Sau phần chạy tàu con thoi, hai người mà lúc nãy đã khiến tôi kích động hết cả lên giờ đã lâm vào tình trạng hệt như lúc tôi vừa chạy xong vậy.
Trong phân môn điền kinh thì hai người họ cực kì khủng khiếp, với kỉ lục hơn 130 lần chạy tàu con thoi.
Dù vậy, nhưng tôi đã chẳng chứng kiến sự cố gắng của họ được mấy, vì cuộc trò chuyện với lớp trưởng đã khiến tôi bị sao nhãng.
Bằng cách nào đó tôi đã có thể vượt qua được tiết học thể chất khó nhằn nhất của năm học.
"Một trong hai cậu cho tớ mượn ít xịt chống mồ hôi được không?"
"Được thôi."
Không như tôi, người quá ngu ngốc để rồi đúng cái thời điểm như này thì lại quên đem xịt chống mồ hôi, thì hai người kia vì phải tham gia những hoạt động câu lạc bộ nên luôn thủ sẵn một ít trong mình.
Tôi mượn chai có nhãn hiệu không quen thuộc lắm từ Yukito.
Sau khi thay đồ xong xuôi, ba đứa trờ về phòng phòng.
Tiếp theo là giờ ăn trưa của bọn tôi, nên chẳng việc gì phải vội cả, nên cứ nhàn nhã mà đi thôi.
"Touma! Nhận lấy này!"
"C-Cái gì vậy!?"
Tôi nghĩ mình có thể nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau mình, nhưng rồi tôi đã bị một cử động nhanh nhẹn dùng thứ gì đó xịt lên khắp mình mẩy.
"Cậu mới làm gì vậy lớp trưởng!?"
"Thấy cậu lo vụ mồ hôi, nên tớ đã tốt bụng cho dùng chính xịt chống mồ hôi của mình để xịt cho cậu một cái thiệt bự đó!"
Cô ấy đã dùng cái chai đựng có thiết kế dễ thương kia để xịt cái thứ đó vào tôi.
Cũng bình thường thôi, nhưng cái mùi hương là lạ đã xốc lên đến mũi tôi luôn rồi.
"Ướt quá đi, cơ mà…!"
"Hahaha! Tí nữa là khô ngay ấy mà! Vậy nhé, chào thân ái và quyết thắng!"
Sau đó, lớp trưởng cùng những người bạn đang cười nói vui vẻ của mình rời đi.
"Mày bị ghim rồi đấy."
"Nói câu đó lúc này là tệ nhất luôn đấy."
"Nhưng mùi khác hẳn loại bọn mình dùng… Mà còn rất nồng nữa đấy, anh bạn à."
"Đâu có, tại lớp trưởng xịt cả đống lên người tao nên mới nồng vậy đấy."
Đúng là mùi có khác thật, đương nhiên là vậy rồi, nhưng rõ ràng tôi bị xịt quá nhiều rồi.
Vì mũi tôi có thể ngửi thấy cái mùi ấy khá rõ, nên tôi khá chắc mọi người xung quanh cũng sẽ như vậy.
Loại mùi mà em gái tôi đã dùng vào mùa hè cũng na ná như vậy, nhưng đây đích thịch là một thứ mùi mà tôi không quen.
Mà cũng không hẳn là không quen, những cũng không phải là quá không dễ chịu.
Sau cùng, tôi đã trải qua giờ nghỉ trưa với cái mùi cứ thế đeo bám lấy mũi tôi.
Hôm nay sau giờ học, tôi và Rin-chan hẹn nhau ở chỗ như hôm qua và cùng nhau về nhà.
Có vẻ như điều gì đó mà hôm qua tôi vô tình nói ra đã khiến đến cả em gái tôi, người hoàn toàn chả bao giờ để tâm đến mấy cái tiểu tiết, phải bất ngờ một phen.
Sau việc đó, tình hình đã thay đổi đôi chút, nên tôi đã đùn đẩy hết trách nhiệm lên đầu Rin-chan, nhưng kết quả ra sao nhỉ?
"Cảm ơn vì đã đợi anh nhé~."
"Vâng, anh vất cả rồi. Mình về thôi nhỉ?"
"Ừ."
Tôi bắt đầu chậm rãi nhấn pê-đan.
"Hôm qua em nói chuyện với em gái anh à?"
"Vâng ạ. Cậu ấy đã hỏi em rất nhiều thứ… Anh đã hó hé gì với cậu ấy à?"
"Đâu, anh chỉ kể chuyện xảy ra hôm qua và mình sẽ làm gì thôi, đến cả con bé cũng ngạc nhiên nữa cơ."
"Hiểu rồi, em đã bạo quá rồi nhỉ."
Dù vậy, cuộc trò chuyện hóa ra cũng chẳng rắc rối cho lắm, và nhỏ đang tươi cười vui vẻ.
"Onii-san đã xảy ra chuyện gì vậy!? Cậu ấy đã hỏi em đủ thứ luôn."
"Con bé đã nói gì vậy?"
"Chuyện riêng tư của con gái thôi. Nhưng em không có nói gì kì lạ đâu."
"Vậy sao."
Lúc đó tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu có chuyện gì đó lấn cấn trong đầu thì sáng nay con bé đã khều tôi rồi, nhưng nếu không thì chắc là ổn rồi nhỉ.
"Mà quan trọng hơn này, Onii-san, có chuyện này em muốn hỏi anh luôn này."
"Hửm? Chuyện gì?"
"Sao anh có mùi như xịt chống mồ hôi của phụ nữ thế?"
"Ể? À… cái này…"
"Em dùng loại có mùi giống vậy nên biết mà."
Chắc cứ nói cho nhỏ một cách bình thường là có một đứa con gái trong lớp đã xịt lên tôi để cho vui thôi nhỉ.
Cơ mà, đúng lúc tôi vừa buông lơi cảnh giác vì cái mùi đó đã lắng xuống hoàn toàn, tôi đã bị làm cho cứng họng và sửng sốt.
Lúc này, tôi đang phải dừng một lúc lâu để đợi đèn đỏ.
"Onii-san, anh đang cố trở thành kiểu con trai giới tính trung lập theo mốt bây giờ à?"
"Không hề, mà cũng không thể vì mặt anh không đủ đẹp."
Da dẻ tôi không trắng trẻo đẹp đẽ đến vậy, và gương mặt tôi cũng chẳng dễ thương tẹo nào luôn.
"Đúng thật. Cơ mà, tại sao chứ?"
"Đúng thật cơ à… Cũng chẳng có lý do chính đáng nào đâu. Bạn anh chúng nó vui quá trớn rồi xịt cả đống vào anh ấy mà. Bây giờ thì cũng không đến nỗi, nhưng lúc mới bị xịt thì mùi kinh khủng lắm.
"Bạn anh là nữ phải không?"
"Ể? Ừ, đúng rồi."
"Vậy à."
Vì một nguyên do nào đó, giọng điệu của Rin-chan nghe như thể nhỏ đang không vui.
"Chị ấy là bạn tốt của anh nhỉ?"
"Hừm. Bọn anh là bạn của bạn nhau, và một trong những người bạn của anh thích cô ấy, nên muốn trò chuyện với nhau cũng khó. Mấy ngày trước anh với cô ấy có dịp nói chuyện với nhau, và chuyện bắt đầu như vậy đấy."
"À, vậy sao."
Khi tôi ngoái lại nhìn Rin-chan như vậy, tôi nhận ra rằng dù tính cách nhỏ có vui tươi đi nữa, thì lớp trưởng đã bắt đầu có dính dáng đến nhỏ rồi.
"Anh có qua tâm tới người đó không, Onii-san?"
"Hừm. Cô ấy thì đích thị là rất nổi tiếng rồi, nhưng anh còn chẳng rõ liệu mình có bị cô ấy hấp dẫn hay không nữa. Tiêu chuẩn của cô ấy có vẻ rất cao, nên anh cũng chưa thật sự suy nghĩ thấu đáo về việc đó nữa."
Đẳng cấp của người kia quá cao, đến mức tôi còn chẳng buồn nghĩ hai lần về việc đó nữa.
Với suy nghĩ đó trong đầu, nếu nói cho đúng thì tôi tò mò về người lớp trưởng từng hẹn hò hơn.
Nói thì nói vậy, nhưng hỏi về việc đó là một điều cấm kị, nên có vẻ như bí ẩn đó sẽ mãi mãi là một bí ẩn.
"Em tò mò về cô ấy à?"
Thật hiếm khi Rin-chan lại hỏi nhiều đến vậy.
Có lẽ nếu nhỏ không định tham gia câu lạc bộ hay gì đó, thì chắc nhỏ sẽ muốn có một senpai là nữ để nhờ cậy.
Nếu đó là lớp trưởng, thì cô đáng tin cậy quá luôn ấy chứ, nên nếu là vậy thật thì tôi sẽ rất hoan hỉ mà giới thiệu cô ấy.
"Cũng không hẳn! Chỉ là em thắc mắc Onii-san và cô gái đó là gì của nhau thôi."
"Tại sao?"
Tôi đã không ngờ rằng nhỏ sẽ hỏi một câu như vậy vì bận tâm, nên tôi đã hỏi nhỏ lý do.
"...Đừng có hỏi em nhiều như vậy mà."
Dù vậy, nhưng sau một khoảng lặng ngắn, nhỏ be bé giọng nói một cách hờn dỗi.
Rồi nhỏ liếc nhìn tôi, mặt hơi ửng đỏ.
"Anh xin lỗi."
Tôi chẳng biết mình đã làm gì sai, nhưng sắc mặt của nhỏ khiến tôi nhận ra rằng mình nên nói lời xin lỗi.
"Nếu, giả sử thôi, nếu quan hệ giữa em và chị ấy trở nên tốt đẹp, miễn là tiếp tục đối xử tốt với em… thì em sẽ tha thứ cho anh."
Rin-chan nắm lấy tay áo tôi lúc nói ra điều đó.
Cũng như hôm qua, những cử chỉ hành động của cô bé này đúng thật là tinh quái mà.
Nhưng dù nhỏ có lo lắng đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ rơi nhỏ đâu.
Đèn đã chuyển xanh và chúng tôi có thể đi tiếp, nhưng cả hai đứa đều đã bị kẹt lại trong một lúc.