In no jitsury okusha ni naritakute!

chap 161: thời khắc toả sáng của tôi đâu?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Và thế là họ phản công.

Người của phe Hoàng gia bắt đầu sử dụng mana và lao vào tấn công lũ cai ngục.

“Tam Bội Cuồng Phong Trảm!!”

Họ hét lớn tên tuyệt kĩ. Để thi triển chiêu thức này, người tấn công phải xoay ba vòng trên không trước khi tung ra cú chém cuối cùng.

Nhìn thì có vẻ rất ngu, nhưng như thế mới được gọi là ma pháp kiếm sư.

Đương nhiên những tên cai ngục cũng không chịu thua.

“Vòng xoáy nghịch đảo!!”

Một người khác hét lớn, đồng thời lách người tránh được cú đâm hiểm ác từ một tên cai ngục. Chà, tôi cũng phải công nhận đó hẳn là một pha tránh đòn tốt.

Nhưng mà sao ông cứ phải xoay tròn như một vũ công ba lê thế?

Cả những đòn tấn công và phòng thủ đều có hơi hướng của những điệu nhảy trong đó.

Ý tôi là, thân là trùm của thế giới ngầm, tôi chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức trong mỗi lần biểu diễn, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, chúng sẽ khiến buổi diễn trở nên thô kệch và cồng kềnh lắm.

“Nhịp điệu của bướm”!!

“Vòng xoáy tử thần”!!

Xem ra việc hô to tên tuyệt chiêu hết lần này tới lần khác cũng là một phần trong buổi diễn.

Mọi người cứ hình dung như “Men, dou, kote!!” trong môn kendo là được.

Kiểu “ sức mạnh" mà tôi theo đuổi khác hoàn toàn với kiểu “ sức mạnh" của bọn họ, nhưng được tự mình chứng kiến cảnh này cũng có đôi phần thú vị đó chứ. Nói cho đơn giản là mỗi người đều có những quan điểm riêng của họ khi xem một trận đấu đi.

Dù theo tôi thấy thì họ trông như đang vờn nhau vậy, nhưng thực tế thì lại khác, mỗi người bọn họ đều rất nghiêm túc trong trận đánh này.

Nhưng ngoài việc giành chiến thắng, họ cũng cố thể hiện cái đẹp trong từng đường kiếm.

Với người dân xứ Oriana, họ chỉ thật sự chiến thắng khi và chỉ khi họ đè bẹp đối thủ của họ cả về mặt thể chất, tinh thần lẫn phong cách chiến đấu.

Họ có những quy tắc chung mà đôi bên đều tuân thủ.

Cũng vì thế nên thành thật mà nói, tôi cũng không nên giễu cợt kiểu “sức mạnh" này quá.

Cái gì cũng có thể xảy ra trong một trận chiến, và nó có vẻ đúng…. đó chính là điều tôi sẽ làm. Đó là cách tôi chọn để chiến đấu.

Nhưng việc đó cũng không có nghĩa là tôi không thích những phong cách chiến đấu khác.

Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy một phong cách chiến đấu khác hẳn với bản thân. Thật tuyệt vời.

Xông lên!!

Cả ngươi nữa, kẻ địch!!

Tuyệt, giờ thì nhanh đá vào bi của hắn nào!!

Tự nhiên xoay vòng làm gì thế, nhắm vào “cái đó” ấy!!

Argh, sao cũng được, vậy đâm vào mắt hắn đi, ngay bây giờ, cơ hội đến kìa!!

Dừng quay đi ba, làm gì vậy trời!!

Cắn hắn, cắn ngay cổ ấy!!

Chời má, ba xoay hoài vậy ba… thôi, thích làm gì thì làm.

Này, bộ đá vào “chỗ đó” hay chọc vào mắt là bị cấm à. Sao các ngươi không, ờ thì, lách luật một tý và xoay người đầy phong cách đánh vào những chỗ như vậy?

Nhìn việc này khiến tôi nhớ lại mấy trận đấu võ tôi từng xem trên TV vào dịp năm mới. Hồi tôi vẫn còn rất nhỏ và ngây thơ á. (TN: ngây thơ vô số tội thì có)

Oh, ở đây cũng sắp hết năm luôn nè…

Khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, thế trận lại một lần nữa nghiêng về phe Hoàng gia.

Đa số bọn cai ngục đã nằm xuống. Không phải tất cả bọn chúng đều bị thương nặng hay gì đâu, hầu hết là do cạn thể lực thôi.

Nãy giờ cứ xoay mòng mòng mà, không mệt mới là lạ.

Hơn nữa, phe Hoàng gia cũng không có ý định chém giết tất cả bọn chúng.

Gì thế này, không lẽ sự hào hiệp này cũng là một phần trong cách đánh à?

Giống như những hiệp sĩ thời trung cổ và các vị samurai thời chiến quốc ư? Tôi thật sự không hiểu lắm, những có vẻ họ cũng có tý “hơi hướng" của những võ sĩ thích múa kiếm.

Chẳng lẽ họ đã phát triển một hình thức chiến đấu văn minh hơn so với phần còn lại của thế giới chăng.

Nếu mọi cuộc chiến đều diễn ra thế này thì các nước sẽ chẳng gặp mấy khó khăn trong việc bảo vệ hoà bình thế giới rồi.

Mà tôi lại chả thích điều này cho lắm.

Tôi thích một thế giới chỉ thuần bạo lực và máu me. Nói thật, những gì tôi đang chứng kiến ở đây có hơi “trong trắng" quá so với những gì bản thân mong đợi.

Xong, dường như trận chiến đã kết thúc rồi.

“Vinh quang cho Oriana! Giờ thì các ngươi mau cút đi.”

“K-Khốn nạn…”

“Chúng ta thắng rồi, chúng ta thật sự thắng rồi…”

Clara thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, tiền hung hậu kết. Từ từ, giờ tôi mới nhớ ra, vẫn chưa có nhiều thời gian để nhân vật chính được toả sáng.

Mà thôi, dù gì đây cũng chỉ là một sự kiện trong trại giam tập thể.

Hẳn sẽ có nhiều cơ hội hơn đang chờ tôi ở bên ngoài kia. Có lẽ vậy…

Vì thế, trong lúc tôi đang đắn đo liệu có nên xuất hiện trước mặt mọi người hay không thì một kẻ nào đó đã hành động.

“Đến lúc kết thúc trò hề này rồi…”

Kẻ đó, một người thuộc phe Hoàng gia, thì thầm rồi đột nhiên vung kiếm chém vào một trong những chiến hữu của mình.

Một người đàn ông trung niên bị chém từ đằng sau ngã gục xuống đất.

“Batt!! Cố lên, Batt…!”

Clara hét lên rồi nhanh chóng chạy lại chỗ ông ấy.

“Guin!! Gì vậy, tại sao lại…”

Cô tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông đã nhẫn tâm sát hại đồng đội của hắn.

“Hắn cản đường ta. Cả cô nữa đấy, công chúa ạ…”

“Guin, ta không hiểu…”

“Vậy để ta nói rõ hơn nhé.”

Dứt lời, hắn chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ Clara.

“Ta không có ý định sẽ dâng hiến cả đời mình phục vụ cho đứa con gái ngu ngốc như cô.”

“K-Không, Guin, ngươi đã từng nói ngươi tin tưởng ta…”

“Chà, ta nói dối đấy. Cô chẳng có quyền gì để cai trị người khác cả. Cô không biết sao? Tất cả những kẻ mà cô gọi là cận thần của mình đều đang cười sau lưng cô mỗi khi cô cứ phải dựa trên sắc mặt chúng nhằm đưa ra quyết định vậy. Chúng đều gọi cô là “đứa con gái ngu ngốc chỉ biết nói vâng dạ” đấy.”

Sau khi nghe những lời mỉa mai từ Guin, Clara nhục nhã cúi đầu.

Chà, tôi nên sớm xuất hiện thôi.

… Rồi sau đó.

“Làm tốt lắm, Guin.”

Gã đầu xám - Maximilian- nói.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Truyện Chữ Hay