“Owwww!”
Đã hai ngày trôi qua kể từ cuộc chiến đó, Ichika đang nằm trên giường bệnh tại Học viện IS, những vết thương của cậu bị quấn băng rõ chặt. Hôm nay, y tá của cậu là Tatenashi.
“Đừng có càm ràm nữa. Em là đàn ông mà, đúng không?”
“Nghe này, em nói thật đấy, đau lắ... Nnngh!”
Không chỉ có bàn tay trái. Mà cả người cậu đều bị băng bó kín mít. Cứ như là họ đã đổ cả một xô thuốc sát trùng lên đầu cậu thay vì bôi nó vào vết thương vậy.
“Có vẻ như đến giờ tiêm nanomachine rồi.” Tatenashi, trong bộ đồng phục y tá, mỉm cười và lấy kim tiêm ra. Bình thường thì, hình ảnh một thiên thần áo trắng dịu dàng chăm sóc cho cậu sẽ khiến một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Ichika, nhưng lúc này, tất cả những gì cậu có thể làm là nhăn nhó.“Chúng ta bỏ qua phần đó được không? Đau lắm!”
“Tất nhiên rồi. Đau thì chứng tỏ nó đang phát huy tác dụng đấy.”
“Ugh...” Mặc kệ những lời phàn nàn, Tatenashi tiêm ba mũi thật nhanh. Những vết thương của Ichika nghiêm trọng đến nỗi chỉ một mũi thôi là chưa đủ.
“Xong rồi đấy. Ngoan lắm!” Y tá Tatenashi mỉm cười sau khi tiêm xong, chiếc váy ngắn của cô bị kéo lên trong khi cô nghiêng người về phía trước.
“Trong khoảng ba mươi phút tới, em sẽ được nhìn thấy địa ngục một lần nữa...” Ichika run rẩy khi nghĩ đến cơn đau mà mình sắp phải chịu đựng, và Tatenashi thở dài khi cậu hoàn toàn khác để ý đến chiếc váy của cô.
“Nhân tiên đây,” Ngồi xuống ghế, Tatenashi liếc nhìn cậu. Ngay khi trái tim Ichika như bị lỡ một nhịp, Tatenashi tận dụng cơ hội quệt ngón tay dọc theo môi cậu. “Ichika.”
“V – Vâng!”
Sự lo lắng trên gương mặt cô trong khi nói bằng giọng nghiêm túc như vậy khiến Ichika căng thẳng. “Hãy hứa với chị. Hứa là em sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy lần nào nữa.”
“Ừ thì...”
Cậu ấy vẫn sẽ làm thế hết lần này đến lần khác vì những đồng đội của cậu. Cô biết rất rõ. Vậy nên cô mới khẩn thiết như vậy.
“Em mà bị đau, thì bọn chị cũng đau theo. Em muốn như vậy lắm à?”
“Ahh...” Ichika không phải loại người sẽ cãi lại lời trách mắng nhẹ nhàng từ đàn chị của mình.
“Nghỉ ngơi đi nhé. Nếu em ngoan ngoãn, chị sẽ ghé lại lần nữa.”
“Haha...”
Tatenashi biến mất cùng một nụ cười trêu chọc, để lại Ichika một mình với những lo âu của cậu.
“........”
Bây giờ cậu đã biết IS thật ra là gì. Nhưng cậu vẫn không thể hiểu được mục đích thật sự của Tabane hay động cơ của cô ấy là gì. Cậu sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào đây? Cậu sẽ tự mình giải quyết nó như thế nào? Liệu có thứ gì có thể làm cuộc chạy đua vũ trang IS toàn cầu chậm lại không?
“Ugh, khỉ thật.”
Có lo lắng cũng không giúp ích được gì, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu có thể ngưng lo lắng được. Chúng ta thật sự có thể giao phó tính mạng mình cho IS sao? Cậu nhớ lại những gì Akatsubaki – không, Akatsuki đã nói. Rằng IS sẽ thực hiện nguyện vọng của phi công. Rằng nó đã bắt cóc Houki để hoàn thành những nguyện vọng đó. Liệu cậu có thể giao phó mạng sống của mình cho một thứ như vậy không?
Cậu nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay mình. Nói đi, Byakushiki. Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?
Cô gái mờ nhạt trong tiềm thức của cậu. Liệu đó có phải là Byakushiki? Hay là nguyên mẫu của tất cả IS? Ichika không biết. Nhưng cậu không thể không tự hỏi.
***
Thậm chí dù đã hai ngày trôi qua, Houki vẫn giam mình trong võ đường kiếm đạo, ngồi thiền. Cô nói rằng đã đến lúc cô đối mặt với sự yếu đuối của bản thân mình.
Mình đã luôn luôn trốn chạy. Khỏi sự yếu đuối. Khỏi sự thiếu chính chắn của bản thân mình. Và bây giờ không còn nơi nào để chạy nữa. Cô sẽ không để bản thân mình trốn chạy một lần nào nữa.
“Cô vẫn còn lo lắng về chuyện đó à?” Khi Houki mở mắt ra, cô thấy Ling đang đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay lại. Đó là tư thế thường ngày của cô, nhưng hôm nay với Houki thì nó lại trông hơi khác. “Sao thế? Cô định tiếp tục nhìn tôi đến bao giờ nữa?”
“Ừ... Thì...”
Nói thẳng vào đến tâm can, Ling quả thật rất là thẳng thắn.
“Dù sao thì, trông cô dạo gần đây có hơi u ám đấy.”
“Cái...!?”
“Cứ như là đang có một gánh nặng đè lên hai vai của cô vậy. Phải, chính thế.” Ling thản nhiên đưa hai tay ra sau đầu trong khi nói tiếp. Như thế đã là còn hơi cả đủ đối với Houki.
“Thật thô lỗ!”
“Không phải cố ý đâu. Nhưng tôi tò mò đấy, được chưa? Mà không phải IS của cô đã biến mất rồi à?”
“Ahh...”
Cả Akatsubaki lẫn Akatsuki đều đã biến mất. Không có chúng, Houki chỉ còn là một học sinh bình thường. Nhưng mà... Cô không ngại chuyện đó.
“Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không trốn chạy khỏi sức mạnh hay sự yếu đuối của mình lần nào nữa.” Houki đã quyết tâm rồi.
Nhìn thấy gương mặt đó của cô, Ling mỉm cười. “Mm. Được, chúc may mắn nhé.”
Vẫy tay chào. Ling ra khỏi võ đường. Trong khi nhìn bạn mình rời khỏi, Houki thầm biết ơn vì cô ấy đã lo lắng cho cô. Đúng vậy. Mình không chỉ có một mình. Bây giờ cô đã nhận ra đó mới chính là sức mạnh thật sự của cô.
***
“Hmm.” Ở bên ngoài phòng bệnh của Ichika, Iris đang cau mày trong khi đọc nhanh một cuốn tạp chí. Lúc mới đọc lần đầu thì thấy có vẻ hay lắm, nhưng bây giờ... Mình chẳng biết nữa...
Tiêu đề của bài báo là: “Những mẹo vặt phải biết của một y tá! Hãy cùng khuấy động cuộc thăm bệnh với chúng nào!” Tuy nói vậy, nhưng hôm nay không phải ngày Iris đến chăm sóc cho Ichika, nên cô đang mặc đồng phục Học viện IS thay vì bộ đồ y tá.
Được rồi. Kiểm tra lại lần cuối nào...
‘Cách để chiếm được trái tim một người đàn ông ư? Không bao giờ được để người ấy biết bạn đã cố gắng đến thế nào.’ ‘Khiến cho người ấy cảm thấy như họ mới là trung tâm.’ ‘Người ấy cần một y tá, không phải bác sĩ.’
“Umm... Ummmmm.” Không đủ dũng cảm để gõ cửa, Iris chúi mũi vào cuốn tạp chí lần thứ ba. Ngay khi cô làm thế, cánh cửa đột ngột mở ra, đập trúng ngay mặt của cô. “Ow!”
“Ể? Alice! Người không sao chứ!?” Ichika đã nhận được lệnh là phải nằm yên trên giường, nhưng cô ấy đã bắt quả tang cậu lẻn ra ngoài.
“Ichika! Ngươi đang làm cái gì thế!?”
“Um, thì...” Lẩm nhẩm viện cớ, Ichika quay gót về lại trong phòng, trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Iris đã lẻn vào theo cậu. “Trời ạ, thôi mà!”
“Ngươi thấy phiền khi ta ở đây sao?”
“Đó không phải là vấn đề, Alice. Chỉ là, con trai và con gái không ngủ chung với nhau khi đã bước sang tuổi mười bốn. Đó là thường thức mà.” Ichika chắc mẩm rằng đã từng nghe Houki nói vậy. Cậu xoa đầu Iris và đẩy cô ra ngoài hành lang.
“K – Khoan đã! Chờ chút! Tay của ngươi thì sao? Không phải nó đang được băng bó à!?”
“Ah...” Vẻ tội lỗi hiện lên trên mặt của Ichika. Tận dụng cơ hội, Iris nắm lấy cổ tay cậu.
“Ngươi... Ngươi đã lành hẳn rồi! Ichika, ngươi đã học được phép thuật chữa trị nào à!?”
“Uh, thì...” Ichika lầm bầm, cố tình tránh né ánh mắt của cô, và Iris lại tiếp tục dồn ép.
“Vậy ở đây thì sao?”
Cô kéo áo Ichika lên và xăm soi phần da của cậu. Những vết thương, mới hôm trước vẫn còn rất sâu, nay đã hoàn toàn biến mất. Việc trị liệu bằng nanomachine có thể rất hiệu quả, nhưng không thể nào hiệu quả đến mức đó. Thậm chí không hề để lại một vết sẹo nào. Cứ như thể cậu không phải được chữa lành, mà là được sửa lại vậy.
“.........”
“Trả lời ta, Ichika! Ngươi... Ngươi là ai?” Vẻ kinh hãi và giận dữ trên mặt của Iris khiến Ichika hiểu rằng cậu không thể viện cớ thêm được nữa.
“Nói thật thì, Alice...”
“Mm?”
“Tôi... Tôi không nghĩ mình là người bình thường.”
“Cái gì!?”
“Đừng kể với ai những chuyện tôi sắp nói với người nhé.” Cậu dè dặt nói. “Nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi hồi phục siêu nhanh sau khi bị những vết thương nghiêm trọng như vậy.”
“Ah! Là một kiểu dung hợp điều khiển học với IS của ngươi nhỉ?”
“Không...”
Ichika lắc đầu, cậu không định đi xa đến thế.
“Tôi không biết. Nhưng mà. Byakushiki không bình thường. Tôi không bình thường. Không đời nào một người bình thường có thể làm lơ một chuyện như thế này được. Vậy nên tôi...tôi cần phải đi nói chuyện với Chifuyu – nee. Có lẽ chị ấy sẽ biết gì đó về Byakushiki và tôi.” Một lần nữa, cậu xoa đầu Iris. “Là bí mật nhé!”
Chỉ nụ cười của cậu cũng đủ để khiến cho khói trắng bốc lên từ hai mang tai của cô. “Là bí mật...giữa hai chúng ta...”
“Ừ.” Ichika nở nụ cười khổ. Không ai trong hai người họ biết rằng đang có một người thứ ba nghe lén.
***
“Mmm-hmm-hmhmm~♪ Mm-mm-mmm-hm-mmm~♪”
Một nơi nào đó trong khoảng không xanh thẳm nằm giữa bầu trời và biển cả, Tabane đang vui vẻ ngâm nga một mình.
“Đã đến lúc rồi, Chi – chan!” Cô chỉ ngón tay vào thin không, và xung quanh cô, một màn hình bao quát 360 độ mở ra, theo dõi thông tin trạng thái của mọi IS trên thế giới. “Đã đến lúc cho buổi trình diễn cuối cùng!”
Cô mở lòng bàn tay ra trên nền trời, và rồi những đốm sáng chỉ thị biến đổi cùng một lúc từ màu xanh sang tím.
“Kích hoạt IS Murasaki.”
Một câu chữ hiện lên trên màn hình. [KÍCH HOẠT CODE VIOLET]
Cái kết đã bắt đầu.***
“Chifuyu – nee. Em đang tìm chị đây.”
Trong khu phức hợp nằm bên dưới Học viện IS... Ichika bước đi trên một hành lang dài, tối tăm dẫn đến phòng điều hành, và thấy Chifuyu đang ngồi xem xét giấy tờ.
“Ichika. Sao thế?” Cô ấy có vẻ không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, mặc dù Ichika đã được lệnh là phải ở yên trên giường. Thật ra thì, cô ấy thậm chí còn không thèm xoay ghế lại để nhìn cậu. Bầu không khí có một sự lạnh lẽo nào đó mà cậu không thể hiểu nổi.
“Chifuyu – nee. Chị không ngạc nhiên à?”
“........”
Cô hành xử như thể đã biết trước về những thay đổi trong cơ thể của Ichika. Khả năng hồi phục – hay đúng hơn là, khả năng tự sửa chữa vết thương. Những giác quan nhạy bén bất thường. Và hơn hết, khả năng đồng bộ với IS đến mức kì lạ của cậu. Mặc dù chúng rất tuyệt vời, nhưng cô lại xem chúng như chuyện hiển nhiên vậy.
“Chắc chắn chị biết gì đó.” Cậu nói.
“ ‘Gì đó' à?”
Chifuyu đẩy chồng tài liệu ra xa và liếc nhìn trần nhà trống rỗng.
“Có lẽ là tất cả những chuyện mà cậu muốn biết.” Cô không quay lại nhìn cậu. Nên Ichika không thể đọc được biểu cảm của cô ấy. “Hay có lẽ là...”
“Hmm?”
“Có lẽ là còn hơn những gì cậu muốn biết nữa.”
“...!?” Có hàng tá chuyện mà cậu đang muốn biết, Ichika run rẩy khi nhận ra rằng sự thật còn sâu thẳm hơn thế, và sẽ không còn đường lùi nữa.
“Cậu đã sẵn sàng để biết chưa?” Cuối cùng thì Chifuyu cũng quay lại nhìn cậu, ánh mắt của cô sắc bén như một lưỡi dao vậy.
“Em...” Ichika chưa bao giờ định đẩy mọi chuyện đi xa như thế này. Cho dù có tò mò hay là không, khi bị dồn ép như thế, thì câu trả lời là cậu chưa sẵn sàng. Như thể để nhắc nhở rằng quyết định đến làm phiền cô của cậu là trẻ con như thế nào, Chifuyu hướng mắt trở lại chồng tài liệu. “Chifuyu – nee, em...”
“Nói chuyện vậy đủ rồi!” Ichika im lặng trong một lúc như kéo dài vĩnh viễn. Và ngay khi cậu thu hết can đảm để lên tiếng lần nữa, cánh cửa sau lưng cậu chợt mở ra.
“Mm? Không phải cậu có hơi nghiêm khắc với nó quá à, Chi – chan?” Vẫn là giọng nói vui vẻ ấy, nhưng lại có một thứ gì đó khiến cho Ichika cảm thấy sợ hãi từ sâu thẳm trong tim.
“Tabane – san!? Chị đang làm gì ở đây!?” Tại sao cô ấy lại ở trong khu phức hợp bên dưới Học viện IS? Làm sao cô ấy vào đây được?
“Cậu phải biết chứ, Icky. Không có nơi nào mà tôi không vào được.” Lời nói của Tabane nghe sẽ vui vẻ hơn nếu chúng không méo mó đến thế. Sự hân hoan ngạo mạn đáng khinh bỉ của cô khiến Ichika cảm thấy bất an.
Cậu không biết mình muốn làm gì. Không biết phải làm gì. Nhưng có một chuyện mà cậu biết rõ. Chifuyu và Tabane đã ở dành nhiều thời gian ở bên nhau đến mức bóng tối ập xuống bọn họ còn sâu thẳm và tăm tối hơn những gì cậu có thể hiểu.
“Phải rồi, Icky! Tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi thứ về cha mẹ của cậu mà Chifuyu không bao giờ kể.”
“Cha mẹ của tôi...”
Sao đột nhiên lại thành như vậy? Chuyện đó không liên quan gì đến việc cậu muốn tìm hiểu cả.
“Đúng đó, Icky! Thật ra thì phần đó mới là quan trọng đấy. Đúng không, Chi – chan?” Chifuyu suýt soát kiềm nén được sự phẫn nộ trước câu giễu cợt của Tabane.
“Đủ rồi, Tabane!” Chifuyu gầm lên.
“Ahaha! Thật không giống cậu một chút nào, Chi – chan! Cậu đáng lẽ phải ngầu, điềm tĩnh, thậm chí có phần vương giả nữa chứ! Nhìn thấy cậu xuống phong độ như thế này đúng là vui thật.”
Tabane mở một cửa sổ màn hình và đẩy nó sang cho Ichika. Hàng loạt những dãy số và những dòng chữ không thể đọc nổi lấp đầy màn hình.
Và có một bức ảnh được ghi “Dự án Mosaica”.
“Nhìn này, Icky!” Tabane chỉ vào một phần của bức ảnh. “Cậu có biết từ này khi được dịch sang tiếng Nhật sẽ thành gì không? Sẽ thành ‘Orimura' đấy. Đó chính là con người thật của cậu. Bào thai sống được thứ hai được tạo ra bởi một đám điên khùng muốn tìm cách vượt qua nhân loại.”
“Cái quái...” Không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tabane, Ichika run rẩy. Đúng lúc đó, Tabane bật cười và bắt đầu độc thoại.
“Giờ thì, dự án Orimura đã tạo ra rất nhiều dữ liệu thú vị. Một vài trong số chúng sau này đã được phía Đức sử dụng. Nhưng, nói về mấy chi tiết nhỏ nhặt vậy đủ rồi. Đây, hãy nhìn vào bức ảnh này.”
Một cô gái với mái tóc đen đang bế một đứa trẻ. Đó là ai? Cậu thậm chí còn không cần phải hỏi. Đó chính là Chifuyu.
“Mẫu vật thí nghiệm số 1000 của dự án Orimura. Kết quả thành công đầu tiên. Đó chính là Chifuyu của chúng ta đấy. Không phải rất thơ mộng sao? Cái tên ‘Một ngàn mùa đông'[note39508]
cho mẫu vật thứ một ngàn ấy.”
“...!?” Cố gắng để hiểu, Ichika chầm chậm quay sang nhìn Chifuyu, nhưng mà cô ấy trông như đang muốn chạy trốn vậy. “Chờ đã, không... Chifuyu – nee, tại sao? Làm thế nào mà...”
Cậu có thể thấy rõ vẻ mặt đau khổ của cô ấy, càng nhấn mạnh thêm rằng những lời của Tabane đều hoàn toàn là sự thật. Chifuyu không bao giờ nói với cậu. Cô ấy không thể nói với cậu. Cậu sẽ không bao giờ chịu hiểu.
“Nhưng chờ đã, còn nữa đấy! Dự án Orimura vẫn đang tiến triển tốt đẹp, thì bỗng dưng một ngày, nó bị xóa bỏ. Và cậu nghĩ là tại sao nào? Bởi vì không có lý do gì để phí thời gian tạo ra một nhân loại siêu việt nữa khi đã có tôi ở đây rồi.”
Nhân loại siêu việt. Một thiên tài ngàn năm có một. Một tồn tại tự nhiên hoàn hảo hơn bất cứ thứ gì mà người ta có thể tưởng tượng nên. Dự án Orimura vốn dĩ là nhằm mục đích tạo ra một tồn tại không bao giờ có thể xuất hiện trong tự nhiên. Tuy nhiên, tự nhiên đã qua mặt họ, nên dự án trở thành vô nghĩa.
“Và rồi dự án Orimura đến đó là kết thúc. Nhưng mà, có một bước ngoặt. Ngoài hai thí nghiệm thành công, còn có một dự án con bí mật nữa. Và đó mới chính là vấn đề. Có thể làm gì với nó đây? Không thể nào cứ đơn giản là xóa bỏ nó được. Không phải vì sự đa cảm hay lòng nhân từ, không, không. Đó chỉ là một thí nghiệm thôi mà. Nó rắc rối là vì những thông số vô lý của nó.”
“Những thông số...của nó?”
“Hiểu rồi chứ, chỉ cần có Chi – chan thôi thì nghĩa là dự án Orimura đã thành công rồi. Cô ấy sẽ là mẹ của nhân loại mới. Nhưng rồi, Icky. Cậu xuất hiện. Cậu, cơ hội để thúc đẩy sự biến đổi của nhân loại nhanh hơn tất cả mọi dự đoán. Cậu, cùng với nhiễm sắc thể Y cấm kỵ đó.” Câu từ tuôn ra khỏi miệng Tabane như một bài hát, như thể đang niệm một lời nguyền cổ quái. “Đó là rắc rối mà những kẻ đứng sau dự án Orimura đã tự mình tạo ra. Chúng muốn tạo ra một tồn tại vượt trên nhân loại. Nhưng rốt cuộc tại tạo ra một thứ không phải con người.”
Tabane thở dài đậm chất kịch sĩ.
“Và đó là lúc Chi – chan ra quyết định. Cô ấy đã chọn. Chọn thứ quan trọng với cô ấy hơn cả thế giới, thứ quan trọng với cô ấy hơn cả tương lai của chính mình... Chính là cậu, đứa em trai đáng yêu của cô ấy.”
Và rồi cô ấy đã vứt bỏ, vứt bỏ mọi thứ khác. Tất cả mọi thứ. Tất cả những gì cô ấy từng được hứa hẹn. Thậm chí là cả cô em gái mà cô ấy không biết là có tồn tại.
“Vậy đó, Icky. Sự thật về cha mẹ của cậu là, cậu chẳng có cha mẹ nào cả! Cậu chỉ là một mảnh vụn trôi dạt vào bờ từ trong biển DNA mà thôi... Chính vì vậy nên tôi muốn nói điều này với cậu.”
Mỉm cười, Tabane nghiêng người và nói ra những từ xé xác tim can cậu.
“Đồ quái vật!”
Khoảnh khắc đó, thế giới của Ichika sụp đổ, thay vào đó là sự tuyệt vọng trống rỗng.
***
“Ah!” Charlotte bất thình lình há hốc mồm ngạc nhiên. Chiếc vòng tay xích bằng bạc mà Ichika mua cho cô hồi mùa hè năm ngoái đã đứt.
“Sao thế Charlotte?” Laura dừng việc duỗi người lại và quay sang cô, tò mò hỏi.
“Um, không, không có gì.” Charlotte trả lời qua loa, nhưng cô không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng đó là một điềm báo.
Sao tim mình lại đập nhanh thế này? Bây giờ Ichika đang ở đâu? Cậu ấy đang làm gì? Charlotte không thể ngừng lo nghĩ về cậu. Khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây mờ đã che khuất mặt trăng.
“Hy vọng cậu vẫn ổn, Ichika...” Charlotte thì thầm.
Nhưng đó không phải chỉ là một cảm giác bất an. Điều tồi tệ nhất đã xảy đến rồi.
***
“Ngh...”
Ichika đang đứng bên bờ vực của sự tuyệt vọng. Chỉ thêm một cú đẩy nữa thôi là cậu sẽ rơi xuống những con sóng bên dưới. Đó là lý do tại sao Madoka sẽ không bỏ lỡ. Không phải lần này. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Với phản xạ còn nhanh hơn cả một IS tự hành, cô đâm con dao găm vào ngực cậu.
“Kết thúc rồi.” Madoka rút con dao đã dính đầy máu ra và quẳng sang một bên, biểu cảm của cô ta méo mó đầy sự điên loạn. “Lúc đầu ta đã không bận tâm gì đến ngươi. Ngươi chẳng là cái gì cả. Nhưng rồi ta đã nhận ra. Oh, phải, ta đã nhận ra. Rằng ngươi chính là cách duy nhất để tổn thương Orimura Chifuyu.”
Nét mặt Madoka vặn vẹo thành một thứ trông na ná như một nụ cười.
“KHỐN KIẾPPPP!” Chifuyu hét lớn, mặt cô đỏ bừng vì giận dữ.
“Đúng vậy. Hoàn hảo. Chị cuối cùng cũng chịu chú ý đến em rồi, Orimura Chifuyu.” Madoka quay sang nhìn Chifuyu – chỉ để thấy cô ấy chạy xẹt ngang qua cô, hướng đến chỗ Ichika. Hướng đến chỗ đứa em trai yêu dấu của cô ấy, trong khi máu của cậu ta chảy ra đầy sàn nhà.
“Ngươi...” Trong khi ôm lấy Ichika, cô quay sang trừng mắt nhìn Madoka. “Ta sẽ giết ngươi!
TA SẼ GIẾT HẾT TẤT CẢ CÁC NGƯƠI! Bằng bất cứ giá nào đi nữa!”
“Mình cũng đang tự hỏi khi nào thì cậu sẽ sẵn sàng làm việc đó đấy, Chi – chan.” Tabane mỉm cười. Xoay lưng lại, và cất bước.
“Vậy thì hãy đến đây. Khi cậu đã sẵn sàng để đối mặt với cả thế giới.” Cô ra hiệu cho Madoka. “Bọn mình sẽ chờ cậu, Chi – chan.”
Vẫy tay chào, Tabane biến mất theo cách còn cường điệu hơn mọi lần nữa.
“Chờ cậu ở chốn tận cùng thế giới.”
Những câu chữ ấy vẫn còn văng vẳng, và rồi, chỉ còn lại cặp chị em dính đầy máu...