Một ngày của tôi bắt đầu bằng việc châm điếu thuốc cho mẹ.
"Đúng như mẹ nghĩ. Trong buổi sáng không có gì tuyệt vời hơn là một điếu thuốc được châm bởi chính bàn tay của Mizuki."
"Thực sự có cái gì khác biệt khi con là người làm thế hả?"
"Mizuki này, vẫn còn nhiều thứ mà một đứa trẻ như con vẫn chưa thể hiểu được. Bất cứ thứ gì được thắp bởi một người phụ nữ đã quá hai mươi đều vô nghĩa. Nếu con định hút thuốc trong tương lai, thì hãy chắc chắn rằng nó sẽ được một đứa trẻ vị thành niên thắp lên bằng một cái bật lửa dầu. Mẹ ra lệnh cho con dưới danh nghĩa một bà mẹ đấy."
"Mẹ khỏi lo. Con đã dự định sẽ sống một cuộc đời không khói thuốc rồi."
Mẹ tôi đã luôn là một người kỳ lạ như thế, và bà thường xuyên sai tôi, con trai của bà, giúp bà làm những việc nhỏ nhặt.
Lần này, mẹ tôi lại nói rằng nếu điếu thuốc của bà không được thắp bằng một cái bật lửa dầu, bởi chính bàn tay tôi, thì nó hoàn toàn vô nghĩa.
Khi cha tôi cố thắp nó, thì bà lại tỏ vẻ khó chịu, và nói, "Ông vẫn không hiểu, phải không nào." Nhưng đây vẫn chỉ đơn thuần là một khung cảnh vui nhộn trong gia đình của tôi.
Công việc của mẹ tôi, dưới góc nhìn của một con người hiện đại, là một Nghệ nhân làm hoa.
Những cách gọi khác cho công việc này là Nghệ nhân Ikebana, Bà hoàng hoa cỏ, hay Chuyên gia về các loài hoa. Nó có vô số cái tên, nhưng nếu bạn nói với mẹ tôi một trong số chúng, bà ấy sẽ điên tiết cả lên, nên chúng tôi chỉ gọi bà một cách đơn giản là người cắm hoa.
Nhân tiện thì, khi tôi kể về mẹ với bạn thân nhất của bà, hay bất kỳ ai khác quen biết bà ấy, họ đều khá sửng sốt. Vì mẹ tôi là kiểu người như thế… nói sao nhỉ, có khá nhiều người tưởng mẹ tôi là một cô thư ký hay cái gì đấy tương tự.
"Mizuki này, người đàn ông đó đã đi chưa?"
"Ý mẹ là cha sao? Vâng, ông ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi."
"Vậy thì tốt. Nếu ông ta còn ở trong nhà, thì có lẽ mẹ sẽ lôi tờ đơn ly dị ra mất."
"Xin mẹ đừng tùy tiện nói những điều nguy hiểm như thế."
"Đừng lo. Mẹ sẽ giành được quyền giám hộ Mizuki."
"Ý con đâu phải vậy chứ…"
Nghề nghiệp của cha tôi là một Người bán hoa.
Có vẻ ông ấy đã thích hoa cỏ từ hồi còn bé, nên bên trong căn nhà của chúng tôi luôn tràn ngập những đóa hoa mà ông tự tay gieo trồng.
Mỗi ngày, không một chút sai sót nào, ông đều tới chợ để lấy hoa tươi.
Tôi cũng chẳng rành lắm về vấn đề này, nhưng thi thoảng ông còn chẳng về nhà vào buổi tối. Chắc hẳn ông phải thích công việc đó lắm.
Và thật bất ngờ, mẹ tôi lại mới là người khởi xướng mối quan hệ của cả hai.
"Người đàn ông đó không phù hợp để vận hành một cửa hàng hoa. Rồi con xem, Mizuki. Trong vòng mười năm, ông ta sẽ gây dựng lên cả một trang trại trồng hoa. Vậy vấn đề là gì? Mẹ sẽ phải mua tất cả số hoa của ông ấy. Mẹ chẳng gặp rắc rối gì với việc viết biên lai đâu."
"Vậy mẹ đang lên kế hoạch xoay vòng tiền vốn và lợi nhuận trong gia đình mình sao?"
Cứ như vậy, mẹ tôi đã bị cưa đổ bởi những đóa hoa mà cha tôi gieo trồng.
Cha cũng hoà hợp với người mẹ thích cắm hoa của tôi, nên chúng tôi là một gia đình hạnh phúc… chắc vậy?
"Con đến trường đây."
"Được thôi, nhưng con phải giành bằng được
một cái học bổng từ ngôi trường dự bị đó cho mẹ, để mẹ khỏi cần chi ra những đồng tiền quý báu mà mình đã vất vả dành dụm."
"... Nếu mẹ cứ giữ suy nghĩ như thế thì con sẽ gặp chút rắc rối đấy."
Đó là cuộc trao đổi hàng ngày của chúng tôi, nên tôi không nói quá nhiều. Từ xưa đến nay mẹ đã luôn như vậy.
Tôi xỏ người vào ống tay của chiếc áo khoác đồng phục đang treo trên ghế, và kiểm tra lần cuối những thứ bên trong cặp. Tiếp theo tôi nhồi hộp bento mình đã làm sáng nay, cùng với hai lon cà phê sữa đặc và combo bánh mì ngắn bổ sung năng lượng mà tôi đã sáng tạo ra vào trong cặp. Cùng lúc đó, mẹ tôi đột nhiên ngoái đầu ra để xem tôi đang làm gì.
"Mizuki. Con lại định đi vỗ béo con lợn đường đó à? Đưa đồ ăn cho thứ đó chỉ có lợi bất cập hại thôi."
"Mẹ à, xin mẹ ngừng so sánh bạn thân của con với lợn được không?"
Dù tôi cũng hơi lo lắng về việc cậu ấy sẽ bị tiểu đường, nhưng gọi là lợn thì có hơi quá đáng.
Cậu ấy chỉ thích đồ ngọt hơn người bình thường một chút thôi mà.
Cậu ấy chỉ thích cho thêm mật ong và siro phong vào cà phê sữa đặc của mình thôi mà.
Còn nữa, cậu ấy chỉ ăn sô cô la có vị bánh mì ngắn.
…
"Bản thân con cũng khá là kì lạ đấy, khi mà có một con lợn đường làm bạn thân."
Tôi cũng cảm thấy hơi bực vì với lượng đường cậu ấy nạp vào,
nên thật khó để phủ nhận điều đó.
Nhân tiện thì, thực ra không phải cậu ấy béo hay gì đâu.
"... Con đi đây. Gặp mẹ sau."
"Ừ. Mẹ sẽ về lúc 10 giờ tối."
"Con biết rồi. Tối nay con sẽ nấu món thịt mẹ thích."
Đây chính là cuộc sống thường nhật của tôi.
Mọi người thường nói với tôi rằng gia đình tôi thật khác thường, nhưng cha mẹ tôi khá hòa thuận, và tôi có một người bạn thân đã quen biết được 10 năm. Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa thực sự gặp bất kỳ rắc rối nào với cuộc sống của bản thân.
Đúng vậy, chưa từng một lần.
Con đường tôi đang tới trường, vẫn là một lộ trình thân thuộc như thường lệ.
— Thanh âm bỗng tan biến khỏi thế gian.
Chính xác hơn thì, không phải là nó biến mất.
Tiếng lá xào xạc trong làn gió phất phơ, và những thanh âm thân thuộc mà mọi người thường nghe thấy vẫn cứ vang vọng.
Nhưng nhịp đập của sự sống, hay thứ gì đó tương tự như thế, đã đột ngột mà tan biến.
"...Ể?"
Khi tôi nhìn xung quanh, con đường mà tôi vừa bước đi bỗng thay đổi, và khi tôi quay người lại, cảnh vật trước mắt đã trở nên thật khác lạ.
Thị trấn nơi tôi sinh sống gắn liền với công việc làm ăn của mẹ cha, và ngoài khu vực dân cư, nơi này luôn đầy ắp hơi thở của thiên nhiên. Nhưng thứ hiện đang phản chiếu trong đôi mắt tôi không phải là cảnh sắc của một nơi tràn ngập vẻ đẹp thiên nhiên, mà lại chính là bản thân thiên nhiên một cách thuần túy.
Nếu tôi diễn tả thành lời, đó chính là một cánh rừng.
Nếu tôi diễn tả địa thế, thì đó là một ngọn núi.
Nếu tôi phải diễn tả tình huống lúc này… thì đúng là không dễ chút nào với vốn sống hạn hẹp của bản thân.
Dù sao thì, một khung cảnh thiên nhiên rộng lớn hơn bất cứ thứ gì tôi đã được chứng kiến trong 'lớp học gần gũi thiên nhiên' hồi tiểu học, đang trải dài ra trước mắt tôi.
Không khí tràn ngập mùi hương của cây cỏ đang đắm mình trong độ ẩm ở nơi đây.
Cỏ dại đã được để cho mặc sức mà sinh sôi nảy nở, và cây cối mọc lên từ mọi hướng.
Ít ra, những ngọn núi mà tôi đã từng đặt chân tới còn được bảo tồn tốt hơn nơi này một chút.
Ngẫm lại thì, tất cả những bông hoa mà tôi đã được nhìn thấy lúc trước đều được nuôi dưỡng một cách có chủ ý bởi bàn tay của ai đó.
"Mình đang ở chỗ quái nào đầy nhỉ."
Vậy là vài chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Nếu không phải tôi đang ngái ngủ, thì tôi khá chắc rằng mình đang trên đường tới trường.
Có thể đó là một ngôi trường dự bị, nhưng chỉ tốn dưới một giờ đồng hồ cuốc bộ để tới đó, nên tôi luôn tự mình bước đi.
Như là bằng chứng cho suy đoán ấy, hiện tôi đang khoác trên mình bộ đồng phục được nhà trường chỉ định.
Tôi vừa mới kiểm tra những thứ trong cặp, và tất cả đều chính xác như những gì tôi cần cho lớp học hôm nay, nên tôi không nghĩ đây là một giấc mơ.
Nhưng cũng có lẽ nó là một giấc mơ thật.
Những giấc mơ thường nhảy ra một cách bất chợt, và không hề có một nhịp độ nhất định nào, nên đánh giá theo tình hình hiện tại của tôi, thì đó cũng không phải là bất khả thi.
Đúng vậy, đây là một giấc mơ. Chắc hẳn là thế rồi.
Giờ thì, bên trong giấc mộng này, tôi nên làm gì đây?
Vì đây là một giấc mơ mà tôi bị mắc kẹt trong một ngọn núi chẳng hề thân thuộc, liệu tôi có nên định sẵn rằng việc trở về khu dân cư là đích đến cuối cùng không?
Trong khi nghĩ như thế, tôi chợt nhận ra rằng trước tiên mình cần phải di chuyển và rời khỏi ngọn núi này cái đã.
May thay, đó là một ngọn dốc xuyên thẳng xuống dưới, nên nếu cứ tiếp tục thong thả cuốc bộ, tới cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi ngọn núi này.
Vì mục tiêu đó, tôi chậm rãi di chuyển từng bước từng bước một, bắt đầu xuống khỏi con dốc.
Đất cát chung quanh ướt đẫm, và chúng bám vào mặt ngoài đôi giày của tôi.
Chúng chỉ là những đôi giày thể thao thông thường mà tôi sử dụng hàng ngày, nên tôi đoán điều đó là không thể tránh khỏi.
Đôi ủng leo núi chuyên biệt của cha mẹ tôi có lẽ sẽ có một cái đế cứng cáp hơn, đủ để bạn có thể đi bộ thoải mái kể cả khi bùn đất bám vào, tôi nghĩ vậy, tôi phải hỏi họ vào lần tới mới được.
Cả hai người họ đều sẵn lòng chia sẻ vốn kiến thức sâu rộng về cây cối của mình và tất cả những gì liên quan tới chúng cho tôi.
Tôi sực nhớ tới cái gì đó, và đặt tay vào túi trái. Kiểm tra màn hình điện thoại, tôi thấy rằng nơi này không có sóng.
Kể cả trong giấc mơ, điện thoại vẫn vô dụng ở miền núi.
Có lẽ vì tôi đang ở trên một ngọn núi, trời bắt đầu trở nên lạnh một cách khó chịu. Ánh nắng ngấm vào qua những tán cây thật ấm áp, nhưng nhiệt độ khí quyển đặc trưng của miền núi, và độ ẩm đang làm cơ thể tôi lạnh cóng.
Bộ quần áo này đáng ra được làm từ loại vải có tính cách nhiệt tốt, thế nhưng, tôi vẫn thấy thật lạnh.
Đúng là kỳ lạ quá đi.
Nhưng kể cả những suy nghĩ ấy cũng dần phai nhạt khi tôi tiếp tục xuống núi.
Lúc đầu tôi còn thấy lạnh tới mức khó chịu, nhưng nhờ việc di chuyển liên tục, cơ thể tôi đã dần dần ấm lên, và những mối lo cũng cứ vậy mà tan biến.
Kể cả vậy, đây có vẻ là một ngọn núi lớn, và dù sau một khoảng thời gian dài, tôi cũng chẳng thể tìm thấy dấu chân nào. Nguyên nhân của cơn lạnh chắc hẳn là bởi tôi đã ở một nơi khá cao. Đáng ra, có lẽ tôi đã gặp rắc rối với vấn đề hô hấp, nhưng chắc tôi sẽ ổn thôi vì đây là một giấc mơ.
Một vài giờ sau, tôi bắt đầu thấy đói.
Sau khi tìm một chỗ quang đãng để ngồi xuống, tôi mở hộp bento ra.
Bên trong là một sự sắp đặt mà chính tôi đã nghĩ ra sau khi cân nhắc cả về hương vị và dưỡng chất.
So với bạn thân của mình, tôi là một người ăn khá ít… không, chỉ là cậu ấy ăn nhiều thôi, nên có lẽ là tôi hoàn toàn bình thường. Tôi bắt đầu nâng đôi đũa lên, và ăn những thứ bên trong.
"Ừ… không tệ đâu."
Có thể đây chỉ là một giấc mơ, nhưng dùng bữa trong một không gian được bao bọc bởi thiên nhiên vẫn làm cho thức ăn có vị ngon hơn.
Độ ẩm vừa đủ để xoa dịu cơn khát của tôi, thêm vào đó là món cà phê sữa đặc, hôm nay đúng là một ngày khá tốt lành. Sẽ thật tốt nếu cậu ấy không mắc phải bệnh tiểu đường tuýp 2~... Trong thế giới thực, có lẽ tôi đang mỉm cười. Tôi lo lắng một chút cho người bạn của mình trong lúc giải quyết hộp bento.
"Kể cả vậy…"
Nơi này đúng thật là yên tĩnh.
Khi tôi tiếp tục xuống dần khỏi ngọn núi, mật độ cây cối dần dần tăng lên, và trong khi trời ấm lên, tôi vẫn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng lá xào xạc.
Tôi nghĩ rằng nó có liên quan tới độ cao và các mùa trong năm, nhưng thế giới trong giấc mơ của tôi vẫn thật quá là tĩnh lặng.
Tôi không thể nghe thấy bất kỳ tiếng kêu nào của chim chóc hay côn trùng.
– Như thể tất cả đều đã chết…
Không, nói như thế thì thật là thô lỗ với vị thần của ngọn núi này. Tôi xin rút lại câu đó.
Tôi chắp hai tay vào nhau, và gửi lời cầu nguyện đến vị thần của thực phẩm, hay bất kỳ vị thần nào đã cho tôi nơi này để dùng bữa. Tôi xin lỗi, trong lúc bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, tôi lại bắt đầu chuyến hành trình xuống núi một lần nữa.
Khoảng mười phút sau khi khởi hành, tôi nghe thấy âm thanh của tiếng nước tuôn chảy.
Tôi nghiêng đầu, và hướng một tai về phía tiếng động. Khi đi về hướng đó, thứ tôi tìm thấy là một con sông.
Bên trong là dòng nước trong suốt tựa pha lê không một gợn bùn, nên có vẻ nó uống được.
Tất nhiên, cũng có thể đó không phải là nước sạch, nên tôi sẽ không uống một cách bất cẩn, nhưng khi tôi nhúng tay vào, cảm giác mát lạnh ùa tới cũng khá là thoải mái.
"Tuyệt…"
Con sông đang chảy xuống phía dưới. Vậy nên nếu tôi men theo dòng hạ lưu, thì tôi sẽ có thể tới được nơi cư trú của con người.
… Chỉ là trí tưởng tượng của tôi hay là ở đây không có một con cá hay côn trùng nào nhỉ?
Nước trong đến vậy cơ mà, nên cũng chẳng lấy gì làm lạ nếu tôi nhìn thấy một hay hai con cá.
Liệu có phải chúng đang trốn sau những tảng đá không? Càng lên cao thì càng có ít côn trùng, nên có lẽ nơi này vẫn có độ cao quá lớn so với mặt đất.
Và khoảng một giờ sau khi tôi đi men theo dòng sông, con dốc đã dần biến thành mặt đất.
Sau khi thoát khỏi rừng cây rậm rạp, điều đầu tiên tôi bắt gặp là một bầu trời xanh thẳm, trong vắt và mênh mang.
Trời cao và rộng hơn so với một ngày tháng mười hai. Một bầu trời xa vời vợi.
Không khí cũng trong lành, và không có dị vật nào trộn lẫn bên trong, một hương vị thật tuyệt vời.
Cuối cùng, trong khi đang gập ghềnh bước đi, tôi vấp vào một con đường bằng phẳng, và rồi trút tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng con đường ấy lại dẫn tới một thị trấn ma.
Những gì còn sót lại là một dãy nhà đóng chặt. Tôi chưa bao giờ được chứng kiến một khung cảnh như thế này trong sách giáo khoa lịch sử.
Ít nhất thì, đây không phải là phong cách kiến trúc của Nhật Bản. Tôi nên so sánh nó với cái gì nhỉ?
Những ngôi nhà gỗ với số tầng khác nhau, như biểu trưng cho thứ bậc, cứ thế mà xếp thành một dãy tiếp nối.
Những công trình làm bằng gỗ có vẻ như đầy tính thực dụng, kể cả với Nhật Bản hiện đại đi nữa. Lý do mà tôi chắc chắn rằng không có ai sống ở đây là những đám cỏ dại um tùm, và sự thiếu thốn bàn tay chăm sóc của con người.
Nhưng với một công trình làm bằng gỗ, kiến trúc trông vẫn thật mới mẻ. Tôi không nghĩ rằng đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chúng được xây lên.
Vì không phải là một người thợ mộc, nên tôi cũng chẳng rành lắm, nhưng tôi nghĩ rằng một vài căn nhà mỏng manh trong số này sẽ phá vỡ các quy tắc xây dựng. Đương nhiên, cũng có thể chỉ đơn giản là tôi chẳng biết gì, và những căn nhà này đã được xây lên một cách bình thường. Ngay từ ban đầu, đây đã là giấc mơ của tôi, nên có lẽ tâm trí của tôi đã ngẫu nhiên mà lấy ra những hình ảnh này từ bên trong bộ nhớ.
"Có ai ở đó không?"
Tôi lớn giọng hỏi.
Đúng như dự đoán, không có ai trả lời, nên tôi quyết định đi xa hơn.
Sau khi giẫm lên con đường lấm chấm cỏ dại, lọt vào trong tầm mắt tôi là những cánh đồng.
Có cây cối đang sinh trưởng bên trong, nhưng sau những năm dài bị bỏ hoang, chỗ rau củ đều đã héo tàn hay chín rũ, hoá một màu đen kịt khi sự thối rữa vượt quá tầm kiểm soát.
Nó bị bỏ hoang trước kỳ thu hoạch sao?
Có cả cỏ dại trải dài khắp cánh đồng, nên chắc hẳn là không phải nó mới chỉ bị bỏ hoang một hai ngày.
Một hoặc hai tháng.
Sẽ mất ít nhất một tháng để tạo ra một khung cảnh tang thương đến vậy.
Nếu mẹ mà thấy cảnh này, chắc bà sẽ điên lên mất thôi~
Thường ngày mẹ tôi là một con người lười biếng, nhưng cứ khi có chuyện gì liên quan đến cây cối, bà lại xông xáo hơn bất kỳ ai.
Cả tôi và cha đều ngưỡng mộ phần đó của bà ấy.
Nhưng chỉ trong một vài tháng, liệu có khả năng là tất cả mọi người sống tại đây đã đột ngột bỏ đi không?
Tôi đoán lý do có thể là kiểu như một con đập chẳng hạn.
Có thể nó sẽ không xảy ra ngay tức thì, nhưng nếu lý do là bởi một con đập, tôi sẽ phải tìm một người công nhân, và hỏi tường tận xem đây là gì.
Trong khi bước về phía trước, một cảm giác cô độc thấm vào lồng ngực tôi.
— Đó là những âm thanh mà mình thân thuộc.
Tiếng kêu của xe hơi và xe máy. Thanh âm của muông thú và chim chóc.
Không hề có dấu hiệu nào của một âm thanh như thế.
Thứ duy nhất tôi nghe thấy là tiếng gió xào xạc và tiếng lạch cạch phát ra từ những bước chân của chính bản thân… thật là một nơi tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Có thể tôi không có quyền nói ra điều này với kinh nghiệm sống ít ỏi của bản thân, nhưng…
"Mình nghĩ… mình ghét nơi này."
Tôi nói ra mà chẳng cần suy nghĩ.
Chẳng biết gì về tình hình, tôi lại đi thầm nói xấu thị trấn này. Thật xấu bụng làm sao.
Nhưng không đời nào tôi của hiện tại sẽ thích một nơi như thế này.
… Đi thôi. Đi tìm ai đó nào.
Những lúc như thế này, tôi nghĩ rằng mình có thể đè bẹp nỗi cô đơn một cách dễ dàng. Kể cả khi tôi chạm mặt một kẻ đáng sợ, tôi vẫn bắt đầu tự hỏi xem liệu anh ta có thực sự đáng sợ không.
Bạn thân của tôi yêu thích những chương trình đặc biệt về hiện tượng siêu nhiên, và các câu chuyện về ma quỷ… mà đợi đã nào, hồi hè, tôi cũng có xem chúng, nhưng tôi của quá khứ thì lại không đủ can đảm để chịu đựng.
Mỗi khi tôi cảm thấy sợ hãi như thế, mẹ và cha đã dạy tôi rằng.
"Này Mizuki-kun, ma cũng từng là con người, nên chúng chẳng hề đáng sợ đâu con. Như tất cả chúng ta, chỉ là ma có vài điểm hơi kỳ lạ mà thôi."
Cha đã nói với tôi như vậy.
"Mizuki à, ma không tồn tại. Nếu có thì, sẽ thật bất công nếu chỉ có con người hoá thành ma. Linh hồn của hơn 100,000,000 con bọ chết đi mỗi năm sẽ vất vưởng khắp mọi nơi. Kể cả khi chỉ có con người, vậy chẳng phải điều đó sẽ khiến cho thế giới này trở nên quá thuận tiện với chúng sao? Thấy chứ, nếu con nghĩ về nó một cách logic, thì ma chẳng hề đáng sợ, phải không nào?"
Và mẹ đã bảo với tôi như thế.
Câu chuyện cả hai đều biểu lộ khá nhiều về tính cách của họ, và đồng thời cũng tạo ra những ký ức tươi đẹp cho tôi. Tôi đã rất hạnh phúc.
Nếu kể cả con người cũng mang trong mình những phần đáng sợ, thì tôi tin rằng họ cũng có không ít những mặt đẹp đẽ.
Và chắc hẳn nơi đây cũng tồn tại những điều tốt đẹp như thế.
Trong dòng suy nghĩ, tôi tiếp tục bước về phía trước, và những cánh đồng chậm rãi hoá thành những tòa nhà.
Đây quả là một ngôi làng rộng lớn.
Dù cho tất cả mọi ở Nhật Bản phải sống tụm lại cùng nhau vì sự thiếu thốn về không gian. Tôi cá rằng mình đang ở cách khá xa thành phố.
"Hmm?"
Xuyên suốt những dãy nhà tiêu chuẩn, chỉ có một ngôi nhà có vẻ được bảo tồn tốt hơn số còn lại.
Mái nhà được sơn màu đỏ, và dù đã bị bào mòn một chút bởi nắng mưa, nó vẫn tỏa ra một bầu không khí thật thoải mái.
Vây quanh căn nhà là những bãi cỏ dại đã được tỉa bớt, khác một trời một vực so với những rừng cỏ dại um tùm nơi đây. Tôi cũng ngửi thấy mùi hương của con người. Tôi thậm chí còn cảm nhận được hương thơm của gia vị nấu ăn, nên chắc hẳn có người đang sống ở bên trong.
"Ừm, xin lỗi~! Có ai ở đó không~?"
Khi cất tiếng gọi bằng một giọng khá lớn, tôi nghe thấy âm thanh của kim loại đang va vào nền đất từ bên trong.
Tôi đã làm họ bất ngờ sao…?
Có lẽ họ đã giật mình khi đang dở tay nấu ăn và làm đánh rơi dụng cụ.
Mong là những người bên trong không bị thương bởi một con dao hay thứ gì như thế.
“Chamme chimiam!?”
Đó là giọng nói trong trẻo của một người con gái.
Những tiếng bước chân ồn ào vang vọng, và một người ngoại quốc xuất hiện.
Đây là một căn nhà gỗ, nên tôi cứ ngỡ cánh cửa kia mở bằng bản lề, nhưng một cánh cửa trượt lại được kéo ra.
Đó là quần áo bản địa sao? Mình có nên gọi nó như thế không nhỉ?
Cô gái đang khoác trên mình một chiếc áo có mũ trùm đầu tựa như một chiếc áo mưa màu bạc che phủ cả cơ thể, và từ bên trong, những lọn tóc bạc xinh đẹp ló ra ngoài.
Biểu cảm của cô cho thấy cô ấy đang hoảng loạn.
Người ta thường nói thật khó để đọc được biểu cảm của người ngoại quốc, nhưng cô gái với vẻ ngoài trẻ trung khác biệt hoàn toàn so những gì tôi đã tưởng tượng về một người nước ngoài.
Trông cô thật mỏng manh, hay nói đúng hơn là sự tồn tại của cô gần như trong suốt. Người thiếu nữ ấy đem lại cho người ta một cảm giác như thế.
Cuối cùng, cô gái bắt đầu lướt qua tôi một lượt. Đôi mắt của cô chậm rãi nhìn tôi từ trên đỉnh đầu xuống dưới tận gót chân.
Trong khi tôi đang bị hút vào đôi mắt mang sắc hoàng kim của người con gái ấy, cô từ từ đưa hai bàn tay lên che lấy miệng.
Trong đôi mắt cô, những giọt nước lớn… những giọt lệ bắt đầu tuôn rơi.
"T-tôi xin lỗi!"
Tôi vô thức nói lời xin lỗi.
Chẳng bình thường chút nào khi một cô gái đột nhiên rơi lệ như thế. Chắc hẳn tôi đã làm một điều gì đó rất tồi tệ… có lẽ vì tôi đã lớn giọng gọi cô như thế, nên cô đã vô tình mắc phải một sai lầm nào đó. Tôi không biết liệu cô có tha thứ cho tôi không, nhưng nếu là lỗi của tôi, thì trước tiên phải xin lỗi đã.
“Homehrya Mihimoyse? Lomesonogen Byu?"
"Ừm… xin lỗi nhé. Tôi không hiểu cô đang nói cái gì… đợi đã nào, cô cũng sẽ không hiểu nếu tôi nói bằng tiếng Nhật đúng không… tôi nên làm gì đây…"
Tôi không nghĩ đây là tiếng Anh. Kể cả như vậy, tôi cũng hoàn toàn không có chút manh mối nào về việc cô tới từ đâu, mà dù cho có đi nữa, tôi cũng chưa từng rời khỏi Nhật Bản một bước kể từ ngày được sinh ra.
Hơn nữa, tôi chỉ biết tiếng Nhật, nên tôi không nghĩ mình có thể thấu hiểu được cô. T-tôi tự hỏi không biết mình nên làm gì đây.
“Rom d’nokuch. Machmiz hohkichtemum meyomya kezo…”
Cô gái tóc bạc nở nụ cười qua những giọt nước mắt, và tiến đến gần tôi. Một bước. Rồi hai bước.
Phản ứng của cô cho thấy rằng cô đang vui sướng vì được gặp gỡ ai đó. Có lẽ đây là một sự so sánh khập khiễng, nhưng nó như thể cô đã một lần nữa tái ngộ với người mà mình thương yêu, người mà cô tưởng đã phải vĩnh viễn xa rời bởi cái chết… Dù sao thì, đó cũng là một biểu cảm tôi chưa từng được thấy trong suốt cả cuộc đời.
Tôi cảm thấy thật bối rối khi cô gái dịu dàng ôm chặt lấy tôi, và cứ lặp đi lặp lại những từ ngữ giống nhau, hết lần này đến lần khác.
“Fukametni temu met mawozamph… Chnitch temu met mawozamph…”
Tất cả những gì tôi có thể hiểu là những lời cô nói dường như chứa đựng một cảm xúc hàm ơn dành cho tôi.
"Ah…"
Nhìn vào những lọn tóc đang che phủ khuôn mặt của người con gái đang ôm lấy tôi, tôi để ý đến một điều.
Rằng mái tóc của cô không phải màu bạc. Nó dường như trong suốt, phản chiếu lại những tia sáng rọi vào bản thân.
Mái tóc trong veo của cô soi chiếu lại khung cảnh xung quanh tôi.
Tôi bắt đầu lấy lại được giác quan của bản thân. Trái tim tôi đang đập nhanh hơn gấp vài lần so với lúc bình thường.
Dù tôi không nghĩ là do mình cố ý, nhưng thực ra tôi không có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ. Nhiệt độ cơ thể tôi bắt đầu tăng lên.
Nhưng từng nhịp đập và hơi ấm tôi cảm nhận được từ cô gái đang đứng trước mặt tôi lại chân thực tới lạ kỳ.
"Có lẽ nào… đây không phải là một giấc mơ…?"
Con tim đang đập mạnh của cô truyền tới cho tôi một nỗi buồn sâu thẳm. Nó dường như đang mắng mỏ tôi, như đang nhắc nhở cho tôi biết rằng đây là thực tại.
Nghĩ lại thì, từ sáng tới giờ, không gian và thời gian đã trôi chảy một cách đều đặn, và hương vị của hộp bento mà tôi ăn vẫn y hệt như thường ngày. Món cà phê sữa đặc vẫn ngọt ngào và giúp tôi tỉnh táo như thường lệ.
Nhiệt độ cơ thể của tôi, đã tăng lên đáng kể từ sau chuyến đi bộ, cũng như nỗi ngại ngùng, bắt đầu giảm xuống một cách rõ ràng.
Nếu đây không phải là một giấc mơ, thì hiện tôi đang ở nơi đâu?
Nếu bạn bỏ qua lời giải thích rằng, 'đây chỉ là một giấc mơ' thì có lẽ nơi này không phải là nước Nhật.
Tới đó, suy nghĩ của tôi đông cứng lại.
Nhật Bản ư… chẳng giống chút nào. Nếu đây không phải là Nhật Bản, thì tôi đang ở đâu?
Dòng suy nghĩ của tôi cứ vậy mà tiếp tục xoay vần.
Từ bây giờ mọi chuyện sẽ ra sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Nếu tôi thông thái như mẹ, thì có lẽ tôi đã nghĩ ra được cái gì đó, nhưng với tôi, điều đó là bất khả thi. Tâm trí của tôi đang vô cùng hỗn độn, và thậm chí còn không nhận thức được tình huống hiện tại.
“Mach milhansoch fuhkalehmo?”
Cách nhấn nhá của cô gái cho thấy rằng cô đang đặt một câu hỏi, nhưng tôi không tài nào biết được cô ấy đang nói gì. Nhưng tôi có thể thấy rằng cô đang mỉm cười, và đang ngập tràn hạnh phúc. Tôi không biết tại sao, nhưng dường như bị cô ấy cuốn theo, nên tôi cũng mỉm cười đáp lại… cơn lạnh lẽo lúc trước đã tan biến tự bao giờ, và trái tim tôi một lần nữa lại cảm thấy sự ấm áp.
… Chắc hẳn là bởi nụ cười của cô thật đẹp làm sao.
"Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu những gì cô đang nói."
“Honraazya sachmo?”
"Làm sao để nói cho cô ấy hiểu nhỉ… Mình đã từng nghe về cách giao tiếp không lời, nhưng liệu mình có nên thử dùng cử chỉ không?
Vì cha tôi là một người bán hoa, ông thông hiểu về những loài hoa của vô số đất nước.
Có vẻ như, ông đã có được những kiến thức đó sau khi rong chơi qua nhiều vùng đất khác nhau hồi còn trai trẻ. Tất nhiên, có nhiều đất nước mà ông không thể sử dụng lời nói, và nhờ giao tiếp không lời, ông ấy đã bằng cách nào đó xoay sở được, nên tôi cá rằng cha sẽ sử dụng nó những lúc như thế này. Thật lòng thì, cho tới lúc này, tôi chưa bao giờ thử làm theo cha. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng việc truyền đạt suy nghĩ của mình tới một người không cùng ngôn ngữ lại có thể khó khăn thế này.
“Yamhra Celeilia, mahmila?”
“Y-yamhrashe?”
Nếu tôi tìm ra được lý do cho cái ôm này, thì có lẽ tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó. Biểu cảm của cô hoàn toàn mềm mại, nên tôi không nghĩ mình đang bị tấn công, nhưng mà tôi nên trả lời kiểu gì bây giờ?
“Hororaazya sanachmo?”
“U-u~m…”
Lần này đôi mắt của cô trở nên nghiêm túc, khẩn cầu tôi một câu trả lời thực sự. Có lẽ thái độ của tôi có chút vấn đề, nhưng sẽ thật tuyệt làm sao nếu tôi có thể truyền đạt được rằng chúng tôi không hiểu được ngôn ngữ của nhau.
Cuối cùng, cô gái nhắm mắt lại, và suy ngẫm trong một khắc. Đôi mắt cô chợt mở ra, rồi cô đặt cả hai tay lên người.
"Celeilia."
"Celeilia? Đó là tên của cô sao?"
Khi tôi nói tên của cô gái, cô nở một nụ cười rạng rỡ sánh ngang với mặt trời.
“Roph! Yamhra Celeilia. Mahmila?”
Cô vui vẻ tuyên bố rằng tên của mình là Celeilia, và đưa bàn tay từ bản thân sang tôi.
Mahmilam… có lẽ là nhắc tới tôi. Dường như đó là một từ đồng nghĩa với『bạn』hay cái gì đấy tương tự. Trong trường hợp đó thì, vậy là đến lượt tôi giới thiệu bản thân rồi nhỉ.
"Là Mizuki. Celeilia, tôi tên là Kagiya Mizuki."
"Mizuki??"
"Ừ, tôi là Mi. Zu. Ki."
“Roph, Mahmila, Mizuki, Sochfumo he.”
"Đúng rồi. Tôi là Mizuki, còn cô là Celeilia. Như vậy chính xác chưa?"
“Roph! Yamhra Celeilia, Mahmila Mizuki.”
Trong một khoảng thời gian, chúng tôi cứ chỉ đơn thuần mà gọi tên nhau.
Tôi tự hỏi tại sao. Chỉ cần biết một điều đơn giản như tên của cô thôi đã làm cho tôi ngập tràn hạnh phúc.
Tôi nghĩ mình đã hiểu tại sao cha lại kể với tôi về những tháng ngày nghiên cứu các loài hoa ở nước ngoài với một vẻ trìu mến tới vậy.
“Mizumi, lyophzo noiyonan hamo, Mizuki, Ominet?”
Cuối cùng, Celeilia nắm lấy tay tôi, và kéo tôi vào trong nhà.
Dù chủ nhân của căn nhà đã đưa ra lời mời, tôi vẫn cảm thấy có chút do dự khi bước vào nhà của một người chỉ vừa mới gặp gỡ. Nhưng Celeilia có vẻ đang vô cùng vui sướng, tới độ mà tôi chẳng thể nào chối từ được.
Bên trong căn nhà được dọn dẹp khá tươm tất.
Nhưng bố cục của nó có chút khác biệt so với những gì tôi tưởng tượng về một căn nhà thông thường.
Trước hết, căn nhà mang mùi hương của cây cối. Là cây bách Nhật Bản chăng… tôi nghĩ vậy. Bạn có thể ngửi thấy mùi hương đó ở những khu suối nước nóng, và khi hương thơm ấy hoà vào nước tắm, nó đem lại cho bạn một cảm giác thật yên bình.
Có lẽ điều đó đã đột nhiên bật ra trong đầu tôi bởi số lượng cây cỏ phong phú mà mẹ và cha đã trồng ở nhà.
Và với một ngôi nhà hiện đại, thiết kế có chút gì đó xưa cũ.
Chỉ cần một tí lộn xộn thôi cũng có thể làm cho nó sụp đổ. Nói thẳng ra thì tôi nghĩ đây là một ngôi nhà nguy hiểm.
“Mizuki, homra yamih mosoumwo, Minetmu meyo?”
Đôi mắt của Celeilia sưng lên một tẹo vì khóc, nhưng cô mỉm cười trong lúc dẫn tôi tới một chiếc bàn, và bắt đầu mang thức ăn đến.
Chiếc bàn được làm bằng loại gỗ đã sờn đi theo năm tháng, và tôi có thể thấy nó mang trong mình một bề dày lịch sử sâu rộng. Thức ăn được đặt trên một cái đĩa bằng bạc… nó không bị gỉ sét chút nào. Một thứ kim loại mà tôi chẳng hề thân thuộc.
Đồ ăn chỉ đơn giản là bánh mì nướng được làm từ bột mì… nó giống như vỏ của bánh pizza hơn. Là thứ bánh mì dẹp tên Naan của Ấn độ chăng. Cũng có thịt khô đã được luộc lên để làm mềm, cùng nhiều loại rau củ khác nhau. Có vẻ đây là một phong cách ăn uống mà bạn sẽ nhúng đồ ăn vào nước sốt trước khi cho vào miệng.
Phong cách nấu ăn này có gì đó giông giống ở Trung Đông, tôi nghĩ vậy.
Nhưng thứ mà Celeilia đang mặc là một chiếc áo choàng màu trắng ấm áp. Tôi thực sự không biết nhiều lắm về các nhãn hiệu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, so với những gì tôi đang mang trên người, nó được làm bền hơn hẳn, và cũng có những hình trang trí khá đẹp bên trên. Nhìn nó có vẻ khá đắt tiền. Bộ đồ này có thể là một sự xúc phạm với quần áo ở Trung Đông, nhưng nó hoàn toàn toát lên vẻ ngoài biểu trưng cho nền văn hoá của một vùng.
Dĩ nhiên, cũng có thể Celeilia có quốc tịch khác, và cô ấy chỉ là đang tạm thời sống tại đây thôi, nhưng nếu dòng suy nghĩ này cứ tiếp tục, chắc rằng đầu óc của tôi sẽ lại trở nên đông đá như lúc trước mất thôi.
Lý do tại sao mà tôi sống ở Nhật Bản, và đang tản bộ trên những con phố của nước Nhật, rồi lại đột ngột tìm thấy bản thân ở trên ngọn núi này.
Từ ý chí mạnh mẽ của cô, tôi không còn tin rằng đây là một giấc mơ, nên tôi cần phải tìm ra tại sao mình lại ở đây, và chính xác là Celeilia đang định hỏi tôi cái gì.
Khí hậu của nước ngoài, và những ngôi nhà cũ kĩ. Đĩa làm từ bạc, và đồ ăn bắt nguồn từ Trung Đông. Và cả quần áo của cô ấy nữa. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng đây quả là một sự kết hợp kỳ lạ.
Mỹ, hay Anh. Nga, hay Đức. Dù bạn có đề xuất rằng đâu là quốc tịch của cô ấy, thì tôi cũng sẽ chỉ lắc đầu, nhưng cấu trúc khuôn mặt của cô mang dáng dấp gì đó của châu Âu, một khuôn mặt kiểu mẫu mà người Nhật sẽ nghĩ tới khi nhắc đến người ngoại quốc.
Tới đó thôi thì vẫn ổn. Nhưng hai cái tiếp theo thì sao?
Mái tóc để xõa xuống của Celeilia, những sợi tóc lấp lánh được bao bọc bởi ánh sáng… tựa như vô sắc.
Cũng có những loại tóc giả trong suốt. Nếu coi nó là một bộ tóc giả làm từ sợi polyeste tổng hợp thì cũng khá hợp lý, nhưng dù tôi có nhìn kiểu gì đi nữa, thì đó vẫn là những sợi tóc óng mượt và tràn đầy sức sống từ da đầu của cô. Một bộ tóc khá khoẻ mạnh.
Và đôi mắt ánh sắc vàng kim.
Hổ phách. Tôi đã từng nghe kể rằng những cặp mắt màu hổ phách thực sự tồn tại, nhưng không giống một màu vàng tối, hay màu đỏ đậm, đôi mắt của cô dường như được tạc nên từ thứ vàng tinh khiết nhất. Một đôi mắt xinh đẹp sẽ hút bạn vào trong.
“Zofhimimo? Yamihmoki hakiuchit chiyo?”
Có lẽ để ý rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, Celeilia lên tiếng hỏi.
Tôi không hiểu những gì cô ấy nói, nhưng có lẽ đó là về thức ăn.
"Ừ-ừ, ăn thôi nào."
Tôi đã ăn trưa rồi, nhưng thật khó để chối từ bởi cô ấy đã mời tôi vào nhà, rồi lại còn mời tôi dùng bữa. Tôi không thể nào nói với cô rằng mình đã no được.
Quan trọng hơn, tôi không có cách nào để gửi đi thông điệp của mình.
Nhìn thấy Celeilia đang cho thịt khô, rau củ và nước sốt lên trên thứ giống bánh naan với một tỷ lệ cân bằng, tôi cố bắt chước theo.
"Ngon quá…"
Tôi không chắc đây có phải đồ tự làm hay không, nhưng hương thơm của bánh mì mới nướng, cùng mùi vị kích thích của nước sốt cứ văng vẳng nơi đầu lưỡi.
Rau thì ăn thật giòn và ngon, và dù chúng mang một hương vị tôi chưa từng được nếm thử, nhưng món ăn vẫn vô cùng tươi và mọng nước.
Chắc hẳn chúng đã được nuôi trồng một cách tự nhiên.
Món thịt khô thì mềm hơn hẳn so với vẻ ngoài nó, và cũng có một kết cấu khá tốt. Hương vị đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi khi nước thịt ứa ra. Tôi thực sự bị ấn tượng trước hương vị được tạo ra chỉ bởi những thứ đồ khô.
Tôi cũng có chút tự tin về khả năng nấu nướng của bản thân, nhưng những thứ này ngon hơn nhiều so với bất kỳ hộp bento nào mà tôi từng làm.
"Ừ, ngon lắm. Celeilia này, món này thực sự rất ngon đấy."
"Nhon? Yhyom?"
"Iihyom? Đó là hai từ đồng nghĩa à?"
Khi tôi nói Yhyorn, và đưa thức ăn vào trong miệng, Celeilia mỉm cười hạnh phúc.
Chắc chắn đó là một lời khen ngợi với khả năng nấu nướng của cô ấy.
"Ừ, Yhyorn."
"Mizuki, mawozamph…”
Tốt tính và thực sự rất xinh đẹp. Celeilia nói với một nụ cười và đôi mắt hơi ngấn nước.
Mawozamph, tôi nghĩ đó là từ ngữ mà cô ấy đã nhắc đi nhắc lại trong lúc ôm tôi.
Tôi không biết nó nghĩa là gì, nhưng lồng ngực tôi lại cảm thấy thật ấm áp… một thứ gì đó từa tựa như thế.
Tới cuối cùng, dù đã no bụng với hộp bento, nhưng tôi vẫn chén sạch chỗ đồ ăn mà Celeilia bày ra trước mặt.
Chúng thật sự rất ngon. Dù tôi đã ăn quá nhiều, và bụng tôi bắt đầu nổi cơn đau.
Và ngay khi bữa trưa kết thúc, tôi thử hỏi Celeilia, người vừa tới để thu dọn bát đĩa.
"Ừm, đây là đất nước nào thế?"
Ở trong cặp của tôi là cuốn sách giáo khoa địa lý. Tôi mở tới trang bản đồ thế giới, và cho cô xem lược đồ của trái đất được vẽ trên một mặt phẳng. Thật may mắn vì hôm nay tôi có tiết xã hội. Tôi khá nghi ngờ rằng cô ấy không biết khu vực mình đang sống. Dường như có một dấu hỏi đang trôi nổi trên đầu Celeilia khi cô nhìn vào tấm bản đồ mà tôi vừa trải ra.
“Tamihohan hachlikemia kezohomera?”
Có vẻ như những lời đó chẳng tới được với tôi.
Nếu cô ấy sử dụng tiếng Anh, thì có thể cuốn sách Anh ngữ của tôi sẽ có ích, nhưng coi bộ cô ấy không biết ngôn ngữ đó. Cô cũng có phản ứng tương tự với những từ tiếng Anh trên tấm bản đồ. Vậy có lẽ cô ấy thực sự đến từ châu Á.
Nếu vậy thì là người Ả rập chăng, hay là người Ấn Độ nhỉ. Cũng có khả năng là người Ba Tư, dù tôi chỉ đang nhắc lại những gì cha đã dạy mình. Sao tôi lại không nghĩ đến chứ, nhỡ là người Trung thì sao. Về mặt lý thuyết thì người Nga cũng nằm trong phạm vi người Châu Á.
Dĩ nhiên, tôi không biết bất kỳ một ngôn ngữ nào trong số ở trên, nên câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ.
“Rubochni Byuwhe, Mizuki, Mahmila Zohsa nimiho?”
Bị thu hút bởi những cuốn sách giáo khoa, Celeilia gọi tên tôi bằng một giọng điệu đầy nghi vấn, nhưng rồi biểu cảm của cô trở nên gượng gạo khi cô cố gắng thấu hiểu những con chữ như tôi vừa mới làm. Và sau khi đóng cuốn sách lại như thể nó là một tạo tác thật mỏng manh, Celeilia lại một lần nữa liếc nhìn tôi từ đầu tới chân. Cô nhìn tôi với ánh mắt mà tôi vừa dùng để thăm dò cô khi trước. Vậy ra đó là cảm giác của cô hồi ban nãy. Tôi cảm thấy thật ăn năn. Phải thừa nhận như thế đúng là có chút thô lỗ.
Trong lúc cô nhìn tôi, tôi nghĩ.
Dưới góc nhìn của Celeilia, có lẽ bộ đồng phục của một ngôi trường tại Nhật Bản trông khá là kỳ quặc. Dù chúng tôi khá giống nhau, bởi tôi cũng thấy chiếc áo choàng của cô ấy giống như một bộ đồ thuộc về một đất nước xa lạ.
Kể cả vậy, khi ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, cô vẫn mỉm cười.
Vì lý do nào đó, mỗi khi cô cười, tôi cũng thấy bản thân vô thức cười theo.
Dù không biết chính xác nguyên nhân là gì, nhưng tôi nghĩ chắc là bởi Celeilia là một người tốt.
“Lonhah honsoz fudeoch chyake he!”
Cô vui vẻ nắm lấy bàn tay tôi.
Tại sao con người này lại vui sướng đến vậy?
Câu hỏi đó làm tôi khá tò mò.
Nhưng tôi có một nơi phải trở về.
Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi cô đối xử với tôi một cách tử tế, nhưng tôi phải quay trở về ngay sau khi nói lời cảm ơn.
"Ừm… cảm ơn cô vì tất cả. Đồ ăn cô nấu ngon lắm."
Khi những lời cảm kích thoát ra khỏi miệng tôi, tôi cúi đầu.
Dù cho ngôn từ của tôi chẳng thể tới được với cô, tôi đặt suy nghĩ của mình vào hành động để truyền tải cảm xúc của bản thân.
Dường như Celeilia cũng cảm thấy bối rối, nhưng khi cô mỉm cười, tôi muốn tin rằng cô đã hiểu được những lời nói của bản thân.
"Vậy tôi đi nhé. Thực lòng thì, cảm ơn cô rất nhiều."
Khi tôi cố rời khỏi căn nhà, Celeilia đột nhiên giữ tôi lại.
“Zuhok chimumo, Mizuki? Losok nahak ohachmock.”
“Um~…”
Rắc rối thật. Celeilia đang nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã. Dường như cô định nói gì đó, nhưng tôi không tìm được một manh mối dù là nhỏ nhất.
Cha cũng từng gặp phải tình huống này. Giờ đây, tôi phải tìm cách xoay sở bằng những cử chỉ của bản thân.
"Tôi phải trở về. Nên tôi cần tìm đường để đi."
Cầm chiếc ba lô trong tay, tôi chỉ vào cánh cửa, và mô phỏng hành động bước đi.
“Azahkich hoph? Yasmmichihhyo kichmu!”
Có lẽ cách giao tiếp không lời của tôi đã hiệu quả. Celeilia gật đầu.
Và sau một lúc, cô bắt đầu chạy quanh nhà trước khi trở về chỗ tôi. Tôi thậm chí không cần hiểu lời cô nói để đoán ra cô đang làm gì. Dường như cô đang đóng gói đồ đạc.
Phải chăng cô định đi với tôi?
Chắc cô đang nói rằng cô sẽ dẫn tôi tới một nơi có những con người khác.
Có thể đó sẽ là một thứ hoàn toàn khác biệt, nhưng nếu cô ấy quen biết ai có kiến thức về địa lý, ít nhất thì tôi sẽ không gặp rắc rồi về phương hướng.
Và nếu tôi gặp ai đó khác giống như Celeilia, tôi không nghĩ họ sẽ hiểu được những gì tôi nói. Kể cả khi Celeilia đối xử với tôi thật tử tế, nhưng tôi cũng chẳng dám chắc rằng người tiếp theo sẽ tương tự. Nếu cô đi cùng với tôi, có lẽ mọi chuyện sẽ bớt nguy hiểm đi một chút.
Nếu cô muốn dẫn đường cho tôi, thì chẳng còn gì tốt hơn mà tôi có thể mong đợi.
Celeilia mang trên người một chiếc ba lô trông chắc chắn như bộ quần áo của cô. Ở bên trong, cô đựng nhiều thứ đồ khác nhau.
Quần áo để thay và một tấm ga giường dự trữ. Thịt sấy khô, và thứ gì đó trông giống như khoai tây. Cô có đủ thức ăn để sống ít nhất một ngày.
Những dụng cụ nấu ăn be bé, vài bộ đồ để dùng bữa, và một tập giấy. Những tờ giấy trông có vẻ khá nhăn nhúm và khô ráo… Có phải đó là giấy da không?
So với chất giấy ở bên trong cuốn sách giáo khoa của tôi, tôi thực sự chẳng thể cất lời mà khen ngợi, và ở mặt trước, có vô số hình khối dường như bị cháy xém. Đó là một nắm giấy được làm thủ công từng tờ, từng tờ một.
Sau khi hơ nóng, vô số màu sắc được thêm vào, những trang giấy trở nên rực rỡ đủ màu: đỏ, lam, vàng và lục.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải là một thứ quý giá với cô không. Hoặc cũng có thể là cái gì đấy liên quan tới tôn giáo.
Vì quần áo mà Celeilia mặc trông thật khác lạ, nên ý nghĩ ấy đột nhiên nảy ra trong tâm trí tôi.
"Mizuki, Kamiemya he."
Hoàn tất sự chuẩn bị, cô vui vẻ bước tới chỗ tôi với một chiếc ba lô đầy ắp trên lưng.
Chắc hẳn cô đang nói cái gì đó kiểu như『Chúng ta đi thôi nào』, hay là 『Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi』
"Ừ, đi thôi."
Sử dụng kỹ thuật giao tiếp không lời, tôi chỉ vào con đường, và gật nhẹ đầu. Nhìn những chuyển động của tôi, Celeilia cúi đầu, và bước về phía trước.
Trên đường đi, tôi thử đề nghị cầm cặp cho cô, nhưng như thể muốn nói rằng『Nhẹ mà, tôi ổn』, cô nâng nó lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Tôi ngạc nhiên.
Thật lạ lùng, dường như, trong cơ thể nhỏ bé đó của Celeilia còn ẩn chứa nhiều sức mạnh vật lý hơn cả tôi.
Tôi có nên tập luyện để trở nên khoẻ hơn không nhỉ.
Và cứ như thế, kể cả khi trời đã tối, chúng tôi vẫn chẳng thể tới được một nơi có bóng dáng của con người.
Đôi chân của tôi đang được trải nghiệm những đau đớn về cơ bắp, và trở nên sưng tấy, nhưng Celeilia vẫn tràn đầy năng lượng trên suốt cả quãng đường, lòng kiêu hãnh của người đàn ông trong tôi đang dần lung lay… không, nó còn hơn cả việc tôi chỉ đơn thuần mà ngắm nhìn cô ấy.
Ngắm nhìn dáng vẻ của cô, tôi cũng muốn cố gắng hơn.
Trước khi tôi kịp nhận ra, những cảm xúc như thế đã dần đong đầy trong tâm trí.
Một ngày sắp trôi qua, hoàng hôn đỏ thẫm buông xuống con đường chúng tôi đi. Celeilia lấy cái gì đó ra từ trong cặp, và bắt đầu chuẩn bị cái gì đó.
"Tôi có thể giúp gì không?"
"Mizuki, mawozanph, rofhe…"
Tôi diễn tả lời nói qua hành động, và Celeilia vui vẻ gật đầu. Cô tìm một cái cây, và thu thập mấy cành củi vụn trước khi đưa chúng cho tôi xem.
Nhặt lên xong, cô chỉ tôi cách xếp chồng chúng
lên nền đất; tôi gật đầu.
"Hiểu rồi. Chúng ta sắp đốt lửa trại, phải không? Tôi sẽ đi lượm củi."
"Mawozamph."
Dịch ra xa khỏi con đường một chút, cây cối mọc um tùm khắp nơi. Chỉ cần tìm kiếm xung quanh là tôi đã có thể thấy khá nhiều củi.
Nhưng số gỗ đó có hơi ẩm và khó cháy, nên tôi đi tìm những cành khô hơn.
Bởi kế sinh nhai của mẹ và cha, nên tôi đã từng có dịp được đi cắm trại.
Cả hai người họ đều yêu thích những ngọn núi, nên hồi còn bé, họ thường đưa tôi theo cùng.
Tôi có kha khá kinh nghiệm về việc cắm trại.
Vì mẹ không giỏi việc đối nhân xử thế, nên mỗi khi tôi cảm thấy buồn, bà luôn đưa tôi ra ngoài chơi để cải thiện tâm trạng.
Cũng bởi vậy mà tôi thích ngủ ở những nơi như thế này.
Tôi chẳng hề mong chờ gì lũ bọ, nhưng tình cảm đặc biệt của tôi dành cho việc cắm trại đã đè bẹp đi những cảm xúc tiêu cực.
Giờ khi tôi nghĩ về nó thì, tôi đã hứa nấu cho cho mẹ món thịt yêu thích vào tối nay.
Trong tình trạng này, trở về ngay ngày hôm nay dường như có chút khó khăn…
Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã thất hứa. Lần sau chắc chắn con sẽ nấu bù lại cho mẹ, nên xin hãy tha thứ cho con nhé.
"Mình đoán thế là đủ rồi."
Ngay sau khi tôi hoàn thành việc nhặt nhạnh chỗ củi dùng được, mặt trời đã chuẩn bị biến mất đằng sau đường chân trời. Bầu trời được nhuộm một sắc tím nhạt, và đã tới lúc chạng vạng.
Khi tôi trở về chỗ Celeilia, người đang bận rộn chuẩn bị, tôi được chứng kiến một cảnh tượng kỳ bí.
Dùng những viên đá nhỏ, cô tạo thành một vòng tròn, và tại vị trí trung tâm, cô đặt vào đó một ba tờ giấy màu đỏ. Rồi cô dàn một tờ giấy màu lục ra ở rìa của đường tròn, trong khi cầm một cái chảo nhỏ bằng một tay. Ở dưới đáy chảo là một tờ giấy tương tự màu da trời.
Tôi có thể hiểu được nếu những tờ giấy màu đỏ và xanh lá cây được đặt ra vì lý do tôn giáo, nhưng còn tờ giấy màu xanh da trời thì sao?
Để ý đến tôi, Celeilia cầm lấy chỗ củi, và đặt chúng vào vòng tròn.
"A, tôi quên bật lửa ở nhà rồi, nên cô có muốn dùng—"
Nó không? Trước khi kịp dứt lời, tôi đã được chứng kiến một khung cảnh thật khó tin. Những tờ giấy màu đỏ bùng cháy, và tiêu thụ những cành cây để duy trì ngọn lửa.
Chẳng thể nào so sánh nó với ngọn lửa của một chiếc hộp quẹt, đó là một ngọn lửa cháy sáng rực rỡ.
Và khi tôi quan sát nó gần hơn, tôi thấy những tờ giấy màu lục đang cung cấp oxy cho ngọn lửa.
Đúng là ngọn lửa sử dụng oxy để cháy sáng, nhưng trong trường hợp này, như thể nó đang thực sự hút gió vào.
Tôi sửng sốt không nói nên lời.
Phải chăng những tờ giấy đó được tẩm dầu? Không, tôi không nghĩ vậy. Ít nhất thì, tập giấy của cô khá khô ráo và không có vẻ gì có thể tạo ra ngọn lửa ở mức độ này.
Quan trọng hơn, dầu không thể lý giải cho sự xuất hiện của cơn gió.
Được rồi. Có cả một miếng màu lam trên chảo. Tôi hướng ánh mắt về nó, và rồi chiếc chảo được lấp đầy bởi nước. Thật khó tin làm sao, như thể nước đã chảy ra từ chính tờ giấy vậy.
"Ừm… đó, chính xác là cái gì…?"
Tôi thắc mắc mà quên mất việc chúng tôi chẳng thể hiểu được ngôn ngữ của nhau.
Ít nhất thì, tôi không biết bất kỳ kỹ thuật nào có
thể biến ra lửa, nước và gió chỉ từ một tờ giấy.
Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ đơn giản là tôi không biết, và những thứ như thế thực sự tồn tại ở một nơi nào đó. Nhưng tại đây, tôi sẽ ưu tiên hiểu biết của bản thân về các định luật vật lý, và thường thức hơn. Tôi thực sự không thể nào tin được vào khung cảnh đang diễn ra trước mắt.
Nếu phải diễn tả thì, đó là ma thuật.
Đúng vậy, là Ma thuật.
Từ ngữ đó chỉ chợt nảy ra trong đầu tôi, nhưng
『Ma thuật』chính là cách tốt nhất để giải thích tình huống hiện tại.
Như thể thứ phép màu từ trong một câu chuyện cổ tích đang mở ra trước mắt tôi…
Nhưng vậy có nghĩa là Celeilia là một ma pháp thiếu nữ sao?
Nghĩ vậy, tôi để ý rằng chiếc áo choàng bao phủ toàn thân của cô ấy đúng là rất đậm chất áo choàng phù thủy fantasy. Phù thuỷ trong những câu chuyện cổ tích mà tôi đã từng đọc thường được bao phủ trong những bộ đồ màu đen, những chiếc áo choàng của cô ấy lại mang một màu sắc hoàn toàn khác. Nếu cô ấy thẳng thừng mà nói ra, 'Tôi là một pháp sư', thì tôi nghĩ mình sẽ tin cô ngay và luôn.
“Seruu nahich? Osah miammi hasan rehmehach yak he.”
Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe đang hướng vào tập giấy của tôi, Celeilia dịu dàng nói.
Tôi không rõ lắm, nhưng dường như đối với cô đó chỉ là một điều hết sức bình thường trong cuộc sống.
Nghĩ kỹ thì, đúng là có một sự khác biệt lớn giữa "thường thức" của tôi và cô ấy.
Tất nhiên, sự khác biệt ấy còn về nơi mà cô sống, và cả ngôn ngữ của cô, nhưng tôi cảm thấy ở đây có một thứ gì đó thật khác thường về bản chất.
Chỉ là tôi không có cách nào để xác minh sự thật.
Tôi nuốt lại những lời sắp sửa tuôn ra trên đầu lưỡi, và tiếp tục phụ giúp cô ấy.
Bữa tối là thứ gì đó giống bánh Naan còn sót lại từ bữa trưa và món súp trong được làm bằng cách đổ bột vào nồi nước sôi.
Cả hai đều ngon một cách tự nhiên, nhưng thưởng thức chúng ở giữa thiên nhiên lại càng làm cho hương vị trở nên tuyệt hảo.
Khi bữa tối kết thúc, mặt trời đã hoàn toàn biến mất, và mọi thứ đều trở nên tối đen như mực.
Chúng tôi không có mấy thứ như đèn pin, nên trời thực sự rất tối. Nguồn sáng duy nhất tới từ ngọn lửa ấm áp đang phập phùng trước mặt, và bầu trời đầy sao ở phía trên.
Tôi đã trở nên cực kỳ phấn khích khi nhìn thấy ngôi sao đầu tiên. Một phản ứng không phù hợp lắm với độ tuổi của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi đã xác nhận được rằng nơi đây không phải là thị trấn mà tôi sinh ra và lớn lên. Không khí hoàn toàn trong lành, và không có một gợn mây nào ở trên bầu trời. Tôi sợ bóng tối, nhưng nếu màn đêm này cho tôi được chiêm ngưỡng một bầu trời đầy sao xinh đẹp đến vậy, thì có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn vì chúng tôi không mang theo chiếc đèn pin nào.
… Dù vậy, vẫn thật im ắng.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của những đốm lửa tí tách đang tiếp tục cháy sáng trên những cành củi vụn. Ngoài ra chỉ còn tiếng gió thổi mơn trớn đôi tai tôi.
"Zofh mimo?"
Có lẽ vì tôi đang nhìn chăm chú lên bầu trời, Celeilia hỏi tôi một câu.
Món súp vẫn còn ấm nóng. Hơi nước thoát ra trôi nổi theo ngọn gió đêm.
Phải chăng cô đang hỏi tôi cái gì đó về thức ăn sao?
"Yhyom, tôi đoán vậy."
"Mawozamph."
Tôi hiểu rồi. Vậy ra những lời mà Celeilia vừa nói có nghĩa là 『Cảm ơn』. Vậy hãy để tôi gửi lời cảm ơn tới bầu trời đêm.
Ở đất nước này, mình nên nguyện cầu cái gì đây, Mawozamph?
“Nyophna, Mimwanma yochmisal, ofhka hyoph.”
Sau khi bữa tối kết thúc, Celeilia lôi từ trong cặp ra một tấm chăn dày cộp trông có vẻ rất ấm áp.
Cô ấy lấy nó ra vì thấy lạnh sao? Hay là bởi với cô thì bây giờ đã tới giờ đi ngủ rồi?
"A…"
Cô ngồi bên cạnh tôi, và trùm tấm chăn lên cả hai, chỉ để chừa ra từ phần cổ trở lên.
Chắc hẳn đây là một món đồ cao cấp. Nó thực sự rất ấm áp.
Nhưng hơn cả thế, nỗi xấu hổ đang làm cho cơ thể của tôi nóng rực cả lên.
Và cũng bởi không gian xung quanh chúng tôi đang yên tĩnh một cách khó tin, chỉ ngoại trừ chuyển động của Celeilia. Cô ấy ở gần tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Liệu âm thanh của trái tim tôi đang đập mạnh có tới được với cô ấy không?
Ừ… âm thanh ấy…
Tôi hít thở thật nhẹ khi nghe thấy một tiếng sụt sịt bị bóp nghẹt bởi những giọt lệ.
Tôi quay đầu về phía Celeilia.
Cô đang lặng lẽ khóc một mình.
"Sao thế?"
Liệu có phải cô đã nhìn thấu những suy nghĩ kỳ lạ của tôi và bị tổn thương?
Nếu tôi là nguyên nhân, thì tôi phải xin lỗi cô ấy.
Nhưng Celeilia chỉ nở một nụ cười thật tươi… mà cũng thật mong manh, như nụ cười cô đã cho tôi thấy lúc trước, trong khi những giọt nước mắt cứ chảy xuống trên đôi má cô.
Tôi muốn biết nguyên do của những giọt nước mắt ấy. Tôi muốn cho cô vài lời an ủi.
Tôi chỉ mới biết Celeilia được vài giờ, nhưng tôi thực sự muốn truyền tải những cảm xúc của mình tới cô ấy.
Nhưng giữa chúng tôi lại có một rào cản to lớn về ngôn ngữ.
Tại sao cô lại cho tôi thấy một khuôn mặt như thế…
Câu hỏi ấy là điều duy nhất mà tôi nuối tiếc.