“Con đi mua chút đồ uống đây,” Itsuki nói với gia đình rồi rời khỏi phòng, cậu lấy điện thoại ra. Không giống như một số bệnh viện tại Nhật, nơi này không có quy định nào đối với việc nhắn tin hoặc truy cập Internet bằng điện thoại cá nhân, dù vẫn có quy định phải tắt chuông.
Mở ứng dụng LINE, Itsuki soạn tin nhắn gửi cho Miyako. Đó là một tin nhắn ngắn gọn, nhưng phải mất một lúc những ngón tay run rẩy của cậu mới nhập xong, và thậm chí phải tốn nhiều động lực hơn nữa để có thể nhấn nút “Gửi”.
Vậy chuyện gì đã xảy ra sau buổi hẹn hò với diễn viên mà cậu nói ngày hôm qua vậy?
Khoảng ba phút sau (dù với Itsuki cứ như đã một giờ trôi qua), Miyako đáp lại.
Em ấy kể với tôi là cậu ta muốn em ấy trở thành bạn gái, nhưng em ấy từ chối rồi.
Kiểu như, việc được Yuma Takashina tỏ tình ấy! Nghe thật quá sức khó tin. Nếu tôi mà biên tập một cuốn sách có cảnh đó, tôi nhất định sẽ ngay lập tức từ chối.
“Phewwwwwwww…”
Ngay khi đọc câu đầu tiên, Itsuki đã thở phào nhẹ nhõm, như thể toàn thân vừa nhẹ đi. Phần còn lại của tin nhắn thậm chí còn không đọng lại trong đầu cậu.
Rồi Miyako lại gửi thêm một tin nữa.
Mà em bé sao rồi? Có ổn không?
Ổn. Tên em ấy là Shiori, cậu đáp lại. Miyako liền gửi một sticker “chúc mừng”, Itsuki cũng gửi lại một sticker “cảm ơn”.
Vậy cậu tính sao với chuyện của Nayu?
Miyako đi thẳng vào vấn đề.
Rồi cậu sẽ biết.
Một dòng tin nhắn ngắn gọn, nhưng đủ để nói lên tất cả, Miyako cũng không nhắn gì thêm.
Cất điện thoại vào túi, Itsuki mua ba chai trà lúa mạch từ máy bán hàng tự động rồi quay về phòng của Natsume. Cậu đưa nước cho từng người, giải thích rằng mình phải về sớm. Chihiro và Natsume nhìn cậu với vẻ bất ngờ.
“Giờ con định về hả, Itsuki?”
“Vâng. Giờ con có việc cần làm gấp.”
“Vậy à?” Keisuke nói. “Được rồi, chúc con may mắn.”
Itsuki gật đầu. Bố cậu vẫn sử dụng chất giọng bình tĩnh và đều đều như mọi khi, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy chúng lúc này thật dịu dàng.
Cậu quay sang Shiori, mỉm cười. “…Shiori? Nghe này, bây giờ anh trai em có việc phải làm mất rồi, nên anh đi trước nhé. Anh sẽ tới thăm em sớm thôi, giữ gìn sức khỏe nhé?”
Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào bàn tay Shiori. Cô khẽ co người, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể đang cổ vũ cậu. Khiến Itsuki cảm thấy như vừa chạm tới nguồn sức mạnh vô tận. Cậu mỉm cười, một nụ cười quyết tâm, chắc chắn và dữ dội.
“…Gặp mọi người sau!”
Và thế là cậu bắt đầu bước đi, để lần nữa làm cho câu chuyện này tiếp tục.
****
Cậu bắt taxi từ bệnh viện về nhà bố mẹ, nhờ tài xế đợi cậu trong lúc vào lấy máy tính, rồi sau đó đi về căn hộ.
Ngay khi về đến nhà, cậu cởi áo khoác, đặt máy tính lên bàn làm việc và tạo một file mới trên trình soạn thảo. Chuẩn bị hoàn tất, cậu bắt đầu viết ra một cuốn tiểu thuyết – không phải Toàn Thư Về Em Gái Tôi cũng chẳng phải Trận Chiến Em Gái, mà là một tiểu thuyết hoàn toàn mới. Không có tựa đề; dù sao đây cũng là thứ không dùng để xuất bản nên tên là yếu tố không cần thiết. Nó được viết ra không phải dành cho đám đông độc giả nào đó, mà dành riêng cho một người duy nhất. Cậu chưa bao giờ làm một chuyện như thế này, kể từ lúc bắt đầu viết tiểu thuyết và nộp đến cuộc thi.
Cuốn tiểu thuyết này là một câu chuyện tình yêu một phía tự nguyện của một nhà văn trẻ, người đã đem lòng yêu một tiểu thuyết gia thiên tài nhỏ tuổi hơn cậu. Thông qua nhiều tình tiết khác nhau, nhà văn đã phác họa tình yêu lớn lao dành cho nữ chính thông qua những dòng văn xuôi đầy say đắm. Cậu không nghĩ cuốn tiểu thuyết này sẽ lần nữa khiến cậu trở thành nhân vật chính; cậu không muốn kiếm tiền từ nó. Đây chỉ là bức thư tình dưới dạng một cuốn tiểu thuyết, được viết vì chính người con gái ấy.
Thứ tình yêu được mở ra bởi một cuốn tiểu thuyết – và cũng khép lại vì một cuốn tiểu thuyết. Thứ cậu cần để mang tình yêu đó quay về không phải là lời nói, chẳng phải nụ hôn hay bất kỳ thứ gì khác. Mà chỉ có tiểu thuyết. Chỉ tiểu thuyết mới có thể làm được.
Cậu cứ thế tiếp tục viết, bằng lòng nhiệt thành tưởng chừng như điên rồ, cậu không ngần ngại mà chỉnh sửa tác phẩm của mình khi thấy những đoạn vẫn còn sơ sài hoặc thiếu tự nhiên dưới góc nhìn khách quan. Cậu có tâm hồn của một người nghệ sĩ và kỹ năng của một người thợ viết. Khởi nguồn động lực của giấc mơ trở thành nhân vật chính, cùng khả năng kiểm soát vô cùng tỉ mỉ đã được mài dũa trong những năm hoạt động chuyên nghiệp – đặc biệt là từ những tác phẩm máy móc mà cậu đã dành hai tháng để viết.
Cậu đang kết hợp hai yếu tố đó lại với nhau, hai yếu tố cốt lõi để có thể trở thành một tiểu thuyết gia thành công, và Itsuki Hashima đang thực hiện chúng ở một level cực cao. Với sự thiếu hụt tài năng và kinh nghiệm lúc này, một kỳ tích như vậy là điều không thể. Nhưng nhờ vào thứ năng lực gian lận chỉ có thể phát huy khi viết cuốn tiểu thuyết này, cậu đã có thể biến không thể thành có thể. Một nguồn năng lượng kỳ diệu, vượt qua cả trăm năm nỗ lực hay tài năng thiên bẩm – thứ được gọi là “tình yêu”. Tình yêu là thứ đã xóa đi những điểm thô sơ của cậu, chống lại cả nhiệt huyết và kỹ năng, buộc chúng phải dung hòa với nhau và đưa cậu đạt đến tầm cao vượt xa khả năng hiện tại của bản thân.
Giờ chúng đang khiến cậu viết không ngừng tay, đến thời gian ăn ngủ cũng không còn. Cậu bổ sung năng lượng cho não bằng thức uống tăng lực và viên cung cấp glucose, giết chết cơn buồn ngủ bằng cà phê đen và ngâm mình trong nước nóng, khi quá mệt để có thể cử động tay bình thường, cậu sẽ ăn ít mì ăn liền hoặc đồ ăn nhanh rồi chợp mắt. Cậu đã nói với Aoba, người thường xuyên đến đây dọn dẹp và nấu ăn cho cậu rằng cậu sẽ ở nhà bố mẹ cho đến khi mẹ cậu xuất viện, nên cô đã không đến nữa. Hai mắt cậu đỏ ngầu, quầng thâm hình thành bên dưới chúng.
Khuôn mặt cậu nhợt nhạt, hai má hốc hác, như một thây ma gớm ghiếc – nhưng dường như trong mắt cậu có một tia sáng không bao giờ vụt tắt, Itsuki Hashima viết tiểu thuyết của cậu ấy. Cậu viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết, và viết–
Và như vậy, năm ngày sau, buổi tối ngày 17 tháng Hai, Itsuki cuối cùng cũng hoàn thành cuốn tiểu thuyết.
Kìm nén sự nôn nóng của mình, cậu cẩn thận đọc lại từ đầu đến cuối, sửa các lỗi chính tả và sai sót, bổ sung thêm ở vài chỗ và in chúng ra khi đã hài lòng.
- Nhanh lên… Nhanh lên…!
Nhìn máy in từ tốn nôn ra từng trang giấy khiến cậu vô cùng khó chịu. Nhưng cậu vẫn chờ đợi, và khi 122 trang giấy đã hoàn tất, Itsuki rời khỏi phòng với xấp giấy ôm chặt trong tay. Bước ra ngoài, cậu nhận ra bản thân đã quên mặc áo khoác, nhưng cậu không quan tâm.
Đồng hồ đã sắp điểm tám giờ tối, một đêm tháng Hai giá lạnh, làn gió đêm đủ mạnh để lấy đi toàn bộ nhiệt lượng trên cơ thể cậu. Nhưng cậu vẫn ôm chặt tập bản thảo, như một người mẹ che chở cho đứa con của mình, loạng choạng đi qua từng con đường tối tăm. Cậu đi thẳng về hướng căn hộ nơi Nayuta và bạn bè cô chung sống.
Bất chấp những bước chân nặng nhọc, bằng cách nào đó, cậu đã đến được lối vào tòa nhà…và rồi đau đớn nhận ra một sự thật. Cậu luôn tiễn cô đến tận đây sau những buổi hẹn hò, nhưng chưa một lần đến căn hộ cô ở…và vì lẽ đó, cậu không biết chính xác cô đang ở căn nào. Cậu đã bỏ điện thoại ở nhà, nên cũng chẳng thể hỏi ai.
- Vậy là phải đi về à…?
Itsuki cảm thấy như sụp đổ, nhưng khi vừa quay người đi bằng chút sức lực còn sót lại:
“Ah… Itsuki?! Có chuyện gì vậy?!”
Miyako, người vừa tan làm, đang đứng trước mặt cậu, và lúc này đây chẳng khác nào một nữ thần.
“Cậu đã không nhắn gì thêm sau khi nói [Rồi cậu sẽ biết]; gọi cũng không nhấc máy… Tôi lo lắm đấy! …Itsuki?!”
Trong lúc Miyako tiến lại gần để càm ràm cậu, Itsuki gần như lao đến, dúi bản thảo vào tay cô.
“Hả? Này! Cái gì đây?!”
Hai mắt cô hết nhìn Itsuki lại nhìn xấp giấy.
“Đưa chúng…cho Kanikou giúp tôi…”
“Um, đ-được thôi. Nhưng mà… Itsuki, trông cậu thảm quá vậy! Ăn mặc kiểu gì trong thời tiết này thế hả? Bị ngốc đấy à?!”
“Ừm… Chắc là vậy đấy…” Cậu nở một nụ cười tự giễu yếu ớt khi thấy cô thở dài giận dữ.
“Haaaahhh… Thôi, được rồi, vào trong nhà đi. Tôi muốn cậu tự tay đưa cho em ấy.”
Miyako đẩy bản thảo lại cho cậu, và tra chìa khóa vào cánh cửa tự động.
****
Cậu cùng Miyako đi lên cầu thang, và khi cả hai đến được phòng khách thông qua hành lang, Nayuta mở cửa bước ra – tất nhiên là hoàn toàn khỏa thân, thì cô đang ở nhà mà.
“Mừng chị về, Mya–”
Cô đông cứng vì sốc khi thấy Itsuki. Và thậm chí trước khi có thể phản xạ lại theo bản năng trước cơ thể khỏa thân của Nayuta, cậu dường như đã bật khóc khi nhìn thấy gương mặt cô. Đã quá lâu rồi, và dù cho tóc cô đã ngắn đi, cậu thậm chí còn không chú ý đến.
“Kanikou,” cậu nói, cố nén nước mắt, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Nayuta.
“Itsuki…sao anh lại…?”
“Anh đã viết một cuốn tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết?”
“Đúng vậy… Anh đã viết nó dành riêng cho em. Hãy đọc nó. Làm ơn…hãy đọc nó. Xin em.”
Itsuki cúi đầu, đưa xấp giấy về phía Nayuta, như một cậu nhóc đang bày tỏ tình cảm với cô gái mình thích – vâng, không phải là “như” nữa, mà chính xác là vậy. Nayuta, dù vẫn còn bối rối vẫn do dự nhận lấy.
“…Được rồi. Em sẽ đọc.”
Và ngay khi nghe được câu trả lời của cô:
“Cảm ơn…em…”
Itsuki thoáng chao đảo, rồi đổ rạp xuống sô pha.
“Itsuki?!”
“Ối, cậu ổn chứ? Itsuki!”
Triệu tập hết chút sức lực cuối cùng, cậu mỉm cười trước vẻ hoảng hốt của Nayuta và Miyako.
“Xin lỗi… Hãy để anh ngủ tới khi em đọc…”
Trước khi có thể nói hết câu, tầm nhìn của cậu tối sầm lại.
****
Hết giọt này, đến giọt khác, Itsuki bị đánh thức bởi cảm giác từng giọt nước chạm vào má mình.
- Mưa à…?
Nhưng chúng mang theo hơi ấm khác lạ so với mưa. Cảm thấy kỳ lạ, cậu từ từ mở mắt, chỉ để trông thấy khuôn mặt của Nayuta ở ngay đó. Cậu đang nằm trên sô pha trong phòng khách, gối đầu trên đùi của Nayuta lúc này đã mặc quần áo. Trông như cô đã đến khá gần với sự kiện cuối cùng – thực sự chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ đọc xong.
Sau khi đã chắc chắn tất cả những trang giấy đã được lật sang bên:
“…Em đọc xong chưa?”
Nayuta dường như không quá bối rối khi thấy Itsuki đột ngột lên tiếng. Cô nhìn xuống gương mặt cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm và gật đầu.
“Ah…”
Cậu nhấc đầu lên khỏi đùi cô, rồi đứng dậy cạnh sô pha, khẽ xoay cổ và vai.
“Um, vậy…em thấy sao?”
Itsuki nhìn cô, mong chờ phán quyết cuối cùng – bằng bức thư tình dài hơn mười nghìn từ, được viết riêng cho cô. Câu trả lời chỉ vỏn vẹn hai từ.
“…Rất tuyệt.”
Lời cô nói khiến mắt Itsuki cay xè. Dòng nước mắt mà cậu đã nén vào trong lại đột nhiên trào dâng.
“…Vậy thì tốt.”
Nayuta vừa khóc vừa nở một nụ cười thật tươi với Itsuki.
“Vâng. Thật sự rất tuyệt vời. Đây chắc chắn là tác phẩm hay nhất từ trước đến nay của anh, Itsuki.”
“Anh viết cuốn tiểu thuyết đó là vì em. Nếu không thì sẽ thật vô nghĩa.” Itsuki gắng hết sức để mỉm cười với cô, lau đi những giọt nước mắt. “Đó chính là tất cả cảm xúc anh dành cho em lúc này.”
“Vâng…em đồng ý.”
Nayuta mỉm cười với cậu, gạt đi nước mắt. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng lựa ra những lời bày tỏ thích hợp.
“Anh muốn em một lần nữa trở thành nữ chính của anh.”
“Anh đang nói gì vậy chứ, Itsuki?”
Nayuta mỉm cười tinh nghịch, cô đứng dậy, trao cho cậu một cái ôm ấm áp.
“Anh đã luôn, và sẽ luôn, là nam chính của em, Itsuki.”
“Kanikou…!”
“Itsuki…”
Cả hai tách nhau ra, rồi gương mặt họ áp sát vào nhau. Trao nhau một nụ hôn, rồi lại một nụ hôn nữa, rồi một nụ hôn nữa, và khi lưỡi hai người quấn lấy nhau–
“Ah-hem! Hai người có thể đến khách sạn hay gì đó để tiếp tục không?”
Itsuki quay người lại và thấy Kaiko đang đứng đó, hai mắt dán chặt vào đôi chim cu. Miyako đang đứng bên cạnh, nước mắt đầm đìa. Cả hai đã quá đắm chìm vào thế giới của riêng mình mà quên đi mất, rằng Kaiko và Miyako đã đứng đây từ lúc Nayuta còn đọc tiểu thuyết và Itsuki vẫn còn ngủ trên đùi cô.
“E-em xin lỗi… Em biết luật ở đây không cho phép đàn ông.” Nayuta nở một nụ cười ngại ngùng.
Itsuki cũng lên tiếng. “Ừm, xin lỗi. Giờ tôi sẽ về nhà ngủ. Tôi còn cảm thấy hơi mệt…”
“Được rồi. Vậy gặp lại anh vào ngày mai nhé, hãy chắc chắn rằng anh nghỉ ngơi đủ để sẵn sàng cho mọi thứ.”
“À… Uh, hãy nhẹ nhàng với anh.”
Itsuki toát mồ hôi hột, mức độ sợ hãi của cậu đã sắp chạm tới giới hạn.
Miyako hơi đỏ mặt, quay sang bản thảo nằm trên sô pha.
“Hay lắm hả Nayu? Tiểu thuyết ấy?”
“Vâng! Thật sự rất, rất tuyệt luôn! Em đã ướt sũng sau khi được lấp đầy bởi tình yêu ướt át, nóng bỏng và cuồng nhiệt của Itsuki! Chỉ đọc thôi mà em đã muốn có bầu rồi!”
“…Oh… Nè, vậy chị đọc có được không?”
Itsuki có hơi không thoải mái trước lời đề nghị này. “…Muốn thì cứ đọc, nhưng rôi nghĩ ngoài Kanikou ra thì ai đọc vào cũng chỉ thấy chúng nhảm nhí thôi.”
“Không, không có đâu! Nó đích thị là câu chuyện tình yêu vĩ đại nhất thế kỷ đấy!” Nayuta gần như khịt mũi khi nói ra. Rồi cô mỉm cười khúc khích với bản thân. “…Nhưng mà em không chắc lắm về đoạn cuối đâu, chỗ một diễn viên đẹp trai gặp gỡ nữ chính ấy.”
“Ồ, có phải là phỏng theo Yuma Takashina không?”
“…” Itsuki im lặng đỏ mặt, tránh mắt sang chỗ khác.
“Cậu Takashina không chảnh chọe chút nào như trong này viết đâu, cậu ấy cũng chắc chắn không phải dân chơi rác rưởi với hàng dài các cô em gái xinh tươi làm lốp dự phòng, rồi trái tim em cũng không đau khổ gì khi phải lựa chọn giữa cậu ấy với Itsuki đâu, còn cả phần nam chính đánh bại tên đẹp mã trong buổi hẹn hò nữa, đoạn đó quá lan man một cách không cần thiết. Lúc đọc em đã quá mải mê nên không thấy phiền gì, nhưng giờ nhìn lại, cảnh đó thật quá rẻ tiền và tiện dụng, em thấy vẫn còn nhiều chỗ để cải thiện lắm.”
“Cậu đấm cậu ấy trong buổi hẹn hò á…? Cậu thậm chí còn chưa gặp Yuma Takashina lần nào mà.”
Miyako trợn mắt trước lời mô tả của Nayuta.
“Cái… Cái này chỉ là tiểu thuyết cá nhân thôi mà, nhưng dù sao vẫn là tác phẩm giải trí hạng nhất! Nhà văn chuyên nghiệp nào cũng sẽ thực hiện một số điều chỉnh cần thiết thôi, được chứ?!”
Itsuki phản bác, mặt vẫn còn đỏ. Nhưng ngay cả cậu cũng không hề hay biết. Chuyện một nam phụ Hoàn Hảo xuất hiện bên cạnh nữ chính khi cô đột nhiên trở nên khác lạ, hoặc sắp chết vì bệnh nan y, hoặc phải ra nước ngoài du học là chuyện không bao giờ xảy ra ngoài đời thật. Thế giới này vận hành từng ngày mà không quan tâm xem đâu mới là điều thuận lợi cho bạn, nếu bạn cứ chìm đắm quá lâu để rồi đánh mất người mình yêu, thì đó hoàn toàn là lỗi của bạn.
Đó là lý do tại sao Itsuki nghĩ rằng cái kết này – nơi nữ chính vẫn chờ đợi cậu dù cả hai đã chia tay – thật sự là một phép màu. Cậu biết bản thân sẽ không bao giờ có được phép màu như vậy một lần nào nữa…và đó là lý do cậu không bao giờ buông bỏ. Lần này, cậu sẽ tiếp tục câu chuyện vĩ đại của cuộc đời mình dưới tư cách một nhân vật chính, cho đến ngày cậu chết.
“Điều chỉnh hả? Anh gọi đó là điều chỉnh ấy hả?” Nayuta mỉm cười trêu chọc cậu.
“Ngh… A-anh về đây!”
“A, khoan đã, Itsuki, để em tiễn anh,” Nayuta nói, lẽo đẽo chạy theo cậu. Miyako nhìn hai người ra khỏi cửa, thở phào.
“Xong rồi nhỉ,” Kaiko lẩm bẩm, “cuối cùng cũng chịu hiểu cho nhau. Quả là một cặp đôi phiền phức mà.”
“Chuẩn không cần chỉnh.”
Miyako bật cười, trong khi Kaiko lại mang vẻ thương cảm trên mặt.
“…Nhưng chị không hối tiếc gì à, Mya? Chị đã lãng phí đi cơ hội cuối cùng để trở thành nữ chính của anh Hashima đấy…thậm chí chị còn giúp Nayu lấy lại vị trí của mình nữa.”
“Không đâu,” Miyako đáp, một nụ cười tự tin hiện diện trên mặt cô. “Chị thích Nayu ở bên Itsuki, và chị thích Itsuki ở bên Nayu. Chị không cố xen vào giữa họ - và chị cố gắng mang họ đến với nhau – vì đó chính xác là điều chị muốn.”
Kaiko mỉm cười dịu dàng với Miyako. “Chị quả thực rất thích đặt bản thân vào thế khó nhỉ?”
“Chắc vậy. Nhưng như vậy mới là con người chị.” Miyako vươn vai. “Nhưng chúng thật sự rất tuyệt đúng không? Tình yêu ấy. Chắc chị cũng nên sớm tìm cho mình một người bạn trai thôi.”
Cô cố làm ra vẻ nhẹ nhàng và đũa bỡn…nhưng sau đó Kaiko liền đưa hai tay lên trời và bắt đầu đu đưa trong không khí, như thể đang đấm bốc.
“…? Em làm gì thế Kaiko?”
“Chỉ giả vờ đóng vai anh Fuwa đang luyện tập hết mình để có được chị thôi.”
“Nàyyyyy!”
Miyako đỏ mặt với Kaiko, người đang mỉm cười toe toét. Và với đó, một nhân vật chính trước đây đã hồi sinh chính mình – và bức màn khép lại câu chuyện tình yêu của cặp đôi đã phủ xuống. Giờ là lúc cho một câu chuyện mới – một câu chuyện với nhân vật chính là Miyako Shirakawa.
[Hết Tập 12]
----------------
Đầu tháng này trans bận quá, tập này tới một tháng rưỡi mới xong ;-;