"Yamada – sensei! Yamada – sensei! Tỉnh lại đi!” Tatenashi đang chăm sóc cho Yamada tại nhà nghỉ sau khi cô ấy bất tỉnh.
“Urg, tôi đang ở đâu đây? Hình như là, Squall Meusel đang ở đó, và rồi...”
“Cô không nên dùng tay không mà chiến đấu với IS như vậy chứ! Cô có phải là Orimura – sensei đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Yamada, Tatenashi cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại
“Dù sao thì, em đã gặp liên lạc viên, và đã nhận hàng rồi.” Tatenashi đưa một cái ghim cài áo cho Yamada. “Hãy cho em thấy tại sao cô được gọi là ‘Killing Shield' đi.”
“Ahahahah, em làm ơn quên cái tên đó đi được không?” Yamada chỉnh lại gọng kính của mình, và cô nói bằng giọng nghiêm túc. “Được rồi. Nhanh lên thôi nào.”
“Đến chiến trường ạ?”
“Phải.”
Tatenashi gật đầu rồi ôm lấy Yamada, sau đó kích hoạt IS Mysterious Lady của mình.
“Đi nào!”
Và họ bay đến chỗ Shirokishi.
***
“Mau tỉnh lại đi, Ichika!” Ling và những người khác đang cố gắng hết sức để giọng nói của mình đến được với Ichika trong khi né tránh những đòn tấn công của Shirokishi. Nhưng vẫn không có vẻ gì là cậu ấy sẽ tỉnh lại, chỉ có những đòn tấn công là càng lúc càng dữ dội hơn.
“Chúng ta làm gì đây? Năng lượng của khiên chắn sắp sửa cạn kiệt rồi.”
“Mình đang hy vọng Kenran Butou của cậu có thể giúp ích được một chút đấy.”
“Nhưng mà...” Houki chưa bao giờ sử dụng năng lực đó cho ai khác ngoài Ichika cả, và trong tình huống này... Mặc dù không muốn phải thừa nhận, cô vẫn xông tới.
“Nhưng mà! Mình sẽ không để cậu đánh bại đâu! Nếu như cậu vẫn không chịu tỉnh lại, mình sẽ đập cho đến khi cậu tỉnh đấy.”
Houki lao đến tấn công, Karaware của cô va chạm với Yukihira Nigata của Shirokishi.
“Bây giờ mình đã hiểu tại sao Forte lại phản bội chúng ta rồi.”
Vì người mà cô ấy yêu, cô ấy sẵn sàng vứt mọi thứ. Chấp nhận hy sinh mọi thứ. Thậm chí kể cả tính mạng của mình.
“Không cần biết là phải trả cái giá nào! Mình sẽ cứu cậu, Ichika!” Hét lên, Houki đánh bật thanh kiếm của Shirokishi đi, nhưng nó lại giơ cánh tay trái lên và chuẩn bị bắn một chùm quang hạt. Tia sáng năng lượng thiêu cháy phần ngực của Houki.
“Gah!” Ngay khi Houki chững lại, nó chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo, để rồi bị ngăn chặn bởi những phát súng chính xác của Blue Tears.
“Nếu là vì Ichika, thì mình cũng vậy!”
“Đây cũng thế. Tôi sẽ không chịu thua đâu!”
Với việc Cecilia và Ling cũng đã tham gia vào tiền tuyến, trận đấu nóng dần lên. Nhưng kí ức của Brynhildr được cất giấu bên trong Shirokishi cũng đủ khiến nó có thể một chọi ba với bọn họ.
“Mình sẽ không thua! Cảm xúc của mình giành cho Ichika còn nhiều hơn thế này nữa.” Cecilia nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Có lẽ cô đã yêu cậu ta từ lúc đó chăng? Nhưng không thể nào cô có thể thừa nhận vói bản thân điều đó sớm như vậy được. Chỉ khi cùng chiến đấu bên cạnh cậu, biết được điểm yếu của đối phương, cô mới lần đầu tiên nhận ra rằng mình đã yêu.
“Nếu ngươi muốn giành lấy Ichika từ tay ta thì còn sớm tận mười ngàn năm đấy!” Cecilia hét lên và triển khai để các bit khai hỏa tập trung. Cùng lúc đó, Ling cũng tấn công bằng xung kích pháo của mình.
“Này, đừng có mà tự nói Ichika là của mình cô nữa.”
Cảm xúc của Ling cũng mạnh mẽ tương tự như Cecilia vậy. Cô vẫn còn nhớ rõ hồi còn học tiểu học, khi mà Nhật Bản vẫn còn là một đất nước xa lạ đối với cô, và cô phải tỏ ra mạnh mẽ để che giấu nỗi sợ hãi của mình. Chỉ có Ichika là người duy nhất hiểu được lý do cô hành xử như vậy. Khi mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng, khi cô cảm thấy cô đơn, cậu ấy sẽ ở bên cạnh cô. Và ở đâu có, sâu trong thâm tâm, Ichika cũng đang phải một mình tranh đấu với những khó khăn của chính mình. Cô phải đến bên cạnh cậu. Giống như cậu đã làm với cô. Lần này đến lượt của Ling. Ngọn lửa của mối tình đầu, thứ vẫn luôn cháy âm ỉ trong tim cô, cũng chính là thứ quí giá nhất đối với Ling.
“Tôi sẽ không để mấy thứ kí ức bị lãng quên của Chifuyu lấy đi Ichika của mình đâu!” Ling ghép hai thanh Souten Gagetsu vào nhau và ném về phía Shirokishi, nó hơi loạn choạng khi bị trúng đòn. Ngay tiếp theo đó, là những phát súng từ một khẩu shotgun.
“Charlotte!”
Charlotte đã hồi phục sau khi bại trận dưới tay của Tabane, và bây giờ cô, cùng với Laura và Kanzashi đã tham chiến.
“Này, mình đã nghe trên kênh đàm thoại mở nên cũng hiểu được mọi việc rồi. Chúng ta ở đây để nói cho Ichika biết cảm xúc của mình, đúng không?”
“Vậy thì đến lượt tôi.”
“Mình cũng sẽ không để bị cho ra rìa lần nữa đâu.”
Nhịp tim họ đang đập liên hồi, và cả ba người tham gia vào trận chiến.
“Đầu tiên là mình.” Charlotte xung phong trước tiên. “Mau tỉnh lại đi, Ichika!”
Vứt đi cái khiên của mình, cô lấy ra chiếc Pile Bunker màu xám vảy cá. Những người khác thì đang muốn la lên rằng: “Này, không phải thứ đó là hơi quá rồi sao?”
“Cái này sẽ được!”
Từ giây phút họ gặp nhau, Ichika đã trả tự do cho cô. Cậu ta đã bảo rằng cô sẽ luôn có một chỗ bên cạnh cậu. Và đó chính là nơi mà cô đã luôn ao ước. Cô biết chắc là như vậy. Và bây giờ, cô muốn nói ra điều đó. Cô muốn cậu ấy nghe thấy.
“Hãy trở lại thành Ichika mà mình yêu mến đi!” Pile Bunker đã xuyên thủng phần giáp trên tay trái. Với việc trang bị vũ khí của Setsura đã bị loại bỏ, Laura tiếp tục cuộc tấn công, cô đâm plasma dagger vào Shirokishi.
“Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em mà, Ichika!”
Tình yêu của cô với cậu ấy, nở rộ từ cuộc chạm trán vào lần đầu họ gặp mặt, cũng mạnh mẽ như lòng kiêu hãnh của cô vậy. Cậu ấy đã hứa là sẽ bảo vệ cô. Và bây giờ cô sẽ bảo vệ cậu ấy. Cô muốn được ở bên cạnh cậu ấy mãi mãi.
“Anh có nghe thấy em không?”
“Phải là ‘chúng mình' mới đúng, Laura!” Một loạt đạn từ ống phóng tên lửa Yama-arashi nhắm thẳng vào Shirokishi. Ngay trước khi chúng kịp phát nổ, Charlotte, Laura, Houki và những người khác đã đồng loạt khai hỏa. “Mau trả Ichika lại đây!”
Kanzashi đã luôn sống trong cái bóng của Tatenashi. Chính Ichika là người đã mang cô ra ngoài ánh sáng. Đúng vậy, đối với cô, cậu ấy chính là ánh sáng. Có lúc chói lóa, đôi lúc lại ấm áp, luôn luôn ngay thẳng. Cô muốn được tắm mình trong ánh sáng đó. Không bao giờ để mất nó lần nữa. Để cô có thể được là chính mình.
“Xin lỗi đã để mấy em đợi lâu.” Cả nhóm bị sốc khi Yamada – sensei đột nhiên xuất hiện trong khi được Tatenashi ôm lấy.
“Cô đang làm gì ở đây vậy, Yamada – sensei?”
“Đứng dậy đi! Mau lên nào! Đến lúc trình diễn rồi.” Cơ thể của cô được bao bọc trong ánh sáng của một IS đang triển khai – thứ mà họ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
“Đây là IS của cô sao, Yamada – sensei?”
“Đúng vậy. Cô gọi nó là Rafale Revive Special, ‘The Show Must Go On!’”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
“Bây giờ hãy cho nó thấy thực lực của một đại diện quốc gia đi.”
“Cô thật sự muốn cái tên đó không bao giờ được nhắc đến lần nữa, nhưng mà...” Mặc cho tính cách trầm mặc của mình, bốn chiếc khiên hình cánh mọc ra từ sau lưng Yamada – sensei.
“Cô bắt đầu đây! Shattered Sky!”
Giống như một con diều hâu đang tung cánh, phần đầu nhọn của những chiếc khiên xoay về trước, sau đó bắn ra khỏi IS dưới sự điều khiển của những sợi dây. [note32906]
“Mình không muốn làm đau học sinh, nhưng mà...”
Để mang Ichika quay lại, cô phải sử dụng vũ lực với Shirokishi. Đó là điều rõ ràng. Những phát súng của Maya xé toạt Shirokishi với sự chính xác tuyệt đối. Ngay khoảnh khắc nó chậm lại, bốn chiếc khiên ghim chặt nó. “Vậy là được.”
Trong khi bốn chiếc khiên đang giữ chặt Shirokishi, Maya cầm trên mỗi tay một khẩu súng tiểu liên, rồi cô kéo cò.
Rat-a-tat-a-tat! Tiếng gầm của những khẩu súng vang vọng khắp chiến trường. Những viên đạn bật đi bật lại bên trong khiên chắn. Phần giáp của Shirokishi bị xét nát bởi cơn mưa đạn.
“Whoa!”
“Yamada – sensei , hơi quá rồi ạ...”
Với việc năng lượng cho lá chắn đã hoàn toàn cạn kiệt, và phần giáp đã bị xé toạt từ bên trong, Shirokishi rơi xuống đất.
Không, nó không còn là Shirokishi. Phần giáp, và cả hình dạng, đã trở lại thành Byakushiki.
“ICHIKA!” Những cô gái hét lên ngay khi Ichika được cứu trước khi chạm mặt đất.
“Phew...” Không biết ai là người đã thở phào nhẹ nhõm. Sự mất kiểm soát của Ichika, cũng như màn tỏ tình của các cô gái, tất cả đã dừng lại.
***
“Mình đang ở đâu đây?”
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong chăn tại một căn phòng kiểu Nhật. Tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, hay lý do mình nằm ở đây.
“......!” Trong lúc cố ngồi dậy, cơ thể tôi đau nhức. Nhìn kĩ lại thì, cả người tôi đang được băng bó kín mít.
“Oww... Chuyện gì thế này?”
“Cậu tỉnh rồi à?”
“Huh?”
Allie đang ngồi trên một chiếc sofa ở gần đó.
“Um...”
“Tôi đoán đây là lúc tạm biệt.”
“Huh?”
Allie đặt con mèo Shiny xuống rồi đứng dậy, sau đó cô nói. “Tôi, Alicia Giosestaf, từ bỏ cương vị là phi công của nước Ý để tham gia vào Phantom Tasks.”
Đó là một tuyên bố gây sốc đến nỗi tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Khi tôi gặng hỏi lý do, Shiny bước đến gần và liếm mặt tôi.
“Owww, đau quá! Tao có một vết cắt ở chỗ đó mà! Coi nào, dừng... Owww!”
“Chăm sóc Shiny nhé, Ichika!”
“Chờ đã, nhưng tại sao?”
“Tại sao?” Đó là tất cả những gì tôi có thể hỏi. Tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra hay lý do nó xảy ra, tất cả những gì tôi có thể làm chính là chấp nhận nó.
“Lý do cũng đơn giản thôi. Tôi muốn có một trận đấu với Orimura Chifuyu. Và nếu như gia nhập Phantom Tasks là cái giá phải trả... Vậy thì cũng được thôi.” Sau khi đã nói xong, Allie nhảy ra ngoài cửa sổ. “Hy vọng cậu sẽ mạnh hơn vào lần tới chúng ta gặp nhau.”
Cô ấy bước vào cuộc đời tôi như một cơn bão, và rời đi cũng như một cơn bão. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi vuốt ve Shiny và trầm ngâm suy nghĩ.
***
“Mình thật sự xin lỗi.”
Ichika đang làm tư thế dogeza trong phòng họp của nhà nghỉ để cầu xin sự tha thứ. Trước mặt cậu, những cô gái đều đang đứng khoanh tay lại.
“Thậm chí sau khi đã trở lại bình thường, cậu vẫn không nhớ gì à?”
“Vâng, thưa cô.”
“Thật không, cậu thật sự không nhớ bất kỳ thứ gì à?”
“Vâng, thưa cô.”
“Ichika, ông là đồ ngốc hả?”
“Vâng, thưa cô.”
“Cậu thật sự nghĩ rằng xin lỗi cái là xong chuyện hả?”
“Vâng, thưa cô.”
“Anh có đang nghe hay không thế?”
“Vâng, thưa cô.”
“Ichika, cậu có ổn không vậy?”
“Vâng, thưa cô.”
“Ichika – kun, em không nói được câu gì khác ngoài ‘Vâng, thưa cô' à?
“Vâng, thưa cô.”
Những ánh mắt giận dữ liếc nhìn nhau.
“Được rồi mà mọi người. Mọi chuyện đã kết thúc và Ichika cũng đã trở lại bình thường rồi, vậy nên cười lên đi, nhé?”
“Cô dễ dãi với cậu ấy quá rồi đấy, Yamada – sensei!”
“Đúng vậy!”
“Cậu ta cần phải bị trừng phạt.”
“Đồng ý! Cậu ta cần phải nhận được một bài học mới được.”
“Đó không phải cách cô dâu của tôi cư xử.”
“Có lẽ cậu ấy có thể đền bù bằng việc mát xa...”
“Được đấy. Cậu ấy sẽ phải mát xa cho chúng ta đến khi nào không vặn nắm cửa được nữa thì thôi.” Tatenashi mỉm cười và mở bung một chiếc quạt có đề chữ “phục vụ”.
“Ahaha...” Ichika có thể tưởng tượng ra cảnh những ngón tay của mình rụng rời vì phải làm việc quá sức. Nhưng mà cung kính không bằng tuân lệnh.
“Vâng, thưa cô.” Cậu chán nản gật đầu.
***
“Được rồi. Bắt đầu nào!”
Ichika khoanh tay. Trước mặt cậu, Houki, Cecilia, Ling, Charlotte, Laura, Kanzashi và Tatenashi đều đang nằm trên nệm. Mỗi người đều đang mặc yukata – đây là quang cảnh mà bất kỳ tên đàn ông nào cũng muốn được nhảy vào.
“Để tôi đoán nhé. Tất cả đều đang mặc quần lót gợi cảm à?”
Gulp.
Ít nhất thì Chifuyu cũng đã nói trúng tim đen của một người.
“Mau đi đổi thành đồ bơi ngay, lũ ngốc!”
“Vâng ạ.”
“Cô cũng bất ngờ khi tất cả đều mua đồ bơi vào mùa này trong năm đấy.” Yamada thì thầm với giọng điệu biết ơn vào tai Ichika. “Nhà nghỉ này có một suối nước nóng ngoài trời mà em có thể mặc đồ bơi để tắm đấy. Mọi người đang rất nóng lòng được...”
“Ahem! Yamada – sensei, đi uống chút gì đi. Đám học sinh có thể tự lo liệu được mà.”
Ichika nhìn sang Chifuyu với vẻ mặt khó hiểu ngay khi cô thông báo rằng mình sẽ rời đi.
“Uhh... Chifuyu – nee?”
“Làm việc đi, Ichika. Và phải làm cho tốt vào đấy.”
Những cô gái đang cực kỳ biết ơn Orimura – sensei. Người đang giống như một thiên thần giáng xuống từ thiên đường để ban phước cho họ.
“Ahh, umm. Cậu biết đấy. Có lẽ chúng ta sẽ bao giờ có được một cơ hội như thế này lần nữa, vậy sao cậu không mát xa bằng dầu trong khi bọn mình mặc đồ bơi nhỉ?”
Những ngón tay cái được giơ lên để ủng hộ Houki.
“Mát xa bằng dầu à? Mình có thể làm được, nhưng không phải như thế sẽ làm hỏng đệm sao?”
“Đừng lo lắng. Chị sẽ trả tiền thay đệm bằng ngân quĩ của hội học sinh.”
Đúng là có tiền thì có quyền.
“Ahh, Tatenashi - san! Chị hào phóng quá!”
“Ohohohoho! Dù sao thì, quyết định thế nhé. Ichika – kun, bắt đầu đi!”
“Đừng có đụng chạm vào mấy chỗ kì cục nhé!”
“Đã lâu rồi mình không được Ichika – san mát xa.”
“Ichika, anh cứ thoải mái chạm vào mấy chỗ kì cục nhé.”
“Laura, chuyện đó...”
Ít nhất thì mọi người cũng đồng tình với cậu về chuyện đụng chạm.
“Em không đau đến mức không làm nổi đâu nhỉ, Ichika – kun?”
“Eh, em nghĩ là mình chịu được.” Ichika trút bỏ cái suy nghĩ rằng nếu như cô ấy thật sự lo cho cậu, cô nên để cậu nghỉ ngơi.
“Tốt lắm, vậy thì, đừng kiềm chế nhé!”
“Em có thể một ch...”
“Em định nói gì sao, Ichika – kun?”
“Không! Trời ạ!”
“Tốt lắm. Cố lên nhé, Ngài Mát xa!”
“Đúng vậy. Em mệt mỏi đến mức cơ thể gần như biến thành bùn vậy.”
“Laura, đó không phải...”
“Mọi người hãy cùng nhau tận hưởng nào!”
Tất cả các cô gái đều gật đầu trước đề nghị của Tatenashi.
“Vậy thì em bắt đầu đây...” Ichika đành miễn cưỡng đổ dầu ra tay, và một trong số các cô gái nuốt nước bọt căng thẳng trước những âm thanh đó. “Được rồi. Cậu trước nhé, Houki?”
“Vâng!”
Bàn tay đầy dầu của Ichika bắt đầu mát xa phần đùi của Houki. Squish.
“Eeek! Ichika, cậu phải báo trước nếu như làm vậy chứ!”
“Báo trước? Nhưng mình đã bảo là sẽ bắt đầu từ cậu rồi mà.”
“Mình biết, nhưng ý mình là... Ahh!”
Những đầu ngón tay của Ichika xoa dịu những cơ bắp đang căng cứng của cô trong khi bàn tay thì đang lướt đi trên phần đùi. Houki bị mê hoặc bởi khoái cảm đó và cô rên lên một tiếng.
“Ichika – san! Phần của Houki như vậy là đủ rồi đấy.”
“Chắc vậy. Tiếp theo là lượt của cậu nhé,
Cecilia?”
“Eh? Chờ, chờ đã, mình chưa sẵn... Mmm!” Cecilia thích thú rên rỉ trong lúc cảm nhận được dầu đang dẫn được thoa đều trên lưng cô. Ichika có thể cảm thấy nhịp tim của cô thông qua những đầu ngón tay mình.
“Giờ này nghĩ lại thì, mát xa cho cậu như thế này khiến mình nhớ lại hồi mùa hè nhỉ.”
“Mmm! Haa... Chắc vậy...”
Bàn tay của Ichika dần di chuyển xuống phía dưới dọc theo phần xương sống, những đầu ngón tay đang giải tỏa căng thẳng của cô. Cecilia cảm thấy như cơ thể và trái tim cô đang dần tan chảy.
“Cậu ổn chứ?”
“Haa... Haa... Mmmm. Vâng...”
Trong khi giọng nói của Cecilia đang dần trở nên lệch lạc bởi khoái cảm, má của Ling cũng hóa thành đỏ. Tiếp theo là mình... Tiếp theo là mình... Cô không thể kiểm soát được con tim đang đập thình thịch của mình.
“Được rồi, tiếp theo.”
Đến rồi.
“Tatenashi – san.”
“Ichikaaaa! Tui sẽ giết ôngggg!”
“Tui chỉ đùa thôi mà.” Và Ichika bắt đầu cù lét phần bụng của Ling để làm cô bình tĩnh lại.
“Eek! Ahahahaha! Ichika, dừ - dừng lại, hahahaha!”
“Bà biết đấy, tui đã mát xa cho bà suốt hồi còn học sơ trung mà.”
Trong khi những ngón tay của Ichika cứ chạy lên chạy xuống hai bên sườn của Ling, cô cũng cười liên tục không ngừng.
“Dừng lại hahaha! Ichika, tui sẽ....tui sẽ giết - Hahahahaha!”
“Hahaha, bà vẫn luôn dễ nhột như thế này nhỉ.”
Bọn họ hành xử thật tự nhiên, hoàn toàn mở cửa trái tim mình giống như một cặp đôi hoàn hảo vậy. Mặt khác, không một nngười nào trong phòng tỏ ra thích thú với cảnh tượng trước mặt cả.
“Ichika, hahaha, thả tui—hahahaha—thả tui ra!”
“Bà nhạy cảm quá đấy, Ling. Dù sao thì, đến lúc mát...”
“Ichika, mát xa cho Ling vậy là đủ rồi đấy.” Một chiếc gối được ném thẳng vào mặt cậu. Lần đầu tiên Charlotte thật sự tỏ ra mất kiên nhẫn. “Thôi nào, Ichika! Nhanh lên đi! Là lượt của mình, phải không?”
“Ờ, được. Cậu không cần phải nổi giận đâu.”
“Mình không có giận!” Charl phụng má. Khi cô ấy phụng má như vậy, trông cô giống một cô gái hơn là một Charlotte đáng tin cậy mọi ngày. Có lẽ vì vậy mà Ichika quyết định cho cô tận hưởng một buổi mát xa thật đúng nghĩa.
“Charl, vai cậu cứng quá. Cậu mệt à?”
“Mmm... Mình ổn mà... Yawn...”
Những lo toan của cô tan biến đi dưới những đầu ngón tay điêu luyện, và Charl nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Zzzzzz...”
“Charl, cậu ngủ rồi à?” Cẩn thận di chuyển để không đánh thức cô ấy, Ichika đặt tay lên eo của Laura.
“Chờ đã, Ichika! Chỗ đó của em nhạy... Mmph!”
Bàn tay của Ichika bắt đầu xoa bóp phần eo của Laura. Cô cố hết sức để kiềm chế giọng của mình, không để cho Charlotte nghe thấy, nhưng rồi cô cũng phải lấy hết hai tay để che miệng mình lại.
“Mm! Mmm!”
“Cậu ổn chứ, Laura? Những vết thương sau trận chiến không còn đau chứ?”
“Em... Em ổn. Mmm!” Laura phải dùng hết sức bình sinh để ngăn mình không rên lên trong khoái cảm. Và mặt cô đỏ ửng đến tận mang tai.
“Tiếp theo là Kanzashi. Cậu đã từng được mát xa bao giờ chưa nhỉ?”
“Chưa, nhưng mọi người trông có vẻ thích thú lắm.”
Cô không thể điều khiển được trái tim mình – cho dù là nhịp đập của nó hay những ảo tưởng về cảm giác khi được mát xa sẽ như thế nào. Ngay khi những suy nghĩ của cô đạt đến đỉnh điểm, Tatenashi thì thầm vào tai Ichika. “Cẩn thận đấy! Có dầu trên sàn nhà kìa.”
Sliiiip.
“Whoa!”
Nhưng đã quá muộn, Ichika đã giẫm chân vào vũng dầu mất rồi.
Smoosh.
“I – Ichika... Cậu bạo quá...”
Ngay lúc cậu ngã xuống, Ichika đã kéo ngược bộ đồ bơi của Kanzashi xuống từ đằng sau, và cậu có thể cảm thấy bàn tay mình đang chạm vào mông của cô ấy.
“Chờ đã, không, mình bị trượt chân và...”
“I-chi-ka~ Em đang định làm gì với em gái chị vậy hả?” Tatenashi đang nở một nụ cười tinh quái.
Rõ ràng đây là cái bẫy của cô, và Ichika đã nhận ra nó quá muộn.
“Ichika! Ngồi im tại đó!”
“Ichika – san! Mình thật ghen tỵ - Uh, ý mình là, thật là thô lỗ!”
“Ông đang làm cái gì thế hả, đồ biến thái?”
Chỉ trong một khắc, Ichika đã bị bao vây. Cậu thở dài, biết rằng mình chỉ còn duy nhất một lựa chọn.
“Tẩu vi thượng sách!” Ichika tốc biến hệt như một con thỏ bị hù dọa.
“Mau đứng lại đó!”
“Ichika – kun, em bỏ sót lượt của chị rồi này.”
Ichika vờ như không nghe thấy những lời phàn nàn đó. Dù sao thì, mình phải rửa sạch chỗ dầu này mới được. Đi tắm thôi.
Hy vọng rằng họ sẽ không đuổi theo đến tận phòng tắm, Ichika luồn người qua tấm rèm có đề chữ “nam” và bước vào trong.
Nhưng cậu không để ý rằng đó thật ra là chữ “hỗn”. [note32907] [note32908]
***
“Ahh, sảng khoái quá!”
“Cô nói nghe cứ như bà già vậy, Maya.”
Hai giáo viên đang khỏa thân hệt như những đứa trẻ vừa mới được sinh ra. Và tất nhiên, họ có thứ rất cần thiết để tận hưởng phòng tắm ngoài trời này – một chai sake nóng ấm.
“Cô có chắc là không cần mặc đồ bơi không?”
“Tôi đã bảo nhân viên đóng cửa chỗ này cho chúng ta rồi. Sẽ không có ai khác vào đây đâu.” Bộ ngực căng đầy của Chifuyu đung đưa khi cô bắt đầu vươn vai.
“Whew, đẹp thật!”
“......?” Chifuyu cau mày khó hiểu trước ánh mắt đê mê của Maya.
Splash. Một người khác tiến vào phòng tắm. Cả hai người họ chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác của Phantom Tasks.
“Oh, có người ở đây rồi sao? Xin mạn phép... Chờ đã, whoa!” Ichika sững người như một tảng đá ngay khi nhìn thấy Maya và Chifuyu đang khỏa thân. “Cái quái...!?”
“Orimura!?”
“Ichika, cái thằng...”
Maya và Chifuyu nhanh chóng lặn xuống để cho nước dâng đến ngang vai nhằm che đi cơ thể mình, trong khi Ichika, hoảng loạn, đứng thẳng dậy. Ánh mắt của Maya và Chifuyu ngay lập tức hướng vào cái thứ mà ai cũng biết là gì đó.
“Whoa?!” Lấy tay che đi hạ bộ của mình, Ichika nhảy ùm xuống nước. Nhưng đã quá trễ. Họ đã nhìn thấy rồi. “C – C – C...!?”
Mặt của Ichika ửng đỏ, đả kích quá lớn khiến cậu không nói nên lời. Sự xấu hổ khi để cho chị mình nhìn thấy vật đó thật quá sức chịu đựng.
“Ô – Ổn thôi mà, Orimura...” Chỉ nghe qua giọng của Maya, cậu cũng biết là không ổn chút nào. Trong khi đó, Chifuyu đang dần dần ngấm rượu.
“Hmm. Có vẻ như không chỉ có IS của nhóc là được nâng cấp nhỉ. Nhóc không thể cứ làm trẻ con mãi được đâu, Ichika... Glug, glug. Maya, hết rượu rồi!”
“Sao cô lại tu nguyên cả chai như thế chứ? Đó không phải là bia đâu đấy!”
“Hahaha.”
“Đừng có cười nữa mà. Không vui chút nào đâu!”
Tình hình đang dần trở nên mất kiểm soát, đúng lúc đó, một sự hỗn loạn khác được thêm vào.
“Jeez, Ichika trốn đâu rồi chứ?”
“Mình hiểu mà. Mà này, có thật là chúng ta có thể rửa sạch chỗ dầu tại đây không?”
“Tôi chắc là chủ tịch hội học sinh sẽ giải thích với họ thôi mà.”
“Vậy thì vào thôi!”
“Có lẽ chúng ta nên cởi đồ bơi ra trước đã.”
“Đúng thế. Chúng bị dính đầy dầu rồi.”
“Được rồi mọi người. Hãy cởi đồ bơi ra! Yamada – sensei có nói rằng họ đã bao trọn chỗ này cho chúng ta rồi.”
Sự hỗn loạn đang đến gần chính là các cô gái ứng viên đang tận hưởng buổi tối của mình.
Trong lúc đó, Ichika đang không ổn lắm. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ nhận ra rằng cậu đang ở đây, nhưng chắc chắn là nó sẽ không hề tốt đẹp gì. Phải làm sao đây? Biết trốn ra ở đâu đây? Nhưng đi đâu mới được kia chứ? Sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ? Trong khi Ichika còn đang cố nghĩ cách tránh né các cô gái, Maya và Chifuyu tiếp cận cậu từ cả đằng sau lẫn đằng trước và ấn cậu xuống nước.
“Glub!”
“Sssh. Bọn cô phải giấu em đi đã.”
“Phải phải. Hahahaha.”
Ichika không thích việc Chifuyu có vẻ như đang tận hưởng cái ý tưởng này, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.
“Ồ, là Yamada – sensei và Orimura – sensei kìa!”
“Hai người đang uống rượu à?”
“Một chút thôi, ahaha. Được làm vài li trong khi ngâm mình ở suối nước nóng chính là cái thú lớn nhất của người lớn mà.”
“Ừ, ừ. Và bọn tôi hết rượu rồi. Một trong mấy đứa mau chạy ra ngoài lấy cho tôi chai khác mau lên, hahahaha!”
“Urg, Chifuyu – nee xỉn rồi... Tệ rồi đây.”
“Sao thế, Ling?”
“Chifuyu – nee lúc nào cũng xuề xòa như thế này mỗi khi đụng tới rượu đấy.” Trong khi Ling cố gắng giải thích cho những cô gái khác nghe, một giọng nói bất chợt gọi cô từ đằng sau.
“Ling! Ling, ngực của em đã lớn hơn chút nào chưa?”
“Ughhh... Có một chút, đúng vậy, nó có lớn.”
“Lúc trước của em là cỡ A, còn bây giờ là cỡ bao nhiêu rồi?”
“... A - cộng.”
“Ahahahaha! Gì mà lớn hơn có tí xíu vậy? Coi kìa, nhìn xung quanh xem. Em nghĩ mình phải mất bao lâu mới lớn được như bọn họ nào?”
“Grrr...”
Linh ném chiếc khăn tắm của mình đi, và nó đập vào mặt của Chifuyu với một tiếng smack. Bình thường thì, đó là chuyện không một ai dám nghĩ tới, nhưng bây giờ Chifuyu đang say, cô có thể nhận lấy bao nhiêu chiếc khăn được ném tới cũng được.“Hahaha.”
Đây là tình huống mà không một ai trong số họ muốn bị vướng vào.
“D – Dù sao thì, để em đi lấy thêm rượu.” Charlotte vin vào cái cớ đó và định đánh bài chuồn.
“Oooh, thông minh đấy. Mà, tôi đoán đây không phải lần đầu tiên em tắm chung với một người thuộc nhà Orimura đâu nhỉ, ahahahah.” Chỉ câu nói đó cũng khiến tất cả các cô gái cùng nhìn Charlotte với ánh mắt ghen tị.
“A-Ahahaha... Dù sao thì, của cô đây ạ.”
“Mm, cảm ơn nhé. Haha!”
Màn tẩu thoát đã thất bại.
“Và em! Sarashiki em!”
“Cứ gọi em là Kanzashi ạ...”
“Em lúc nào cũng u ám quá đó. Coi nào, tươi tỉnh lên cái coi. Ichika thích mấy cô gái tràn đầy năng lượng cơ, ahahahah.” Chifuyu đang cao hứng, cô liên tục gây nên sát thương mỗi khi mình mở miệng.
“Houki! Em đã trưởng thành rồi nhỉ?”
“Eh...?” Houki giật mình trước lời khen thẳng thắn đó.
“K – Không. Chặng đường của vẫn còn dài lắm ạ!”
Đó là một câu trả lời dũng cảm và cũng rất chín chắn, nhưng Chifuyu lại bật cười lớn. “Ahahahaha! Bộ ngực đó mà còn lớn thêm nữa là em phải cần đến một chiếc xe cút kít để chở nó đấy!”
“Em hiểu rồi...”
Mặc kệ Houki, Chifuyu tiếp tục tu ừng ực chai sake một lần nữa.
“Thật đấy, Orimura – sensei , đó không phải là bia đâu.” Maya cố ngăn cản Chifuyu, nhưng cô không thể di chuyển xa được vì còn đang phải giấu Ichika. Trong khi đó, Ichika, với gương mặt đang bị kẹp chặt ở giữa bộ ngực của Maya, thấy mình như đang bị mắc kẹt giữa thiên đàng và địa ngục và cố gắng cựa quậy để không bị ngạt thở.
“Còn em thì sao, Laura?”
“Vâng, thưa giáo quan!”
“Em đúng là không cao thêm được chút nào nhỉ. Thật tệ quá. Ichika thích những cô gái cao ráo cơ.”
Wince.
“Ah, ừ, em hiểu rồi...” Laura run rẩy trong một khắc, sau đó cô tìm cách phản kháng. “Nhưng tình yêu sẽ chinh phục tất cả!”
“Ừ, đó chính là câu mà mấy cặp đôi hay nói trước khi họ ly hôn đấy.”
Wiiiince.
“Ugh...” Không thể nào đáp trả lại được nữa.
Có người nào đó lẩm nhẩm rằng “chắc không thốn đến vậy đâu”, nhưng rõ ràng đó là lời nói dối.
“Và em! Cecilia Alcott!”
“V – Vâng!”
Cecilia căng thẳng chờ đợi phán quyết của Chifuyu, nhưng chỉ có hai từ được thốt ra. “Mông đẹp!”
Ừ thì, người thật việc thật mà. Ít nhất thì cũng phải gọi là “vòng ba mắn đẻ” hay gì đó đi chứ, một người nào đó trộm nghĩ
“D - Dù sao thì, mấy em không phiền chứ? Bọn cô cần phải bàn chuyện người lớn một chút.” Maya lịch sự bảo rằng họ không còn cần các cô gái nữa, và trong một khắc, tất cả bọn họ đi mất. “Phew. Orimura, em ổn chứ?”
Ichika đã được giải thoát khỏi nhà tù của khe ngực, nhưng trí óc cậu đã bay đến phương trời nào đó rồi.
“Bwuh.”
Thud.
“Hahaha.”
Và Chifuyu vẫn tiếp tục uống rượu cho đến tận tối muộn.
***
“Urg, mình không thể nhớ nổi hôm qua đã xảy ra chuyện gì nữa.” Ichika đang xoa đầu trong lúc ngồi tàu điện để quay về trường.
“Hôm qua ông đã trốn ở đâu vậy hả?” Ling hỏi trong lúc ngồi ăn một cách chán chường bữa trưa gồm món lươn nướng với cơm.
“Giá mà tui có thể nhớ nổi.”
“Urg. Lại tiện thể quên luôn nữa hả? Ông chẳng bao giờ nhớ được những chuyện quan trọng cả.”
“Hahaha...”
“Đừng có cười nữa coi! Thật tình đấy, cả hai người...”
Khi những lời phàn nàn của Ling lên đến đỉnh điểm, Chifuyu bước đi trên hành lang, lại gần và nói. “Em nói ‘cả hai người' là sao?”
“Urg! Chifuyu – nee...”
“Phải gọi là Orimura – sensei! Dù sao thì, im lặng dùm chút được không? Tôi vẫn còn đang chếnh choáng đây này.”
Đúng vậy. Cả hai người bọn họ.
“Mấy đứa đã có đồ ăn trưa chưa?” Một tràng những tiếng trả lời “vâng” rất hạnh phúc đến từ các cô gái.
“Phần ăn của Daryl và Forte sẽ phải bị bỏ lại thôi, nhỉ...” Không một ai thật sự chấp nhận được những chuyện vừa mới xảy ra.
“Được rồi. Mình sẽ ăn chúng. Mình là còn trai đang tuổi lớn mà. Cần phải ăn thật nhiều.”
Các cô gái cũng hùa theo màn khoe mẽ của Ichika bằng những đề xuất của riêng mình.
“Mà, nếu cậu định ăn thì, mình sẽ ăn món trứng cá muối vậy.”
“Sao chúng ta không cùng chia nhau ăn nhỉ?”
“Ý kiến hay, Cecilia!”
“Đúng vậy.”
“Này, sao chúng ta không bón cho nhau ăn?”
“Nghĩa vụ của tôi chính là bón cho cô dâu của mình ăn.”
“Mình không nghĩ đó là nghĩa vụ đâu...”
“Ichika - kun, nói ‘ahh' đi nào.”
“Này, đừng có mà ăn mảnh trong lúc chúng tôi còn đang phân chia đồ ăn chứ!”
Tất cả mọi người trừ Tatenashi đều đồng loạt phản đối.
Quan sát cảnh tượng đó, Ichika không thể không cảm thấy như mọi thứ đã tạm thời quay lại bình thường. Giữa những gì cậu được nghe Chifuyu kể về việc cậu nổi điên, những câu hỏi xung quanh Byakushiki, mục đích của Tabane, và trận chiến với Phantom Tasks... Có một núi những rắc rối đang cần được giải quyết.
Tạm thời thì như vậy đi nhỉ... Ichika chỉ muốn được tận hưởng khoảnh khắc này.
***
“Trà đây ạ, Tabane – sama.” Bên trong phòng thí nghiệm lưu động của Tabane, Chloe đang rót trà đen vào trong tách. Tiếng nước trà chảy ra từ trong ấm khiến Tabane đứng bật dậy.
“Tuyệt vời! Chị thích trà lắm. Cho chị thêm một ít kẹo konpeito nữa nhé!”
“Như ý người.” Chloe bày những loại bánh kẹo nổi tiếng của Kyoto ra một chiếc đĩa. Tiếng lạch cạch lúc đặt bánh xuống càng kích thích sự thèm ăn của Tabane nhiều hơn nữa.
“Ahh, được uống một tách trà ngon đúng là có thoải mái. Mà này, chuyện gì đã xảy ra với chỗ chocolate hiệu yatsuhashi mà Squall gửi đến rồi?”
“Chúng có độc. Nên em đã đổ bỏ hết rồi ạ.”
“Aww, tệ quá!”
Nhìn thấy vẻ mặt không một chút thất vọng nào của Tabane, Chloe mỉm cười và nói. “Hình như chị đang có tâm trạng rất tốt.”
“Mm. Đúng là chị có hơi bực mình một chút bởi vì chị vẫn không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra cho Byakushiki. Rõ ràng là mọi chuyện đã diễn ra không theo như kế hoạch.”
“Trông chị không hề bực mình một chút nào.” Tabane rõ ràng là đang rất hài lòng, và Chloe cũng mỉm cười để đáp lại. “Dù sao thì, lý do ban đầu để chị quyết định tạo ra IS là gì vậy?”
Tabane nhấp một ngụm trà, và nhẹ nhàng nói. “Để cho các cô gái một đôi cánh.”
Là sức mạnh cho những kẻ không có sức mạnh. Là đôi cánh cho những người không có cánh. Là tiếng nói cho những người không có tiếng nói. Như thể đó là tạo vật của một đấng cứu thế.
“Vậy, kế hoạch là gì ạ?”
“Đã đến lúc chuyển sang giai đoạn mới. Địa điểm tiếp theo trong danh sách là...”
Tabane uống hết tách trà, và nói tiếp. “Nước Mỹ.”
Cô mỉm cười tinh nghịch.
***
“Orimu! Chào mừng trở lại, không cần đòi lại đâu!” Không một ai hiểu được rốt cuộc “Quý cô thông” thường đang nói về cái gì.
“Bọn mình về rồi, ‘Quý cô thông thường'!”
Những thành viên hội học sinh còn ở lại đang đứng chờ ở cổng chính của Học viện IS.
“Nè, Orimura. Có thật là cậu đã gặp Dan tại Kyoto không?” Chiếc mặt nạ bình thản thường ngày của Utsuho đã hơi rạn nứt một chút rồi.
“Ừ, cậu ta có nói gì đó về việc mua quà.”
“Ah, chắc là nói về quà sinh nhật cho mình đấy. Urg, mình đã bảo là chỉ cần thành ý thôi là được rồi mà.” Sự chán nản của Utsuho bị bắt gặp bởi những lời thì thầm ganh tị của các học sinh. “Ah— Ahem. Dù sao thì, Orimura! Tuần sau là chuyên dã ngoại của lớp rồi, nên đừng có làm gì quá sức nhé!”
“Tất nhiên!”
“Và, bọn mình đã cùng nhau đi đến một kết luận trong lúc cậu đi vắng.”
“Vâng?”
“Chuối không phải là đồ ăn vặt!”
“Ư -Ừ...” Ichika không biết tại sao biểu cảm cô ấy lại nghiêm túc đến vậy.
***
“Chờ đã, lại đi mua sắm à?” Bây giờ là cuối tuần, và như thường lệ, Ichika đang đi mua sắm cùng các cô gái.
“Có vấn đề gì sao?”
“Nah, không phải mình phàn nàn đâu. Mình cũng cần mua dự trữ lại số dầu mát xa mà.”
Houki và những người khác đỏ mặt.
“Chờ chút, vậy là tui sẽ được mát xa bằng dầu nữa à?” Tim của Ling bắt đầu đập thình thịch.
“Eh? Không, chỉ là tui đã hứa là sẽ đền bù cho Chifuyu – nee và Yamada – sensei vì những rắc rối mà mình đã gây ra mà thôi.”
“Mà, đúng là cậu đã gây rất nhiều rắc rối cho tụi mình!”
Nhận ra ý họ đang nói về việc Byakushiki nổi điên, Ichika cúi đầu xin lỗi và trả lời. “Nghe này, mình thật sự xin lỗi mà.”
“Ah, er. Thật sự đấy. Cậu không cần phải xin lỗi đâu.” Nụ cười quay trở lại trên mặt của Ichika ngay khi Cecilia vội vàng tha thứ cho cậu.
“Cảm ơn nhé, Cecilia.”
“Ohohoho, không có chi.”
Charlotte nghi ngờ quan sát Cecilia rồi nói. “Cậu đúng là biết cách tự khiến mình nổi bật đấy, Cecilia.”
“Ohohoho! Mình thậm chí còn không cần phải cố nữa kìa.”
“Oh, cậu cũng muốn được mát xa à, Charl? Muốn thì cứ nói ra chứ.”
“Eh!? Thật sao?”
“Sao lại không. Câu thấy dùng dầu thơm thì sao? Mình cũng có thể sử dụng tinh dầu, nhưng mà...”
“Ehe. Mình nghĩ dầu hoa oải hương cũng được đấy.”
Bây giờ đến lượt Laura liếc nhìn nụ cười của Charlotte. “Có câu ‘hôm nay là bạn, mai là kẻ thù'. Hiểu rồi, hiểu rồi. Thì ra cậu là con người như thế, Charlotte.” Kanzashi cũng chen ngang.
“Eh? Không thể nào! Mình không có...”
“Thật vậy sao?”
Thậm chí Kanzashi cũng đang muốn lên tiếng về vấn đề này, và Charlotte biết là mình đã đi quá xa rồi.
“Vậy của chị là dầu tầm xuân nhé~” Tatenashi cười khúc khích trong lúc khoác lấy cánh tay của Ichika.
“Chị đang làm cái gì vậy?” Là âm thanh giận dữ 5.1.
“D – Dù sao thì, mình đi mua dầu đây.”
Ichika chạy mất rồi. Đó là điều mà tất cả mọi người cùng đồng ý.
“Phew, mình thoát được khỏi đó rồi.”
Thậm chí Ichika cũng phải tự hài lòng với mình như thế. Nhưng nếu so với người mà cậu đụng phải ở ngay tiệm bán dầu mát xa thì đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
“Ôi trời. Không phải là Orimura Ichika đây sao?”
“Squall! Er, Meusel – san!” Thậm chí là trong tình huống này, Ichika vẫn không tỏ ra bất lịch sự với người lớn tuổi hơn mình. Trong lúc cậu còn đang đề cao cảnh giác, Squall bước tới khu chọn dầu, nở nụ cười vô tư lự trên mặt. “Cô đang làm gì ở đây vậy?”
“Mà, mà. Đừng có cẩn trọng quá thế. Đừng lo. Ta chỉ ở đây để mua sắm thôi.”
“Không thể tin...”
“Có gì mà bất ngờ chứ? Suy cho cùng, ta cũng là phụ nữ mà.” Squall khoanh tay rồi nhún vai để nhấn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, và Ichika khó xử đánh ánh mắt đi.
“Đúng là cậu nhóc dễ thương mà.”
“Ahh...”
Ngay khi Ichika làm vậy, Squall đã lập tức tiếp cận và thì thầm với cậu. “Hãy cẩn thận với Orimura Chifuyu đấy. Và đặc biệt là những kế hoạch của tập đoàn Kuramochi Engineering.” [note32909]
“Cái quái...” Ngay trước khi cậu kịp nói hết câu, cô ấy đã lùi lại và đi mất. Không thể đuổi theo, Ichika chỉ biết đứng nhìn cô ấy rời đi. “Như vậy nghĩa là sao?”
Bây giờ khi câu hỏi đã được nói ra, những nghi vấn về Orimura Chifuyu và tập đoàn Kuramochi Engineering bắt đầu dấy lên trong tâm trí Ichika.
***
“Được rồi. Hãy cùng chơi Old Maid để quyết định người sẽ được ngồi cùng Ichika trên tàu điện nào.”
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi chuyến đi Kyoto diễn ra, “Quý cô thông thường” đã tụ họp tất cả học sinh năm nhất vào căn tin. Không chỉ có các ứng viên đại diện, mà là cả lớp học. Họ đều đang tỏa ra ngồi khắp trong căn tin.
“Không cần biết có chuyện gì, tôi sẽ...”
Houki là người mắc kẹt với Old Maid. [note32910]
“Haha, mình được sinh ra là để chơi trò này.”
Cecilia đã bị mắc kẹt với Old Maid.
“Hmph. Cô chỉ có vậy thôi à?”
Ling đã bị kẹt với Old Maid.
“Coi nào, đừng có nghiêm túc quá như vậy chứ.”
Ngạc nhiên thay, Charlotte cũng bị kẹt với Old Maid.
“Tôi tin tưởng vào bản năng của mình.”
Laura đã bị kẹt với Old Maid.
“Quan trọng là phải biết phân tích và xử lý dữ liệu.”
Như vậy cũng không ngăn được Kanzashi bị kẹt với Old Maid.
Lá bài đáng nguyền rủa đó cứ liên tục đi theo vòng tròn, và “Quý cô thông thường” đột ngột lên tiếng. “Oh, wow! Mình hết bài rồi.”
Khi những người chiến thắng của các bàn cùng nhau chơi trận quyết định, người chiến thắng cuối cùng là “Quý cô thông thường”.
***
Trong khi đó, Ichika đang ở trong phòng, quan sát những tấm ảnh cậu nhận được từ người rửa ảnh.
“Hai tấm này, mình phải in ra đủ cho mọi người mới được.” Một tấm cho cậu, một tấm cho mỗi cô gái, và một tấm để lưu trữ. Trong khi cậu đang mải mê ghi chú, một tấm ảnh trượt khỏi bàn và rơi xuống sàn nhà. “Oh. Whoops.” Cúi xuống để nhặt nó lên, Ichika nhận ra đó là tấm ảnh chụp tất cả mọi người tại nhà ga. Đứng bên cạnh bọn họ là Daryl Casey và Forte Sapphire. Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của họ cũng đủ khiến tim cậu đau nhói.
“Tại sao...” Cậu biết lý do. Nhưng “biết” không đồng nghĩa với “hiểu”.
“Tại sao chứ...”
Người duy nhất nghe được những lời thì thầm khô khốc của Ichika chính là bản thân cậu.