nếu mà được, chắc tôi cũng muốn mượn cả nhóc này luôn. Được vậy là sẽ có kì nghỉ tuyệt nhất đời rồi.

"Nhân tiện,” Cô chủ nhỏ nói khi tôi vừa định rời đi. “Về nhà tài trợ đã giết những kẻ sản xuất linh dược. Cô chưa đưa thông tin về vũ khí chống Youkai của hắn.”

“Tôi hơi quá tay vụ con đập. Nên nó hỏng luôn rồi.”

“…”

Đó là vũ khí có thể giết chết mọi Youkai chỉ với một đòn.

Bách Quỷ Dạ Hành lúc nào cũng chiến đấu với những ví dụ đặc biệt nguy hiểm là những Youkai tàn độc, nên đương nhiên họ muốn một thứ vũ khí đó hơn gì hết.

Nhưng…

“Tôi hiểu rồi. Cho qua vậy.”

“Cô bỏ cuộc dễ thế.”

“Còn cô thì phá nó khá dễ dàng đấy thôi.”

Tsk. Con bé nhìn thấu mình. Chính "thứ không được phép thấy lại ánh sáng" khiến vụ phá dỡ đập và khôi phục ngôi làng trở lên rắc rối như vậy mà, không đúng sao ?

Vẫn là một cô nhóc dễ thương, ngây thơ ngày nào, nhưng nhóc đã trưởng thành hơn rồi.

Tôi hơi buồn đấy.

Nghĩ vậy, tôi rời khỏi phòng trà.

Sau cùng, mục tiêu của chúng tôi không phải là tận diệt Youkai, những loài như Sunekosuri.

Nếu con bé giữ lại thứ như thế bên người, có thể sẽ gây ra những xung đột không cần thiết với các nhóm ủng hộ tận diệt muốn đánh cắp nó.

Truyện Chữ Hay