Sau khi tan học, tôi chạy một mạch về nhà vì chẳng phải tham gia một câu lạc bộ nào cả.
Là một học sinh năm hai, bạn phải trở thành một thành viên nòng cốt cho các hoạt động câu lạc bộ. Dù tôi cùng hai thằng bạn phải làm việc hết sức, nhưng cũng thật là loạn mà.
Nhưng, như tôi đã nói với họ, tôi không thích mấy trò banh bóng, và tôi cũng không chắc mình có nên gia nhập câu lạc bộ nào khác hay không nữa.
Hồi sơ trung tôi đã từng bị chấn thương trong một hoạt động câu lạc bộ, và việc đó khiến tôi khó lòng làm được bất cứ chuyện gì, vậy nên tôi đã quyết định không làm nữa.
Những học sinh năm nhất chưa tính đến việc tham gia cậu lạc bộ nào cũng ra về hệt như tôi vậy, thế nên tôi trà trộn vào bọn họ và làm như chúng tôi là một nhóm vậy. Dù nghe chẳng hợp lý tí nào cả.
Việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là gỡ hết đồ đang phơi.
Dù cho chúng tôi có là một gia đình đi chăng nữa, tôi cũng cố hết sức để không chạm trực tiếp vào đồ mặc của con gái.
Sau đó, với các nguyên liệu và sách công thức sẵn sàng, tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
"Em về rồi đây."
"Mừng em về nhà."
Ngay lúc đó, em gái tôi về tới.
"Ồ, em sẽ giúp anh."
"Cứ đi gỡ rồi xếp đồ của em và mẹ trước đi đã."
"Dạ~."
Em gái tôi ngoan ngoãn đi sắp xếp đống đồ mình vừa gỡ.
"Hôm nay Rin-chan đã cất công đến gặp anh để chào hỏi đấy."
"Ồ, thật ư?"
"Ừ, em ấy chẳng thay đổi gì cả, theo chiều hướng tốt ấy."
"Rin mặc đồng phục chắc trông dễ thương lắm đúng không? Em biết mà, vì cậu ấy đã cho em xem hình trước rồi."
"Em ấy thật sự trông rất đẹp khi mặc chúng. Mà em ấy thì mặc gì chả đẹp cơ chứ."
Khi tôi nhắc tới nhỏ, sự kích động của em gái tôi tăng vọt.
Con bé nói về nhỏ như thể đang tự khoe khoang chính mình vậy.
"Em đang thắc mắc rằng liệu cậu ấy có tới gặp Nii-san hay không vì cậu ấy đã hỏi em lớp anh nằm ở đâu mà. Anh hẳn là vui lắm, đúng không."
"Ừ… Anh đã rất bất ngờ."
"Cái kiểu trả lời cụt ngủn gì vậy!? Anh được một cô gái dễ thương đến vậy tìm gặp cơ mà!"
"Thì đúng là như vậy, nhưng mà…"
Hẳn rồi, tôi có thể hiểu vì sao em gái tôi lại nói như vậy.
Nhưng từ lời lẽ của con bé, hẳn là con bé đang nói với suy rằng tôi không hề có bất cứ tình ý nào với Rin-chan.
Cách suy nghĩ của em gái tôi rất đơn giản, chẳng biết là tốt hay xấu luôn nữa.
Cũng như tôi, em ấy không phải là kiểu người để tâm nhiều đến suy nghĩ của người khác.
Thỉnh thoảng tôi được một phen bất ngờ vì sự táo bạo của con bé, nhưng từ góc nhìn của tôi, thì tôi lại cảm thấy ghen tị với con bé rất nhiều.
"Anh còn nói với cậu ấy gì nữa không?"
"Etouu… Không, em ấy đến giữa giờ giải lao ngắn ngủi của anh, nên anh chỉ nói câu xin chào thôi. Anh cũng có bảo em ấy rằng mình sẽ giúp đỡ nếu em ấy cần gì đó.
"Chà, có vẻ như đó là sự thật nhỉ. Hai người sẽ không có thời gian cho một cuộc trò chuyện dài như vậy~. Mà, ngay từ đầu anh cũng có nói chuyện mấy với Rin đâu đúng không?"
"P-Phải."
Em gái tôi có vẻ thỏa mãn khi biết được rằng tôi và Rin-chan đã có thể trò chuyện và tiếp xúc với nhau.
Có lẽ đó là lý do con bé ko để ý đến sự lắp bắp của tôi lúc cuối.
Em gái tôi nghĩ rằng tôi và Rin-chan chỉ đơn thuần là người quen, và chúng tôi rất ít khi trò chuyện với nhau.
Nhưng con bé đã kiên quyết tới vậy với việc giúp tôi giải quyết những vấn đề của mình đã cho thấy rằng em ấy cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó.
“Em mong rằng trong những năm cao trung này anh sẽ còn trở nên thân với Rin-chan hơn cả em luôn.”
Em gái tôi vui vẻ cười và nói.
Tôi cũng không muốn tỏ ra tự cao đâu, nhưng cái suy nghĩ rằng chuyện đó thật sự đang xảy ra khiến tôi không khỏi cười thầm.
Con bé không biết rằng, Rin-chan và tôi đã trở thành những người bạn đủ thân để có thể trò chuyện bình thường với nhau rồi.
Trong những khoảng thời gian ngắn ngủi chúng tôi có với nhau những lúc em gái tôi chưa về, chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện với nhau ngày một nhiều hơn.
Nhưng dù vậy, không một ai trong chúng tôi tỏ ra như vậy trước mặt em gái tôi cả, nên em ấy hoàn toàn chẳng biết mô tê gì sất.
“Thôi, chuyện đó làm sao mà xảy ra được chứ, em thấy đây?”
Đó là tất cả những gì tôi nói cùng với một tiếng cười xòa.
Em gái tôi lần nữa lại nở một nụ cười dễ thương.
“Rin ấy, hẳn là cậu ấy rất nổi tiếng nhỉ, từ hồi sơ trung đã vậy rồi, cậu ấy tuyệt vời lắm đấy.”
“Thì anh đã nói em rồi mà. Lúc trước thằng bạn bạn anh có nói rằng em ấy dễ thương đến bất ngờ, kể cả với những đứa học năm hai luôn.”
“Chứ còn sao nữa~! Em cá rằng cậu ấy nhận được rất nhiều lời mời làm quản lý cho xem này! Em sẽ hỏi xem cậu ấy hứng thú với câu lac bộ nào.”
Em ấy nhanh chóng lôi điện thoại ra ngay sau khi nói câu đó và hí hoáy bấm vào màn hình.
Chính vì cái kiểu tính cách này mà không biết bao nhiêu là lần Rin-chan đã phải ngồi đợi mòn mỏi ở nhà tôi.
Thường thì có lẽ tôi đã nói: “Cái con bé này bị làm sao vậy nhỉ?” Nhưng Rin-chan sẽ chỉ luôn mỉm cười vào nói.
“Đó lại là điểm tốt của Saki đấy ạ. Cậu ấy thật sự là một người tốt bụng và còn vui tươi nữa.”
Tôi đã từng nghe rất nhiều người nói như vậy, nên có lẽ đây cũng không phải điều gì xấu cả.
“Fumu, cậu ấy vẫn chưa biết nên vào hoạt động câu lạc bộ nào. Và vì đã lỡ hỏi rồi nên em cũng nói rằng Nii-san đến từ câu lạc bộ nằm ì ở nhà đấy.”
“Đúng thật, nên chịu thôi.”
Tôi cũng chẳng thể than phiền hay càm ràm được nếu bị hai đứa nó nói, vì chuyện đó là sự thật
“Hay nói cách khác…”
“Hửm”
“Vì Rin cứ gặng hỏi mãi về Nii-san như vậy, thì sao hai người không trao đổi thông tin rồi trò chuyện với nhau đi nhỉ?”
“Ể?”
Một giọng nói vang lên và tọi còn chẳng biết nó phát ra từ đâu nữa cơ.
“Anh làm cái âm thanh kiểu gì đấy hả?”
“Xin lỗi, anh mới bị sặc. Em không cần phải làm tới vậy đâu, được chứ? Em cứ kể cho anh nghe là được rồi mà.”
“Không đâu, có nhiều thứ để nói lắm mà. Muốn thân nhau hơn thì nên bắt đầu từ đây.”
“Không phải… nhưng mà…”
“Rin nói là cậu ấy cũng không ngại trao đổi thông tin đâu. Nên em sẽ đưa anh ID của cậu ấy. Anh phải kết bạn với cậu ấy thật sớm đấy nhé.”
“Em chẳng thèm lắng nghe ý kiến của anh tí nào thế nhỉ.”
Sau cùng thi, bạo dạn đã là tính cách của em gái tôi rồi và em ấy chẳng có vẻ gì là bận tâm về nó cả.