Shirayuki đã chết.
Vết thương của cô ta cực kỳ nặng, vốn dĩ không thể sống được. Cố kéo dài chút hơi tàn cũng chỉ vì muốn nhìn thấy Takeshi trở về, nói toàn bộ sự thật cho hắn, khơi lên lòng căm thù của hắn.
Nếu cô ta cứ như vậy chết đi, Takeshi sẽ chìm vào tuyệt vọng, không còn chút ý chí nào, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết.
Cho dù thân thể của Shirayuki đã bị thực nghiệm đảo phân giải thành vô số mảnh tinh hoa huyết nhục, thấm dần vào cơ thể Takeshi, trị thương cho hắn, nhưng một người đã mất đi ý chí, chỉ còn là một cái xác không hồn thì không thể tồn tại trên hòn đảo này.
Rất may mắn, sự thật mà Shirayuki tiết lộ đã đem đến cho Takeshi một luồng sinh khí mới, tràn ngập phẫn nộ và u uất. Sự căm thù và thèm muốn hủy diệt dấy lên bừng bừng, thiêu đốt ngọn lửa sinh mạng vốn leo lét thành bập bùng sáng chói.
Takeshi ngồi bệt dưới gốc cây, Shirayuki trong vòng tay hắn đã hoàn toàn tiêu biến. Những lời cô ta nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn chỉ là một thứ công cụ của nhà Minamoto, của cha, của mẹ Shirayuki
Sự tồn tại của hắn là bằng chứng cho thấy tình thương của hai con người dơ bẩn kia với những đứa con của họ.
Vậy còn hắn thì sao !? Ai dành tình thương cho hắn !?
Những nỗ lực hắn bỏ ra suốt cuộc đời này, tất cả đều chỉ là vô nghĩa à !? Không thể đánh đổi được gì ư !?
Làm gì có chuyện đó.
Bất kể vì lý do gì, hắn vẫn còn sống, dù cho vứt bỏ đi thân phận Takeshi Minamoto, hắn vẫn còn tính mạng này, thân thể này, pháp thuật và kiếm thuật.
Takeshi thẫn thờ giây lát, nhìn lá bùa bay bay trước mặt mình, là cấm bảo của gia tộc được Shirayuki đặc cách chuẩn bị cho hắn.
Đôi mắt hắn trở nên mờ mịt, khuôn mặt đanh lại. Takeshi đưa tay nắm lấy lá bùa, khẽ thì thào:
“Cha, mẹ, Shirayuki, thật cảm ơn các người đã nuôi dạy và bảo vệ ta suốt bao nhiêu năm qua.”
“Hãy để ta sử dụng những gì các người ban cho, báo đáp lại cho các người, cho thế giới này gấp trăm lần.”
“Takeshi Minamoto không còn nữa. Thế giới này vốn không có chỗ cho ta, vậy thì ta cũng sẽ phủ nhận nó.”
“Tạm biệt, thế giới khốn kiếp.”
Takeshi đặt lá bùa lên vị trí trái tim của mình, theo điều kiện kích hoạt lá bùa, cần phải hiến tế một sinh mạng được truyền thừa công pháp của nhà Minamoto, bất kể là nhẫn thuật hay âm dương thuật. Lúc trước hắn không nhẫn tâm hiến tế Shirayuki, còn bây giờ, đối với sinh mạng giả tạo này, hắn không hề có chút do dự nào.
“Nếu như ngươi thật sự có quyền năng đó, hãy lấy đi lớp vỏ bọc Takeshi Minamoto này, trả lại cho ta quyền năng thật sự, cùng ta...”
Lưỡi quỷ kiếm hoa lên, cắm xuyên qua lá bùa, đục thủng trái tim của hắn. Takeshi ngẩng cao đầu, hai hàng lệ máu chảy ra, xen lẫn tiếng gào thét tan tâm xé phổi.
“Cùng ta phủ nhận thế giới này đi.”
Uỳnh.
Lá bùa bốc cháy, hoàn toàn biến thành tro bụi. Quỷ khí trên thanh kiếm cũng theo đó bùng phát, trải ra mấy trăm mét xung quanh, ăn mòn toàn bộ thực vật nó xâm phạm. Hút đi sức sống của chúng rồi cấp tốc thu về, bồi bổ cho cơ thể Takeshi, khiến thân thể yếu ớt của hắn bành trướng cơ nhục dữ dội. Tạp chất bị bài trừ thành mạt vụn bay lên như tro than. Đồng tử Takeshi chuyển thành một mảng đỏ máu. Mái tóc hắn cũng dựng ngược, bốn chiếc răng nanh đồng loạt dài ra, những vệt gân từ hai mắt trải khắp thái dương nhuộm đen đặc. Khí đen tiếp tục hình thành bao bọc quanh hắn như một quả cầu thai nghén. Cảnh tượng có phần giống với khi Thần Tiễn đột phá, nhưng thay vì rạng ngời quang mang, nó lại khiến cả một vùng chìm trong hơi thở hắc ám lạnh lẽo và chết chóc.
Da thịt trên cơ thể Takeshi bắt đầu kết vảy từ vùng khuỷu tay, bàn tay mọc ra móng vuốt như chân rồng, cuối cột sống xương nhọn đâm ra, dây thần kinh và thịt nhanh chóng đâm trồi bao bọc lấy, hình thành một cái đuôi nhọn hoắt, đóng vảy đen bóng.
Hắn chính thức từ bỏ thân phận con người, thân phận của Takeshi Minamoto, dâng hiến sinh mạng cho lá bùa, trở thành một tồn tại hoàn toàn khác biệt.
“Ta là....”
“Ta là...”
“Ta ....”
“Là...”
Hai hàm răng nghiến chặt, chấp niệm oán độc dâng trào, những luồng ý thức ma quái từ lá bùa không ngừng oanh kích đại não, muốn thay thế nắm quyền chủ đạo. Sinh vật này giãy giụa thống khổ trong cái kén hắc ám, không ngừng gào thét dữ tợn.
“Ta là Orochi, ma thần cường đại nhất, một trong tứ thần hoàng. Ta đã trở lại... hahaha... ta đã trở lại.”
“Lục Vân Tiên, Thiên Ma, Địa Ma, Alucard, thần giới, phật giới, cả nhân giới này nữa. Các ngươi hãy sẵn sàng đón nhận ác mộng đi.”
Sinh vật tự gọi mình là Orochi này đã ngừng giãy dụa, thay vào đó là tiếng cười sảng khoái âm u vang dội, cái kén hắc ám rung rung rồi vỡ tan. Để lộ ra bên trong một gã thanh niên thân người chi quỷ, cơ nhục cuồn cuộn, ngẩng đầu cười lớn, vô cùng sảng khoái.
Khó có thể để ý được, trong con ngươi màu đỏ của hắn, ẩn ẩn bên trong là dư ảnh một gã quân nhân có mái tóc hung hung đỏ, cùng vết sẹo nơi khóe mắt.
Vị ma nhân mới được sinh ra này mang theo căm thù của Takeshi và sinh vật bị phong ấn bên trong lá bùa, tiếp nhận luôn kẻ thù chung của cả hai người, gã thanh niên không may mắn ấy cũng nằm trong số đó.
Chỉ vì một chút do dự, Trung Thành đã tạo ra một kẻ địch đáng sợ nhất cuộc đời mình và của thế giới này.
...
Trung Thành đang làm gì !?
Nói đơn giản thì hắn đang chạy. Còn nói khoa trương một chút thì hắn đang vắt chân lên cổ mà đào sinh, giống như đang con thỏ nhỏ bị bỏ giữa rừng toàn sói đói.
Nói là vậy, nhưng so sánh với dã thú, Trung Thành cảm thấy mình tình nguyện đánh nhau với vài trăm con chứ không muốn so găng với đám quái vật đang đuổi theo sau lưng mình.
Vừa chạy vừa bò cách hắn khoảng hai trăm mét là tám sinh vật hình người, toàn thân rách nát, máu thịt rải rác tứ tung, thậm chí con ngươi của vài gã đã hoàn toàn lòi ra khỏi tròng. Với mật độ những vết thương trên người như vậy đáng lẽ đã chết đến không thể chết hơn cả chục lần rồi. Có gã chỉ còn nửa người, bò bằng hai tay còn nhanh hơn người thường chạy hai chân, dây ruột thòng lòng kéo dài cả chục mét đằng sau như con rắn nghoe nguẩy, vậy mà vẫn không tắt thở, trái lại còn hung hăng âu yếm nhìn hắn, chỉ hận sao Trung Thành không đứng lại để mình nhào tới thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của thú săn với thức ăn thơm lừng.
Chạy.
Đối mặt với thứ quái vật thế này, súng đạn gì đó chắc hẳn là vô dụng rồi, cho dù có dùng khẩu TIMI thổi bay vài cái bộ phận của đám này đi, thảm trạng chắc vẫn không thể thê thảm hơn cái con quái chỉ còn nửa thân trên kia chứ. Như vậy mà còn không chết thì bó tay rồi còn gì. Ngoại trừ chạy ra còn có cách nào nữa đâu. Nhìn trang phục của bọn họ, hẳn đều là thí sinh lên đảo quyết đấu, có mấy đứa còn mang cờ tổ quốc cơ mà. Không hiểu vì nguyên nhân gì lại thành ra thế kia, thật sự là người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu mình bị chúng nó bắt được, có phải cũng sẽ trở thành như thế không !? Trung Thành không dám chắc, cũng chả dám thử. Vì thế hắn chỉ còn nước vắt giò lên cổ mà chạy.
Một điểm đáng buồn là hình như mấy cái thây ma này chạy còn nhanh hơn hắn. Dù hắn đã được hấp thu tinh hoa huyết nhục của gã siêu năng lực gia hệ điện kia, thể lực hẳn cũng phải gấp - lần người bình thường gì đó, thêm vào kỹ xảo phát lực, đáng lý mấy tay vận động viên Olympic ở thế hệ cũ không thể nào so sánh mới đúng.
Nhưng sự thật thể hiện ra là dù hắn đã dùng hết sức bình sinh để chạy thục mạng, mấy cái thây ma này vẫn thể hiện ra khả năng bùng phát tốc độ khủng khiếp, vượt trội hắn mấy lần.
Nếu như không phải đang chạy trong đường rừng, bọn chúng lại ngu ngốc chỉ biết chạy thẳng nên liên tục đâm sầm vào cây, Trung Thành đã bỏ mạng nãy giờ.
Rầm.
Quay đầu lại nhìn, lại có một đứa đâm vào thân cây cổ thụ, vận tốc và gia tốc khủng khiếp khiếp cái cây nứt gãy, đổ xuống ầm ầm. Còn cái đứa húc đầu vào cũng trẹo cổ, cả người nát bét, xương đâm lòi ra tứ phía, óc não vỡ vụn, co giật mấy cái rồi cũng không đứng lên nữa.
Trung Thành mặt tái mét, quay đầu tính chạy tiếp, nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, lập tức vung súng lên bắn liền một hơi.
Đoàng đoàng đoàng.
Bốp bốp bốp.
con còn chuyển động có năm con né được, thật không hiểu với cái mắt lòi tròng ra như vậy làm sao chúng nó nhìn được đường đạn. Hai con trúng đạn là vì bị năm con đằng trước che chắn tầm mắt nên phản xạ chậm hơn, dẫu sau chúng cũng chạy theo đường thẳng. Hai tử thi xấu số này bị loạt đạn không khí của Trung Thành bắn toác sọ, bắn ngược ra đằng sau, lăn lông lốc mấy vòng rồi im lìm.
“Hiểu rồi, là do bộ não.”
“Bộ não của chúng đã được mở khóa giới hạn, tận dụng được toàn bộ cơ năng vốn có của thân thể, vì thế mới có thể dùng mấy cái xác nát bươm đó đọ tốc độ với mình.”
“Nhưng bộ não cũng là trung tâm điều khiển chính của toàn bộ các bó cơ, trung khu điều khiển bị hủy thì chúng không còn cử động được nữa, hoặc ít nhất cũng không còn khả năng bùng phát tốc độ vô lý như trước nữa.”
Trung Thành vừa động ý niệm đã đoán được đại khái tình hình, nghĩ vậy hắn thừa thắng bắn thêm mấy cú nữa, lòng tràn trề hi vọng.
Đoàng đoàng đoàng.
Nào ngờ tất cả đều trượt. Mấy con xác sống cổ quái này có thể chạy đâm sầm vào cây, thế nhưng lại tuyệt đối không thể một viên đạn nào bắn trúng. Với cơ thể được giải phóng toàn bộ tiềm năng, chúng nó né đạn dễ như ăn bánh.
Có thể nào...
Chúng nó đang thông minh lên không !?
Trung Thành nghĩ vậy mà rét run, cất súng đi chạy thục mạng.
Mấy tử thi đằng sau cũng ồ ồ mấy tiếng vô nghĩa trong cổ họng rồi gào thét đuổi theo.
Lần này quả nhiên không còn con nào đâm đầu vào gốc cây nữa.