In no jitsury okusha ni naritakute!

chap 159: ngọn lửa khởi nghĩa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Cả khu trại giam đang trong tình trạng bạo loạn.

Những tên cai ngục chạy vội vã khắp nơi, những tiếng nổ vang tận đến sân tập trung và những dãy hành lang.

Đang ở trong phòng riêng của mình, Clara nói.

“Tên CÚ đã thật sự xuất hiện rồi sao?”

Mái tóc vàng ánh hồng của vị công chúa ấy đung đưa trong cơn gió mát.

“Có vẻ là vậy, thưa công chúa. Từ nãy tơi giờ, bọn lính canh đã liên tục hét lên rằng chúng đã tìm thấy CÚ.”

Guin đứng bên cạnh công chúa nói.

“Đúng vậy…”

Vậy có nghĩa là CÚ đang gặp nguy hiểm.

Thường thì những người như tên CÚ hiếm khi chọn cách tạo ra một cuộc bạo động, tuy nhiên nếu có thể tận dụng điều này một cách khôn ngoan thì đây hẳn sẽ là một cơ hội tốt.

Clara cần phải đưa ra quyết định ngay bây giờ. Một quyết định sáng suốt cho Oriana, và cho cả những cận thần trung thành đã theo cô từ trước đến nay.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cô tham vấn những người thuộc phe Hoàng tộc đang đứng xung quanh mình.

“Thần nghĩ ta cần phải cứu CÚ và cùng nhau trốn thoát! Chúng ta chắc chắn sẽ gia nhập được với quân đội!”

“Chúng ta vẫn chưa thể xác định được tên CÚ này là địch hay bạn! Tôi nghĩ ta nên chờ và theo dõi tình hình!”

“Bọn lính gác đang chạy loạn ở bên ngoài! Đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta phải hành động ngay lập tức!”

“Chúng ta không nên vội vàng quyết định! Cần phải suy nghĩ thấu đáo hơn!”

Những cận thần trung thành của cô không ngừng đưa ra ý kiến của mình.

Guin bình tĩnh lên tiếng.

“Chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác! Chưa chắc CÚ đã là đồng minh đâu. Thậm chí nếu có cứu được hắn đi chăng nữa nhưng cũng chưa chắc rằng tên đó sẽ bảo vệ chúng ta thoát khỏi nơi này.”

Sau đó, mọi người đồng loạt nhìn Clara.

“Thưa công chúa, người muốn làm gì?”

Và yêu cầu cô phải đưa ra quyết định.

Clara thấy lồng ngực đau đớn như thể trái tim đang bị ai đó bóp nghẹn lại.

Cô nhìn quanh một vòng, nhìn thẳng vào từng vị cận thần đang đứng tại đây.

Phần lớn đều chọn chờ hòng theo dõi tình hình. Đương nhiên đây cũng là một vấn đề rắc rối. Họ chỉ có một cơ hội này thôi. Nếu không biết nắm giữ và thất bại thì chỉ có cái chết đang chờ phía trước.

Đương nhiên Clara cũng hiểu xác xuất thành công là khá thấp.

Thế nhưng…

Nếu bây giờ không hành động, liệu còn có cơ hội thứ hai cho họ không?

Với tình thế hiện tại, họ chẳng khác gì những con rối trong tay Doem. Ai mà biết được liệu ngày mai hắn có cho họ ra chơi với máy chém hay không?

Chúng ta thật sự phải từ bỏ cơ hội mong manh này và chờ thời cơ tiếp theo sao?

Những người phái chờ đợi vẫn chưa nhận ra xác xuất những cơ hội như này xảy ra là rất thấp sao?

Clara nhắm mắt lại và suy ngẫm thật kỹ. Hai bàn tay cô đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Không lẽ họ đã quen với việc ở đây? Cô biết họ đã cảnh giác cao độ như thế nào trong suốt khoản thời gian đầu ở trại giam này.

Họ đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa… Clara tin chắc như vậy.

Rồi một lần nữa…

Clara nhìn những gương mặt các cận thần của cô.

Vâng, hầu hết mọi người đều muốn đợi. Phe đa số bao gồm những người lớn tuổi và dày dặn kinh nghiệm.

Clara thì chỉ là cô thiếu nữ 15 tuổi mà thôi.

Chẳng phải ý kiến của họ sẽ khôn khéo và hợp tình hợp lý hơn so với cô sao?

Hơn nữa, nếu cô phủ nhận ý kiến của phe đa số thì những người còn lại, liệu họ có nghi ngờ tính đúng đắn ở quyết định cô đưa ra với tư cách là người lãnh đạo không?

Và nếu điều đó xảy ra thì phe Hoàng tộc sẽ tan vỡ.

Đúng vậy, cô nên lắng nghe ý kiến của họ.

Đúng vậy, nếu cô lắng nghe thì họ sẽ không…

“Ta, ta cho rằng chúng ta nên…”

“…Thưa công chúa.”

Bỗng một giọng đàn ông chen ngang câu nói của cô.

Người vừa nói là một người đàn ông đứng tuổi với làn da rám nắng vì nhiều năm làm việc dưới ánh mặt trời.

“Biết lắng nghe ý kiến của người khác là một điều tốt. Nhưng ngài không nên cứ nhìn chằm chằm vào mặt họ như vậy.”

Giọng của ông khá trầm và khàn khàn, ấy vậy mà nó đem lại một cảm giác rất đỗi quen thuộc với Clara.

“Batt…”

Clara gọi tên ông.

Ông đã là người làm vườn từ khi Clara còn nhỏ. Ông không biết gì về chính trị hay chiến tranh hết. Điều duy nhất ông có thể làm và làm rất tốt là chăm sóc khu vườn Hoàng gia, khiến nơi đấy luôn rực rỡ khoe sắc thắm dưới ánh mặt trời.

Thế nhưng, với cô mà nói, những lời của ông mới là chân thật nhất.

Gần đây, Clara đã hình thành thói quen xem xét biểu cảm gương mặt của mọi người.

Cô không tin vào bản thân mình.

Cô sợ hãi.

Cô chỉ muốn dựa vào ai đó mà thôi…

“Tên làm vườn kia! Công chúa không hỏi ý kiến của ngươi!”

Guin trừng mắt nhìn Batt.

“Dừng lại! Ông ấy cũng là thành viên của chúng ta.”

“Thì sao chứ? Hắn chỉ là một tên làm vườn quèn. Một kẻ như thế có thể làm được gì?”

“Ông ấy là thành viên của chúng ta bởi vì ông ấy ở đây. Một người làm vườn không có lý do gì để đi theo ta cả. Thế nhưng Batt vẫn đi. Bởi vì ông ấy cũng tin tưởng ta hệt như những người khác đang đứng tại đây.”

“Kể cả vậy đi nữa thì việc lắng nghe ý kiến của một tên làm vườn thật ngu xuẩn.”

“Ta nói dừng lại, Guin. Không bàn cãi về vấn đề này nữa.”

Clara và Guin nhìn chằm chằm vào nhau. Tuy nhiên, Guin lại là người quay đầu đi trước.

“…Xin người thứ lỗi, thưa công chúa.”

“Không sao. Ta hiểu, ngươi chỉ muốn điều tốt nhất cho chúng ta mà thôi.”

Dứt lời, Clara một lần nữa sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu mình.

Cô vào tận sâu gốc rễ vấn đề, mục đích của cô là gì, điều cô muốn là gì.

Chỉ trong thoáng chốc, cô đột nhiên nhớ lại quá khứ khi cô, Batt và chị mình chơi đùa cùng nhau trong khu vườn Hoàng gia đầy sức sống.

Nếu là chị, chị sẽ…

“Chúng ta sẽ cứu CÚ, và cùng nhau trốn thoát. Đây là một cơ hội tốt, phải nắm lấy nó bằng mọi giá.”

Cô nhìn thấy nụ cười nở trên môi Batt.

“Rất tốt. Hỡi các đồng chí, những người đã tin tưởng đi theo công chúa Clara từ đó đến nay, mọi người thấy thế nào? Đã sẵn sàng hết chưa!?”

“Đã sẵn sàng nhận lệnh!”

“Chúng ta đã kiên nhẫn chờ đợi ngày hôm nay đến! Hãy cho bè lũ cướp nước kia thấy rằng chúng ta không bao giờ chịu khuất phục!”

Tất cả cùng đứng dậy.

Họ rút vũ khí ra từ một khoang bí mật trên tường.

Ngay cả Clara cũng có cầm một thanh kiếm trên tay.

Đương nhiên là cô không thể dùng nó. Nhưng việc cô cầm nó lại mang ý nghĩa rất quan trọng.

Giờ đây, chúng ta cũng nhau thắp lên ngọn lửa khởi nghĩa!

Cuộc sống yên bình thường ngày trong trại giam này đã đến hồi kết thúc.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

TN: Bận việc quá giờ mới dịch xong, ae cắn tạm sau khi xem xong VN đá bóng nha

Truyện Chữ Hay