Nhiều ngày sau, Cecilia quyết định dùng chuyên cơ riêng để quay lại Anh Quốc nhằm tìm hiểu ngọn nguồn của sự việc.
“Là bẫy đấy, Cecilia!” Ichika nói.
“Mình biết chứ. Nhưng mình không thể để yên được.” Những đài quan sát đã xác định rằng đòn tấn công bằng laser đến từ ngoài quĩ đạo. Nhưng ai đã ra lệnh tấn công? Chelsea có can dự như thế nào? Tại sao IS Blue Tears thứ ba lại được hoàn thành? Mọi chuyện càng hé lộ thì lại càng trở nên bí ẩn. “Vậy nên mình quyết định quay lại Anh Quốc.”
“Vậy mình cũng đi nữa.” Ichika giơ tay lên tình nguyện.
“Ichika – san... Cảm ơn cậu.” Một chuyến đi Anh Quốc dành cho hai người, hệt như những gì cô luôn mong muốn – hoặc là không phải vậy.
“Tôi khát quá, Cecilia! Oh, có tủ lạnh này? May quá. Tôi lấy một lon cola nhé?”
“Đúng là cảm giác khác hẳn so với việc bay bằng IS.”
“Chuyên cơ riêng nhỉ? Wow, cậu đúng là giàu có thật.”
“Máy bay này có trang bị cảm biến hồng ngoại không?”
“Mình ăn khoai tây chiên được chứ...?”
“Wow, ăn luôn trên máy bay sao, Kanzashi?”
“Mấy đứa nhớ rõ đây, phải luôn ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình và thắt chặt dây an toàn đấy.”
“Em uống cà phê được không, Yamada – sensei.”
Hành khách trên máy bay chính là tổ đội thường ngày, cùng với Yamada – sensei và Chifuyu.
“Mình hiểu lý do Orimura – sensei có mặt ở đây. Và mình cũng hiểu lý do Yamada – sensei đi cùng. Nhưng còn mấy cậu...” Cecilia đang nửa muốn hét lên chán nản. “Mấy cậu đang làm gì ở đây vậy?!”
Những cô gái còn lại ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Nhấn mạnh là “các cô gái”. Không phải Yamada và Chifuyu.
“Ờ thì, cô biết đấy... Houki?”
“Phải. Đúng thế. Charlotte?”
“Tất nhiên rồi! Đúng không, Laura?”
“Đúng vậy. Kanzashi?”
“Thì, um, err... Nee – chan?” Tatenashi đã biến đi đâu không biết. “Um... Cậu biết đấy... Ichika, cậu có thể...”
Bằng cách nào đó, mặc dù không ngờ là cuộc nói chuyện sẽ quay sang hướng mình, song Ichika vẫn có câu trả lời chính xác.
“Tất cả mọi người cũng lo lắng cho Cecilia, đúng không?”
“Mình... Mình hiểu rồi... Vậy thì được.” Được nụ cười ấm áp của Ichika làm cho bình tĩnh lại, Cecilia ngồi lại xuống ghế.
Mười ngàn mét trên bầu trời, dần tiến vào không phận Đông Âu...
“Lần nữa. Máy bay này có trang bị cảm biến hồng ngoại không?”
“Huh? Sao cậu cứ hỏi thế vậy, Laura?”
Ngay khi bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau Laura, họ lập tức biết lý do. “Một quả tên lửa!?”
Tiếng gầm của việc đầu đạn phát nổ làm rung chuyển máy bay. Cecilia cúi xuống để che cho viên phi công, Ichika và Chifuyu, trong khi họhoạt IS của mình. Bọn họ nhảy ra khỏi chiếc máy bay đã mất khả năng điều khiển, và đúng lúc đó, một cô gái vừa mới phá hủy quả tên lửa kia đang chờ sẵn họ.
“Aww, làm thế là không được đâu. Đúng không nào, Sarashiki Tatenashi?” Đang bay trên bầu trời bên cạnh bọn họ là cựu phi công đại diện của nước Nga, Rogna Kalinych. IS của cô ấy là Gustoi Tuman Rossiya.
“Mà, đó không phải chuyện mà tôi muốn làm vào buổi chiều của mình đâu. Ichika – kun!” Tatenashi mở bung một chiếc quạt có đề hai chữ “tiến lên”. “Chị sẽ xử lý con mụ già này. Orimura – sensei, cô dẫn đầu nhé?”
“Được rồi. Đừng để ả ta bắt được đấy nhé!”
Tatenashi cười khúc khích.
“Em là Sarashiki Tatenashi.” Nói đoạn, cô lấy ra chiếc roi kiếm Rusty Nail của mình. “Em sẽ dạy ả một bài học mà ả sẽ không bao giờ quên.”
Không rõ ai mới là anh hùng hoặc ai là kẻ xấu khi IS của Ichika và những người khác bay đi, bám sát vào địa hình. Và rồi chỉ còn lại Rogna và Tatenashi.
Sự tĩnh lặng bao phủ khắp chiến trường.
“Wahhh...” Rogna đột nhiên la lên. “Tôi đã rất cô đơnnnnn khi không có cô đấy!”
Cô ta lao tới chỗ Tatenashi nhằm thực hiện một cái ôm, nhưng Tatenashi đã nhẹ nhàng tránh ra xa.
“Uh, xin lỗi. Tôi không nghĩ vậy đâu.”
“Ah! Lạnh lùng quá!” Tatenashi nhỏ hơn cô ta năm tuổi, nhưng cô đã chịu đựng đủ sự lãng mạn của Rogna rồi. “Tình yêu là sự mãnh liệt! Tình yêu... Tình yêu là phải nổ tung!”
Hai chiếc IS gần như tương tự lao vào nhau, hàng loạt sóng xung kích từ các nanomachine nổ tung trong không khí. Họ nhanh chóng thu hút sự chú ý của dân bản địa, không may thay, đoạn phim ghi lại cuộc đánh yêu giữa cựu đại diện Nước Nga và đại diện hiện tại đang được phát sóng trên toàn thế giới.
***
Ichika và những người khác đang ở vài chục mét phía trên những rặng núi trong khi bay sang Đức. Nếu như chỉ có những phi công IS, họ có thể dễ dàng đến được Anh Quốc, nhưng phi công của chuyên cơ và Chifuyu có thể sẽ không chịu đựng được lâu đến thế... Mà, nghĩ lại thì, Chifuyu có lẽ sẽ ổn thôi.
“Ichika! Er, um, chắc cậu mệt rồi, để mình mang Chifuyu – nee cho.”
Ichika quay sang trả lời Houki một cách tỉnh bơ trong khi vẫn đang bế Chifuyu theo kiểu bồng công chúa.
“Không, cứ tiếp tục đi thôi. Mình lo cho chị ấy được.”
Houki không thể cãi lại, nhưng không có nghĩa là cô, hay những người khác, cảm thấy vui vẻ gì về chuyện đó.
Ichika phởn hơi quá rồi đấy...
Có lẽ nào cậu ta thật sự thích kiểu đó...
Jeez, cậu ấy mê mẩn chị mình rồi!
Và nhìn chị ấy kìa! Vòng tay qua cổ cậu ấy các kiểu nữa chứ.
Giáo quan của mình... Mình không bao giờ nghĩ rằng... Hahahaha... Ahahahah...
Thật không công bằng...
Chifuyu bình thường là người cực kỳ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của các cô gái đã bắt đầu ảnh hưởng đến cô.
“Um, nghe này, Ichika. Cậu có thể bỏ tôi lại và tiếp tục đi đến Anh Quốc mà.” Cô nói.
“Không đời nào em bỏ chị lại cả!”
Sự cương quyết đột ngột của cậu khiến Chifuyu bị sốc.
“Được thôi, nếu cậu cứ khăng khăng thì...” Ôm lấy Ichika chặt hơn, trông cô có vẻ như là đang khá vui vẻ.***
Tại một sân bay của lực lượng đặc nhiệm Đức, đội Schwarzer Hasen đang đứng chờ tại đường băng.
“Laura trễ quá!”
“Cô ấy đáng lẽ phải đến đây từ nửa tiếng trước rồi.”
Đám đông đang bắt đầu trở nên huyên náo. Đồng phục của họ đều rặt một màu đen với sọc đỏ, và mỗi người đều đeo một miếng băng trên mắt trái.
Phó chỉ huy Klarissa Harfouch, tuy vậy, vẫn đứng nghiêm.
“Cô không lo lắng à, Klarissa?”
Cô ấy trả lời giọng nói ở phía sau mình bằng một tiếng hét giận dữ.
“Lũ ngốccc!” Tiếng hét lớn đến mức khiến cho những cái tai ở hàng đầu tiên phải rung chuyển. Giọng của Klarissa mạnh mẽ đến thế đấy. “Có một câu ngạn ngữ ở Nhật rằng ‘Chờ đợi cũng là một phần của cuộc hẹn hò' đấy.”
Cả đám cùng há hốc mồm.
“Wow, XO!”
“Cô ấy đúng là biết tất cả mọi thứ!”
“Câu đó khiến tim mình đập thình thịch này!”
“Cô ấy đúng là một phụ nữ hoàn hảo!”
Klarissa tự hào cười khúc khích một mình. “Làm ơn hãy im lặng!” Sự nghiêm nghị của cô càng khiến cho những cấp dưới rạo rực hơn nữa.
“Vậy chúng tôi không nói nữa.”
“Ngôi sao sẽ tỏa sáng nhất trong màn đêm u tối nhất.”
Trong khi họ còn đang bận rộn với những chủ đề đâu đâu, bảy đốm sáng xuất hiện và hạ cánh xuống đường băng IS.
“Angetreten! Augen rechts!” Trước mệnh lệnh của Klarissa, cả đội vào tư thế đứng nghiêm. Không còn cách nào trang trọng hơn để chào đón chỉ huy của họ, Laura, và cựu giáo quan Chifuyu.
“Ah, giáo quan Orimura chắc sẽ trông rất oai vệ. Mình không thể chờ được nhìn thấy cô ấy dũng mãnh bước về phía trước và dẫn đầu một nhóm các valkyrie...”
Bước vào sân khấu chính là, Chifuyu đang được Ichika bế kiểu công chúa.
“...........” Bạn có thể nghe thấy cái gì đó đã đứt ra trong đầu của Klarissa.
“Rührt euch, Klarissa.” Có một sự day dứt sâu sắc lẩn trong giọng của Laura.
“Chỉ huy! Cái đó...là cái quái gì thế?” Trong khi Chifuyu bước xuống từ tay Ichika, Klarissa chỉ tay về phía họ, giọng cô run rẩy.
“Đó là Orimura Ichika.” Laura thở dài, và Klarissa nghiêng người để thì thầm vào tai cô. “Cô ổn với việc này à? Cho dù có là chị em ruột đi chăng nữa, thì việc tiếp xúc gần với người khác giới như thế sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân của cô với cậu ta đấy!”
“Cô không cần phải nói. Nhưng giáo quan đã đặc biệt nói rằng ‘tôi sẽ không để mấy đứa có được nó đâu', nên là...”
“Và cô định chỉ chấp nhận như thế à?” Klarissa lườm sang phía Ichika, người cũng đang tình cờ nhìn về phía cô.
“....?”
“Ugh... Đừng có trưng cái bản mặt ngây thơ vô số tội đó ra đây! Không thể tin được ngươi lại là em trai của cô ấy.” Klarissa căng thẳng cắn móng tay.
“...Klarissa.”
“Cô không phải là tôi. Vậy nên đừng có hành động hệt như tôi trước kia nữa.”
“.......”
Cả Laura và Klarissa đều cùng nhau thở dài.
***
“Vậy, để tôi tóm tắt lại tình hình một lần nữa.” Trong phòng tác chiến của Schwarzer Hasen, Chifuyu mở ra một màn hình trình chiếu. “Tatenashi sẽ tự mình đến Anh Quốc từ nước Nga. Những người còn lại sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm sẽ vượt biển từ nước Đức, nhóm còn lại sẽ đi bằng đường hàng không từ nước Pháp.”
Những thành viên đang tụ họp nghiêng đầu khó hiểu.
“Nếu chúng ta chỉ tập trung lực lượng trên một mặt trận, chúng ta có thể sẽ bị kiềm chân nếu như kẻ địch xuất hiện lần nữa. Ngoài ra, tôi cũng đã yêu cầu một trang bị mới từ nhà Dunois tại Pháp. Vậy nên... Yamada – sensei sẽ dẫn Ling, Cecilia và Houki vượt biển.”
Thêm nhiều ngạc nhiên hơn nữa.
“Vậy Laura sẽ không thuộc đội đi qua Đức sao?” Ichika nghi ngờ hỏi.
“Con bé đã được trang bị gói trang bị hạng nặng dành riêng cho chiến dịch này rồi. Hơn nữa...” Chifuyu nhìn về phía Laura và Charlotte. Mặt của Charlotte đã tái nhợt ngay khi từ “nhà Dunois” được nói ra. “Tôi nghĩ em nên đi với con bé. Em là bạn của nó mà, đúng không?”
“Yes, ma’am!” Laura trả lời rất rõ ràng và rành mạch. Bàn tay của Charlotte vẫn còn nắm chặt lại, nhưng ít nhất thì cô đã không còn run rẩy nữa.
“Tuyến đường đi qua Pháp sẽ gồm có tôi, Ichika, Laura và Charlotte, với Kanzashi làm hỗ trợ. Một khi đã nhận được trang bị từ nhà Dunois, chúng ta sẽ dùng máy bay riêng của họ để đến Anh Quốc. Có câu hỏi nào không?”
Sau khi Chifuyu vỗ tay thật lớn, Klarissa mạnh dạn bước lên.
“Giáo quan!”
“Gọi là ‘Orimura – sensei'!... Mà, kệ đi, cô không phải từ Học viện IS. Nên gọi vậy cũng được.”
“Cô có chắc là Yamada – sensei có thể lãnh đạo được ở mặt trận nước Đức không? Không phải em mới là người phù hợp hơn à?”
Yamada – sensei rất ngạc nhiên, nhưng lại theo vẻ khó hiểu hơn là giận dữ.
“Tôi cho là IS Schwarzer Zwieg của em đã được hoàn thành rồi à?”
“Vâng! Thử nghiệm cuối cùng đã diễn ra vào vài ngày trước.”
“Rất tốt. Có lẽ chúng ta có thể xem xem, giữa một phi công IS của đội đặc nhiệm Đức và một giảng viên của Học viện IS, ai mới là người phù hợp hơn.”
Đội Schwarzer Hasen tỏ ra rất hào hứng trước ý tưởng về một trận đấu tập.
“Eh!? Đã chiến đấu rồi à?”
“Lại còn với một bà già nữa chứ!”
“Oh, bắt đầu đi!”
“Có vẻ cô ta nghĩ rằng mình thắng được đấy.”
Dù có là lính tráng hay không, họ vẫn là những cô gái tuổi teen. Klarissa khiến họ im lặng.
“Nena! Falke! Matilda! Io!” Cả bốn cô gái cùng giật mình ngay khi nghe thấy tên của mình. “Hẹn gặp lại các cô trong phòng tạm giam.”
Gân xanh đang nổi trên trán của Klarissa, và sự giận dỗi của các cô gái chuyển thành những cái đỏ mặt xấu hổ.
“Mà, er, em có cho mình một tiểu đội khá là đặc biệt đấy!” Yamada – sensei cười gượng, chỉ để nhận lại cái nhìn trừng trừng của Klarissa. Nhắm thẳng ngay bộ ngực còn lớn hơn cả của cô.
“Tôi... Tôi sẽ không tha cho cô, Milchkuh khốn kiếp!” Nhìn thấy phó chỉ huy của mình đang sặc mùi ghen tị, Laura chỉ biết thở dài.
***
Khu vực thí luyện của đội đặc nhiệm IS Đức. Maya và Klarissa, trong bộ IS suit, đang liếc nhìn nhau.
“Đấu thôi nào!” Klarissa đưa tay ra và Maya nắm lấy nó. Tôi sẽ cho cô thấy ai mới là chiếu trên! Klarissa hy vọng sẽ có một chiến thắng áp đảo, và mặt cô tái nhợt ngay khi cảm nhận thấy cái bắt tay của Maya. Gah! Con ả gorilla khốn kiếp!
Maya đã nhận ra chuyện gì sắp xảy đến và đã đặt toàn bộ sức mạnh của mình vào cái bắt tay đó. Nắm tay của Klarissa vẫn mạnh mẽ đến độ khiến lưng cô ứa mồ hôi lạnh. Vòng một không chính thức của trận đấu mang một kết quả hòa.
“Vàaaa... Bắt đầu!” Ngay sau tiếng hô của Chifuyu, cả Klarissa và Maya đều được bao bọc trong ánh sáng và IS của họ xuất hiện.
“Tôi đến đây!” Rafale Revive Special ‘Show Must Go On’ của Maya mở bung những chiếc khiên hình cánh Shattered Sky ra và bay lên không trung.
“Tôi cũng sẽ không nương tay đâu!” IS Schwarzer Zwieg của Klarissa Harfouch xuất hiện, và toàn bộ học sinh của Học viện IS trố mắt ngạc nhiên. Bởi vì không như người chị của nó, Schwarzer Regen của Laura, nó nổi tiếng với phần giáp lởm chởm đầy gai nhọn như một con nhím. Vô số những lưỡi kiếm điều khiển bằng dây đang đu đưa trên các nhánh của nó tựa như quả trĩu trên cành.
“Đến đây!” Maya là người ra đòn trước, cô sử dụng chiêu oanh tạc Circle Rondo để thiết lập khoảng cách.
“Đúng là một giáo viên, hành động sách vở quá!”
Maya đáp trả bằng một loạt đạn từ khẩu súng trường tấn công Full Time Bullet cỡ 45 caliber, hàng Mỹ chính hiệu, nổi tiếng với tốc độ bắn cao và băng đạn lên đến 200 viên.
“Hmph. Nhận lấy!” Hai mươi lưỡi kiếm sử dụng dây để điều khiển bay vòng vèo và uốn éo lao đến chỗ Maya, hệt như những con rắn.
“Ugh!” Dù có sử dụng kĩ thuật hai tay hai súng, hai mươi mục tiêu cùng một lúc cũng là quá nhiều, và Maya đã bị trói chặt. Khi những lưỡi kiếm dây đó đã cắm nanh vuốt của mình vào mục tiêu, thì như những con rắn, chúng sẽ không bao giờ nhả ra. Chúng nện Maya xuống mặt đất và một đợt nữa lao đến. Trong khi đó, Klarissa cố định khẩu Nacht Nacht railgun 88 caliber trên vai mình và sẵn sàng nhắm bắn.
“Kết thúc rồi!” Khẩu Nacht Nacht, phiên bản cải tiến của khẩu railgun của Laura, có thể xuyên thủng giáp và khiên chắn của IS chỉ với một phát. Nhưng mà...
“Tôi biết trước rồi.” Bốn chiếc khiên dùng dây của Maya đã chắn đường phát súng.
“Em tập trung vào đúng chỗ rồi đấy, nhưng lại tự tin thái quá rồi!” Maya lấy ra một con dao có răng cưa và cắt đứt đám dây nhợ đang trói buộc mình.
“Không tệ!”
“Hahaha. Em cũng vậy.”
Một cơn bão đạn xẹt qua hai người họ trong khi họ tiếp cận nhau để đánh cận chiến.
Maya sử dụng một cái macuahuitl kiểu Nhật tên ‘Kukihime’, còn Klarissa dùng những chiếc baghnakh đầy gai nhọn có tên ‘Sturm und Drang’. Tầm đánh của vũ khí đã rõ ràng như ban ngày, tuy nhiên Klarissa vẫn còn có AIC [note35739] của Schwarzer Zwieg để dựa vào. Nó được điều chỉnh để ưu tiên cho việc tấn công, không phải như của Laura.[note35740]
“Nhận lấy! Sturm Zweig!” Những chiếc gai vừa mới nãy trông chỉ như vật trang trí bắn thẳng về phía Maya. Bị bất ngờ, cô cố gắng tránh né, nhưng đã quá muộn, và một phần giáp của cô đã bị khoét thủng cứ như bị khoan thẳng qua vậy.
“Vậy đây là AIC dạng tấn công!?” Một trong những chiếc gai vừa mới khoan thủng giáp của Maya, phần trường lực từ ở mũi giúp nó có thể xuyên qua bất kỳ vật cản nào. Giống như rễ cây đâm xuyên qua mặt đất để tìm nguồn nước, chúng cũng đào bới, tìm tới chỗ Maya.
“Người Ý không phải là những người duy nhất độc quyền cái thứ gọi là bão tố đâu!” Thêm một đám gai nhọn khác mọc ra. Schwarzer Zwieg bây giờ trông hệt như một con cá nóc.
Bỏ đi những chiếc khiên đã bị phá hỏng, Maya nhanh nhẹn tránh né. Đúng như những gì Klarissa mong đợi.
“...!?” Maya ngoáy lại và nhìn thấy vô số những chiếc gai đang đợi sẵn mình.
“Kết thúc rồi!” Ngay khi Klarissa nghĩ rằng mình đã thắng, một phát súng bắn vào bụng cô. Nó đến từ một trong những chiếc khiên mà Maya đã bỏ đi. “Gì chứ!? Chúng không phải chỉ là khiên sao!?”
Liếc nhìn xung quanh, Klarissa nhận thấy rằng cô đã bị bao vây.
“Cô gọi chúng là Phalanx Twelve!” Tất cả những gì cần phải làm là kéo cò. Cả hai người bọn họ.
“AHHHHHHHH!”
Hàng loạt chiếc gai và vô số viên đạn phủ kín bầu trời.
***
“Và đó là một trận hòa... Hoặc là double KO, đúng thật là.” Cả Maya và Klarissa đã mang IS gần như bị tổn hại nặng nề của mình đi sửa chữa.
“Một trận đấu rất thú vị.”
“Cô cũng không tệ đâu. Em xin lỗi.”
Mỗi người đều cùng chìa tay ra, và hình thành nên một sự kính trọng dành cho đối phương.
“Nhưng bây giờ chúng ta lại có thêm một vấn đề mới. IS của cô đã tổn hại quá mức để có thể làm người dẫn đầu.” Chifuyu thở dài, đặt tay lên cằm, trong khi Klarissa tập trung sự chú ý của mọi người.
“Nhưng đừng lo! Bọn em sẽ cho mọi người những hộ vệ danh dự.” Bốn cô gái lúc nãy tụ tập quanh Klarissa.
“Nena! Falke! Matilda! Io!”
“Yes, ma’am!” Đáp lại rất chính xác.
“Đội EOS của Schwarzer Hasen sẽ hộ tống mọi người tới Anh Quốc.” Mỗi người đều có EOS riêng cùng với phù hiệu thỏ đen, và vũ khí mà không cần dùng đến lõi IS để vận hành.
Không biết họ có phải những chiến binh tốt không? Nhưng họ vẫn thuộc EOS. Thậm chí là làm food cho pháo kích của địch cũng được... Đôi mắt của những thành viên đội EOS lấp lánh trong khi ngắm nhìn Chifuyu mà không nhận ra kế hoạch mà cô dành cho bọn họ.
“Chúng ta có thể làm được!”
“Chúng ta sẽ cố hết sức!”
“Chúng ta có được xin chữ ký cô ấy sau nhiệm vụ không?”
“Em muốn chụp ảnh kỉ niệm với cô.”
Chifuyu khiến họ im lặng bằng một cái vỗ tay. “Được rồi, được rồi. Chào mừng mọi người gia nhập nhóm.”
“Yes, ma’am!”
Và rồi, cả hai nhóm lên đường đến Anh Quốc.***
“Vậy, hẹn gặp lại tại Anh Quốc nhé. Tạm biệt, Ichika – san.”,
Cecilia có thể đang nói lời tạm biệt với Ichika, nhưng sau khoảng thời gian ở cạnh nhau tại công viên giải trí, cô không có gì phải lo lắng cả.
“Ừ. Tạm biệt, Cecilia.”
Hai đoàn tàu lăn bánh từ một nhà ga kiểu Âu trông như một thánh đường. Từ cửa sổ của đoàn tàu đến Pháp, Ichika vẫy tay với Cecilia, và cô cũng đáp lại bằng một nụ cười, và những cô gái khác đang rất khó chịu.
“Ichika, cậu... Cậu!”
“Ugh, thật không thể chịu nổi tên ngốc đó mà!”
Hai người bạn thuở nhỏ không thể kiềm chế sự tức giận của mình. Thật đấy, không thể.
Ngay khi những đoàn tàu đi xa khỏi nhà ga, cảnh vật bắt đầu thay đổi. Charlotte, đang ngồi đối diện Ichika, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ với nét mặt mơ màng; viễn cảnh gặp lại người cha mà cô không hề đòi hỏi đang gặm nhấm cô. Ichika đã hứa với cô rằng, chỉ cần cô còn ở lại Học viện IS, cô sẽ được tự do. Nhưng bây giờ cô đã bước chân ra khỏi thánh địa đó... Và cô cũng không phải người duy nhất bị quá khứ của mình bắt kịp.
“Charl.” Ichika gọi cô. “Đừng lo lắng quá. Mình hứa sẽ bảo vệ cậu mà, mình nghiêm túc đấy.”
Trong khi cô cúi mặt xuống chiếc bàn xếp ở trên ghế, như một thói quen, cô cảm thấy bàn tay của Ichika đã vòng qua người mình. Trong khi cậu nhìn thẳng vào mắt cô, cô thấy má mình trở nên ấm áp.
“Mmm... Cảm ơn, Ichika,” Cô trả lời, và nắm lấy bàn tay cậu. Cứ như lúc này trên cả thế giới chỉ có hai người bọn họ.
“Ahem!” Ngạc nhiên thay, chính Chifuyu là người đã quyết định tằng hắng, mắt cô liếc ngang liếc dọc. “Mấy đứa biết đấy, đi tàu làm cổ họng tôi khô quá.”
Laura là người đầu tiên nói theo.
“Đúng chứ? Chúng ta nên gọi đồ uống – Không, chúng ta nên gửi một người đến toa ăn uống để gọi nước.” Cô liếc nhìn sang Kanzashi.
“Ichika, nếu cậu không phiền...”
Họ hợp tác rất ăn ý, cứ như là được liên kết bởi một kiểu thần giao cách cảm của con gái vậy.
“Được thôi, mình sẽ đi.” Ichika nói và đứng dậy. “Chị uống cà phê nhỉ, Chifuyu – nee?”
“Ừ. Đen nhé.” Ichika quả là Ichika. Cậu chỉ xác nhận đồ uống của Chifuyu mà không phải của ai khác. Ngay khi cậu ấy rời đi, Chifuyu đánh ánh mắt sang phía Charlotte. “Đừng có cố gắng quá. Tôi biết em thỉnh thoảng vẫn cố đỡ cả thế giới trên vai mình mà.”
Charlotte rất biết ơn vì sự đồng cảm của một người cũng ở trong tình huống giống như cô.
“Em cám ơn rất nhiều. Nhưng đây là chuyện mà em luôn biết là mình sẽ phải đối mặt một ngày nào đó.” Cô trả lời, nắm chặt bàn tay lại.
“Ý của cô ấy chính là như thế đấy, Charlotte.” Bạn của cô, Laura, cố làm cô bình tĩnh lại.
Và Kanzashi nói thêm. “Không có ai phải đối mặt với chuyện này một mình cả.”
Cảm động vì lòng tốt của họ, Charlotte gật đầu.
“Cảm ơn mọi người.”
Và rồi Ichika quay lại.
“Cà phê của chị đây, Chifuyu – nee.” Trước nhất phải là chị của cậu, tất nhiên rồi. Và ba cô gái còn lại đánh cho cậu những ánh nhìn thất vọng.
“Có vấn đề gì à?” Vì lý do gì đó, trông Chifuyu có vẻ hơi tự mãn.
***
Họ đã vượt qua biên giới và tiến vào nước Pháp. Trong khi ngắm nhìn phong cảnh đồng quê Châu Âu đang lướt qua khung cửa sổ, Ichika quay sang nói chuyện với Charlotte.
“Vậy Charl, cậu được sinh ra ở đâu vậy?”
“Ở một ngôi làng tại Occitània. Có hơi xa chỗ này một chút.”
“Cậu không muốn về thăm à? Cũng khá lâu rồi cậu không về nhà mà, đây cũng là dịp tốt để đi thăm thú một chút.” Ý của Ichika, nhưng cậu không muốn nói thẳng ra, là cậu nghĩ đây là một cơ hội tốt để đi viếng mộ mẹ của cô ấy.
Tuy nhiên, Charl chỉ lắc đầu và nói. “Hmm. Mình ổn mà. Mình rất vui vì được hít thở không khí của nước Pháp một lần nữa.”
... Có vẻ cô ấy không muốn. Charl là kiểu người hạnh phúc với những niềm vui nho nhỏ mà cô tìm được. Lúc nào cũng vậy, kể từ lúc cậu mới gặp cô ấy.
“Mình hiểu rồi.” Ichika ậm ừ cho qua chuyện. Biết khi nào nên từ bỏ cũng là một đức tính tốt.
“Oh, nhân tiện đây.” Ichika mở miệng thêm lần nữa, có vẻ như muốn chuyển chủ đề. “Có một nhà ga tên là Charles nhỉ? Gare de Marseille-Saint-Charles? Nó gợi cho mình nhớ về lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Cũng khá lâu rồi cậu không gọi cô ấy bằng cái tên đó.
“Đừng có nhắc đến chuyện đó nữa mà.” Charlotte la lên. “Xấu hổ lắm!”
Laura và Kanzashi đang ngồi quan sát bằng ánh mắt ghen tị từ hàng ghế bên kia lối đi, họ tập trung vào cặp đôi đến nỗi hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Chifuyu.
Chifuyu thở dài.
“Hai đứa.” Chifuyu lên tiếng. “Tránh ra, tôi muốn ngồi ngắm cảnh ở bên đó.”
Hàng ghế ngồi trên toa tàu đủ cho ba người, với một lối nhỏ để phân cách giữa dãy ghế đơn và dãy ghế đôi. Chifuyu đang ngồi đối diện với Laura và Kanzashi ở một cụm ghế dành cho bốn người, trong khi Ichika và Charlotte đang ngồi quay mặt về phía nhau ở bên kia. Chifuyu đã quyết định ném một khúc xương cho Laura và Kanzashi bằng cách độc chiếm một ghế đơn cho riêng mình, buộc Ichika và Charlotte phải qua ngồi chung với nhóm.
“Coi nào, tránh ra đi.” Chifuyu lên tiếng một lần nữa.
Ichika phàn nàn trước diễn biến bất thường này. “Chị bị làm sao vậy Chifuyu – nee?”
Đáp lại sự hỗn hào của cậu là một cái tát vào mông. Chắc chắn cô ấy đã bị gì rồi.
“Và?”
Ichika qua ngồi đối diện với Laura và khoanh tay lại.
“Cậu đã nói gì với Chifuyu – nee à?”
“Không có, không có gì cả! Đúng là một cô dâu thô lỗ!” Laura “hmph” một tiếng rồi khoanh tay. Việc xoa dịu tình hình bây giờ phụ thuộc vào Charlotte.
“Cậu không cần phải giận dữ đâu Laura. Sẽ ra sao nếu như mặt cậu bị kẹt luôn như thế chứ?”
“Ý của cậu ‘kẹt luôn như thế' nghĩa là sao? Đây là gương mặt bình thường của mình mà.”
“Sẽ rất phí phạm nếu như gương mặt dễ thương như thế bị kẹt bởi biểu cảm giận dữ đấy, đúng không Kanzashi?”
Kanzashi cũng quyết định hùa theo. “Đúng thế.”
Mặt của Laura đỏ đến tận mang tai. Không thể kiềm chế bản thân, cô phụt ra. “Dễ - dễ thương? Dễ thương sao? Chuyện đó thì có liên quan gì chứ?”
Ichika nhanh chóng di chuyển chân mình để tránh né mấy cái dậm chân xấu hổ của Laura. Cậu đã học được cách đối phó với những cô gái xung quanh mình.
“Gần đây cậu lạ lắm đấy, Ichika...” Kanzashi nói.
“Thật sao?”
“Phải. Cậu ‘cố ý' làm những chuyện mà trước đây là ‘vô ý'.”
“Huh, có lẽ là vậy nhỉ.”,
Ichika trả lời, gần như là độc thoại. Sự thờ ơ trong tông giọng của cậu khiến những cô gái nghi ngờ ý định của Ichika, nhưng không một ai nói ra.
Đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh.
“Cậu biết đấy, mình luôn nghĩ nước Pháp trông giống như trong mấy bức tranh cổ vậy, nhưng cái nhà ga này đúng là khổng lồ.” Ichika nói.
“Nhà ga ở Nhật vốn đã nhỏ rồi, lại còn có cảm giác chật chội hơn bởi hàng tá người ở trỏng nữa.”
“Oh, huh.” Như thể vừa mới nghĩ ra gì đó, Ichika quay sang Laura. “Ẩm thực của Đức làm mình rất ấn tượng đấy. Mình ước có cơ hội được học vài công thức chế biến khoai tây.”
Những món ăn mà Schwarzer Hasen làm rất ngon, và có vẻ như đó là thứ mà Laura rất tự hào.
“Nghĩa vụ của một người lính là phải làm ra được món ăn ngon từ bất cứ nguyên liệu nào có thể. Đặc biệt là ở đội của em.” Laura, lãnh đạo của một biệt đội IS toàn nữ, chắc cũng là một đầu bếp giỏi ngang ngửa với Charlotte. Liệu sự thiếu tự tin của cô ấy chẳng qua là do cô ấy vẫn chưa thức tỉnh nét nữ tính của mình? Hay là do cô ấy chỉ xem đó là một kĩ năng sống cơ bản?
“Kanzashi.” Ichika quay sang cô ấy và nói. “Đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi Nhật Bản phải không? Với mình thì đúng vậy đấy.”
“Mình không có đi du lịch nhiều lắm...nên cũng rất vui.”
“Hiểu rồi. Cậu có nghe tin gì từ Tatenashi – san chưa?” Ichika đang chờ đợi một câu trả lời kiểu như. “Ừ, chị ấy sẽ nghiền nát cô ả người Nga đó!”
“Ừ thì... Mình không nghĩ là mọi chuyện sẽ được suôn sẻ lắm đâu.” Kanzashi xấu hổ vì thất bại của chị mình. Mà, Tatenashi chắc vẫn đang trên đường đến Anh Quốc.
“Có vẻ cô ấy cũng gặp một chút rắc rối nhỉ...”
“Ừ, một chút...”
Ngay khi màn trao đổi bắt đầu chuyển thành một cuộc trò chuyện, một người bán rong tiếp cận họ.
“Bonjour. Liệu các bạn có hứng thú với sandwich không?”
“Sandwich bằng bánh mì Pháp ư? Mình chưa từng thử món đó bao giờ.” Ngay khi Ichika nghiêng người để quan sát kĩ món ăn, người bán rong nhận ra cậu.
“Cậu... Cậu là Orimura Ichika từ Nhật Bản!”
“Er, ừ, phải... Nhưng làm sao bác nhận ra cháu?”
“Ôi trời, cậu nổi tiếng đến tận đây luôn đấy! Orimura Ichika, cậu con trai duy nhất trên thế giới có thể điều khiển IS! Tia sáng hy vọng cuối cùng của toàn thể đàn ông!”
Người đàn ông chìa tay ra, và Ichika khiên cưỡng bắt tay ông ấy.
“Ah, merveilleuse! Tôi xin chữ ký cậu được không?”
“Ah, vâng. Ahaha...”
Sau mười phút với những câu hỏi dồn dập, người đàn ông để lại những chiếc sandwich cho mọi người cùng với câu “Tôi đãi!”. Ít nhất thì ông ấy cũng có ý tốt.
“Chà... Chắc là mình nổi tiếng lắm nhỉ?” Ichika nói, vẫn còn bất ngờ vì cuộc gặp gỡ này.
“Tất nhiên rồi! Không phải cậu đã từng làm phỏng vấn với phóng viên người nước ngoài rồi sao?”
“Mà, nguyên một đám con gái của Schwarzer Hasen bu lại xin chữ ký mình, nên mình đoán là việc đó cũng khá là suôn sẻ nhỉ.” Ichika trả lời, nhớ lại cuộc gặp gỡ mới diễn ra không lâu trước đây. “Mà, mình không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó.”
“Đừng lo. Anh đã truyền cảm hứng để em tập luyện kĩ thuật của mình.”
Ichika đỏ mặt trước cú thúc khuỷu tay đó và nói. “Laura! Mình nói là mình không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó mà.”
“Mm? Oh, phải nhỉ.” Laura nửa xin lỗi, nhằm trả thù cho sự đau khổ mà ban nãy phải chịu đựng. Cô cười mỉm.
“Wow. Cảnh bên ngoài đẹp quá!” Kanzashi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi cắn một miếng sandwich. “Ngon lắm đấy, Ichika. Cậu cũng thử đi.”
“Oh, phải. Không nên phí phạm của cho như thế nhỉ.”
Đang là mùa đông, và việc đang ở nơi gần giống như phía bắc của Nhật Bản càng khiến cho mùa đông hiện lên rõ ràng hơn nữa. Trong khi ngắm nhìn khung cảnh phủ đầy băng trắng xóa, Ichika cắn một miếng sandwich.
***
Sau một chuyến đi dài, bây giờ là ban đêm. Nhưng lại có một vấn đề.
“Cái gì, hai phòng ba người sao?”
Bọn họ đã đặt ba phòng đôi, nhưng chắc là đã có lỗi trong việc đặt phòng. Họ có tổng cộng năm người. Và chỉ có một thằng con trai. Bình thường thì họ sẽ ra sức để yêu cầu lại cho đúng phòng, nhưng đây không phải là tình huống bình thường đối với bốn cô gái.
“Hmph. Tôi là người lãnh đạo. Vậy nên hai người nhà Orimura sẽ dùng một phòng. Ba đứa có thể dùng phòng còn lại.” Lý lẽ của Chifuyu không hề thuyết phục một chút nào.
“Chờ đã, chờ đã, chờ đã.”
“Như vậy là không đúng!”
Phải, là không thuyết phục đối với ba cô gái đang yêu. Nhưng Chifuyu không định cho qua chuyện, hoặc là chịu thua họ.
“Mấy đứa cứ thích phàn nàn về đủ thứ chuyện trên đời nhỉ?” Chifuyu khiêu khích.
“Được rồi! Laura! Em sẽ ở cùng với chúng tôi. Có phàn nàn gì nữa không?” Là chiến thuật chia để trị.
Đối với Laura, được ở chung phòng với hai người nhà Orimura chính là thiên đường, nhưng phản bội bạn bè thì lại là địa ngục.
“Ughhhhh...” Cô nghiến răng.
Ở một bên vai, cô nghe thấy giọng nói của một thiên thần. “Không, Laura! Cậu không được chỉ nghĩ riêng cho bản thân mà bỏ mặc người bạn Charlotte của cậu được!”
“Mình... Mình biết chứ...”
Và ở bên vai kia, là một con quỷ. “Bwahaha. Đây là luật rừng. Cứ giành lấy tất cả những gì thuộc về mình đi! Vwee-hee-hee.”
“Cậu nói đúng. Có thể mình sẽ không bao giờ có một cơ hội như thế này lần nữa!”
Làm sao đây, Laura? Làm sao đây?
“Không được!” Thiên thần hét lên.
“Cậu biết cần phải làm gì mà.” Ác quỷ cười chế nhạo.
Cả thế giới xoay vòng xung quanh Laura, và cô đổ ập xuống sàn cùng một chiếc mũi đang chảy máu ròng ròng.
“Yikes! Laura, cậu ổn chứ?” Charlotte la lên, và chạy đến chỗ cô ấy.
“Charlotte... Mình không chịu nổi nữa...”
“Khắp người cậu đầy máu rồi. Nhưng cậu vẫn còn đang ở trong cuộc chiến đấy.” Charlotte lấy ra một thứ nước và đưa nó cho Laura... Nước cam máu.
“Còn một chút ở trên mũi này...” Lần đầu tiên, Kanzashi nhảy vào để trì hoãn đòn tấn công thứ hai.
“Sao các cậu không dùng trò kéo – búa – bao để quyết định?” Một đề nghị thú vị đến từ vị trí của Ichika. “Người nào thua sẽ bị kẹt phải ở chung phòng với mình.”
Cậu ấy chắc chắn không nhìn nhận sự việc theo cùng cách với các cô gái, nhưng không có ai than phiền cả. Một giải an ủi. Cũng không có gì hiếm thấy.
“Được rồi, đếm đến ba nhé. Một, hai...” Chifuyu cũng tham gia, quả là không ai ngờ đến. “Ba!”
Họ cùng đưa tay ra, và Charlotte đã “thua”.
“Mình làm được rồi! Mình làm được rồi, Ichika!” Cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên, trước những ánh mắt sửng sốt của Laura và Kanzashi. Trong khi đó, Chifuyu lại thở dài bực bội.
“Chúc ngủ ngon, mọi người!” Charlotte đang rất hăng hái. Nói một câu “đi nào” với Ichika, cô nhanh chóng đi vào phòng.
“Oh, wow!”
Căn phòng rất rộng và được bài trí rất tốt, trông giống như kiểu phòng mà một người sẽ qua đêm trong khi đang đi làm ăn. Một chiếc giường ba tầng không phải là kiểu mà một người sẽ mong nhìn thấy, nhưng đối với Charl, thế này lại càng tốt hơn.
“Cậu có chắc là muốn ở chung phòng không?” Ichika hỏi. “Cậu luôn có thể bảo Chifuyu – nee đổi phòng mà.”
“Không, mình ổn mà.” Charlotte lắc đầu. “Chờ đã, không lẽ là cậu không thích...”
“Được mà, chỉ là... Ah, thôi, sao cũng được!”
Không biết cái sao cũng được đó là “sao cũng được” gì càng khiến cho Charlotte thêm căng thẳng.
“Được rồi. Mình đi thay đồ ngủ đây.”
“Vậy mình sẽ ra ngoài. Báo mình khi cậu thay xong nhé.” Ichika tốc biến ra khỏi phòng, nhanh đến mức không nghe thấy tiếng thì thầm của Charlotte “nếu muốn thì cậu ở lại cũng được mà”.
Cô nhanh chóng thay đồ, sang một bộ đồ có sọc, và gọi Ichika. “Mình xong rồi đây.”
“Mm? Oh, được rồi.” Ichika nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. “Chuyện gì đã xảy ra với bộ đồ ngủ hình mèo rồi?”
“Oh, chúng hả? Không thể nào mình mang chúng theo được. Cái đó chỉ để dành mặc ở nhà thôi.”
“Ah, cũng hợp lý.” Charlotte có rất nhiều chuyện nghiêm túc cần phải đối mặt ở nhà mình đến mức cô không hề nghĩ đến những chuyện vui vẻ trong lúc đóng gói hành lý. Đến cả Ichika cũng nhận ra điều đó.
“Được rồi. Vậy thì đi ngủ thôi.”
“Er, ah...” Charlotte lắp bắp trong một khắc. Cô không nghĩ là sẽ vào thẳng giường.
“Này Charl. Cậu thích trên hay dưới?”
Mặt cô ấy ửng đỏ. Trên hay dưới? M – mình không quyết định được...
“Nếu cậu không quyết định được, vậy mình chọn dùm cho cậu vậy.”
“Eh? Ah, um... Cậu quyết định đi...”
Trong khi mặt của Charlotte tiếp tục đỏ hơn nữa. Ichika đã nhảy lên giường. “Mình chọn giường dưới. Cậu cứ việc chọn một trong hai cái còn lại.”
Trong khi Ichika đang tận hưởng việc được lựa chọn đầu tiên, Charlotte lại xụ xuống. “Oh... Ra ý cậu là như vậy...”
Tất cả những gì cô có thể cảm thấy là một sự xấu hổ đến bực bội và đầu óc cô trống rỗng. “Vậy mình sẽ chọn giường giữa.”
Cô leo lên thang, và Ichika lại nói tiếp. “Này Charl!”
“Ừ? Gì nữa?”
“Chúng ta đến nước Pháp rồi.”
“Ử.” Nhận ra sự phức tạp trong cảm xúc của Charl, Ichika cũng im lặng.
“Và?”“Không có gì. Chúc ngủ ngon.” Ichika kéo chăn trùm kín người mình và đi ngủ.
Giữa những dòng suy nghĩ cuộn xoáy về những chuyện đã xảy ra, Charlotte vẫn biết ơn vì những gì cậu đã làm.
“Chúc ngủ ngon, Ichika...”
Và một đêm yên bình qua đi.
***
“Vậy ra đây là Paris... Lạnh quá!” Ichika run cầm cập trong khi bước xuống tàu điện trong bộ đồng phục mùa đông của Học viện IS. Ánh mặt trời yếu ớt của tháng mười hai không hề làm cậu ấm hơn một chút nào.
“Cậu không ăn mặc đúng kiểu rồi.” Charl cho tay vào trong túi xách và lấy một chiếc khăn quàng và quấn nó quanh cổ của Ichika.
“Ah, ấm áp quá!”
Charlotte cười khúc khích. “Amb plaisir, Ichika.”
Nụ cười của Charlotte tỏa sáng còn hơn cả ánh mặt trời yếu ớt kia – và trong khi đó, Laura và Kanzashi, bị bỏ mặc từ đêm hôm trước, đang bị đông thành đá. Không thể trách được khi bọ họ bị mắc kẹt với Chifuyu và quá căng thẳng đến mức không thể ngủ nổi.
“Ichika. Bienvenue en France! Bienvenue à Paris!”
Vạt áo khoác của Charlotte phấp phới trong khi cô nhún chân chào một cách lịch sự.
Từ đằng sau cô, một người đàn ông lớn tuổi tằng hắng một cái và nói. “Xin lỗi, ma dame. Nếu như không đi ngay, chúng ta sẽ bị muộn mất.” Đó là quản gia của Charlotte, trông ông có lẽ vào khoảng 55 đến 60 tuổi, và rõ ràng là ông ta rất tôn trọng Charlotte.
“Tất nhiên rồi. Đi nào.” Nhanh chóng nắm lấy tay của Ichika, cô kéo cậu xuống những bậc thang của nhà ga, nơi một chiếc limousine đang đợi sẵn.
Mà, có vẻ như đến giờ thì cô ấy vẫn ổn. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó của Charlotte cũng đủ khiến cậu an lòng.
Trong khi Ichika còn đang thư giãn, Charlotte khoác lấy tay cậu và nói. “Mình có thể thư thái được như vậy là nhờ có cậu ở đây đấy, Ichika.”
“Mm? Thật vậy sao? Mình không nghĩ là mình có làm gì cả...”
“Không phải thế.” Charlotte cười khúc khích. Chỉ cần có cậu ở bên cạnh cô. Như vậy là đã đủ với Charlotte rồi.
***
Paris, nước Pháp, một người đàn ông đang đứng trước cổng của đấu trường IS thuộc tập đoàn Dunois. Là chủ tịch của tập đoàn và là cha của Charlotte, Albert Dunois. Với một bộ vest đắt tiền, một bộ râu, và những lời cay nghiệt.
“Sắp rồi.” Ông nhìn xuống đồng hồ, và chiếc limousine chở Charlotte và Ichika đến. Trong khi họ chầm chậm xuống xe, cơn giận của ông lên đến đỉnh điểm. “Con đến trễ.”
Đó là những lời đầu tiên trong cuộc hội ngộ với Charlotte. Chỉ riêng điều đó cũng đủ khiến Ichika bực mình, nhưng Charlotte đã lên tiếng trước khi cậu kịp mở lời. “Con xin lỗi, thưa Chủ tịch. Là do kẹt xe ạ.”
“Ta có bảo con bào chữa à?”
“... Xin lỗi.” Charlotte ôm đầu, để rồi nhận lấy một cái “hmph” đầy chế nhạo của Albert.
“Ông nghĩ ông có quyền gì mà dám...”
“Orimura!” Ichika rất bất ngờ vì ông ta đối xử với con gái mình như thế, nhưng Chifuyu đã kiềm cậu lại. “Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của học trò mình.”
“Ta từng nghe những thứ tồi tệ hơn cơ.”
“Cảm ơn sự chiếu cố của ông.” Chifuyu vẫn tiếp tục cúi đầu trong khi nói. Ichika sắp sửa chịu không nổi nữa, nhưng Chifuyu đã thì thầm vào tai cậu. “Cậu không nhận ra là làm thế chỉ khiến mọi thứ tồi tệ thêm à?”
“Ugh...” Ichika co rúm lại.
“Bình tĩnh lại đi. Tôi không có mang cậu đến đây để đánh nhau đâu.”
“Em hiểu rồi, Chifuyu – nee...”
“Phải gọi là Orimura – sensei.” Cô nhéo tai cậu với lực mạnh đến mức cậu còn không thể la lên nổi.
“Oww...” Lực nhéo đủ mạnh để cậu phải cố gắng lắm mới thốt ra được vài lời, mặt Ichika đỏ rực lên trong khi cố kiềm nén cơn đau.
“Dù sao thì, vào vấn đề chính.” Albert Dunois cố tình lên tiếng. “Ta sẽ chuyển Charlotte Dunois sang một IS thế hệ thứ ba. Mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành rồi.”
Sau khi nói xong những lời đó, ông ta bước vào đấu trường.
“Nhưng chờ đã.” Charlotte bắt đầu phản đối. “Con không thể cứ thế mà đổi được... Con không thể bỏ mặc Revive như thế...”
Ánh mắt cô tràn đầy sự phản đối, nhưng Albert không thèm đếm xỉa gì đến chúng.
“Ta không có hỏi ý kiến của con.”
“Ugh! Cha lúc nào cũng vậy.” Cô hét lên, nắm chặt tay lại. “Cha không hiểu bất cứ thứ gì cả! Không hiểu Revive! Cũng không hiểu mẹ!”
“Không cha mẹ nào lại đi ép buộc con cái làm chuyện mà chúng không muốn cả.” Ichika chen ngang.
“Nó là một cái lõi mới toanh. Nó không có dữ liệu chiến đấu của Charlotte. Nó sẽ thất bại thôi.” Laura nói thêm.
Vượt ra khỏi sự can ngăn của Chifuyu, họ đứng chắn ngay giữa Charlotte và cha cô như những tấm khiên.
“Được thôi...” Albert nói, chỉnh lại giọng của mình. “Vậy sao ta không để nó thu thập một ít dữ liệu thông qua một trận đấu tập nhỉ? Nếu Revive thắng, có lẽ ta sẽ bỏ qua cho hành động chống đối này.”
“Bỏ qua” là từ cuối cùng hiện lên trong tâm trí của Laura và Ichika, nhưng Charlotte vẫn chấp nhận thử thách. “Con đồng ý. Bọn con sẽ không thua. Không phải con, hay Revive.”
Để lại từ “có lẽ”, Albert tiếp tục bước vào trung tâm của đấu trường.
“Vậy để xem con có thể thắng được IS thế hệ thứ ba của tập đoàn Dunois, Cosmos, không?” Những lời của ông đánh thức Cosmos, và những chiếc cánh gắn bộ đẩy như những cánh hoa của nó tỏa ra.
Cùng lúc đó, nó cũng thức một kí ức xa xăm trong tâm trí Charlotte.
“Mama, loài hoa mẹ yêu thích là gì?”
“Sao vậy, Charlotte?”
“Tại sắp đến sinh nhật của mẹ rồi.”
“Mà... Đó là loài hoa mang đến cho mẹ nhiều kỉ niệm nhất.”
“Kỉ niệm?”
“Là loài hoa mà tinh yêu của mẹ đã trao cho mẹ. Đó là...”
Nụ cười của mẹ cô, sự hiền từ của bà, hơi ấm của bà, tất cả đều ùa về. Cùng với mùi của cúc vạn thọ vàng...
***
“Urg! Mạnh quá!” Ngay khi trận đấu bắt đầu, Charlotte đã bị đẩy vào tình thế bất lợi. Cosmos được xem là bản cải tiến của Revive, trên tất cả mọi phương diện.
Những viên đạn bật ra khỏi khiên năng lượng thế hệ thứ ba “Le Bouclier de Pétale” của nó như những hạt mưa. Rafale Revive Custom II của Charlotte đặc biệt yếu thế so với nó. Như một đóa hoa cúc đang nở rộ, nó mở bung ra và hé lộ vô số vũ khí thích hợp cho cả tấn công lẫn phòng thủ. Khẩu súng trường tích hợp Vertu 48 – caliber, vũ khí chính của nó, có thể bắn ra cả đạn thường lẫn chùm quang hạt. Trong khi đó, khẩu shotgun mười nòng cỡ 28 – gauge Tarrasque sẽ ngăn cản đối phương tiếp cận. Charlotte phải điên cuồng tránh né, hy vọng có thể tiếp cận và gây ra một số tổn hại – nhưng có vẻ đó chính là điều mà phi công của Cosmos, Schokolade Chocolat, mong đợi.
Người phi công vẫn im lặng. Gương mặt cô hoàn toàn bị ẩn đi dưới chiếc mũ bảo hiểm, nhưng quả thật kĩ năng của cô ấy rất điêu luyện.
“Nếu đã như vậy...” Charlotte kích hoạt ignition boost, nhận lấy toàn bộ đòn công kích của Cosmos sau đó bắn thêm một loạt đạn.
“Nguy hiểm quá, Charl!” Cô có thể nghe thấy tiếng của Ichika từ đằng xa, nhưng cô biết là mình phải liều một phen.
Làm động tác giả bằng chiếc pile bunker Grey Scale, cô lộn ngược trên không trung với một cú dá hướng lên trên. Chocolat bị bất ngờ trước đòn tấn công không ngờ đến, tạo cơ hội cho Charlotte bắn trúng cô bằng khẩu shotgun của mình.
Ngay khi chiếc kính bảo hộ của cô vỡ ra...
“Chờ đã, cô là...” Charlotte há hốc. Gương mặt bên dưới chiếc mũ bảo hiểm không phải là của Schokolade Chocolat, mà là của thành viên Phantom Tasks, Autumn.
“Chết tiệt! Ta đã phải cắt tóc để cải trang đấy!” Cô ta la lên.
“Cái!? Chuyện gì thế này?” Ngay khi Charlotte hét lên, gương mặt của Albert vặn vẹo và trở nên hốt hoảng
bất thường.
“Ta sẽ lấy chiếc IS mới này, chuyện là thế đấy, đám nhóc ngu ngốc.” Autumn buông lời chế nhạo.
“Monsieur Dunois! Mau khóa màn chắn của đấu trường!”
“Tôi đang cố! Tôi đang cố đây, nhưng nó đã bị hack rồi.”
Gương mặt của Chloe Chronicle xẹt qua tâm trí Chifuyu. Cô lập tức hét lớn. “Đây là một cái bẫy! Kanzashi, cố gắng hack ngược lại đi!”
“Yes, Ma’am!” Kanzashi mở bảng điều khiển của Uchigane Nishiki ra. Những ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím trong khi vô số dòng thông tin lấp đầy màn hình.
“Chifuyu – nee!” Ngay khi Chifuyu dao động, Ichika đã nhảy ra trước. “Em có thể vô hiệu hóa màn chắn của đấu trường. Sau đó chúng ta có thể cứu Charlotte.”
“Đồ ngốc! Đó chính là thứ bọn chúng muốn đấy! Ngay khi màn chắn biến mất, cô ta sẽ trốn thoát đấy!”
“Nhưng mà chúng ta không thể đứng nhìn được! CHARLOTTE!” Laura la lên.
Chifuyu cũng không cam tâm chịu đứng nhìn.
“Ta là một người cha thất bại...” Albert lẩm nhẩm, sự bất lực đang đè nặng tâm trí ông. “Ta lại đặt con gái mình vào nguy hiểm rồi...”
“Lại!? Ý ông là sao?” Ichika bối rối quay sang nhìn ông.
“Trước đây trong nội bộ tập đoàn Dunois, đã từng có nỗ lực nhằm loại bỏ Charlotte.” Albert trả lời. “Bằng cách thức đơn giản nhất – ám sát.”
“Ám...”
“Nhưng không có một ai trên thế giới được bảo vệ nghiêm ngặt như phi công IS.” Ông ta nói tiếp. “Vì thế ta đã giao Revive cho Charlotte.”
“Thật vô l...”
“Tại Học viện IS, con bé sẽ nằm ngoài tầm với của gia đình ta.”
Ngay khi nghĩ đến lý do mà Albert xua đuổi con gái mình đi, máu dồn lên não Ichika.
“Tôi nghe đủ rồi!” Cậu hét lớn. Không quan trọng. Bất cứ ai làm tổn thương Charlotte đều là kẻ thù của Ichika.
Albert hơi loạng choạng trước cú đấm bất ngờ của Ichika sau đó quay sang nạt lại cậu.
“Thằng nhóc ngu ngốc!” Ông quát. “Mày thì hiểu cái gì chứ?”
“Tôi không cần biết lý do của ông là gì! Và tôi cũng không thèm quan tâm!”
Chifuyu cứ để mặc họ đánh nhau.
Lúc này thì, có can ngăn cũng chẳng thay đổi được gì cả.
“Orimura – sensei! Em đã tìm ra nguồn hack!”
“Làm tốt lắm, Kanzashi!” Chifuyu chuẩn bị đuổi theo Cloe, thì lại nhăn mặt khi nhìn thấy vị trí của cô ta.
“Một kilomet ngay trên đầu chúng ta... Eesh.”
IS Kurokagi của Cloe được thiết kế chuyên dụng cho tác chiến điện tử, nhưng nó vẫn có những chức năng bay cơ bản. Chifuyu đã quên mất rằng cô ta đã được cấy ghép những thiết bị cường hóa bằng máy móc. Trong khi cô cau mày, phần mái của đấu trường bắt đầu mở ra, Autumn sắp sửa trốn thoát. Cô ta sẽ trốn mất! Nhưng đây cũng là cơ hội để chúng ta phản công!
Tuy nhiên, trước khi cô kịp làm vậy, Autumn đã chuẩn bị để kết liễu một Charlotte đang hoảng loạn.
“Đến lúc trả đũa rồi.” Những loạt đạn shotgun ở khoảng cách bằng không khiến cho phần giáp của Revive vỡ thành từng mảnh.
“Guh!” Charlotte văng ra xa.
Chĩa khẩu súng trường về phía chiếc lõi IS đã bị lộ ra, Autumn khai hỏa phát súng kết liễu. Tất cả những gì mọi người có thể làm là chứng kiến cái lõi của Revive bắt đầu nứt ra.
“Ôi không!” Laura kích hoạt IS Schwarzer Regen. “Hai người còn tính cãi lộn đến bao giờ nữa?”
Kéo Ichika ra khỏi cuộc cãi vã, Laura tát vào mặt cậu. Đây là lần thứ hai cô ấy làm vậy.
“Đi thôi, Ichika!” Cô hét lên.
“Hiểu rồi.”
Nhưng giọng của Charlotte đã ngăn cậu sử dụng Reiraku Byakuya.
“Không! Lùi lại!” Can thiệp vào cuộc chiến chính là điều mà kẻ thù mong muốn. “Làm ơn! Hãy cho ta sức mạnh, Revive! Không phải vì ta! Mà vì bà ấy! Vì mẹ!”
Cô không muốn nhìn thấy những đóa hoa cúc vạn thọ vàng mà mẹ mình yêu quý bị chà đạp như thế này. Ý chí của cô bừng cháy như ngọn lửa, và để đáp lại, lõi của Revive bắt đầu phát sáng.
“Second shift? Lúc này sao? Dừng lại ngay, Charlotte! Nó không chịu nổi đâu!” Chifuyu la lên. Nhưng mặc kệ lời cảnh báo của cô ấy, Charlotte vẫn tiếp tục tập trung năng lượng.
“Ngươi đừng hòng!” Autumn lao vào tấn công một lần nữa, nhất quyết không cho Charlotte bất kỳ cơ hội nào. Đúng lúc đó, Revive bắt đầu cộng hưởng với phần giáp của Cosmos, và cả hai IS đều tắm mình trong ánh sáng. Cả Charlotte lẫn Autumn đều bị ném ra khỏi IS và rơi xuống đất.
“Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ta thích thế! Ta sẽ lấy cả hai chiếc!”
“Cô đừng hòng làm thế!” Charlotte hét lớn. “Đến đây, Revive! Rein Carnation!”
Giọng nói của cô, hy vọng của cô – đã được nghe thấy. Cả hai IS biến thành một luồng ánh sáng cuộn xoáy, rồi một vòng ánh sáng, phủ lên người cô. Bao bọc lấy cô như tình yêu của mẹ. Như niềm tự hào của cha.
“Cuộc sống của con bé chắc phải khổ sở lắm.”
“Em biết. Vậy nhưng chúng ta vẫn yêu thương nó. Yêu nhiều như cách mà anh yêu em vậy.”
“... Anh hiểu rồi.”
Giọng nói của cha và mẹ Charlotte vang vọng trong đầu cô. “Ấm áp quá... Vậy ra đây là hy vọng của mẹ...và của cha...” Đó là lần đầu tiên cô chấp nhận Albert là cha của mình.
Khi ánh sáng đã tan đi, IS lõi kép đầu tiên trên thế giới – Rein Carnation – đã được sinh ra.
Những chiếc cánh và phần giáp trông tựa như một thiên thần. Hình dạng, và trang bị của nó, trông giống như một đóa hoa cúc vạn thọ vàng. Cộng với dữ liệu chiến đấu của Revive. Một IS của riêng Charlotte.[note35741]
"Tch!” Nhận ra mình đã thất bại, Autumn kích hoạt IS Arachne và quay đầu bỏ trốn. Tuy nhiên, Charlotte, Thiên Thần Chiến Tranh, không hề nhân từ.
“Cô đừng hòng trốn thoát! Sau khi đã xúc phạm cái tên của loài hoa cúc vạn thọ vàng!” Rein Carnation cất cánh, hệt như sứ giả của một vị thần đang giận dữ. Khẩu súng trường tích hợp 48 – caliber Vertu II được tái sinh phát ra ánh sáng kì ảo trong lúc xả đạn.
“Laura! Ichika! Mình sẽ lo liệu người này.”
“Hiểu rồi!” Ngay sau mệnh lệnh của Chifuyu, họ cùng xông thẳng lên phần mái của đấu trường.
Ở trên bầu trời xanh, Cloe, đang mặc bộ đồ gothic lolita màu đen, đang đợi sẵn. Một cuộc gặp gỡ định mệnh với Laura.
“Chị đến rồi...” Cloe lẩm bẩm.
“Cô... Gương mặt cô...” Gương mặt giống hệt. Mái tóc giống hệt. Màu da giống hệt. Cứ như Laura đang nhìn vào trong gương vậy.“ÔI trời, không phải là Lorelei hoàn hảo đây sao. Em chính là chị. Một Laura không thể trở thành chị.” Những lời của cô tuôn ra như một bài hát, vang vọng lạ thường bên tai của Laura.
“Lorelei? Cô đang nói về cái gì vậy?”
“Tốt hơn là chị không nên biết. Và ngươi, tên đàn ông ở bên cạnh chị ấy, Orimura Ichika.”
“Tôi á? Tôi thì sao?” Ichika há hốc, không thể kiềm chế sự ngạc nhiên khi đột nhiên bị gọi tên.
Một lần nữa, ngôn từ nhẹ nhàng bật ra từ miệng cô. “Một kẻ dị thường. Một kẻ nhất định phải... Bị loại bỏ... Vì chủ nhân.”
“Cái gì chứ!?”
Một thông điệp được truyền tới đánh bật Ichika và Laura ra khỏi sự bối rối. “Hai đứa đang làm cái gì vậy? Hai đứa đang nhìn một ảnh chiếu ba chiều đấy.”
“......?!” Cloe biến mất, và bóng tối bao phủ bầu trời. Một biển bóng tối đen như mực thay thế cho bầu trời xanh, mặt trăng mờ ảo mọc lên thay cho mặt trời. Những đám mây xung quanh họ đã trở thành những đám mây bão.
“Đây... Đây là World Purge!” Laura co rúm lại khi thế giới xung quanh cô bắt đầu mờ nhạt đi, nhưng Ichika đã ở đó để kéo cô về với thực tại.
“Ra khỏi đây thôi, Laura!”
“Anh điên rồi à?”
“Bình tĩnh lại đi! Nếu chúng ta còn ở đây, cậu sẽ bị nó nuốt chửng nữa đấy.”
“... Hiểu rồi.” Được Ichika làm cho bình tĩnh lại, Laura bám theo cậu để quay trở xuống đấu trường. Lorelei? Cái đó nghĩa là gì chứ? Mình là ai? Bị dao động bởi World Purge, trái tim cô chìm nhanh như độ cao của cô vậy mặc dù cô vẫn im lặng. Ngày sinh của cô. Quá khứ của cô. Trái tim cô đau nhói mỗi khi nghĩ lại về chúng.
Cloe Chronicle... Cô là cái... Laura không hiểu. Không một cái gì cả. Nhưng lúc này, mọi thứ đang dần kết nối với nhau. Đúng vậy. Mình là...
Một trong số các “Boosted”. Những con người được cường hóa. Được tạo ra vì sức mạnh. Một con rối nhằm mục đích chiến đấu.
“—Ra! Này! Laura!”
“C – Cái gì?”
“Ơn trời, cậu tỉnh rồi. Cậu ổn chứ? Mặt cậu trắng bệt ra kia kìa.” Ichika lo lắng nhìn cô, và đầu gối cô trở nên yếu ớt.
Đúng. Mình là... Không quan trọng cô là ai. Điều quan trọng là con người cô ở hiện tại. Bây giờ cô đã có mục đích để chiến đấu.
“Ah, không có gì. Dù sao thì! Anh ở gần quá! Tránh ra! Tránh ra đi!”
“Đừng có đánh mình chứ! Được rồi! Được rồi mà!”
Không còn chuyện gì nữa, Laura đã tươi tỉnh hơn một chút khi họ tiếp đất.
Và, trận chiến đã kết thúc. Charlotte đang chĩa khẩu súng trường vào trán của Autumn. “Lần này cô đừng hòng trốn thoát.”
“Ah shit, here we go again... Con khốn!”
Và như vậy, trận chiến tại đấu trường đã hạ màn.
***
“Oww... Không thể tin là thằng nhóc đó thật sự đấm anh.” Trong phòng y tế của đấu trường, cha của Charlotte, Albert, đang được săn sóc sau trận tay đôi với Ichika.
“Đó là hình phạt dành cho anh. Người đàn ông dám đi yêu hai người phụ nữ.” Người y tá đang bôi thuốc mỡ lên mặt ông chính là vợ y, Rosenda Dunois. Rosenda, người trông đúng chuẩn người vợ của một ông trùm tư bản công nghiệp, cười trêu chọc.
“Hmph...”
Ichika đang được điều trị tại một phòng khác. Và Chifuyu đang thẩm vấn Autumn.
“Cũng nhiều năm rồi em mới thấy anh hăng máu như thế đấy.” Rosenda nói, nhìn thẳng vào mắt Albert.
“Cũng tại vì thằng nhóc đó không biết cách giữ mồm giữ miệng đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Albert im lặng, cơn giận dữ của ông đã bị tảng lờ một cách thanh lịch. “... Chắc là anh cũng biết rồi nhỉ. Rằng em không thể có con...”
“...........”
“Đó là lý do anh chạm tay vào một người phụ nữ khác. Vì không còn cách nào khác để anh có thể tiếp tục yêu em.”
“Có lẽ vậy.”
Rosenda cắt ngang bầu không khí căng thẳng bằng một nụ cười khúc khích. “Anh phải thành thật hơn với em chứ.”
Rosenda tinh nghịch chọc ngón tay vào vết thương của Albert.
“Ow! Đừng mà!”
“Con gái thì cần phải được yêu thương. Em nghĩ là mình có thể hiểu được cảm xúc của con bé.”
“Ừ...” Albert im lặng, không nói nên lời.
“Quan trọng hơn, còn chiếc IS thì sao? Chúng ta đã mất nó rồi nhỉ?”
“Anh biết phải giải thích làm sao đây... Không thể biết được mấy tay bên chính phủ sẽ tuôn ra những lời lẽ gì. Chắc chắn họ sẽ muốn có một người để đỗ lỗi.”
“Ôi trời.”
“Nhưng nghĩa vụ của một người cha chính là gánh lấy trách nhiệm.” Albert mạnh mẽ ưỡn ngực ra.
“Đúng vậy.” Rosenda mỉm cười, thể hiện sự nhẫn nại của phái nữ.
“Nhưng nói rằng chúng ta đã phát triển được IS lõi kép đầu tiên trên thế giới sẽ kiềm chế được họ.” Albert nói tiếp, như thể đã nghĩ ra sẵn cái cớ. “Như thế sẽ khiến chúng câm nín.”
“Vậy thì, vấn đề của công ty đã được giải quyết. Vậy còn cô con gái?”
“... Hmm.” Albert đột ngột im lặng, đó cũng có thể được xem là câu trả lời. “... Anh vẫn không ưng được cái khẩu vị đàn ông của nó.”
Rosenda cười khúc khích. “Ahh, tình yêu của tuổi trẻ.”
“Hmph!”
Người duy nhất chứng kiến cuộc trò chuyện của họ chính là mặt trời hoàng hôn bên ngoài khung cửa sổ.
***
“Ow... Không thể tin được là lão già đó thật sự đấm mình.” Tại một phòng khác, Ichika đang được Charlotte chăm sóc.
“Ừ thì, cậu đấm ông ấy trước mà, đúng không?” Charlotte cười gượng trong khi đắp miếng gạc lên mặt cậu.
“Người lớn gì mà lại hành động như thế?”
“Là tại cậu dồn ép ông ấy quá mức đấy. Giờ thì ngồi im... Xong rồi đấy.” Sau khi đóng hộp sơ cứu lại, Charlotte liếc nhìn Ichika.
Nhận thấy điều đó, cậu nghiêng đầu thắc mắc. “Có chuyện gì à?”
“Mmm... Mình chỉ muốn cảm ơn cậu thôi.” Má của Charl bắt đầu ửng đỏ.
“Mình không nghĩ là đã làm gì đáng để cảm ơn cả.”
“Có đấy!” Ichika ngạc nhiên trước việc cô đột ngột hét lên. Về phần mình, Charl cũng há hốc và khó xử nhìn xuống sàn nhà. “Mình nghĩ là có đấy. Cậu luôn có mặt ở đó vì mình.”
“Thật sao?”
Hai người cùng im lặng, nhưng không hề khó xử. Thay vào đó, giữa họ lại đột ngột xuất hiện một cảm giác yên bình.
“Chiiiiiiiiiiiii!”
Họ có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ cánh cửa đang mở hé.
“Chiiiiiiiiiiii!”
Là ánh mắt của Laura và Kanzashi.
“Hai người biết là mình có thể vào mà.” Ngay sau câu nói của Charlotte, nét mặt họ sáng bừng lên.
“Được rồi.”
“Xin phép...”
Họ cùng nhau nhìn chằm chằm Ichika trong khi bước vào.
“G – Gì chứ?” Ichika hỏi.
“Em chỉ đang nghĩ, đi gây hấn với một người lớn có vóc dáng to gấp đôi mình chính là điều ngu ngốc nhất mà em từng thấy anh làm. Và nó nói lên rất nhiều điều.”
“Ichika... Cậu cần phải học cách kiềm chế bản thân đi.”
“Urgh.” Không thể cãi lại được. “Nhưng! Nhưng mà, mình...”
Ichika nghiêng người về trước, không thể tiếp tục ngồi yên mà chịu đựng chỉ trích. Nhưng Charlotte đã đặt tay lên môi cậu để ngăn cậu tiếp tục đứng dậy và nói. “Mình biết. Mình biết. Chúng ta sẽ xem đó là một trận hòa nhé?”
“Ugh...”
Ba cô gái cùng mỉm cười trước tiếng nấc đầy thất vọng của cậu. Người duy nhất chứng kiến cuộc trò chuyện của họ chính là mặt trời hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
***
“Er, cảm ơn vì sự hiếu khách.” Viên quản gia đã hộ tống Ichika và những người khác đến một sân bay tại Paris.
“Bảo trọng, ma Dame.”
“Jeez. Cháu có phải một cô công chúa đâu chứ. Ông có thể gọi cháu bằng tên được mà.” Charlotte phản đối.
“Không thể được! Đó chính là phản bội lại chủ nhân, và là hành động cực kỳ thô lỗ đối với người sẽ thừa kế gia sản của gia đình Dunois. Tôi chỉ đơn giản là không thể làm thế được.”
“Ahaha...”
Charlotte cười khổ, và Ichika thì thầm vào tai cô. “Đang có rất nhiều gánh nặng đặt lên vai cậu đấy, Charl.”
“Ừ.” Charlotte đỏ mặt trước hành động gần gũi đột ngột của Ichika. Đúng lúc đó, người quản gia, James, thực hiện một cử chỉ đầy tinh ranh.
“Và cậu, Monsieur Orimura. Cô ấy có thể là bạn cậu, nhưng cậu có hơi gần gũi so với một người bạn đấy. Đúng hơn là quá gần. Tôi phải yêu cầu cậu lùi lại.” Bằng một sức mạnh thật phi thường so với tuổi của mình, người quản gia đẩy họ ra xa nhau. Một ánh nhìn bối rối cùng một cú dậm chân đã hoàn thiện bức tranh về cách hành xử đậm chất người Pháp này.
Sau khi đã tạo được chút ít khoảng cách giữa mình và người quản gia, lần này Ichika thì thầm vào tai Laura. “Mình, uh, mình không nghĩ là ông ấy thích mình lắm đâu.”
“Chắc vậy.” Giống như Charlotte, má của Laura cũng ửng đỏ ngay khi cậu áp sát lại.
“Sacré bleu! Đơn giản là không thể được! Đây, đây là... Đây là hành vi không phù hợp! Nếu như cậu đã chọn ma Dame rồi, thì cậu phải giữ vững lập trường của mình! Còn nếu không, tôi đơn giản là không thể cho phép cậu đi cùng cô ấy thêm được nữa.”
“Thôi nào! Đâu có gì to tát đâu! Chúng cháu sẽ trễ chuyến bay mất!” Bị dồn ép bởi người quản gia đang giận dữ, Charlotte nhanh chân chạy đến cổng lên máy bay.
“Bọn tôi cũng đi đây. Tạm biệt.” Ngay khi Ichika tránh né được viên quản gia, cậu bị túm cổ lại.
“Nếu cậu dám làm con bé khóc. Một ngày nào đó ta có thể sẽ tha thứ cho cậu, nhưng mà...”
Nhận ra rằng đó là sự lo lắng của một người cha, Ichika bật cười mà không hề nhận ra.
“Chắc chắn là sẽ không đâu! Tạm biệt ngài!”
Tạm biệt nước pháp! Điểm đến tiếp theo, Anh Quốc!