“Nói đơn giản là, các cậu đã đánh bại chúa quỷ và được gửi về nhà.”
Yogiri tóm tắt một cách ngắn gọn câu chuyện màu mè hơi bị quá mức của Hanakawa.
“Cậu có thể làm ơn đừng tổng kết lại chuyến phiêu lưu ở thế giới khác rất ư là Cheat của tôi như vậy không!”
“Mặc dù ban đầu nó không đi đến đâu nhưng vẫn có nhiều thông tin hữu ích hơn dự kiến. Vậy chính xác thì các cậu quay trở lại thế giới của chúng ta bằng cách nào?”
Ngay bây giờ ưu tiên hàng đầu là thích nghi với thế giới mới và sống sót, nhưng mục tiêu sau cùng vẫn là quay trở về Trái Đất. Nếu không còn gì khác, Yogiri hy vọng Tomochika có thể trở về nhà.
“Ừ thì, về chuyện này. Người thực hiện công việc triệu hồi chúng tôi lần trước là pháp sư trưởng của vương quốc người Iman, điều kiện là đánh bại chúa quỷ của các vùng đất láng giềng; khoảnh khắc chúng tôi hoàn thành yêu cầu chúng tôi được trả về nhà. Nhưng lần này tôi cũng không rõ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Tôi ít khi quan tâm nên cũng không rõ lắm, nhưng có bao giờ mấy gã này không xuất hiện ở trường học trong một khoảng thời gian dài không, Dannoura-san?”
“Theo tôi biết thì không, mặc dù có đôi khi tôi cho rằng họ nghỉ học vì bị bệnh lúc này hay lúc khác.”
“Bọn tôi đã ở lại đây trong khoảng một năm, nhưng khi quay lại thì nó chỉ mới vài tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi chúng tôi rời đi. Dòng chảy thời gian giữa nơi này và thế giới của chúng ta dường như khác nhau.”
Đó là tin tốt lành, Yogiri nghĩ. Bọn họ có lẽ sẽ phải ở lại thế giới này thêm một quãng thời gian khá lâu, nhưng sự chênh lệch về thời gian khi trở về nhà nghe không tệ chút nào. Tomochika ném cho Hanakawa một câu hỏi của riêng cô ấy.
“Chúa quỷ thì sao? Không phải sau khi hắn chết thì thế giới sẽ bình yên sao?”
“Các chúa quỷ là vua của các vương quốc quỷ, nhưng họ có nhiều hơn một và chúng tôi chỉ mới tiêu diệt chúa quỷ cai trị vương quốc quỷ bên cạnh vương quốc Iman thôi. Tôi dám nói người Iman đã được bình yên, nhờ vào bọn tôi! Khá chắc chắn.”
Hình như bình nguyên mà họ đang đặt chân trên là một phần thuộc vương quốc của người Mani và cách khá xa Iman.
“Tôi tự hỏi không biết chúng ta có thể trở về cũng bằng cách đánh bại chúa quỷ? Well, tôi đoán không còn lựa chọn nào ngoài hỏi trực tiếp nhà hiền triết đã triệu hồi chúng ta về vấn đề này.”
Yogiri nói vậy trong khi tiếp tục suy nghĩ về rất nhiều những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Việc triệu hồi có lẽ đi kèm với các điều kiện định trước, nhưng toàn bộ khía cạnh đó không hề rõ ràng. Và giả sử các điều kiện là có tồn tại, nó chắc chắn chẳng mấy dễ dàng để thực hiện.
Những nhà hiền triết triệu hồi con người từ các thế giới khác hòng tạo ra thêm nhiều hiền triết mới. Không lý gì bọn họ (những nhà hiền triết cũ) sẽ thả những người đó (người đc triệu hồi) về nhà.
“Cá nhân mà nói, tôi không thực sự cố gắng trở về nhà… Ước mơ của tôi về một dàn cheat harem ở thế giới khác vẫn còn đang dang dở…”
Hanakawa lầm bầm, xem ra cậu ta làm quen khá tốt với tình hình.
“Vậy chuyện gì xảy ra để các cậu thầm lặng quay trở lại với cuộc sống bình thường sau khi được gửi trả về?”
Để nghĩ rằng họ đạt được sức mạnh cỡ đó và theo như thái độ vừa nãy của họ, những người này hẳn thuộc loại sẵn sàng làm theo những gì họ muốn ngay cả ở thế giới cũ của bọn họ, nhưng Yogiri không nhớ được bất kỳ điều gì đáng lưu ý từng xảy ra.
“Tất nhiên việc bọn tôi làm đầu tiên sau khi quay trở lại là kiểm tra xem liệu bọn này còn có thể sử dụng sức mạnh của mình không! Nhưng, ừ thì, bọn tôi không thể.”
“Và sau khi được triệu hồi về lại thế giới này thì các cậu lấy lại được sức mạnh trước à. Không biết còn ai giống mấy cậu trong lớp không nữa?”
“Tôi chỉ biết về ba người bọn tôi.”
Nhưng nếu có ba người bọn họ như vậy ở trong chúng ta thì chắc chắn có khả năng còn một vài người nữa.
Yogiri lưu ý điều đó và hỏi câu hỏi khác.
“Trạng thái của mọi người có hiển thị với những người khác không?”
“Aha, người bình thường thì không thể! Nhưng có những người giống tôi với kỹ năng phân tích có level cao hơn!”
Kể cả nếu nó không phải là một kĩ năng bình thường, họ cũng không nên lạc quan quá về việc mình sẽ bị làm ngơ nếu thiếu hệ thống. Cậu ta quyết định giảng giải cho những người không được cài đặt hệ thống.
Với một nụ cười tự mãn, Hanakawa bắt đầu màn độc thoại về quá trình tăng level kỹ năng phân tích của cậu ta, nhưng Yogiri không hề chú tâm.
“Những người còn lại trong lớp hiện giờ đang hướng đi đâu?”
“Nhiệm vụ thứ hai đã bắt đầu và có vẻ như họ đã rời đi đến thủ độ hoàng gia.”
Ngay khi họ đặt chân đến thành phố hiện diện ở phương Bắc thì họ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thành công. Nhiệm vụ thứ hai bắt đầu ngay sau đó, với mục tiêu là thực hiện một chiến công anh hùng và trở thành một nhà hiền triết.
"Chiến công anh hùng?"
“Điều gì đó nổi bật mà mọi người đều sẽ biết đến. Có vô số lựa chọn bên dưới danh mục đó, tuy nhiên đối với họ, sự hợp tác của gia đình hoàng gia là tất yếu, vậy nên bọn họ đã bắt đầu chuyến đi hướng đến gia đình hoàng gia trong khi tiếp tục tăng level trên đường.”
“Ba người các cậu tách ra và bay đến đây khi nào?”
“Không đời nào tôi tăng level nữa! Các cậu quên là cuộc đời harem của tôi đã bị cướp khỏi tôi và tôi thì bị ném ra khỏi thế giới này ngay sau khi bọn tôi tiêu diệt chúa quỷ lần trước? Không phải đó là bình thường khi tôi tận hưởng cuộc sống và làm bất kì điều gì mình thích lần này?”
“Tận hưởng cuộc sống, eh. Ừ thì sao cũng được. Có thành phố nào khác quanh đây không?”
“Gần nhất chắc chắn là nơi ở phương Bắc. Có một thành phố khác ở về phía Nam, nhưng phải đi khá xa. Tôi không đề nghị việc đi bằng hai chân đến đó đâu.”
Yogiri tiếp tục đưa ra các câu hỏi cậu có thể nghỉ tới được, phần lớn về thế giới này và hệ thống.
“Đó là tất cả những gì tôi muốn hỏi. Dannoura-san, cậu còn câu hỏi nào khác nữa không?”
“Huh, tôi? Hmm. Hanakawa, các cậu rất mạnh đúng chứ? Các cậu chưa từng nghĩ đến việc giết con rồng sao?”
Tomochika nhìn chằm chằm cậu ta với một ánh mắt khinh miệt.
Cô ấy hẳn đã nghĩ bọn họ (các bạn cùng lớp) đã có thể tránh được tình trạng hiện giờ nếu
ba tên quay lại này chỉ việc đánh bại con rồng ngay từ đầu.
“Đó là...chúng tôi đã sợ hãi, được chưa? Con rồng thì không chắc, nhưng ả hiền triết đó là tin tức vô cùng, vô cùng xấu! Nếu cô ta yêu cầu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của cô ta thì chúng ta không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của ả.”
"Tôi thừa nhận là đáng sợ thật khi cô ta chính tay làm điều đó, nhưng nó tệ thật vậy luôn sao? Tôi nghĩ các cậu cũng khá mạnh mà?"
“Cậu chỉ nói như vậy vì cậu chưa nhìn thấy trạng thái của cô ta, Tomochika-tan! Level của cô ta thậm chí vượt mốc một trăm triệu, và phần kinh khủng nhất là nó vẫn tiếp tục đi lên theo từng giây! Không đời nào chúng ta có thể chống lại một con quái thú như thế!”
“Toàn bộ cuộc nói chuyện này vẫn chưa giải thích cho tôi được bao nhiêu.”
Yogiri lên tiếng giống như cậu đang cố hình dung sức mạnh khi ở một level cao, nhưng cậu không có thứ gì so sánh với nó để mà hình dung cả.
“Level của Higashida-dono là 1000, tôi thì không cao như vậy, nhưng dù sao cũng là 99.”
“Sau khi biết được thứ đại loại như một trăm triệu level so với 2 con số nghe thật là tuyệt vọng. ”
“Không hẳn là tôi không làm được gì! Giới hạn của một người chỉ ở lv 99 mà thôi, trừ phi cậu có kĩ năng có thể phá giới hạn lv hoặc một chức nghiệp không có giới hạn về lv thì cậu mới có thể lên cao hơn được.”
“Oh, tôi có câu hỏi khác này. Tất cả mọi người đều đồng ý với những gì Yazaki-kun nói, bởi vì hắn đã làm gì đó với họ rồi đúng không?”
“Kĩ năng của Yazaki à, mhm. Chức nghiệp tướng quân có kĩ năng [Charisma] [Leadership] và [Strategy Drafting]. Sau khi đồng ý chỉ một trong những kế hoạch của hắn, việc đi ngược lại nó là điều không thể, nhưng sức mạnh cưỡng chế đằng sau kĩ năng đó thì lại không có gì đặc biệt. Nếu một trong số những người tham gia xét thấy mình đang bị bất lợi bởi kế hoạch đó thì kĩ năng của hắn sẽ mất hiệu lực.”
* [Charisma]
Sức hút của nhà lãnh đạo
* [Leadership]
Khả năng lãnh đạo
* [Strategy Drafting]
Thảo chiến lược
Tomochika chán nản gục đầu xuống.
Cô ấy có vẻ như đang nghĩ đến cô bạn Romiko Jougasaki của mình. Theo sự giải thích của Hanakawa, Romiko chắc chắn đã đồng thuận với kế hoạch bỏ những người không có sức mạnh lại phía sau.
“Hm, nếu là về việc bị bất lợi vậy thì bốn người chúng ta đang ở trong thế bất lợi lớn luôn ấy chứ.
Không phải là quan điểm của chúng tôi thậm chí còn chẳng được thừa nhận vì chúng tôi không kết nối được với hệ thống sao?”
Kĩ năng [Leadership] giống như khả năng ngăn chặn các mối bất hảo nhỏ để đội nhóm hoạt động một cách trơn tru. Nó có thể không có hiệu lực nếu kế hoạch vấp phải sự phản đối quyết liệt; nhưngtừ khi chúng tôi không được cấy hệ thông vào người, chúng tôi chả có quyền phản đối luôn ngay từ lúc lên kế hoạch. Hanakawa đồng ý điều đó.
“Nó hẳn là như thế, thật vậy.”
Hết việc để hỏi, bọn họ trở nên yên lặng.
Yogiri quyết định Hanakawa không còn cần thiết nữa và chỉ tay về phía cậu ta.
Cậu ấy có thể kích hoạt năng lực mà không cần chỉ trỏ hay nói lên ý định của mình, nhưng làm vậy sẽ dễ dàng tập trung vào mục tiêu hơn.
“Cái-! Tôi cầu xin cậu đấy! Cậu không định giết tôi phải không!? Xin đừng là Eternal Force Blizzard!"
"Đừng đặt cho tôi cái biệt danh quái dị đấy. Đằng nào đi nữa, kết thúc chuyện này thôi."
"Tại sao chứ?"
"Chỉ cảm thấy là nếu để cậu còn sống thì điều đó sẽ biến thành một mối lo thôi."
“Đừng có tự đặt ra như vậy! Cậu đừng xem nhẹ ranh giới sống và chết thế chứ!?”
“ ‘Đoán nhé, tôi tốt hơn hết là nên giết tên có sát ý đối với mình’ nhẹ như vầy thì sao.”
Nhanh chóng nhìn về phía sau Hanakawa cho thấy bằng chứng của những lời Yogiri nói, một thằng đang nằm đè lên một thằng khác.
“Không có đâu! Mình thề là mình không có ác ý với cậu đâu! Xin hãy rủ lòng thương――!"
Hanakawa quỳ xuống đất với cái đầu đang ấn xuống cỏ, cầu xin cho mạng mình. Thậm chí cậu ta đã trở về kiểu nói chuyện bình thường.
Yogiri đang đắn đo một chút -- Nó không giống như cậu muốn giết hết mọi người mà cậu gặp, cậu chỉ nghĩ rằng nếu ai đó biết về sức mạnh của mình chạy loăng quăng sẽ là cả một vấn đề.
“L- Là nó! Một nô lệ! Ngài có thể xem tôi như một kẻ nô lệ! Tôi sẽ mãi mãi vâng lời!”
Hanakawa nói ra một từ mà hiếm khi nghe thấy trong cuộc sống thường nhật.