Trans & Edit: chào mào [note7362]
--------------------
“Thật là! Dậy đi nào, này!”
Yogiri Takatou bừng tỉnh giấc vì tiếng gọi.
Đôi mắt lim dim mơ màng chưa tỉnh ngủ của cậu hướng ánh nhìn đến cô gái, người vẫn đang lay vai cậu nãy giờ. Cô ấy cũng mặc đồng phục học sinh như Yogiri.
“Bạn là...?”
Yogiri bối rối. Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi cậu ngủ quên, ghế ngồi bên cạnh, chiếc nằm ở tuốt đằng cuối xe buýt, thuộc về một cậu nam sinh, không phải nữ.
“Tomochika Dannoura!”
Tomochika rên lên một cách phiền muộng. Yogiri nhận ra cô ấy là một trong những thành viên trong lớp, nhưng ngoại trừ cái tên thì cậu không biết thêm gì khác về cô.
“Chúng ta đến nơi rồi sao?”
Cậu hỏi trong khi dụi mắt, họ đang hướng tới một ski resort ở Nagano. Thật lạ là Tomochika, một người khó có thể xem như người quen của Yogiri lại đánh thức cậu mà không phải ai khác, nhưng xét về thời gian thì lúc này họ hẳn đã tới nơi.
“Không! Quên điều đó đi! Chúng ta nên làm gì bây giờ?!”
“Xin lỗi, gì cơ?”
“Thế quái nào cậu có thể ngủ thoải mái như vậy nãy giờ!? Mọi thứ đã rất hỗn loạn!”
Một cách lơ đãng, Yogiri đưa mắt nhìn lên những dãy ghế đầu của chiếc xe buýt, tự hỏi lý do nào là nguồn cơn dẫn đến sự hoảng loạn của Tomochika.
Trong khoảnh khắc, con ngươi cậu đông cứng.
Dường như không phải do đôi mắt mệt mỏi của Yogiri đang chơi đùa với chủ nhân nó, mà khung của chiếc xe này, thật sự, không biết bằng cách nào, đã hoàn toàn nát bấy. Thêm vào đó, một thứ màu trắng xuyên qua vách tường xe, xiên thẳng vào cơ thể một đứa con trai lớp cậu.
“Yeah, với ‘thứ đó’, hỗn loạn là điều dễ hiểu.”
Yogiri, giờ đã hiểu ra nguyên do đằng sau sự hoảng loạn của Tomochika, tiếp tục kiểm tra chiếc xe từ chỗ ngồi của mình.
Các vết lõm xuất hiện khắp thùng xe. Trên mặt sàn là thi thể một cô gái bị nghiền nát và thấm đẫm bởi máu. Nhìn vào cái lỗ đen hoắm trên ngực thì rõ ràng cô ấy đã chết đến không thể chết hơn.
Xe buýt trống rỗng có lẽ vì đa số học sinh đã thành công thoát ra ngoài. Ngoại trừ Yogiri và Tomochika, người sống sót duy nhất còn ở lại trên xe là chàng trai với cơ thể bị xiên như cá viên chiên kia, nhưng cậu ấy cũng khó mà cầm cự được lâu hơn.
Thứ đóng cộc xuyên qua người chàng trai giống như một ngọn thương với mũi thương được mài nhẵn. Tuy nhiên, nó không phải thứ vũ khí vô tri vô giác thông thường; cây thương đó đang uốn éo.
Bằng một sự rung động nhỏ đến gần như không thể nhìn thấy qua mắt thường, ‘cây thương’ liên tục co duỗi -- chẳng khác gì một phần cơ thể của sinh vật sống, nhưng Yogiri không biết thể loại sinh vật nào sở hữu bộ phận với độ dài và vẻ ngoài gớm ghiết như vậy.
“Đó là cái gì?”
”Đừng hỏi tôi, làm như tôi biết ấy!”
Tomochika xuýt hỏng mất.
Yogiri nhìn ra ngoài cửa sổ và trông thấy thứ gì đó vô cùng to lớn với lớp vảy áp sát vào chiếc xe.
"có vẻ đó là một loài rắn. Oh, hay là bò sát nhỉ?"
Nhìn tởm vãi.
Yogiri nhặt lên cây mic karaoke dưới chân và thẳng tay ném nó vào cái ‘thứ’ màu trắng kia.
GIAAAaAAaAaaAAA
Cây mic văng trúng phóc thân mình sinh vật khiến nó phát ra tiếng thét dài đặc biệt chói tai. Một phần cơ thể nó vốn được đẩy vào chiếc xe buýt nhanh chóng rút ra, để lại cậu bạn tội nghiệp rơi uỵch xuống sàn. Con quái vật vội vã tách ra một khoảng cách, cuối cùng thì Yogiri cũng có một cái nhìn rõ và tổng quan thứ trước mắt.
"Vậy đó là một con wyvern, tôi hiểu rồi."
( wyvern: giống với hình dáng của rồng nhưng chỉ có 2 chi sau, 2 chi trước đã tiến hoá thành cánh dơi và móng vuốt)
Con quái vật với đôi cánh dày rộng thậm chí còn to lớn hơn những con rồng.
Còn thứ mà cậu cho rằng giống như cây thương khi nãy lại đang ngọ nguậy chỗ...đũng quần của con wyvern, có vẻ đó là bộ phận sinh sản của nó. ●︿● Vậy ra thứ tấn công họ là một con rồng đang trong kì động dục, tuy nhiên đó không phải là điều gì khiến cậu cảm thấy quá khó tin, Yogiri có phần bất ngờ hơn với cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Một đồng cỏ xanh bát ngát trải ra trước tầm mắt cậu.
“ Tôi khá chắc lần cuối nhìn ra bên ngoài, đó là một con đường đêm phủ tuyết.”
“Ai lại quan tâm việc đó lúc này! Cậu đi chọc điên nó làm gì vậy!”
Tomochika, người đang chìm trong cơn hoảng loạn tột độ, tóm lấy cổ áo Yogiri và lay không ngừng.
Trong tầm nhìn rung lắc của mình (đang bị lay) cậu để ý đến ánh nhìn hung tợn và ngọn lửa âm ỉ rò rỉ ra từ khoang miệng con rồng như đang bày tỏ sự phẫn nộ của nó. (bên Eng. là rồng nên mình cũng để rồng)
"Ah!"
Trong khi vẫn đang nhìn chăm chú con rồng, Yogiri thốt lên ngạc nhiên như thể vừa nhận ra gì đó. (nghi ngờ lắm)
“Sao? Cậu tìm ra cách để cứu chúng ta rồi à!?”
Tomochika nhìn về phía cậu với đôi mắt chan chứa hi vọng. ( NGHI NGỜ LẮM)
”Huh? Oh, không. Tôi chỉ đang nghĩ ‘Vậy ra đây là cái mà người ta gọi là một con rồng làm tình với xe hơi’. (biết ngay mà :v)
”Cậu nói cái vớ vẩn gì vậy!?”
‘Rồng làm tình với xe hơi’ là một trong những mốt lập dị gần đây, nhưng lời giải thích của Yogiri bị đánh gãy trước khi cậu kịp nói bất kỳ từ nào.
ROoOoOOO
Con rồng gào lên và bắt đầu chuyển động đôi cánh lớn, nâng cơ thể khổng lồ của nó vút lên bầu trời đến một độ cao nhất định rồi lao thẳng xuống chỗ họ.
Yogiri trình bày quan điểm của bản thân.
“Bây giờ trông nó đáng sợ thật."
Chiếc xe nghiêng về một bên, lối đi giữa hai dãy ghế rất hẹp và trên hết là có những xác chết nằm ngang dọc xung quanh. Tránh khỏi đây kịp lúc là một hy vọng xa vời.
Well, chẳng ích gì.
Nhìn con rồng đang hướng tới đây, quả là một phép ẩn dụ phù hợp cho câu khép tấm màn sân khấu cuộc đời, Yogiri ngẫm nghĩ. Cậu chưa từng thật sự có mối liên kết với sự sống rõ ràng hơn lúc này.
“Chúng ta xong rồi!”
Tomochika khóc trong tuyệt vọng khi đang cố bám víu lấy Yogiri, người đã bỏ cuộc từ lâu. Bộ ngực đồ sộ của cô ấy ép sát vào người cậu.
Bạn không thể nói là nó không thoải mái.
Tuy không mấy hoà đồng với người khác, Yogiri vẫn là một người đàn ông. Phải thú nhận là, cậu cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ Tomochika khi chuyện đã đến nước này.
Do đó, Yogiri bỏ qua nguyên tắc không bao giờ đụng đến khả năng thực sự của bản thân.
“Chết đi.”
Cậu xác định mục tiêu và giải phóng sức mạnh của mình.
Ngay lập tức, đôi cánh nó dừng lại.
Mất thăng bằng khiến cơ thể khổng lồ của con quái vật rơi ra khỏi bầu trời, tiếp tục xoay tròn như cối xoay gió cho đến khi đâm sầm xuống mặt đất. Cỏ và bụi bẩn tràn lan trong không khí mỗi nơi nó trượt qua.
Bump!
Chiếc xe cũng rung rinh vì sự va chạm.
May mắn thay, lực ma sát của của con rồng với mặt đất đã làm giảm một lượng đáng kể momen lực. Yogiri không chịu bao lớn tác động.
"Giờ thì làm sao chúng ta ra khỏi đây?”
Tạm thời thì họ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng tình huống trước mắt vẫn vượt quá sự hiểu biết của Yogiri.
"Dannoura-san. Có vẻ như chúng ta đã an toàn."
"...Thật sự?"
Cô ấy tiếp tục bám dính lấy cậu một lúc, nhưng ngay khi nhận ra tình hình cô nhanh chóng dời đầu đi và tách ra khỏi Yogiri chỉ trong tích tắc.
“Huh? Nhưng tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
Tomochika ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đó cũng là điều tôi muốn hỏi, nhưng hãy dừng việc hoảng loạn trước, được chứ? Nghĩ ngơi chút đi và chúng ta sẽ nói chuyện sau đó.”
Khoan bàn về việc sẽ làm gì tiếp theo, điều cần thiết trước mắt là nắm rõ tình huống hiện tại. Cậu cần sự hợp tác của Tomochika, nhưng xét tới vẻ điên loạn khá rõ ràng của cô bây giờ,
Yogiri quyết định sẽ chờ cho cô ấy bình tĩnh trước.
Cậu rút máy chơi game cầm tay của mình ra khỏi ba lô và khởi động nó. Đó là một game săn bắt khá nổi tiếng mà cậu chỉ mới bắt đầu chơi gần đây.
“Cậu nghĩ bây giờ là lúc để cậu chơi Monster Hu〇〇er à!”
Sự ngạc nhiên của Tomochika là hợp lý.
------------------
P/s: cảm ơn các bạn đã ủng hộ.