Imouto sae Ireba Ii.

chương 15: yuma ask! phần 1: tiểu thuyết gia nayuta kani

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tin tức Nayuta Kani rút lại lời tuyên bố giải nghệ và đã bắt tay vào viết trở lại đã làm bừng sáng toàn bộ bầu không khí ban biên tập GF Bunko.

“Cảm ơn em, Shirakawa… Em thật sự là một tổng lãnh thiên thần vĩ đại, đã ban phát may mắn đến khắp GF Bunko…!”

“Không không, là Kaiko, không phải em…”

Miyako cố gắng sửa gáy cho lời khen quá trớn của Godo, nhưng vô ích.

“Mọi người, nghe đây! Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng kèm với bữa tiệc Mừng Năm Mới! Đây là thắng lợi to lớn đầu tiên trong năm, rất đáng để mở tiệc!”

“Woooo!” “Lên luôn sếp ơi!” “Làm tốt lắm, Miyako!” “Mi-ya!” “Mi-ya!”

Mi-ya!” Mi-ya!” Mi-ya!”

Miyako không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cam chịu những lời ca tụng thậm chí là còn vang sang các tầng khác từ toàn thể ban biên tập với vẻ bối rối căng thẳng.

Dù gì đi nữa, giờ Nayuta Kani cũng đã vào guồng trở lại, hiện đang có một cuộc họp biên kịch cho bộ phim sau đó ba ngày. Sau khi họp xong, trong lúc Nayuta và Yamagata thảo luận lịch trình sắp tới trong phòng họp, một chàng trai bước vào với vẻ ngoài lo lắng.

“Um, hân hạnh được gặp, Kani-sensei! Tôi, ừm, tôi tên là Ikeda, làm việc cho ban biên tập của Nguyệt San Leonardo! Tôi cực kỳ yêu thích sách của sensei đấy ạ!”

Leonardo là tên một tạp chí thông tin của Nhà xuất bản Gift, phủ sóng trên nhiều hình thức giải trí từ tiểu thuyết đến manga, phim ảnh, truyền hình, anime, âm nhạc, game, và vân vân. Họ đã nhiều lần viết về series Phong Cảnh của Nayuta, và dù Nayuta có đùn đẩy hết trách nhiệm kiểm tra bài báo sang Yamagata, ít nhất cô vẫn nhớ tên tạp chí.

Tóm tắt những điều Ikeda muốn nói như sau: Leonardo sẽ sớm phát hành một chuyên mục do nam diễn viên Yuma Takashina đóng vai host, nói chuyện với một guest khác là người nổi tiếng đã khơi dậy sự tò mò của cậu ấy. Yuma Takashina là một siêu sao, xuất phát điểm với nghề từ một diễn viên nhí, và thông qua những movie lẫn phim truyền hình cậu tham gia những năm gần đây, tên tuổi của cậu đã được biết đến với danh hiệu diễn viên trẻ xuất sắc nhất Nhật Bản. Trước nay cậu đã trải qua rất nhiều cuộc phỏng vấn và show truyền hình về công việc của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhận vai phỏng vấn viên trong dự án của riêng mình – và để kỷ niệm điều này, Yuma muốn bắt đầu series với tác giả Nayuta Kani là khách mời đầu tiên.

Yuma Takashina cũng chính là nam diễn viên chính trong movie Phong Cảnh Màu Bạc; cậu và Nayuta đã gặp gỡ nhau ít lâu trước khi bắt đầu quay phim. Biết chuyện cậu đã dành toàn bộ thời gian rảnh để hoàn thiện vai diễn và rèn luyện bản thân khiến Nayuta rất có hảo cảm với cậu – hay nói cách khác là một điều bất ngờ, cô cứ cho rằng “mấy tên diễn viên đẹp mã kiểu gì cũng ăn chơi trác táng.” Yuma đã thực hiện rất tốt vai diễn trong Phong Cảnh Màu Bạc, nắm bắt hình tượng nhân vật sâu sắc đến mức kinh ngạc và thể hiện chúng ra ngoài bằng tất cả những gì cậu ấy có.

Cậu muốn tiến hành cuộc phỏng vấn trong ba ngày. Họ đã mong muốn dự án được thực hiện sớm hơn nhưng lại chẳng thể liên lạc với Nayuta nên gần như đã từ bỏ. Ikeda đã chạy như bay đến căn phòng này sau khi hay tin cô đang ở gần đây, như một hành động tuyệt vọng cuối cùng.

Rõ ràng là Nayuta không cần phải miễn cưỡng gặp lại Yuma, nhưng:

“Phỏng vấn à…? Tôi không giỏi nói chuyện cho lắm…”

“Làm ơn! Đây là yêu cầu cá nhân của Yuma đó! Tôi biết đây chỉ là cảm xúc cá nhân thôi, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên tôi được phụ trách một serie của riêng mình…và mỗi khi cảm thấy như sắp mất trí vì công việc, tôi lại đọc tác phẩm của sensei, tôi đã luôn đọc những tác phẩm đó để cổ vũ bản thân. Đó là lý do tại sao tôi cũng rất muốn sensei trở thành khách mời đầu tiên cho series này! Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để hỗ trợ, cho nên làm ơn…!”

Tất cả những bộc bạch và cái cúi đầu mạnh mẽ khiến Nayuta lo lắng rằng cô sẽ sớm nhượng bộ. Cô vẫn cố gắng cầm cự - nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt Kaiko lại hiện lên trong tâm trí cô.

- Ngưng hành xử như một đứa trẻ mè nheo đi!!

“Grr…!”

Chỉ nhớ lại khoảnh khắc đó thôi vẫn khiến cô tức giận. Cô gái đó, nói một tràng những điều mà bản thân muốn nói, không hề quan tâm gì đến cảm xúc của người khác…!

“Kani sensei…?” Ikeda nhìn Nayuta một cách tò mò khi thấy lông mày cô có phần cụp xuống.

“À, không có gì.”

…Nếu có thể cho người khác thấy rằng cô có thể xử lý loại việc không liên quan đến tiểu thuyết như này, không chừng Kaiko sẽ lần nữa nhìn nhận Nayuta là một phần tử đáng được tôn trọng của xã hội.

“…Um. Tôi không lộ mặt có được không?”

“Ah, ừm, được ạ! Không sao cả!”

“Được thôi. Vậy tôi sẽ tham gia.”

“…! C-cảm ơn sensei nhiều lắm ạ! Tôi rất hạnh phúc vì sensei đã đồng ý! Tôi sẽ lập tức báo cho Yuma!”

“Thế quái nào mà chuyện này lại có thể xảy ra…?!”

Trong lúc Ikeda vui mừng khôn xiết thì Yamagata lại rơi vào cơn sốc khi thấy Nayuta đã thực sự đồng ý.

…Mình sẽ đáp lễ lại bà chị họa sĩ manga cuồng đồ lót đó. Cứ chờ đi!

Nayuta tin chắc rằng bản thân phải dạy Kaiko một bài học mới cam lòng. Cô đã dụ dỗ Itsuki vào thế giới bẩn thỉu của những kẻ cuồng đồ lót, đi du lịch nước ngoài cùng Itsuki chỉ vì đang thực hiện chuyển thể manga tác phẩm của cậu, cô còn gọi Itsuki là “hình mẫu lý tưởng” của mình, cô lúc nào cũng lột sạch quần áo của Miyako và bảo đó là “vì manga của cô”, và cô đã không lừng luyên thuyên thuyết giáo Nayuta như thể cô hiểu rõ con người “tác giả” của Itsuki Hashima hơn cả Nayuta.

Trở thành người đầu tiên Yuma Takashina phỏng vấn có thể được xem như một chiến lợi phẩm. Cô sẽ dùng chiến phẩm này để đàn áp Kaiko – không chỉ về mặt công việc mà còn cả vị thế xã hội – và sau đó Kaiko sẽ hiểu được bản thân đang ở cấp bậc thấp kém nào. Thế là cuộc phỏng vấn đã được đóng lịch, và không ai ngoài Nayuta mang theo động cơ thầm kín phía sau…

****

Ba ngày sau, vào lúc hai giờ chiều, Nayuta đến trụ sở nhà xuất bản Gift cùng với chiếc mặt nạ hình ngựa độc lạ mà cô hay mang mỗi khi chụp ảnh. Yamagata hộ tống cô đến phòng tiếp khách - nơi sẽ tổ chức buổi phỏng vấn, đây là một căn phòng sang trọng, xa hoa trông rất thích hợp với việc lên hình và thường được dùng để phỏng vấn cũng như chiêu đãi những vị khách quan trọng. Đối tác trong cuộc phỏng vấn lần này của Nayuta đã có mặt từ trước.

“Rất vui khi được gặp lại, Kani-sensei.”

Yuma Takashina đứng dậy khỏi ghế sô pha và cất tiếng chào cô bằng giọng nói mạch lạc và vui vẻ. Cậu chỉ mới hai mươi tuổi, cùng tuổi với Nayuta, thân hình cũng ở mức trung bình. Cậu không có vẻ ngoài tiêu soái theo kiểu mấy idol nhạc pop; thay vào đó, cậu sở hữu một gương mặt với những đường nét phát triển tốt nhưng vẫn có phần đáng yêu, toát lên sự thân thiện. Mọi người có thể gọi cậu là đẹp trai, nhưng nếu đẩy cậu vào một nhóm các idol hay ca sĩ nhạc pop chuyên nghiệp thì cậu chỉ ở mức vừa trên trung bình. Nhưng mặc dù là vậy, sự hiện diện của cậu vẫn mang lại cảm giác áp đảo. Mỗi động thái, dù có nhỏ nhặt hay vụn vặt đến đâu, đều thu hút sự chú ý của mọi người. Có thể nói cậu mang một sức mạnh huyền bí nào đó – và “hào quang” là từ tốt nhất để mô tả chúng.

“…H-hân hạnh.”

Cô không quen thuộc với bầu không khí nơi đây…nhưng không hẳn là không thể chấp nhận. Nayuta cúi đầu chào cậu.

Trong phòng còn có sự hiện diện của Ikeda từ bộ phận biên tập của Leonardo, quản lý của Yuma, và một nhiếp ảnh gia. Sau vài lời chào hỏi đơn giản, Nayuta ngồi xuống đối diện với Yuma.

“Vâng, xin lỗi vì đưa ra yêu cầu có hơi sớm, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, không biết bây giờ chúng ta có thể đi thẳng vào cuộc thảo luận không nhỉ?”

“Vâng,” Yuma vừa nói vừa lấy máy ghi âm ra, “không có vấn đề gì cả.”

“Vâng… Tôi cũng đã sẵn sàng.”

Yuma nhấn nút “Ghi âm” và đặt máy ghi âm lên giữa bàn. Sau đó mỉm cười dịu dàng với Nayuta, kèm theo đó là một cái cúi đầu.

“Đầu tiên, Nayuta Kani, cảm ơn bạn vì đã đồng ý tham gia cuộc phỏng vấn hôm nay. Tôi thật sự cho rằng bạn là người thích hợp nhất để mở đầu cho chuỗi chuyên mục này, nên tôi đã làm mọi cách để nhờ vả anh Ikeda tìm kiếm bạn.”

“Ah… Tại sao lại là tôi?”

Nayuta không thể không hỏi. Cô đã luôn nghĩ ngợi về chuyện này từ lúc Ikeda lao vào phòng họp ba ngày trước.

“Không giấu gì, ngay từ đầu thì toàn bộ lý do khiến tôi nghĩ đến chuyện đảm nhận dự án này là vị bạn đấy, Kani-sensei.”

“Vâng…?”

“Tôi có hơi xấu hổ khi phải nói ra chuyện này, nhưng đối với những dự án của bản thân, tôi thường hay chú tâm suy nghĩ việc hòa mình vào vai diễn được giao, cứ mỗi khi đọc kịch bản hay tiểu thuyết, tôi chỉ thật sự tập trung vào nhân vật của riêng mình. Nhưng Phong Cảnh Màu Bạc lại là cuốn sách đầu tiên khiến tôi bị cuốn hút vào câu chuyện của những nhân vật khác. Sau khi bộ phim đóng máy, tôi đã đọc tất cả những cuốn sách khác của series Phong Cảnh, và tôi đã bị mê hoặc bởi cuộc đời của những nhân vật trong đó. Chúng khiến tôi muốn gặp gỡ và nói chuyện với nhiều người khác về cuộc đời của họ - những người không liên quan đến công việc của tôi. Đó là lý do tại sao tôi quyết định bắt tay vào dự án phỏng vấn này, và đồng thời cũng là lý do tôi muốn trò chuyện với bạn đầu tiên, vì bạn chính là người đã truyền cảm hứng cho tôi, khơi lên hứng thú của tôi với những mảnh đời khác. Nên hôm nay, tôi thực sự muốn tìm hiểu xem bạn là người thế nào, là ai mà có thể mô tả một cách sống động cuộc sống của những con người quyến rũ kia.”

“Wao, cậu đang khiến tôi căng thẳng đấy…”

Nói ra những lời đầy say mê ấy khiến khuôn mặt Nayuta đỏ bừng. Cô cười nhẹ, trông có vẻ lo lắng.

“…Thật vinh dự cho tôi quá, nhưng tôi không nghĩ bản thân có thể đáp ứng kỳ vọng của cậu đâu.”

“Ý bạn là sao?”

“Con người tôi thật sự không sâu sắc đến vậy đâu…”

Đó không phải những lời khiêm tốn. Chúng thật sự đến từ trái tim.

“Tôi gần như đã sống rất khép kín trong những năm học cao trung, nên tôi không có nhiều trải nghiệm sống như hầu hết mọi người. Tôi chưa từng làm việc bán thời gian hay gì cả, số bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn về gia đình mình… Bố tôi là người Nga, chỉ có điểm đó là hơi khác thường, còn lại vẫn giống như bao gia đình khác. Nên khi mọi người nói rằng tôi khắc họa nhân vật rất sâu sắc và chân thực, tôi không chắc là mình hiểu được ý mọi người, có thể nói là vậy…”

Nayuta đã không thoải mái với chuyện này kể từ lúc debut. Độc giả và các nhà phê bình gọi cô là “tác giả của nhân loại,” “văn phong quá đỗi chân thực,” “những nhân vật của cô như thể thực sự đang sống,” vân vân và mây mây, nhưng bản thân cô lại chẳng có cảm nhận thực tế nào về chúng cả. Cô chưa bao giờ suy nghĩ quá sâu sắc về cuộc đời của những nhân vật cô tạo ra. Những câu văn cứ thế tự hình thành trong trí óc cô, và cô chỉ việc viết chúng ra. Khi người khác nói nhân vật của cô thật quá chân thực, tất cả những gì cô nghĩ tới chỉ có, Thật à?

Những người duy nhất trong cuộc đời này mà cô có thể thành thật nói rằng bản thân “biết rõ” chỉ có Itsuki, Miyako, và tiếp tới là bố mẹ cô. Cô cho rằng, không đời nào mà một người được sinh ra từ trí tưởng tượng của cô có thể “sâu sắc đến mức như thực sự đang sống”.

Yuma trông có vẻ bất ngờ khi nghe cô nói vậy.

“Bạn không nghĩ vậy à? Nhưng tôi cho rằng tất cả nhân vật trong series Phong Cảnh đều vô cùng sống động đấy.”

“Vâng, đúng là mọi người nói vậy, nhưng tôi chỉ viết theo trí tưởng tượng của bản thân thôi…”

Nayuta khó xử nhìn Yuma khi nghe cậu nói tiếp.

“Bạn nói rằng bản thân bạn không có quá nhiều kinh nghiệm đời thực…nhưng còn những thứ không có thực thì sao?”

“Hmm?”

“Ví dụ như tiểu thuyết, manga, hay phim ảnh ấy…”

“…Chà, tôi có rất nhiều thời gian rảnh nên đã đọc khá nhiều sách, và có những ngày tôi chẳng làm gì ngoài chơi game nữa.”

“Vậy đối với bạn, những ‘kinh nghiệm sống’ đó có được coi là ‘thực’ không?”

“Ừm, sách mà tôi đề cập ở đây đa số đều là light novel và manga. Còn với game thì hầu hết là những dòng game retro, cậu biết không? Loại game có đồ họa và phong cách ngày xưa ấy.”

Nayuta khẽ nhếch mép trước những chuyện này. Nhưng Yuma vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

“Bản thân tôi đã tham gia diễn xuất từ khi còn là một đứa trẻ, nên tôi cũng không có nhiều trải nghiệm về thứ được gọi là cuộc sống ‘bình thường’ – chơi đùa với bạn bè ở trường, cùng nhau học nhóm, những thứ như vậy. Tôi đã nhập học tại một trường cao trung bình thường, nhưng thường xuyên vắng mặt tại các lớp học trực tiếp. Nhưng công việc đôi lúc lại đưa tôi vào vai diễn một học sinh bình thường. Bạn biết đấy, còn có cả vai cảnh sát, nhà khoa học, sát nhân, samurai, nhà ngoại cảm, hay một người chỉ còn sống vài ngày… Rất nhiều thứ khác nhau. Nhưng không có thứ nào là kinh nghiệm thực tế cả.”

“Nếu quả thật như vậy thì sẽ khá khó khăn nhỉ.”

“Đúng vậy,” Yuma bật cười nói. “Nên đối với tôi, tôi không nghĩ bạn nhất thiết phải có những kinh nghiệm thực tế để sáng tạo nên những nhân vật chân thực.”

“…Ồ?”

Nayuta bị cuốn hút bởi những câu lời của Yuma. Những nhận xét này đến từ một diễn viên đã đóng qua rất nhiều vai diễn khác nhau và vai diễn nào cũng nhận được đánh giá cao, chúng nghe thật thuyết phục đối với cô.

“Khi tôi chuẩn bị cho một vai diễn, tôi luôn đọc lời thoại và hành động có trong kịch bản hoặc tài liệu gốc một cách cẩn thận…nhưng những thứ đó đa số đều không giải thích bối cảnh tại sao nhân vật lại có những lời thoại và hành động như vậy. Với những yếu tố đó, để tự làm hài lòng bản thân, tôi thường cố gắng tưởng tượng ra bối cảnh của nhân vật theo cách riêng của mình rồi sau đó mới hỏi đạo diễn hoặc tác giả về câu trả lời ‘đúng’. Tất nhiên, cách diễn giải của tôi nhiều lúc có thể sai…nhưng tôi nghĩ như vậy sẽ giúp tôi tiến gần đến nhân vật mình thủ vai hơn.”

“Ahhh…” Nayuta vô cùng ấn tượng. “Khi không có được thông tin cụ thể, tôi cũng hay tưởng tượng ra cốt truyện cho các nhân vật. Chẳng hạn như đời sống cá nhân của nhân vật trong Spelunker hoặc về mẹ của chú rùa Bowser Jr. ấy”

“Tôi cho rằng bản thân có thể trở thành một nhân vật bằng cách thật sự tập trung vào chính nhân vật đó, tôi nghĩ bạn cũng vậy đấy, Kani-sensei, và bạn còn làm điều đó một cách thường xuyên nữa. Theo một cách nào đó, bạn khắc họa những nhân vật của mình dựa vào những bản ngã khác nhau của chính bạn, chứ không phải những nhân vật đó được sinh ra từ hư không. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao nhân vật trong series Phong Cảnh lại có bản chất và cốt truyện hoàn toàn khác biệt, nhưng nhân vật nào cũng rất chân thực.”

“Ohhh…”

Nayuta thốt lên đầy ngưỡng mộ, như thể Yuma đang nói về một người khác. Cô không có cảm giác bản thân đã làm chuyện gì đó tuyệt vời đến vậy. Nhưng nếu bạn xem tất cả những nhân vật bạn tạo ra là chính bạn – có lúc là học sinh cao trung, lúc là học sinh tiểu học, giáo viên, người già, đàn ông, phụ nữ - thì bạn có thể thoải mái viết về họ trong nhiều ngày liền. Độc giả và những người trong nghề đã luôn dùng từ tài năng mỗi khi nhắc về cô. Nayuta chưa từng nghĩ quá nhiều về bản chất bên trong, nhưng giờ đây, lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân như đang chạm vào cốt lõi vấn đề.

“Ahhh…” Nayuta lại thốt lên. “Haaaah…”

Cô nhìn thẳng vào hai mắt Yuma.

Cậu chỉ trạc tuổi cô nhưng lại phân tích mọi thứ theo cách sâu sắc hơn rất nhiều. Quả đúng là diễn viên hạng nhất, người đã đảm đương rất nhiều vai diễn khi vẫn còn trẻ như vậy.

Trong lúc cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu đầy kính trọng:

“Um, Kani-sensei?” Yuma thoáng quay đi, có chút đỏ mặt.

“Ah, tôi xin lỗi. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc đến vậy về bản thân mình, nên tôi chỉ cảm thấy ngưỡng mộ sự thông thái của cậu thôi, cậu Takashina.”

“Không đâu, đây chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi… Tôi xin lỗi nếu thất lễ.”

“Không, không sao đâu. Tôi rất vui vì điều đó.”

Cô trao cho cậu một nụ cười chân thành. Yuma khẽ há miệng, như thể bị cô hớp hồn trong giây lát.

****

Cuộc trò chuyện của cả hai kéo dài sôi nổi như vậy thêm một tiếng đồng hồ nữa so với thời gian dự kiến ban đầu là sáu mươi phút. Đây là lần đầu tiên Nayuta nói chuyện nhiều đến vậy về tác phẩm của chính cô, kể cả những lúc riêng tư.

“Cuối cùng lại biến thành một cuộc trò chuyện sâu sắc tuyệt vời nhỉ! Đây sẽ là bài báo nhất-định-phải-đọc đối với không chỉ fan của Takashina mà còn của Kani nữa. Chúng tôi có thể nhận được lời kết từ cả hai bạn không?”

Yuma vẫn còn công việc phải làm theo lịch trình, nên người quản lý đã hối thúc cậu kết thúc buổi phỏng vấn ở đây.

“Vâng, tôi rất mong chờ tác phẩm mới của Kani-sensei. Ah, còn nữa, thật đáng tiếc vì tôi không thể tham gia vào phần tiếp theo của bộ phim. Bạn nghĩ có cách nào để tôi có thể trở thành cameo trong Phong Cảnh Hoàng Kim không? Tôi sẽ đóng miễn phí!”

Cậu làm ra vẻ đây chỉ là một trò đùa. Từng cuốn tiểu thuyết Phong Cảnh đều khép kín, với một dàn nhân vật hoàn toàn khác nhau, nên vai của Yuma sẽ không bao giờ xuất hiện trong một bộ phim nào nữa.

“Chà, những cuốn sách đó diễn ra ở một thế giới thống nhất, không chừng cậu có thể xuất hiện như một người qua đường hay gì đó. Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng nếu là cậu, Takashina, khí chất của cậu khiến cậu quá mức nổi bật nhỉ…? Tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn, nhưng đừng mong chờ quá.”

Nayuta, giờ đã hoàn toàn thoải mái, đưa ra một câu trả lời phù hợp để kết thúc câu chuyện. Cô nhìn Yuma rời khỏi phòng, vội vã đi theo quản lý của mình.

Sau đó Yuma quay lại với chút luyến tiếc trên gương mặt. “Thật sự rất cảm ơn bạn vì ngày hôm nay, Kani-sensei. Thật vui khi được nghe những điều quý giá từ bạn.”

“Ah, cũng lâu rồi tôi không thấy vui vẻ như vậy. Nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể gặp lại.”

Câu đầu tiên thật sự xuất phát từ lòng chân thành của cô, nhưng câu thứ hai chỉ là phép lịch sự xã giao. Nhưng cả hai câu đó đều khiến gương mặt Yuma bừng sáng.

“Thật ư? Tôi cũng muốn thế!”

“À, ừm, vâng.”

Cậu lấy điện thoại ra. “Nếu không phiền, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?! Tôi sẽ nhắn tin cho bạn.”

Yuma đỏ mặt như một cậu bé ngây thơ chứ chẳng phải dáng vẻ của một ngôi sao điện ảnh, và Nayuta sẵn lòng đồng ý yêu cầu của cậu. Ở một bên, người quản lý đang trố mắt ra như thể không thể tin được.

****

Tối hôm đó, khi Miyako, Nayuta, và Kaiko cùng nhau dùng bữa:

“Buổi phỏng vấn hôm nay ổn chứ, Nayu?”

Miyako đã luôn lo lắng về chuyện này kể từ lúc hay tin. Cô tự hỏi làm thế nào mà Nayuta, một người nhút nhát đến vậy có thể xử lý chuyện phỏng vấn, mà đối phương còn là diễn viên nổi tiếng.

“Mọi chuyện diễn ra rất tuyệt vời. Dưới tư cách một nhà văn chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm, em đã nói rất nhiều về phong cách làm việc của mình đấy.” Nayuta nhìn Kaiko một cách tự mãn.

“Nếu cậu ta có thể hiểu được lời em nói, chứng tỏ cậu ta là một người biết lắng nghe đấy.”

Cô cau mày. “Mm… Chị nói như thể mọi chuyện diễn ra suôn sẻ là nhờ có cậu ta ấy.”

“Không phải à?”

“…Thì, đúng là có vài khía cạnh như vậy thật, nhưng em vẫn có khả năng nói chuyện như một nhà văn mà.”

“Hee hee! Em có khả năng đó á?” Kaiko cười nhạt khiến Nayuta cảm thấy khó chịu.

“Mà chắc chắn là mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp đó. Ước gì chị có thể tận mắt nhìn thấy Yuma Takashina. Sau buổi phỏng vấn, Kirara đã không ngừng luyên thuyên khoe khoang với chị, cứ như một cô nàng mới lớn ấy.”

“Chị là fan của cậu ấy hả, Mya?”

“Ừm, chị hơi bị thích cậu ấy đấy. Cậu ấy đóng vai trong bộ phim truyền hình yêu thích của chị, diễn xuất thật sự khỏi phải chê. Mà em có biết cậu ấy không, Kaiko?”

“Chương trình TV duy nhất mà em xem là quảng cáo đồ lót.”

“Làm cách nào mà em né mấy chương trình khác được vậy…?”

Miyako nhìn Kaiko trong lúc cô lấy điện thoại ra và tìm kiếm hình ảnh.

“Ồ, là người này à…? Chắc là em có thấy cậu ta rồi nhỉ? Không chắc lắm. Cậu ta cũng đâu phải đẹp trai ngời ngợi hay gì đâu?”

“Không đâu, có thể trong hình cậu ấy trông không đặc biệt gì, nhưng khi diễn xuất, phải nói là hết nước chấm.”

“Chỉ ngầu khi chuyển động thôi ấy hả? Em nghe cứ như Turn A Gundam ấy.”

“Chị không hiểu nổi cái sự so sánh của em luôn đấy…”

“Uầy,” Nayuta ra vẻ hài hước, “muốn lần tới em mời chị đi cùng không, Mya?”

“Hử? Em còn gặp lại cậu ấy hả?”

“Vẫn chưa chốt, nhưng cậu ấy bảo sẽ sớm liên lạc với em. Thông tin liên lạc cũng đã trao đổi rồi.”

“Thật á?!” giọng Miyako cao lên một tông. “Về cơ bản là em đã có số điện thoại của Yuma Takashina á?! Ôi vãi… Bạn đại học của chị sẽ chết vì ghen tỵ nếu chị kể họ nghe mất…” Sau đó khuôn mặt cô trở nên nghiêm trọng. “Nhưng em thấy ổn không đấy? Mấy người nổi tiếng như cậu ta… Chị cá là cũng ăn chơi không vừa đâu…”

“À, Takashina không phải kiểu người vậy đâu,” Nayuta đảm bảo với cô, nghe có chút khó chịu. “Cậu ấy thích sách của em lắm đấy, đọc chúng rất cẩn thận và sâu sắc nữa, em nghĩ giữa hai đứa vẫn còn nhiều chuyện để nói.”

Miyako và Kaiko không khỏi dán mắt vào Nayuta. Làm sao mà Nayuta có thể tỏ ra cởi mở và không phòng bị như vậy với một người đàn ông khác ngoài Itsuki chứ? Đối với Nayuta Kani, người mà cả thế giới từng chỉ xoay quanh Itsuki Hashima, đây là một thay đổi lớn – không phải là điều xấu nhưng lại là thứ mà Miyako khó lòng nuốt trôi.

---------------

Dịch chương này xong hoang mang mất mấy ngày :)))

Truyện Chữ Hay