Trong lúc Miyako đảm nhận tiểu thuyết gia đầu tiên của mình, Chihiro lại trở thành công chúa mọt (game) – thường xuyên lui tới câu lạc bộ RPG để bàn tại trường đại học của mình.
Nhờ có ảnh hưởng của những thứ như stream game trên các trang web video, mà số lượng người chơi TTRPG là nữ đã tăng lên…nhưng tỷ lệ nam-nữ vẫn còn rất mất cân bằng. Trong câu lạc bộ mà Chihiro tham gia, cô là người con gái duy nhất trong số mười lăm thành viên – và đa phần trong số họ đều là sinh viên kỹ thuật, có thể nói đây là tình trạng chung của câu lạc bộ trong nhiều năm.
Cô là một trong những sinh viên dễ thương nhất trường, hòa đồng với mọi người, lanh lợi, cô còn tham gia cả TTRPGs (một cộng đồng nhỏ những người thích TTRPG ở Nhật), thỉnh thoảng cô cũng mang đồ nướng nhà làm đến câu lạc bộ, không ngại tham gia các cuộc trò chuyện liên quan đến Gundam và robot. Nếu có ai đó ở câu lạc bộ TTRPG của trường khác biết chuyện này, có lẽ họ sẽ nói rằng, Cuối cùng bạn cũng mất khả năng phân biệt game và đời thực rồi à? – nhưng đối với những con mọt là sinh viên đại học yêu thích TTRPG, cô lại chính là hình mẫu lý tưởng để hướng đến.
Nên một lẽ tự nhiên là Chihiro cảm thấy bản thân nhận được sự yêu mến của hầu hết mọi người trong nhóm. Vào lúc bắt đầu các buổi chơi game hằng tuần, có một cuộc tranh chấp xảy ra (mà Chihiro không biết) để quyết định xem cô sẽ là thành viên của nhóm nào, và những người phụ trách vai game master cũng dần ưu tiên sự thích thú của Chihiro đối với kịch bản họ viết lên hàng đầu. Nhưng ngay cả những thành viên của một nhóm như thế này cũng biết các mối quan hệ cá nhân tế nhị đến mức nào – và họ đều hiểu rằng nếu một trong số họ cố gắng hẹn hò với cô, có thể dẫn tới sự hủy diệt của toàn thể câu lạc bộ. Và thế là một luật bất thành văn – “không chủ động quyến rũ Chihiro” – đã có hiệu lực.
Tuy nhiên:
“Hashima này, em có đang hẹn hò với ai không?”
Đó là một sinh viên năm hai tên Itonuki, cuối cùng cũng đã phá vỡ quy tắc bất thành văn kia. Cậu có vẻ ngoài đẹp mã với mái tóc nhuộm vàng và mang phong thái của một chàng trai thích ăn chơi, nhưng tính cách có phần rụt rè, tránh đám đông của cậu lại cho mọi người biết rằng cậu chỉ là một tên lập dị cố gắng ra vẻ phong cách trước khi lên đại học thôi. Cậu có một cô bạn gái không lâu sau khi bắt đầu kỳ một năm nhất, nhưng tình nhanh đến thì cũng nhanh đi.
Dù có là gì đi nữa, bước tiến đột ngột của Itonuki đã gây nên xôn xao giữa các thành viên khác có mặt trong phòng.
Chà, Chihiro nghĩ, cuối cùng cũng tới rồi. Đến giờ, cô hoàn toàn nhận thức được rằng một số thành viên câu lạc bộ thích mình. Nếu lúc này cô trả lời không với Itonuki, không nghi ngờ gì chuyện tiếp theo cậu làm chính là mời cô đi chơi – và việc từ chối cậu ấy sẽ để lại cảm giác khó chịu dai dẳng. Tệ hơn nữa, chuyện này có thể sẽ khiến thành viên khác của câu lạc bộ bước theo con đường của Itonuki.
Cô thích TTRPG, những thành viên ở đây đều là người tốt – và trên tất cả, đây là lần đầu tiên trong đời Chihiro được tham gia vào một nhóm hoàn toàn chỉ vì sở thích cá nhân của cô. Cô không muốn mọi thứ đổ bể chỉ vì mình. Và như thế, dù hơi bất an và thật không công bằng, Chihiro đã nói dối.
“À vâng, em có quen với một người được khoảng ba năm rồi ạ.”
Cô trưng ra khuôn mặt giả nai nhất có thể, như thể đây là sự thật hiển nhiên.
“Ahhh, có rồi à…?” Itonuki không thể giấu đi cú sốc, nhưng cậu nhanh chóng quay về chế độ playboy. “Vậy, uh, người đó như thế nào? Cậu ta có học ở đây không?”
Itonuki đang học ở cùng trường kỹ thuật giống như Chihiro, nhưng cậu chưa từng thấy cô đi với người nào trông có vẻ như bạn trai. Chắc cậu đang ôm hy vọng là cô nói dối.
“Không ạ,” Chihiro đáp một cách rõ ràng.
“Ah… Vậy cậu ta học ở đâu?”
Chihiro cố gắng giữ nguyên khuôn mặt giả ngốc để vượt qua phi vụ lần này. Nhưng cô không thể giữ cho hai má không nóng lên.
“Um, anh ấy không còn học đại học. Hình như là hai mươi bốn tuổi…?”
“Hai mươi bốn hả…!”
Những lời này đã khiến Itonuki và những thành viên đang bí mật lắng nghe khác của câu lạc bộ vô cùng kinh ngạc. Đối với họ - nhìn chung đều là những thằng con trai hướng nội và chưa làm được gì cho đời ngoài việc học hết cấp hai và cấp ba – đây là một cú sốc toàn diện. Họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp Chihiro có bạn trai, nhưng không ai lại ngờ rằng cô đang hẹn hò với một người đã đi làm và hơn cô sáu tuổi. Chỉ có Chúa mới biết cô gái dễ thương, dịu dàng và ngọt ngào này đã làm những gì với ông chú trưởng thành kia. Phụ nữ thật đáng sợ. Như một sinh vật hoàn toàn khác biệt.
Itonuki sốc không kém gì đám còn lại trong phòng, nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh.
“Vậy à? Nếu đã hẹn hò ba năm, có nghĩa là em đã bắt đầu mối quan hệ khi mười lăm tuổi…và anh ấy là hai mốt...?”
Những người khác cũng nhìn Chihiro đầy bối rối.
Uh-ohhhh…
Cô không nên giỡn quá lỗ để rồi giỗ quá lớn cái phần ba năm kia. Theo hệ thống độ tuổi ở Nhật, mười lăm tuổi vẫn tương ứng với cấp hai. Và có lẽ nhận thức trong giới otaku sẽ có chút khác đi, nhưng với phần còn lại của thế giới, một người đàn ông trưởng thành hẹn hò với một nữ sinh mười lăm tuổi chính là ấu dâm.
“L-là em đã ép anh ấy hẹn hò với em! Anh ấy cực kỳ lịch thiệp và đối xử tốt với em, bọn em không có làm chuyện gì kì quặc cả!”
“Mmmm…”
Itonuki rên rỉ, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Những tiếng thì thầm kiểu “anh ta chắc chắn là ấu dâm nhỉ?” và đại loại vậy khiến mặt Chihiro nóng bừng.
“Không đâu, anh ấy thật sự rất tốt! Nếu mọi người gặp anh ấy, mọi người sẽ hiểu thôi!”
“Bọn anh có thể gặp anh ấy hả?”
Người hỏi lần này không phải Itonuki mà là Takagi, vị chủ tịch đang học năm cuối của câu lạc bộ.
“Nếu anh ấy thật sự tuyệt như lời em nói, vậy anh cũng rất muốn gặp…chỉ để học hỏi thôi.”
“Đúng vậy, anh cũng muốn gặp anh ấy!” Itonuki nói.
“Uh… Ummm… E-em không muốn làm mất thời gian của mọi người đâu…”
“Anh xin lỗi,” Takagi nói trước một Chihiro đang lý do lý trấu một cách tuyệt vọng để thoát khỏi chuyện này, “nhưng anh nhất định phải làm cho rõ. Dưới tư cách một thành viên trong câu lạc bộ - chỉ là một người bạn trong câu lạc bộ thôi – em thấy đấy, anh thật sự lo lắng.”
“Đúng đấy! Bọn anh thật sự lo cho em mà! Cái tên biến thá–”
Itonuki ngay lập tức ngậm miệng lại. Nhưng đã quá trễ.
“Anh ấy không phải biến thái! Được thôi! Em sẽ dẫn anh ấy đến gặp mọi người, được chưa?!”
Và như thế, trong cơn giận dữ, Chihiro đã tự dồn mình vào chân tường.
****
…Em bị ngốc đấy à?
Chihiro đã nhắn với Haruto rằng Em cần ít lời khuyên từ anh, rồi kể cậu nghe toàn bộ câu chuyện, và kết thúc bằng, Vậy anh có thể giả làm bạn trai của em trước mặt mọi người không ạ?
Và câu trả lời ngắn gọn kia chính là phần thưởng của cô.
Nó gây ra cho cô một vết thương khá chí mạng, nhưng cô vẫn chống chế lại bằng một sticker hình động vật ngộ nghĩnh đang khóc với chữ WAAAAH trên đầu. Chắc không được đâu nhỉ? cô tiếp tục. Em xin lỗi. Nhưng sau đó:
Nếu chỉ một lần…
“!”
Anh chắc chứ?! cô đáp. Haruto trả lời lại bằng hình một nhân vật anime nói, Cũm đượk!
Sau đó cả hai chuyển sang voice chat để thảo luận xem sẽ giả làm người yêu nhau như thế nào – cách họ gặp gỡ, cách đi đến hẹn hò, vân vân.
“Trời ạ, anh chưa từng nghĩ có ngày anh lại làm mấy trò giả làm bạn trai như trong rom-com manga thế này đấy…” Haruto cười khúc khích với Chihiro.
“Chà, em thì không ngại nếu đây không phải giả vờ đâu…”
“Anh thì có đó!”
Sự gấp gáp trong lời nói khiến trái tim Chihiro khẽ nhói, nhưng cô chỉ bật cười đáp lại. “À phải rồi, em quên mất một chuyện quan trọng.”
“Sao vậy?”
“Em nên gọi anh là gì đây. Nếu chúng ta là người yêu, em nghĩ chúng ta cần tỏ ra gần gũi với nhau hơn.”
“À, phải rồi.”
“Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
“Ummm…” Haruto nghĩ ngợi một lúc. “Senpai thì sao? Gần gũi nhưng không quá thân mật, anh cũng lớn hơn em nữa. Nayu thỉnh thoảng cũng gọi vậy.”
“Chúng ta đang giả định là anh không học chung trường với em mà, nên như vậy có hơi kỳ quặc.”
“À đúng rồi…”
Theo như câu chuyện cả hai vẽ ra, Haruto là bạn cùng đại học của anh trai Chihiro, rồi cả hai đã quen biết nhau sau khi cậu đến nhà chơi. Thực ra thì câu chuyện này cũng không phải bịa là mấy.
Chihiro có hơi đỏ mặt. “Um… Em có thể gọi tên của anh không? Um, Haruhiko?”
Khi giới thiệu với câu lạc bộ, cả hai quyết định sẽ dùng tên thật của cậu, Haruhiko Matsuo, thay vì bút danh và che giấu cả công việc viết lách của cậu. Nếu tin cậu đang hẹn hò với một sinh viên đại học kém sáu tuổi bị tung lên mạng xã hội, rất có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh của nhà văn Haruto Fuwa.
“…!”
Vụ gọi tên riêng thế này dường như khiến Haruto có chút nhột, dù là qua điện thoại.
“Tự…tự nhiên bị gọi tên như vậy nghe lạ thật đấy. Hiếm lắm mới có người gọi anh bằng tên ngoài gia đình anh…”
“Vậy chắc thôi nhỉ? Hừm… Vậy biệt danh kiểu Haru thì sao?”
“G-gọi là Haruhiko đi!”
Chihiro mỉm cười trước vẻ hoảng hốt của cậu. “Vậy được rồi…Haruhiko.”
“E-em thì sao, Chihiro?! Chắc không cần thay đổi gì đâu nhỉ?”
“Nếu được thì em thích như mọi khi hơn.”
“Hmm… Gọi Chi thì sao?”
“……!”
Khoảnh khắc nghe Haruto gọi mình như vậy, khuôn mặt Chihiro như muốn bốc cháy.
“C-cảm ơn anh, nhưng chắc là thôi ạ!”
Cô cảm thấy đầu óc cô sẽ nổ tung nếu cậu cứ gọi cô như vậy thêm mấy lần nữa mất.
“Đ-được rồi. Anh sẽ gọi em là Chihiro như mọi khi.”
“Vâng ạ, em cảm ơn nhé.”
“Không có gì… Nhiêu đó là ổn rồi nhỉ?”
“Hmm… Vâng, em thấy ổn rồi ạ.”
“Vậy nhé. Chúc em ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy. Um… Em thật sự cảm ơn anh nhiều lắm ạ. Em biết yêu cầu này điên khùng đến cỡ nào mà…”
Haruto cười gượng trước lời này.
“Uầy, số phận của câu lạc bộ đang bị đe dọa mà, sao mà anh từ chối được chứ.”
“Sao ạ?”
“Thôi, không có gì đâu. Gặp em sau nhé, Chihiro.”
“Vâng…Haruhiko.”
Nụ cười vẫn bám rễ trên môi Chihiro dù cuộc gọi đã kết thúc.
“Haruhiko… Hee hee hee… Haruhiko… Hee hee hee hee…”
Cô ngả lưng xuống giường, vung vẫy hai chân trong sự phấn khích to lớn. Anh trai cô, Ashley, Nayuta, Ui, Miyako – ai cũng gọi cậu ấy bằng bút danh. Chỉ có cô mới được gọi tên thật của cậu…và còn là tên riêng nữa. Một cảm giác thật đặc biệt, khiến cô không thể nào kìm nén sự phấn khích.
Và năm giây sau, tiếng hét của cô vang rền căn nhà khi cô nhận ra cánh cửa phòng ngủ của cô đang mở và mẹ cô đang đứng đó (tay bế em bé) mắt nhìn chằm chằm vào cô cùng nụ cười tới tận mang tai.
****
Vài ngày sau, Chihiro dẫn Haruto tới phòng câu lạc bộ TTRPG tại trường đại học của cô. Đây là khu tự do, nên cậu được phép vào dù không phải sinh viên của trường, và cậu đã không bỏ phí cơ hội chụp vài tấm hình về khuôn viên trường để dành tham khảo.
Cả hai đến một căn phòng đa năng được dùng làm phòng câu lạc bộ TTRPG trong hai ngày của một tuần; các câu lạc bộ khác chiếm năm phòng còn lại. Vì vậy mà thành viên các câu lạc bộ không thể để lại bất cứ đồ đạc cá nhân nào lại đó, đồng nghĩa với việc họ phải mang theo những thứ cần thiết ở mỗi buổi tập trung. Chuyện này cũng tương tự với câu lạc bộ RPG mà Haruto đã tham gia khi xưa; các câu lạc bộ đại học không tham gia những cuộc thi liên trường thường không thể giành được phòng riêng để sinh hoạt.
“Ở đây ạ.”
“Ok.”
Chihiro mở cửa. Haruto bước vào trong, có chút căng thẳng. Bên trong có hơn chục nam sinh, tất cả đều hướng mắt về phía cậu.
“Um, Hashima, đó là…?” Itonuki là người đầu tiên lên tiếng, gương mặt có hơi cứng lại.
“Dạ, um, đây là người mà em đang hẹn họ.”
Dù cho vô cùng rụt rè, cô vẫn ngay lập tức tạo nên một cơn bão những lời thì thầm.
“Đúng là bảnh thật mà.”
“Biết ngay là trai đẹp.”
“Ugh, chắc chắn là vẻ ngoài ăn đứt tôi…”
“Tên anh là Haruhiko Matsuo,” cậu nói, trong bụng đang cười thầm, “anh là bạn trai của Chihiro. Rất vui được gặp mấy đứa.” Rồi cậu kết thúc phần giới thiệu bằng một nụ cười thân thiện, hấp dẫn.
“À phải rồi, Haruhiko. Anh ngồi đây đi.”
“Ừm.”
Chihiro và Haruto ngồi cạnh nhau trong khi chủ tịch Takagi và Itonuki ngồi đối diện họ, những người khác đứng bao quanh.
“Vậy, um, anh Matsuo?” Takagi nói.
“Vâng?” cậu nói lại, vẻ mặt thản nhiên vẫn còn đó. Khiến vị chủ tịch nao núng một chút.
“Um…vậy là anh đang hẹn hò với em Hashima đây ạ?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Hee hee hee…”
Chihiro nở một nụ cười bẽn lẽn trên môi, làm Haruto cảm thấy không hài lòng. Em ấy có còn nhớ đây là đóng kịch không đấy?
“Thì, um, hình như hai người cách tuổi nhau khá xa nhỉ…?”
“Đúng vậy, sáu tuổi. Nhưng cách nhau sáu tuổi cũng không phải chuyện hiếm đối với các cặp đôi mà, đúng không? Chẳng phải người ta vẫn hay đưa tin các cặp vợ chồng cách nhau mười tuổi sao?”
“Vâng, chắc vậy…nhưng em không nghĩ chuyện đó lại xảy ra với học sinh đâu ạ…!”
“Chưa hết,” Itonuki xen vào, “anh đã hẹn hò với Hashima từ lúc em ấy mới mười lăm tuổi đúng không? Chẳng phải như vậy là quá nguy hiểm sao?!”
Gòi, tới công chiện luôn, Haruto thầm nghĩ. Quan điểm của cậu sinh viên này rất đúng đắn. Nhưng vở diễn vẫn phải tiếp tục.
“Tất nhiên ban đầu anh cũng nghĩ như em vậy. Nhưng sau khi tìm hiểu nhiều hơn, anh nhận ra em ấy là một cô gái tốt, bình đẳng với những người trưởng thành khác trên mọi mặt. Lúc mới bắt đầu thật ra là em ấy ép anh quen nhau, nhưng giờ anh thật lòng rất yêu thương em ấy.”
Lời bào chữa được đưa ra bằng giọng điệu thản nhiên, chủ yếu là vì cậu đã đọc lại nguyên văn từ kịch bản cả hai tạo ra, nhưng Itonuki và những người khác chẳng có vẻ gì là quá để tâm. Trong khi đó, Chihiro lại đỏ bừng hai má. Cậu không thể không tự hỏi rằng phải chăng cô đã quên mất tất cả chỉ là giả vờ.
“Nh-nhưng dù sao đi nữa, anh thực sự rất trân trọng Chihiro. Anh thật lòng tin rằng, chỉ cần có tình yêu, tuổi tác sẽ không thành vấn đề.”
Đây là lời nói dối, và Haruto cũng rất xấu hổ về nó, nhưng cậu vẫn cố gắng nói ra. Nỗ lực duy trì vở diễn của cậu khiến các thính giả có hơi bất ngờ.
“Em… Em có thể nhận thấy tình cảm của anh là thật, anh Matsuo. Vậy anh có ý định kết hôn với Hashima không ạ?”
“K-kết hô…?!”
Chihiro nhận ra Haruto đã quá sửng sốt trước câu hỏi, liền nhảy vào với một nụ cười.
“Tất nhiên là có ạ! Phải không, Haruhiko?”
“Yahhh, um, tất nhiên,” cậu đáp, mặt cậu đanh lại. “Dự định là vậy.”
Vài tiếng lào xào nổi lên khắp phòng. Nếu cả hai đã đính hôn, thì cơ hội cho họ rõ ràng chỉ là con số không. Chẳng có cách nào để tìm ra cơ hội cả. Nhưng chỉ có Itonuki là tiếp tục kiên trì.
“Mà nhân đây, anh Matsuo, anh làm nghề gì vậy ạ?”
“Hả?”
“Kiểu như, nếu đã dự tính kết hôn, thì nhất định phải chuẩn bị trước tiền sính lễ, đám cưới đúng không ạ? Em chỉ đang thắc mắc là vấn đề tài chỉnh của anh có ổn hay không thôi ạ.”
“…Ah, cũng đúng. Anh chỉ làm công việc bàn giấy điển hình thôi, nhưng anh nghĩ bản thân vẫn đủ tài chính để chăm lo cho Chihiro.”
Haruto trưng ra biểu hiện thoải mái nhất có thể. Nhưng:
“Hashima có nói là anh làm việc cho công ty lớn của nước ngoài.”
“Ồ, à, ừm… Chắc có thể nói là lớn nhỉ.”
“Anh làm văn phòng như vậy mà họ vẫn cho phép anh đến đây vào một ngày trong tuần ạ?”
Haruto đơ người trong giây lát. Cả cậu và Chihiro đều quên mất một sự thật khá căn bản rằng người trưởng thành “bình thường” làm việc vào các ngày trong tuần.
“Tất…tất nhiên là anh xin nghỉ phép rồi.”
“…Anh nghỉ phép chỉ để đến đây thôi ạ?” Takagi hỏi, lông mày nhướng lên.
“Hee hee… Chà, anh không ngại việc xin nghỉ phép, anh chỉ cần có lý do thôi.”
Khó khăn lắm cậu mới nói ra được mấy lời sến súa kia, nhưng đợt hỏa mù này không đủ xóa tan nghi hoặc của Takagi và Itonuki.
“…Em có thể hỏi tên công ty được không ạ?”
“Ahh, anh xin phép từ chối trả lời câu hỏi này nhé. Không phải là chuyện gì phải giấu cả, nhưng mà đấy, anh không muốn liên can đến vấn đề công ty cho lắm.”
“Dạ vâng. Vậy anh có thể cho tụi em biết chính xác hơn về công việc anh đang làm không ạ?”
Takagi tỏ vẻ nghi ngờ. Cùng lúc đó, Haruto cũng không biết phải trả lời ra làm sao. Theo những gì cả hai đã bàn với nhau, cậu sẽ làm việc ở công ty nước ngoài với mức thu nhập mười triệu yên một năm, nhưng cả hai chưa hề đi quá sâu vào chi tiết công việc là gì. Đối với Haruto, người chưa bao giờ đi xin việc trong đời thực, công việc duy nhất mà cậu có thể tự tin là bản thân biết kha khá chính là biên tập viên light novel.
Một công ty xuất bản light novel của nước ngoài á… Thứ như vậy có tồn tại không chứ?
Trong lúc Haruto tiếp tục trầm tư:
“Làm về xuất bản! Phải không, Haruhiko?”
“Ah, um, đúng vậy.”
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài phối hợp với cô.
“Xuất bản gì vậy ạ?”
“L-là light novel!”
Chihiro với bộ não đã trở nên kiệt quệ, đưa ra câu trả lời mà chẳng suy xét gì đến hậu quả.
“Công ty nước ngoài sản xuất light novel à…?”
Một thành viên khác trong câu lạc bộ tỏ vẻ ngờ vực. TTRPG và light novel thường thu hút những khách hàng mang nét otaku, nên người dân ở đây mới biết nhiều đến chúng. Haruto thấy rằng, nếu cứ tiếp tục đi theo hướng này, sớm muộn gì họ cũng sẽ bại lộ.
“…Chihiro,” cậu nhẹ nhàng nói với cô, “anh không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục thế này đâu.”
“Haruhikooo,” cô đáp, trông như sắp khóc.
“…Vậy là anh đã nói dối chuyện làm nhân viên công sở cho công ty nước ngoài nhỉ?” Takagi nói.
“Ha ha! Ừm, đúng là vậy đấy,” cậu bình thản đáp lại.
“Rồi, vậy anh đang thất nghiệp hả?” Itonuki thẳng thừng hỏi. “Hay chỉ đang làm công việc phụ nào đó thôi?”
Haruto không có gì khó chịu với những lời này cả, nhưng rồi có ai đó nói, Không có người thất nghiệp nào xứng với Chihiro cả, và vân vân. Đúng vậy, cách làm duy nhất để thuyết phục họ từ bỏ chính là nói ra sự thật. Haruto cho rằng, một cái danh kiểu “nhà văn chuyên nghiệp” là đủ hiệu quả với tụi sinh viên này rồi, và nếu phải tiết lộ thu nhập hằng năm của mình, cậu cũng không ngán.
“Chà, làm một nhà văn thì cũng giống như làm việc tự do nhỉ, nên chắc mấy đứa có thể xem nó không phải công việc chính thức cũng được.”
“Haruhiko?!”
Hai mắt Chihiro mở to ra thêm vài cỡ khi nghe Haruto ngửa bài bằng giọng điệu vui vẻ thường trực.
“Ồ, vậy anh là nhà văn hả, anh Matsuo?”
“Ít nhiều là vậy.”
Thêm một cuộc tranh cãi nhỏ nữa nổ ra trong nhóm.
“Wow. Doanh thu có tốt không ạ?” Lại một lần nữa, Itonuki trực tiếp đi vào trọng tâm câu chuyện.
Haruto bật cười đáp. “Ừm, anh có thể nói là khá tốt.”
Cậu trai lúc nãy hỏi chuyện công ty nước ngoài bán light novel tỏ vẻ tò mò.
“Um, bút danh của anh là gì ạ?!”
“…Chắc là em chưa nghe bao giờ đâu, là Haruto Fuwa.”
Không phải Haruto khiêm tốn hay tự hạ thấp bản thân. Đây chỉ đơn giản là một sự thật hiển nhiên thôi. Trong giới light novel, người ta trở thành fan của series hoặc nhân vật, chứ không phải tác giả. Dù tác phẩm có được chuyển thể thành anime, thì tác giả vẫn không hay được nhớ đến cho lắm. Một số tiểu thuyết gia có thể gầy dựng lên một lượng fan cố định nếu họ có phong cách đủ độc đáo, nhưng Haruto không phải kiểu đó…hoặc do cậu không nhận thấy bản thân như vậy.
“Ah, là Vô Giới Hiệp Sĩ đúng không?” giọng Itonuki cao lên hẳn một tông.
“?!” Lông mày Haruto nhướng lên trong sự kinh ngạc. “Uh… Em biết à?”
“C-cái gì? Anh thật sự là Haruto Fuwa?”
“Um… Đúng vậy. Là anh.”
“Em, um, e-em đã mua nguyên bộ Vô Giới Hiệp Sĩ đấy ạ! Em cũng mua cả Sự Trở Lại của Leviathan nữa! Chúng thật sự rất rất tuyệt vời!”
Itonuki giờ đã hoàn toàn biến thành một người khác, hai mắt cậu sáng lên vì phấn khích. Haruto chẳng biết phải làm sao để đáp lại.
Và Itonuki không phải người duy nhất đọc sách của cậu – những người khác cũng đang không ngừng bàn tán. “Này, tôi cũng đọc bộ đó rồi” và “Tôi đang trông chờ diễn biến của Leviathan nè” và “Tôi có xem anime Vô Giới” …
“Th-thật á? Tại sao chứ?” Haruto bối rối nhiều hơn là vừa lòng. “Em nói cho họ nghe về chúng hả, Chihiro?”
“Kh-không ạ…”
Cậu nhìn Chihiro. Cô lắc đầu, tỏ vẻ hoang mang bối rối không khác gì cậu.
“Em không đọc nhiều light novel cho lắm,” Takagi thẳng thắng nói, “nhưng em có đọc Sự Trở Lại của Leviathan vì nó được recommend dành cho fan khoa học viễn tưởng. Và đúng là nó rất hay ạ. Bối cảnh thế giới thực sự rất phức tạp.”
“À ừm, anh rất vui khi nghe em nói vậy.”
“Dù cách anh mô tả mecha không giống với Vô Giới, nhưng Leviathan thuộc một cấp độ hoàn toàn khác!”
Mũi Itonuki giật giật vì phấn khích. Hình tượng boy ăn chơi đã hoàn toàn biến mất; giờ cậu đã để lộ bản chất mọt light novel của mình.
“Là anh đã tự mình thiết lập toàn bộ bối cảnh ạ?” Takagi hỏi.
“Anh có mời chuyên gia kiểm định qua mọi thứ, nhưng vâng, cốt lõi ý tưởng đều là của anh.”
“Wow, ấn tượng thật đấy…! Em đã tìm tòi thông tin về các cỗ máy nano sinh học trong bài nghiên cứu của mình, nhưng em thấy thiết lập đằng sau Hệ Thống Leviathan quả thật rất hấp dẫn ạ.”
“Vậy hả? Vậy để anh nói thật em nghe. Anh đang gặp chút trục trặc với bối cảnh của tập hai anh đang viết…”
Haruto tiếp lời của Takagi, và những thành viên khác của câu lạc bộ TTRPG cũng dần tham gia vào cuộc trò chuyện.
Chihiro, người vẫn chưa học các lớp chuyên ngành vì còn là sinh viên năm nhất, hầu như chẳng bắt kịp họ. Chẳng mấy chốc, Haruto và những người khác đã nói đủ thứ trên trời dưới đất, để lại Chihiro bơ vơ một mình – và trong chớp mắt, cuộc nói chuyện chuyển từ Leviathan sang các bộ phim khoa học viễn tưởng và anime robot khác. Chihiro là một người lắp mô hình có tay nghề, nhưng cô chỉ mới xem vài series trong tuyển tập Gundam và không biết gì nhiều về các bộ robot khác, nên nhìn chung là cô chẳng biết nói gì.
Đây hẳn là cảm giác của Aoba khi đi chơi nhóm lần trước, phải ngồi nghe mình, anh Haruto và chú Kaizu nói chuyện mô hình Gundam suốt buổi tối…
Chihiro nghiền ngẫm suy nghĩ này trong đầu trong lúc ngồi nhìn mọi người, khuôn mặt ủ rũ.
****
Và như thế, Haruto và đám mọt RPG nói chuyện với nhau khoảng một tiếng. Họ hoàn toàn cởi mở với nhau, trao đổi thông tin liên lạc và thậm chí còn hứa sẽ cùng chơi TTRPG vào lúc nào đó. Haruto cảm thấy rất phấn khởi khi được làm bạn với các sinh viên kỹ thuật ưu tú trong nhóm này, từ chủ tịch Takagi trở xuống – họ sẽ là nguồn lực to lớn giúp Leviathan tiến về phía trước, cậu không thể cảm thấy hạnh phúc hơn được nữa.
“Trời ạ, anh thật lòng thấy mừng vì em đã mời anh đến đây đấy, Chihiro.”
“Anh cứ tự nhiên,” cô đáp lại bằng giọng đều đều trên đường cả hai về.
Haruto cười khúc khích, nhận ra cô đang khó ở. “Xin lỗi, xin lỗi mà. Chỉ là anh chưa bao giờ gặp nhiều người cùng lúc như vậy, thậm chí ở các bữa tiệc dành cho nhà văn. Nên anh có chút cao hứng.”
“Không sao. Em chính là người đẩy anh vào con đường này mà.”
Haruto hướng đôi mắt dịu dàng của mình sang một Chihiro đang bực bội. “Nhưng nhóm của em đúng là rất tốt đấy. Anh có thể hiểu tại sao em không muốn hủy hoại nó.”
“Vâng ạ…” Cô khẽ gật đầu.
“…Anh không biết Itsuki có kể với em chưa, nhưng câu lạc bộ TTRPG ở đại học của anh đã giải thể vì drama tình cảm đấy.”
“Ơ…?”
Chihiro chưa từng nghe chuyện này. Chúng khiến cô bất ngờ.
“Thật ra anh cũng có một phần lỗi trong chuyện đó. Câu lạc bộ của anh có rất đông thành viên nam với chỉ một thành viên nữ duy nhất, còn lớn tuổi hơn bọn anh nữa. Chị ấy cố gắng tiếp cận anh, và anh đã từ chối. Không biết do thẹn quá hóa giận hay sao, mà chị ấy đã bắt đầu trap và tạo hiềm khích giữa các thành viên với nhau. Tình bạn của bọn anh cứ vậy mà lụi dần, rồi câu lạc bộ cũng chẳng tồn tại được thêm bao lâu.”
“Trời…”
Tính chân thực của câu chuyện khiến Chihiro đỏ mặt. Sau đó cô nhìn lại chuyện của mình.
“Khoan đã, Haruhiko, vậy là anh đồng ý hùa theo em là vì…?”
“Ừmmm,” cậu khẽ cười. “Nhìn thấy câu lạc bộ tan rã không phải chuyện vui vẻ gì…anh không muốn em trải qua chuyện giống anh, Chihiro.”
“Wow, um… Em không biết nói sao nữa… Cảm ơn anh.” Cô không lựa ra được từ nào thích hợp, nhưng ít nhất vẫn nói lời cảm ơn cậu.
“Nhưng mà nè,” Haruto nói, giọng nghiêm nghị, “anh thấy em nên nói mọi người biết sự thật đi.”
“Hể? Nhưng mà…”
“Miễn là em không cùng lúc hẹn hò với nhiều người trong số họ, thì anh không nghĩ câu lạc bộ lại dễ tan rã đến vậy đâu. Mà ừm, chắc là cũng sẽ có vài lúc không khí trở nên ngượng ngùng…nhưng anh nghĩ em và mấy cậu nhóc đó có thể giải quyết được và lại cùng nhau vui vẻ thôi… Tất nhiên là chính em phải có mong muốn và nỗ lực làm điều đó.”
“…Vậy nếu mọi thứ cứ khó xử mãi thì sao?”
Haruto mỉm cười trước câu hỏi rụt rè. “Chà,” cậu đáp, “vậy rời đi là được mà? Em chơi với bọn anh lúc nào chẳng được. Và thay vì những trò chơi tự sáng tác, chúng ta có thể chơi những trò khó hơn.”
“…”
Giọng điệu nhẹ tênh của Haruto có chút gì đó khiến Chihiro không thoải mái.
“Với lại, kiểu như…” Haruto lên giọng.
“V-vâng?”
“Nói chuyện với mọi người trong câu lạc bộ của em khiến anh nghĩ đến một chuyện. Kiểu, dù cho có nghĩ theo hướng nào đi nữa, thì chuyện câu lạc bộ sụp đổ cũng không phải lỗi tại anh, em hiểu chứ? Lỗi hoàn toàn thuộc về bà chị ngốc nghếch đã rù quến những người khác sau khi bị anh từ chối – và cả mấy đứa ngốc đã đồng ý qua lại với chị ta nữa! Chưa hết, cả tên chủ tịch câu lạc bộ hồi đó cứ luôn bảo, Này, tất cả là lỗi của cậu đấy, tha giùm, đổ thừa cũng một vừa hai phải thôi! Ugh, nghĩ lại thấy bực mình thật đấy! Nhưng anh có thể đảm bảo với em, đó không phải lỗi của anh!”
“Um, Haruhiko…?”
Sự bộc phát đột ngột khiến Chihiro vô cùng bối rối.
Sau đó Haruto lộ ra một nụ cười buồn. “Anh xin lỗi. Chắc là với mấy người đó, đời sống tình cảm của họ quan trọng hơn câu lạc bộ. Thực sự chỉ có vậy thôi…”
“…”
“Nên em biết đấy, Chihiro, em không cần phải nói dối chỉ để tránh làm hỏng các mối quan hệ đâu. Nếu một cộng đồng chỉ có thể tồn tại bằng cách đặt tất cả gánh nặng lên vai một người, thì ngay từ đầu nó đã một thứ thất bại rồi. Chỉ khi mọi người cùng nỗ lực và mong muốn bảo vệ thì cộng đồng đó mới có thể duy trì. Đó là những gì anh nghĩ.”
“…!” Trái tim Chihiro quặn đau. “Nhưng mà…”
“Mm?”
“Nhưng nếu em nói ra sự thật và mọi thứ không theo những gì em nghĩ… Em sợ hãi điều đó. Biết đâu vấn đề sẽ còn lớn hơn nữa, như anh trai em vậy…”
Không phải nói quá, nhưng khi Chihiro công khai mình thật ra là con gái, chuyện này đã khiến sự nghiệp viết lách của Itsuki – anh trai cô, bị đóng băng. Đối với Chihiro, có lẽ tiếp tục lời nói dối vẫn tốt hơn là lần nữa làm tan nát trái tim ai đó và gây rắc rối cho nhiều người.
“Nhưng chẳng phải Itsuki đã quay lại rồi sao?” Haruto tươi tỉnh đáp. “Thậm chí còn lợi hại hơn xưa.”
“Dạ, nhưng chỉ là tình cờ mới được vậy thôi. Khi nghĩ tới trường hợp Itsuki vĩnh viễn không thể viết được nữa, em…”
“Nghe này, dù cho cậu ấy không hồi phục đi nữa – thì đó là vấn đề của cậu ấy, không phải của em. Nói ra sự thật có thể khiến người khác tổn thương, hay thậm chí là gây rắc rối cho nhiều người nữa. Nhưng đó là chuyện không thể tránh khỏi. Em có phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tất cả những người em quen biết không? Như vậy…chẳng phải có hơi điên rồ sao?”
Sự phũ phàng trong lời nói khiến Chihiro ngỡ ngàng.
“Chưa kể,” cậu tiếp tục, “anh thấy, với kiểu phối đồ như này này, em giờ đã thu hút hơn hồi giả làm một cậu em trai siêu cấp hoàn hảo rồi.”
“!”
“Đ-đây chỉ là đánh giá khách quan thôi!” cậu nhanh chóng thêm vào, ngay khi nhận ra đôi mắt Chihiro đã mở to đến mức nào.
“Đánh giá khách quan thôi ấy ạ?” Chihiro nói, trông có chút buồn. Sau đó cô khẽ cười. “Vậy em sẽ nói với mọi người ở câu lạc bộ chuyện hẹn hò với anh là giả, Haruhiko.”
“Hợp lý đấy.” Haruto gật đầu, khiến Chihiro đỏ mặt.
“Nhưng mà…”
“Hửm?”
“Chuyện này đã nhắc nhở em rằng dù bây giờ không phải…em vẫn muốn một ngày nào đó chúng trở thành thật. Thật đấy ạ.”
“…!” Ánh mắt chạm nhau khiến Haruto có chút rung động.
“Em vẫn rất yêu anh, Haruhiko. Anh có muốn trở thành bạn trai thật sự của em không?”
“Ahhh, um, anh thực lòng xin lỗi. Anh không thể.” Dù gương mặt đỏ bừng đầy lo lắng, câu trả lời vẫn đến rất nhanh.
“Tệ thật đấy,” Chihiro dịu dàng nói, mắt ngấn lệ. “Em ngày càng ngày càng yêu anh nhiều hơn, nhưng anh vẫn không chút nào lay chuyển. Thật bất công mà.”
“Ư-ừm… Anh xin lỗi.”
Cậu thành thật nhận lỗi về mình.
Chihiro nhếch môi cười với cậu. “Nhưng em có quyền không bỏ cuộc mà, đúng không?”
“Hể?”
Chihiro gạt đi nước mắt, bật cười. “Từ bây giờ, em sẽ tiếp tục gọi anh là Haruhiko, được chứ? Em đã quen với nó mất rồi, nên em không có ý định quay lại như cũ đâu.”
“Hểeee”
Sau đó Chihiro nhanh chóng cất bước, bỏ lại Haruto đứng như trời trồng. Và ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu khi nhìn theo bóng lưng cô:
Phụ nữ thật quá đáng sợ. Như một sinh vật hoàn toàn khác biệt vậy…[note49948]