Bầu trời trong vắt không một gợn mây. Thời tiết lý tưởng cho một cuộc tản bộ.
Celeila mặc chiếc áo choàng có mũ màu bạc mà cô luôn mang trên mình, và cầm trong tay một chiếc giỏ nhỏ dùng cho những cuộc đi bộ đường dài ở thế giới của tôi. Cô bước ra từ cổng lâu đài.
"Chúng ta sẽ tới thăm Thị trấn lâu đài sao?"
"Ừ. Mizuki, hôm nay, tôi muốn cho anh biết về thế giới của tôi."
"Hiểu rồi. Thật lòng thì, tôi cũng có chút hiếu kỳ."
Tôi sẽ dành vài ngày cuối của mình ở ký túc xá của lữ đoàn ma thuật hoàng gia, và dù cũng có rất muốn, nhưng tôi chưa từng có cơ hội được thăm thú thị trấn lâu đài. Tôi chỉ mới đi qua nơi này vào ngày đầu tiên.
Quan trọng hơn, một mình bước qua những con phố hoang tàn thì có chút đáng sợ.
Song nói lời từ biệt với thế giới này bằng một cảm xúc sợ hãi như thế thì sẽ thật đáng buồn biết bao.
Ý tôi là, đây là nơi mà Celeilia đã sống, cũng là nơi nhiều người khác đã sống cuộc đời của họ.
Tôi bước đi bên cạnh cô, và quan sát thị trấn.
Không có chút gió nào, và trời tương đối ấm áp, nên không có gì lọt vào các giác quan của tôi, ngoài sự im lặng chết chóc của thị trấn này.
Tiếng bước chân của tôi và cô, trên dãy vỉa hè bằng đá đầy cỏ dại là tất cả những gì phá vỡ sự yên lặng ấy.
Rồi Celeilia dừng lại trước một căn nhà… một cửa tiệm với tấm bảng hiệu nhỏ nhắn dựa vào.
Kể cả từ bên ngoài, tôi vẫn thấy nội thất của cửa tiệm này có chút bụi bặm.
Bên trong, những chiếc lu bằng đá, giống như những cái được sử dụng ở lâu đài, cho tôi biết rằng đây là một tiệm ăn.
"Đây là cửa hàng bánh Lahn mà tôi thường xuyên lui tới. Họ nướng những ổ bánh Lahn nóng hổi mỗi ngày."
Từ ngữ mà viên kẹo không thể dịch ra được dường như là tên gọi của một loại đồ ăn nào đó.
"Lahn ư?"
"Nhớ không, Mizuki, anh đã ăn chúng vào ngày đầu ta gặp nhau."
"Ồ, ra là loại bánh mì giống bánh naan đó."
"Ở thế giới của anh cũng có chúng sao, Mizuki?"
"Ừ. Nó không quá phổ biến ở đất nước của tôi, nhưng tôi đã từng được ăn lúc trước rồi."
Có vẻ như thứ bánh Lahn giống naan này là một sản vật phổ biến ở đất nước của cô.
Lớn lên nhờ lúa gạo, tôi cũng không quá quen thuộc với loại đồ ăn này, nhưng nó sở hữu một thứ hương vị dễ chịu để có thể trở thành một món ăn quen thuộc.
"Đó là một cửa tiệm được quản lý bởi một gã có khuôn mặt đáng sợ và khắc khổ, nhưng hương vị của đồ ăn lại khá ngon…"
"Tôi… hiểu rồi."
Đôi mắt cô nhìn xa xăm.
Tôi chắc rằng không phải cô đang nhìn tôi. Cái mà cô thấy là một khung cảnh chật ních những người.
Tôi không thể nhìn thấy một thế giới như thế. Vì lý do nào đấy, mà điều đó làm cho tôi cảm thấy thật buồn.
"... Đi tới chỗ tiếp theo nào."
"Ừ."
Chúng tôi bước đi với cửa tiệm bánh lahn đang xa dần ở phía sau.
Thị trấn lâu đài tựa như một mê cung, và nếu không có Celeilia dẫn đường, chắc rằng tôi đã bị lạc từ lâu rồi.
Thứ duy nhất mà ánh mắt tôi có thể dõi theo là Celeilia và cái bóng của cô.
Tôi nhìn vào bàn tay phải của mình.
Thế giới không sự sống này làm dấy lên trong lòng tôi một cảm xúc không thể so sánh được với bất cứ thứ gì tôi từng cảm thấy.
Cuối cùng, thứ lọt vào tầm mắt tôi, là một toà nhà mang sắc trắng.
Trải qua nhiều năm, những bức tường bằng đá đã bị sứt mẻ khắp nơi.
"Đây là Hiệp hội Ma thuật sư Nil mà tôi đã phục vụ kể từ lúc lên tám cho tới khi mười lăm."
"Lên tám ư? Đất nước này ép người ta phải làm việc từ khi còn nhỏ đến thế sao?"
"Ừ. Có khác biệt với thế giới của anh không, Mizuki?"
"Ở chỗ tôi, kể cả công việc bán thời gian cũng chỉ dành cho học sinh trung học… ít nhất là khoảng mười sáu tuổi."
Thực lòng thì, tôi không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
Dĩ nhiên, ở lớp lịch sử, tôi cũng đã được biết rằng có một thời kỳ như thế tồn tại.
Tuy nhiên, đối với tôi, một thời kỳ như thế thật xa vời… Nó đã trôi qua từ lâu rồi, nên tôi ngạc nhiên rằng Celeilia đã từng thực sự trải qua nó.
Hồi tám tuổi, tôi còn đang chơi đùa với Yuuji ở trường tiểu học.
Tôi không thể tưởng tượng ra rằng mình có thể làm việc ở một độ tuổi như thế.
"Một thế giới có thể tồn tại mà không bắt trẻ em phải làm việc… Mizuki, thế giới của anh đúng là một nơi tốt đẹp."
"... Đúng vậy. Tôi cũng muốn nghĩ như thế."
Những phần tồi tệ nhất của thế giới ấy bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi. Nhưng một lượng lớn những điều tốt đẹp cũng xuất hiện kèm theo chúng.
Ít nhất thì, thế giới qua lăng kính mà tôi thấy, là một thế giới với vô vàn những người lương thiện.
"Đây là một nơi thế nào nhỉ?"
"Chủ tịch hiệp hội sống ở đây là một kẻ đáng ghét. Ông ta sẽ vắt kiệt sức lao động của tôi mỗi ngày. Còn nữa, tiền lương thì có chút~xíu thôi à, và tôi phải tự lo cho bản thân mình. Đúng là một khoảng thời gian khó khăn."
"Hẳn cô đã phải sống một cuộc sống đầy gian truân."
"Không phải vậy đâu mà."
Hãy tưởng tượng một chút nào.
Một Celeilia trẻ tuổi bị một mụ già đáng sợ ra lệnh cho làm việc này việc kia.
Giống như tiểu sử đầy bi kịch của một nhân vật chính trong truyện cổ tích vậy.
"Thực ra thì tôi cũng khá may mắn. Dù sao thì, tôi cũng sở hữu tài năng ma thuật kể từ khi sinh ra."
"Thật sao. Nghĩ kỹ thì, hiệp hội ma thuật sư và lữ đoàn ma thuật hoàng gia thì có gì khác nhau nhỉ?"
Dựa theo tên của chúng, có thể sự khác biệt là về thứ bậc, hay có lẽ cái sau được tổ chức ở cấp quốc gia, nhưng đúng là không dễ dàng gì để nghĩ xem nó tương đương công việc nào ở thế giới của mình, nên tôi thử hỏi cô.
"Phải rồi. Hiêp hội ma thuật sư là một cơ quan thực nghiệm, còn Lữ đoàn ma thuật hoàng gia thì lo việc nghiên cứu."
"Ra là vậy."
Khá khác so với những gì mà tôi đã tưởng tượng, nhưng hai từ dược sĩ và nhà hoá học bỗng nảy ra trong đầu tôi.
Một bên thì bán thuốc, còn bên kia thì sản xuất chúng.
Cả hai đều là những công việc quan trọng giúp duy trì sinh mạng của người khác.
Vì một cái được quản lý bởi chính quyền, nên tôi chắc rằng nơi đó có nhiều điều kiện khắt khe.
"Nhưng kể cả tới giờ, tôi vẫn thắc mắc rằng?"
"Thắc mắc gì cơ?"
"Đúng vậy. Có vô số các loại ma thuật, nhưng đất nước này tồn tại một điều luật chỉ cho phép mỗi người học một loại. Nếu phá vỡ nó, giấy phép của anh sẽ bị thu hồi và rồi anh sẽ bị trục xuất khỏi quốc gia này."
"Hừm… nghe có vẻ hà khắc quá."
"Nếu anh muốn học nhiều loại ma thuật khác nhau, theo lẽ thường anh sẽ phải nhờ vả ai đó từ một phe phái khác. Sẽ có thể mất hàng tháng mà không có gì ngoài những cuộc họp. Nếu mỗi người được cho phép học nhiều hơn một loại ma thuật, chắc hẳn việc nghiên cứu đã tiến xa hơn rồi."
Một phép thuật mỗi người có lẽ cũng tương tự như một phương pháp làm ăn.
Trong thời kỳ Edo ở Nhật Bản, các thương nhân của mỗi hiệp hội phải xác định rõ ràng những gì họ được phép làm và không được phép làm.
Có lẽ ma thuật cũng giống vậy, cho nên mỗi người chỉ được dùng một ma thuật thôi sao?
Hở? Nhưng tính tới bây giờ, Celeilia đã dùng lửa, nước, gió, và hư không. Theo những gì tôi thấy, cô ấy có thể sử dụng ít nhất bốn loại.
Có lẽ đúng như những gì cô đã nói lúc trước, cô muốn có ai đó phán xét mình vì việc ấy.
"Vậy ở đây cô đã sống một cuộc sống thế nào?"
"Bọn tôi sản xuất Giấy trung gian. Dù so sánh với những gì anh có thể tìm thấy ở lâu đài thì chúng có chất lượng thấp hơn nhiều."
Dường như cũng có một kiểu xếp hạng nào đó cho chúng.
Tôi không biết cụ thể, nhưng có vẻ ma thuật có rất nhiều yếu tố phức tạp kèm theo.
"Nhưng tại đây, chị của tôi… không hẳn là chúng tôi có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao thì, đã từng có một cô gái rất tử tế sống ở đây. Nếu chị ấy không ở đây, thì có lẽ tôi thậm chí còn không mơ nổi đến việc được trở thành một pháp sư hoàng gia."
Cô giới thiệu cho tôi về cô gái đã vắng mặt với giọng điệu vui vẻ. Tôi chắc rằng cô ấy là một cô gái tốt bụng đúng như những gì Celeilia đã nói.
"Cô thực sự yêu quý cô ấy nhỉ, Celeilia?"
"Ừ, cô ấy đã đối xử với tôi rất tốt… tôi sẽ không bao giờ quên được."
Nhìn biểu cảm của Celeilia, khuôn mặt của người giáo viên đã luôn chăm lo cho tôi thời tiểu học chợt nảy ra trong tâm trí. Thầy ấy luôn trở thành giáo viên chủ nhiệm của tôi mặc cho tôi có học lớp nào. Là một thầy giáo tốt bụng như thế đấy.
Thầy đã lo lắng cho tôi khi tôi mất đi cha mẹ, và chăm sóc cho tôi vào năm tiếp theo, và cả năm sau đó nữa. Theo quan điểm của một nhà giáo, có lẽ tôi là một học sinh phiền phức, nhưng thầy vẫn đối tốt với tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên cơn giận dữ của thầy vào cái lần mà Yuuji đặt một lọ hoa lên bàn tôi, một hành động mà hồi ấy thậm chí chúng tôi còn chưa hiểu hết.
Thầy có thể đáng sợ, nhưng mỗi khi thầy tức giận, đều là vì nghĩ cho tôi. Chắc hẳn thầy có một trái tim thật lương thiện.
Và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên tình cảm đó.
"Xin lỗi, Mizuki. Vì đã làm cho mọi chuyện trở nên thật xấu hổ."
"Không sao đâu. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô… không, nói vậy thì thật thô lỗ, nhưng thực lòng thì tôi cũng phần nào hiểu được."
"... Cảm ơn anh. Tiếp theo là…"
Và thế là tôi và cô tiếp tục lang thang xung quanh thị trấn lâu đài không một bóng người.
Như cái cách mà người ta trở về nhà vào lúc thị trấn còn tràn đầy sức sống.
Nơi này rộng lớn hơn những gì tôi tưởng tượng.
Bằng chứng rằng đã từng có rất nhiều sinh linh sống ở đây… và những mảnh vỡ của sinh mệnh nằm đọng lại rải rác khắp nơi.
Những quả bóng nằm lăn lóc xung quanh, dụng cụ ăn uống bị bỏ lại trên bàn, mấy chiếc xe đẩy nằm chình ình giữa lối đi, hàng hoá được đặt trên tấm vải của các thương gia.
Mọi người biến mất, không phải vì họ muốn như thế.
Chẳng còn ai ở lại để biết lý do, nhưng tôi chắc rằng họ đã bị cưỡng ép phải tan biến.
Kẻ nào đã làm điều đó nhỉ… có lẽ ngay từ ban đầu kẻ ấy đã không phải con người.
Nhưng kẻ đó gây ra việc này vì mục đích gì cơ chứ…
Có thể đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên, hay thậm chí là một loại phép thuật nào đó mà tôi chẳng hề hay biết.
Nhưng theo lời Celeilia, cùng lúc xóa sổ mọi sự sống là một điều bất khả thi.
Hơn cả thế, không chỉ có con người biến mất, mà là tất cả mọi sự sống.
Làm sao mà một điều khủng khiếp như thế có thể xảy ra cơ chứ…
"Mizuki, đi bộ nhiều thế chắc anh mệt rồi phải không? Mình nghỉ lại ăn trưa nh– fusa?"
"... Có vẻ như tác dụng của viên thuốc biến mất rồi. Chúng ta làm gì đây?"
Tác dụng của loại kẹo bí ẩn đó có thể kéo dài vài tiếng đồng hồ. Tôi đã ăn nó vào hồi sáng, và hiệu lực của nó kéo dài đến tận trưa, lâu hơn lúc trước.
Chỉ còn lại hai viên.
Theo những gì Celeilia nói, chúng là những vật phẩm vô cùng quý giá, muốn kiếm thêm gần như là không thể, nên bọn tôi phải sử dụng chúng một cách cẩn trọng.
Vì cả tôi lẫn cô đều không thể giao tiếp qua thần giao cách cảm.
"Mizuki."
Gọi tên tôi xong, cô bỏ một trong hai viên kẹo còn lại vào miệng.
"Celeilia…?"
Vì lý do nào đó, cô đóng hộp kẹo lại.
Tôi khá chắc rằng nếu cả hai người không cùng ăn chúng thì sẽ chẳng có tác dụng gì.
"Celeilia, cái… !?"
Khoảnh khắc tôi nghĩ mình bị ôm chặt lấy, cũng là khoảnh khắc mà đôi môi chúng tôi chồng lên nhau.
Và cô thè lưỡi ra với viên kẹo ở trên.
Không tốt chút nào. Đầu tôi trở nên trắng xoá và chẳng thể nghĩ ngợi được gì nữa.
Mặt tôi nóng bừng cả lên. Như thể tất cả lượng máu trong cơ thể đều dồn hết lên trên đầu.
"Tôi xin lỗi…"
Celeilia che giấu biểu cảm của mình bằng cách kéo phần mũ của chiếc áo choàng qua quá đầu.
Nhưng mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Và tôi không phải là người mở lời trước.
"Viên kẹo cuối là cần thiết để anh có thể trở về thế giới của mình, Mizuki. Nên chúng ta phải dùng tiết kiệm…"
"T-tôi hiểu. Nhưng thời gian hiệu lực có đủ không?"
"Có chứ. Tuy có hơi ngắn một chút, nhưng chắc sẽ đủ để đến nơi chúng ta sắp tới thôi."
"..."
"..."
Ặc… Thật khó xử làm sao.
Có lẽ tốt nhất là tôi nên nói gì đó.
Dù chúng tôi vừa mới nói chuyện bình thường với nhau xong, nhưng giờ đây những từ ngữ lại đang mắc kẹt trong cổ họng.
"Bây giờ thì ta ăn trưa đã nhỉ?"
"Ư-ừ."
Celeilia lấy thức ăn ra khỏi giỏ.
Trông nó giống như một cái bánh hình tam giác. Một món ăn làm tôi nghĩ đến thứ gì đó được bọc trong bột mì rồi đem đi chiên.
Khi tôi nhận lấy nó và cắn một miếng, hương vị giòn tan của những loại rau củ không thân thuộc cùng thịt băm tràn vào trong miệng.
Nhưng những sự kiện lúc trước có tác động quá lớn nên tôi chẳng còn nhớ nổi mùi vị của món ăn.
Nó ngon. Đó là tất cả những ký ức còn sót lại.
"Giờ thì, Mizuki. Hãy cùng tôi đến nơi cuối cùng nào."
"Hiểu rồi."
Chúng tôi đi khỏi thị trấn lâu đài, hướng tới một con đường nằm trên đỉnh đồi.
Nhô ra từ những đám cỏ đã mặc sức mà phát triển suốt ba tháng, là một chiếc cối xay gió lẻ loi.
Trên toà tháp rộng được xây bằng những viên đá xếp chồng lên nhau, một cái cánh quạt lớn đang đều đều quay.
Bầu không khí trong lành đặc trưng của thế giới này đang chuyển động nương theo chiều gió.
Chỉ có duy nhất một thôi. Duy nhất một cánh hoa đang nhảy múa trên không trung.
Đằng xa cối xay là một cánh đồng tràn ngập những bông hoa màu lam đang nở rộ.
Một giống hoa tôi chưa từng được nghe tới trong những tri thức của mẹ và cha mà bản thân đã khắc ghi từ thuở bé.
Và hương thơm độc nhất vô nhị của những đoá hoa đang phảng phất trong làn gió nhẹ.
… Đây quả thực là một nơi khá dễ chịu.
"Hmmm! Đây là địa điểm yêu thích của tôi."
Vươn vai thật dài xong, cô nói với tôi.
"Đây quả là một nơi tuyệt vời."
"Tôi biết mà, phải không nào? Kể cả sau khi đã trưởng thành, tôi vẫn tới nơi này mỗi khi có thời gian rảnh rỗi."
Với vẻ mặt tối sầm, cô chỉ tay về phía thị trấn lâu đài.
Nơi mà họ đã giành cả ngày rong ruổi với nhau.
Một thị trấn không người, nhưng hơi thở của họ vẫn còn đọng lại nơi đây.
"Mizuki này, tôi có thể xin anh hai điều cuối cùng không?"
"Hai cơ à?"
"Ừ. Trước hết, thay vì Celeilia, anh có thể gọi tôi là Sherry không?"
Cũng giống như ở thế giới của tôi, đó là một tên thân mật hay biệt danh. Là cách gọi giữa những người gần gũi với nhau.
"Được thôi. Tôi hiểu rồi, Sh-Sherry."
"A! Anh có hơi do dự chút xíu nhỉ?"
"Xin lỗi."
"Fufu, cảm ơn anh, Mizuki. Vậy anh có muốn tôi gọi anh bằng cái tên nào khác không?"
"Ch~à, bạn bè thường chỉ gọi tôi là Mizuki thôi, nên tôi chưa thực sự nghĩ về điều đó."
Là vậy sao, cô nói trong khi nhìn lướt qua thị trấn một lần nữa.
Gió lay động mái tóc màu trong veo của cô.
Đặt bàn tay lên phía trên mắt, cô nhìn về đằng xa.
Tôi có thể chứng kiến tất cả một cách rõ ràng qua sóng tóc nhạt màu ấy.
"Còn một điều nữa…"
"Ừ?"
"Xin anh đừng lãng quên thế giới này. Xin đừng lãng quên… tôi."
Cô hít một hơi thật sâu trước khi mở lời.
Tôi nhớ lại những sự kiện đã diễn ra ngày hôm nay.
Những ký ức của Sherry nằm rải rác khắp thị trấn lâu đài.
Và khoảng thời gian chúng tôi dành ra để tản bộ cùng nhau cũng đã trở thành một ký ức thật đẹp khắc ghi trong trí nhớ của tôi.
Tôi có thể dõng dạc nói như thế mà không cảm thấy gượng ép chút nào.
"Được thôi."
"Mizuki, cảm ơn anh…"
Khi tôi gật đầu và đáp, đôi mắt cô có hơi rơm rớm nước.
"Này, Sherry. Nếu thích, liệu cô có muốn cùng tôi trở về thế giới của mình không?"
"... Nghe có vẻ tuyệt đấy."
"Vậy thì…"
"... Nhưng điều đó là không thể."
Cô quả quyết tuyên bố.
Biểu cảm của người con gái ấy… thật thê lương, một khuôn mặt mà tôi không bao giờ muốn phải nhìn thấy lần thứ hai.
"Tất cả những gì được ghi chép lại trong đống tài liệu chỉ nói về việc triệu hồi."
"Triệu hồi ư…?"
"Ừ, đó là một hệ thống của thế giới này để triệu tập những người ở một địa điểm khác trong cùng thế giới. Thuật triệu hồi được tạo ra đi kèm phép triệu hoán, nên dựa trên tiền đề của chúng, có thể đưa những người đã bị triệu hồi trở về vị trí ban đầu."
"Vậy…"
"Nhưng việc triệu hồi người từ thế giới khác, lại được thực hiện trên những nguyên tắc cơ bản hoàn toàn khác biệt. Vì anh đang cố gọi ra một thứ mà bản thân còn chẳng biết có tồn tại hay không, nên người thi triển phép chỉ nghĩ tới phần triệu hồi. Còn về phần triệu hoán, tất cả những gì tôi có thể làm được trong khả năng là dựa vào những ký ức của mục tiêu để xác định tầm ảnh hưởng và vị trí mà người niệm phép đã nhắm đến."
Tôi thực sự không hiểu lắm, song tôi vẫn biết được rằng thành bại của việc này là phụ thuộc vào bản thân.
Nhưng tại sao Sherry không thể đi cùng chứ…
"Mizuki, anh có thể nhớ lại thế giới của bản thân, nhớ lại những người mà mình trân quý, phải không?"
"Ư-ừ."
"Còn tôi thì không thể."
"A…"
Tất cả những điều hiển nhiên với tôi đều nằm ngoài trí tưởng tượng của cô.
Thậm chí ngay cả lúc này, tôi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được cái khái niệm mang tên ma thuật.
Và cũng tương tự, thế giới của tôi… mùi hương của không khí, những cảnh sắc, những con người, những giống hoa, những loài động vật… cô không thể nào hình dung ra được các yếu tố đã cấu thành cơ thể này qua năm tháng.
Kể cả khi cho cô biết nhiều đến đâu, kể cả khi cô có thể tưởng tượng ra đi chăng nữa, thì chúng vẫn sẽ không đời nào có thể giống nhau."
"Anh đừng làm vẻ mặt như thế chứ! Tôi có thể tự lo cho mình mà."
"Nhưng…"
"Anh đã ban cho tôi hy vọng, Mizuki ạ. Nếu tôi còn mong ước thêm điều gì nữa, thì thánh thần sẽ tức giận mất."
"..."
Không thể nào.
Làm sao thánh thần có thể giận dữ với một nguyện ước như thế chứ…
"Bây giờ chúng ta hãy quay lại căn phòng và đưa anh trở về thế giới của mình nào."
Cô nói điều đó bằng một lòng quyết tâm mạnh mẽ, nhưng tôi chẳng thể đáp lời.
Con đường trở về yên lặng từ đầu tới cuối.
Tôi muốn nói với cô cái gì đó, nhưng lại chẳng biết mình nên nói cái gì.
Cảm giác này… tôi chưa từng cảm thấy nó kể từ lúc cha mẹ ra đi.
Chẳng biết bản thân sợ hãi cái gì, cũng chẳng biết bản thân nên làm gì.
"Mizuki… mahrri…"
Ngay khi chúng tôi trở lại căn phòng, Sherry cố nói vài lời, song tác dụng của viên kẹo đã biến mất.
Sắp tới lúc rồi.
Tôi hầu như không có cơ hội nói những lời mà mình phải truyền đạt với cô ấy.
Sherry đặt viên kẹo vào miệng, và trao phần còn lại cho tôi theo cái cách cô đã làm vào hồi trưa.
Nhưng cơ thể của tôi chẳng hề nóng lên như lúc ấy.
Thay vào đó, một cảm giác tựa như vô định đang lấp đầy trong trái tim tôi.
"Mizuki, anh rất trân trọng những điều quý giá của bản thân, thế giới ấy, và cả những con người ở đó, phải không?"
"... Đúng vậy."
Đó không phải là điều thực sự mà tôi muốn nói.
Thực sự thì tôi muốn làm gì đây?
Mẹ… cha… Yuuji…
Những gì họ đã nghĩ vào lúc cứu rỗi tôi… tôi cũng chẳng biết nữa.
"Mizuki!"
"Ư-ừ?!?"
Cô đột nhiên lớn tiếng gọi tên tôi, nên tôi đã đáp lại theo phản xạ.
"Cảm xúc mà anh dành cho những người mà mình yêu quý thật sự bé nhỏ đến thế sao?"
"Eh…"
Không phải vậy.
Những gì mà tôi đã bỏ lại đằng sau không hề vặt vãnh.
Tất cả mọi người đều vô cùng quý giá với tôi, đều vô cùng quan trọng và không thể nào thay thế được.
"Dĩ nhiên là không rồi!"
"Vậy chứng minh cho tôi thấy đi!"
"Bằng cách nào chứ?"
"Bản thân anh chính là bằng chứng. Nên hãy trở về thế giới của mình, và sống thật hạnh phúc đi!"
"..."
… Ồ, ra là vậy.
Thì ra Sherry cũng giống họ.
Cô đã cứu rỗi một tôi đầy bất lực.
Là người đã truyền cho tôi lòng can đảm.
"Tôi hiểu rồi!"
"Vậy anh hãy đi đi. Hãy nhớ lại những ký ức về thế giới của bản thân và khắc ghi chúng trong trái tim mình."
"Ừ."
"Và hãy chắc chắn rằng anh không quay đầu lại, được chứ?"
Tôi gật đầu trước những lời nói của cô.
Và sau khi sự quả quyết của tôi phản chiếu trong đôi mắt cô, cô mỉm cười và mở cửa căn phòng.
Như thể bị hút vào trong, không gian trống rỗng mờ dần, và những tờ giấy nhỏ màu đỏ, lam, vàng, lục, đen, trắng cùng vô số những sắc màu khác tan chảy vào khoảng không trước mắt.
Một khung cảnh dị thường, như thể được lấy ra từ một bộ phim.
"Giờ anh hãy tưởng tượng ra trong đầu những người mà mình trân quý, rồi bước tiếp đi."
Cùng những lời ấy, tôi bước vào bên trong căn phòng.
Khoảnh khắc đặt một chân vào trong, tâm trí tôi bị lấp đầy bởi một cảm xúc lâng lâng kỳ lạ.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi.
"Mizuki…"
Tôi chẳng hề ngoái lại.
Vì một trong những người mà tôi trân quý đã nói tôi không được làm thế.
"C...ả...m...mơn…"
"________"
Là tiếng Nhật.
Mặc dù có thể là viên kẹo đã dịch những lời ấy, nhưng cách phát âm của cô vẫn là bằng tiếng Nhật…
『 Cảm ơn.』
Những lời đó đã đến với tôi một cách rõ ràng qua giọng nói của Sherry.
Tôi bước đi mà không ngoái đầu lại.
Để trở về nơi có mọi người.
Sherry đã bảo tôi phải nhớ lại những người quan trọng của bản thân.
Mẹ, cha, Yuuji.
Nghĩ về tất cả những thứ tồn tại ở thế giới của tôi.
Tin rằng làm như vậy chính là báo đáp lại những ân tình mà cô đã trao cho.
Hồi còn nhỏ, tôi đã được giúp đỡ.
Họ đưa tôi đến đâu đó vào mỗi tuần, và dành từng ngày để làm tôi vui lên.
Hồi còn nhỏ, tôi đã được chỉ dạy.
Rằng những bông hoa thật là xinh đẹp.
Hồi còn nhỏ, tôi đã được cứu rỗi.
Học được bản thân không hề đơn độc.
Vào một ngày mưa, tôi đã nhận thấy.
Rằng không phải tất cả những gì quanh tôi đều tồi tệ.
Tôi cứ bước đi.
Tôi tiếp tục bước đi.
Dù có đớn đau, cay đắng, sầu thảm tới chừng nào…
Ở cuối con đường, tôi trông thấy một tia sáng lẻ loi.
Đó là nơi mà tôi phải trở về.
Sắc màu ấm áp, hương hoa, mùi kẹo ngọt.
Tất cả đều khớp hoàn toàn.
Với đặc trưng của từng người, và tấm lòng thiện lương của họ.
Tôi bước đi.
Ánh sáng chậm rãi tràn tới.
"Mọi người…"
Ánh sáng liên tục nhấp nháy như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Vươn tay ra nào. Vươn ra đi.
Để trở về với mọi người.
Anh phải vươn tay ra.
Tay tôi chạm phải cái gì đó.
Một cánh hoa sắc vàng.
Là phong lữ… loài hoa tượng trưng cho tình bạn. Và nó còn mang hai ý nghĩa khác nữa.
Một cái là 『 Tình yêu thương 』.
Và cái còn lại là…
… 『 Tình cờ gặp gỡ 』.
Ngôn ngữ của các loài hoa gắn liền với bông phong lữ.
"Mình hiểu rồi…"
Những lời mà tôi muốn nói với Celeilia chỉ tới vào lúc này.
Những hồi ức về cái ngày mà mọi người đã giơ bàn tay ra cho tôi nắm lấy lại ùa về trong tâm trí.
Mưa cứ tuôn rơi, và vào ngày hôm ấy, tôi cảm thấy một cảm giác thật cay đắng.
Những đoá hoa được bỏ lại trên bàn, và tôi đã bật khóc bằng cả trái tim.
Không phải vì tôi buồn.
Mà vì tôi thấy hạnh phúc.
Rằng tôi chẳng hề đơn độc… rằng vẫn có những người sẵn sàng đưa tay về phía tôi.
"Mình phải trở lại…!"
Và thế là cuối cùng tôi sẽ bỏ Celeilia lại một mình.
Dù cho tôi là người duy nhất có thể vươn tay tới cô ấy.
"Celeilia…"
Không gian cuộn xoắn.
『Anh nhất định không được ngoái đầu lại.』
Đó chắc chắn là những gì cô đã nói.
Vậy mà cuối cùng tôi lại là kẻ phá vỡ lời hứa.
Tôi không thể hiểu được những điều bất thường nào sẽ nảy sinh trong ma thuật này.
Nhưng…
Dù vậy đi nữa…
Tôi vẫn phải trở về với Sherry.
Và bằng cách nào ư?
Chẳng phải cô ấy đã nói rồi sao?
Hãy hình dung ra một cách mạnh mẽ.
Tôi đào sâu tất cả những ký ức ở trong đầu.
Về cái cách mà tôi đã rời khỏi ngọn núi bên cạnh dòng sông.
Cái cách mà tôi đã men theo dòng sông ấy tới một thị trấn ma.
Cái cách mà tôi gặp cô giữa lúc lang thang trong vô định.
Cái cách mà chúng tôi đã ngao du cùng nhau.
Cái cách mà lần đầu tiên tôi được nhìn thấy ma thuật.
Cái cách mà chúng tôi tới tòa lâu đài.
Cái cách mà chúng tôi lần đầu trao đổi lời nói với nhau trong hầm kho báu dưới lòng đất.
Cái cách mà tôi đã kể cho cô về những người mà mình trân quý.
Cái cách mà tôi ăn những món ăn cô tự tay làm.
Cái cách mà cô dẫn tôi rong ruổi quanh thị trấn lâu đài.
Cái cách mà cô bảo tôi gọi cô bằng cái tên Sherry bên dưới chiếc cối xay gió.
Và cái cách mà tôi và Sherry… đã hôn nhau.
Nhớ lại nào.
Niềm vui, nỗi buồn, cùng tất thảy mọi thứ khác.
Nhớ lại tất cả, những ngày tôi đã dành ra ở nơi đây.
Trong khoảng không vỡ vụn, một tia sáng duy nhất bắt đầu hình thành.
… Và tôi vươn tay ra chạm vào nó.