Buổi chiều ngày 1 tháng Một, Itsuki và Kazuko đang xếp hàng trước lối vào ngôi đền ở gần nhà để thực hiện chuyến viếng đền đầu năm theo truyền thống. Họ chưa muốn dẫn Sora đến chỗ đông người nên đã gửi cậu bé ở nhà Hashima để trông giúp; cu cậu sẽ có chuyến viếng đền đầu tiên cùng với nhà Yasaka vào một ngày khác.
Đây là ngôi đền mà Itsuki và Chihiro đã cùng ghé qua vào dịp năm mới hồi bốn năm trước, và trang phục cả hai đang mặc lúc này đều là kimono. Bộ của Kazuko là thứ mà cô đã sở hữu từ trước khi hai người kết hôn, đó là một bộ kimono màu hồng lấp lánh với họa tiết là những đóa hoa. Itsuki vận một bộ chỉn chu với tông màu chủ đạo là đen tuyền gần giống bộ cậu mặc bốn năm trước, và nó cũng là đồ của bố cậu. Hồi đó, bố cậu đã nói cậu trông một đứa trẻ trong bộ quần áo quá tuổi, nhưng sau vài năm có một đứa con, cậu đã trưởng thành đến mức độ phù hợp với bộ kimono.
“Lâu rồi chúng ta mới đi viếng đền thế này nhỉ.”
Itsuki gật đầu với Kazuko. “Em nói phải.”
Kể từ lúc có Sora, mỗi khi nhà Hashima ra ngoài thì một là cả ba cùng đi với nhau, còn không thì mỗi lần đi một người và người còn lại sẽ ở nhà trông Sora.
Sau nửa tiếng chờ đợi, đã tới lượt họ bước đến trước điện cầu nguyện. Itsuki cúi đầu một cái, rồi ném đồng năm yên vào thùng quyên góp (một cách truyền thống để cầu nguyện cho những mối quan hệ cá nhân được tiếp tục tốt đẹp), còn Kazuko thì chơi hẳn một đồng 500 yên. Năm trăm yên không phải đồng quyên góp được khuyến khích; nó là đồng xu có mệnh giá lớn nhất trong đơn vị tiền tệ của Nhật Bản, nó mang lại sắc thái kiểu “không thể tốt hơn được nữa” khi được dùng để cúng bái, một điềm xui. Nhưng theo Kazuko diễn giải, “Hiện tại với em là hạnh phúc nhất rồi, nên em chỉ cần thần linh giữ nguyên vậy là được.” Dù logic cá nhân này của cô có hợp lý hay không, cô vẫn luôn thảy một đồng 500 yên sáng bóng vào thùng tiền mỗi năm.
Sau khi rung chuông, cúi đầu hai lần và vỗ tay hai lần, cả hai nhắm mắt lại và cầu nguyện.
Cầu cho gia đình của con…và cả bố mẹ, hai người em gái, bố mẹ vợ ở nhà Kazuko, và cả gia đình Yasaka, Miyako, Haruto, và Kaiko… Cầu cho mọi người xung quanh con đều luôn luôn khỏe mạnh, năm mới vui vẻ.
Đó là lời cầu nguyện của Itsuki, cậu có hơi lưỡng lự không biết có nên thêm điều ước về kiệt tác có thể vượt mặt Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính hay không, nhưng cậu đã chọn thôi. Khi nhắc đến tiểu thuyết của mình, cậu không muốn dựa dẫm vào sự trợ giúp của thần linh – cậu muốn tự mình tìm tòi ra chúng. Tuy nhiên, cậu vẫn đang phải vật lộn để tìm kiếm, nên nếu có cơ hội, một chút trợ giúp từ trên cao vẫn tốt hơn.
Cúi đầu lần cuối, cả hai rời khỏi chính điện và mua ít bùa sức khỏe và an lành cho gia đình.
“Anh có muốn mua ít quà lưu niệm không, Itsuki?” Kazuko hỏi, nhìn lướt qua các quầy hàng cạnh điện thờ. Itsuki cũng đưa mắt nhìn theo.
“À, phải rồi… Mua thêm ít bánh bông lan cho Sora không? Shi cũng đủ lớn để ăn takoyaki rồi nhỉ?”
“Em thấy được đấy. Con bé cũng sắp lên bốn rồi.”
“Mà anh thấy con bé sành ăn phết đấy chứ… Chắc gì món bạch tuộc chiên lề đường như này đủ thỏa mãn con bé…”
“Con bé chỉ sành ăn khi thứ được đưa vào miệng là đầu ti thôi, đúng không?”
“Cũng đúng,” Itsuki bật cười.
Thế là họ mua thêm bánh bông lan, takoyaki, và imagawa-yaki (bánh kếp nhân đậu đỏ ngọt). Trên đường về nhà, Itsuki cũng mua thêm cho mình một cái corndog, còn Kazuko chọn loại xúc xích que có phần truyền thống hơn. Họ đã ăn sushi và mì soba vào đêm giao thừa, các món osechi và súp ozoumi theo truyền thống vào buổi sáng, và nhiều món tương tự tại nhà của bố mẹ Itsuki, thưởng thức món ăn đường phố sau những món Nhật đầy trịnh trọng thế này không phải một lựa chọn tồi.
“Tính ra thì cũng lâu rồi em mới lại ăn xúc xích đấy. Ngon thật.”
Cô đã ăn nó một cách hoàn toàn bình thường, cẩn thận đảm bảo rằng không để nước tương dây lên người, và không hề giở trò đưa đẩy ra vào như dương vật giống cách cô từng làm ngày xưa. Từ ngày cưới Itsuki, cô dẹp bỏ gần như tất cả những trò đùa dơ, cô cũng ngừng luôn thói quen khỏa thân đi lông nhông trong nhà. Cô từng thao thao bất tuyệt về ước mơ được khỏa thân cả ngày, quan hệ tình dục liên tục không ngừng nghỉ với Itsuki mọi lúc, nhưng tất cả chuyện ấy giờ chỉ còn là quá khứ. Giờ cô đã nấu ăn, làm việc nhà, chăm lo nuôi dạy con cái.
Đúng vậy, Kazuko đã trưởng thành một người vợ và một người mẹ hoàn hảo.
…Nhưng đó có thật sự là trưởng thành?
“Nè, Kazuko?” Itsuki đột nhiên lên tiếng.
“Vâng?”
“…Em định khi nào sẽ viết lách trở lại?”
Đây là câu hỏi mà cậu đã giữ mãi trong lòng không thể mở lời, đến hôm nay đã được thốt ra. Kể từ khi thông báo rằng cô sẽ ngưng lại mọi công việc để nuôi con, Kazuko đã không viết bất cứ thứ gì liên quan đến tiểu thuyết nữa. Khoảng thời gian gác bút này bắt đầu từ rất sớm khi cô còn mang thai, nên cuối sách cuối cùng mà cô xuất bản đến nay đã hơn hai năm tuổi.
“Mmm…” Kazuko cắn một miếng xúc xích. “Sora vẫn còn khá nhỏ, nên thời gian này tạm thời em vẫn cần tập trung vào việc nuôi dạy thằng bé.”
“Đúng là vậy, nhưng…”
Ở Nhật, hầu hết các công ty đều cho phép thời hạn nghỉ sinh tối đa là hai năm. Sora giờ chỉ mới mười chín tháng tuổi, nên có lẽ vẫn còn hơi sớm để nhắc đến chuyện quay lại làm việc – ngoài ra, những quy tắc này của nhà nước cũng chưa chắc áp dụng được với những người làm nghề tự do như tác giả light novel. Tuy nhiên:
“Em nói là ‘tạm thời’ nhỉ, có nghĩa là em sẽ quay lại đúng không?”
“Hmm…” Kazuko nhướng mày trước câu hỏi xác nhận của Itsuki. “Không giấu gì anh… Em nghĩ bây giờ em hoàn toàn nghỉ việc luôn cũng chẳng sao cả.”
“…Em nghĩ vậy ư?”
Giọng Kazuko mềm dịu như thể cô đang nói chuyện gì đó không quan trọng. Itsuki phải giữ cho giọng không run lên. Giờ cô đã mang nỗi sợ mơ hồ trong cậu biến thành những lời nói rành mạch, đâu sầm vào trái tim cậu:
“Thì anh cũng trở nên nổi tiếng rồi mà, Itsuki. Chúng ta có dư dả tiền để trang trải cuộc sống. Em thật sự có cần phải kiếm thêm nữa không?”
“Chẳng phải ngay từ đầu em đã không quan tâm đến chuyện tiền bạc khi viết lách sao?”
“Đúng là vậy. Nên vậy càng ít đi một lý do để em phải viết trở lại.”
Kazuko đã bắt đầu viết tiểu thuyết chỉ để gặp gỡ Itsuki, rồi cô tiếp tục viết vì muốn thắt chặt mối quan hệ với cậu. Giờ cả hai đã kết hôn, có với nhau một đứa con, cô đã hoàn toàn mất đi động lực.
“Nhiều độc giả đang mong chờ tiểu thuyết của em lắm đấy.”
“Mmm… Em chẳng cảm thấy tội lỗi gì với chuyện đó cả. Điều quan trọng nhất với em ngay lúc này là Sora. Sống những ngày tháng yên bình bên cạnh anh và Sora khiến em vô cùng hạnh phúc. Em không thể tưởng tượng ra cảnh mình lần nữa cầm bút ấy, anh hiểu không?”
Cô trao cho cậu một nụ cười, nụ cười của sự mãn nguyện, thanh thản.
“Ah… Anh hiểu rồi.”
Itsuki mỉm cười đáp lại, cố gắng kìm xuống dòng cảm xúc đang trào dâng trong lòng và để cơ thể không run lên. Không đời nào cậu lại có thể khuyên cô ưu tiên quan tâm những độc giả xa lạ ngoài kia hơn con trai cô. Yêu cầu cô quay lại cái thế giới như địa ngục trần gian – gạt bỏ niềm hạnh phúc viên mãn hiện tại để đối mặt với deadline, bào mòn cả thể xác và tinh thần cô mà vẫn không đảm bảo rằng sẽ nhận về được thành quả - đây là điều cậu không thể nào làm được.
Làm sao mà mình nói “Anh muốn đọc tiểu thuyết của em, nên hãy vì anh mà lần nữa trở thành Nayuta Kani” được chứ. Đó chỉ là sự ích kỷ của riêng mình. Tự cao tự đại. Tình yêu duy nhất của cuộc đời mình đang sống hạnh phúc… Làm sao mà mình nói những lời ấy được chứ?
Trong mắt Kazuko, Itsuki Hashima vừa là một cá nhân vô cùng quý giá vừa là một tiểu thuyết gia vô cùng quý giá. Và đối với Itsuki, Nayuta Kani cũng vừa là một cá nhân vô cùng quý giá cũng vừa là một tiểu thuyết gia vô cùng quý giá. Kể từ lúc cậu đọc Phong Cảnh Màu Bạc, tác phẩm đầu của cô, Nayuta Kani đã trở thành đối thủ mà cậu hy vọng ngày nào đó có thể bắt kịp, một kẻ thù đáng sợ với khả năng nghiền nát cậu chỉ với tài năng thuần túy – nàng tiểu thuyết gia mà cậu yêu thương nhất thế gian. Ngoài biên tập viên của cô là Kirara Yamagata và những người tham dự kỳ thi Tác Giả Mới, cậu chính là fan hâm mộ số một của Nayuta Kani.
Một thế giới không có Nayuta Kani thì chẳng còn niềm vui nào tồn tại. Cậu muốn đọc tiểu thuyết của cô. Cậu muốn được đối mặt với thứ áp lực đầy cảm hứng đó một lần nữa. Cậu đã phát triển con người tiểu thuyết gia trong mình kể từ khi ấy, và bây giờ, cậu muốn đối mặt với cô. Nói cách khác – điều cậu muốn nói chính là:
Quyết đấu với anh đi!!
…Nhưng cô không phải một nhân vật đối thủ nào đó trong manga shounen, và một người đàn ông trưởng thành cũng không thể nói ra những lời vô nghĩa đầy ích kỷ như vậy trong đời thực. Cậu không thể nói…nhưng cậu vẫn tiếp tục viết. Tại sao ư? Bởi vì Itsuki Hashima là một nhà văn. Bởi vì không cần biết mong muốn đó có ngu ngốc, vô nghĩa và ích kỷ đến đâu, thì việc có thể tự do thể hiện câu chuyện dưới dạng tiểu thuyết chính là công việc tuyệt vời nhất trên đời.
****
Tối hôm đó, trong lúc Miyako Shirakawa đang làm việc tại nhà (dù cho là ngày đầu năm), một e-mail từ Itsuki được gửi đến hộp thư của cô.
Chào buổi tối, năm mới vui vẻ. Tôi gửi bản đề xuất cho tiểu thuyết mới.
“Itsuki…!”
Miyako lập tức mở tệp tin đính kèm.
Tiêu đề của dự án là Em của Ngày Mai là Tất Cả Những Gì Anh Cần. Đọc lướt qua phần giới thiệu, bối cảnh, nhân vật, và tóm tắt câu chuyện, cô chạm phải dòng “Người đọc nhắm đến” ở dưới cuối. Chúng khiến cô ngân ngấn nước mắt.
Người đọc nhắm đến: Nayuta Kani
“Tớ biết là cậu sẽ nhận ra mà, Itsuki.”
Đó chính là thứ chỉ duy nhất Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính mà không tác phẩm nào khác của cậu có – những xúc cảm mạnh mẽ hướng thẳng đến một người. Cốt lõi của Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính là tình yêu cậu dành cho Kazuko Honden. Thứ Itsuki muốn mang vào Em của Ngày Mai là Tất Cả Những Gì Anh Cần. vẫn chưa được thể hiện rõ trong bản đề xuất này, nhưng Miyako có thể tin chắc một điều: Cuốn sách này sẽ trở thành kiệt tác vĩ đại nhất của Itsuki Hashima.
“Rồi…!”
Cô gật đầu, nhặt chiếc điện thoại bên cạnh lên và chọn một cái tên trong danh bạ.
“Alo, chào buổi tối. Là Shirakawa từ Branch Hill đây ạ… Phải, đúng vậy. Chị muốn đưa ra lời đề nghị chính thức cho chuyện chúng ta đã thảo luận khi trước.”
****
“Chị muốn đưa ra lời đề nghị chính thức cho chuyện chúng ta đã thảo luận khi trước.”
Một nụ cười xuất hiện trên môi khi cậu nghe những lời Miyako nói.
Nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của Miyako, chàng trai – Setsuna Ena, 22 tuổi – cúp máy. Cậu là một họa sĩ minh họa với bút danh Puriketsu, trong những năm trở lại đây, tài năng và tên tuổi của cậu chỉ có ngày càng đi lên.
Vẻ ngoài của cậu đã thay đổi khá nhiều từ sau vụ đeo bám mông của Chihiro. Giờ cậu đã điển trai hơn, không còn nhuộm tóc sặc sỡ, tạo thành thói quen phối đồ với áo blazer chỉn chu, một phần không nhỏ là vì trong thời gian qua cậu đã cao lên được khoảng mười centimet.
Đã hơn một năm kể từ lần cuối Miyako liên lạc với cậu và nói rằng, “Chị muốn em phụ trách minh họa cho kiệt tác vĩ đại nhất của Itsuki Hashima, nên em có thể chừa sẵn thời gian trống trong lịch trình không?” Việc đặt trước một họa sĩ minh họa như Puriketsu để dự trù cho một cuốn sách sẽ được hoàn thành vào một thời điểm chưa biết trước là chuyện không tưởng trong ngành này, nhưng Setsuna đã không do dự đáp, “Được ạ. Cho đến lúc đó, em sẽ giảm lượng công việc lại” – đó là cách mọi chuyện xảy ra.
Bắt đầu từ lúc đó, Setsuna đã nhận lượng công việc tối thiểu, sử dụng thời gian rảnh có được để không ngừng luyện tập và cải thiện khả năng vẽ của mình. Không chỉ tranh minh họa – cậu còn vẽ thêm nhiều tác phẩm về trường phái lập thể, thứ mà cậu đã mày mò vài năm trước; cậu chu du đến nhiều nơi khác nhau để phác họa những thứ lọt vào tầm mắt; cậu còn trau dồi thêm kinh nghiệm trong mảng đồ họa vi tính, tranh sơn dầu, tranh màu nước, mực in, điêu khắc, gốm sứ, thư pháp, âm nhạc và hàng triệu thể loại khác, mài dũa kỹ thuật và điểm nhìn cả bản thân.
…Sao không để em minh họa cho series mới của anh chứ?!
Quay lại lúc Em Gái Khởi Nguyên của Thế Giới Mới (minh họa bởi Setsuna) của Itsuki kết thúc, Setsuna đã nghe tin người khác sẽ đảm nhận series tiếp theo của Itsuki. Khi Setsuna yêu cầu một lời giải thích, Itsuki đã đáp lại rằng:
Tiểu thuyết của anh hoàn toàn thua xa minh họa của cậu. Cho nên…lúc này…anh không thể hợp tác với cậu nữa.
Bảy năm sau, không thể phủ nhận Itsuki giờ đây đã trở thành một tác giả nổi tiếng, một cái tên đủ lớn để không ai có thể gắn cho cậu cái mác bán chạy nhờ vào ảnh minh họa. Khi Setsuna đọc Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính vào ba năm trước, cậu vô cùng thất vọng vì không được chọn làm người minh họa cho nó – nhưng cùng lúc, cậu lo ngại rằng nếu bản thân thực sự phụ trách việc này, thì những tác phẩm cậu vẽ ra sẽ không xứng với nội dung. Từ lúc đó, cậu hăng say phấn đấu để cải thiện tranh của mình. Cậu đã từ bỏ thái độ phóng túng và gu thời trang của mình, bắt đầu mang điện thoại bên mình, trả lời điện thoại của khách hàng và theo sát deadline như một cách thay đổi.
Puriketsu giờ đã tái sinh thành một trong những creator tuyệt vời nhất, được ban tặng vô số tài năng, người trong ngành còn thầm gọi cậu là “God-ketsu”.
“Em đã đợi bảy năm để có được ngày này đấy.”
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng khách sạn cậu đang ở. Tam Giác Mùa Đông, hình thành bởi ba ngôi sao sáng trên bầu trời đông, đang hiện rõ trước mắt cậu. Một trong số chúng là Sao Thiên Lang, lấp lánh đủ để có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Setsuna với tới nó. Đó là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời ngoài Mặt Trời, những người đi biển vẫn thường dùng nó như la bàn để xác định hướng đi. Cậu đã luôn yêu thích ngôi sao này. Việc nó nghe giống từ “mông” trong tiếng Nhật vẫn luôn thu hút cậu.
Như thế, với việc điềm báo xuất hiện từ Tập 1 trở thành sự thật, ngôi sao lớn nhất, yêu mông nhất trên bầu trời lại một lần nữa kết hợp với Itsuki Hashima.
--------------
Ngày xưa các em chê tôi trẻ trâu, giờ các em đã hối hận chưa <(")