"Hmm.”
Tabane đang quan sát em gái mình, Houki, từ xa qua một khung cửa sổ bằng kính.
“Mọi chuyện diễn ra thật hoàn hảo.” Cô mỉm cười. “Rồi chúng ta sẽ lôi ra được sức mạnh thật sự của Akatsubaki.”
Kế hoạch của cô không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.
“Đi nào, Kuu – chan.”
“Vâng, Tabane – sama.”
Và hai người họ tan biến vào trong màn đêm.
“Nhưng có một chuyện khiến chị rất bất ngờ.”
“Gì vậy ạ?”
“Chị cứ tưởng là nó sẽ chết hẳn rồi chứ. Chị đã nghĩ rằng chúng ta đã hạ được hắn vậy mà. Đúng là buồn cười thật.” Tabane nắn cổ suy nghĩ.
Cloe lẳng lặng cố gắng phân tích kế hoạch của chủ nhân mình. Việc Excalibur mất kiểm soát. Chiến dịch hợp tác với Phantom Tasks. Sự thức tỉnh của Akatsubaki. Thế giới đã, trong một khắc, nhảy múa trong lòng bàn tay của Tabane. Rốt cuộc trong đầu của nhà phát minh thiên tài Shinonono đang suy nghĩ gì? Không ai có thể biết được ngoài bản thân cô ấy.
***
“Cô có rảnh không, Tiểu thư?” Ngay khi Cecilia thay xong bộ đồ ngủ, Chelsea gõ cửa phòng cô.
“Chờ một chút.”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Sau khi đã buộc tóc xong, Cecilia lên tiếng. “Vào đi.” Chelsea nhẹ nhàng mở cửa. “Tôi có vài chuyện muốn nói với Tiểu thư ạ.”
“Là chuyện gì.”
“Là về những chuyện mà tôi đã khám phá được. Những chuyện tôi đã biết được từ trong nội bộ Phantom Tasks. Và sự thật về Exia và cha mẹ của cô.”
Cecilia có hơi do dự trước những từ cuối cùng đó. Nhưng đồng thời, cô cũng đã muốn biết được sự thật về cha mẹ mình suốt nhiều năm nay rồi. Cô tiếp tục cuộc trò chuyện
“Được thôi. Đầu tiên là về Exia.” Việc sử dụng IS như một phương pháp cường hóa bằng máy móc đã bị ngăn cấm bởi một hiệp ước quốc tế. Cecilia tự hỏi liệu chuyện đó có liên quan gì đến cha mẹ cô. Và đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa khác vang lên.
“Là em, Exia Blanket! Em vào đây!”
“Eh...?”
Cánh cửa mở ra, và bước vào là một bé gái trong bộ đồng phục hầu gái hệt như Chelsea – Exia.
“Chelsea! Chuyện quái gì...!?”
“Ichika đã cứu con bé. Cậu ấy đã cứu Exia. Không... Cậu ấy đã cứu cả hai chúng tôi.”
“Hân hạnh được gặp người! Em là Exia Blanket ạ!” Cô bé, nhìn giống Chelsea y như đúc, rõ ràng là đang căng thẳng. Là lẽ tự nhiên thôi, bởi vì đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với tiểu thư mới của mình mà.
“Được rồi, Exia. Em có thể bình tĩnh lại rồi.”
“V – Vâng ạ!” Exia hít thật sâu, cố gắng làm đúng như chị mình bảo.
“Cecilia – sama.”
“Gì thế?”
Mí mắt của Exia run rẩy quanh đôi mắt tròn xoe, non nớt đó trong khi cô bé xoay sở để lấy lại bình tĩnh và nói tiếp.
“Um... Cha mẹ của người... Họ đã cho em được sống với tư cách là thanh kiếm cuối cùng của dòng họ Alcott!”
Cecilia không thể hiểu nổi lời thú nhận vừa rồi có nghĩa là gì.
“Exia... Như thế không giải thích được gì cả!”
“Em xin lỗi, chị Chelsea!”
“... Tôi sẽ giải thích hộ em ấy.”
Chelsea kể lại chi tiết câu chuyện, thật chậm rãi và chính xác. Em gái cô, Exia, bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Cha mẹ của Cecilia đã bí mật kiếm được một cái lõi của IS và cấy nó vào trong người con bé. Tất cả là để cho Exia có thể trở thành sức mạnh của Cecilia trong những trận chiến mà cô sẽ phải đối mặt sau này. Mặc dù chuyện đó đã cướp đi mạng sống của họ.
“Vậy... Vậy họ làm những chuyện đó là vì tôi sao?”
“Đúng vậy. Mặc dù hành động của họ được xem là phản bội. Bởi vì, cái lõi IS trong người Exia thực chất là đến từ Phantom Tasks.”
Nhưng mà, họ cảm thấy cần phải làm vậy. Để bảo vệ Cecilia. Cho dù có phải hy sinh mạng sống.
“Nhưng còn cái giá mà Exia phải chịu...”
Sự e sợ hiện rõ trên mặt Cecilia, nhưng Exia chỉ lắc đầu.
“Em không ngại đâu! Em sẽ được sống chung với chị mình một lần nữa, và được trở thành hầu gái của người... Và cũng bởi vì họ đã cho em một cuộc sống mới mà.”
“Exia...” Sự thông thái hoàn toàn vượt xa những cô gái cùng tuổi ẩn hiện trong đôi mắt ấy, và nó đã chạm đến trái tim của Cecilia. “Cảm ơn, Chelsea. Cảm ơn, Exia. Cảm ơn, Cha, Mẹ.”
Cecilia cuối cùng cũng biết được sự thật về cái chết của họ, nhận ra tình yêu mà họ dành cho cô, nước mắt cô bắt đầu ứa ra. Cha... Mẹ... Cuối cùng con cũng có thể đối mặt với tương lai rồi. Cecilia cuối cùng cũng thoát khỏi quá khứ.
***
Đêm hôm đó, Ichika đang nằm nghỉ trong phòng ngủ cho khách tại dinh thự Alcott.
“Cậu rảnh không, Ichika?” Có tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng nói của chị cậu.
“Vâng. Có chuyện gì vậy, Chifuyu – nee?”
Cậu mở cửa, cô ấy bước vào, ánh mắt đầy đăm chiêu.
“Ichika. Chuyện gì đã xảy ra trên đó? Sao cậu lại còn sống được?” Tông giọng của cô rõ ràng là đang rất nghiêm túc.
Lúc đầu, Ichika còn muốn né tránh câu hỏi, nhưng có gì đó trong mắt cô ấy khiến cậu buộc phải trả lời thành thật.
“Em... Em đã được cứu.” Cậu miễn cưỡng trả lời.
“Bởi ai? Không có ai – không có gì trên đó ngoài cậu cả.” Chifuyu thậm chí không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ichika có thể thấy rõ rằng cô ấy đang rất lo lắng cho cậu.
“Em không biết. Nhưng đó là một IS mà em chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Nó là... Một IS màu trắng toát.”
Chifuyu thất kinh vì sốc.