Một năm học mới lại đến khi kì nghỉ xuân qua đi.
Hầu hết học sinh đều bận rộn với hoạt động của câu lạc bộ nên chẳng có vẻ gì là họ bị lệch nhịp so với cuộc sống hằng ngày cả.
Tuy nhiên, tôi thì không như vậy.
Khá là khó khăn để tôi có thể bắt kịp nhịp độ, nhất là khi tôi chẳng tham gia câu lạc bộ nào và dành cả kì nghỉ như một đứa học sinh tiểu học.
“Trông mày lờ đờ quá đấy Touma.”
“Đúng đấy, phấn chấn lên một chút xem nào.”
Đấy là vào giờ nghỉ sau tiết một.
Khi tôi đang phải vật lộn với cơn buồn ngủ đã đeo bám mình từ tận lúc vừa thức dậy, hai đứa bạn của tôi lại gần.
Hai đứa nó tên là Haruki Sanada và Yukito Nishikawa, bọn tôi đã là bạn của nhau từ khi vừa vào cao trung rồi.
Haruki thì tham gia câu lạc bộ bóng đá trong khi Yukito thì bóng rổ, hai đứa bọn nó đều giỏi thể thao và điển trai nữa.
Bọn nó đều đẹp trai và tốt bụng với mọi người xung quanh nên lúc nào cũng nổi tiếng với đám con gái.
Và tất nhiên bọn nó đều có bạn gái rất xinh đẹp rồi, đúng là số hưởng quá mà.
Tôi nghĩ rằng tôi khá là may mắn khi có hai thằng bạn như này quan tâm đến mình.
“Tao không có hoạt động câu lạc bộ nên
tao chẳng có lý do gì để ngủ dậy đúng giờ cả. Cũng khá lâu rồi kể từ khi tao phải dậy sớm, buồn ngủ quá đi mất!”
“Sao mày không tham gia một câu lạc bộ đi?”
“Đúng rồi đấy. Mày nên thử bóng đá hoặc bóng rổ.”
“Quả bóng rổ chẳng chịu nghe lời tao gì cả! Bóng đá thì hơi quá sức với đôi chân của tao rồi!”
“Lúc học thể chất tao đâu có thấy mày như vậy nhỉ…”
Tôi chẳng viện cớ để lừa bọn nó đâu, tôi chỉ đang nói sự thật thôi.
Đôi chân của tôi chỉ chạy vừa đủ nhanh để làm tròn vai trong mấy trận bóng thôi và tôi cũng có sức bền khá đáng nể nữa. Vậy nên, bọn nó mới nghĩ rằng tôi giỏi thể thao.
Dù nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng chơi được bóng đá hay bóng rổ.
Tôi chẳng có tài năng gì trong mấy môn thể thao banh bóng như này, đặc biệt là trong mấy môn đòi hỏi sự di chuyển linh hoạt tùy theo tình huống của từng vị trí trên sân.
Bóng chuyền hay bóng chày thì khá hơn một chút vì nó khá dễ để tôi nhận ra mình phải làm gì tùy vào vị trí hay tình huống ở một mức độ nào đó.
“Vậy mày đã làm gì trong suốt kì nghỉ xuân khi chẳng sinh hoạt bất kì câu lạc bộ nào thế?”
“Nhắn tin với tụi mày.”
“Không, không, chỉ mỗi việc nhắn ti thôi thì làm sao hết ngày được. Hơn nữa, bọn tao cũng có lúc không thể phản hồi tin nhắn của mày vì bận sinh hoạt câu lạc bộ nữa.”
“...vậy thì tao ngủ thôi?”
“Mày đúng là lười quá đấy.”
Hai đứa này, cuộc sống của bọn nó luôn sôi động với mấy cái hoạt động câu lạc bộ nên hẳn là tụi nó cũng bị tôi dọa sợ rồi.
“Cho tao hỏi một câu nhé. Tụi mày thường làm gì trong kì nghỉ xuân trừ những lúc sinh hoạt câu lạc bộ và chơi với tao vậy?”
“Học và hẹn hò.”
“À, tao hiểu rồi.”
Tôi hối hận vì đã hỏi bọn nó câu này.
Nếu có thời gian rảnh thì chắc chắn chúng nó phải dành thời gian cho bạn gái của mình thay vì đi chơi với tôi rồi.
Không phải là tôi không thích hai tên này, chỉ là bọn nó quá hoàn hảo. Luôn chăm chỉ học tập và thúc đẩy nhau hoàn thiện bản thân.
“Sao mày không kiếm bạn gái đi?”
“Nói thì dễ hơn làm đấy…”
“Không, tao đã nghe rất nhiều về mấy cô gái từ bạn gái tao rồi, họ nói rằng mày cũng không tệ đâu. Sao mày không thử nói chuyện với cô gái mày thích đi?”
“Mấy cô gái mà tao thích ấy hả…”
Có rất nhiều cô gái dễ thương và tốt tính ở trường của tôi.
Tuy vậy, chẳng có ai lọt vào mắt xanh của tôi cả! Tôi lâm vào tình cảnh này cũng là do tôi chẳng bị ai thu hút.
Dĩ nhiên, nếu tôi có bạn gái, nhiều thứ sẽ thay đổi, mà hơn thế nữa, nhìn hai thằng này đang sống hạnh phúc như thế này thì tôi cũng mong muốn có một cô bạn gái lắm chứ.
“Mày thực sự chẳng để ý tới cô gái nào dù chỉ một chút ư? Trước khi nói về việc mày có muốn đi chơi với người ta hay không thì ít nhất mày cũng nên thử tìm hiểu hơn về cô ấy đã chứ.”
“Ồ, cũng đúng đấy…”
“Nếu mày tham gia một câu lạc bộ thì ít nhất mày cũng có thể trông đợi vào một mối quan hệ tương lai với mấy đàn em vừa nhập học hôm qua rồi….”
“Ặc!”
Mặc dù mấy lời đó bắt nguồn từ sự lo lắng nhưng cuối cùng thì chúng lại như những nhát dao đâm vào tim tôi.
“Mày nói đúng đấy Yukito. Có rất nhiều em gái dễ thương tham gia sinh hoạt câu lạc bộ ngày hôm qua, trước và sau lễ nhập học còn gì.”
“Bạn gái mày sẽ nổi điên đấy.”
“Ừ thì, đành chịu thôi. Bản tính tự nhiên của đàn ông là để ý tới những cô gái dễ thương mà, có bạn gái hay không thì cũng vậy thôi.”
Nếu bạn gái tên này mà nghe được những gì hắn vừa nói thì kiểu gì cũng cãi nhau to cho xem. Cầu mong là bạn gái cậu ta không ở gần đây.
Khi chúng tôi vẫn đang nói chuyện như thế, tôi chẳng thể nghe rõ bọn nó nói gì nữa vì lớp học bỗng trở nên quá ồn ào.
Có vẻ như có chuyện gì đó ở ngoài sảnh nhưng chúng tôi mải mê tám chuyện tới nỗi chẳng quan tâm tới những người khác.
“Này, Touma, cậu có khách này.”
“Hử?”
Tôi không nghĩ là mình sẽ bị ai đó gọi tên lớn như vậy nên giọng của tôi nghe khá ngớ ngẩn.
Thằng con trai vừa gọi tên tôi nhìn tôi với ánh mắt khó tả, trong khi đứa con gái vừa nhìn ra ngoài hành lang thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên và nhoẻn miệng cười.
(Chuyện gì thế nhỉ?)
Tôi có linh cảm xấu rằng mình bị giáo viên gọi do đã vô ý làm điều gì đó kì quặc khi năm học mới chỉ vừa bắt đầu.
Tôi chẳng ngại khi được tuyên dương vì đã làm điều tốt đâu nhưng tôi không muốn bị giáo viên nổi giận và phê bình như thế này–.
Với suy nghĩ như vậy, tôi đi về phía hành lang–.
“Chào anh. Cũng đã lâu rồi nhỉ.”
“Ô-Ồ. Cũng lâu lắm rồi mới gặp em đấy.”
“Vâng.”
Người đang đứng ở đó là bạn thân của em gái tôi, người mà thường ghé qua nhà tôi trước đây.
“Em sẽ tự giới thiệu một lần nữa. Em đã nhập học vào trường mà không gặp vấn đề gì. Em là bạn tốt của Saki, Rin Mamiya ạ.”
“Ưmm, phải rồi. Anh đã nghe chuyện này từ em gái anh. Chúc mừng em đã nhập học nhé.
Tôi không mong đợi nhỏ sẽ đến gặp tôi như thế này, cho nên tôi trả lời khá ấp úng.
Không như lúc trước, nhỏ đang mặc đồng phục trường tôi và trông cũng chững chạc hơn phần nào.
Nhỏ có gương mặt rất xinh xắn, và sức quyến rũ của em ấy, thứ làm cho mọi người khó nhìn trực tiếp vào nhỏ thậm chí còn mạnh hơn cả lúc trước nữa.
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều! O-Onii-san…Ah!”
Nhỏ cô nói chuyện với tôi như trước đây nhưng gương mặt thì nhanh chóng đỏ như trái cà chua ngay khi nhỏ nhận ra mình đã nói điều gì đó kì lạ.
“E-em xin lỗi,.. anh không thích bị gọi như thế khi ở trường đúng không ạ?”
“Không, nếu em thấy ổn thì gọi vậy cũng được. Đừng quá lo về nó.”
“Vâng.”
Cách nhỏ gọi tôi cũng giống như em gái tôi vậy.
Dĩ nhiên, nó chẳng kì lạ mà mặc khác thôi còn thấy khá tự nhiên nữa.
Nó có lẽ khá là xấu hổ đối với nhỏ nhưng cũng chẳng cần thiết phải ép nhỏ thay đổi cách xưng hô ngay lúc này.
“Trên trường thì anh là đàn anh của em nên nếu có vấn đề hay thắc mắc gì thì đừng ngại mà hỏi anh nhé.”
“Vâng, nhờ anh ạ…em mong là anh có thể tiếp tục giúp đỡ em như trước đây.”
“...Anh không nhớ là mình đã làm điều gì giống như thế?”
“Anh giả ngốc nhanh thật đấy.”
Nhỏ trông khá xấu hổ khi nói như vậy.
Cũng khá lâu rồi chúng tôi mới gặp lại nhau nhưng cử chỉ của nhỏ thì chẳng thay đổi chút nào.
Tôi nghĩ nó khá là không công bằng.
“Vậy thôi, giờ nghỉ cũng hết rồi. Em nên chuẩn bị cho lớp học tiếp theo đi.”
“Vâng ạ…”
Tôi đã lấy lại bình tĩnh và xoay xở bảo nhỏ về lớp để chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
“...”
….tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ quên chuyện này và xem như rằng nó không liên quan tới mình nhanh thôi nhưng…
Rõ ràng, mối quan hệ giữa chúng tôi không còn đơn giản như trước nữa.