Bởi cái bầu không khí tế nhị này, những lời chúng tôi nói ngày càng ít đi, nhưng hai đứa đã đi cùng nhau cho đến khi con đường tẽ ra làm hai hướng.
"Anh về rồi đây."
"Nii-san, mừng anh về nhà… mùi gì vậy?"
Khi về đến nhà, em gái tôi cũng đã nhắc đến mùi xịt khử mùi mà lớp trưởng đã xịt lên tôi.
"Mùi khó ngửi đến vậy thật luôn à!?"
"Thì cũng không đến nỗi khó ngửi, nhưng mà anh sẽ ngạc nhiên vì nó không hợp với hình tượng của anh đến mức nào đấy. Cuối cùng anh cũng tìm được một người phụ nữ cho mình rồi à?"
"Sao em nói vậy được chứ?"
Haruki, và em gái tôi, chẳng biết lựa lời mà nói gì sất.
Tôi không biết họ đã học mấy cái từ ngữ vớ vẩn như vậy ở đâu nữa.
Nếu là Haruki, một thằng đực rựa, thì tôi đã chẳng để tâm, nhưng tôi không muốn em gái mình nói chuyện với tôi theo cái cách khó chịu này.
"Nghĩa thì cũng như nhau thôi, nên chả sao hết. Em đã nghĩ là trong cuộc đời Nii-san có một người như vậy thì lại là ý hay đó."
"Chỉ là trò chọc ghẹo từ một người bạn thôi. Hay nói cách khác, anh không muốn nghe điều đó từ một con bé chỉ mới vừa bắt đầu học cao trung đâu."
"Có sao đâu, mình hơn thua nhau có một tuổi. Thật ra em có bạn trai rồi."
"Ểeee!?"
"Không, không, không có gì phải ngạc nhiên đâu, em không có mời cậu ta tới như Rin đâu, nên cũng đâu cần nói cậu ta làm gì."
"Ừ, nhỉ, chắc là vậy…"
Em gái tôi là một thành viên gia đình tôi, nhưng tôi nghĩ ngoại hình của con bé thường rất chỉn chu.
Con bé không như Lớp Trưởng, nhưng tính của con bé thì lại vui tươi và thân thiện, nên có lẽ đã khiến con bé nổi tiếng hơn.
Nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài cả, nên con bé đã đưa ra một lời nhận xét khiến tôi sững người.
"À thì, bọn em học khác trường cao trung, nên em cũng chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu trước khi nó nguội lạnh nữa."
"Vì em đã nói vậy, không phải có khả năng là chính em đã nguội lạnh rồi sao."
"Chắc là vậy. Hiện tại em rất bận rộng, còn cậu ta thì cứ hỏi khi nào thì hai đứa gặp lại nhau."
Em gái tôi nói rằng việc tạo dựng nên tình bạn rất dễ dàng, nhưng tôi thì lại có ấn tượng rằng con bé thật sự chẳng hứng thú gì mấy với các mối quan hệ.
Hệt như tôi hình dung, và vì con bé đang nói về việc đó như thể đó là chuyện của người khác vậy, có vẻ như hai đứa nó sắp chia tay nhau rồi.
…Em gái tôi là kiểu người mà, nếu dính vào một mối quan hệ, thì con bé sẽ cứ thế lảng tránh và lảng tránh.
"Cậu bạn trai này của em học ở trường anh à?"
"Đâu có. Cậu ta có thi vào, nhưng đậu cành cây và đi học trường tư rồi, nên không có học ở đó đâu."
Nhưng tôi thì lại nghĩ có một mối quan hệ vô tự lự như này có khi lại tối hơn cho mình.
Ngoài ra, kể từ khi vào cao trung, chủ đề về những mối quan hệ nam nữ đã ngày càng trở nên phức tạp, nên mức độ trò chuyện này chẳng có chút gì căng thẳng và cũng không tệ.
…Nếu tên đó mà dám mang con bé sang nhà như tôi làm với Rin-chan, thì tôi đã đè hắn bẹp dí rồi.
"Thì, nếu em chia tay cậu ta, em có thể hẹn hò với ai đó ở trường cao trung mà em thấy thoải mái và thân thiết đó."
"Anh càng ngày càng giỏi vụ này nhỉ…"
Em gái tôi đã không còn đi trước tôi một bước nữa rồi.
"Mà cái kẻ trêu chọc này có tình cờ dễ thương hay gì không vậy?"
"Cô ấy dễ thương. Đánh giá cô ấy theo cách này thì không hay lắm, nhưng ít nhất là phải nằm trong top 5 các cô gái trong khối anh đấy."
"Thật à? Khi đụng tới mấy vụ chọc ghẹo này, thì chị ấy có phải là mấy đứa con gái hay làm vậy với tất cả mọi người không?"
"Hừmmmm… Chịu! Nhưng anh không cảm thấy cô ấy là một đứa giả nai hay xấu tính gì cả."
Chắc chắn là rất thân thiện.
Nhưng tôi không thể nói là đã nhìn thấy cô ấy làm đến vậy bao giờ cả.
"Anh đang ở trong một tình cảnh giống em vậy, nhưng theo một hướng hoàn toàn khác."
"Nói theo cách đó rắc rối lắm. Anh nói dễ hiểu hơn đi!"
"Cô ấy rất hòa nhã, nhưng không giống em!"
"Hể~~, nghe được vậy ta. Sao anh không thử cua chị ấy đi?"
"Anh đúng là ngu ngốc khi nói tiếp mà."
Con bé yêu cầu tôi giải thích một cách rõ ràng, còn tôi thì nghĩ con bé sẽ cho tôi vài lời khuyên hữu ích, nhưng tất cả tôi nhận được chỉ là mấy cái cảm tưởng vớ vẩn giống như của Haruki mà thôi.
Ngay từ đâu, tôi đã toang khi mong sẽ nhận được lời khuyên từ em gái mình, người không muốn chịu thua.
Đó là những gì người khác nói về tôi, nhưng tôi thấy rằng mình đã trở thành bạn bè với Lớp Trưởng.
"Ể, anh không có gì để bào chữa luôn à?"
"Không, không có…"
"Hừmm, em không thể tin được mà… À. Chắc là vì anh đang để mắt tới Rin đúng không, Nii-san?"
"G-Gì nữa đây…!?"
Đột nhiên em gái tôi lại nói gì đó dính líu tới tôi và Rin-chan.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một cơn ớn lạnh khó chịu chạy dọc cơ thể.
"Không phải, chỉ là vì đã thấy cái mức độ của Rin, nên em quen với việc nhìn mấy đứa con gái dễ thương theo chiều hướng tiêu cực rồi, vì thế em đã trở nên quá thoải mái."
"À, em hiểu rồi."
An toàn rồi. Xui thay, chẳng có thứ gì gọi là quen với việc nhìn thấy mấy đứa con gái dễ thương hết ráo.
Tôi vẫn không thể ngăn trống ngực mình đập nhanh khi Rin-chan nhìn chằm chằm vào tôi.
Có lẽ tôi là một con cá nhỏ mà không thể nào nhìn thẳng vào mắt lớp trưởng được quá ba giây.
"Nếu anh thân với một chị gái nằm trong top 5 khối thì anh phải nói chuyện được với chị ấy chứ. Có vậy còn không làm được thì anh là cái loại đàn ông gì thế?"
"Dù em dẫn trước cỡ nào, anh cũng không muốn em nói về anh đâu."
Tôi có cảm tưởng suy nghĩ của mình cũng giống như của những thằng đàn ông, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi muốn bị em gái mình hủy hoại.
Hay nói cách khác, lớp trưởng đã nói rằng cô không thích kiểu người có tham vọng như vậy như vậy.
"Anh đúng là số hưởng nhỉ, không chỉ học chung trường với Rin, mà còn với một người dễ thương ngang ngửa cậu ấy nữa chứ? Nếu anh không kiếm được bạn gái cho xứng thì đúng là chẳng bõ nhỉ."
"Chắc thế, anh đoán vậy."
"Thôi thì…"
Em gái tôi nói kèm theo một cái nhếch mép.
"Sự bình tĩnh của Nii-san mạnh tới nỗi em có thể yên tâm nói rằng anh và cậu ấy đang rất hòa thuận với nhau. Đúng là không bõ công sức em đẩy thuyền."
"…Rõ."
Em gái tôi, người về căn bản chỉ biết nói xấu tôi, chỉ tin tưởng tôi vào những lúc như thế này.
Cũng như Rin-chan, con bé cũng dành cho tôi sự tin tưởng vô điều kiện.
Khi con bé dựa dẫm vào tôi như này khiến tôi cảm thấy con bé thật dễ thương, dù thường thì con bé rất tự phụ.
Nhưng niềm tin vào tôi của Rin-chan và của em gái tôi dường như tương đồng với nhau, nhưng theo hai chiều hướng khác nhau.
Tôi đã không nhận ra rằng sự hiểu lầm tế nhị gây ra bởi việc không thể thật lòng tâm sự với em gái mình sẽ dẫn đến chuyện như này.
Như tôi đã luôn nghĩ, tôi không thể ngăn bản thân mình hối hận vì đã khiến việc này trở thành một vấn đề nan giải.
"…Thôi thì cứ chuẩn bị ăn tối đã."
"Ừm, chúc anh may mắn hôm nay nhé. Dù gì tuần sau em cũng sẽ là người chuẩn bị mà."
"Em không hoạt động câu lạc bộ à?"
"Có, nhưng là hoạt động bình thường thôi. Có lẽ em sẽ về nhà sớm hơn Nii-san đó. Anh không cần lo chuyện việc nhà đâu, cứ lo giúp Rin đi!"
"Được rồi."
"Nếu điểm của Rin mà tuột dốc thì em sẽ đối xử với anh không khác gì rác rưởi đâu đấy, Nii-san."
Vì lý do nào nó, tôi không thể chịu được cái suy nghĩ rằng mình sẽ bị đối xử như rác rưởi bởi em gái mình, người vẫn rất thân thiết với tôi.
Dù người có liên can chỉ là bạn của con bé, nhưng tôi phải đáp ứng được kì vọng của người em gái rất mực ủng hộ tôi này.