Infinite Stratos

chương 1: cô công chúa cứ luôn mồm hét: “ta, ta, ta!”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Năm mới lúc nào cũng đến sát nút ngay sau Giáng sinh và làm mình bất ngờ nhỉ.” Kì nghỉ đông đã bắt đầu, và như vậy, năm mới cũng sắp sửa đến. “Được ăn một tô soba và thư giãn tránh xa mấy chốn tấp nập đông người cũng hay.”

Ichika đang ngồi thư giãn trong nhà mình sau tất cả những chuyện cậu đã trải qua gần đây. Ngay khi cậu định cầm một trái quýt lên, Chifuyu bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã tắm thật lâu.

“Năm nay xảy ra nhiều chuyện thật. Này, Chifuyu – nee, chị có muốn ăn soba không?”

“Nghe được đấy.”

“Vậy để em đi làm.”

Ngay khi Ichika đứng dậy và toan bước vào bếp, Chifuyu lại nói thêm một câu không ngờ đến. “Làm thêm một phần nhé.”

“Ể? Tại sao vậy?”

“Chờ tôi một chút.”

Cô xoay người vả bước ra vườn nhà, nơi vài bông tuyết lười biếng đã bắt đầu tan chảy khi chúng chạm đất. Nhưng mà, bây giờ là tháng mười hai. Khí trời vẫn rất lạnh đối với con người.

“Ra đây mau, Laura.” Lần đầu tiên Chifuyu gọi cô bằng tên riêng. “Tôi biết em đang trốn ở đó. Ra đây nhanh lên.”

Bản năng của Laura mách bảo cô rằng cứ nên tiếp tục ẩn nấp và mong rằng đó chỉ là trò bịp, nhưng nhận ra rằng hình phạt của cô sẽ còn tồi tệ hơn nếu như không làm theo lời Chifuyu, cô đứng dậy, bộ đồ ngụy trang màu trắng xám của cô nổi bật lên trên tường rào.

“Cậu ở đó bao lâu rồi?” Ichika thở dài. Mũi của Laura đã ửng đỏ vì lạnh, nhưng cô vẫn làm giọng bướng bỉnh.

“Từ trước khi đêm xuống.”

“Cậu bị làm sao vậy hả?” Ichika choàng áo lên để làm ấm cơ thể cô và dẫn cô vào nhà. “Cậu biết đấy, cậu chỉ việc gõ cửa như một người bình thường là được mà.”

“Nhiệm vụ của em là bảo vệ anh và Giáo quan từ trong bóng – Achoo!” Laura thậm chí không thể nói hết câu mà không hắt xì.

“Cứ ngồi vào kotatsu đi.” Ichika nói và chỉ tay vào cái bàn. “Mình sẽ pha cái gì đó âm ấm cho cậu.”

“Vậy ra đây là kotatsu. Thiên đường cho mèo! Biểu tượng của mùa đông” Cái ý tưởng không hẳn là đúng, cũng không hẳn là sai ấy chỉ có thể đến từ Klarissa mà thôi, một người có hằng hà sa số những quan niệm sai lầm về văn hóa Nhật Bản.

“Đây, sữa ấm đấy.”

“Hmm. Cảm ơn.” Mọi người đều biết là Laura không uống cà phê. Mặc cho cô đã ghen tị như thế nào khi nhìn thấy vẻ trưởng thành và mạnh mẽ của Chifuyu và Klarissa mỗi khi họ gọi cà phê đen. Thậm chí cô đã thử gọi thứ đó tại căn tin, và rồi không thèm đụng tay vào nó luôn.

“Phew! Nóng quá!”

Laura, chưa bao giờ thích đồ uống nóng, thụt lưỡi vào lại bên trong miệng, chờ đợi một chút rồi bẽn lẽn đặt nó lên trên đùi như một con mèo. Chỉ huy của biệt đội Schwarzer Hansen đã bị thuần hóa hoàn toàn khi ở nhà tại Đức, à không, tại Nhật.

“Rồi, vậy thì ba tô soba. Laura, sao cậu không trò chuyện với Chifuyu – nee trong lúc chờ đợi nhỉ?”

“Ừ, được thôi.” Thậm chí khi đã được Ichika gợi ý, Laura vẫn rất căng thẳng. Cô đã nổi tiếng là rất kính trọng Chifuyu rồi, nhưng những hình ảnh mơ hồ về một cuộc trò chuyện tưởng tượng với cô ấy càng làm cho Laura căng thẳng hơn nữa. Nhưng mà, ai có thể trách cô ấy đây?

“Laura.” Chifuyu lên tiếng, đánh thức cô ấy khỏi giấc mộng.

“Vâng, thưa Giáo quan!”

“Lúc này chúng ta không phải đang ở căn cứ hay Học viện. Cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.”

“Đã hiểu, Chiffy!”

“Rồi, em đi quá xa rồi đấy.” Một cú chặt karate để nhấn mạnh quan điểm. “Dù sao thì, ăn quýt không?”

“V – Vâng, Chifuyu – san.” Laura nâng niu quả quýt trên tay như thể nó là vật vô giá. “Một quả quýt... Từ giáo quan... Mình không thể ăn được, mình cần phải lưu giữ nó vĩnh viễn...”

Nhưng tiếng lẩm bẩm của cô rõ ràng là đủ to để Chifuyu có thể nghe thấy.

“Không được, mau ăn đi... Em bị làm sao vậy hả?”

“Err, ý cô là sao ạ?”

“Rõ ràng quá còn gì. Em dạo này hành động kì cục lắm đấy.”

“Hành động kì cục? Ai, em á?”

“Phải. Đặc biệt là ngay lúc này.” Chifuyu nhún vai. Bằng cách nào đó, dưới sự ấm cúng của kotatsu, cô ấy trông có vẻ thoải mái hơn so với ngày thường. “Mà, kệ đi. Năm nay đúng là lộn xộn thật đấy nhỉ? Này, Ichika. Mang sake ra đây.”

“Vâng.” Cậu trả lời.

“Nhớ là lần này phải hâm nóng đấy nhé.”

“Biết rồi, biết rồi. Chị muốn nhắm cùng với thứ gì? Dưa chua nhé?”

“Được đấy. Sẽ là một món khai vị tuyệt hảo.”

Laura có hơi ghen tị trước việc họ ứng xử bình thường như vậy với nhau khi ở nhà. Nhưng chỉ một chút đó cũng đủ khiến Chifuyu để ý.

“Em thường hay nói gì ấy nhỉ?”

“Em... Em thà không nhớ lại chuyện đó còn hơn...” Cô thì thầm.

“Thôi nào. Tôi biết là nó kì cục lắm, nhưng đó vẫn là một phần của con người em mà.” Laura co rúm lại trong khi Chifuyu bật cười.

“Của chị đây, Chifuyu – nee.” Ichika nói trong khi quay trở lại phòng. “Sake và dưa chua. Đừng có uống nhiều quá nhé!”

“Rồi, rồi.” Chifuyu tảng lờ sự lo lắng của Ichika và chúi mũi vào cái đĩa. Còn gì ăn kèm với sake ấm tốt hơn đồ nhắm nhà làm của Ichika và một cuộc trò chuyện với cô học trò Laura chứ?

“Mm. Ngon thật.”

Có vẻ Chifuyu đang rất cao hứng trong khi nhấp một hớp sake. Hoàn toàn không thể nhìn thấy sự căng thẳng đã đè nặng lên vai cô trong suốt sự kiện Excalibur nữa.

“Vậy, Laura. Mọi chuyện với Ichika ra sao rồi? Tiến triển chứ hả?”

“Thì...” Laura im lặng, đó chính là một câu trả lời rõ ràng.

“Em phải mạnh dạn lên chứ, Laura. Là phụ nữ thì phải biết khi nào nên tấn công. Đừng có lo lắng về việc thắng mấy trận đánh nhỏ lẻ. Phải thắng cả cuộc chiến ấy.”

“Em... Em hiểu rồi.”

Chifuyu cứ càng ngày càng sa đà trong khi rượu trong chai cứ càng ngày càng cạn dần và đồ nhắm trong đĩa cũng càng lúc càng bay biến vào miệng cô.

“Soba sắp xong rồi đấy, Chifuyu – nee. Đừng có để bị no ngang trước khi ăn đấy nhé.”

“Tôi ổn mà. Cứ mang thêm sake ra đây đi.”

Ichika khó chịu trong lúc mang ra thêm hai chai rượu nữa. Và không mất nhiều thời gian để một Chifuyu say mèm uống cạn chúng.

“Em biết không, Laura. Khi em đủ hai mươi tuổi, thỉnh thoảng chúng ta cần phải ra ngoài uống với nhau đấy.”

“Thật à? C – Cô chắc chứ, Chifuyu – san?”

“Ahahahaha! Cứ nghĩ rằng đó là một chuyện tôi rất trông đợi đi. Thật đấy.”

Suy nghĩ về tương lai khiến cho Laura cảm thấy lo lắng. Có lẽ cũng là lẽ tự nhiên thôi, đối với một người đã luôn tập trung vào quá khứ. Những điều còn chưa biết ấy khiến cô bất an. Nhưng Chifuyu đã tử tế xóa tan những nỗi sợ ấy bằng sự hăng hái chân thành của mình. Như vậy cũng đủ để giúp thậm chí là một người như Laura nghĩ về những ngày sắp tới.

“Rồi, soba xong rồi đây.” Ichika quay trở lại kotatsu, mang theo một cái mâm đựng ba cái tô và một đĩa hải sản chiên giòn ngon lành. “Mình có làm tôm và mực chiên giòn đây. Laura, cậu ăn được mực mà, phải không?”

“Hmm? Oh, ừ. Mình ăn được mà.” Cặp mắt đang dao động của cô đã thay lời muốn nói. Có vẻ như người Châu Âu không quen ăn mực. Ichika có nhớ rằng cô ấy từng nói đó là lần đầu tiên cô ấy ăn món đó tại Nhật Bản.

“Mình đã xắt nhỏ ra rồi, nên sẽ không quá dai đâu. Mau ăn đi cho nóng!”

“... Hiểu rồi.” Laura e dè cầm bát soba lên. Nhưng ngay khi nhìn thấy phần nước dùng màu vàng óng, miệng cô bắt đầu rõ dãi. “Wow! Trông ngon quá!”

Những ảo tưởng của Laura về cuộc sống tương lai tại Nhật với tư cách là Bà Orimura đã khiến cô dồn toàn bộ sự hứng thú của mình vào đời sống hằng ngày tại quốc gia này, đặc biệt là nền ẩm thực đường phố; đến bây giờ cô đã ăn thử rất nhiều soba rồi, và biết được khi nào mình nhìn thấy một bát soba ngon. Biết được rằng nước dùng đó chính là công thức nhà làm của Ichika càng khiến bát soba ấy hấp dẫn hơn nữa.

“Rồi, Ichika. Cậu mau ngồi xuống đi.” Không hẳn là một lời đề nghị từ Chifuyu, mà giống như ra lệnh hơn. Sau khi để những chai rượu tránh xa khỏi cái bàn, Ichika cũng ngồi xuống kotatsu. “Itadakimasu!”

“Itadakimasu!” Cả, Ichika, Laura và Chifuyu đều im lặng trong một lúc. Chifuyu đã khắc sâu vào đầu họ sự quan trọng của việc phải biết ơn vì bữa ăn.

“Mm! Ngon quá!” Laura nói trong khi mồm vẫn còn đầy thức ăn.

“Con bé nói đúng đấy, Ichika. Tay nghề nấu ăn của cậu đã tiến bộ rồi!”

Bữa ăn vẫn tiếp tục, và họ nghe thấy tiếng chuông văng vẳng ở đằng xa.

“Đúng rồi, Chifuyu – nee.”

“Mm?”

“Chúc mừng năm mới!”

Ichika và Chifuyu cùng cúi đầu, và Laura cũng lật đật làm theo. Và rồi, bình minh của năm mới ló dạng trên Học viện IS.

***

“Gì cơ? Cậu đã ở lại nhà của Ichika á?” Charlotte, người đang đứng đợi đến tại đền Shinonono trong bộ kimono và mái tóc đã được buộc lên, bị sốc.

“Phải. Đó đúng là một đêm đáng nhớ.”

“Không công bằng, Laura! Mình không dám nghĩ rằng cậu lại chơi đánh lẻ như thế đấy!”

Charlotte phụng má giận dỗi, sau đó lên kế hoạch gây bất ngờ cho Ichika khi cậu ấy đến. Mình cần phải bạo dạn thêm một chút nữa. Phải, đúng vậy. Và được nguyên một ngày nghỉ lễ với Ichika, chỉ có cô và Laura, cũng là một cơ hội tốt. Đặc biệt khi những đối thủ khác đều không có ở đây. Không ai có thể phủ nhận rằng trông cô cực kỳ dễ thương. Cecilia phải ở lại Anh Quốc để lo chuyện công việc. Ling thì phải về nhà tại Trung Quốc. Tatenashi và Kanzashi thì đón năm mới ở nhà của họ.

“Oh, cậu đây rồi.” Trong khi cô căng thẳng nắm chặt tay lại, Ichika đã đến. Không như cô và Laura, cậu ấy đang mặc thường phục. Charlotte cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu ấy đeo chiếc khăn quàng mà cô đã tặng cậu.

“Wow! Cậu mặc kimono trông tuyệt lắm! Là Houki đã giúp cậu mặc à?”

“Phải, cô ấy tuyệt vời lắm! Hoàn toàn không mất nhiều thời gian chút nào.”

“Vậy còn em thì sao? Trông nó rất hợp với em đúng không?” Laura rất bạo dạn khoe bộ kimono của mình trong khi Charlotte thì khá e thẹn. Cả hai người đều trông rất lộng lẫy, đến mức mà những người qua đường cũng phải liếc nhìn.

“Wow, đó là Charlotte từ Học viện IS sao?”

“Vậy người đi cùng cô ấy chắc hẳn là Laura rồi. Trông họ còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”

Trong lúc đó, Ichika mặc kệ đám đông và bảo hai người họ ra đứng trước ống kính máy ảnh. “Chắc mình nên chụp tấm ảnh đầu tiên cho năm mới nhỉ?”

“Hy vọng ảnh chụp ra sẽ đẹp.”

“Thật tốt khi có cái gì đó để lưu giữ làm kỉ niệm trong những ngày như thế này.”

Đầu tiên là bức ảnh chụp chung hai cô gái, sau đó là mỗi người riêng một tấm. Tiếp đó, họ chuyền máy ảnh cho nhau để mỗi người có một bức chụp chung với Ichika.

Thật là tốt khi mình chịu khó đến đây. Đúng là chim có nhanh thì mới bắt được sâu mà.

Charlotte đã rất thỏa mãn với ngày hôm nay, nhưng Laura còn muốn thêm nữa.

“Chúng ta nên đi cầu nguyện thôi. Klarissa bảo rằng em nên cầu nguyện cho được sinh nở an toàn.”

“Sao cô ta cứ luôn nói mấy chuyện như vậy thế nhỉ...?” Ichika bối rối, còn Charlotte thì đang đỏ mặt.

“... Sinh nở an toàn?”

“Phải. Sức khỏe rất quan trọng.”

“Ừ, thì đúng, nhưng mà... Thôi mà, nghiêm túc đấy, Laura.” Charlotte, với gương mặt đỏ mọng, đấm vào lưng Laura và khiến cô ấy bối rối.

***

Các tăng lữ và giáo dân của đền Shinonono đứng khắp xung quanh sân đền, cùng nhau trao đổi những lời chúc mừng năm mới. Đúng lúc đó, Ichika nhìn thấy Houki trong đám đông và vẫy tay chào cô ấy, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

“Ah...” Houki e dè vẫy tay chào lại, cố gắng tránh nhìn thẳng vào mắt cậu. Chỉ nhìn thấy cậu ấy thôi cũng khiến cho cô xấu hổ. Chắc chắn cậu ấy sẽ đến xem mình thực hiện nghi thức múa điệu nhảy kagura.

Điệu múa kagura, hay điệu múa tế thần, dùng để cầu may trong dịp năm mới. Bình thường thì, việc Ichika đến xem cô thực hiện một nghi thức quan trọng như vậy sẽ khiến cô rất hạnh phúc. Bình tĩnh nào Houki... Mày sẽ ổn thôi, mày làm được mà. Cậu ấy đã khen cô múa rất đẹp sau màn biểu diễn hồi mùa hè năm ngoái. Và cô đã bỏ công sức luyện tập chăm chỉ hơn nữa. Chắc chắn lần này cô sẽ khiến cậu ấy ấn tượng hơn nữa.

Với nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, cô bước lên và bắt đầu điệu múa. Những bước chân của cô rất chính xác, duyên dáng và đầy cảm xúc. Điệu múa rất hoàn hảo.

Ngay khi cô kết thúc điệu múa, Ichika chạy lại chỗ của cô. “Cậu tuyệt lắm đấy, Houki! Đúng không Charl?”

“Phải! Điệu múa đẹp lắm!”

“C – Cảm ơn.”

Cho dù có khen hay là không, tim cô vẫn càng đau đớn hơn. Bởi Ichika và Charlotte đang nắm tay nhau. Có lẽ là để chắc chắn rằng hai người không bị đám đông tách nhau ra, nhưng mà. Thật tốt khi cậu ấy thích nó... Nhưng... Sự trống rỗng sôi sục lên trong lồng ngực cô, Houki lui về trong phòng thay đồ, một tia sáng đỏ hiện lên trong mắt cô.

***

“Này, sao chúng ta không đi xem bói nhỉ?” Ichika hỏi hai cô gái.

“Xem bói à? Để cho mấy ông thần Nhật Bản quyết định số phận của mình sao...”

“Laura à, cậu nên bớt cả tin vào mấy lời mà Klarissa nói đi.”

Trong lúc họ trò chuyện, Houki xuất hiện trong một bộ kimono mà dì của cô đã cương quyết ép cô phải mặc.

“Oh, Houki! Tuyệt thật, mình không biết là cậu cũng sẽ mặc kimono đấy!” Nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Ichika, và con tim của Houki xao xuyến.

“Thường thôi. Mình cũng không thật sự để ý lắm đâu, nhưng dì của mình lại nghĩ rằng việc này rất quan trọng.”

“Thật sự dì ấy nghĩ rất đúng đấy. Mình chụp ảnh nhé?”

“Hmm? Oh, được thôi.” Houki có hơi ngạc nhiên trước sự hăng hái của Ichika.

“Được rồi. Bức đầu tiên là chụp riêng Houki.”

Snap. Cửa chập chớp một cái. Rồi thêm hai lần nữa, một lần là cho cả ba cô gái, và một lần là cho Houki và Ichika.

“.....”

“Sao thế Houki? Nếu cậu không đứng sát lại gần cậu ấy thì mình không thể chụp cả hai người được đâu.”

“Mm....” Sự xấu hổ của Houki xuất hiện ngay lúc họ chuẩn bị chụp chung. Cho dù hôm nay cô phải làm việc, cô vẫn là một cô gái. Thay vào đó, Ichika lại chủ động và khoác một tay lên eo cô rồi Charl nhấn nút chụp.

“Xong rồi đấy... Houki?”

“Er, ah... Không có gì.” Houki che mặt lại, không muốn ai nhìn thấy hai gò má đang đỏ ửng của mình, trong khi Ichika cầm tay cô và dắt cô đến chỗ xem bói.

“Được rồi. Không được bỏ quẻ của mình lại và rút cái khác đấy. Nghe chưa, Laura?”

“C – Cô lấy đâu ra cái ý tưởng đó thế?”

“Từ việc cô không chịu nhìn thẳng vào mắt tôi đây này.” Nàng miko bán thời gian chăm chăm quan sát Laura như một con diều hâu. Những cô gái đẹp không chỉ ở hai bên của Ichika, mà là vây kín xung quanh cậu. Và bởi vì là những học viên ưu tú của Học viện IS, họ nổi tiếng theo cách riêng của mình và rất thu hút sự chú ý.

“Mau xem dàn harem của Orimura Ichika kìa.”

“Sss! Họ nghe thấy đấy!”

“Không thể tin là hắn dám dắt toàn bộ họ đến đây như thế này.”

“Đúng là đồ cầm thú!”

Ichika thở dài. “Tôi nghe thấy hết đấy.”

Dù sao thì, đã đến lúc rút quẻ. Ichika rút quẻ của mình một cách rất dứt khoát. Chifuyu đã dạy rằng cậu phải thật quyết đoán.

“Ooh. ‘Đại cát'! Còn cậu thì sao,

Charl?”

“ ‘Trung cát'. Khá là xàm nhỉ. Laura thì sao?”

“ ‘Cát'. Vậy là tốt hơn hay xấu hơn ‘Tiểu cát'?” Cả Ichika và Charlotte đều nhún vai.

“Chắc là em sẽ rút thêm một quẻ nữa.”

“Thôi mà, Laura! Cậu không được phép làm vậy đâu!” Charlotte vật lộn để giữ cho Laura không rút thêm không phải chỉ một, mà là cả nắm quẻ.

“Còn cậu thì sao, Houki?”

“M – Mình á?” Houki đút quẻ bói của mình vào ống tay áo. “Của mình là ‘Tiểu cát'.”

“Vậy à. Dù sao thì, hãy cùng đi buộc

chúng lên cây nào.”

Mọi người cùng đi đến chỗ cái cây. Nhưng nét mặt của Houki lại u ám.

Quẻ bói của cô, “Đại hung”, treo lủng lẳng nơi cổ tay cô như một quả tạ.

***

Ngày thứ hai của năm mới. Ichika và Chifuyu, đang một lần nữa, ngồi thư giãn trong phòng khách.

“Năm ngoái đúng là lộn xộn thật. Hy vọng năm nay được xả hơi một chút.”

“Đúng đấy Chifuyu – nee. Mà chị muốn bao nhiêu bánh mochi nào?”

“Hai cái là được rồi.” Chifuyu đang xem chương trình tin tức quốc tế. “Công chúa của Luxembourg sẽ đến Nhật Bản à?”

Trong một khắc, mắt cô đanh lại. Chỉ có vài người khác trên thế giới sẽ nhận ra ý nghĩa của việc đó – và Tabane chính là một trong số họ.

Luxembourg, một nước công quốc nhỏ ở Châu Âu. Một quốc gia nằm phía trên một hệ thống hang ngầm chằng chịt. Các hang ngầm này chính là nguồn cung tinh thể thời gian duy nhất, nguyên liệu chính để sản xuất lõi IS. Chắc chắn cô ta đã thao túng phía sau nhằm đưa lực lượng IS vào đất nước một cách hoàn toàn hợp pháp. Nhưng tại lại là vào lúc này? Chifuyu càng suy nghĩ, cô càng thấy khả nghi. Rốt cuộc cô ta đang toan tính điều gì?

Trong khi Chifuyu còn đang lẩm nhẩm, Ichika đã mang ra cho cô một tô súp bánh gạo. “Của chị đây.”

“Ooh.” Cô hít mùi hương ấy vào thật sâu, tận hưởng hương vị của món ăn cổ truyền vào ngày Tết, sau đó

gắp một cách bánh mochi lên và cắn một miếng. “Ngon đấy!”

“Cảm ơn chị.”

“Cậu cũng ăn luôn đi.”

“Được. Nhưng để em dọn dẹp nhà bếp cái đã.”

Ichika nhanh chóng rửa dọn, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị nấu phần của mình, chuông cửa lại vang lên.

“Là ai thế nhỉ? Đúng là lạ khi có khách viếng thăm sớm thế này ngay sau ngày đầu năm mới.” Chifuyu nói thành tiếng suy nghĩ của mình.

“Để em mở cửa.” Treo tạp dề lên, Ichika ra mở cửa và nhìn thấy...

“Chúc mừng năm mới, Ichika – san!”

“Chắc chắn ông rất ngạc nhiên khi được gặp bọn tui sớm như thế này nhỉ.”

Là Cecilia và Ling, đang mặc kimono. Ichika rớt quai hàm ngay tại bệ cửa.

“Ai giúp hai người mặc đồ vậy? Trông hoàn hảo lắm.”

“Là chị gái ở cửa hàng đấy.”

“Còn tui thì tự mình mặc này.”

Nói dối toàn tập. Cecilia liếc mắt nhìn Ling.Và cô ấy đã đúng, Ling không chỉ nhờ họ mặc dùm ngay tại chỗ, mà còn bảo họ làm tóc cho nữa. Ichika hơi ngạc nhiên trước kiểu tóc mới của họ.

“Mình phải chụp ảnh mới được.” Ichika đang rất hào hứng trước ý tưởng album ảnh ngày Tết. “Hai người đứng sát lại cho mình nhé?”

Cecilia nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Ling.

Cô biết thế này nghĩa là gì rồi chứ?

Tất nhiên. Hắn ta thậm chí không thèm nghĩ đến ý chuyện chụp ảnh chung với bọn mình.

Nếu đã như vậy, chuyển sang kế hoạch B.

Đã rõ. Bắt đầu nào!

Toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ mất chừng một giây rưỡi. Đúng là một đội ăn ý, những người bạn tốt.

“Thật ra thì, sao chúng ta không chụp chung nhỉ , Ichika – san? Ling, phiền cậu được không?”

“Này chờ đã, dù có nhìn theo góc độ nào thì tôi phải là người đầu tiên chứ! Cecilia, cô vui lòng chứ?”

Những tia sét đang tóe ra giữa hai người họ. Chuyện này chỉ mất chừng nửa giây. Bạn bè gì mà lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

“Ling! Tôi đầu tiên mới đúng!”

“Cecilia! Tôi mới là người đầu tiên!”

Hai cô gái gầm gừ lẫn nhau, và khi họ sắp sửa thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau thì một chiếc vợt hanetsuki[note38150]

chen vào giữa bọn họ.

“Theo truyền thống cổ xưa thì bất hòa giữa phụ nữ với nhau sẽ được giải quyết thông qua tthể thao. Vậy nên bây giờ! Nhân dịp năm mới! Hai đứa dùng cái này giải quyết đi!” Chifuyu đã xuất hiện từ phía sau bếp, trên tay cầm theo chai rượu.

“Mà, có lý đấy.”

“Chắc chắn cô sẽ phải mang cái mặt dính đầy mực đó về nhà cho xem!”

Mỗi cô gái cầm lấy một chiếc vợt, và rất háo hức trước cơ hội được chứng tỏ sự điệu nghệ của mình.

“Cô hiểu rõ là tộ rất quen thuộc với bộ môn này mà nhỉ?”

“Pssh! Hồi xưa người ta từng gọi tôi là Tiên Cầu lông đấy! Không cần biết cô giỏi đến thế nào, cô không thể nào sánh được với tôi đâu.”

Vậy là, trận đấu bắt đầu. Mới đầu thì, Cecilia còn chơi giống như đang chơi một trận tennis, nhưng khi trận đấu tiếp tục, cô đã dần dần nắm được những trò mưu mẹo của Ling.

“Không công bằng, Cecilia!”

“Mọi thứ đều công bằng trong tình trường và chiến trường. Và... Ngay đó!”

“Urgh! Chết tiệt!”

Trong lúc hai cô gái nói chuyện qua lại, Ichika đã chụp được một bức ảnh hai người họ vui vẻ chơi cầu lông.

***

“Vận động làm mình ra mồ hôi nhiều thật.” Cecilia đang dùng lòng bàn tay quạt má mình.

Trong lúc đó, Ling đang lau những vết mực trên mặt bằng chiếc khăn mà Ichika đưa cho. “Phew. Tôi kiệt sức rồi. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau vậy.”

Ichika mang ra thêm hai tô súp nữa và gọi hai cô gái. “Này có ai vừa mới nói ‘đồ ăn thừa' à?”

Cậu không thể không mỉm cười một chút trước màn chơi chữ mới ra lò của mình.

“Rồi, ăn thôi.” Nhưng không có cô gái nào cắn câu cả.

“Hiểu không? Giải quyết sau? Đồ ăn thừa?” Một khi Ichika đã bắt đầu nói đùa, cậu ta chắc chắn sẽ theo nó đến cùng, cho dù có phải nặn hết sự hài hước ra khỏi nó đi nữa.

“Mm! Ngon quá! Ông chọn nguyên liệu tốt đấy.” Ling chọt chọt vào miếng tôm và mì căn, rau chân vịt và bánh cá đang nổi trong bát súp của mình trong khi nhai.

“Và nước dùng cũng rất ngon nữa.” Cecilia nhẹ nhàng nói trong khi húp nước súp. Dạo gần đây cô cũng đã trở nên tự tin hơn về trình độ nấu ăn của mình.

“Muốn một chút amakaze không? Để mình đi lấy một chai.” Ichika đề nghị trong lúc ăn.

“Ichika – san, không phải chúng ta còn hơi nhỏ để uống thứ đó à?”

Ling nhanh chóng phản biện lại. “Không sao đâu. Không có chất cồn đâu. Đúng không, Ichika?”

Ichika gật đầu. Cecilia có hơi ghen tị khi hai người bọn họ đều cùng biết một thứ mà cô không biết, nhưng cô vẫn gật đầu theo.

“Nó giống như một loại súp ngọt hơn. Chờ chút, để mình đi lấy.” Nhanh chóng ăn hết tô của mình, Ichika quay trở lại trong bếp.

Ngay khi nhìn thấy cậu ấy mang tạp dề vào, Cecilia thở dài, mơ mộng về tương lai được nhìn thấy cảnh này mỗi tối. “Không phải sẽ rất tuyệt sao?”

“Thật á? Tôi thì thấy quen với cảnh này rồi.”

“Ôi trời, Ling. Cô đúng là chán chết! Tôi phải tận hưởng cảnh này cho cả hai chúng ta mới được!” Cô nhẹ nhàng mỉm cười trong lúc ngắm nhìn Ichika làm việc. Nhận thấy ánh mắt của Cecilia, cậu vẫy tay chào, và khiến cô ấy đỏ mặt.

“Grr...” Lần này đến lượt Ling khó chịu vì cậu ấy không chú ý đến mình, cô lập tức lườm Ichika. Và cậu ấy hoàn toàn không hề nhận thấy. “Gar! Ichika chết tiệt!”

“Cái gì, sao thế?”

Và thế là ngày hai tháng Giêng qua đi.

***

Ngày ba tháng Giêng.

“Hôm nay em cảm thấy muốn ăn chè đậu đỏ. Còn chị thì sao, Chifuyu – nee?”

“Mm? T... Tôi xỉn rồi. Tôi...” Chifuyu đã ngồi lì tại chỗ chiếc kotatsu suốt từ sáng sớm, nốc rượu như nốc nước lã. “Bây giờ tôi đi ngủ đây...”

Cô đổ ập xuống sàn với một tiếng “thụp”, sau đó là tiếng thở đều đặn. Thở dài, Ichika phủ lên người cô một chiếc chăn.

“Dù sao thì, về chè đậu đỏ...” Trong khi Ichika đang nấu hai chiếc bánh mochi, tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu lại có khách viếng thăm. “Đến ngay đây!”

Ngay khi bước ra ngoài tiền sảnh, cặp chị em nhà Sarashiki chào cậu – là Tatenashi, hay tên thật là Katana, và Kanzashi – trong những bộ kimono lộng lẫy.

“Wow! Hai người cũng mặc kimono à?” Ichika nói, trông cậu có hơi bất ngờ.

“Dĩ nhiên rồi. Tôi là người Nhật mà. Mặc dù trên giấy tờ, tôi là người Nga nhé.” Tất nhiên, Tatenashi đã chọn trở thành phi công đại diện của nước Nga.

“Chúc mừng năm mới, Ichika...” Kanzashi nghiêm nghị cúi đầu chào trong khi Tatenashi mở bung một chiếc quạt có đề chữ “chào năm mới”.

“Dù sao thì, để mình chụp ảnh đã, rồi sau đó cứ vào nhà chơi, cứ thoải mái tận hưởng nhé!”

“Cảm ơn. Hôm nay bọn tôi rảnh cả ngày mà.”

“Mm... Có quà đây, Ichika.”

Cậu cố gắng hết sức để từ chối – dù sao thì, chỉ có con nít mới được nhận quà vào năm mới thôi – nhưng cậu lại không thể chống cự được trước đòn tấn công phối hợp của Tatenashi và Kanzashi.

“Được, vậy mình nhận nhé. Rồi, hai người vào đi! Oh, uh, thật ra thì, hai người chờ mình một lát được không?”

Trong khi Ichika chạy vội vào trong phòng khách, Tatenashi chọt má của Kanzashi. “Chúng ta cũng lẻn theo sau cậu ta đi!”

“Thật sao ạ? Không phải chúng ta nên...”

“Thôi mà, sẽ vui đấy.” Nói câu “Xin mạn phép” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Tatenashi bước chân vào nhà Orimura, Kanzashi cũng bất đắc dĩ theo sau.

“Coi nào, Chifuyu – nee, mau dậy đi. Lên lầu trên mà ngủ.”

“Mmmm... Nawwww, tôi muốn ngủ ở dưới chiếc kotatsu cơ...” Chifuyu lẩm nhẩm sau đó lăn qua bên kia.

“Chúng ta có khách kìa.”

“Cứ bảo họ ghé lại sau là được.”

“Em không thể cứ... Ah!”

Khi Ichika nhận ra được thì, Tatenashi đã chụp một bức ảnh tố cáo Chifuyu bằng điện thoại của mình.

“Có vẻ như đến đây đúng là một ý hay~♪”

“Mmmph...” Chifuyu luồn người hết cỡ xuống dưới chiếc kotatsu.

Từ bỏ việc đánh thức cô ấy, Ichika dẫn chị em nhà Sarashiki đến chiếc bàn đặt giữa phòng khách và nhà bếp.

“Hai người ăn trưa chưa? Mình đang làm chè đậu đỏ đấy.”

“Nghe được đấy! Đúng không, Kanzashi?”

“Vâng. Em muốn ăn một ít bánh mochi...”

“Hiểu rồi.” Ichika vui vẻ trả lời và bắt đầu nấu bữa ăn cho ba người. Mẻ bánh ban nãy thì để dành lại làm bữa tối cho Chifuyu.

“Wow! Trông tuyệt quá!”

“Vâng. Em thích lắm...”

Một sự đổi gió so với mấy bữa tiệc hào nhoáng tại gia tộc Sarashiki.

“Phew. Cảm giác thư thái thật.”

“Vâng. Đúng vậy ạ...”

Trong khi họ đang nhai bánh mochi, Ichika tận dụng cơ hội và chụp lại một bức ảnh. “Bắt được rồi!”

“Jeez. Em không biết giữ ý tứ à, Ichika – kun?”

“Phải, đúng đấy...”

“Aww, sao lại không được chứ?” Ichika nháy mắt, và hai người họ bất giác đỏ mặt.

“Jeez, thôi được rồi.”

“Cậu gần đây cứ hay thích đi chọc ghẹo quá đấy...”

Khi tô của họ đã gần cạn, cuộc trò chuyện chuyển sang giành buổi chiều để làm gì.

“Chơi Karuta có vẻ là ý tồi rồi. Hai người muốn chơi gì?” Ichika cố gắng lái cuộc trò chuyện tránh xa những chủ đề có thể đánh thức Chifuyu.

“Vậy chơi fukuwarai[note38151]

thì sao? Nó vừa vui và cũng vừa đầy may rủi nữa.”

“Ừ... Hoàn hảo cho dịp năm mới.”

Trong khi Ichika còn đang gật đầu đồng tình, Tatenashi đã lấy bộ trò chơi ra từ trong túi xách. “Tình cờ thay, chị chuẩn bị sẵn rồi này.”

“Tatenashi – san! (Onee – chan!)” Ichika và Kanzashi cùng thở dài bực bội. Có vẻ như đây sẽ lại là một năm họ bị chủ tịch hội học sinh dắt mũi nữa rồi.

“Sao em không đi trước nhỉ, Kanzashi? Để chị bịt mắt cho.”

“Vâng, em sẽ cố...” Kanzashi nắm tay lại đầy quyết tâm.

“Và Ichika – kun, đây là cơ hội hoàn hảo để cậu sờ mó đấy.”

“Cái gì chứ!?”

“... Em có thể đã bị bịt mắt, nhưng em vẫn nghe được đấy.”

“Dù sao thì, trò chơi bắt đầu.”

“Hmm...” Kanzashi lần mò những đầu ngón tay xung quanh những bộ phận của gương mặt, có gắng xác định chúng bằng cách cảm nhận. Có lẽ đây là phần môi. Vậy thì nó sẽ ở... Đây chăng? Chậm mà chắc, Kanzashi bắt đầu lắp ghép khuôn mặt.

Urg, chán quaaaaaá! Phải ngồi yên một chỗ mà không làm gì cả đúng là cực hình dành cho Tatenashi. Có lẽ mình nên khuấy động một chút nhỉ?

Kanzashi đã sắp sửa ghép xong gương mặt, không hề biết chuyện gì sắp sửa xảy đến với mình. Và rồi, đột nhiên, một bàn tay nắn bóp ngực của cô.

“Eek?!”

Có... Có phải Ichika vừa mới - Cậu... Cậu ấy đang sờ mó mình... Cô có thể cảm thấy bàn tay ấy đang tiếp tục sờ soạng cơ thể mình. Và ngửi thấy mùi rượu nữa...

“Bwahaha. Thạt tót khi nhìn tháy học trò của mình trưởn thành được như vày.” Là Chifuyu.

“Không hay chút nào! Chifuyu – nee, chị mau về phòng ngay!” Lần đầu tiên, Ichika trở nên hằn học với Chifuyu.

“Jeez, đúng là đồ phá đám!” Lòng tự trọng bị tổn thương, Chifuyu biến mất lên trên lầu. Và dù cơn bão đã qua, Kanzashi vẫn ngồi đó, trông cô có vẻ còn khá sốc.

“Xin lỗi. Chị ấy đã làm nhàu kimono của cậu rồi. Urgh.” Ichika đứng dậy, chìa tay ra, chỉ để bị gạt đi bởi một Tatenashi đang rất vui vẻ.

“Và cách duy nhất để mặc lại cho đàng hoàng chính là bắt đầu lại từ đầu!” Cô kéo tuột kimono của em gái mình xuống, để lộ ra cả khe ngực.

“Eeeeeek!”

Không may thay cho Ichika, cậu là người phải ăn một cú đấm theo phản xạ của Kanzashi.

“Sao lại là mình!?”

Và thế là ngày ba tháng Giêng trôi qua.***

“Dù sao thì, năm nay tôi định sẽ đẩy tiềm năng của các em lên đến mức cao nhất. Đừng làm tôi thất vọng đấy.”

Trong phòng họp của lớp 1 – A tại Học viện IS, Chifuyu trong bộ đồng phục công sở vừa mới phổ biến xong kế hoạch của học kỳ ba. Trông cô không còn bất cứ dấu vết gì của việc say xỉn quắt cần câu gần đây.

“Và nhân tiện đây, chúng ta sẽ có một học sinh trao đổi đặc biệt: Là Đệ thất Công chúa của Luxembourg.”

Cả lớp cùng tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ehh?! Một cô công chúa, tại Học viện IS này sao!?”

“Mình chưa được nhìn thấy một cô công chúa thật sự bao giờ, kể cả là qua TV...”

“Chắc chắn là cô ấy sẽ rất tuyệt vời.”

Mọi người ai nấy cũng đều hứng khởi. Chỉ trừ Ichika, người đang có dự cảm rằng có chuyện không lành sắp sửa xảy đến.

“Im lặng!” Chifuyu lên tiếng. “Cô ấy chỉ vừa mới mười bốn tuổi thôi. Nên mấy đứa phải cư xử đúng mực vào đấy. Hiểu chưa?”

“Vâng ạ!”

Giọng nói nghiêm nghị của cô cũng đủ khiến các cô gái có hơi sợ sệt.

“Vậy thì, thưa Điện hạ. Xin mời người.”

Cánh cửa phòng học mở ra và một tấm thảm đỏ được lăn vào. Liền sau đó là một hàng những cô hầu gái mặc những bộ suit được cắt tỉa khéo léo đang vây quanh một cô gái trẻ. Cô ấy chính Công chúa Điện hạ, ứng viên đại diện quốc gia, Iris Twilight de Luxembourg.“Cảm ơn vì đã tiếp đón, Orimura Chifuyu.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Cô ấy thậm chí còn thấp hơn cả Ling, lép hơn cả Ling, với một gương mặt búng ra sữa khiến cô trông còn trẻ hơn tuổi của mình nữa, nhưng lại đang mặc một cái váy rất xa hoa. Tác phong và khí chất của cô cứ như một bà hoàng vậy, nhưng nụ cười lém lỉnh của cô ấy lại cho Ichika cảm giác rằng cô sẽ còn rắc rối hơn cả Ling nữa.

Không ổn rồi. Không ổn chút nào!

Trong một khoảnh khắc, mắt họ chạm nhau. Ichika cố gắng ngoảnh mặt đi, nhưng đã quá muộn.

“Cậu kia!” Ngón tay cô ấy chỉ thẳng về phía cậu. “Orimura Ichika, đúng không?”

“Er... Vâng ạ?”

“Ufufu. Cậu sẽ là hầu cận của ta. Hãy cảm thấy vinh dự đi.” Môi cô biến thành một nụ cười đầy tự mãn.

“Urg, mình biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà.” Ichika sụ xuống ngay tại ghế.

“Chờ đã, chuyện gì thế này?” Những ứng viên đại diện còn lại có vẻ như rất khó chịu trước diễn biến này.

“Mấy đứa nghe Điện hạ nói rồi đấy. Hy vọng cậu sẽ là một quý ông hoàn hảo.”

Thông điệp rất rõ ràng. Đây là chuyện của Ichika. Vậy là bắt đầu một quý mới thậm chí còn hỗn loạn hơn quý trước.

***

“Urgh, trang phục quản gia? Lại nữa sao?” Tôi không thể nào cảm thấy xấu hổ hơn được nữa. Và không phải chỉ là tạm thời giống như lần trước. Mệnh lệnh của Điện hạ là, nếu tôi mặc cái gì, thì nó phải tốt hơn bộ này hoặc là mặc đồ ngủ. “Mình không quan tâm cô ta có là công chúa, thế này thì...”

Cái liếc mắt của một trong những cô hầu gái đang mặc bộ suit đã cắt ngang trước khi tôi kịp nói “đi quá xa rồi”.

“Là mệnh lệnh của Công chúa Điện hạ.”

“Uh, được rồi...”

Hầu gái trưởng, một cô gái với thái độ khó gần được nhấn mạnh thêm bởi cặp kính tròn gọng thấp mà cô đang đeo, có tài năng đặc biệt trong việc phóng dao đâm xuyên qua cả thép chỉ bằng ánh mắt.

“Er, Florence? Ít nhất thì tôi có thể đến lớp không?”

“Cấm cãi!” Cô ấy khó gần, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không thể tiếp cận. “Kỵ Sĩ Đế Quốc sẽ đến Nhật vào hôm nay. Cậu hãy đi chào hỏi cô ấy đi.”

“Đ – Được rồi.” Lúc này, những con dao ẩn dụ đã, theo cách ẩn dụ, ghim chặt tôi vào tường. Đầu tiên là công chúa, bây giờ là kỵ sĩ? Chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi. Chuyện gì đang xảy ra với cuộc đời mình thế này? Ahh, trời ạ, mình đang đùa ai thế này? Còn ai khác có thể giải quyết chuyện này ngoài mình chứ?

“Garde à vous!”

Những người đằng sau lưng tôi đứng thẳng người lại như thể đó là một dấu hiệu, và một giọng nói mạnh mẽ vang lên như tiếng chuông. Thậm chí tôi cũng phải đứng thẳng người lại. Giọng của cô ấy mạnh mẽ đến thế đấy. Một tia chớp sáng che phủ tầm mắt tôi, như thể tôi nghe thấy tia sét hơn là nhìn thấy nó. Tôi không chắc mình phải nhìn về bên nào nếu như tôi nghe giọng của cô ấy nơi một bên tai và tai bên kia lại nghe thấy tiếng gầm của sư tử.

“Công chúa Điện hạ muốn đi dạo. Tất nhiên, ngươi cũng cần phải đi theo để tháp tùng.” Cô ấy có mái tóc dài và thẳng, so với những người khác thì cô ấy mặc giáp nhẹ cùng với một thanh liễu kiếm dắt ở trên eo, cứ như thể cô vừa với bước xuống từ sân khấu của một vở kịch vậy.

“Vậy thì, Orimura Ichika.”

“Vâng ạ!”

Cô gái có vẻ đẹp lạnh lùng ấy chỉ ngón tay về phía tôi.

“Điện hạ đã chọn ngươi. Vậy nên ta mong ngươi hãy cư xử cho đúng mực.”

“Đã hiểu! Er, nhưng mà chị là ai vậy?”

“Kỵ Sĩ của Đế Quốc, Djibril Emmuler. Còn câu hỏi nào không?”

“Thưa không ạ!”

Cô ấy còn cao hơn cả tôi, và tôi phải đứng thẳng người hết mức có thể trong khi trả lời. Đúng lúc đó, cô ấy thì thầm vào tai tôi.

“Ngươi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như công chúa gặp phải chuyện không may chứ hả?”

“V – Vâng! Tộ sẽ bảo vệ Điện hạ bằng cả tính mạng!”

“Đúng là câu trả lời mà ta muốn nghe. Giải tán!”

Và chúng tôi chia ra. Cô kỵ sĩ và những hầu gái đi về một hướng, và tôi đi về hướng còn lại. Vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi tiến về căn phòng dành cho khách đặc biệt trong kí túc xá.

***

Trong khi đó, nhóm người mọi khi đang lẳng lặng quan sát.

“Chúng bắt cậu ấy làm việc như nô lệ vậy.”

“Đúng thế! Thật đang ghen tị, à, ý tôi là, thật không thể tha thứ!”

“Cậu ấy đúng là chiếc nam châm hút rắc rối nhỉ?”

“Có lẽ đó là tài năng thiên bẩm của cậu ấy.”

“Một lời nguyền thì đúng hơn...”

Không ai trong số họ tỏ ra vui vẻ trong khi nói với nhau những câu đó.

“Có vẻ chúng ta phải bám đuôi cậu ấy rồi.” Đó là ý của Ling. Ý tưởng lén lút ra khỏi trường rất cuốn hút bọn họ.

“Hãy cố gắng để không bị phát hiện nào.”

“Ừ.”

Dù đang thì thầm với nhau bằng giọng rất nhỏ, họ lại rất háo hức. Không một ai biết là tai họa sắp sửa ập đến.

***

“Trời ạ...” Đối với Ichika, theo kịp được với công chúa Iris đúng là mệt mỏi. Cho dù có mang khí chất vương giả hay không, cô ta vẫn chỉ là một con nhóc ích kỷ.

“Ichika! Ta muốn đọc cái gì đó. Mau đi mua manga cho ta!”

“Ichika! Ta muốn ăn kem. Mau đi mua đi!”

“Ichika, bóp vai cho ta.”

“Ichika.”

“Ichika!”

“I-chi-ka!”

Kể cả khi cô ấy không ở cùng cậu, Ichika vẫn có thể nghe thấy những từ đó vang vọng trong đầu mình, và những tiếng vọng ấy khiến cậu bị đau nửa đầu.

“Hôm nay sẽ là cái gì đây?” Cậu thở dài trong lúc quay trở lại căn phòng nơi Iris đang ngồi trên giường.

“Ngươi đây rồi, Ichika. Chân ta mỏi quá. Mát xa chúng đi.”

“Vâng ạ. “

Cô ấy nhẹ nhàng dịch người rồi thả chân xuống bên cạnh giường. Cặp chân mềm mại đúng chuẩn một cô gái, với làn da rất, rất mịn màng. Không nghĩ ngợi gì, Ichika bắt đầu mát xa.

“.......”

“Sao thế? Hôm nay ngươi im lặng quá!”

“Oh, không có gì. Chỉ là tôi nghĩ người có đôi chân rất đẹp.”

Với Ichika, đó chỉ là một cách câu nhận xét bình thường, nhưng gương mặt của Iris lại hơi ửng đỏ.

“T – Thô lỗ! Tất nhiên là phải vậy rồi! Hmph!” Như thể lúc này mới để ý rằng Ichika là con trai, cô ây rụt chân lại và che nó đi.

Ichika không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy.

“Jeez, tôi chỉ khen một chút thôi mà...” Cậu nhún vai.

“Thô lỗ và biến thái!” Ichika không thể không bật cười trước việc cô ấy gợi cho cậu nhớ đến Houki. Nhưng mà, điều đó lại càng khiến Iris giận dỗi hơn nữa.

“Ngươi cười cái gì? Thật láo xược! Ta cho chém đầu ngươi bây giờ!”

“Làm ơn đừng ạ.”

Cuộc trò chuyện đã trở thành màn tấu hài giữa hai người bọn họ, là bằng chứng cho thấy họ đã trở nên thân thiết hơn suốt những tuần vừa qua.

“Dù sao thì, Ichika, ta muốn quần áo.”

“Nhưng không phải người đã có rất nhiều váy rồi sao?”

“Không phải thế! Ý ta là, cái gì đó như... Như... Mau đi tìm cái này cho ta!” Nhìn thấy cô ấy chỉ tay vào cuốn tạp chí thời trang đang để mở trên giường, Ichika cuối cùng cũng hiểu ý của công chúa là gì.

“Là loại quần áo mà một cô gái bình thường sẽ mặc à?” Cậu hỏi.

“P – Phải! Ta cần phải biết bọn thường dân sống như thế nào! Đó là nghĩa vụ của ta với tư cách là một người cai trị!” Iris căng thẳng trong khi cố gắng, và thất bại, trong việc ưỡn cái thứ dường như là bộ ngực của mình ra.

“Và? Người sẽ mặc gì khi chúng ta ra ngoài?”

“M – Mà, ta đang suy nghĩ... Mặc dù ta không nghĩ rằng nó sẽ hoàn toàn che giấu được khí chất vương giả của ta – nhưng một bộ đồng phục của Học viện IS chắc sẽ giúp ta trà trộn được thôi.”

“Đã hiểu.”

Iris đã chuẩn bị trước cho sự kiện này, và cô đã có sẵn một bộ đồng phục. Có vẻ cô thật sự rất muốn đi mua sắm.

“Dù sao thì, tôi sẽ đợi ngoài hành lang trong lúc người thay đồ.”

Khi Ichika chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cậu lại nghe thấy những lời mà mình không hề ngờ đến.

“Không, ta cần sự trợ giúp của ngươi. Và ta chắc là ngươi không phiền đâu nhỉ?”

“Người chắc không?”

Mặc dù Iris phẳng như tấm bảng, nhưng sẽ rất khó xử nếu như cậu nhìn thấy đồ lót của cô ấy. Nhưng từ chối sẽ càng khiến mọi chuyện khó xử hơn nữa, nên là Ichika làm theo lời Iris cứ như thể đó là điều hiển nhiên. “Vậy thì, để tôi giúp người.”

“Hmph!”

“...?”

Iris có vẻ như khó chịu với câu trả lời của cậu, cô phùng má lên.

“Đủ rồi! Ta tự thay được.”

“Huh? À vâng. Tôi hiểu rồi.”

“Mau biến ra khỏi đây, tên ngốc!” Iris đẩy Ichika ra ngoài hành lang, tất cả những gì mình có thể làm là thở phào vì mình đã sống sót.

***

“Cô nghĩ sao?”

“Tôi thấy có mùi mờ ám.”

“Rất mờ ám.”

“Đúng vậy, rất mờ ám.”

“Bắt quả tang rồi.”

“Chỉ mới là thấy mờ ám... Hay là đã chắc chắn rồi thế?”

Houki, Cecilia, Ling, Charlotte, Laura, và Kanzashi đang nấp trong bóng tối quan sát Ichika bị đẩy ra ngoài không thương tiếc. Tất cả họ đều đi đến kết luận rằng công chúa chính là đối thủ mới.

“Tôi đã luôn biết là có gì đó ở cô ta làm tôi thấy khó chịu mà.”

“Thật không thể tha thứ, dám lợi dụng quyền hành của mình như thế.”

Ling và Cecilia đã đồng ý tạm thời liên minh với nhau nhằm đối phó với mối đe dọa mới. Charlotte và Laura cũng gật gù đồng tình.

“Không công bằng.Vậy... Vậy ra ý của ngươi là thế này à?” Một câu nói mà không ai ngờ đến phát ra từ miệng Houki.

“... Houki?” Cô ấy đang đứng một mình, lạc lõng, và tự lẩm nhẩm với chính mình.

“Sao thế?”

“Ah, không có gì đâu.” Cô cười trừ.

Và lúc đó, thảm họa chỉ vừa mới bắt đầu.

***

“Vậy, ngươi nghĩ sao? Trông ta rất lộng lẫy trong bộ đồng phục có đúng không?” Iris khoe bộ đồ mới với Ichika.

“Không tệ.” Cậu cũng phải đồng tình rằng nó rất hợp với cô ấy. “Thật không thể chờ được nhìn thấy người mặc nó mỗi ngày.”

Một lời nhận xét chân thành, và Iris đã đớp thính.

“Mmm. Sẽ rất tuyệt đúng không? Và đó cũng là chuyện tốt cho nhà trường nữa.” Thậm chí nét kiêu kì của cô cũng trở thành dễ thương khi cô mặc bộ đồng phục. Ichika không thể không cười khúc khích, và mặt của Iris biến thành đỏ.

“N – Ngươi bị sao vậy? Thật là thô lỗ!”

“Xin lỗi. Dù sao thì, để tôi đi thay đồng phục.”

“Được thôi. Chúng ta sẽ gặp nhau tại cổng nhé?”

Họ chia ra. Ichika chạy nhanh về phòng để không bắt công chúa phải chờ đợi.

“Phew. Cũng khá lâu rồi mình mới được mặc lại bộ này.” Thật tốt khi được quay trở lại với bộ đồng phục thường ngày của mình. Thay đồ xong, Ichika chạy nhanh ra cổng.

“Ngươi đến trễ!” Đúng như cậu nghĩ, cô ấy đang giận. “Trong khi đứng đây đợi ngươi, họ cứ nhầm lẫn ta với một học sinh bình thường! Là ta! Là ta đây đấy!”

Rõ ràng cô ấy đang bực bội vì bị xem là một học sinh năm nhất. Nhưng bởi vì cô ấy đang mặc đồng phục thay vì bộ váy thường ngày, nên chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.

“Thậm chí có người còn gọi ta là học sinh sơ trung! Ta! Là ta đấy!”

Sự nóng giận của cô chỉ càng giúp hoàn thiện thêm cho bức tranh về một cô gái bình thường. Nếu nhìn theo khía cạnh đó, thì sự kiêu căng của cô đã được giảm bớt và khiến cô trông dễ thương hơn.

Mình đoán có lẽ cô ấy đang ở cái tuổi rất quan tâm những gì người ta nghĩ về mình nhỉ. Ichika cảm thấy như mình có một cô em gái mới vậy.

“Ngươi cười cái gì? Chặt đầu bây giờ!”

“Làm ơn đừng.” Ichika lôi chiếc xe đạp ra trong lúc họ còn đang cãi cọ. “Giờ thì, phiền người ngồi lên phía sau tôi.”

“Hmm? Sao lại không dùng xe hơi?”

“Nếu dùng xe hơi, họ sẽ nhận ra người là ai ngay đấy, thưa Điện hạ.”

“Được thôi, Ichika.” Cô gật gù đồng tình. “Oh, có lẽ bây giờ ngươi phải gọi ta bằng tên nhỉ?”

“Vâng, Iris.”

“Đ – Đừng có gọi thẳng tên của ta! Ta không quen đâu.”

Ichika... Gần như là đã hiểu, gật đầu và nói. “Vậy Alice thì sao?”

“A-A-A-A-Alice?! Ta?! Ta sao?!”

“Giờ thì hãy ngồi lên phía sau tôi. Chúng ta đang bị trễ đây, Alice.”

“Hiểu rồi.” Có vẻ cô ấy rất thích cái tên mới, chỉ mất một chút thời gian để cô làm quen với nó. Công chúa – không, bây giờ là Alice – gật đầu và leo lên phía sau Ichika. “Đây là thứ mà người ta gọi là trưởng thành nhỉ?”

“Huh? Người nói gì?”

“Không có gì. Xuất phát nào!”

“Hiểu rồi.” Và Ichika bắt đầu đạp.

Một làn gió mát mẻ của tháng Giêng thổi qua, nhưng gương mặt của Iris lại hơi ấm áp. Cô cuối cùng cũng cảm thấy mình giống như những nữ chính trong các câu truyện mà cô từng đọc.

***

“Rồi, đỗ xe ở đâu đây... Ah, có một chỗ kìa.”

Ichika đã tìm thấy một chỗ để đậu xe đạp tại trung tâm thương mại ngay cạnh nhà ga trong khi Iris đang nhìn tòa nhà khổng lồ với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Bọn ta xây lâu đài để chiến đấu, người Nhật lại xây lâu đài để bán quần áo ư...”

“Không đâu, Alice. Không chỉ bán quần áo đâu. Họ còn bán rất nhiều thứ khác nữa, thậm chí còn có cả một nhà hàng đấy.”

“Oh, ta hiểu rồi! Vậy có cái thứ gọi là soba không? Ta đã luôn muốn được ăn thử nó.”

“Tất nhiên. Thật ra thì, nó rất nổi tiếng ở đây đấy.”

“Hiểu rồi!” Ánh mắt của Iris lấp lánh, và một nụ cười đầy nữ tính hiện lên trên mặt cô.

“Dù sao thì, chúng ta đi mua quần áo thôi.”

“Đúng vậy! Đi nào, Ichika!” Iris bước tới trước, và chân cô vấp phải một mảnh băng. “Eek!”

“Coi chừng!” Một cách khéo léo, Ichika đã kịp đỡ cô trước khi cô ngã. Khi cánh tay của cậu ấy vòng qua người cô, mặt cô ửng đỏ.

“N – Ngươi gần quá đấy! Mau buông ta ra, tên láo xược! C - Chặt đầu ngươi bây giờ!”

“Làm ơn đừng mà, Allie!”

“C - Chờ đã, gọi như thế là quá thân mật rồi! Gọi ta là Alice!”

“Được rồi, Alice.” Ichika nhẹ nhàng đặt cô xuống.

“Oww!” Mỗi lần cô cố bước đi là cái mắt cá chân bị trật lại đau đớn. “Ugh, mang đôi ủng này khó đi quá.”

Trong khi Iris đang nhăn nhó, Ichika đã nghĩ ra một ý. “Được rồi. Để tôi cõng người.”

“C – Cái gì, chờ đã!? Ichika, ngươi đang làm cái gì thế hả?”

“Cứ giao cho tôi.” Nâng cô ấy lên trên lưng mình, Ichika tự tin cất bước.

“I-I-I-Ichika! Dừng lại! Mọi người đang nhìn kìa!”

“Là tại người gây huyên náo đấy. Giờ thì đi thôi.”

Tất cả những gì Iris có thể làm là áp mặt vào lưng cậu trong khi cảm thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp.

***

“Agghhh! Ichika, rồi ông sẽ phải trả giá!”

“Đúng đấy! Cậu ấy chưa bao giờ làm vậy với tôi cả!”

Trong khi Ling đang dậm chân thình thịch và Cecilia đang cắn rứt một chiếc khăn tay, Charlotte, Laura và Kanzashi cũng đang bắt đầu nghiêm túc bàn tính.

“Như mình đã nói, chúng ta sẽ giả làm nhân viên và cố tách họ ra.”

“Không. Ichika không dễ bị lừa như vậy đâu. Cứ như là có ai đó đã yểm phép thuật gì đó lên anh ấy vậy.”

“Phải. Mình chắc là cậu ấy sẽ nhận ra thôi...”

Trong lúc đó, Houki đang đứng lạc lõng một mình và nhìn lên bầu trời. Mình lại có cảm giác dejà vu kì lạ nữa rồi...

Khi nào? Từ lúc nào? Đó là ai chứ?

Mình không thể nhớ...

Không nhớ...

Không nhớ được bất cứ thứ gì...

Không quan trọng.

Mình... Mình...

Tôi ở đây vì cô...

“... Chờ chút. Houki, cô ổn đấy chứ?” Chỉ khi Ling cất tiếng gọi tên cô thì ánh sáng đỏ trong mắt cô mới biến mất.

“Cái gì?”

“ ‘Cái gì' là sao? Cô đã đứng đó nhìn vào khoảng không suốt đấy! Có chuyện gì vậy? Dạo gần đây cô hành động lạ lắm đấy.”

“Không có gì đâu. Bình thường tôi cũng thế này mà.” Houki nắm chặt tay lại.

“Oh? Được thôi.” Như vậy là đã đủ để Ling ngừng lại. Một trong những ưu điểm

của cô là biết khi nào thì không nên dò hỏi thêm nữa.

“Họ đang ra khỏi cửa hàng kìa!”

Iris đang cười rất tươi. Có vẻ như cô ấy đã tìm được bộ đồ mà mình thích. Và xét theo sự thân mật giữa hai bọn họ, có lẽ Ichika đã nói chính xác điều mà cô ấy muốn nghe.

“Chúng ta không có thời gian đâu! Phải bám theo họ ngay!”

Ling nắm lấy tay Houki và kéo cô ấy theo ngay cả khi cô vẫn còn mơ màng, và bám theo Iris và Ichika.

***

“Ooh, vậy ra đây là món soba mà ta hay nghe nói đấy à!” Chẳng bất ngờ gì, Iris có đủ kĩ năng chính trị để vừa trông nữ tính vừa trông có vẻ am tường khi gọi một phần soba với tempura. Ichika gọi soba thịt gà. Và trong khi chờ tô của mình được mang ra, họ trò chuyện.

“Này, Ichika.”

“Vâng?”

“Um, thì... Ngươi không có hứng thú với thế giới bên ngoài à?”

Ichika, bối rối trước sự bồn chồn khác thường đột ngột của cô ấy, hỏi lại. “Thế giới bên ngoài? Ý người là ra nước ngoài du lịch ấy hả? Năm ngoái tôi vừa mới đi rồi.”

“Thật sao?”

“Phải. Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm vui vẻ ở Châu Âu đây. Tôi rất muốn được quay lại một ngày nào đó.”

“Hiểu rồi. Vậy là ngươi muốn quay lại nhỉ?” Iris nở nụ cười. Mọi chuyện đều đang đi đúng theo kế hoạch. “Vậy sao ngươi không đến đất nước của ta?”

“Huh?”

“Ta có thể cho ngươi làm người hầu tại đó.”

“Um...” Trước khi Ichika nghĩ ra câu trả lời cho lời đề nghị đó, thức ăn đã được mang ra. “Sao chúng ta không nói chuyện tiếp sau khi ăn nhỉ?”

“Được thôi.” Miếng tempura giòn rụm đúng hệt như những gì Iris mong đợi. Nhưng cô lại không chắc phải ăn soba ra làm sao.

“Huh? Sao thế, Iris?”

“Hmm... Ta thật sự phải ăn sùm sụp à?”

Ichika rất ấn tượng. Cậu đã luôn nghe rằng thậm chí người nước ngoài cũng không thể tưởng tượng ra được cách ăn mì như thế này.

“Cứ ăn theo cách mà người muốn. Người không cần phải ra vẻ mình là công chúa đâu. Hôm nay, người chỉ là Alice thôi.”

“Hiểu rồi!” Nhẹ nhõm, Iris cuốn mì bằng đôi đũa giống như cách ăn mì spaghetti. “Ngon thật! Hương vị rất thanh!”

“Thật tốt khi người thấy thích.” Quả thật cậu cảm thấy như mình có một cô em gái vậy. “Dù sao thì, ban nãy chúng ta đang nói về... Chờ đã, ể?”

Thế giới xung quanh cậu xoay vòng. Cứ như thể Ichika và Iris nhận ra có gì đó không ổn và rồi họ gục xuống.

“Vậy, mọi thứ sao rồi? Nếu hai người cần một chỗ để nghỉ ngơi, cứ đi theo lối này!” Người tiếp tân kéo hai vị khách đã bất tỉnh đi.

Đến khi những thông tin khác nhận ra có gì đó không ổn, thì bọn họ đã biến mất rồi.

***

“Ugh... Ta đang ở đâu đây?” Tâm trí của Iris vẫn còn mơ hồ. Cô biết là mình đã bị đánh thuốc.

“Ah, Công chúa Điện hạ! Tôi thấy là người đã tỉnh rồi nhỉ.” Một cô hầu gái đang đứng trước mặt Iris với nụ cười hiểm độc. Iris không đủ tập trung để nhớ được tên cô ta. “Người là một cá nhân rất quý giá đấy. Đặc biệt khi làm con tin.”

Khi Iris liếc mắt nhìn quanh, cô nhận thấy có một hàng những người đàn ông lực lưỡng đang đứng phía sau mình. “Ngươi tính làm gì ta?”

“Đừng lo lắng.” Cô hầu gái trả lời. “Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.”

“Hiểu rồi. Vậy ta sẽ cho ngươi thời gian để nói lời cầu nguyện. Ba giây chắc là đủ.”

“......?”

“Đến lúc rồi. Xuất hiện đi! Seventh Princess!” Cái kẹp tóc của Iris phát sáng trong khi bảy chiếc cánh bọc lấy cơ thể cô tạo thành một cái áo choàng của hoàng gia – một IS thiên sứ, Seventh Princess. “Nếu có gì hối tiếc, cứ việc than vãn dưới địa ngục nhé!”

Bảy chiếc cánh mở ra trong khi cô chuyển sang chế độ tấn công. Nhưng ngay lúc đó, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi.

“Cái... Cái gì thế này...” Cho dù chúng đã cho cô dùng thứ thuốc gì đi nữa, nó đã ngăn cô hoàn toàn triển khai IS. “ “Ichika... Ichi... ka...”

Cô công chúa gọi tên, không phải Kỵ Sĩ Đế Quốc của cô, mà là người hầu của cô. Gọi cậu con trai mà cô đã phải lòng. Nếu... Nếu Ichika đến cứu mình thì... Tất cả những gì cô có thể làm, có thể hy vọng đều vô nghĩa.

Nhưng, một tia sáng màu trắng đã chứng minh rằng cô đã sai.

“Alice!”

Ichika đẩy cánh cửa hai lớp sang hai bên, IS Byakushiki đã được triển khai hoàn toàn.“Các người sẽ phải trả giá!”

Đó là những lời cuối cùng cô nghe thấy khi cánh tay của Ichika vòng qua người cô.

Truyện Chữ Hay