In no jitsury okusha ni naritakute!

chap 148: đồ ăn gì chả đủ calo hết á

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Hạng Rác trong trại giam tập thể này chỉ được cho ăn một lần mỗi ngày.

Các quý ông ăn mày này sẽ xếp thành từng hàng trong sân để lấy thức ăn. Theo thực đơn hôm nay thì ta có bánh mì cứng ngắc cùng súp.

Khi nhận lấy phần ăn của mình, tôi nhận ra xung quanh là hàng chục cặp mắt tham lam khoá chặt lấy tôi.

Họ hẳn đang nghĩ sẽ cướp được bữa ăn này từ tôi, một tên ma mới vụng về.

Họ tưởng rằng những dụng ý tham lam ấy vô cùng kín đáo, nhưng thật ra thì nó lại cực kì lộ liễu.

Ý tôi là, ngài Zack tốt bụng đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn thịnh soạn rồi, vậy nên cứ hành xử như một tên thường dân và để bữa ăn này bị cướp đi thôi nhỉ, cơ mà tôi cũng có hơi tò mò về việc này.

Mà thôi, cứ theo dòng đời xô đẩy vậy.

Tôi cố tình ôm chặt thức ăn vào người rồi chạy thật nhanh khỏi đám đông ở đây.

Nói cho dễ hiểu, tôi làm thế để họ nghĩ họ có thể lấy nó, nhưng phải đánh nhau với tôi trước đã.

Tôi thành công băng qua khoảng sân rộng mà không gặp sự cố nào và lẻn vào chỗ ngài Zack đã chuẩn bị trước ở hành lang.

“Rồi, tới lúc thử món…”

Tôi nếm thử món súp trước.

Nó được trang trí với vài mẩu rau vụn cùng vài hạt đậu. Mùi vị thì… có vẻ hơi mặn.

Thì, nó dở thật, nhưng vẫn ăn được.

Bánh mì cũng tệ không kém, còn có vị hơi đắng nữa. Nếu nó to hơn được thì tốt.

Nói chung vẫn chấp nhận được nếu chấm nó vào súp trước.

Tóm lại: ăn được, nhưng vị thì dở tệ.

Bữa ăn này thiếu hẳn protein. Lượng protein ít ỏi duy nhất đều nằm trong mấy hạt đậu bé tý này.

Và cũng chẳng đủ lượng calo gì hết. Nguyên bữa ăn này nhiều lắm chắc tầm 500 calo là cùng.

Tôi không thể tưởng tượng được lượng calo ít ỏi này đủ để sống trong một ngày đâu.

Hèn gì ai ai cũng toàn da bọc xương… Tôi rốt cuộc cũng hiểu tại sao họ lại thích cướp bóc như vậy rồi.

“Ê, ma mới.”

Hai gã đàn ông tiếp cận khi tôi đang ăn.

Cả hai đều gầy yếu và rách rưới, thế nhưng trong đôi mắt họ vẫn còn loé lên những tia sáng.

“Anh bạn đây có thể giúp chúng tôi một việc không?”

“M-mấy người muốn gì?”

Tôi diễn như một con mồi nhỏ yếu và sợ hãi đang cố bảo vệ bản thân.

“Không có gì nhiều đâu, chỉ cần giao chỗ đồ ăn kia ra thôi.”

“Ơ, um, nhưng đây là bữa ăn duy nhất tôi có hôm nay…”

“Câm miệng lại và đưa chỗ đồ ăn kia đây!”

Chà, giờ tới màn hù doạ rồi à.

“Đưa đồ ăn và mày không bị đập. Nếu cố làm gì thì mày vẫn sẽ phải chịu đau đớn mà lại còn mất đồ ăn. Hiểu chưa? Giờ thì đưa đây và lợi cả ba đường.“

“K-không, tôi…”

“Chậc… đúng thằng thiểu năng.”

Một trong số chúng nắm lấy cái cổ áo rồi xô mạnh tôi vào tường.

“Nó sẽ thông ra sau một hoặc ba cú đấm thôi.”

Hắn nói và giơ nắm đấm lên.

“Dừng lại.”

Một giọng nữ chen vào.

“Biến ngay, con đ…!?”

“Chờ đã, nó là…”

Đứng giữa hành lang là một cô gái xinh đẹp. Cô ta mặc bộ đồ tù nhân như mọi người ở đây và sở hữu một mái tóc hồng vàng. Nhìn cô ta trông giống giống ai ấy nhỉ.

“Thả cậu ta ra, ngay lập tức.”

Hai gã đàn ông trở nên ngoan ngoãn hơn khi cô nàng tóc hồng vàng kia nhìn chằm chằm chúng.

“Chậc, xong chuyện rồi…”

“À, ừ…”

Gã kia thả tôi ra rồi cả hai vắt giò lên cổ mà chạy mất.

“Cảm ơn rất nhiều, cô là…“

“Mọi chuyện ổn rồi.”

Cô gái tóc vàng ngả hồng mỉm cười trấn an.

Cái trại này khá ít nữ tù nhân. Phần lớn phụ nữ ở đây đều để cho bọn phe Doem giải trí, nhưng tôi có cảm giác cô gái đang đứng trước mặt tôi đây khác hẳn với họ.

“Thức ăn ở đây khá ít ỏi cho tất cả mọi người. Cậu tốt nhất là nên ăn thật nhanh bữa ăn của mình đi.”

“Cảm… Vâng…”

“Cậu có thể nói với tôi nếu có chuyện…”

“Thưa tiểu thư Clara, thằng oắt này từng bị bắt gặp đang nói chuyện với một tên phe Doem.”

Một gã cơ bắp xuất hiện phía sau cô nàng tóc hồng vàng. Dường như hắn không thích tôi lắm thì phải.

“Vậy cậu ta… nhưng chắc là không biết gì đâu.“

“Dường như là thế, nhưng chúng ta phải cẩn trọng…“

“… Đương nhiên rồi.”

“À, tôi, ờ, Zack có kể cho tôi nghe một đống thứ, nên…”

“Không sao đâu. Um… đây không phải là nơi tốt đẹp gì để sống mà, vậy nên hãy bảo trọng.”

Cô gái, và gã cơ bắp kia, cả hai cùng rời đi. Lúc hắn bước ngang qua chỗ tôi, hắn còn liếc nhìn lại đầy đe doạ.

Tôi giả bộ bị doạ sợ chết khiếp và giữ nguyên như thế cho đến khi cả hai đi mất dạng.

Sau đó, tôi lẩm bẩm.

“… Diễn viên chính lên sàn.“

Ngài Zack sẽ nói cho tôi biết họ là ai trong lúc thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trong phòng.

Ra tên cô ta là Clara, cô ta gợi cho tôi nhớ đến… chà, cô ấy à.

Cô ta rất giống với quý cô Rose. Không lẽ là có liên quan đến hoàng tộc Oriana?

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Truyện Chữ Hay