Một ngày thứ Bảy, không lâu sau khi Itsuki được giải thoát khỏi phòng giam, cậu cùng Kazuko và Sora đến chơi nhà Hashima. Sau khi sinh Sora, cả hai gia đình đã có một thông lệ đó là cùng ăn tối vào thứ Bảy hằng tuần.
“Ah, mọi người đến rồi.”
Chihiro chào cả ba từ cửa trước. Với độ tuổi giờ đã hai mươi hai, Chihiro hiện là sinh viên năm cuối đại học và dự kiến sẽ bắt đầu học cao học và năm sau. Giờ cô đã nuôi tóc dài, những đường nét trên gương mặt cũng trưởng thành hơn và không còn dấu vết nào của việc giả trai trong nhiều năm trở về trước…ngoại trừ ngực.
“Hee hee! Chào bé yêu Sora.”
Cô cất lời với Sora đang nằm trong vòng tay Itsuki. “Chị Chi! Chị Chi!” cậu bé đáp lại, với tay ra và mỉm cười với Chihiro. Về mặt lý thuyết, mối quan hệ giữa hai người là cô – cháu, nhưng Chihiro cứ khăng khăng muốn được gọi là chị.
“Em bế đi.”
Itsuki chuyển Sora sang Chihiro rồi cùng Kazuko đi vào trong. Sau đó:
“Anh hai!! Anh hai đến rồi!!”
Vừa kêu lên như vậy, Shiori Hashima – em gái của Itsuki và Chihiro – vừa chạy xuống từ cầu thang.
“Anh hai đây!”
“Woaaa! Anh hai!!”
Cô nhảy xuống từ cầu thang, Itsuki đón lấy cô bé từ trên không và nhấc bổng lên.
“Yahhh! Aieeee!”
Shiori thích thú reo hò. Bây giờ cô bé đã ba tuổi lẻ chín tháng, và rõ ràng là cô rất yêu quý người anh trai cứ vài ngày lại đến chơi này. Mỗi lần cậu đến, cô luôn để cậu nuông chiều như vậy. Cô lớn nhanh thấy rõ trong những tháng gần đây, khiến cho người lười nhác vận động như Itsuki ngày càng khó đáp ứng những trò như cưỡi ngựa của cô, nhưng chỉ cần thấy nụ cười vui vẻ đó thì mọi mệt nhọc đều xứng đáng.
Thế là Shiori kéo cậu vào phòng khách, và sau khi cả hai đã chơi thỏa thích:
“Anh hai, anh hai!”[note53145] Shiori nắm lấy tay áo Itsuki, hai mắt sáng lên.
“Hửm?”
“Ngực!”
“Ngực nữa hả? Em có vẻ thích chúng thật nhỉ, Shi?”
Shiori gật đầu, trông có chút tự hào. “Vâng! Em thích ngực!”
“Thôi, được rồi…”
Itsuki vén chiếc áo sweater đang mặc trên người, để lộ phần đầu ti ra trước mắt em gái mình.
“Nya-hah!” Vui như mở hội, Shiori vồ ngay vào đó.
“Aphh…!”
Cho em gái bú thế này khiến một cảm giác hồi hộp kỳ lạ chạy dọc cơ thể Itsuki, và cậu không thể không tạo ra một vài âm thanh the thé.
“Slrrp…slrrp…~”
“Ahhh! Fwooo…!”
Sau một hồi thưởng thức đầu ngực của Itsuki, cô rời miệng ra, tỏ vẻ hài lòng.
“Phewww!~”
“Huff huff… Em vui rồi chứ…?”
Shiori mỉm cười gật đầu trước câu hỏi.
“Vâng! Ngực của anh là đỉnh nhất đó, anh hai! Mùi vị vừa phong phú vừa đa dạng, nhưng riêng vị mọng nước xuyên suốt đã mang đến điểm nhấn tinh tế cho tổng thể!”
“…Em học mấy cái từ đó ở đâu vậy?” Itsuki khẽ cười, hỏi.
Shiori Hashima rất thích ngực[note53146]. Cô đã cai việc bú sữa từ lâu rồi; cô làm vậy chỉ đơn giản vì thích cảm giác lưỡi và răng được chạm vào đầu ti và quầng ti, cô muốn bú tất cả những người cô gặp. Già, trẻ, gái, trai, đàn ông đang có thai và cho con bú – tất cả đều bình đẳng như nhau. Khi còn nhỏ, dù có khóc lớn đến đâu, chỉ cần cho cô thứ gì để bú là cô sẽ lập tức ngưng khóc, nhưng dù đã bước qua độ tuổi ngậm ti mẹ, tình yêu của cô dành cho ngực không những không tiêu tan mà còn bắt đầu phát triển thành một loại sở thích kỳ lạ, được định nghĩa bằng những từ ngữ của riêng cô.
“Ngực của mọi người khác nhau lắm hả Shi?” Kazuko bật cười hỏi.
“A, tất nhiên ạ,” Shiori thừa nhận. “Để em chỉ cho, chị Kazu!”[note53147]
“Rồi rồi, chị nghe nè.”
“Vâng!”
Shiori ngồi vào giữa hai chân Kazuko, hai tay bắt chéo, tựa đầu vào ngực cô chị dâu.
“Ngực ấy ạ… Chúng cũng có sự sống đấy chị,” Shiori tuyên bố.
“Tự dưng nghiêm túc quá ta.” Kazuko mỉm cười, Itsuki cũng chỉ có thể bật cười khó xử.
“Cho nên, um, ngực của anh hai cũng có cơ thể đấy, chị hiểu không?”
“Một cái đầu ti thì có ‘cơ thể’ kiểu gì chứ…?” Itsuki lẩm bẩm.
Shiori chỉ về phía Chihiro, người hiện đang chơi với Sora. “Chẳng hạn như ngực của chị ba[note53148] thì đầy đặn với sảng khoái hơn ấy ạ! Chúng mềm mịn, và cảm giác rất ngon. Của mẹ thì làm em có cảm giác như một đứa bé. Chúng sẽ phù hợp với những đứa bé nhỏ nhỏ cơ, chứ với em thì không đủ. Còn của Sora, ừm…mượt mà! Giờ vẫn chưa nói chắc được, nhưng em thấy chúng rất có tiềm năng! Và còn của Bố… Quá là đắng luôn!”
Cô vừa nói đến đây vừa nhăn mặt, khiến Kazuko phá lên cười.
Keisuke, người đang dọn bàn ăn trong phòng khách, trông có chút thất vọng. “Chà, của Bố đắng vậy à?”
“Vâng. Mà chắc tại con còn nhỏ quá thôi. Có lẽ người lớn sẽ thích chúng hơn.”
“Chị không biết độ tuổi nào sẽ thích hợp với ngực của bố em đấy,” Kazuko bình luận. “Vậy của chị thì sao?”
“Kazu-nee, của chị êm dịu cực kỳ, đồng thời cũng rất có chiều sâu nữa!”
“Anh nghe rồi chứ, Itsuki?” Kazuko lên giọng. “Ngực của em êm lắm đấy, còn có chiều sâu nữa cơ!”
“Anh miễn bình luận vấn đề này nhé.” Itsuki cười trừ. Cậu biết rất rõ cảm giác chúng để lại trên ngón tay và đầu lưỡi cậu, nhưng cậu chưa bao giờ để ý đến mùi vị cả.
“Chưa hết, của chị Nadeko thì còn non nớt với thiếu chiều sâu. Ở mức trung bình thôi, kiểu đi đâu cũng thấy ấy. Còn Athley lại cực ngon và chín mọng! Thoạt nhìn có vẻ chua ngoa, nhưng bất kỳ ai cũng sẽ bị chúng hấp dẫn thôi!”
“…Em xem mấy chương trình nấu ăn hay gì à?” Itsuki bắt đầu túa mồ hôi. “Nhớ là đừng nhắc tới mấy từ như trung bình hay chín mọng trước mặt hai người họ nha, được chứ?”
“Nadeko” ở đây chính là Nadeshiko Kiso, người thỉnh thoảng ghé qua nhà Hashima (dù cho cô không sống ở gần đây) và chơi với Shiori. Về phần Athley, không ai khác ngoài Ashley Yasaka (họ cũ là Ono), kế toán thuế của Itsuki; cô đã có mang thai gần như cùng thời điểm với Kazuko, nên cô và nhà Hashima đã chia sẻ với nhau rất nhiều thứ liên quan đến chăm sóc con cái.
“Hee hee! Tuyệt lắm, Shi. Em có định trở thành một nhà phê bình ngực khi lớn lên không?” Kazuko hỏi.
“Đừng có tiêm nhiễm mấy ý tưởng kỳ quặc cho con bé nữa,” Itsuki cảnh báo – nhưng điều này dường như đã khơi dậy trí tò mò của Shiori.
“Nii-nii, nhà phê bình là gì ạ?”
“Chà, nhà phê bình là một người có nhiều hiểu biết hơn người khác về một vấn đề nào đó, nhưng chủ yếu là họ có nhiều kiến thức và đam mê vô cùng sâu sắc dành cho điều đó. Họ có thể khám ra những góc nhìn mới hay những điều mà người bình thường hoặc cả chính các tác giả cũng không thể nhìn ra, rồi họ chia sẽ những ý tưởng đó đến mọi người và giúp mở rộng tiềm năng của sản phẩm. Họ rất giỏi nghiên cứu và trình bày. Thế giới này đầy rẫy những tên ngốc tự cho mình là nhà phê bình, liên tục phàn nàn và hành xử như thể điều mà bản thân nói ra mới là thú vị, còn một nhà phê bình chân chính rất hiếm, đặc biệt là trong thế giới light novel!”
Shiori ngớ người trong giây lát. Sau đó hét lên, “Oh, được rồi!”
“Hả, em hiểu à?!” Itsuki hỏi với vẻ bất ngờ.
“Nii-nii, anh mệt rồi!”
Cả Kazuko và Chihiro đều bật cười.
“…Em nói đúng. Nii-nii gần đây có chút mệt mỏi.” Itsuki vừa mỉm cười vừa xoa đầu Shiori.
Shiori vui vẻ cười với cậu. “Còn nữa, em đã hiểu tại sao nhà phê bình lại tuyệt vời đến vậy rồi! Em sẽ trở thành một nhà phê bình ngực!”
“Chúc em may mắn nhé,” Kazuko nói, khuyến khích cô bé một cách vô trách nhiệm.
“Oh? Không phải em định trở thành PreCure sao, Shi?” Chihiro chen lời với một nụ cười.
“Ah, đúng rồi!” Shiori hét lên, mở to hai mắt. Sau một hồi đấu tranh nội tâm: “Em sẽ trở thành một PreCure phê bình ngực!”
“Một nước đi đầy sáng tạo cho series đấy!” Itsuki thốt lên trước lời tuyên bố của em gái mình. Sau đó cậu mỉm cười. “Em cứ tự do thử nghiệm những điều em muốn đi…”
Và như thế, sau những suy nghĩ và lựa chọn, cuộc đời của cô gái trẻ giờ đây đã không thể quay đầu…chắc vậy.
--------------------
Trans sẽ không nói rằng, bản thân đã ngồi dịch cái chương này trong thư viện trường :D