Trời tối, tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn qua cửa kính, có chút xúc động muốn vẽ.
Nghĩ là làm luôn, tôi lấy giấy và bút vẽ, nhìn khung cảnh ngoài trời, tay lại họa ra một bóng hình.
Hiên.
Khuôn mặt khiến tôi nhớ nhung hàng ngàn năm, chưa từng quên đi, chỉ vài nét bút phác qua tôi đã mô phỏng lại gương mặt ấy.
Rồi bỗng dưng do dự.
Tôi ngẩng đầu nhìn bông hoa sơn trà trắng đặt trong lọ hoa trên bàn, tay cầm cây bút run lên nhè nhẹ, tôi mở lọ đựng màu vẽ, nhìn bông hoa, nhìn bức tranh trước mặt, mím môi suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi chạm cọ vẽ lên bức tranh, từng cánh hoa trắng che đi nét vẽ ban đầu, che khuất khuôn mặt của Hiên.
Bông hoa trắng nở rực rỡ trên trang giấy.
“Em đang vẽ sao? Anh xem xem, em đang vẽ gì vậy?” Hyun cúi xuống, ghé sát mặt tôi nhìn bức tranh “Hoa sơn trà sao? Em vẽ vẫn đẹp như vậy”
Góc độ này gần sát đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở đều đều của anh, mùi hương quen thuộc vương bên mũi khiến trái tim trong lồng ngực nhảy nhót liên hồi.
“Tặng anh”
“Tặng anh?”
“Đẹp không?”
“Đẹp! Cezy vẽ nhất định đẹp”
Tôi cười, trong lòng mềm mại như nước.
Chúng tôi có một sự ăn ý hoàn hảo với nhau, không cần phải nhiều lời, chỉ cần một cái nhíu mày hay chớp mắt cũng hiểu thấu người kia đang suy nghĩ gì.
Ngày thứ hai, tôi cuộn tròn trong lòng Hyun, cảm nhận âm thanh đập nhẹ nhàng của trái tim trong lồng ngực ấy.
Anh ngủ rồi, tiếng kim đồng hồ vang lên khe khẽ, thời gian trôi nhanh quá! Vậy là chỉ còn ba ngày nữa thôi, yên bình thật đấy, phẳng lặng như trời yên ắng trước cơn bão lớn.
Không gian này không tồn tại quá năm ngày, còn tôi chính là kẻ điên đang uống thuốc độc giải khát.
Gạt hết tất cả đi, chấp nhận sự thật này, tận hưởng giây phút cuối cùng của cuộc sống, như vậy chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao?
Chuyện tôi thấy buồn cười gần đây là Shin Minyoung tìm đến tôi trong giấc ngủ.
Khóc lóc cầu xin tôi buông tha, Kẻ nắm giữ số phận đang truy bắt cô ta.
Tôi im lặng nhìn Shin Minyoung, sau đó lạnh mặt lướt qua, những kẻ phản bội lời thề, phản bội nhiệm vụ đều không xứng đáng được tồn tại.
Tôi không phải người lương thiện, thậm chí có đôi chút mang suy nghĩ cổ hủ của thời phong kiến đã sớm chìm vào quá khứ.
Tôi có thể thương xót những kẻ bất hạnh, nhưng lại rất lạnh lùng nhìn những kẻ bất hạnh đó giãy dụa trong đau khổ.
Từ nhỏ tới lớn đều là dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian, cho dù có che đậy bằng cách tỏ ra thân thiện, hòa đồng với mọi thứ xung quanh hay trải qua bao cuộc cải cách văn hóa, sự kiêu ngạo thấm vào xương tủy vẫn còn vẹn nguyên.
Ngoại trừ Hyun, tôi chưa từng im lặng chịu ủy khuất, cũng không mềm lòng với bất cứ kẻ nào.
“Xin hãy giúp em” Shin Minyoung quỳ dưới đất, bộ dáng chật vật trông vô cùng đáng thương
Tôi ngồi xuống ngang bằng Shin Minyoung, đưa tay vén hai bên tóc mai của con bé ra sau tai, cười mỉm dịu dàng
“Đại Minh năm , trong quân doanh xuất hiện một kẻ phản bội, khiến kế hoạch công thành Hà Môn của ta ngâm trong nước nóng, mặc dù không tổn thất là bao, nhưng ngươi biết kết quả của hắn là gì không? Ta không có thời gian rảnh rỗi tra tấn hắn, người của ta cũng rất bận, ta đành nhúng hắn vào mật ong, trói chặt, bịt miệng thả vào ổ kiến lửa ngoài bìa rừng, lúc chợt nhớ ra đi kiểm tra hắn, phát hiện chỉ còn bộ xương khô” Shin Minyoung run rẩy, tôi bóp cằm con nhóc đó làm cho gương mặt của nó nhìn thẳng tôi “ta ghét nhất kẻ phản bội, ngươi nhận nhiệm vụ, dù không thích cũng cắn răng mà hoàn thành.
Bảo vệ ta? Ngươi vì ghen ghét đố kị mà phản bội, càng không có chuyện được tha thứ”
“Em sai rồi, nhất định không tái diễn nữa, xin hãy cho em một cơ hội...”
Tôi không phản ứng, đi một vòng quanh không gian giấc mơ tìm chỗ thoát ra
“Đồ sói mắt trắng! Đồ vong ơn phụ nghĩa! Ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm! Thê thảm hơn cả cái chết của ta!”
Tôi ngưng thăm dò không gian, lạnh nhạt nhìn dáng vẻ điên cuồng của Shin Minyoung dưới đất
“Bảo vệ ta là nhiệm vụ của ngươi, không phải do ta không yêu cầu, do đó ta cũng không có trách nhiệm.
Ngươi nghĩ ta sẽ mềm lòng hay áy náy sao?” tôi bật cười “từ khi biết giao tiếp với loài người ta đã được dạy bản thân ta là cao quý nhất, không có bất cứ kẻ nào trong nhân gian có tư cách chất vấn ta.
Tay ta dính máu tươi từ năm lên tuổi, kết liễu sinh mạng vô số địch nhân, kẻ thù, kẻ phản bội, ngươi nghĩ xem, ta sẽ vì kẻ phản bội như ngươi mà mềm lòng tha thứ? Quân sỹ liều chết bảo vệ ta vô số, ngươi thậm chí còn chưa đủ tư cách để làm tử sỹ cho ta.
Ghen ghét, đố kị, khiến cho ngươi ngày càng lụi tàn, ngay cả chuyện làm bản sao của ta, ngươi cũng không xứng! Nhiệm vụ ban đầu cũng là vì không hoàn thành bị truy sát, ngươi còn cảm thấy ủy khuất.
Còn cảm thấy ta mắc nợ ngươi?”
Nhàm chán, tôi đứng dậy chán nản lắc đầu, đưa tay chạm vào trên nóc của không gian, cảm giác mềm mại như chạm vào bề mặt nước
“Đủ rồi đấy”
“Bị ngươi phát hiện rồi” giọng nói phía bên ngoài truyền vào vang vọng trong không gian kín
“Tất nhiên, ngươi nhìn chăm chăm vậy mà”
“Ta nhận ra ngươi thật sự rất hợp gu của ta”
“Cảm ơn”
Tôi nghe tiếng cười khanh khách vang lên xung quanh mình, Shin Minyoung hoảng loạn vừa quỳ vừa lết ra phía sau, đột nhiên trợn mắt cả người phình lên vỡ vụn.
Một linh hồn vừa nãy còn ngồi sõng soài ở đó giờ chỉ còn dư lại chút tàn ảnh ánh sáng mờ mờ.
Không gian sau đó cũng bắt đầu loãng dần, tan biến theo, lộ ra phía sau Kẻ nắm giữ số phận đang cầm trên tay cuốn sách.
Cô ta nhìn tôi cười khanh khách
“Ngươi thật lạnh lùng nha, cười lên chút, đối xử với người khác dịu dàng như khi ngươi ở cạnh Hoàng Minh Hiên đi”
“Bớt phí lời” tôi phủi tàn ánh sáng vừa nãy bị bắn lên người “ngươi để bông hoa đó ở đây vì muốn lợi dụng ta, ngươi biết Shin Minyoung sẽ tìm đến, ôm cây đợi thỏ”
“Ngươi cũng thích nó mà”
“Không thích màu trắng”
“Ah...cái đó ta cũng không có cách nào, để đền bù ta dẫn ngươi đi một nơi, được chứ?”
Đó không phải câu hỏi ý kiến của tôi, bởi tôi đang hé môi từ chối thì phát hiện ra mình đã ở nơi khác rồi.
Một rừng hoa đỏ rực.
Bước chân trần của tôi chạm xuống nền cỏ, cảm giác mát lạnh vô cùng chân thực
“Sơn trà?”
“Đúng vậy, đẹp chứ? Ta đã ngắt hoa ở đây” Kẻ nắm giữ số phận đi song song với tôi “vào đi, ngươi nhìn xem”
Tôi bước vào rừng hoa, bước chân của tôi đến đâu, hoa đỏ bắt đầu phai màu, chuyển sang hồng rồi biến thành màu trắng
“Ta không lừa ngươi, đúng chứ?”
“Lý do?”
“Là bởi vì là chính ngươi thôi, không có hồng phúc mãnh liệt bảo vệ, ngươi né tránh được kẻ thù nhiều kiếp trước là may lắm rồi.
Không gian của ta tạo ra bị Shin Minyoung phá hoại một góc, cần tu bổ, nếu không không đủ năm ngày sẽ vỡ vụn, ta không thích thất hẹn với ngươi”
“Ngươi chữa xong chưa?”
“Còn một chút nữa, trong đó ngươi vẫn đang ngủ rất ngon, yên tâm, ta kéo ngươi về thực tại một lúc, không sẽ ảnh hưởng đến tiến trình tu bổ.
Bên trong không gian đó vẫn tiếp diễn như bình thường”
Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn khu rừng hoa sơn trà phân chia ra hai nửa rõ ràng, trước mắt tôi là màu đỏ, sau lưng tôi là màu trắng
“Đừng đi nữa, ngươi nhuộm màu đủ rồi” Kẻ nắm giữ số phận kéo cánh tay tôi không cho tiến lên nữa “đi nơi khác”
Không cần hỏi ý kiến của tôi luôn, cô ta kéo một cái, tôi đã ở nơi khác rồi.
“Chỗ nào đây?” tôi nhìn một lượt chốn đông người ồn ào, âm nhạc xập xình, khó hiểu hỏi
“Cho ngươi đến xem người bạn lâu năm của ngươi”
Tôi nhìn theo phía chỉ tay của cô ta, trong góc khuất có một bóng lưng to lớn, có chút quen
“Đây là không gian ở thực tại, còn ngươi hiện là linh hồn thôi”
“Hắn nhìn thấy ta chứ?”
“Nhìn thấy”
Tôi gật đầu, tiến lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
Daeshim đang ngồi rót rượu không ngừng, rót đầy ly lại uống sạch, khi tôi ngồi xuống quay sang nhìn một cái rồi quay đi, không nói gì cả
“Tôi ngồi đây được chứ?” cô gái xinh đẹp nào đó đi lại gần, nở nụ cười mê hoặc
“Đang có kẻ ngồi” Daeshim quay sang khoác vai tôi, nhìn cô gái đó
Tôi đang là linh hồn nha! Dọa sợ mỹ nhân rồi!! Cô gái xinh đẹp đó ngạc nhiên một chút rồi kinh hãi quay lưng bỏ đi.
Nhưng mà, hắn chạm được vào tôi?
“Ghé một chút xem bộ dạng thê thảm của ngươi, ngươi lại dọa mỹ nhân chạy mất, xứng đáng độc thân”
“Vì ai chứ” Daeshim bỏ tay ra khỏi vai tôi, quay lại nhìn ly rượu trống
“Làm sao? Có chuyện gì khiến ngươi sầu thảm như thế này?”
“Đây là không gian của ngươi hay trong thực tại?” Daeshim không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại câu không liên quan gì cả
“Thực tại, ngươi thấy ta không phải đang là dạng linh hồn thôi sao? Kẻ nắm giữ số phận đưa ta về đây”
Tôi hất mặt, Daeshim nhìn theo hướng tôi hất mặt, Kẻ nắm giữ số phận đang đứng ở ngoài cửa vẫy tay chào
“Ngươi quyết định trở về? Thật sự?”
“Ngươi nghĩ gì đâu?” tôi gục mặt ở bàn, nhìn Daeshim đang vui mừng cười lộ lúm đồng điếu nho nhỏ, không nỡ khiến hắn thất vọng lại không thể vì thế mà nói dối được “Shin Minyoung giở trò, không gian có lỗ hổng nên cô ta đưa ta ra khỏi không gian đó tạm thời, lát nữa sẽ quay lại”
“Ngươi không về?”
Daeshim buông tay khỏi vai tôi, khuôn mặt ỉu xìu giống như bánh tráng nhúng nước vậy
“Ta không sao cả, đó là lựa chọn của ta, ngươi không cần bận tâm đâu”
“Không cần bận tâm?” Daeshim dốc một ly rượu đầy vào miệng, lấy tay gạt rượu vương trên khóe miệng, cười nhạt “Ngươi nói dễ dàng quá? Lúc ngươi làm phiền ta, ngươi có nói ta không cần bận tâm không? Lúc ngươi nhờ vả ta, ngươi có nói không cần bận tâm không? Ngươi muốn thống nhất thiên hạ, được, ta hỗ trợ ngươi.
Ngươi thiếu tiền, được, ta cho ngươi.
Ngươi bị ám sát, ta đưa ngươi về, chăm sóc ngươi cả một đêm thập tử nhất sinh, còn ngươi tỉnh lại liền điên dại mất hết sức sống vì hắn chết.
Được, ta gánh thay ngươi trách nhiệm, cho ngươi thời gian khóc lóc, cho ngươi tỉnh táo lại rồi mới đem trả nhiệm vụ của ngươi.
Ngươi muốn gặp hắn, ngươi muốn đi tìm hắn, ta đều giúp ngươi.
Sang kiếp khác, ngươi gặp ta đều muốn này muốn nọ, ta đều chiều theo ngươi.
Ngươi nói người ngươi cảm thấy áy náy nhất là Hoa Dã Ngọc sao? Vậy còn ta? Ta đã từng đòi hỏi ngươi phải đối xử tương tự như ta đối với ngươi sao? Ta mới là người ngươi đáng ra phải cảm thấy áy náy nhất! Ta ghét ngươi, thật sự vô cùng ghét ngươi!”
“Ta...” tôi nghẹn họng, không phản bác được, đúng vậy Hy luôn đối xử với tôi rất tốt, vô cùng tốt, mặc dù nhiều lúc thích châm chọc ra, tôi không phủ nhận những điều tốt đẹp hắn đã làm “xin lỗi ngươi”
“Ngươi có lỗi với ta? Ngươi có thật cảm thấy có lỗi với ta?”
“Xin lỗi ngươi vì đã gây nhiều rắc rối cho ngươi đến vậy.
Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự rất tốt”
“Ta lại trở thành người tốt rồi” Daeshim bật cười, tay không ngừng rót, không ngừng uống
“Ta...”
“Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, hãy từ bỏ đi, trở về với cuộc sống hiện tại.
Ngươi và hắn đã không còn duyên phận nữa rồi, cưỡng ép làm gì? Làm trái ý trời, không còn đường sống? Ngươi liều mạng như thế vì hắn ta, còn hắn chẳng làm gì cả, yên lặng nhìn ngươi liều mạng, ngươi nói xem, đó là yêu sao? Hắn chết đi chưa được bao lâu, ngươi muốn tìm hắn, phát hiện hắn đã rời khỏi kiếp đó từ nhiều ngày trước rồi, ngươi nói ngươi yêu hắn còn hắn yêu ngươi sao? Một tên tướng quèn, một kẻ vốn có nhiệm vụ bảo vệ ngươi, sao ngươi có thể ngu ngốc như vậy? Tỉnh táo lại, xin ngươi đó! Ngươi có thể vì ta mà quên đi hắn, nghĩ cho bản thân ngươi một chút không? Còn một kiếp này thì sao chứ? ở bên cạnh ta thì sao chứ? Ta có gì không tốt? Ta sẽ hại ngươi sao? Sống vui vui vẻ vẻ lâu một chút trước khi tan biến không được sao?”
“Hy à...”
“Sớm cũng chết, muộn cũng chết, ta chỉ muốn ngươi sống lâu hơn một chút thôi mà?”
Tôi thở dài, đưa tay lên, muốn lau nước mắt đang ồ ạt rơi trên khuôn mặt của Hy, hắn gạt tay tôi ra
“Ngươi say rồi”
“Ta không say!”
Hy đứng dậy, bước chân lảo đảo, quay người ra phía cửa, đi ngang qua Kẻ nắm giữ số phận không thèm để ý đến cô ta.
“Hắn thật bất lực”
“Là ta sai rồi sao?” tôi nhỏ giọng tự hỏi chính mình
“Không, ngươi không sai, là do hắn bất lực nhìn ngươi đi tìm chết thôi” cô ta cười khanh khách vỗ vai tôi “xong rồi, trở về thôi”
...!....Tôi mở mắt, trời sáng, người bên cạnh tôi cũng không thấy đâu, lần này bình tĩnh hơn trước, tôi mở cửa ngó vào phòng bếp, Hyun đeo tạp dề, chiên trứng.
Khung cảnh này giống như tranh vẽ, còn chàng trai ở giữa đẹp như tượng tạc vậy.
Tôi lén lút đi vào, bất ngờ ôm chầm lấy Hyun.
Anh giật mình một cái, sau đó lấy ngón tay gõ nhẹ lên đầu mũi tôi, mắng
“Nhóc con, chưa đến giờ ăn cơm, không được làm phiền đầu bếp”
“Ôm một cái lấy năng lượng”
“Đi đánh răng”
“Đã rõ!”
Tôi buông tay ra, làm động tác chào, Hyun cười mắng ‘nghịch ngợm’ sau đó tập trung vào nấu ăn.
Tôi đi khỏi bếp, nhìn bóng lưng to lớn của anh đang loay hoay làm đồ ăn sáng, cảm giác ấm áp, hạnh phúc dâng lên trong lòng.
Tôi hạnh phúc, bởi vì, đó là anh..